Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 59

Nếu không phải ánh mắt Mạc Bắc Hồ vô cùng trong sáng, Tạ Hào đã phải nghi ngờ cậu chính là cuồng đồ ngoài vòng pháp luật từ đâu đến.

“Thật sự muốn ngủ ở đây sao?” Quản gia Trương có chút lo lắng: “Ngủ sofa sẽ không thoải mái, hay là tôi chuyển giường đến...”

“Không cần.” Tạ Hào xua xua tay: “Con và Tiểu Hồ đi lấy chăn mền đến là được.”

“Người lớn tuổi thì mau chóng ngủ đi, chuyện thức đêm cứ giao cho đám trẻ tuổi bọn con là được...”

Triệu Vân Kỳ đột nhiên đưa tay ra, gậy đánh golf lóe lên ánh sáng lạnh lẽo chặn trước mặt Tạ Hào.

Tạ Hào im lặng liếc đối phương một cái.

Triệu Vân Kỳ nhét gậy golf vào tay Tạ Hào: “Cầm lấy, buổi tối ôm ngủ.”

Tạ Hào không nhịn được nói: “Con là Tào Tháo hay sao mà tối ngủ lại ôm vũ khí?”

“Con không cần thì thôi.” Triệu Vân Kỳ chuyển tay nhét gậy golf sang cho Mạc Bắc Hồ.

Mạc Bắc Hồ ngoan ngoãn nhận lấy cầm trong tay.

Lông mày Tạ Hào nhảy dựng, theo bản năng cảm thấy không thể để cậu cầm vũ khí được, lập tức đưa tay lấy lại gậy golf: “Để tôi cầm vậy.”

“Chậc!” Triệu Vân Kỳ trừng hắn: “Cho con con không lấy, còn cướp đồ của người ta.”

“Được rồi mau đi ngủ đi mẹ.” Tạ Hào ghét bỏ vẫy vẫy tay: “Không thì ngày mai lại buồn ngủ.”

Hai bọn họ dẹp hết mọi người đi, vác chăn gối, mỗi người chiếm một ghế sofa sau đó nằm xuống.

Mạc Bắc Hồ cẩn thận bọc người lại, thò đầu hỏi đối phương: “Ông chủ vừa nãy anh vẫn chưa ngủ ạ?”

“Hả?” Tạ Hào ngạc nhiên nhìn cậu một cái: “Đúng vậy, còn một số công việc của công ty chưa xử lý xong.”

Mạc Bắc Hồ khiếp sợ trợn tròn mắt.

Cậu còn tưởng rằng ông chủ mỗi ngày đi làm ngoại trừ lười biếng thì chính là đang suy nghĩ nên lười biếng như thế nào, không ngờ hắn lại lén lút làm việc lúc nửa đêm!

Tạ Hào như đang trầm ngâm gì đó mà nhìn cậu: “Có phải câu đang suy nghĩ chuyện gì không lễ phép không?”

“Không có mà!” Mạc Bắc Hồ chột dạ chui chui vào trong chăn: “Em rất lễ phép mà!”

Tạ Hào cười cười: “Chuyện của công ty tôi sẽ xử lý xong công ty, nhưng tôi vẫn còn thiết kế phải làm.”

Mạc Bắc Hồ ngoan ngoãn gật đầu: “Thật vất vả quá, ông chủ, anh ngủ sớm một chút đi.”

Nhân loại quá yếu ớt, không ngủ cho thật tốt thì rất dễ dàng bị bệnh.

Tạ Hào ngẩn người, lộ ra ý cười, giọng điệu không tự chủ được trở nên dịu dàng hơn một chút: “Cũng tạm, tôi sẽ không gượng ép bản thân.”

“Đều nói năng lực càng lớn trách nhiệm càng lớn, thiên tài giống như tôi, đành phải gánh vác trách nhiệm kiêm nhiều trọng trách.”

Mí mắt Mạc Bắc Hồ đã hơi nặng trĩu, tiểu hồ yêu không có nhiều phiền não có lẽ không thể cảm nhận được nỗi khổ mất ngủ của nhân loại, cậu mơ mơ hồ hồ “Ừm” một tiếng.

Tạ Hào hỏi cậu: “Vậy còn cậu Tiểu Hồ, cậu có vất vả không?”

“Không vất vả.” Mạc Bắc Hồ mơ hồ nói: “Rất hạnh phúc.”

Tạ Hào sửng sốt một chút.

Dù hắn mới tiếp quản Giải Trí Thiên Hỏa không bao lâu, nhưng từ nhỏ cũng được xem như mưa dầm thấm đất trong giới giải trí, nhìn thấy đủ mọi chuyện.

Tạ lão gia tử một đường đi lên đương nhiên cũng không phải thuận buồm xuôi gió, có người đường ai nấy đi cả đời không qua lại với nhau, có người tai tiếng xấu xí cuối cùng kết cục thê thảm... Những người còn lại, miễn cưỡng có thể xem như đồng đạo của Tạ Chấn Phong.

Giới giải trí vốn dĩ là một vũ đài danh lợi hào nhoáng bên ngoài, người theo đuổi danh vọng lợi lộc là chuyện thường thấy. Có người có chút danh tiếng muốn một bước lên mây, người một bước lên mây muốn trường thịnh không suy, người dần lụi tàn muốn đông sơn tái khởi…

Cũng không thể nói tất cả đều là chuyện xấu, suy cho cùng trên một góc độ nào đó mà nói, đây cũng là tâm huyết sự nghiệp của những người trong giới giải trí, chỉ là thường từ đây mà sinh ra nhiều suy nghĩ xấu xa không biết đủ của con người.

Tạ Hào rất hiếm khi nghe thấy người khác nói thỏa mãn, cũng rất hiếm khi nghe người khác nói hạnh phúc.

Mọi người bị mắc kẹt trong vòng luẩn quẩn, hiếm khi biết thỏa mãn.

Có lẽ đối phương đã ngủ rồi, Tạ Hào dứt khoát ngồi dậy nhìn cậu.

Tạ Chấn Phong hôm nay nhìn cậu, nói cậu không tệ, thật ra Tạ Hào cũng đang quan sát cậu.

Hắn cảm thấy Mạc Bắc Hồ chưa chắc không có dã tâm - Cậu sẽ ngoan ngoãn trau dồi kỹ thuật diễn, nghe nói có lợi cho tương lai thì đi học lái xe, rõ ràng là muốn phát triển thật tốt.

Chẳng qua tham vọng của cậu dường như không xung đột với sự biết đủ của cậu, được người ta khen một câu sẽ vui vẻ, ăn đồ ngon thì hận không thể vẫy đuôi, cũng hoàn toàn không che giấu sự vụng về chưa hiểu chuyện đời của mình.

...Có lẽ bởi vì trước đây quen sống những ngày khó khăn, bây giờ mới dễ dỗ dành như vậy.

Tạ Hào khe khẽ thở dài, chính hắn cũng không phát hiện mình đánh giá đối phương hoàn toàn không hề có một chút khách quan công bằng nào, đã trộn lẫn vô số tình cảm cá nhân.

Hắn đứng dậy, kéo kéo chăn cho cậu, lập tức nghe thấy một tiếng “Oan” khe khẽ phát ra từ bên dưới chăn.

Tạ Hào: “......”

Trong không khí như vậy mà có người lại gây ra động tĩnh này, có bị đánh chết cũng không oan.

Hắn một chút cũng không bị dọa, quét mắt nhìn Mạc Bắc Hồ một vòng.

Nếu muốn tìm nguồn gốc, có lẽ phải gọi cậu ấy dậy, hay là thôi đi, ngày mai rồi…

Tạ Hào đang định từ bỏ, Mạc Bắc Hồ lại đột nhiên động đậy.

Cậu nhắm hai mắt, vươn một bàn tay mò mẫm trong khe ghế sofa, sau đó dùng một chút lực, ôm tấm đệm sofa lật lên, sau đó hất luôn cả bản thân, “Đùng” một tiếng té xuống đất.

“Úi?” Mạc Bắc Hồ ôm mông bừng tỉnh, vẻ mặt khiếp sợ bối rối nhìn về phía Tạ Hào: “Ông chủ, sao anh lại xô em té?”

Tạ Hào: “......”

Hắn búng vào trán cậu một cái: “Đừng có ngậm máu phun người, là tự cậu ngủ tới ngốc rồi tự lật người té.”

Mạc Bắc Hồ che trán, đáng thương hề hề nhìn hắn: “Vậy sao lại búng em?”

Tạ Hào: “......Bởi vì cậu ngốc nghếch.”

Hắn chỉ chỉ vào tấm đệm sofa trong tay Mạc Bắc Hồ: “Tiếng động vừa nãy truyền ra từ cái này.”

Mạc Bắc Hồ cuối cùng cũng tỉnh táo mở to mắt, vội vàng giơ tấm đệm sofa lên: “Trong này không có quỷ!”

“Tôi biết.” Tạ Hào nhướng mày: “Hay chúng ta mở ra xem đi.”

Mạc Bắc Hồ nhanh chóng lật tấm đệm sofa qua.

Tạ Hào cơ bản đã đoán ra đây là tác phẩm của vị “đại sư” ngày hôm nay, biết hắn ta chắc chắn đã động tay động chân vào ban ngày ở phòng khách, không thể làm quá gióng trống khua chiêng, có đồ vật cũng sẽ không nhét quá sâu.

Hắn ngồi xổm xuống bên cạnh Mạc Bắc Hồ, quả nhiên nhìn thấy một khe hở nhỏ trên khóa kéo ở bên sườn tấm đệm sofa, thuận theo khe đó thò tay vào trong, liền sờ được v*t c*ng.

Tạ Hào lấy nó ra.

-- Một cái loa mini.

Tạ Hào tức đến mức bật cười: “Đúng là thủ đoạn vụng về, lão Tạ lại bị đồ vật như thế này dọa sợ, sau này tôi phải cười nhạo ông ấy mới được.”

“Sau này?” Mạc Bắc Hồ nhìn hắn: “Vậy bây giờ thì sao?”

“Bây giờ?” Tạ Hào giúp cậu đặt tấm đệm lại: “Đương nhiên là phải ngủ cho ngon.”

“Lăn lộn lâu như vậy, cuối cùng cũng biết thứ gì đang giả quỷ rồi.”

Hắn duỗi người: “Đợi tôi ngủ một giấc xong, sẽ suy nghĩ một chút xem nên giải quyết riêng hắn ta hay nên giải quyết công khai.”

Mạc Bắc Hồ tò mò hỏi: “Giải quyết riêng là như thế nào vậy? Giải quyết công khai lại là thế nào?”

“Giải quyết riêng nghĩa là tôi sẽ tự tay xử lý hắn ta.” Tạ Hào giúp cậu chỉnh sofa lại, thoải mái dễ chịu nằm về ghế sofa của mình: “Giải quyết công khai là trực tiếp báo cảnh sát, để hắn ta vào tù ngồi xổm chơi.”

Mạc Bắc Hồ giật mình, vội vàng nhắc nhở hắn: “Ông chủ! Ở đây giết người là phạm pháp mà?”

Tạ Hào cuối cùng cũng không nhịn được hỏi: “Ở đâu giết người không phạm pháp vậy?”

Mạc Bắc Hồ ngẩn ra, nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Trong mơ?”

Tạ Hào cười khẽ một tiếng, “Trong mơ? Đây là phương pháp chiến thắng tinh thần gì thế.”

Hắn đắp chăn lại: “Được rồi, cậu không cần lo lắng chuyện này nữa, mau ngủ đi.”

Mạc Bắc Hồ nghe lời nằm trở lại, nhắm mắt một lát rồi mới nhớ ra: “Ông chủ, vấn đề không phải đã tìm ra rồi sao? Chúng ta có thể quay về ngủ rồi đúng không?”

“Ừm?” Tạ Hào mơ hồ đáp một tiếng: “Hình như vậy.”

“Nhưng tôi lười di chuyển rồi, sẽ ngủ ở đây, cậu có thể tự về một mình...”

Mạc Bắc Hồ nhìn nhìn hắn, cũng nằm xuống theo: “Vậy em cũng không đi nữa.”

Ghế sofa cũng đã đủ mềm rồi.

...…

Ngày hôm sau, Triệu Vân Kỳ và Tạ Chấn Phong tỉnh dậy, nhìn thấy chính là dáng vẻ hai người bọn họ đang ngủ say sưa trên ghế sofa.

“Chào buổi sáng.” Giọng nói Tạ Hào hơi có chút khàn khàn, xoa xoa mắt hỏi: “Tiểu Hồ đâu?”

“Ở chỗ này!” Mạc Bắc Hồ mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên: “Ai gọi tui?”

Triệu Vân Kỳ chống lưng ghế sofa cười: “Nhìn hai con mèo lười ngủ này, vẫn chưa tỉnh ngủ đúng không.”

“Thế nào, tối qua gặp quỷ chưa?”

“Gặp rồi.” Tạ Hào ung dung ngồi dậy, ngoắc ngoắc tay về phía Tạ Chấn Phong: “Lại đây lão Tạ, để con cho ba thấy quỷ... Hù!”

Tạ Chấn Phong bị động tĩnh hắn tạo ra làm hoảng sợ, nhanh chóng nhảy sang một bên mới phát hiện trong tay Tạ Hào là một chiếc loa bluetooth mini, đột nhiên phản ứng lại đây là chuyện gì, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Ông vốn dĩ đã có vẻ mặt uy nghiêm, lúc này lại bày ra biểu cảm này, uy nghiêm của người bề trên ập vào trước mặt, Mạc Bắc Hồ không nhịn được co người lại.

Triệu Vân Kỳ vỗ một cái vào sau gáy ông ấy: “Hung dữ trước mặt mấy đứa nhỏ làm gì, tìm chủ mưu sau màn đi.”

“Đúng vậy.” Tạ Chấn Phong lại lộ ra gương mặt tươi cười: “Dậy đi, ăn sáng thôi.”

“Diễn viên thường phải làm việc nghỉ ngơi không quy luật, Tiểu Hồ hiếm khi được ăn sáng đúng không?”

“Chú nói cho con, đầu bếp mà chú mời đến, nấu cháo tuyệt vời nhất, ngay cả chú bình thường không thích uống mấy món lỏng lẻo này cũng không thể không khen một câu.”

Mạc Bắc Hồ không tự chủ được mà nuốt nuốt nước bọt, theo bản năng xốc chăn lên rồi tiến về phía nhà bếp: “Vậy con nếm thử...”

Tạ Hào xách cậu đi về phía phòng vệ sinh: “Đánh răng trước đã.”

Mạc Bắc Hồ ủ rũ ỉu xìu.

Cậu không thích đánh răng! Cũng không thích gội đầu!

Rõ ràng cậu là hồ yêu, cho dù không đánh răng như nhân loại cũng sẽ không bị sâu răng!

Nhưng bây giờ cậu đang đóng vai nhân loại, nếu không đánh răng gội đầu cho thật tốt, sẽ bị coi là người thúi thúi không có vệ sinh.

Đau đớn kịch liệt mà thở dài, Mạc Bắc Hồ đành phải chịu đựng vị bạc hà trong miệng mà đánh răng, sau đó vui sướng mừng rỡ ngồi vào bàn.

Cậu chưa từng uống món gọi là cháo mỹ linh này bao giờ, tiếc rằng cháo cũng chỉ có thể no nước, đối với yêu quái mà nói, đại khái chỉ là mức độ nhét kẽ răng.

Mạc Bắc Hồ coi như ăn một món ăn vặt nhỏ, vui vẻ nói chào tạm biệt với Triệu Vân Kỳ Tạ Chấn Phong.

Giống như lúc đến, quản gia Trương lái xe, đưa cậu và Tạ Hào về.

“Vui vẻ vậy à?” Tạ Hào cũng bị cậu lây sang một chút ý cười: “Đừng quên kỳ nghỉ của cậu chỉ còn vài ngày nữa thôi, sắp phải đi ghi hình chương trình tạp kỹ với Thẩm Nhạc Tâm, Trương Tuần Quang rồi.”

“Em cảm thấy quay chương trình tạp kỹ cũng rất vui.” Mạc Bắc Hồ quay đầu nhìn hắn: “Quay phim cũng vui, nghỉ phép cũng vui.”

“Nếu nói như vậy...” Tạ Hào chống cằm cười: “Vậy đó không phải là vấn đề của chương trình tạp kỹ, quay phim, hay nghỉ phép, mà bởi vì cậu vui.”

“Hì hì.” Mạc Bắc Hồ cười ngây ngô nhìn hắn.

“Xuống xe đi.” Tạ Hào xoa xoa đầu cậu: “Tôi đi xử lý một số công việc.”

“Được.” Mạc Bắc Hồ đồng ý, lại quay đầu hỏi hắn: “Ông chủ, đồ ăn ngoài có gọi phần của anh không?”

“Không cần đâu, hôm nay tôi không quay về ăn cơm.” Bị tâm trạng vui vẻ của Mạc Bắc Hồ lây nhiễm, Tạ Hào duỗi người nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Đúng là một ngày đẹp trời, nên đi xem người khác xui xẻo thôi.”

“Vị đại sư kia gọi là gì ấy nhỉ?”


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 59
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...