Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 53

Quản gia Trương bày đầy một bàn đồ ăn cho bọn họ, nhìn qua có vẻ vô cùng thịnh soạn, nhưng khẩu phần của một số món ăn giao tới không nhiều lắm, nếu thật sự tùy tiện ăn, cũng không xem như quá quá đáng.

Đương nhiên, khẩu phần ăn này đối với nghệ sĩ cần quản lý cân nặng mà nói, dù thế nào cũng có chút quá đáng.

Tạ Hào nhìn bộ dáng hai má phình phình của Mạc Bắc Hồ, cố gắng tự thuyết phục bản thân, cho dù cậu ấy đã ăn chén cơm thứ ba rồi, nhưng dù sao cậu ấy cũng là một người trưởng thành, tự mình biết bụng no hay không no.

Hơn nữa, Mạc Bắc Hồ có sức lực như vậy, lượng cơm người có sức lực lớn hơn người bình thường cũng rất bình thường…

Mạc Bắc Hồ lén lút nghiêng mắt nhìn Tạ Hào một cái, tưởng rằng hắn không để ý, nhanh chóng múc thêm một ít cơm vào chén của mình.

Tạ Hào hít một hơi thật sâu, cảm thấy bản thân không thể nuông chiều như vậy nữa, duỗi tay nắm cổ tay cậu, ngăn lại: “Chén cuối cùng của ngày hôm nay.”

Mạc Bắc Hồ mặt cắt không còn giọt máu: “Buổi tối cũng không được ăn ạ?”

Tạ Hào ngừng lại một chút, sửa miệng: “Chén cuối cùng của một bữa này.”

Mạc Bắc Hồ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tạ Hào ngồi ăn cùng cậu, bất tri bất giác ăn nhiều hơn bình thường một chút, hắn ỷ vào việc trong văn phòng không có người khác, đứng dậy đi dạo một vòng để tiêu thực.

“Buổi tối cậu cũng ăn nhiều vậy à?” Tạ Hào nghiêng đầu nhìn cậu: “Buổi chiều chúng ta đến phòng gym, tiêu hao một chút đi.”

Tuy đã đồng ý với Mạc Bắc Hồ không nói cho Cát Minh, nhưng cứ tiếp tục ăn như thế này, Tạ Hào cũng rất lo lắng khi kỳ nghỉ kết thúc, đối phương sẽ biến thành Hồ Tiểu Béo.

Đến lúc đó thì không còn cách nào che giấu được nữa.

Mạc Bắc Hồ theo bản năng nhìn về phía chân hắn: “Anh cũng đi ạ?”

Tạ Hào nở nụ cười: “Tôi đương nhiên sẽ ngồi trên xe lăn, nhìn cậu tập luyện.”

Mạc Bắc Hồ: “...”

Nhìn Mạc Bắc Hồ lưu luyến đặt bát cơm xuống, Tạ Hào đưa cho cậu một tờ giấy: “Lộ Trưng đề nghị đăng ký cho cậu một lớp học lái xe, cậu có muốn đi không?”

Mạc Bắc Hồ nhận tờ rơi của trường dạy lái xe, thành thật gật đầu: “Sư phụ... Anh Lộ nói sẽ có ích cho phương diện diễn xuất sau này của em.”

“Đúng là sẽ tiện hơn một chút.” Tạ Hào gật đầu: “Trường dạy lái xe cũng không cần phải đến hàng ngày, cậu tranh thủ lúc rảnh rỗi giữa công việc cũng được.”

“Ừm...” Mạc Bắc Hồ đảo mắt, nghĩ bây giờ là lúc thích hợp để nhắc đến chuyện của A Thống, vội vàng mở miệng: “Đúng rồi, chuyện người đại diện của em...”

“À, cậu còn nhớ sao.” Tạ Hào cười: “Cát Minh đã bắt đầu chọn người cho cậu rồi, mấy ngày trước đã gửi một bản sơ yếu lý lịch đến chỗ tôi.”

Mạc Bắc Hồ vội vàng truy hỏi: “Bản đó không được ạ?”

Tạ Hào ngoài ý muốn nhìn cậu một thoáng, đúng sự thật nói: “Bản sơ yếu lý lịch đó vô cùng tốt.”

Mạc Bắc Hồ hơi hơi trợn to mắt: “Vậy tại sao...”

“Bởi vì quá phù hợp.” Tạ Hào xoay người cầm bản sơ yếu lý lịch trên bàn lên: “Cho dù là lý lịch, nơi sinh, kỹ năng, kỳ vọng tiền lương, quy hoạch nghề nghiệp tương lai, đều vô cùng phù hợp với cậu.”

“Vấn đề duy nhất là tuổi nghề nhỏ, không có kinh nghiệm làm việc liên quan, nhưng cũng không phải vấn đề lớn, bởi vì còn Cát Minh dẫn dắt cậu, cho nên có thể nói, cậu ta hoàn toàn là người cậu đang cần lúc này.”

Mạc Bắc Hồ càng nghe càng bối rối: “Chuyện này không tốt ạ?”

“Cậu không cảm thấy...” Tạ Hào nhìn cậu: “Đối phương tốt đến đáng ngờ sao?”

Mạc Bắc Hồ mờ mịt chớp chớp mắt.

“Tiểu Hồ.” Tạ Hào thấm thía nói: “Cậu phải biết, trên trời sẽ không rơi bánh có nhân xuống, chỉ có thể rơi bẫy rập thôi.”

“Nếu như vào lúc cậu đang cần nhất, một người phù hợp hoàn hảo trên mọi phương diện của cậu xuất hiện, trước tiên đừng vội vui mừng, cẩn thận hơn một chút.”

Mạc Bắc Hồ: “...”

Một đoạn lời nói này, trước đây khi cậu giúp cảnh sát nhân dân Tiểu Dư tuyên truyền, hình như cũng từng nhìn thấy trong một bài viết phòng chống lừa đảo nào đó.

Sớm biết vậy lúc trước cũng chuyển bài viết đó cho A Thống xem rồi.

“Nhưng mà...” Tạ Hào đột nhiên nhìn về phía cậu: “Cậu quen người kia à?”

Mạc Bắc Hồ đảo mắt lung tung: “Ai ạ?”

Tạ Hào lật lật tập sơ yếu lý lịch trong tay, Mạc Bắc Hồ nhìn rõ khuôn mặt của người trên đó.

Đây cũng là lần đầu tiên cậu nhìn thấy hình người của hệ thống.

Nhân loại tên “Đồng Hi” có khuôn mặt tròn tròn thoạt nhìn tính tình rất tốt, khi mỉm cười trông vô cùng thân thiện, khó khiến người khác cảm thấy chán ghét.

Có lẽ bởi vì sự xa lạ trong mắt Mạc Bắc Hồ quá rõ ràng, Tạ Hào lại nhìn bản sơ yếu lý lịch một lần nữa: “Sơ yếu lý lịch của đối phương ghi đã từng du học, giống như nơi lúc trước cậu từng sống, tôi còn tưởng rằng hai người quen nhau.”

Mạc Bắc Hồ đang muốn lắc đầu, đột nhiên lại nhớ tới chuyện gì đó.

Cậu do dự một chút, lấy hết can đảm hỏi: “Nếu quen thì, cậu ấy có thể đi cửa sau không ạ?”

“Nếu hai người thực sự quen biết.” Tạ Hào lộ ra ý cười: “Vậy thì tôi không cần quá lo lắng đối phương là bẫy rập từ trên trời rơi xuống, bởi vì cậu ta hoàn toàn thích hợp với nhu cầu của cậu.”

Mạc Bắc Hồ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu: “Là người em quen! Là em giới thiệu cậu ấy đến!”

“Trách không được cậu lại chủ động hỏi thăm.” Tạ Hào đặt bản sơ yếu lý lịch trở lại bàn: “Có không ít nghệ sĩ chọn người thân của mình làm người đại diện, tình huống này cũng không phải hiếm thấy, nếu cậu bằng lòng, ngày mai Cát Minh sẽ cho đối phương đến.”

“Nhưng mà, tôi vẫn muốn nhắc cậu một câu, đối với người khác, vẫn luôn giữ lại một tâm đề phòng.”

Mạc Bắc Hồ vội vàng vỗ vỗ ngực đảm bảo: “Anh không cần lo lắng, em có nhiều tâm lắm!”

Tạ Hào không nhịn được cười: “Thật sao? Tôi cảm thấy vẫn còn thiếu một chút.”

“Vốn dĩ tôi định, trong lúc nghỉ phép sẽ không nói chuyện công việc với cậu.”

Tạ Hào cười rộ lên: “Phim của Hứa Giao Quân đã cắt xong rồi, bên nền tảng đang thúc giục, biên tập viên tăng ca làm thêm giờ, tháng này có thể lên sóng.”

“Bọn họ đã bắt đầu chuẩn bị tuyên truyền làm nóng, đến lúc đó có một chương trình tạp kỹ tuyên truyền phim, muốn mời cậu tham gia cùng.”

“Vốn dĩ với suất diễn của cậu thì nhiều nhất chỉ tính là diễn viên khách mời đặc biệt, cùng tuyên truyền cũng bởi vì hắn ta muốn dẫn cậu đi lộ mặt nhiều hơn.”

Tạ Hào lại cầm một chồng tài liệu từ trên bàn lên: “Nhưng Cát Minh đã bàn bạc với tôi một chút, tuy Hứa Giao Quân làm vậy là có ý tốt, nhưng Cát Minh không quá khuyến khích cậu cùng đi tuyên truyền.”

“Cậu nổi tiếng quá nhanh, vẫn chưa có tác phẩm làm nền, Hứa Giao Quân lại như vậy... Ừm, đạo diễn có tai tiếng lại ưu ái cậu, dễ dẫn đến thành kiến.”

Mạc Bắc Hồ cái hiểu cái không, nhưng vẫn gật đầu theo.

“Ngoài cái này ra, Cát Minh cũng đang tiếp xúc vài chương trình tạp kỹ khác.” Ý cười trong mắt Tạ Hào chợt loé rồi qua: “Bởi vì trước đây cậu với Trương Tuần Quang đã nói xấu tôi trong chương trình, muốn tôi thắng tủ lạnh cho cậu...”

“Không có không có!” Mạc Bắc Hồ vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Bọn em không nói xấu anh!”

“Ồ--” Tạ Hào cực kỳ công bằng: “Cậu không nói, nhưng Trương Tuần Quang đã nói.”

“Dù sao thì đoạn hình ảnh lúc đó cũng được phát sóng trực tiếp, ngược lại khiến không ít chương trình tạp kỹ có hứng thú.”

“Hắn ta bảo tôi ưu tiên đưa cái này cho cậu xem, đây là Thẩm Nhạc Tâm giới thiệu.”

Hai mắt Mạc Bắc Hồ sáng lên: “Cô ấy cũng tham gia ạ?”

“Đúng.” Tạ Hào khoanh tay lại: “Bên này tương đối thử thách thể lực, lại có cạnh tranh theo nhóm. Chương trình định mời một số streamer bên ngoài, vận động viên đã giải nghệ linh tinh các loại, coi như bản đơn giản hóa của sinh tồn nơi hoang dã, loại bỏ những phần khắc nghiệt, chủ yếu là giải trí nhẹ nhàng.”

“Tổ chế tác chương trình tạp kỹ này trước đây từng tạo ra vài chương trình bạo hot, lá gan lớn, rất thích lăn lộn khách mời, nhưng hiệu quả chương trình luôn rất tốt.”

“Thẩm Nhạc Tâm cảm thấy thể lực của cậu không tồi, muốn mời cậu lập đội cùng cô ấy, còn có Trương Tuần Quang...”

Tạ Hào lộ ra ý cười: “Thẩm Nhạc Tâm lúc đầu không nhắc đến Trương Tuần Quang, nhưng bởi vì trước đây hai người các cậu trong đã nói như vậy, nên bọn họ muốn mời ba người các cậu vào một đội.”

Mạc Bắc Hồ vốn dĩ hứng thú bừng bừng, vừa nghe đến đây, lại có chút do dự.

c** nh* giọng nói: “Vậy có thể bị lộ không ạ.”

Tạ Hào nghi hoặc nhìn cậu: “Sao lại lộ?”

Mạc Bắc Hồ giơ hai tay lên, bày ra tư thế khiêng người: “Lỡ như gặp phải phân đoạn nào đó cần khiêng người, có thể bị nhận ra bọn họ chính là người ở khách sạn không...”

Tạ Hào: “...”

“Thông thường mà nói.”

Tạ Hào cẩn thận mở miệng: “Chương trình sẽ không thiết kế những phân cảnh bắt buộc cậu phải khiêng người chạy, bởi vì người bình thường e rằng rất khó có thể khiêng hai người chạy.”

“Nhưng mà...”

“Nếu thật sự có tình huống như vậy.”

Tạ Hào thuận miệng nói hươu nói vượn: “Cậu cũng đừng khiêng, cậu kẹp bọn họ bên dưới cánh tay là được.”

Mạc Bắc Hồ bừng tỉnh đại ngộ: “Quào-”

“Ông chủ anh thật thông minh!”

Tạ Hào buồn cười lắc đầu: “Ngoài ra, còn có một chuyện riêng của tôi.”

“Tôi trước đây có một... Cũng không thể xem như bạn bè, khi còn nhỏ cũng không chơi thân với nhau lắm, là người quen, cậu ta từ nước ngoài về, mở một phòng trưng bày nghệ thuật.”

“Tháng trước khai trương, nói muốn tôi dẫn cậu cùng đi, lúc đó cậu còn trong đoàn phim nên tôi đã từ chối.”

“Nhưng cậu ta vẫn không bỏ cuộc, lần này có một buổi trà chiều gì đó, vẫn muốn mời cậu cùng đi.”

“Cậu có hứng thú không?”

Mạc Bắc Hồ chỉ chỉ mình: “Tại sao lại gọi em?”

“Cậu ta cảm thấy...” Tạ Hào nhìn cậu bằng ánh mắt sâu xa: “Hai người đều từ nước ngoài trở về, nói không chừng có thể có tiếng nói chung.”

Mạc Bắc Hồ có chút căng thẳng ngồi thẳng người dậy: “À, à... Cậu ấy cũng đến từ chỗ giống với em sao?”

A Thống rõ ràng nói, nó đã chọn một quốc gia tương đối tiểu chúng, xác suất gặp đồng hương ở trong nước rất nhỏ mà!

“Cũng không hẳn.” Tạ Hào lắc đầu: “Nhưng dù sao đều là quốc gia nói tiếng Anh, có lẽ cũng không khác biệt nhiều lắm.”

Hắn chống cằm, đột nhiên nhìn về phía Mạc Bắc Hồ: “Nếu cậu không đi thì tôi cũng phải đi, chắc sẽ tương đối nhàm chán.”

“Nhưng dẫn cậu đi cùng hẳn sẽ có chút thú vị.”

Mạc Bắc Hồ: “......”

Cậu dường như đã hiểu được ánh mắt này.

“Nếu cậu đi thì...” Tạ Hào hạ giọng nói: “Tôi sẽ dẫn cậu đi ăn buffet.”

Mạc Bắc Hồ nghi hoặc mà chớp chớp mắt: “Buffet?”

“Cậu không biết buffet à?” Tạ Hào có chút bất ngờ, nhưng vẫn giải thích cho cậu: “Là nơi phải trả một khoảng tiền cố định, sau đó muốn ăn bao nhiêu tùy thích.”

Mạc Bắc Hồ hít vào một ngụm khí lạnh: “Thật hay giả vậy!”

“Vậy thì yêu...”

Cậu suýt nữa đã cắn vào đầu lưỡi, buột miệng hỏi ra câu “Vậy thì yêu quái cũng không bị hạn chế sao”, may mắn cuối cùng vẫn nhịn được.

Tạ Hào lại tưởng cậu hỏi “Vậy thì tốn bao nhiêu tiền”, liền cười nói: “Chắc chắn có thể dẫn cậu đi ăn được.”

“Sau khi xem triển lãm xong, bữa tối tôi sẽ đưa cậu về nhà ăn, vừa lúc ba tôi cũng muốn gặp mặt cậu.”

“Hả?” Mạc Bắc Hồ đương nhiên biết anh đại tiền nhiệm của công ty của mình là người nào, băn khoăn hỏi: “Tại sao Tạ tổng lại muốn gặp em?”

“Ông ấy cảm thấy cậu là... Tâm phúc trực hệ của tôi.” Tạ Hào xoa đầu cậu: “Hơn nữa dạo gần đây cậu đang lên như diều gặp gió, ông cụ vẫn luôn tự cho mình là người biết nhìn người, ông ấy muốn gặp mặt cậu một lần.”

Mạc Bắc Hồ khẩn trương hỏi: “Thật... Thật sự rất biết nhìn người sao?”

“Đó là chuyện đương nhiên.” Tạ Hào cố tình hù dọa cậu: “Mắt của ông cụ cũng giống như Tôn Ngộ Không, hỏa nhãn kim tinh, là người hay quỷ liếc mắt một cái đã lập tức nhìn ra được...”

Nói đến đây, đột nhiên nghi ngờ nhìn Mạc Bắc Hồ: “Cậu đang sợ cái gì?”

Mạc Bắc Hồ: “......”

Tui sợ ông ấy nhìn ra tui không phải người!


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 53
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...