Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 54
Cuối cùng Mạc Bắc Hồ cũng không thể từ chối, đồng ý vài ngày nữa sẽ tham dự buổi trà chiều tại phòng triển lãm với Tạ Hào, sau đó cùng hắn về nhà gặp lão Tạ tổng.
Nhưng tin tốt chính là, cậu đã nói với Tạ Hào về chuyện hệ thống, quả nhiên hắn không còn trì hoãn hồ sơ của “Đồng Hi” nữa, ngày hôm sau hệ thống đã đi làm.
Mạc Bắc Hồ hưng phấn đứng ở cửa nghênh đón đối phương, nhìn thấy người đến, phấn khích dang rộng hai tay: “Thống!”
Hệ thống cũng kích động không kém, cũng dang rộng hai tay đón lấy cậu: “Hồ!”
Mạc Bắc Hồ tò mò nhìn ngắm nó từ đầu đến chân, sờ sờ tóc lại nhéo nhéo má nó: “Cậu cuối cùng cũng...”
“Tôi hiểu.” Hệ thống giữ chặt tay cậu, nháy mắt ra hiệu với cậu: “Đi vào trước lại nói chuyện.”
“Công ty cũng sắp xếp cho tôi một phòng ký túc xá, tôi vào nhận chỗ trước...”
Nó liếc nhìn nhân viên lễ tân ở cửa, ý bảo Mạc Bắc Hồ đừng nói chuyện nhiều trước mặt cô ấy, dễ dàng lộ sơ hở.
Nhân viên lễ tân bắt gặp ánh mắt của hệ thống, lộ ra một nụ cười với nó, Đồng Hi giật mình, lập tức nghe thấy phía sau có người hỏi: “Vui vẻ như vậy sao?”
“Oa!”
Một hồ một thống đồng thời lộ ra vẻ mặt giật mình khi bị bắt quả tang làm chuyện mờ ám.
Tạ Hào ngồi xe lăn ngồi đến mức tạo ra cảm giác như chiến mã uy dũng, hắn đánh giá hệ thống từ đầu đến chân, cuối cùng dưới ánh mắt lo sợ bất an của nó, lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý: “Cậu chính là, bạn cũ của Tiểu Hồ nhà tôi? Cùng đến từ một nơi?”
“Đúng vậy, Tiểu Tạ tổng.” Hệ thống ở trước mặt hắn có chút khẩn trương, lộ ra một gương mặt tươi cười thoạt nhìn vô cùng thân thiện: “Quan hệ lúc trước của chúng tôi rất tốt, nghe nói cậu ấy ở đây nên tôi liền đến nương tựa.”
“Ồ--” Tạ Hào ung dung nhìn nó: “Nhưng nhìn vào sơ yếu lý lịch của cậu, đáng lẽ cậu có thể dễ dàng có được một công việc không tệ, hoàn toàn không cần đến nương tựa cậu ấy đúng không?”
“Hì hì.” Hệ thống ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Tôi tin tưởng Tiểu Hồ nhà tôi nhất định có thể nổi tiếng, đây coi như là, đầu tư sớm.”
Tạ Hào nhướng mày, lộ ra ý cười, không tiếp tục truy hỏi nữa, chỉ gật đầu: “Tôi cũng tin Tiểu Hồ nhà tôi nhất định sẽ thành công.”
“Đồ đạc để chuyển vào ký túc xá đã chuẩn bị xong rồi chứ? Nếu thiếu đồ thì có thể tìm bộ phận hậu cần giúp đỡ, công ty chúng ta vẫn tương đối quan tâm đến nhân viên.”
Hắn đơn giản dặn dò vài câu, tìm cơ hội vỗ vỗ đầu Mạc Bắc Hồ một cái, sau đó để quản gia Trương đẩy xe lăn đưa mình trở về.
Một hồ một thống dõi theo bóng lưng rời đi của hắn, liếc nhìn nhau, Mạc Bắc Hồ nhỏ giọng hỏi: “Ông chủ đến làm gì vậy?”
“Hình như là...” Hệ thống xoa cằm: “Đến dặn dò tôi vài câu, thể hiện sự coi trọng của hắn dành cho cậu, để tôi thành thật một chút, đừng có ý đồ xấu gì?”
Mạc Bắc Hồ kinh ngạc chớp chớp mắt.
“Ít nhất chuyện này cho thấy hắn là một ông chủ đáng tin cậy.” Hệ thống dắt theo Mạc Bắc Hồ đi về phía ký túc xá của mình, vui mừng gật đầu: “Nhưng mà đừng quá lo lắng, bởi vì tôi đến rồi! Có tôi ở đây, ai có thể lừa được cậu!”
Mạc Bắc Hồ phụ họa gật đầu, nhìn thoáng qua phòng ký túc xá trống trải, hỏi nó: “Cậu có muốn đi mua chút đồ không?”
“Đồ đạc các thứ tôi đã mua hết trên mạng rồi, lát nữa chuyển vào một chút là xong.” Hệ thống xắn tay áo lên: “Tiện thể cậu nói cho tôi biết, những ngày tôi không có ở đây đã xảy ra chuyện gì.”
“Đi nào, chúng ta đi lấy chuyển phát nhanh.”
Hai người ra khỏi đại sảnh rồi đến bưu cục, Mạc Bắc Hồ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn màn hình lớn trên tòa nhà đối diện, khiếp sợ đến mức miệng hơi mở -- trên đó vậy mà lại là quảng cáo của Trương Tuần Quang.
Trong tay hắn ta cầm một sợi dây chuyền, thần thái hoàn toàn khác dáng vẻ ngốc nghếch thường ngày.
Hệ thống thấy cậu dừng chân lại, cũng ngẩng đầu nhìn theo: “Ồ, đây là đại ngôn Trương Tuần Quang vừa nhận được gần đây.”
“Thật ra thì bên phía Cát Minh cũng có vài quảng cáo nhỏ tìm đến cậu, nhưng đều không phải thương hiệu lớn, hắn ta muốn cậu giữ gìn danh tiếng nên chưa vội nhận lời.”
Mạc Bắc Hồ vẫn còn đang choáng váng vì cảnh tượng trên màn hình lớn, hồi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn, chỉ ngơ ngác gật đầu.
Lúc Trương Tuần Quang ở chung với cậu thì phần lớn thời gian đều không đáng tin cậy, suýt chút nữa khiến người ta quên mất, hắn cũng là một đỉnh lưu thường xuyên xuất hiện trên hot search.
Trong mắt Mạc Bắc Hồ lộ ra chút sùng kính, không nhịn được hỏi hệ thống: “A Thống, đây có phải là miếu của cậu ấy không?”
“Hả?” Hệ thống hơi sững sờ: “Cái đó thì không phải, màn hình lớn này không phải lúc nào cũng là Trương Tuấn Quang, lát nữa sẽ đổi thành người khác.”
Mạc Bắc Hồ khiếp sợ mở to mắt: “Cái gì, miếu ở nơi này của các cậu còn thay đổi thần tiên ngồi theo thời gian sao?”
Cậu không khỏi nhíu mày lại, vốn dĩ cậu cho rằng thế giới này dễ dàng hơn thế giới của cậu nhiều, không ngờ chỉ làm người phàm mới thấy nhẹ nhàng, nghĩ đến thần tiên cũng cạnh tranh khốc liệt như vậy, ngay cả miếu cũng là công cộng.
“Ừm......” Hệ thống há miệng th* d*c, trong lúc nhất thời không biết phải thay đổi cách thức giải thích thế nào để cậu có thể hiểu được.
“Nhưng mà như vậy cũng tốt.” Mạc Bắc Hồ mắt trông mong nhìn màn hình lớn: “Như vậy không cần fans phải tốn kém để giúp tui xây miếu, tui đã xem rồi, thời đại này không phải tùy tiện tìm một chỗ trống liền có thể xây nhà, phải tốn rất nhiều tiền để mua.”
Hệ thống nhìn nhìn cậu, quyết định từ bỏ giải thích, chỉ khích lệ cậu: “Giỏi lắm, Hồ Hồ có ước mơ! Lần tới sẽ đến lượt cậu lên màn hình lớn!”
Mạc Bắc Hồ ngây ngô cười hai tiếng, cùng hệ thống đến bưu cục, kéo một số đồ dùng gia đình quay về.
Nhân lúc này, cậu thất thất bát bát kể lại những chuyện đã xảy ra trong hai ngày nay.
“Cậu muốn học bằng lái xe à?” Hệ thống có chút lo lắng: “Cậu ngay cả xe là gì cũng chưa hiểu rõ ràng đâu.”
“Nhưng mà có tôi ở đây, cùng học với cậu, chắc chắn sẽ giúp cậu thi đậu ngay lần đầu tiên!”
“Ồ đúng rồi, chỗ này của tôi còn vơ vét được một tấm bản đồ mỹ thực trên mạng, có một quán canh gà được đồn cực kỳ ngon, sau khi chuyển đồ xong tôi sẽ dẫn cậu đến quán đó ăn, như vậy sẽ không bị Tạ Hào bắt gặp nữa!”
“Tôi sẽ gọi cho cậu năm con!”
“A Thống!” Mạc Bắc Hồ nước mắt lưng tròng nhìn nó.
Đồng Hi ngẩng cao đầu ưỡn ngực về phía trước: “Yên tâm, tôi đến rồi, sau này cho dù ở trước mặt Vương Tiểu Minh hay Cát Minh tôi đều sẽ đứng ra yểm trợ cho cậu.”
“Khẩu hiệu của cục hệ thống chúng ta là ‘Để mỗi một người may mắn sở hữu hệ thống đều đi l*n đ*nh cao nhân sinh’, cậu hẳn là đỉnh cao của hồ sinh.”
“Tiểu Hồ, chúng ta đã nhẹ nhàng đạt được cảnh giới được vạn người ngưỡng mộ rồi, mục tiêu tiếp theo, chính là trăm vạn giá trị tình yêu!”
“Trăm vạn sao...” Mạc Bắc Hồ hơi hơi cảm thán: “Thật nhiều.”
“Nếu nói thật, có thể có được trăm vạn giá trị tình yêu, chắc hẳn cũng có thể xem như đã đắc đạo rồi.”
Hệ thống không hổ danh đã ở bên cạnh Mạc Bắc Hồ lâu như vậy, rất rõ ràng thứ gì mới có thể khơi gợi hứng thú của cậu.
Mạc Bắc Hồ dựng lỗ tai lên: “Đắc đạo?”
“Thần tiên và thần tiên cũng có sự khác biệt.” Hệ thống làm như có thật mà nói: “Tiểu địa tiên và Đại La Kim Tiên chắc chắn không giống nhau, có trăm vạn giá trị tình yêu, dù sao cậu cũng có thể xem như hồ tiên uy chấn một phương rồi đúng không?”
Mạc Bắc Hồ trợn tròn mắt.
Hệ thống lời nói thấm thía mà vỗ vỗ bả vai cậu: “Cố lên, Tiểu Hồ!”
Mạc Bắc Hồ kích động nắm lấy tay nó: “Được, A Thống!”
...…
Ba ngày sau, Tạ Hào mang cho Mạc Bắc Hồ một bộ quần áo, để cậu thay ra, cùng tham dự buổi trà chiều trong phòng triển lãm.
Lần cuối cùng Mạc Bắc Hồ mặc đồ trang trọng như vậy vẫn là vào buổi tối ngày đó ở khách sạn Kim Đại Cát, cậu đâm Thẩm Độc bay tám viên gạch.
Nhưng bộ quần áo này, rõ ràng tốt hơn nhiều so với bộ lần trước bị Tạ Hào nói là không vừa vặn.
Mạc Bắc Hồ tò mò kéo kéo trang trí trên người, suy nghĩ một chút, sau đó lấy ghim cài áo hình hồ ly mà lần trước Tạ Hào đã tặng cậu đeo lên, rồi mới đứng trước gương to trong phòng ngắm nghía.
“Hắn đến rồi.” Hệ thống cảnh giác nhìn người đến ở bên ngoài: “Lần này không phải hoạt động chính thức, cậu còn đang nghỉ phép, đoán chừng hắn sẽ không mang tôi đi.”
Nó nhìn về Mạc Bắc Hồ, lo lắng như một bà mẹ già dặn dò: “Sau khi có được cơ thể nhân loại, tôi cũng không thể dễ dàng trở lại hình dạng hệ thống nữa, trừ khi vứt bỏ thân xác mười vạn giá trị tình yêu này, nếu không tôi cũng sẽ bị giới hạn của nhân loại ràng buộc.”
“Cậu mọi chuyện đều phải cẩn thận, đừng để lộ sơ hở!”
Mạc Bắc Hồ trịnh trọng gật đầu: “Được A Thống!”
Cậu cẩn thận mở cửa, trước tiên là thò đầu ra nhìn, Tạ Hào đang đứng bên ngoài.
Mạc Bắc Hồ đại kinh thất sắc: “Ông chủ sao anh lại đứng lên rồi?”
Tạ Hào liếc mắt nhìn cậu một chút: “Lễ tân hôm nay nghỉ phép, công ty không có ai.”
“Ồ.” Mạc Bắc Hồ thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng trước cửa công ty có camera giám sát.” Tạ Hào lộ ra nụ cười: “Đi thôi, lát nữa tôi sẽ cho quản gia Trương xử lý đoạn ghi hình một chút.”
“Làm gì vậy?” Hệ thống khiếp sợ: “Gióng trống khua chiêng như vậy còn phải xóa camera giám sát chỉ để che giấu anh giả vờ gãy chân? Ai không biết còn tưởng che giấu hai người đi vụng trộm...”
Nụ cười trên mặt Tạ Hào không đổi: “Tôi nghe thấy rồi.”
Hệ thống đóng sập cửa lại một cái “rầm”.
Tạ Hào nhìn Mạc Bắc Hồ thật sâu, Mạc Bắc Hồ vội vàng trả lời: “Trong phòng không có người!”
Cậu không nói dối, dù sao hệ thống cũng không xem như con người.
“Được rồi.” Tạ Hào cười rộ lên: “Cậu nói không có thì là không có.”
Hắn ném một hộp quà cho Mạc Bắc Hồ.
Mạc Bắc Hồ tò mò ngửi ngửi, ngửi thấy một mùi rượu và một hương đắng đắng kỳ lạ: “Đây là cái gì?”
“Chocolate nhân rượu.” Tạ Hào cười cười: “Buổi trà chiều như thế này cần phải mang quà cho chủ nhân, đây là phần chuẩn bị cho cậu.”
“Ôi...” Mạc Bắc Hồ ngẩng đầu lên: “Vậy em có cần đưa tiền cho anh không?”
“Không cần.” Tạ Hào dễ dàng lừa gạt cậu: “Bởi vì phần của tôi cũng không phải tự tôi chuẩn bị.”
Hắn lắc lắc cái hộp còn lại trong tay: “Của tôi là quản gia Trương chuẩn bị, tôi cũng không đưa tiền cho ông ấy.”
Hắn cũng không nói dối, bởi vì tính đến trước mắt, người phát lương cho quản gia Trương vẫn là ba của hắn.
Mạc Bắc Hồ mơ mơ hồ hồ đi theo hắn, được hắn dẫn lên xe.
Không bao lâu sau, hai người đến trước một gian phòng triển lãm tao nhã, Mạc Bắc Hồ ngẩng đầu nhìn bảng hiệu phía trên cửa, từ từ đọc lên: “Nơi Aphrodite Giáng Lâm.”
“Nữ thần sắc đẹp trong thần thoại Hy Lạp.” Tạ Hào đút hai tay vào túi, vẫn đứng đó: “Tự bôi vàng lên mặt mình thôi, nói nơi này của cậu ta có nữ thần sắc đẹp.”
“Đi thôi.”
Mạc Bắc Hồ nhìn nhìn chân hắn, không nhịn được hỏi: “Ông chủ hôm nay anh đứng đi à?”
“Thật ra tôi cũng muốn ngồi đi.” Tạ Hào đau đớn kịch liệt mà thở dài: “Nhưng mấy ngày trước tôi đã làm ông cụ trong nhà tức giận, ông ấy không thể nhịn được nữa, trực tiếp gửi tin nhắn vào nhóm nói tôi đã hồi phục.”
“Mọi người đều đến chúc mừng tôi, tôi cũng không còn cách nào khác.”
Mạc Bắc Hồ đồng tình nhìn hắn một cái, sau đó vô cùng có tinh thần trượng nghĩa mà vỗ vỗ ngực: “Không sao đâu ông chủ, nếu anh thấy mệt thì em có thể cõng anh...”
“Không cần.” Trước khi cậu nói xong, Tạ Hào đã nhanh chóng từ chối, mỉm cười nói: “Hoàn toàn không cần.”
“Nhưng mà chúng ta đã nói rồi.”
Tạ Hào khoác lên vai cậu, hạ giọng nói: “Lát nữa nếu thật sự quá nhàm chán, tôi sẽ giả vờ đâu chân, cậu sẽ nói muốn đi tái khám cùng tôi, sau đó chúng ta sẽ...”
“Khụ.” Quản gia Trương ho khan một tiếng như nhắc nhở.
Cánh cửa của Nơi Aphrodite Giáng Lâm mở ra, một người phụ nữ mặc váy thời Đế chế sửng sốt một chút, mỉm cười quay đầu gọi chủ nhân tới: “A Dương, Tạ tổng bọn họ đã đến rồi.”
Mạc Bắc Hồ nhìn thấy một người đàn ông đầu đội vòng ô liu, trên người gần như chỉ quấn một mảnh vải trắng dang rộng hai tay đi về phía bọn họ, nhiệt tình nói: “Γειασα?!”
*Dịch: Xin chào
Mạc Bắc Hồ: “?”
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
