Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 48
Phát sóng trực tiếp đã sắp kết thúc, tổ chương trình bắt đầu thu thiết bị, Vương Tiểu Minh nhìn điện thoại đang bảo quản giúp trong tay, linh cơ vừa động, nhịn cười lặng lẽ đưa cho Mạc Bắc Hồ.
Mạc Bắc Hồ do dự nhận lấy điện thoại, khó hiểu chớp chớp mắt.
Theo như hiểu biết của cậu về Vương Tiểu Minh, hắn ta làm việc cực kỳ nghiêm túc, hẳn sẽ không công khai để cậu chơi điện thoại trong chương trình, cho nên…
Mạc Bắc Hồ cúi đầu, quả nhiên nhìn thấy bên trên có một tin nhắn chưa đọc.
Tạ Hào: “Tiểu Hồ, cậu để đối phương giải thích, tôi đang nghe.”
Mạc Bắc Hồ: “...”
Hắn thật sự ở đây!
Mạc Bắc Hồ vẻ mặt chột dạ quay đầu lại, nhìn về phía Trương Tuần Quang đang không đàng hoàng cười hi hi ha ha đùa giỡn với mọi người.
"Khụ khụ." Cậu phát ra một tiếng động nhỏ để triệu hồi đối phương.
Trương Tuần Quang quả nhiên phân ra một chút lực chú ý cho cậu, nhận ra ánh mắt trông mong của cậu, cười hì hì đi tới, không khách sáo mà xoa loạn đầu tóc cậu, vẻ mặt bỉ ổi nói: “Sao vậy Tiểu Hồ, nhớ anh trai?”
Mạc Bắc Hồ giơ điện thoại lên cho hắn ta xem.
“Cái gì đây?” Trương Tuần Quang tùy tiện liếc nhìn một cái, sau đó mở to hai mắt, hít một hơi lạnh: “Ba Hồ Hồ anh thật sự ở đây?”
Sau một chút trì hoãn, Tạ Hào gửi tới biểu tượng cảm xúc hai con mắt: “Tôi sẽ nhìn chằm chằm cậu.”
Trương Tuần Quang: “...”
Hắn ta mặt mày chột dạ xoa xoa da gà trên cánh tay.
Tạ Hào: “Giải thích đi.”
"Ờm..." Trương Tuần Quang gãi gãi cằm, sau khi suy nghĩ ba giây, bất chấp tất cả mà nhướng mày: “Đúng vậy, vừa rồi là tôi nói, vậy thì sao?”
“Tôi nói cho anh biết, trên đối trên, dưới đối dưới, nghệ sĩ đối nghệ sĩ, ông chủ đối ông chủ, anh muốn tìm thì tìm ông chủ của tôi làm phiền đi!”
Mạc Bắc Hồ khiếp sợ nhìn hắn ta, cái này cũng được?
Tạ Hào vậy mà thật sự chấp nhận lời giải thích này: “Được, tôi quay về sẽ tâm sự với ông chủ các cậu.”
Mạc Bắc Hồ càng thêm khiếp sợ, cái này vậy mà thật sự được!
Mấy người hoàn toàn không quan tâm đến ông chủ Giải trí Rực Rỡ của Trương Tuần Quang có lẽ đang điên cuồng hắt hơi, tự tiện đạt thành đồng thuận.
"Này, Tiểu Hồ, Tiểu Trương!" Hồng Mai cười gọi bọn họ: “Đến đây nào, chụp một tấm ảnh chung!”
"Đến đây đến đây!" Trương Tuần Quang kéo Mạc Bắc Hồ, vội vội vàng vàng nhảy vào khung camera.
"Tách" một tiếng, camera đã ghi lại khoảnh khắc của giờ phút này.
Mạc Bắc Hồ duỗi tay, lặng lẽ tặng một chút chúc phúc thân thể khỏe mạnh cho tất cả mọi người, ngoại trừ Trương Tuần Quang.
Hắn ta thoạt nhìn đã đủ khỏe mạnh rồi, Mạc Bắc Hồ suy nghĩ một chút, chúc phúc nhân loại trở nên thông minh có vẻ hơi khó, vẫn nên chúc hắn ta vận may tốt hơn một chút vậy.
Trong tràng hoan thanh tiếu ngữ, lần ghi hình này của chương trình cũng kết thúc viên mãn.
Trên hotsearch bay đầy các gói meme của bọn họ, doanh số bán ra của ớt thôn Cái Chậu tốt nhất từ trước đến nay, giá trị tình yêu trên giao diện hệ thống điên cuồng tăng trưởng, nhìn thế nào cũng là thắng lợi trở về.
Mạc Bắc Hồ phải vội vàng đuổi chuyến bay, chỉ có thể tiếc nuối ôm máy chơi game Trương Tuần Quang đưa, bắp dì Mai cho, cà phê Ngô Phi Phàm cho, sách Giáo sư Sơn tặng, lên xe đến sân bay trước.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, lập tức nghe hệ thống hưng phấn thì thầm bên tai cậu: “Hồ Hồ!”
“Giá trị tình yêu của chúng ta đã phá 8 vạn rồi!”
Mạc Bắc Hồ nhỏ giọng kinh hô: “Nhanh như vậy!”
"Hừ hừ hừ!" Âm thanh kiêu ngạo của hệ thống bay lung tung bên tai cậu: “Vẫn còn đang tăng đây! Hơn nữa sau lần trước, ratings phiên bản cắt nối biên tập của trên kênh nông nghiệp cũng đồng thời tăng vọt, ước tính bảo thủ một chút, khi phát sóng vào tuần tới chắc chắn sẽ đủ mười vạn tích phân!”
“Tôi cũng phải bắt đầu chuẩn bị thân phận nhân loại của mình rồi! Cát Minh vẫn chưa tìm được người phù hợp trong bộ phận người đại diện thực tập, định chọn lọc lại từ hồ sơ ứng tuyển mới, đợi tôi nha Tiểu Hồ! Chỉ cần tôi thành người, nhất định sẽ trổ hết tài năng!”
“Hừ hừ, nhân loại, cho các ngươi nhìn tấm gương người đại diện mới!”
Mạc Bắc Hồ lén nhìn Vương Tiểu Minh đang gật gù buồn ngủ, hạ giọng cổ vũ hệ thống: “Cố lên, A Thống! Tôi tin cậu nhất định sẽ làm được!”
…
Nhân lúc đêm tối, Mạc Bắc Hồ trở lại đoàn phim .
Lúc này vẫn chưa đến cảnh diễn của cậu, cậu đi tắm rửa thay quần áo, sau đó lấy ớt đặc sản mang về treo trên cửa mỗi người một chuỗi.
“Làm gì vậy?” Lộ Trưng buồn cười nhìn bóng lưng lén lút của cậu.
“Úi, mọi người xong rồi ạ?” Mạc Bắc Hồ hoang mang rối loạn quay đầu lại, ngượng ngùng cười cười: “Tui mang đặc sản về cho mọi người, hì hì.”
“Đã về rồi.” Trên khuôn mặt vốn nghiêm túc của đạo diễn Đặng cũng hơi hơi lộ ra chút ý cười, gật gật đầu chào hỏi cậu: “Chương trình ghi hình thuận lợi không?”
“Dạ, rất thuận lợi, ớt đã bán hết rồi.” Mạc Bắc Hồ cười cười: “Trên mạng cũng bán rất tốt.”
“Không chỉ vậy.” Phó Hoan sau lưng hai người, lê bước chân nặng nề đạp lên bậc thang, ánh mắt rực cháy, không hiểu sao lại khiến người khác không nhịn được lùi về sau một bước.
Trực giác Mạc Bắc Hồ cảm nhận được chút nguy hiểm, giơ chùm ớt trên tay lên che trước mặt: “Tui tui tui mang ớt về cho cậu!”
“Không chỉ bán ớt rất chạy.” Ánh mắt Phó Hoan sâu thẳm, hận không thể u oán cắn cắn khăn tay nhỏ: “CP của các cậu cũng bán chạy lắm đấy!”
Mạc Bắc Hồ ngây ngẩn cả người.
Cậu nghiêm túc suy nghĩ: “Tui ở cũng có CP sao?”
Phù Hoan giơ điện thoại lên sát trước mặt cậu: “Cậu nhìn đi! Hồ Bằng Cẩu Hữu! Xếp hạng cao như vậy! Gói meme của hai người lan truyền đều khắp nơi rồi!”
Mạc Bắc Hồ đại kinh thất sắc: “Hả? CP này lại có thật sao? Chẳng lẽ bọn họ thật sự cắn? Bọn họ thật sự xem A Quang là chó...”
“Vừa nhìn đã biết đang đùa.” Lộ Trưng cười rộ lên, không thèm quan tâm: “Có gì mà phải gấp.”
“Không ngọt cũng không thật, rõ ràng mọi người đều chỉ đến xem náo nhiệt, xem trò cười thôi.”
Phó Hoan hận sắt không thành thép mà quay đầu lại, khí thế dường như còn đè ép cả Lộ Trưng: “Anh Lộ ơi! Chẳng lẽ CP của chúng ta là ngọt, là thật sao?”
Lộ Trưng do dự một chút, hiếm khi không quá tự tin mà dùng ngón trỏ gãi cằm, mơ hồ nói: “Cũng được.”
Phó Hoan hận không thể lắc mạnh hắn ta để hắn ta tỉnh táo lại một chút: “Anh tỉnh lại đi anh hai! Tới xem CP của chúng ta còn chẳng phải tới xem náo nhiệt, xem trò cười sao!”
“Nếu Tiểu Hồ thật sự có CP nào cực kỳ dễ cắn thì em cũng không hoảng hốt!”
“CP dễ cắn có thể bỏ qua, nhưng buồn cười thì không được! Đây mới là đối thủ cạnh tranh thực sự của chúng ta!”
“Hít--” Lộ Trưng gãi gãi cái ót, quay đầu nhìn về phía đạo diễn Đặng: “Nghe có vẻ có lý nhỉ.”
“Cậu đừng hỏi tôi.” Đạo diễn Đặng xoay đầu: “Tôi nghe không hiểu.”
Phó Hoan còn đang than thở, mân mê điện thoại tự lẩm bẩm gì đó, Mạc Bắc Hồ chột dạ treo chùm ớt cay lên cổ cậu ấy, không dám lên tiếng.
“Được rồi.” Đạo diễn Đặng vẫy vẫy tay: “Chuyện tuyên truyền để chuẩn bọn họ nhọc lòng đi, chúng ta cứ quay phim thật tốt, nếu không thì cho dù thổi phồng bay trời, lôi người hét to cũng không giữ chân được.”
Ông ấy nhìn về phía Phó Hoan: “Trước khi huấn luyện có bảo cậu kiêm chức, bây giờ bắt đầu quay phim rồi, cậu cứ chuyên tâm làm diễn viên đi.”
Phó Hoan lấy lại tinh thần, gãi gãi đầu, thành thật đồng ý.
Đạo diễn Đặng lại nhìn về phía Mạc Bắc Hồ: “Còn cậu nữa.”
“Đi ra ngoài một chuyến, không quên mình là ai chứ?”
Mạc Bắc Hồ ngẩn ra một chút, theo bản năng điều chỉnh tư thế đứng và biểu cảm trên mặt, chỉ là một thay đổi rất nhỏ, cậu đã lập tức trở nên khác biệt rất nhiều so với lúc nãy.
Cậu lộ ra một nụ cười không chút u ám: “Là Vu Tiểu Giang.”
“Được.” Đạo diễn Đặng lộ ra vẻ mặt hài lòng: “Vốn dĩ tôi còn định tối nay chia cảnh quay ra, nếu cậu đã tiến vào trạng thái rồi, vậy trực tiếp làm việc đi.”
Mạc Bắc Hồ hơi gật đầu: “Dạ!”
Cậu đồng ý xong mới hỏi Lộ Trưng: “Sư phụ, hôm nay quay cảnh nào ạ?”
Lộ Trưng vuốt vuốt tóc mình: “Còn có thể là cảnh nào? Tôi để tóc chính là vì cảnh này mà.”
Mạc Bắc Hồ bừng tỉnh đại ngộ: “A! Là cảnh đánh nhau giật tóc.”
Nạn nhân liên tiếp xuất hiện, cảnh sát cố gắng điều tra, nhưng vẫn không hiểu ra sao, mơ hồ không tìm được manh mối để phá án. Nhưng những người từng có liên hệ với “võ sĩ đánh quyền đen Triệu Túc”, lại cảm nhận được nguy hiểm nhạy bén hơn cảnh sát.
Tòa nhà tập thể chật chội giá rẻ bị rò rỉ khí gas suýt chút nữa gây ra thương vong lớn, may mắn được người phát hiện kịp thời sơ tán, ẩn mình trong đám đông, một người đàn ông bốn năm mươi tuổi ngậm thuốc lá, im lặng xoay người rời đi.
Cùng lúc đó, Triệu Túc nhận được một tin nhắn đe dọa yêu cầu gặp mặt hắn ta ở một tòa cao ốc trùm mền, tuyên bố nếu không đến thì sẽ công khai thân phận của hắn ta.
*Cao ốc trùm mền: Dự án bất động sản xây giữa chừng thì bỏ hoang, hoặc các toà nhà đang xây dựng để tránh bụi bẩn sẽ có tấm màn che rất lớn.
Triệu Túc vốn dĩ gần đây đang luôn trong trạng thái căng thẳng cao độ lại nghi thần nghi quỷ, nghi ngờ kẻ giết người liên hoàn gây ra hàng loạt vụ án này cuối cùng cũng muốn gặp mình, nhưng sau khi hắn ta chuẩn bị cẩn thận chạy đến hiện trường mới phát hiện, người tìm hắn ta lại là ông bố rác rưởi đã sớm vứt bỏ hắn.
Đối phương nghi ngờ hung thủ vụ giết người hàng loạt gần đây chính là Triệu Túc, còn tai nạn ở khu dân cư ông ta đang sinh sống, cũng do Triệu Túc làm để g**t ch*t ông ta.
Ông ta hẹn Triệu Túc đến nơi này, cũng vì muốn tiên hạ thủ vi cường.
Cha của Triệu Túc do chỉ đạo võ thuật hợp tác lâu năm với hắn ta là lão Phàm đích thân thủ vai, hai người bàn bạc, lại tăng độ khó khăn của cảnh đánh nhau này lên một bậc.
Tối nay chủ yếu quay cảnh đối diễn này của hai người bọn họ, Vu Tiểu Giang do Mạc Bắc Hồ đóng vai, trong lúc hai người phân thắng bại, ngay khi Triệu Túc thật sự nổi lên sát tâm thì đến, chứng kiến cha Triệu bị một chiếc xe đen không biển số đâm bay khi đang bỏ chạy.
Hai người hẹn nhau vào đêm khuya, cho nên cảnh này sẽ quay vào đêm khuya, nếu không thuận lợi, cả đêm không qua được, cũng chỉ có thể đợi đến tối ngày hôm sau mới quay tiếp.
Mạc Bắc Hồ thay trang phục trang điểm xong thì đến phim trường, Lộ Trưng và Lão Phàm đang lần lượt dẫm lên chỗ đi vị, điều chỉnh bố trí các vật dụng trong cảnh, đảm bảo chúng sẽ xuất hiện ở nơi thích hợp nhất.
Hai người còn chậm rãi làm động tác diễn tập mà khoa tay múa chân một hồi, trông giống như đang đánh Thái Cực, hình ảnh thậm chí có chút buồn cười.
Sau khi bọn họ dẫm xong vị điểm, nói với đạo diễn Đặng là đã ổn, khí thế giữa hai người đột nhiên thay đổi.
Một đoạn cảnh văn này cùng cảnh đánh nhau bùng nổ cảm xúc, đạo diễn Đặng theo đuổi sự liền mạch nhất quán, ngoại trừ cách quay nhiều máy nhiều góc mà ông vốn thích, còn muốn cố gắng quay một lần là xong.
Nhưng như vậy cũng cực kỳ kiểm tra khả năng của diễn viên.
So với cảnh đánh nhau phía sau, thật ra Lộ Trưng càng lo lắng cảnh diễn văn phía trước hơn.
Hai lần, hắn ta và lão Phàm đối thoại xong, đạo diễn Đặng đều hô “Cắt”, yêu cầu quay lại một lần nữa.
Đúng lúc này mây đen che khuất mặt trăng, cảnh sắc khó quay, đạo diễn Đặng dứt khoát bảo bọn họ nghỉ ngơi một chút tìm cảm giác, quay hai cảnh trống trên không trung.
Lộ Tranh tùy tiện tìm một chỗ ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm bầu trời suy nghĩ.
Mạc Bắc Hồ yên lặng ngồi xổm bên cạnh hắn ta.
Lộ Tranh cũng không nhìn cậu, chỉ mở miệng: “Tiểu Giang à.”
Mạc Bắc Hồ hơi hơi nghiêng đầu, biết hắn ta đang tìm cảm giác nhập vai, cũng phối hợp nói: “Sư phụ.”
“Tôi cảm thấy tôi nhìn thấy ông ta hẳn sẽ rất kinh ngạc.” Lộ Trưng tùy tiện đặt cánh tay lên đầu gối, như muốn hỏi cậu, cũng như muốn hỏi chính mình: “Buồn bã và tức giận cái nào nặng hơn?”
“Tôi có lẽ không quan tâm đến ông ta, hay vẫn nên nói là... Trong lòng thật ra cũng mong đợi sự xuất hiện của ông ta?”
Lộ Trưng hơi hơi nhíu mày lại: “Cậu nói xem, Triệu Túc sẽ nghĩ thế nào?”
Mạc Bắc Hồ nhìn sườn mặt hắn ta hỏi: “Anh nghĩ thế nào? Sư phụ.”
Lộ Trưng đối diện với tầm mắt của cậu.
Đạo diễn nói, những gì viết trên kịch bản là những gì diễn viên nên thể hiện, để khán giả liếc mắt một cái có thể nhìn ra ngay.
Nhưng vẫn còn những cảm xúc cần phải tinh tế cảm nhận, đó chính là nền tảng độc đáo của mỗi diễn viên.
Đánh dấu nhân vật “Triệu Túc” bằng nền tảng độc đáo thuộc về Lộ Trưng, nhân vật và diễn viên có một phần máu thịt giao hòa, mới là độc nhất vô nhị.
Lộ Trưng dường như đã hiểu ý cậu, hắn ta đột nhiên nở một nụ cười: “Tôi hẳn không thể lập tức nhận ra ông ta.”
“Sau đó lại cảm thấy nực cười -- có lẽ đầu óc người này không tốt.”
Hắn ta khinh thường nói: “Đoán sai toàn bộ vụ án, hơn nữa lúc trước còn vứt bỏ tôi, cuối cùng lại lăn lộn thành bộ dạng này, đồ vô dụng.”
Hai người cách đó không xa, đạo diễn Đặng nhìn Lộ Trưng, chậm rãi lộ ra một chút ý cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Mạc Bắc Hồ hơi có chút chột dạ chớp chớp mắt, cậu vào đoàn phim cũng không quên tiếp tục học cẩm nang bắt chước nhân loại mà hệ thống tìm cho, trong mảng xã giao có nói, lúc không trả lời được câu hỏi có thể đẩy vấn đề lại phía đối phương…
Nhưng sao hắn ta dường như thật sự lĩnh hội được rồi?
Cậu chậm rãi thu hồi tầm mắt, nhìn thấy đạo diễn Đặng lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với mình.
Mạc Bắc Hồ: “...”
Vận, vận may tốt cũng là một loại thực lực mà.
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
