Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 52
Sau khi đóng máy, Mạc Bắc Hồ có một kỳ nghỉ.
A Thống ra ngoài ứng tuyển, hệ thống trong đầu cậu chỉ còn lại một giao diện có thể tùy tiện triệu hồi bất kỳ lúc nào, có thể làm thiết bị giám sát giá trị tình yêu và sử dụng khung tìm kiếm, ngoài ra thì không còn thông minh như trước nữa.
Nói đơn giản, hệ thống vẫn còn, nhưng không có trí năng.
Mạc Bắc Hồ đang tìm kiếm trong hệ thống “Làm thế nào để đặt đồ ăn ngoài giống như nhân loại bình thường”, làm theo từng bước một trong hướng dẫn để đăng ký, cuối cùng vinh quang trở thành một tay đua síp pơ giao đồ ăn.
Mạc Bắc Hồ: “......”
Khoa học kỹ thuật hiện đại, thiệc khó.
Cơ hội hiếm có, cậu vốn dĩ muốn lén Vương Tiểu Minh ăn uống thỏa thích!
Đau đớn kịch liệt mà thở dài, Mạc Bắc Hồ đang định ra ngoài, mạo hiểm hơn một chút để đi đến quán ăn, kết quả lại nhận được một yêu cầu thêm bạn tốt.
“Đồng Hi yêu cầu thêm bạn làm bạn tốt”.
Mạc Bắc Hồ: “!”
Cậu nhanh chóng chấp nhận yêu cầu: “A Thống! Tui muốn ăn cơm!”
Hệ thống đại kinh thất sắc: “Cái gì! Tôi mới không ở đây mấy ngày mà bọn họ đã không cho cậu ăn cơm!”
“Cũng không hẳn.” Mạc Bắc Hồ suy nghĩ một chút rồi nói: “Tui muốn ăn loại cơm mà minh tinh không được ăn.”
“Ồ, thực phẩm rác rưởi đúng không.” Hệ thống không hổ danh đã ở cùng cậu lâu như vậy, lập tức hiểu được ý: “Cậu chưa hiểu phần mềm đặt đồ ăn ngoài phải không? Cậu đợi tôi một chút, tôi sẽ hướng dẫn cậu từ xa.”
Cuối cùng, dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ của một hồ một thống, Mạc Bắc Hồ cũng đã đặt được đồ ăn ngoài.
“Thành công rồi!” Mạc Bắc Hồ vui vẻ đến mức ném điện thoại đi: “A Thống!”
“Tuyệt vời!” A Thống không tiếc lời khen ngợi: “Không có tôi cậu cũng có thể đặt được đồ ăn ngoài rồi, Tiểu Hồ đây là bước đầu tiên để cậu trở nên độc lập đấy!”
“Hì hì.” Mạc Bắc Hồ không nhịn được đi ra cửa nhìn ngó xung quanh: “Bao giờ mới đến vậy?”
“Chắc là một lát nữa.” Hệ thống an ủi cậu: “Cậu đừng vội, đúng lúc tôi nói với cậu chuyện ứng tuyển.”
“Ồ ồ.” Mạc Bắc Hồ lại ngồi xuống: “Công việc của cậu thế nào rồi? Bao giờ thì đến được.”
Hệ thống cực kỳ kiêu ngạo: “Tôi đã thuận lợi vượt qua vòng phỏng vấn của Cát Minh, bây giờ cũng có thể xem như nhân viên của Thiên Hỏa rồi!”
“Chúc mừng!” Ánh mắt Mạc Bắc Hồ sáng lên: “Vậy cậu có thể vừa vặn đến nghỉ phép với tui rồi!”
“Khụ.” Hệ thống ngăn cản lời chúc mừng của cậu: “Cũng chưa thể vui mừng đến mức đó.”
“Còn thiếu một chút nữa, tôi vẫn chưa thể trở thành người đại diện thực thi của cậu.”
Mạc Bắc Hồ lại ngồi xuống: “Vậy còn phải làm gì nữa?”
“Trước đó đều vô cùng thuận lợi.” Hệ thống thở dài một cách đau thương: “Sau khi phỏng vấn kết thúc, tôi có cảm giác Cát Minh gần như đã chọn tôi rồi.”
“Nhưng mà!”
Hệ thống thở phì phì nói: “Tạ Hào nói hắn phải xét duyệt một chút! Sau khi Cát Minh giao hồ sơ của tôi qua, hắn vẫn chưa trả lời lại!”
“Cũng không biết hắn còn đang do dự chuyện gì, đáng giận, ngay từ phản ứng đầu tiên tôi đã thấy hắn siêu cấp khó chơi rồi! Hắn quả nhiên là bát tự không hợp với tôi!”
Mạc Bắc Hồ mờ mịt hỏi: “Cậu cũng có bát tự?”
Hệ thống đúng lý hợp tình: “Ngày xuất xưởng sao lại không tính là bát tự!”
“Được rồi.” Mạc Bắc Hồ cảm thấy hợp lý: “Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Khụ.” Hệ thống có chút ngượng ngùng: “Tôi muốn nói, hay là đợi lát nữa cậu đến tìm Tạ Hào, hỏi xem chuyện hắn tìm người đại diện giúp cậu thế nào rồi, gây cho hắn một chút áp lực nho nhỏ.”
“Tất nhiên, chuyện này cũng cần một chút kỹ xảo, anh Lộ và đạo diễn Đặng đều nói cậu là một diễn viên trưởng thành, tôi tin tưởng cậu Tiểu Hồ, chắc chắn cậu có thể bất động thanh sắc thăm dò suy nghĩ của hắn!”
“Đó là đương nhiên!” Mạc Bắc Hồ được đối phương khen đến mức ngẩng đầu ưỡn ngực, vội vàng đồng ý: “Tui ăn xong sẽ đi hỏi giúp cậu.”
Cậu lúc này chỉ một lòng chờ mong đồ ăn sắp giao tới, tràn đầy hy vọng vào cuộc sống.
Không bao lâu sau, cậu đã nhận được điện thoại của anh trai giao hàng, trà sữa, gà rán, đùi gà, gà hầm nấm……
Cậu vừa xách hai cái túi quay về thì điện thoại lại vang lên, vội vàng nhấc máy thuần thục lên tiếng: “Cứ để ở quầy lễ tân công ty là được, cảm ơn!”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói quen thuộc: “Tiểu Hồ, lễ tân dưới lầu nói một mình cậu gọi đồ ăn cho khoảng mười người.”
Mạc Bắc Hồ: “!”
Cậu kinh hãi liếc nhìn điện thoại, là điện thoại của Tạ Hào!
Tạ Hào hỏi cậu: “Cậu định gọi người đến ký túc xá chơi à?”
Mạc Bắc Hồ chột dạ nhỏ giọng trả lời: “Không, không có.”
Tạ Hào nghi ngờ hỏi: “Vậy là...”
Mạc Bắc Hồ càng nói càng nhỏ giọng: “Em, một mình em...”
Giọng Tạ Hào đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Tiểu Hồ, có phải gần đây cậu chịu áp lực lớn nên dẫn đến hình thành xu hướng ăn uống vô độ không? Bình thường chúng ta sẽ kiểm tra sức khỏe khi nhận việc, nhưng cậu đột nhiên nổi tiếng, vẫn chưa kịp làm, tôi thấy cậu vẫn nên...”
Mạc Bắc Hồ vội vàng sửa miệng: “Là một mình em ăn cơm quá nhàm chán nên định rủ anh ăn cùng!”
“Ông chủ ăn cơm trưa chưa?”
“Tôi?” Tạ Hào sửng sốt một chút, dường như có chút ngoài ý muốn: “Tôi thì chưa ăn... Nhưng mang cho tôi thì cũng không ăn hết nhiều như vậy chứ?”
Thật ra thì có thể, nhưng bây giờ bị anh biết rồi, tui cũng chỉ có thể giả vờ không được.
Mạc Bắc Hồ lặng lẽ trả lời trong lòng, chua xót nhìn đống đồ ăn vừa tới tay vẫn chưa kịp mở ra của cậu.
Nghĩ lại năm đó, khi cậu còn là một bé hồ ly nhỏ ước mơ có thể được vị liệt tiên ban. Chờ đến khi cậu thoát ly phạm trù sơn dã tinh quái, trở thành thần hồ ly nhỏ có miếu thờ riêng của mình, mỗi ngày phải ăn hai con gà cống phẩm.
Thời đại này tốt hơn thời đại cậu từng sống rất nhiều, cho dù chưa thành thần hồ ly nhỏ, cậu cũng có thể ăn hai con gà trong một bữa.
Tiền đề là không bị người khác phát hiện.
“Ôi.” Mạc Bắc Hồ mặt ủ mày ê đứng dậy, xách theo đồ ăn ra ngoài, khi đi ngang qua quầy lễ tân còn u oán nhìn thoáng qua chị gái đang có chút lo lắng đứng ở quầy lễ tân.
…
Một lát sau, Mạc Bắc Hồ xách theo túi lớn túi nhỏ đồ ăn, gõ cửa văn phòng Tạ Hào.
“Mời vào.” Quản gia Trương mỉm cười mở cửa, nhận lấy đồ trong tay cậu.
Ngay cả ông ấy, khi nhìn thấy số lượng đồ ăn giao tới nhiều như vậy, cũng không khỏi hơi ghé mắt.
Mạc Bắc Hồ chột dạ cúi đầu, hỏi ông ấy: “Quản gia Trương cũng ăn cùng ạ?”
Quản gia Trương mỉm cười lắc lắc đầu: “Tôi giúp cậu bày lên bàn.”
Ông ấy mang bao lớn bao nhỏ đồ ăn vào cách gian trong phòng làm việc, một lát sau, đặt vào bộ đồ ăn bằng gốm sứ rồi lần nữa bưng ra ngoài -- thậm chí còn làm cả khay bày biện.
Đồ ăn giao tới vốn dĩ đang bình dân qua cách xử lý này của ông ấy, cảm giác như lập tức nâng cao đẳng cấp, giá trị con người cũng tăng lên.
Tạ Hào đứng dậy từ chỗ ngồi, nói với quản gia Trương: “Trà sữa thì đừng rót ra cốc, uống như vậy không có không khí.”
Cho dù biết hắn giả vờ què, nhưng mỗi lần Mạc Bắc Hồ nhìn thấy hắn đứng dậy đều vô thức cảm thấy chột dạ thay cho đối phương.
Chẳng qua bản thân Tạ Hào có vẻ hoàn toàn không để ý, quang minh chính đại ngồi xuống ghế.
“Vâng.” Quản gia Trương mỉm cười hiền hòa: “Tôi thấy Tiểu Hồ mua bốn loại trà sữa, uống loại nào trước đây?”
“Bốn ly trà sữa.” Tạ Hào trầm ngâm xoa cằm, nhìn về phía Mạc Bắc Hồ: “Còn hai ly nữa cho ai vậy?”
“Không cho ai cả.” Mạc Bắc Hồ vội vàng lắc đầu: “Chúng ta mỗi người hai ly.”
Tạ Hào nhìn cậu với ánh mắt sâu thẳm: “Tiểu Hồ à.”
Mạc Bắc Hồ chắp tay trước ngực xin tha: “Đừng nói cho Cát Minh! Cũng đừng nói cho Vương Tiểu Minh!”
“Chỉ được phép uống một ly.” Tạ Hào vô tình tuyên bố: “Chọn một ly đi.”
Mạc Bắc Hồ duỗi tay lấy một ly, cắn ống hút len lén nhìn đối phương - hắn chắc hẳn không tức giận đâu nhỉ?
Tạ Hào cũng chọn một ly, dựa vào sofa hỏi Mạc Bắc Hồ: “Cậu có biết Vương Tiểu Minh thật ra là nghệ danh không?”
“Dạ?” Mạc Bắc Hồ nhanh chóng bị lời hắn nói làm chuyển hướng lực chú ý, vẻ mặt tò mò nhìn đối phương: “Em không biết.”
“Anh ấy tên thật là gì?”
“Tên thật là gì không quan trọng.” Tạ Hào đưa cho cậu đôi đũa: “Cậu đoán xem tại sao hắn lại lấy tên như vậy?”
Mạc Bắc Hồ thành thật lắc đầu, mắt trông mong nhìn hắn.
Tạ Hào cảm thấy cậu thật sự rất biết cổ vũ, đặc biệt là lúc úp úp mở mở, càng khiến người ta có cảm giác thành tựu.
“Để tri ân thần tượng của hắn ta.” Tạ Hào cười cong mắt: “Thần tượng của hắn ta là Cát Minh, nên hắn ta tên Tiểu Minh.”
Mạc Bắc Hồ ngơ ngác há hốc mồm: “Hả?”
Tạ Hào lúc này mới cười rộ lên, liếc mắt nhìn các món ăn trên bàn, nụ cười trên mặt cứng lại: “Sao đều là gà vậy?”
"Không, không phải đều là gà!" Mạc Bắc Hồ chột dạ dịch mấy xiên thịt bên cạnh tới: “Đây là thịt bò!”
Tạ Hào nhấc một xiên thịt khác lên: “Sau đó tất cả những cái này đều là thịt gà.”
Mạc Bắc Hồ: “...”
“Thôi được, tôi cũng không phải không ăn gà.” Tạ Hào lắc đầu: “Nhưng cậu không thể chỉ ăn thịt, cũng phải ăn một chút rau xanh.”
Mạc Bắc Hồ rụt cổ lại, thành thật gật đầu.
Nói được hai câu, Tạ Hào đã không nhịn được bật cười.
Mạc Bắc Hồ có chút nghi hoặc, không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên cười.
“Trước đây luôn chê ba tôi phiền.” Tạ Hào chống trán: “Không ngờ đến lượt mình quan tâm người khác, lại theo bản năng bắt chước dáng vẻ của ông ấy.”
Hắn thả lỏng cơ thể: “Ăn đi, yên tâm, trong kỳ nghỉ phép chỉ cần không ăn uống quá độ, tôi cũng sẽ không quản cậu, nhưng số lượng cậu gọi hôm nay vẫn quá khủng khiếp.”
Mạc Bắc Hồ nhỏ giọng nói: “Em lần đầu gọi đồ ăn, không biết bao nhiêu là thích hợp.”
“Ôi--” Tạ Hào đột nhiên cười nhìn cậu: “Cho nên cậu nói định đến tìm tôi ăn cùng quả nhiên là lừa tôi đúng không.”
Ánh mắt hắn ta sâu kín: “Cậu định một mình ăn mười phần?”
Mạc Bắc Hồ: “...”
Không xong, vẫn bị lộ tẩy.
Tạ Hào đặt đũa xuống, giả vờ đau khổ quay mặt đi: “Ôi, nếu đã như vậy, tôi không giành cơm của cậu ăn nữa.”
“Cậu cứ ăn đi, tôi nhìn cậu ăn.”
“Không, không phải!” Mạc Bắc Hồ hoang mang rối loạn gắp thức ăn cho hắn: “Anh ăn đi anh ăn đi!”
Tạ Hào lộ ra chút ý cười, chỉ vào món ở xa nhất nói: “Tôi muốn ăn món đó.”
Mạc Bắc Hồ ngoan ngoãn mang tới cho đối phương: “Cho anh!”
“Khụ.” Quản gia Trương khẽ ho khan một tiếng, nhìn Tạ Hào với ánh mắt không tán thành.
“Chú cũng muốn ăn?” Tạ Hào giả vờ không hiểu ánh mắt của ông ấy, cười tủm tỉm kéo món ăn đến trước mặt mình: “Không được, đây là Tiểu Hồ cho con, không có phần của chú.”
Mạc Bắc Hồ nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng nói: “Phần của em có thể chia cho anh...”
“Không cần đâu.” Tạ Hào duỗi tay xoa xoa đầu Mạc Bắc Hồ: “Ông ấy không thích ăn những món này, ông ấy có bữa ăn dưỡng sinh riêng, rất cầu kỳ, tôi nhớ hôm nay hình như là khoai mài, nấm và cái gì nữa nhỉ?”
Quản gia Trương mỉm cười nói: “Thiếu gia, tôi có giấy phép chuyên viên dinh dưỡng.”
Ông nhìn về phía Mạc Bắc Hồ: “Tiểu Hồ có muốn nếm thử của tôi không?”
Mạc Bắc Hồ ngẩn ra một chút, mang theo một chút tò mò giơ chén của mình lên: “Con muốn một chút!”
Cậu nâng quả dưa lưới lên: “Đổi bằng cái này!”
Tạ Hào biểu cảm phức tạp chống sườn mặt: “Không thể nào? Tiểu Hồ, cậu ngay cả cơm của ông ấy cũng thèm à?”
“Trước đây cậu thường xuyên ăn không đủ no sao?”
Mạc Bắc Hồ theo bản năng gật đầu: “Thỉnh thoảng sẽ.”
Ánh mắt Tạ Hào thay đổi.
Hắn hiếm khi tự vấn lại liệu bản thân có nói quá lời hay không, do dự duỗi tay xoa xoa đầu cậu: “Không sao, sau này sẽ luôn ăn no.”
Mạc Bắc Hồ u sầu suy nghĩ, nếu không bị người khác nhìn thấy thì, chắc hẳn cũng có thể ăn no.
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
