Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 50

Trong khoảng thời gian này, Mạc Bắc Hồ ngâm mình trong đoàn phim chuyên tâm diễn xuất, hệ thống cũng tích đủ giá trị tình yêu để làm người, chuẩn bị đầu thai…

Không phải, nên nói là hóa hình.

Dù sao thì, bởi vì nó vội vàng chuẩn bị chuyện phỏng vấn của Giải Trí Thiên Hỏa, còn phải tự tạo cho mình một thân phận nhân loại, thường xuyên không có mặt - nghe nói cực kỳ thuận lợi, nó đã chuẩn bị phỏng vấn ở Thiên Hỏa rồi.

Trong thời gian quay phim, Tạ Hào thỉnh thoảng lại đến thăm ban, hôm nay là cảnh quay cuối cùng để đóng máy, Tạ Hào quả nhiên lại đến.

Ban đầu hắn còn lén lút mang đồ ăn cho Mạc Bắc Hồ sau lưng Vương Tiểu Minh, nhưng sau này có Lộ Trưng và đạo diễn Đặng bảo kê -- nhân vật của Mạc Bắc Hồ trong bộ phim này không yêu cầu dáng người gầy gò, nên dần dần biến thành cho ăn một cách quang minh chính đại.

Nào là đùi gà rán, giò heo quay giòn, mực nướng than khổng lồ, trà sữa full đường, bánh kem nhỏ béo ngậy... Tất cả đều là những đồ vật khiến các thần tượng đang kiểm soát cân nặng nghe thấy đã sợ mất mật.

Lộ Trưng cười Tạ Hào giống như đang dỗ dành trẻ con, Mạc Bắc Hồ còn đang cười ngây ngô thì nghe ông chủ nhà mình nói: “Ăn nhiều một chút.”

Hắn nhìn Mạc Bắc Hồ đầy trìu mến: “Đợi ra khỏi đoàn phim này rồi, lần sau được ăn mấy món calo cao này cũng không biết là lúc nào.”

Mạc Bắc Hồ hoảng sợ ngẩng đầu lên: “Nhưng em không béo mà!”

Tạ Hào nghi ngờ đánh giá cậu từ đầu đến chân: “Thật sao?”

“Thật mà!” Mạc Bắc Hồ vội vàng đứng dậy, bởi vì quá gấp gáp nên ngay cả bụng cũng định kéo ra cho hắn xem: “Không tin thì anh xem này...”

Tạ Hào giật mình, theo bản năng đứng dậy, kéo quần áo của cậu xuống đè chặt lại: “Cậu mặc quần áo vào!”

Với chút sức lực này của hắn, Mạc Bắc Hồ dễ như trở bàn tay đã có thể hất bay hắn đi, nhưng cậu không phải lần đầu tiên đến thế giới này, không còn là hồ ly tinh tùy tiện dễ dàng đâm Thẩm Độc bay tám viên gạch nữa! Cậu đã nhịn được!

Chỉ dùng hai mắt trông mong nhìn chằm chằm Tạ Hào lặp lại lần nữa: “Thật mà! Em không có béo!”

“Biết rồi, biết rồi.” Lông mày Tạ Hào giật giật, sốt ruột thở dài: “Cậu... Cậu cũng để ý một chút đi.”

“Lộ Trưng không nói cho cậu biết, ở trong giới giải trí con trai cũng cần...”

Hắn còn chưa nói xong, Lộ Trưng đã tr*n tr** nửa người trên, vai khoác cái áo đẫm mồ hôi lướt qua gọi Mạc Bắc Hồ: “Tiểu Hồ, lão Đặng gọi cậu, nói cảnh cuối cùng muốn nói với cậu thêm mấy câu.”

Tạ Hào: “...”

Xem ra phương diện này không thể trông cậy vào Lộ Trưng được.

Hắn hít sâu một hơi, dặn dò Mạc Bắc Hồ: “Cậu đừng có học hắn.”

Mạc Bắc Hồ mờ mịt chớp mắt: “Nhưng anh ấy là sư phụ em mà.”

“Trong phim thôi.” Tạ Hào nhíu mày, chỉ vào Lộ Trưng nói: “Ngoài phim, không được học không mặc quần áo.”

“Sao nào?” Lộ Trưng tùy tiện vỗ vỗ cơ ngực của mình: “Ghen tị rồi?”

“Tôi nói cho anh biết, kiểu cơ bắp này của bọn tôi khác với mấy người tập trong phòng gym đấy...”

Tạ Hào liếc mắt nhìn hắn ta một cái: “Sao, anh luyện trên núi à?”

Lộ Trưng sửng sốt một chút, nghiêm túc nói: “Tôi luyện trong đoàn phim.”

“Cũng không cố tình luyện chỗ nào, chỉ duy trì tập luyện hàng ngày thôi, thế là thành như vậy.”

Tạ Hào cười nhạo một tiếng: “Cứ khoe khoang nữa đi, tôi sẽ nhận quảng cáo từ thiện cho anh đấy -- Xây dựng thành phố văn minh, ăn mặc chỉnh tề nơi công cộng ấy, để anh làm tấm gương phản diện.”

Lộ Trưng: “...”

Hắn ta suy nghĩ một chút, Tạ Hào thật sự có thể làm được chuyện thiếu đạo đức như vậy, vô cùng lý trí mà không phản bác ngay lúc này.

Chỉ lôi kéo Mạc Bắc Hồ qua, nhỏ giọng nói với cậu: “Cậu nhìn ông chủ của cậu kìa, chậc, lòng dạ hẹp hòi.”

Mắt thấy hai người bọn họ kề vai sát cánh như anh em tốt cùng nhau rời đi, Tạ Hào nheo mắt nhìn Lộ Trưng, luôn cảm thấy càng nhìn càng không vừa mắt.

“Chậc.” Tạ Hào hừ lạnh một tiếng: “Suốt ngày dạy hư đứa nhỏ.”

Quản gia Trương yên lặng đứng bên cạnh nhìn hắn một cái, mỉm cười không nói chuyện.

Ban đầu Mạc Bắc Hồ tưởng rằng đạo diễn Đặng gọi cậu qua để chỉ đạo cảnh quay cuối cùng, nhưng không ngờ ông ấy chỉ hỏi thăm tửu lượng của cậu, nếu cậu không uống được thì khánh công yến sau khi đóng máy tối nay nên trốn sau lưng Tạ Hào.

“Lộ Trưng không đáng tin cậy, tửu lượng của hắn ta kém, uống xong sẽ ngủ say như chết, sét đánh cũng không tỉnh dậy.” Trên mặt đạo diễn Đặng hiếm khi lộ ra chút ý cười, cũng chừa xíu mặt mũi cho Lộ Trưng: “Ông chủ Tiểu Tạ tốt xấu gì cũng là ông chủ, bây giờ còn là người bệnh, cậu trốn sau lưng hắn sẽ có tác dụng.”

Mạc Bắc Hồ ngoan ngoãn gật đầu, cậu không nhịn được hỏi: “Vậy cảnh phim tối nay thì sao ạ?”

Đạo diễn Đặng nhướng mày: “Sao, cậu không biết diễn thế nào à?”

Mạc Bắc Hồ chớp chớp mắt: “Biết ạ.”

“Vậy không phải xong rồi sao.” Đạo diễn Đặng nghiêng đầu nhìn Lộ Trưng: “Hai người các cậu đã là diễn viên trưởng thành, một khi nhập vai rồi thì không cần tôi phải nói nhiều nữa.”

Mạc Bắc Hồ ngây người một chút, cậu quay đầu nhìn về phía Lộ Trưng.

Đạo diễn Đặng đặt cậu ngang hàng Lộ Trưng, là một lời khen ngợi cực lớn đối với cậu.

Lộ Trưng đã cạo trọc đầu -- hắn có một cảnh quay, đó là nhìn vào gương rồi cạo mái tóc hơi dài của mình thành đầu đinh, từng chút một lộ ra sự sắc bén đã từng thuộc về võ sĩ quyền anh ngầm Triệu Túc.

Cảnh diễn đó chỉ có thể quay một lần, hơn nữa yêu cầu cao về ánh mắt, nhưng Lộ Trưng cũng hoàn thành rất tốt, khiến đạo diễn Đặng hài lòng đến mức khóe miệng không khép lại được.

Sau đó còn xen kẽ, để Lộ Trưng quay những cảnh Triệu Túc thời còn là võ sĩ quyền anh ngầm, bổ sung thêm tình tiết giai đoạn trước, sau đó mới đến cảnh quay cuối cùng hiện tại.

Nói chung, cảnh quay cuối cùng của đoàn phim chưa chắc đã là cảnh quay cuối cùng trong kịch bản, nhưng đạo diễn Đặng có chút ám ảnh cưỡng chế, cảm thấy quay đóng máy phải là cảnh cuối cùng mới càng có nghi thức đại kết cục có ý nghĩa hơn, cho nên sắp xếp màn cuối cùng đến tận bây giờ.

“Đi thôi.” Lộ Trưng vỗ vỗ đầu Mạc Bắc Hồ: “Đồ đệ.”

Mạc Bắc Hồ đáp một tiếng: “Vâng, sư phụ.”

Đạo diễn Đặng đang vui mừng nhìn hai người bọn họ, Phó Hoan từ bên nọ nhảy ra, ấn nút chụp ảnh về phía bóng lưng của bọn họ, không nhịn được cảm thán: “Là cảnh cuối cùng rồi.”

Cậu ấy cúi đầu chỉnh sửa một chút, gửi bức ảnh vừa chụp đi, hiếm khi không đùa cợt mà chỉ viết hai chữ “Cuối cùng”.

Thở ra một hơi, Phó Hoan quay đầu lại, đối diện với ánh mắt phức tạp của Đạo diễn Đặng thì lập tức rùng mình một cái.

Đạo diễn Đặng làm mặt nghiêm túc: “Đã nói rồi, đến lúc quay phim thì đừng làm những chuyện này, cậu cũng cần cảnh quay đóng máy, không cần nhập vai nữa?”

“Hì hì, làm thì cũng đã làm rồi, tôi muốn làm thật tốt lần cuối.” Phó Hoan ngượng ngùng cười cười, xoa xoa hai má mình: “Tôi đi ngay đây!”

Cậu ấy nhanh như chớp chạy vụt ra ngoài, đạo diễn Đặng không nhịn được lắc đầu, mỉm cười nhìn bọn họ rời đi.

Độ hoàn thành của cảnh quay cuối cùng đã vượt ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

Ban đầu đạo diễn Đặng chỉ đưa cho bọn họ một nửa kịch bản, nói muốn xây dựng nhân vật giai đoạn đầu, sau đó mới bổ sung kịch bản cho bọn họ.

Nhưng mấy người cũng không ngờ tới, kịch bản ông ấy đưa cho mỗi người đều không giống nhau.

Trong cảnh quay cuối cùng, khi Phó Hoan ôm lấy thi thể của Thi Hiểu Mạn xuất hiện, tuyên bố thân thế của mình với mọi người, thật sự đã khiến Mạc Bắc Hồ và Lộ Trưng chấn động.

-- Cậu ấy chính là con trai của viên cảnh sát nằm vùng mà Triệu Túc thay thế, người phụ nữ do Thi Hiểu Mạn đóng vẫn luôn xuất hiện xung quanh hiện trường, cũng không phải muốn trả thù Triệu Túc, cô chỉ đang đi theo con trai mình, không muốn cậu ta làm chuyện ngu ngốc, thậm chí còn muốn bị cảnh sát bắt giữ thế chỗ cậu ta.

Ban đầu đạo diễn Đặng cũng muốn xem thử hiệu quả của cảnh diễn đột ngột này, nếu không được thì sẽ quay lại một lần nữa, không ngờ hai người hoàn toàn không bị phân tâm, đều gánh vác được phân đoạn diễn xuất này, tốt đến mức ông ấy không tìm ra lỗi nào.

Một màn cuối cùng, Triệu Túc kéo mấy người ra khỏi biển lửa, ném bọn họ ở bên ngoài.

Vu Tiểu Giang giãy giụa, ngẩng đầu lên gọi hắn ta: “Sư phụ...”

Toàn thân Triệu Túc cũng tràn đầy thương tích, hắn ta không nói gì cả, đặt chiếc nhẫn kia vào tay Vu Tiểu Giang, sau đó xoay người biến mất trong biển lửa.

, đóng máy.

Sau khi đạo diễn Đặng hô “Cắt”, Thi Hiểu Mạn chậm rãi ngồi dậy từ trên mặt đất, lau đi bụi bẩn trên mặt, cười với Mạc Bắc Hồ: “Thế nào, có bị dọa không?”

Cô ấy khoác vai Phó Hoan nói: “Không ngờ cậu ấy là con trai tôi đúng không?”

Phó Hoan ngượng ngùng gãi gãi cái ót: “Tôi còn lớn hơn chị vài tuổi, thật ngại quá.”

“Diễn viên không gò bó những chuyện này, hợp vai là được.” Thi Hiểu Mạn vỗ vỗ vào tay cậu ấy khích lệ: “Tiểu Hồ và lão Lộ thì không cần khen rồi, kỹ thuật diễn của Tiểu Béo cậu thật ra cũng không tệ.”

“Nếu cậu cảm thấy đã chiếm tiện nghi của tôi, vậy lần sau có cơ hội, cậu đóng vai ba tôi đi, để tôi cũng trẻ lại lần nữa.”

Phó Hoan không nhịn được mỉm cười ngốc nghếch.

Mạc Bắc Hồ ngồi dậy từ trên mặt đất, ánh mắt nhìn Phó Hoan vẫn còn chút khiếp sợ: “Tiểu Béo, hóa ra cậu mới là độc thủ phía sau màn!”

Phó Hoan nghiêm túc dựng thẳng ngón tay lên: “Tôi là ngón tay béo phía sau màn!”

*Chơi chữ, độc thủ cũng có nghĩa là ngón tay.

“Từ Diệu Dương!” Lộ Trưng từ trong nhà chạy ra: “Không đúng, Tiểu Béo!”

Hắn ta khí thế hung hãn: “Tên nhóc này! Tôi đã bảo sao lần trước tôi tìm không thấy kịch bản muốn mượn của cậu xem một chút để tìm câu thoại, cậu cứ ngàn đẩy vạn trở tôi, còn kéo cả lão Đặng đến, hóa ra là vì chuyện này!”

“Diễn giỏi ghê nhỉ, còn lừa cả hai chúng tôi!”

Hắn ta móc cổ Tiểu Béo, nhéo mặt cậu ấy, Tiểu Béo vội vàng không ngừng xin tha.

“Cậu tiêu rồi.” Lộ Trưng vô tình tuyên bố: “Tiệc ăn mừng tôi uống chết cậu.”

Mạc Bắc Hồ liếc nhìn Lộ Trưng: “Nhưng mà, đạo diễn Đặng nói tửu lượng của anh rất kém.”

Lộ Trưng nghẹn họng.

Phó Hoan vội vàng nói: “Em tự phạt ba ly!”

“Thôi đi.” Lộ Trưng bĩu môi: “Uống nhiều rượu cũng không có chỗ nào tốt, cậu thì... Tối nay cậu uống đồ uống chỉ được uống loại không đường!”

Dáng vẻ Phó Hoan như trời sập: “Không phải, anh hai ơi, em là diễn viên đặc thù mà, vóc dáng tròn trịa chính là chỗ thu hút của em, em không cần giảm cân! Đồ không đường là đồ cho người uống sao?”

Cậu ấy đuổi theo Lộ Trưng cầu xin: “Anh Lộ, tha cho em một mạng đi, làm ơn!”

“Tiểu Hồ, chụp chung một tấm với tôi đi.” Thi Hiểu Mạn cười vẫy tay gọi Mạc Bắc Hồ, cũng dạy cậu: “Cậu nhớ chụp với mọi người vài tấm ảnh nữa nhé, sau khi tiệc khánh công kết thúc thì đăng Weibo kỷ niệm một chút.”

“Tôi thấy Weibo của cậu cũng không thường xuyên hoạt động...”

Cô bất đắc dĩ cười: “Cẩn thận suy nghĩ lại thì, công ty Thiên Hỏa của các cậu đều là nghệ sĩ có cá tính như vậy, bình thường anh Lộ cũng không hoạt động.”

“Nhưng mà hiếm khi cậu có nhiệt độ cao như vậy, vẫn nên đăng nhiều ảnh lên, xem như cho fans chút phúc lợi.”

Mạc Bắc Hồ lập tức nghe lọt, gật đầu nghiêm túc học theo cô ấy: “Đăng nhiều ảnh chụp cũng là phúc lợi ạ?”

“Đương nhiên rồi.” Thi Hiểu Mạn xoa xoa đầu cậu: “Rất nhiều fans không phải đều muốn nhìn người mình thích thêm vài lần sao?”

Mạc Bắc Hồ nghiêm túc gật đầu, sau khi chụp ảnh chung với Thi Hiểu Mạn, cậu cũng học theo cô ấy, đi khắp nơi trong đoàn phim chụp ảnh.

Hệ thống không có ở đây, những chuyện như thế này cậu chỉ có thể tự mình mò mẫm.

Một lát sau, cậu đăng mấy bài Weibo: “Xin chào, đóng máy.”

Mỗi một bài Weibo đều có cùng một dòng trạng thái, khiến người khác vừa nhìn thấy đều tưởng rằng mạng kém nên vô tình lặp lại, nhưng cẩn thận nhìn xem, có thể thấy ảnh chụp đính kèm bên dưới là những ảnh chụp chung có đủ loại góc chết khác nhau.

Tạ Hào là người đầu tiên phát hiện ra Weibo này.

Hắn im lặng một lát, bình luận bên dưới: “Tiểu Hồ, cậu định dùng mấy tấm ảnh này để tống tiền bọn họ à?”

“Tấm ảnh kia của tôi, cậu ra giá bao nhiêu?”

Mạc Bắc Hồ mờ mịt không rõ ý đối phương, chỉ trả lời lại: “Ông chủ, anh ở ngay bên cạnh em sao còn nói chuyện với em như vậy ạ?”


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 50
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...