Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 47

Mạc Bắc Hồ mặc dù không hiểu cái này là gì, nhưng vẫn theo bản năng cảm giác được một loại nguy hiểm nào đó, kinh hoảng thất thố đẩy bát: “Làm gì làm gì!”

“Thế này tốt rồi.” Ngô Phi Phàm cười hì hì chỉ vào bọn họ: “Hai người các cậu lại có gói meme mới rồi.”

“Vốn dĩ trải qua một chuyến này rồi thì sẽ không thiếu.” Trương Tuần Quang không thèm để ý, bưng bát canh gừng của mình lên chạm vào bát Mạc Bắc Hồ một cái: “Cạn! Tiểu Hồ! Uống một hơi cạn sạch!”

Tiểu Hồ nhắm mắt lại, chỉ có thể bịt mũi hung hăng uống hết.

Uống xong, cậu không nhịn được mà ghét bỏ xoay người lè lưỡi.

Hồng Mai nhịn cười, múc cho cậu một thìa đường trắng ở trong bếp: “Nếm cái này để tan vị đi, trên người dì không thích mang theo kẹo, tạm chấp nhận một chút vậy.”

“Đúng thế.” Trương Tuần Quang thì không chê mùi gừng, còn cợt nhả cười đùa với Hồng Mai: “Dù sao dì cũng là minh tinh, phải kiểm soát lượng đường.”

Hồng Mai trợn trắng mắt với hắn ta một cái: “Dì phải kiểm soát đường không phải vì minh tinh mà bởi vì dì bị cao đường huyết!”

Trương Tuần Quang cũng không vui vẻ, hiếm khi nghiêm túc gật đầu: “Vậy đúng là phải ăn kiêng đồ ngọt.”

“Trưa nay chúng ta ăn ở đây đúng không? Có cần nói với bọn họ đồ ăn cho ít đường thôi không?”

“Ôi.” Hồng Mai cười rộ lên: “Trong đồ ăn có thể cho bao nhiêu đường đâu? Chúng ta đến chính là ăn đồ ăn địa phương nguyên vị, nếu để người ta sửa đổi, nói không chừng sẽ mất đi hương vị kia.”

“Hơn nữa gần đây dì rất ổn định, các chỉ số đều không cao, không cần lo lắng những chuyện này.”

Bà cười mà vỗ vỗ Mạc Bắc Hồ: “Nhưng mà Tiểu Hồ cũng đừng lo lắng, dì đã hỏi bọn họ rồi, cũng có món ăn không cay, đến lúc đó con cũng có thể ăn.”

Dường như bà đã quen chăm sóc người khác, nhưng lại không quá hy vọng mình khiến người khác phải phiền lòng.

Mạc Bắc Hồ nhớ tới bánh bao chấm dầu ớt đỏ ăn buổi sáng, gạt bỏ vị cay khiến đầu lưỡi và khoang miệng của cậu đau đớn, hương thơm nồng đậm vẫn rất không tồi, cậu không nhịn được bặm miệng, lấy hết can đảm nói: “Không sao! Con có thể ăn được!”

“Tốt, có chí khí!” Trương Tuần Quang vỗ vỗ vai cậu: “Mà, hình như người đại diện của tôi mang theo sữa bò, đến lúc đó cho cậu uống giải cay.”

Mạc Bắc Hồ vừa cảm kích gật đầu vừa lo lắng nhìn dì Hồng.

Ngoại trừ ngủ không ngon, thì ra ăn cũng không thể tùy tiện ăn, cơ thể nhân loại thật là yếu ớt, sau này phải tìm cơ hội, lại tốn chút tích phân chúc phúc cho dì ấy một chút.

Mấy người đơn giản làm sạch người một chút, chuyên viên hóa trang của chương trình cũng tiến lên bổ trang.

Thời gian vừa lúc đến giờ cơm, người trong thôn đã mang cơm và đồ ăn đến cho bọn họ.

Trương Tuần Quang hít hít chóp mũi, không tự chủ được bước về phía đó, cố gắng chạy trốn khỏi chuyên viên trang điểm: “Được rồi hôm nay trời mưa, một lát nữa dầm mưa thì cái gì cũng mất hết thôi...”

Chuyên viên trang điểm một tay ấn hắn ta lại: “Cậu đang nghi ngờ năng lực chuyên nghiệp của tôi! Tôi đã trang điểm chống thấm nước cho cậu rồi!”

Trương Tuần Quang mắt trông mong nhìn bọn họ ăn cơm, ngoài miệng lại nói: “Mọi người ăn trước đi, không cần phải quan tâm sống chết của tôi đâu.”

Vẻ mặt lại hoàn toàn không giống vậy.

Mạc Bắc Hồ quay đầu nhìn hắn ta một cái, gắp cho hắn ta một miếng thịt ba chỉ hun khói của nhà nông nhét vào miệng hắn ta.

Trương Tuần Quang lập tức thay đổi sắc mặt, cảm động đến mức suýt chút nữa ch** n**c mắt, mơ hồ không rõ nói: “Huhuhu ngon quá Tiểu Hồ ơi! Thịt hun khói iu tôi!”

Chuyên viên trang điểm: “... Có phải bị ngược rồi không.”

Trương Tuần Quang trân trọng nhai nhai thịt hun khói, sau khi nuốt xuống một cái, chỉ số thông minh dường như cũng theo đó quay trở lại, đột nhiên ý thức được không đúng: “Hả? Tiểu Hồ sao có thể ăn cơm rồi?”

“Bởi vì cậu ấy ngoan, ăn xong không vội vàng vào phòng bếp nhìn lén mà đến bổ trang trước.” Chuyên viên trang điểm ấn Trương Tuần Quang đang quấy phá lại: “Sắp xong rồi, cậu nhịn thêm một chút.”

Trương Tuần Quang đành phải dùng ánh mắt thâm tình nhìn chằm chằm bàn cơm, còn hô Mạc Bắc Hồ: “Tiểu Hồ lại gắp cho tôi hai miếng thịt hun khói, phải là loại nạc mỡ đan xen ấy, đúng đúng, ánh mắt tốt lắm tôi vừa rồi chính là nhìn trúng miếng đấy đấy!”

“Úi, bát nước bên cạnh cậu là cái gì vậy? Sao chúng tôi không có.”

Mạc Bắc Hồ thành thật trả lời: “Đây là Tiểu Điền cho tui, cô ấy nói nếu tui muốn thử món cay nhưng lại không ăn được, có thể nhúng qua nước trước .”

“Nhưng mà cô ấy nói, vì chăm sóc người đến từ nơi khác, đã giảm bớt độ cay, tui cũng có thể thử xem.”

“Hahaha!” Trương Tuần Quang vui sướng khi người gặp họa mà cười rộ lên: “Bé iu bị cay đúng không? Tiểu Hồ cậu sang ngồi bên bàn trẻ con đi, tôi có thể ăn cay, để tôi nếm thử xem!”

Cuối cùng hắn ta cũng trang điểm xong, trong khoảnh khắc chuyên viên trang điểm buông tay ra, hắn ta hệt như ngựa hoang thoát cương mà phóng ra ngoài.

Làn đạn vốn dĩ còn đang ch** n**c miếng thèm nhỏ dãi đồ ăn nhà nông, lúc này cũng đột nhiên thay đổi phong cách--

“Ngại quá, thể chất đứa nhỏ dễ bị béo, bình thường khống chế ẩm thực, đói quá nên ăn hơi cuồng dã chút, mọi người thông cảm thông cảm.”

“Anh ơi anh ăn ngon quá, em nhịn không được, cùng ăn một bát!”

“Trời ơi sao giới giải trí lại để Tử Hàm nhà chúng tôi đói thành như vậy, tôi phải gọi điện thoại cho các người!”

*Tử Hàm nhà tôi: Đây là một loại từ ngữ mạng bắt nguồn từ 1 hình chụp cuộc đối thoại của 1 nhóm phụ huynh lớp mẫu giáo nổi trên mạng. Trong cuộc đối thoại, mẹ của bé Tử Hàm nhắn tin hỏi giáo viên chủ nhiệm là sao trên người con nhà mình có nốt muỗi đốt?

Cô giáo nhắn trả lời bảo nhà trẻ có diệt bọ mỗi tuần, nhưng khó có thể diệt được hết, bị muỗi đốt 1 nốt như thế cũng là hiện tượng bình thường thôi ạ!

Tưởng đến đây là kết thúc, không ngờ mẹ của Tử Hàm lại nhắn: Thế sao trên lớp có bao nhiêu bé mà muỗi chỉ đốt mỗi Tử Hàm nhà tôi,... Từ đây thì mọi người thường đùa mở đầu như dị mỗi khi muốn kiếm chuyện.

“Thật ra, mọi người có phát hiện không, Tiểu Hồ ở bên cạnh vừa hít hà hít hà vừa âm thầm ăn cơm, một chút cũng không hề ít hơn Trương Tuần Quang đâu...”

“Suỵt! Suỵt! Đừng để người đại diện nhìn thấy!”

Mạc Bắc Hồ và Trương Tuần Quang đang cố gắng ăn cơm, Hồng Mai mặt mày hiền từ nhìn bọn họ, không ngừng gắp thêm đồ ăn cho bọn họ.

Đột nhiên, một bóng đen bao trùm l*n đ*nh đầu hai người.

Mạc Bắc Hồ đang khó hiểu ngẩng đầu lên, Trương Tuần Quang vừa cố gắng lùa cơm vào trong miệng vừa nhắc nhở cậu: “Đừng quay đầu lại! Ăn nhanh đi!”

Mạc Bắc Hồ không có kinh nghiệm phong phú như hắn ta, mặc dù đã nhận được tín hiệu của đối phương, nhưng động tác cúi đầu vẫn chậm một nhịp, rất nhanh đã bị người ta giữ đũa lại.

Phía sau, ánh mắt Vương Tiểu Minh sâu thẳm: “Tiểu Hồ, không thể ăn nữa, đã là chén thứ ba rồi.”

Mạc Bắc Hồ: “!”

Bên cạnh, người đại diện của Trương Tuần Quang, anh Phương còn trực tiếp hơn.

Anh Phương cười lạnh một tiếng: “Cũng gần đủ rồi nhỉ? Mỗi tuần một bữa ăn phóng túng ở , cũng đừng buông thả quá!”

Trương Tuần Quang đã sớm nhét đầy miệng tới mức cực hạn, lúc này đang ngẩng đầu lên, hai má phồng phồng, kiêu ngạo nhìn anh Phương, lông mày nhướng lên thậm chí còn có chút khiêu khích.

Anh Phương hận không thể rèn sắt thành thép: “Cậu có thể nhớ rõ mình là thần tượng hay không!”

Trương Tuần Quang miệng đầy thức ăn hô lên: “Ưm ưm ưm ưm!”

Anh Phương chỉ có thể nghe ra từng tiếng 'ừm' âm điệu khác nhau: “Nói cái gì thế, nuốt xuống rồi nói chuyện!”

Mạc Bắc Hồ ngoan ngoãn nộp bát cơm lên trên, nhìn Trương Tuần Quang rồi nói: “Hình như cậu ấy bảo, cậu ấy tình nguyện lúc sau đến phòng tập thể thao thêm hai giờ.”

“Ừm!” Trương Tuần Quang cảm động vỗ vỗ Mạc Bắc Hồ: “Anh em, cậu hiểu tôi!”

Anh Phương vô tình thu lại chén của hắn ta, mắt trợn trắng một cái: “Cậu đã phải đi tập thêm hai giờ rồi!”

“Ôi trời!” Hồng Mai đau lòng nhìn bọn họ: “Đã nói con cái dậy thì ăn hết sạch cha mẹ, hai người bọn họ đều đang trong độ tuổi có thể ăn, buổi chiều còn làm việc đồng áng, ăn nhiều chút cũng là bình thường! Không phải bữa nào cũng như vậy mà.”

Nhưng bà ấy nói thì nói vậy, cũng biết người đại diện là vì tiền đồ và sự nghiệp tương lai của bọn họ, chỉ là đau lòng cho bọn họ.

“Ăn trái cây đi.” Tiểu Điền mang một đĩa trái cây tươi lên, cười nói với người đại diện: “Trái cây tráng miệng có thể ăn chứ ạ?”

“Không phải trái cây tráng miệng, mà là thường xuyên chỉ ăn trái cây.” Trương Tuần Quang hít hít mũi, bịt mặt làm bộ đáng thương: “Tôi thật vất vả mới tìm được một món salad ngon, anh ấy còn nói salad nhiều calo, không được thêm!”

“Huhuhu, khổ thân đứa nhỏ quá!”

Anh Phương trực tiếp lấy trái cây nhét vào miệng hắn ta, mặc kệ tất cả mấy cái hoa hòe loè loẹt, quay người rời đi.

Trương Tuần Quang dựa vào Mạc Bắc Hồ bi phẫn “hừ hừ” hai tiếng, lại giống như nhớ tới cái gì đó mà ngồi thẳng người dậy, đối diện với camera nói: “À đúng rồi, tôi và người đại diện của tôi vẫn luôn ở chung như vậy, anh ấy cũng bởi vì tốt cho tôi, mọi người không cần đại kinh tiểu quái, cũng đừng thật sự đi nói anh ấy nha!”

“Dì Hồng dì xem, hướng gió trên làn đạn không có vấn đề chứ?”

Mạc Bắc Hồ tò mò thò đầu nhìn phòng phát sóng trực tiếp, xoay người an ủi hắn ta: “Yên tâm đi, không ai mắng anh Phương.”

Ngô Phi Phàm vô tình bổ sung: “Đều đang cười cậu.”

“Không phải chứ?” Trương Tuần Quang tức đến mức vỗ bàn: “Thật sự không ai thương xót tôi sao?”

Mặc dù mọi người ồn ào nhốn nháo, nhưng cũng nhanh chóng thu dọn xong đồ dùng cần thiết cho công việc bán hàng buổi chiều, chuyển một xe ớt tươi đến chợ.

Mỗi lần tổ chương trình tìm địa điểm đều có chỗ suy xét.

Bởi vì sợ hàng hóa nhà mình sẽ cướp mất mối kinh doanh của các thương nhân bình thường xung quanh, bán đào lần trước bọn họ không đến chợ rau chợ trái cây, lần này cũng vậy, bọn họ bán ớt cay, cố ý tìm một khu ẩm thực trong nhà có mái che bằng kính.

Một đoàn người bọn họ thanh to thế lớn, các tiểu thương xung quanh đều tò mò xem bọn họ bán gì, khi nhìn thấy bọn họ khuân từng sọt từng sọt ớt màu sắc rực rỡ, vẫn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Trương Tuần Quang vừa lộ mặt, không ít người trẻ tuổi đã nhận ra hắn ta, trong lúc nhất thời có không ít người chụp ảnh dừng lại vây quanh.

Cảnh tượng như vậy Trương Tuần Quang cũng đã thấy nhiều không trách, hắn ta kéo cổ họng hô một tiếng: “Chúng tôi là chương trình trợ nông , lát nữa bày xong quán là có thể mua! Ớt cay thôn Cái Chậu, một đồng một cân!”

Mạc Bắc Hồ dọn ớt đi theo sau lưng hắn ta, nói ra lời thoại đã được phân công lúc trước: “Giới hạn mười cân, xin xếp hàng có trật tự, sau khi xếp xong có thể ký tên có thể chụp ảnh, nhưng đừng làm ảnh hưởng đến các tiểu thương khác, cảm ơn mọi người!”

Trương Tuần Quang đang định quay lại khen cậu, vừa xoay đầu thì thấy cậu đang khiêng mấy sọt ớt gần như cao hơn cả người mình, vẫn bị chấn động trong giây lát.

Mạc Bắc Hồ vô tội chớp chớp mắt: “Sao vậy?”

“Trọng lượng này vẫn ổn chứ?”

Cậu cúi đầu nhìn thoáng qua số ớt vừa khiêng, cậu đã cố tình nhờ hệ thống giúp mình kiểm tra, khống chế trong phạm vi trọng lượng bình thường mà người bình thường có thể khiêng.

“Hồ Hồ.” Trương Tuần Quang không nhịn được nhéo nhéo cánh tay cậu: “Đúng là một người đàn ông có cảm giác an toàn.”

Mạc Bắc Hồ: “...”

Cô gái xếp hàng đầu tiên không nhịn được hét lên: “Trương Tuần Quang anh làm gì vậy! Anh đừng tùy tiện sờ người ta!”

Trương Tuần Quang phẫn nộ: “Sao! Tôi sờ hai cái thì có làm sao!”

Mạc Bắc Hồ chú ý tới ảnh chụp Trương Tuần Quang trên điện thoại cô gái, nhỏ giọng nhắc nhở đối phương: “Hình như cô ấy là fan của cậu đấy.”

“Tôi biết.” Trương Tuần Quang trừng mắt lại: “Ngoài nhà tôi, còn nhà ai có fans có thể kiêu ngạo như vậy.”

Hắn ta nói như vậy, giọng điệu không hiểu sao còn có chút kiêu ngạo.

Hắn ta hai tay đút túi đi ngang qua, “hừ” một tiếng với các cô: “Trời mưa lớn như vậy còn đến à? Hừ, anh đây còn mang cả thùng canh gừng đến cho các cưng đấy...”

Trương Tuần Quang vênh váo nâng cằm, bộ dáng như “Anh đây đẹp trai chết các em.”

"Oa--" Fans vô cùng cho mặt mũi mà phát ra tiếng tán thưởng, sau đó hỏi hắn ta: “Nhưng uống như thế nào ạ?”

Trương Tuần Quang nghẹn lại.

Mạc Bắc Hồ chỉ chỉ vào quầy đồ ăn vặt bên cạnh: “Chúng ta đi hỏi bọn họ mua vài cái bát và thìa dùng một lần nhé?”

“Oa--” Lần này fans chân thành phát ra tiếng tán thưởng thật lòng, nói ra lời thoại giống hệt Trương Tuần Quang: “Hồ Hồ, đúng là một người đàn ông có cảm giác an toàn!”

Trương Tuần Quang mắt trợn trắng: “Đợi đó, tôi đi mua.”

Mạc Bắc Hồ nhìn bóng lưng hắn ta, nhỏ giọng nói: “Mọi người khen cậu ấy đi! Bọn tôi đều không nghĩ tới, là cậu ấy nói hôm nay chắc chắn có fans đội mưa đến, sợ mọi người cảm lạnh, nên mới mang theo canh gừng.”

“Chúng tôi đều biết.” Fans không nhịn được cười thành tiếng, giơ merch của Trương Tuần Quang trong tay lên : “Hồ Hồ cậu đừng lo lắng, tương ái tương sát chính là phong cách của chúng tôi.”

Các cô mồm năm miệng mười an ủi Mạc Bắc Hồ: “Đúng vậy đúng vậy, tôi nói cho cậu nghe, trong giới giải trí mỗi cặp fans và thần tượng đều có hình thức ở chung khác nhau, đây cũng là một khía cạnh không thể không nếm thử!”

“Từ năm đó anh ấy nói muốn gọi fans chúng tôi là ‘Ultraman’, thì công cuộc tương ái tương sát của chúng tôi đã bắt đầu rồi.”

Mạc Bắc Hồ khiếp sợ trợn tròn mắt.

Trương Tuần Quang mua chén về, cảnh giác nhìn chằm chằm bọn họ: “Đang nói gì vậy? Mọi người sẽ không nói xấu tôi trước mặt Hồ Hồ đó đấy chứ?”

“Sao có thể!” Các fans trăm miệng một lời nói: “Bọn em đang khen anh mà.”

Trương Tuần Quang vẻ mặt nghi ngờ: “Thật hay giả--”

“Chúng tôi đang nói--” Fans xếp hàng đầu tiên vẻ mặt xấu xa cười nói: “Sự dịu dàng đột ngột của đứa con bất hiếu là thứ khiến người ta cảm động nhất.”

Cô ấy giơ hai tay về phía Trương Tuần Quang làm một hình trái tim: “Bé iu, mẹ yêu con.”

Trương Tuần Quang mặt không biểu cảm: “Cút.”

Ngoài miệng thì nói như vậy, hắn ta vẫn ghét bỏ bắn tim lại bằng ngón tay.

Mạc Bắc Hồ bị sốc nặng, nhưng thấy hai bên trong cuộc đều vui vẻ, cậu gãi gãi cằm, tiếp tục đi khiêng ớt.

Mạc Bắc Hồ khiêng hai thùng ớt, đột nhiên lỗ tai dựng thẳng lên, nghe thấy có người đang gọi tên mình thì vội vàng quay đầu lại.

Vài cô gái giơ camera vội vàng vẫy vẫy tay chào cậu: “Tiểu Hồ! Nhìn tôi nhìn tôi, làm một cái yeah!”

Mạc Bắc Hồ lập tức ngoan ngoãn làm một cái yeah cho các cô ấy chụp ảnh.

“Oa--” Các cô gái đè nén âm thanh phát ra tiếng hoan hô nho nhỏ, khen ngợi như không sợ chết mà trút lên đầu Mạc Bắc Hồ.

Mạc Bắc Hồ được các cô ấy khen đến mức đầu óc choáng váng, nhưng vẫn kiên định rung rung sọt ớt trong tay, nói với các cô: “Mọi người xếp hàng trước nhé, tui phải đi làm việc trước, sắp khai trương rồi.”

Bên kia Trương Tuần Quang nói chuyện với fans hai câu, cũng nhanh chóng trở lại giúp đỡ.

Hắn ta thấy Mạc Bắc Hồ khiêng mấy giỏ ớt một cách nhẹ nhàng, không nhịn được mà nóng lòng muốn thử, cũng chất ớt chồng lên nhau, sau đó xắn tay áo, đứng tấn thật vững, phần eo dùng lực--

Mạc Bắc Hồ vừa quay đầu lại, nhanh chóng bước một bước tới ôm thắt lưng hắn ta, có chút luống cuống tay chân mà dùng một tay chống mấy giỏ ớt.

“Răng rắc răng rắc”, ánh đèn flash lóe lên trước mắt hai người, Mạc Bắc Hồ vội vàng để Trương Tuần Quang đứng dậy, làm bộ như mình có chút cố sức: “Nặng quá đi!”

Trương Tuần Quang đại kinh thất sắc bịt miệng cậu lại: “Đừng để người đại diện của tôi nghe câu này mà!”

Mạc Bắc Hồ: “...”

Không phải, tui không phải nói cậu nặng đâu!

Trương Tuần Quang hâm mộ mà vỗ vỗ cánh tay Mạc Bắc Hồ: “Tôi phục rồi, thật sự, Tiểu Hồ sao sức cậu lại mạnh như vậy?”

Mạc Bắc Hồ đã quen giải thích, cực kỳ thuận lợi cũng không có chút chột dạ nào nói: “Trước đây tui làm rất nhiều công việc, đã làm không ít việc nặng.”

Trương Tuần Quang vỗ vỗ bả vai Mạc Bắc Hồ: “Khổ cho cậu rồi.”

“Cũng không xem như quá khổ.” Mạc Bắc Hồ lắc lắc đầu, nghĩ đến những tiểu yêu còn đang đau khổ giãy giụa sinh tồn trong Đại Hoang, nghiêm túc nói: “Gặp được mọi người là tui đã vô cùng may mắn rồi, bây giờ lại được sống một cuộc sống tốt đẹp mà trước đây tôi nghĩ cũng không dám nghĩ tới.”

“Hồ Hồ--” Trương Tuần Quang vẻ mặt cảm động, chuẩn bị cho cậu một cái ôm, Mạc Bắc Hồ đã nâng tay dọn hai giỏ ớt cuối cùng sang bên cạnh: “Còn hai giỏ cuối cùng, cậu nhường chỗ một chút, cẩn thận bị đau eo.”

Trương Tuần Quang: “...”

Các fans phía sau không chút nể tình mà cười ra tiếng.

Trương Tuần Quang biết rõ lúc này nhảy dựng lên chỉ khiến các cô tạo ra gói meme mới, lạnh lùng hừ một tiếng, làm như không nhìn thấy mà đuổi kịp bước chân Mạc Bắc Hồ, cùng giúp cậu trải các loại ớt ra.

“Cũng gần xong rồi.” Hồng Mai hô với đạo diễn một tiếng: “Để khách hàng vào đi, mỗi lần chúng ta để ba vị khách hàng cùng nhau chọn nhé, đến đây nào các bạn yêu quý!”

Theo lời mời chào nhiệt tình của bà ấy, ba vị khách hàng đầu tiên đã đến quầy hàng.

“Con mua mười cân! Dì Hồng bỏ giúp con một bộ hỗn hợp là được!” Người đầu tiên chính là fans của Trương Tuần Quang, hiển nhiên cô ấy không phải lần đầu đến, vô cùng quen thuộc với quy trình, cười tủm tỉm lấy camera ra, mở chế độ tự chụp.

“Tôi đến tôi đến.” Ngô Phi Phàm cười hì hì nhận camera: “Tôi chụp cho hai người.”

Fans cầm hai quả ớt một đỏ một xanh đưa cho Trương Tuần Quang: “Anh cầm cái này.”

Trương Tuần Quang bày ra một tư thế chặt chém hình chữ thập trẩu tre vô cùng, Ngô Phi Phàm không nhịn được cười: “Cậu tạo dáng gì thế này!”

Fans vẫn giữ vẻ mặt tươi cười cưng chiều: “Haha, tôi cũng đã quen rồi.”

Chụp xong một tấm ảnh, fans nóng lòng muốn thử: “Có thể để Tiểu Hồ chụp cùng chúng tôi một tấm không?”

Chụp ảnh chung với mấy người, cô ấy nhờ bọn họ ký tên vào một cuốn sổ tay, quý trọng nâng niu, lưu luyến không rời mà chào tạm biệt bọn họ.

“Đừng làm ra vẻ đau lòng như vậy.” Trương Tuần Quang cắm tay vào túi quần cười: “Lần sau gặp lại.”

Fans nhịn cười, làm bộ phóng khoáng mà hất đầu: “Xem tôi có thời gian hay không đã.”

Trương Tuần Quang cũng cười theo: “Sao mọi người lại làm giá vậy!”

Cô gái phía sau chụp ảnh chung với Mạc Bắc Hồ, có chút hưng phấn nói với cậu: “Tiểu Hồ Tiểu Hồ, chúng ta lại lên hot search rồi!”

Cô ấy kiêu ngạo nói: “Hừ hừ, Tiểu Hồ chúng ta vừa ra tay, hot search nho nhỏ, nắm chắc!”

“Oa!” Mạc Bắc Hồ chờ mong hỏi: “Lần này lên hot search gì vậy!”

“Ờm...” Ánh mắt cô gái hơi chột dạ mà lóe lóe: “Chính là...”

Trương Tuần Quang ở bên cạnh giơ điện thoại di động lên, trên hot search sừng sững treo -- “Dì Hồng chúng tôi đã ăn chơi về rồi.”

Được rồi, không cần click mở cũng biết bên trong là cái gì.

Mạc Bắc Hồ khóc không ra nước mắt: “Tui vẫn chưa từng lên hot search đường hoàng...”

“Không sao đâu.” Trương Tuần Quang an ủi cậu: “Tôi nói cho cậu nghe, loại hot search không thể hiểu được này mới là thật, loại khen biến hóa khôn lường kia phần lớn là mua...”

Cảnh báo của hệ thống lập tức vang lên: “Aaa ngăn hắn ta lại Tiểu Hồ!”

“Aaa!” Mạc Bắc Hồ lớn tiếng át đi giọng nói của Trương Tuần Quang, sau đó động tác nhanh nhẹn bịt kín miệng hắn ta lại.

Ngô Phi Phàm câm nín nhìn cậu: “Tiểu Trương ơi, chúng ta tiết chế một chút nha.”

Trương Tuần Quang miễn cưỡng gật đầu.

Fans lau lau mồ hôi lạnh trên trán, cảm kích nhìn Mạc Bắc Hồ một cái: “Khụ, đứa nhỏ tương đối ngốc, làm phiền mọi người thông cảm nhiều hơn.”

“Thật ra vẫn còn một hotsearch nữa.” Một cô gái khác nhỏ giọng nói: “CP của hai người lên hot search rồi.”

Mạc Bắc Hồ và Trương Tuần Quang liếc mắt nhìn nhau.

Trương Tuần Quang thấy nhiều không trách hỏi: “Ồ, CP của hai bọn tôi tên gì vậy?”

Cô gái thấy bọn họ đều không để bụng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, có chút vui mừng nói: “Tên là Hồ Bằng Cẩu Hữu!”

“Hồ bằng cẩu hữu...” Trương Tuần Quang đã quen với các loại tên CP chơi chữ đồng âm, đọc đi đọc lại ngẫm nghĩ: “Hử? ‘Hồ’ là Tiểu Hồ, tôi ở đâu?”

Vài đôi mắt động tác nhất trí nhìn sang.

Trương Tuần Quang cuối cùng cũng phản ứng lại, giận dữ: “Ai nói tôi là chó!”

Mạc Bắc Hồ cảm thấy lúc này cười thành tiếng thì không tốt, cố gắng cắn môi, nhưng ý cười trong mắt vẫn không giấu được.

Trương Tuần Quang khoác bả vai Mạc Bắc Hồ, nhìn chằm chằm cậu nói: “Tiểu Hồ, cậu nói đi, tôi giống cái gì?”

“Hì hì.” Mạc Bắc Hồ lộ ra nụ cười, thật cẩn thận nói: “Giống... người?”

Trương Tuần Quang ngẫm nghĩ một chút, chuyện này không thể nào phủ nhận, nếu không chẳng phải là nói hắn ta không giống người sao?

Hắn ta hơi gật đầu, miễn cưỡng bỏ qua cho Mạc Bắc Hồ.

Tuy đội ngũ còn dài, nhưng mấy người tay chân không chậm, vừa chụp ảnh chung ký tên vừa bán ớt, đội ngũ di chuyển lên cũng xem như khá nhanh.

Ban đầu xếp hàng đa phần là fans của mọi người, nhưng sau đó cũng có không ít người qua đường đến hóng náo nhiệt, tò mò xem bọn họ bán cái gì.

Trương Tuần Quang tranh thủ thời gian hô to một tiếng: “Bán ớt đây bán đây, mua ớt thôn Cái Chậu, làm cô em cay nồng của thời đại mới!”

Đúng lúc này khách hàng đến lượt là một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính, hắn ta hơi hơi trợn to mắt, chỉ chỉ vào mình: “Vậy tôi thì sao? Tôi là nam.”

“Úi...” Trương Tuần Quang nghẹn họng, lôi kéo Mạc Bắc Hồ xin giúp đỡ: “Tiểu Hồ! Cứu giá!”

Mạc Bắc Hồ ở bên kia đang phát giá trị tình yêu chúc phát tài cho fans nữ của mình, bị Trương Tuần Quang kéo sang cũng hơi sững sờ.

Hệ thống nhanh chóng hỗ trợ, lén lút cho cậu xem một loạt cụm từ có từ “cay”.

Mạc Bắc Hồ lắp bắp nói: “Cậu, cậu nói...”

“Mua ớt thôn Cái Chậu, làm... rễ cây của thời đại mới?”

“Khụ!” Trương Tuần Quang lập tức nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, vỗ tay nói: “Tốt! Tiểu Hồ có tài văn chương đấy!”

Khách hàng nam dở khóc dở cười: “Tôi...”

“Đừng nghe bọn họ nói bừa.” Hồng Mai đúng lúc đẩy hai người bọn họ sang một bên: “Bọn họ đùa với cậu thôi! Nghe lời dì, ớt cay rực rỡ, mua một chút thì cuộc sống chắc chắn sẽ rực rỡ! May mắn may mắn!”

“Hơn nữa hôm nay trời mưa mà, ngộ thủy ắt phát! Ngày lành mua đồ tốt, vậy chẳng phải là tốt càng thêm tốt sao!”

Mạc Bắc Hồ và Trương Tuần Quang ở bên cạnh chỉ có thể gật đầu “đúng đúng đúng”.

Mạc Bắc Hồ ỷ vào bản thân lại lên hotsearch, độ tăng trưởng giá trị tình yêu được bao phủ, gần như không nhìn ra đang lén lút tham ô một hai giá trị tình yêu, nên quang minh chính đại gửi chúc phúc cho mỗi một fans đến gặp mình.

Fans của Trương Tuần Quang nhìn về phía Mạc Bắc Hồ, “chậc chậc” tấm tắc với thần tượng nhà mình: “Anh nhìn xem người ta kìa!”

“Nhìn đây.” Trương Tuần Quang mắt mang theo hiền từ: “Đáng yêu đúng không? Anh em của tôi.”

Fans: “...”

Trương Tuần Quang và fans ở bên này tương ái tương sát, Mạc Bắc Hồ và fans chúc phúc lẫn nhau, Hồng Mai nhiệt tình hô hào, Ngô Phi Phàm kiêm chức nhiếp ảnh gia chụp ảnh chung, giáo sư Sơn Hưng thân thể không khỏe, yên lặng ở bên cạnh giúp đóng gói, mọi chuyện đều tiến hành đâu vào đấy.

Buổi chiều mới trôi qua được một lát, ớt trên quầy của bọn họ  đã bán hết, mà ớt giá ưu đãi trên mạng cũng đã bị cướp sạch từ sớm, bây giờ đang bán chạy điên cuồng, đều là hàng giá gốc rồi.

May mắn là trong lúc bận rộn, Hồng Mai đã lén thông báo với tổ chương trình, để bọn họ lại đến thôn Cái Chậu kéo thêm một ít ớt đến bổ sung hàng, nếu không sợ rằng không trụ được đến khi bọn họ kết thúc công việc.

Gần về chiều, mưa lớn cuối cùng cũng dần dần ngơi bớt, ớt trên quầy đã bán hết, nhưng cũng không tiện để khách hàng chưa mua được tay không đi về, chương trình liền giữ mọi người lại cùng nhau chụp một tấm ảnh chung, cũng xem như không để mọi người uổng công đến đây một chuyến.

Tiểu Điền cũng thấy được hiện tượng hot bỏng tay ngoại tuyến và trực tuyến, kích động xem đi xem lại doanh số, không ngừng nói lời cảm ơn bọn họ, nước mắt cũng sắp rơi xuống.

“Ôi ôi đứa nhỏ này!” Hồng Mai dỗ dành cô: “Là chuyện tốt mà, sao lại lau nước mắt?”

Tiểu Điền dùng sức ôm bà ấy một cái, kích động nói: “Con vui mừng đến mức rơi nước mắt! Không uổng phí công sức, không phụ lòng mọi người! Cảm ơn mọi người!”

Mạc Bắc Hồ nhìn bọn họ, dường như bị cảm xúc của bọn họ lây nhiễm, cũng không nhịn được lộ ra một chút ý cười.

“Phù, bận rộn cả ngày.” Trương Tuần Quang khoác bả vai Mạc Bắc Hồ, có chút kiêu ngạo cười nói: “Làm việc tốt, luôn cảm thấy tâm tình sảng khoái, khăn quàng đỏ trước ngực càng thêm tươi đẹp.”

Mạc Bắc Hồ nhìn hắn ta một cái, nhỏ giọng nói: “Nhạc Tâm nói, tuổi của cậu đã không thể làm đội viên thiếu niên tiền phong.”

“Suỵt!” Trương Tuần Quang ra hiệu cậu đừng nói chuyện: “Đừng nói những lời khiến người ta đau lòng như vậy, hơn nữa chúng ta bây giờ hẳn vẫn chưa quen biết Thẩm Nhạc Tâm, đừng để lộ.”

Mạc Bắc Hồ như lâm đại địch, lập tức ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Trương Tuần Quang hỏi cậu: “Ghi hình xong cậu lại về đoàn phim đúng không? Còn bao lâu nữa?”

Mạc Bắc Hồ trả lời: “Còn chưa đầy một tháng nữa là đóng máy rồi.”

“Sau khi đóng máy, ông chủ nói sẽ cho tôi nghỉ ngơi một thời gian, để tôi nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục tiến tổ.”

“Có lý, lao động kết hợp nghỉ ngơi.” Trương Tuần Quang nháy mắt với cậu: “Nhưng nói nghỉ ngơi cũng không thể hoàn toàn không đi làm, đến lúc đó lại tham gia hai chương trình tạp kỹ chơi chơi với tôi.”

“Được!” Mạc Bắc Hồ đồng ý xong mới có chút lo lắng: “Nhưng chúng ta không nhất định có thể nhận được công việc giống nhau mà?”

“Cố gắng.” Trương Tuần Quang nghiêng đầu: “Nếu như không được... Chúng ta cùng nhau đăng ký thi tủ lạnh đi!”

*Thi tủ lạnh: Có thể là cuộc thi hành động vượt chướng ngại vật, giải thưởng của chương trình này thường sẽ là các sản phẩm nội thất như tủ lạnh, máy giặt,…

“Tôi nói cho cậu biết, lúc đầu tôi đã suy nghĩ không bằng cho người đại diện của tôi đăng ký.”

Hắn ta đột nhiên linh cơ vừa động: “Này, hay cậu đăng ký cho ông chủ của cậu đi? Để hắn thắng cho công ty các cậu một cái tủ lạnh.”

Mạc Bắc Hồ: “?”

Cậu nhắc nhở Trương Tuần Quang: “Ông chủ tui bị gãy chân.”

“Hơn nữa anh ấy đối xử với tui tương đối tốt, công ty bọn tui cũng có tủ lạnh.”

“Khụ khụ.” Ngô Phi Phàm cuối cùng cũng không nhịn được nhắc nhở bọn họ: “Phát sóng trực tiếp vẫn chưa tắt đâu nha hai ngài.”

“Hả?” Trương Tuần Quang há miệng th* d*c: “Cái đó, ba Hồ Hồ anh nghe tôi giải thích...”


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 47
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...