Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 44
Mặc dù Trương Tuần Quang lún sâu vào vũng bùn nhưng vẫn vô cùng lạc quan, còn an ủi ông lão: “Không sao đâu chú, chúng ta cứ xem đây như là một loại mặt nạ bùn, thuần thiên nhiên.”
Hắn ta ngửa đầu lên, vuốt vuốt tóc về sau, lộ ra vầng trán tuấn tú, thậm chí còn đút hai tay vào túi: “Dầm mưa một chút cũng không có gì.”
Ông lão lại là một người nóng tính, đáng tiếc đang bị dính trong vũng bùn, bất lực kéo kéo trâu, vung tay lên: “Sao cậu lại không nghe người ta khuyên, tôi bảo cậu đừng đến!”
Trương Tuần Quang ngửa đầu lên, một bộ không nghe khuyên bảo.
Mạc Bắc Hồ cũng giúp khuyên bảo: “Cậu ấy tới cũng tới rồi, mọi người đợi một chút...”
“Cái cậu này!” Ông lão thấy hắn ta không để trong lòng, tức giận đến mức hù doạ hắn ta: “Cậu tưởng bùn này sạch sẽ chắc? Có đĩa, có con đĩa! Đến lúc đó cậu mới biết sợ!”
“Cái gì! Thiên nhiên tươi đẹp sao lại có loại đồ vật như vậy!” Trương Tuần Quang kinh hãi thất sắc, quay đầu lại giang hai tay về phía Mạc Bắc Hồ đứng trên bờ ruộng: “Hồ ái khanh hộ giá!”
Mạc Bắc Hồ vốn định che giấu thực lực gọi người tới.
-- Trương Tuần Quang không kêu cậu nhổ, phần lớn cũng đang có ý này.
Nhưng tình huống hiện tại cấp bách…
Mạc Bắc Hồ nắm chặt nắm tay: “Tui đến cứu cậu!”
Cậu nghĩa vô phản cố mà nhảy xuống xe, không tiếp nhận bàn tay duỗi tới của Trương Tuần Quang, trực tiếp nắm chặt thắt lưng hắn ta, bày ra bộ dáng cực kỳ cố gắng, “Bóc” một tiếng nhổ tận gốc đối phương.
Đằng sau, camera phát sóng trực tiếp của Ngô Phi Phàm đang quay về phía hai người bọn họ, còn đi hóng hớt không chê lớn chuyện mà giải thích cho mọi người: “Được rồi, chúng ta có thể nhìn thấy tuyển thủ Mạc Bắc Hồ đã tiến vào sân thi đấu! Thời tiết khắc nghiệt ở vũng bùn lầy lội, không biết sâu bọ có hại đang ẩn nấp nơi nào, chuyện này đối với cậu ấy cũng là một loại khiêu chiến!”
“Nhưng chúng ta sẽ không nhận thua! Có thể nhìn thấy tuyển thủ Tiểu Hồ tinh thần phấn chấn không sợ khiêu chiến, chúng ta hãy cổ vũ cho bọn họ nào! Cố lên Tiểu Hồ! Cố lên Tiểu Trương!”
Làn đạn ngoại trừ một số ít người đứng đắn lo lắng cho bọn họ, còn lại đa phần đều là người thiếu đạo đức vui sướng khi người gặp họa--
“Tốt! Hồ Hồ ngoan đánh bại A Quang khờ!”
“Áaa cười chết tôi rồi! Tôi đã nói hai người bọn họ gặp nhau nhất định có trò hay để xem mà!”
“Người chủ trì anh đang đốt cái gì vậy! Là mặt mũi của hai người bọn họ sao!”
“Trương Tuần Quang, có đôi thích anh thật sự khiến em ngại vãiii! Vốn dĩ thích anh đã tự ti, để lại chút mặt mũi cho con dân Ánh Sáng tụi em đi!”
Trong khoảng thời gian ở đoàn phim, Mạc Bắc Hồ đã bắt chước dáng vẻ của Lão Lý và Tiểu Béo, kỹ thuật diễn xuất có tiến bộ vượt bậc.
Ít nhất cậu đã rất giỏi đóng vai nhân loại yếu đuối rồi.
Cảm thấy lửa diễn cũng đã đến lúc, Mạc Bắc Hồ lúc này mới nhổ Trương Tuần Quang một cái “Bóc” từ dưới đất lên.
“Sảng khoái!” Ngô Phi Phàm vỗ tay cho bọn họ.
Mạc Bắc Hồ xách theo Trương Tuần Quang cùng nhau xoay người nhìn sang.
Cho dù vẫn luôn không quá để ý những chuyện kia, Trương Tuần Quang cũng nhịn không được hắng hắng giọng: “Khụ.”
“Thả tôi xuống trước đã Hồ ái khanh.”
Hắn ta rơi xuống đất, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà giấu một cái chân không mang giày ra sau lưng.
Nhưng Ngô Phi Phàm đã nhìn thấy, hắn ta nhìn thấy rồi thì không có khả năng làm như không thấy, vui sướng khi người gặp họa hỏi: “Ôi chao, Tiểu Trương, giày của cậu đâu?”
Trương Tuần Quang hơi hơi nóng mặt, quay đầu nói: “...Trong bùn.”
Ngô Phi Phàm nhịn không được cười rộ lên.
“Cười cười cười!” Trương Tuần Quang trừng mắt với hắn ta: “Anh chỉ biết cười, có thể giúp đỡ một chút không?”
“Tôi đã hô cố lên rồi.” Ngô Phi Phàm giơ cao điện thoại di động: “Hơn nữa cũng quay được cảnh tượng quý giá này, có cả tư thế anh dũng của Tiểu Hồ.”
“Anh Phi Phàm, trên xe có tấm bìa cứng không?” Mạc Bắc Hồ lau đi nước mưa trên mặt, cậu nhìn thời tiết, dự cảm cơn mưa này sợ là sẽ càng ngày càng lớn, đề nghị: “Trải ra dưới đất đi ạ, chúng ta cũng kéo chú và trâu lên.”
Ngô Phi Phàm vội vàng lấy tấm bìa cứng chưa bị mưa ướt lót trong xe ba bánh đưa cho cậu, nhắc nhở: “Kéo người lên trước! Để chú về rồi nói sau!”
“Không được!” Ông lão sốt ruột nắm dây dắt trâu: “Không thể để trâu ở lại đây được! Sẽ bị bệnh!”
Trương Tuần Quang ngồi xổm trên bờ ruộng cố gắng moi móc giày của mình ra.
Động tác trên tay không ngừng, hắn ta còn khuyên nhủ ông lão: “Ôi chú ơi, chú nói những lời này, người quan trọng hay trâu quan trọng hơn đây!”
“Đương nhiên, tụi con cũng không phải nói muốn từ bỏ một mạng trâu này, tụi con chỉ muốn chú tự yêu thương bản thân trước, chú lớn tuổi như vậy còn dầm mưa bị bệnh, đến lúc đó ai chăm sóc trâu đây?”
Cũng không biết ông lão có nghe vào hay không, Mạc Bắc Hồ trải bìa cứng xuống mặt đất, thử giẫm giẫm, cũng xem như có thể chịu được một chút trọng lượng, nhưng hiển nhiên không chống đỡ được bao lâu.
Thấy ông lão dường như cực kỳ kiên trì, Mạc Bắc Hồ do dự một chút, vẫn duỗi tay về phía con trâu, muốn kéo con trâu này lên trước.
Ngô Phi Phàm thấy vậy, cũng không ngây người trên xe ba bánh nữa, đang định đưa điện thoại dùng để phát sóng trực tiếp cho người khác rồi tự mình xuống dưới giúp đỡ, mấy anh trai quay phim đã đặt thiết bị đặt trên xe ba bánh, xắn tay áo, chuẩn bị đến hỗ trợ Mạc Bắc Hồ.
“Anh đi lên đi!” Anh trai quay phim rất có tinh thần trượng nghĩa nói: “Chút sức lực này của anh, vẫn nên để tôi lên.”
Trương Tuần Quang hao tổn tâm sức móc giày của mình trong bùn ra, lắc lắc bùn lầy trên tay rồi ngẩng đầu: “Chờ một chút, tôi cũng đến hỗ trợ!”
Hắn ta giãy giụa nhìn đôi giày, dường như đang nghĩ xem có nên mang vào hay không.
Mạc Bắc Hồ duỗi tay về phía con trâu, ông chú cũng vô cùng phối hợp đưa dây dắt trâu cho cậu, nhưng không nghĩ tới, khi Mạc Bắc Hồ đến gần, con trâu già vẫn luôn im lặng đứng bên trong bùn đất đột nhiên hoảng sợ phát ra một tiếng "Moo", nỗ lực giãy giụa tứ chi, toàn bộ thân trâu đều đang kháng cự mà lùi về phía sau.
Ông chú tránh không kịp, bị nó đụng một cái, ngồi bệt xuống vũng bùn.
Mấy anh trai quay phim tiếp cận trâu từ phía bên cạnh cũng gặp tai ương, ngã nghiêng một đống đầy đất, Trương Tuần Quang trượt chân, cả người cả giày cùng nhau lăn vào vũng bùn.
Mạc Bắc Hồ vừa mới tiêu một chút tích phân thi triển huyễn hoặc chi thuật với con trâu già để khiến nó ngoan ngoãn lại thì đột nhiên không kịp phòng ngừa, vừa ngẩng đầu đã thấy mọi người ngã đầy đất.
Cậu ở đoàn phim đã gần như dưỡng thành phản xạ có điều kiện bắt chước thể năng của nhân loại bình thường, lúc này thấy phản ứng của mọi người, lập tức nhập gia tùy tục mà giả vờ như bản thân cũng không đứng vững, cũng lăn vào vũng bùn theo.
Trương Tuần Quang vừa ngẩng đầu lên từ trong bùn đã bị cậu bắn cho một thân bùn.
“Phì!” Trương Tuần Quang căn bản không biết hiện tại mình có bộ dáng như thế nào, chỉ vào mặt Mạc Bắc Hồ cười haha: “Tiểu Hồ! Mặt của cậu hahaha!”
Mạc Bắc Hồ bò dậy, vô tội lau lau mặt, lúc này càng trây thêm một mớ bùn đất, bôi trét thành một gương mặt nhỏ bẩn thỉu.
c** nh* giọng phản bác: “Mặt của cậu cũng đâu có hơn đâu!”
“Không sao cả!” Trương Tuần Quang vô cùng thuận lợi dùng khuỷu tay lau mặt, gạt bùn để lộ ra một vệt trắng trên mặt: “Fans của tôi đã quen hết rồi.”
Ngô Phi Phàm liếc mắt nhìn làn đạn, dở khóc dở cười nói: “Tôi thấy dường như bọn họ cũng không quá quen đâu.”
"Vậy thì sao." Trương Tuần Quang quang minh chính đại quay đầu lại, lộ ra một khuôn mặt đầy bùn: “Mọi người ngay ngay ngắn ngắn, đều là người bùn nhỏ, mất mặt hết thì tôi sẽ không mất mặt.”
Ngô Phi Phàm: “...”
Mạc Bắc Hồ nhìn chằm chằm Ngô Phi Phàm: “Cũng không phải đều mất mặt.”
Ngô Phi Phàm cả kinh, vội vàng che mặt mình lại: “Này, Tiểu Hồ cậu không thể bị dạy hư được! Dù sao cũng phải để lại một người xuất hiện trước camera chứ, tôi là mặt mũi cuối cùng của mọi người đó!”
“Chậc.” Trương Tuần Quang khinh thường, thử nhổ chân mình ra: “Nếu đã như vậy rồi, vậy thì kéo bọn họ lên trước rồi lại nói.”
Hắn ta làm như thật mà phân tích: “Có phải nếu nước mưa nhiều làm cho đất bùn loãng ra thì không còn lực hút lớn như vậy không?”
“Mọi người còn cử động được không? Trước tiên đẩy con trâu lên đã!”
Mấy anh trai quay phim thân thể khoẻ mạnh gắng gượng đứng dậy, một đám người bùn nhỏ nhao nhao duỗi tay bùn về phía con trâu già.
Mạc Bắc Hồ đã an ủi được con trâu già đang sợ hãi, cậu kéo kéo sợi dây, con trâu già liền cực kỳ kính cẩn nghe theo mà cử động móng về phía cậu, so với dáng vẻ không hợp tác vừa rồi thì giống hệt như hai con trâu khác nhau.
Có sự phối hợp của con trâu già, bọn họ cuối cùng cũng thuận lợi kéo con trâu già lên bờ, đặt dây dắt trâu vào tay Ngô Phi Phàm.
“Cuối cùng cũng lên rồi!” Ngô Phi Phàm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười thật lòng: “Nhìn xem khuôn mặt của mấy người các cậu kìa, giống y như vừa bị đạn bùn bắn phá.”
Mặc dù vừa rồi hắn ta luôn cười cười nói chuyện với camera, nhưng thực tế vẫn có hơi lo lắng cho bọn họ. Chẳng qua hắn ta cũng không thể tùy tiện ném phòng phát sóng trực tiếp rồi xuống giúp đỡ, nên đành phải vừa lo lắng suông vừa khống chế cục diện.
Trương Tuần Quang liếc mắt nhìn hắn ta một cái, đột nhiên lộ ra một nụ cười tà ác.
Ngô Phi Phàm như lâm đại địch, nhưng căn bản không kịp tránh, “Bộp” một tiếng, trên mặt bị ấn ra một dấu tay bùn.
Trương Tuần Quang cười một cách dữ tợn mà chà chà mặt hắn ta: “Đến đây nào anh em! Đồng cam cộng khổ! Nếu không thì trông anh rất lạc lõng!”
“Tôi không phải là hình tượng này!” Ngô Phi Phàm giãy dụa cố gắng tránh né: “Tôi là MC, tôi có gánh nặng thần tượng, tôi phải kiểm soát cục diện!”
Mạc Bắc Hồ lặng lẽ qua lại hai lượt trong vũng bùn, cùng kéo ông chú quật cường và một anh trai quay phim thật sự lún sâu trong bùn ra ngoài.
Trương Tuần Quang nâng mặt Ngô Phi Phàm đến trước mặt Mạc Bắc Hồ: “Nào, Tiểu Hồ, cậu cũng thêm cho anh ấy một chút đi.”
“Hả?” Mạc Bắc Hồ nhìn chằm chằm khuôn mặt đã bị đạp hư của Ngô Phi Phàm mà trầm tư.
Ngô Phi Phàm vẫn đang ngoan cố chống cự: “Tiểu Hồ! Tôi biết cậu khác với hắn ta, cậu không thể học xấu giống hắn ta được!”
“Sao tôi lại xấu rồi?” Trương Tuần Quang dịu dàng xoa đều bùn lên mặt đối phương: “Tôi là em trai tốt của anh mà anh Ngô!”
Mạc Bắc Hồ do dự một chút, vẫn không cùng làm dơ Ngô Phi Phàm với Trương Tuần Quang.
“Cậu đợi một chút.” Cậu nói với Trương Tuần Quang: “Tui giúp cậu đào giày.”
Trương Tuần Quang lộ ra vẻ mặt cảm động: “Anh em tốt!”
Mạc Bắc Hồ ngồi xổm xuống moi moi, Trương Tuần Quang lúc này mới buông Ngô Phi Phàm ra, ngồi xổm bên cạnh cậu: “Cậu có để ý lúc nãy tôi vứt ở đâu không? Tôi quên mất.”
“Thật sự không được thì thôi vậy, một chân bùn này của tôi, có mang giày hay không mang giày cũng không quá rõ ràng.”
“A!” Ánh mắt Mạc Bắc Hồ sáng lên: “Hình như tui đã chạm vào rồi!”
“Thật sao?” Trương Tuần Quang hưng phấn đứng dậy, chuẩn bị mang giày: “Tôi biết ngay vẫn là cậu đáng tin cậy!”
Mạc Bắc Hồ cố gắng nhổ một cái, sau đó ngổ ra một con ếch bụng trắng lưng xanh từ trong vũng bùn.
Con ếch dùng hết sức lực cả cuộc đời, phát ra tiếng kêu tuyệt vọng: “Ộp ệch ộp ệch ộp ệch!!!”
Trương Tuần Quang cũng đã giơ chân lên, lúc này cứng đờ tại chỗ, có chút không thể tin tưởng hỏi lại: “Tôi mang cái này à?”
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Story
Chương 44
10.0/10 từ 11 lượt.
