Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 49
Lại bắt đầu quay chụp một lần nữa, quả nhiên Lộ Trưng càng thêm nhập diễn hơn mấy cảnh trước.
Thực ra hắn ta đã sớm hiểu rõ nhân vật “Triệu Túc” này, chẳng qua ra mắt nhiều năm như vậy, nhãn hiệu của hắn ta luôn là “ngôi sao hành động”, dù ít người có thể vượt qua diễn xuất bằng lời của hắn ta, nhưng hắn ta vẫn luôn không quá tự tin.
Đặc biệt là lần này mang theo tâm lý muốn chứng minh bản thân, áp lực trên người càng lớn, ngược lại những đoạn diễn văn quan trọng cũng càng gò bó hơn so với trước đây.
Nhưng là “người đàn ông không thể chiếm lấy” được đạo diễn độc miệng thiên tài Chu Vân Thượng coi trọng, diễn xuất bằng lời của hắn ta chưa bao giờ là điểm yếu, mà ngay khoảnh khắc hai người bắt đầu hành động, Mạc Bắc Hồ cũng được chứng kiến đẳng cấp thực sự của ảnh đế.
Tòa nhà cao tầng bỏ hoang từng bị một đám người vô gia cư xem thành nơi sinh sống tạm thời, bên trong ngoại trừ rác thải tích tụ, thậm chí còn có một khu vực nhỏ được khai phá thành chỗ sinh hoạt.
Lộ Trưng và lão Phàm vừa rồi cũng đã dẫm điểm, lúc này đánh nhau nước chảy mây trôi, hai người không cần ánh mắt dư thừa đã có thể chính xác dẫm vào vị điểm, cầm lấy công cụ cần dùng.
Chiêu thức càng không cần phải nói.
Cảnh đánh nhau cũng xem trình độ đối thủ, hai người đều là tay lão luyện, đánh nhau tự biết nặng nhẹ, cho dù chưa trải qua xử lý hậu kỳ, nhưng gần như đã khiến cho diễn viên quần chúng lần đầu đến xem ngây ngẩn.
Phó Hoan ngồi cùng một chỗ với Mạc Bắc Hồ, cậu ấy nhỏ giọng nói: “Tôi cảm thấy, mỗi người có thể có loại hình yêu thích khác nhau, nhưng không có người nào xem Lộ Trưng diễn cảnh đánh nhau mà không khen anh ấy đẹp trai.”
Mạc Bắc Hồ tán thưởng gật gật đầu: “Thật sự rất đẹp trai.”
Mạc Bắc Hồ biết mỗi người bọn họ đều giữ lại một chút sức lực, nhưng biểu hiện của hai người khiến người khác cảm thấy từng quyền của bọn họ đều đấm vào trong thịt, cuộc đấu tranh tuyệt vọng trong tòa cao ốc trùm mền tối tăm, nhất định phải nhìn thấy đối phương tắt thở mới có thể dừng lại.
Võ sĩ “Triệu Túc” ban đầu không có chút kỹ xảo nào, chỉ đơn thuần bởi vì thể chất cường tráng mà được người khác nhìn trúng, được mời đi đánh quyền anh ngầm.
Mà cho dù hắn ta không muốn thừa nhận thế nào đi nữa cũng không thể phủ nhận, thể chất mạnh mẽ của hắn được di truyền từ người cha không muốn thừa nhận, không có trách nhiệm, chỉ biết đắm chìm trong thuốc lá rượu chè có khuynh hướng bạo lực kia.
Triệu Túc ban đầu chỉ cảm thấy nực cười, mặc dù giao thủ, nhưng không thực sự nổi sát tâm.
Chẳng qua giữa hai người có lẽ không có thù mới, nhưng lại có hận cũ.
“Rầm” một tiếng.
Lão Phàm túm tóc Lộ Trưng, đập đầu hắn ta vào một bồn rửa mặt bể nát.
Cho dù biết góc độ này chỉ mượn vị trí, lão Phàm cũng sẽ không thực sự ra tay tàn nhẫn, Mạc Bắc Hồ vẫn bị khí phách quyết đoán của hai người làm cho giật mình.
Lão Phàm bóp vỡ túi máu trong tay, máu chảy dọc theo thái dương Lộ Trưng trượt xuống, hắn ta nâng mắt lên, trong gương vỡ phản chiếu ánh mắt của hắn ta.
Cuộc vật lộn hoang dã và nguyên thủy kích phát phẫn hận thời thiếu niên của Triệu Túc, cũng mở ra ý chí chiến đấu phủ đầy bụi từ lâu.
Trong nháy mắt kia, hắn ta dường như từ “Đại đội trưởng” quay lại thành tay võ sĩ ngầm kia, trở tay thoát khỏi trói buộc, đánh ra một quyền.
Cú phản kích của Triệu Túc khiến người khác căn bản không chống đỡ được.
Khi gã đàn ông bị đánh ngã trên mặt đất, dường như vừa mới nhận ra được tuổi già của mình.
Máu chảy vào trong mắt Lộ Trưng, cảm giác có dị vật hơi hơi châm chích, mắt trái hắn ta chớp chớp, sau đó dứt khoát nhắm lại, chỉ hơi hơi nâng cằm lên, nói với đối phương: “Ông già rồi.”
Hắn ta nhặt một ống thép trên đất lên, trong mắt là sát ý chân chân thật thật.
“Cắt!”
Tiếng hô dừng lại của đạo diễn Đặng khiến Lộ Trưng sửng sốt một chút, hắn chậm rãi thu hồi tư thế vung thép, cười cười vươn tay, kéo lão Phàm từ dưới đất lên, nói đùa với ông ấy: “Đồng chí lão Phàm, uy phong năm đó không giảm nha, anh giật mất mấy sợi tóc của tôi rồi?”
Lão Phàm giơ ngón tay cái với Lộ Trưng: “Sau này tôi nghỉ hưu, cậu có thể thay thế vị trí của tôi.”
Ông ấy lại cười rộ lên: “Tóc của cậu có tác dụng gì? Bình thường cậu đều cạo trọc, thiếu hai sợi thì làm sao.”
Chuyên viên trang điểm hiệu ứng đặc biệt tiến lên, bổ trang cho vết thương trên trán của Lộ Trưng một lớp -- cảnh đánh nhau vừa rồi là toàn cảnh, lát nữa cắt cận cảnh, trên trán không có miệng vết thương thì sẽ lộ tẩy.
“Ôi ôi.” Chuyên viên trang điểm có chút lo lắng: “Máu chảy vào trong mắt rồi, có sao không?”
“Không sao đâu.” Lộ Trưng cười rộ lên: “Quay xong cảnh này rồi rửa nước, nếu không những vết máu khác cũng bị trôi đi, vậy không còn giống thật nữa.”
Chuyên viên trang điểm có chút lo lắng: “Vậy con mắt này của anh không mở ra được ạ.”
“Tôi nhắm một mắt cũng có thể diễn được.” Lộ Trưng đúng tình hợp lý, hô đạo diễn Đặng một tiếng: “Lão Đặng, tôi nhắm một mắt diễn có được không?”
“Được!” Đạo diễn Đặng xua xua tay: “Vừa hay khớp với cảnh trước.”
Ông ấy xoay người nói với Mạc Bắc Hồ: “Cảnh tiếp theo là cậu lên đấy.”
Ông ấy hiếm khi an ủi một câu: “Không sao đâu, cứ như bình thường thôi.”
Mạc Bắc Hồ ngoan ngoãn gật đầu.
Cậu biết đạo diễn Đặng lo lắng - vốn dĩ cảnh quay này không yêu cầu quá nhiều về kỹ thuật diễn của Mạc Bắc Hồ, nhưng cảnh quay vừa rồi của Lộ Trưng bùng nổ quá tốt.
Bây giờ vẫn đang trong trạng thái, đạo diễn Đặng sợ Mạc Bắc Hồ không tiếp diễn Lộ Trưng được, sẽ có vẻ nhút nhát, còn sợ cậu bị cảm xúc của Lộ Trưng lây nhiễm, dùng sức quá mạnh.
Mạc Bắc Hồ nhìn Lộ Trưng.
Hiện tại cậu ít nhiều gì cũng hiểu được, tại sao lúc đó Chu Vân Thượng nói cậu không biết diễn, lại xem Lộ Trưng là ánh trăng sáng mà ông ấy không chiếm được.
Lộ Trưng thật sự là kiểu người sẽ dồn hết tâm huyết vào nhân vật, nhập diễn càng sâu, rút ra cũng càng chậm, trong thời gian này ở đoàn phim, tính cách dường như cũng ổn trọng hơn bình thường một chút.
Mạc Bắc Hồ biết cậu và Lộ Trưng không giống nhau, nhưng cậu diễn người cũng vô cùng chuyên nghiệp.
Nói đến thì, diễn người vốn dĩ chính là sở trường giữ nhà của hồ ly tinh mà.
Không những phải diễn giống người, còn phải quan sát sắc mặt, diễn kiểu người mà mục tiêu muốn quyến rũ yêu thích nhất.
Từ một mức độ nào đó mà nói, hồ ly tinh và nghề diễn viên cũng có nhiều điểm tương đồng.
Sau khi Mạc Bắc Hồ tiến vào thế giới này, cuộc sống thường nhật của cậu vẫn luôn là diễn xuất, đã gặp gỡ đủ kiểu người muôn hình muôn vẻ, học tập từ hình ảnh của rất nhiều tiền bối.
Tuy rằng cũng gây ra không ít hoạ, phá hỏng không ít chuyện tốt của hệ thống... Nhưng phần lớn vòng đi vòng về rồi cuối cùng cũng đâu lại vào đấy.
Lần này, đã đến lúc thể hiện kỹ năng thực sự của hồ ly tinh rồi!
Mạc Bắc Hồ hít sâu một hơi, sau khi đứng vào vị trí được chỉ định của mình thì chờ tín hiệu của đạo diễn.
Đạo diễn Đặng quay lại trước màn hình theo dõi, nhìn hình ảnh, xác nhận lớp hóa trang hiệu ứng của Lộ Trưng không có vấn đề, lúc này mới gật gật đầu, ra hiệu cho bọn họ tiếp tục diễn.
Nhân viên trường quay hô “Cắt!” rồi đánh bảng, Mạc Bắc Hồ bắt đầu chạy.
“Sư phụ!”
Cậu chạy dọc theo cầu thang, một đường nhìn lên trên, khi ngửi thấy mùi máu tanh trong không khí thì bước chân dần dần chậm lại, cẩn thận rút khẩu súng giắt sau thắt lưng ra.
Sau đó, cậu đột ngột đạp tung cánh cửa mục nát, chĩa súng vào bên trong: “Không được... Sư phụ!”
Lộ Trưng dường như bị một tiếng gọi này của cậu đánh thức, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Lão Phàm nhân cơ hội bò dậy từ trên mặt đất, trực tiếp nhảy xuống từ tầng hai của tòa cao ốc trùm mền, khập khiễng chạy trốn ra ngoài.
“Không được chạy, cảnh sát đây!” Mạc Bắc Hồ vội vàng đuổi đến bên cạnh lầu, Lộ Trưng túm cậu lại: “Đừng đi! Chẳng lẽ cậu muốn nhảy theo ông ta chắc?”
“Hả? À.” Mạc Bắc Hồ có vẻ hơi không rõ tình hình lắm, sau khi nhìn thấy vết thương trên mặt hắn ta thì biến sắc: “Sư phụ, vết thương của anh...”
“Không sao đâu.” Lộ Trưng xoay người lấy khẩu súng trong tay cậu, đi xuống lầu trước: “Lái xe, đuổi theo ông ta.”
Mạc Bắc Hồ không nghi ngờ đối phương, lập tức đuổi kịp: “Vâng!”
Hai người nhanh chóng xuống lầu, lên xe đuổi theo người đàn ông đến giao lộ, một chiếc xe màu đen không biển số lao vút qua, “Rầm” một tiếng, một cái đầu tóc bù xù bay về phía trước mặt hai người.
“Dừng lại!” Đạo diễn Đặng dở khóc dở cười: “Cái con búp bê gì đây!”
Nhân viên trường quay vội vàng chạy vào hiện trường, nhặt con búp bê tội nghiệp bị xe tông sau đó người đầu chia lìa lên.
Búp bê mặc trang phục giống hệt Lão Phàm lăn lóc trên mặt đất, đầu bay đi không biết bao xa, thoạt nhìn thật sự thảm thương.
Lộ Trưng xoa xoa giữa mày, dở khóc dở cười nói: “Làm tôi sợ nhảy dựng, còn tưởng đoàn phim chúng ta lần này đi theo hướng kinh dị, đầu cũng bay lên trời rồi.”
Mạc Bắc Hồ gãi gãi đầu, thò đầu ra khỏi cửa sổ xe nhìn: “Con búp bê còn cứu được không? Chúng ta có đồ dự phòng không?”
“Yên tâm.” Lão Phàm trầm ngâm một chút: “Dán keo lại một chút là có thể dùng tiếp.”
Ông ấy vẫy vẫy tay: “Các cậu cứ lùi xe về trước đi, lát nữa quay lại từ lúc xe vừa khởi động nhé.”
Mạc Bắc Hồ bước xuống từ chỗ ghế lái, nhường cho trợ lý lùi xe lại.
Dù sao cậu cũng không có bằng lái.
Ban đầu đạo diễn hoàn toàn không cho phép cậu chạm vào ghế lái, chẳng qua một đoạn ngắn vừa rồi không vượt quá mười mét, mọi người bàn bạc, sau đó vẫn để cậu lái thử một chút.
Lộ Trưng ngồi trong xe, vươn tay chống lên cửa sổ cười với cậu, lúc này hắn ta vẫn còn nhắm một mắt, trạng thái thương chiến có một sức hấp dẫn hoang dã khá đặc biệt.
“Tiểu Hồ, quay xong thì có lẽ cậu không được nghỉ ngơi được lâu đâu, báo danh học lái xe đi, sau này có ích.” Hắn ta khoa tay múa chân làm động tác điều khiển vô lăng: “Từng xem mấy cảnh diễn đua xe chưa?”
Mạc Bắc Hồ ngoan ngoãn gật đầu: “Nhưng đó cũng đâu phải lái thật ạ.”
“Có lý.” Lộ Trưng cũng gật đầu theo: “Nhưng tôi cảm thấy cậu vẫn nên học một chút.”
“Dạ.” Mặc dù Mạc Bắc Hồ có một chút bài xích khoa học kỹ thuật hiện đại uy lực lớn, nhưng vì sự nghiệp diễn xuất của mình, cậu vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Tui biết rồi.”
Hệ thống có thể giúp cậu xử lý mọi loại giấy tờ thông thường, nhưng bằng lái xe thì có hơi khó giải quyết.
Trước không nói đến chuyện học lái xe cần bản thân trực tiếp lái, cho dù hệ thống có thể thật sự dùng công nghệ đen lấy bằng lái thay cậu thì cậu vẫn không biết lái.
Hệ thống cố tình không chuẩn bị bằng lái cho cậu, cậu cũng lo lắng sẽ xảy ra những tin tức xã hội kinh khủng kiểu “hồ ly tinh phát cuồng lái xe chạy loạn trên đường”.
Mạc Bắc Hồ hết sức đồng tình với chuyện này, lái xe không đúng quy củ, hồ hồ hai hàng nước mắt, loại pháp khí sắt thép uy lực lớn này, người không phải chuyên gia thì đừng nên tùy tiện điều khiển.
Đặc biệt là sau khi tận mắt quan sát cự ly gần, cậu càng cảm thấy xe ô tô đáng sợ -- đầu búp bê thậm chí còn bay ra ngoài!
Trợ lý đi xuống từ trên xe, nhường chỗ cho Mạc Bắc Hồ lên.
Mạc Bắc Hồ lại lần nữa ngồi vào ghế lái, nhìn chiếc xe màu đen phía trước cũng lùi ra khỏi hẻm nhỏ, vài nhân viên trường quay xách theo con búp bê mặc trang phục giống hệt Lão Phàm bị khâu khâu vá tạm bợ để gom lại lên tầng hai tòa nhà, chờ thời cơ ném xuống.
Cậu nhịn không được cảm thán từ tận đáy lòng: “Đáng sợ quá đi!”
Lộ Trưng cân nhắc một chút, hỏi cậu: “Cậu cảm thấy mặt tôi đầy máu đáng sợ, hay đầu búp bê bay lên đáng sợ?”
Mạc Bắc Hồ lắc đầu: “Đều không phải.”
Lộ Trưng cảm thấy ngạc nhiên: “Vậy cái gì đáng sợ?”
Mạc Bắc Hồ vẻ mặt nghiêm túc nói: “Xe.”
Khoa học kỹ thuật của nhân loại thật đáng sợ.
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
