Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 45
Trận mưa này thế tới rào rạt, mưa một lúc lâu cũng không nhìn thấy chút dấu hiệu dừng lại.
Hồng Mai giúp thu hết ớt khô vào trong nhà, có hơi lo lắng nhìn ra bên ngoài: “Mưa lớn như vậy, sao bọn họ vẫn chưa trở lại?”
“Chắc là sắp rồi.” Tiểu Điền an ủi bà ấy: “Không cần lo lắng, lúc con quay về thì bọn họ cũng đã chuẩn bị lên đường rồi.”
“Con đã bảo mợ nấu canh gừng, đợi bọn họ về thì uống một bát.”
“Ôi.” Hồng Mai nhìn bình luận, cười đáp lại: “Không sao đâu, trời không chiều lòng người, nhưng chúng ta nhân định thắng thiên!”
“Chỗ bán ớt chiều nay có mái che, buổi chiều cũng không ảnh hưởng.”
“Trời mưa thì lượng người qua lại tuy rằng sẽ ít hơn một chút, nhưng luôn có người trong nhà không đủ thức ăn muốn ra ngoài mua đồ đúng không? Không thể bi quan như vậy.”
Hồng Mai đang an ủi khán giả lo lắng về thời tiết, đột nhiên nhìn thấy vài bình luận rõ ràng là vừa từ phòng phát sóng trực tiếp nhỏ cách vách chạy tới--
“Dì Hồng, bọn họ đang ở ngay cửa rồi! Mau mở cửa mau mau mở cửa đi ạ (Các chị em phía sau đừng tiết lộ trước).”
“Huhuhu A Quang và Tiểu Hồ đáng thương quá đi, giống như mấy con cún nhỏ bị mưa xối ướt sũng, dì Hồng mau đi an ủi bọn họ (Giữ nguyên đội hình)”
“Gần rồi, gần rồi! Bọn họ sắp đến rồi! (Nhịn lại đừng cười)”
Hồng Mai không rõ nguyên nhân, vội vàng bung dù đi mở cửa sân.
Vừa mở cửa, trước mặt là một hàng người bùn nhỏ, cười cười để lộ hàm răng trắng tinh với bà ấy.
Trương Tuần Quang cười vô cùng kiêu ngạo: “Hì hì, dì Hồng, chúng tôi đã ăn chơi về rồi.”
“Ôi trời ơi!” Hồng Mai nhịn không được lùi về sau một bước, trừng mắt bình tĩnh vài giây mới hoàn hồn lại từ trong cú sốc cực lớn này.
Bà ấy dở khóc dở cười chỉ vào bình luận: “Mọi người đúng là đồ xấu xa! Đều lừa dì!”
“Đây... đây đâu phải là cún nhỏ bị xối mưa ướt! Đây là con khỉ đen từ đâu chui ra!”
Làn đạn đã lừa được Hồng Mai, còn cười hi hi ha ha giảo biện--
“Sao lại không giống chó nhỏ! Ngốc Gia Gia và Husky nhà con sau khi lăn trên đất bùn một vòng xong chính là dáng vẻ này.”
“Kíu mạng với không xem phòng phát sóng trực tiếp cách vách, mấy người này bị bùn bắn hả?”
“Bây giờ thì tốt rồi, Trương Tuần Quang, lần này anh có màu chocolate rồi, anh hài lòng chưa!”
“Đứa nhỏ xui xẻo này, đừng để ba Hồ Hồ nhìn thấy...”
Sau khiếp sợ ban đầu, Hồng Mai mới hậu tri hậu giác cười rộ lên, ôm bụng cười đến mức không thở nổi: “Dì thật sự phục rồi, các cậu lớn như vậy mà vẫn chơi bùn, ha ha ha!”
“Tiểu Ngô anh cũng vậy, không phải anh ổn trọng sao? Anh còn làm loạn theo bọn họ?”
Trên người Ngô Phi Phàm vẫn tương đối sạch sẽ, trong lòng xúc động trả lời: “Tôi ổn trọng, nhưng không chống lại hai người bọn họ đạp hư tôi được.”
“Hai người bọn họ còn mang theo một nhóc thú cưng nhỏ về.”
“Ta đa!” Trương Tuần Quang giơ một con ếch xanh đang tuyệt vọng lên.
Hồng Mai: “...”
“Tôi đã bảo sao từ nãy giờ đã có tiếng ộp ộp ồn ào như vậy.”
Bà ấy giật giật khóe miệng: “Cậu không định nuôi nó đấy chứ?”
“Đúng vậy.” Trương Tuần Quang khoác vai Mạc Bắc Hồ: “Anh em tặng tôi, tôi sẽ trân trọng nó cả đời.”
“Tôi cảm thấy tuổi thọ của nó có lẽ không thể đi cùng tôi cả đời, nhưng tôi có thể ở bên nó cả đời.”
Hắn ta ghé vào trước camera, cùng khoe bản thân và con ếch lên khung hình.
Bình luận lập tức một hồi điên cuồng--
“Áaa tránh ra tôi sợ ếch áaa!”
“Thú cưng nhỏ đáng yêu quá, mang nó tránh xa ra cho tôi.”
“Có ai có thể quản lý anh ấy không, người đại diện! Người đại diện đâu rồi! Tịch thu thú cưng nhỏ của anh ấy rồi dẫn đi rửa mặt sạch sẽ mau tôi không chịu nổi nữa!”
Trương Tuần Quang hài lòng với sự nhiệt tình của bọn họ, vênh váo cầm con ếch bước vào sân.
"Hai người chúng ta bẩn quá." Trương Tuần Quang đứng bên ngoài cửa: “Hay là anh lấy cho chúng tôi một xô nước, chúng tôi sẽ dội sơ trước ở bên ngoài nhé!”
Tiểu Điền khuyên một câu: “Sao như vậy được, hai người đừng để bị cảm lạnh!”
“Tôi sẽ không cảm lạnh.” Mạc Bắc Hồ lắc đầu, liếc nhìn cơ thể vẫn còn nhỏ nước bùn của mình, hiểu chuyện phụ họa: “Nếu chúng tôi cứ như vậy vào phòng tắm, tắm rửa cũng mất thời gian lắm, vẫn nên ở bên ngoài đi.”
Tiểu Điền còn đang lo lắng cho bọn họ, Ngô Phi Phàm đã vào trong lau mặt, tiện thể xách xô nước ra.
Ngô Phi Phàm hùng hổ xách theo xô nước: “Đứng nghiêm! Tôi muốn báo thù! Tạt hai người một xô nước!”
Mạc Bắc Hồ ngó trái ngó phải, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà tui không có...”
Ngô Phi Phàm hơi hơi suy nghĩ, gật đầu ra hiệu cậu tránh sang một bên: “Tiểu Hồ tránh ra, Trương Tuần Quang! Ăn một xô nước của tôi đi.”
“Anh nghĩ kỹ chưa.” Vào những lúc như thế này, Trương Tuần Quang vẫn để hai tay đút túi, kiêu ngạo nhếch nhếch khóe miệng dính đầy bùn: “Tôi sẽ đánh trả.”
Ngô Phi Phàm: “...”
Trương Tuần Quang nghiêng nghiêng đầu: “Tôi không sao cả, bị dội một chút nước mà thôi, anh thì đã chắc chắn chưa? Tôi sẽ tạt lại nước tắm của tôi, tôi đoán chừng lần này tắm xong đều là nước bùn.”
Ngô Phi Phàm: “...”
Hắn ta mặt mày đau khổ đặt xô nước xuống, như thể đang tự an ủi bản thân: “Cậu nói tôi đi chọc hắn ta làm gì.”
Trương Tuần Quang tự đắc cầm xô nước, nhận lấy xà phòng Hồng Mai đưa tới, cùng Mạc Bắc Hồ và một nhóm anh trai quay phim cũng vừa lăn lộn trong bùn dội sạch bùn trên người ở trong sân trước.
Mạc Bắc Hồ nhìn hắn ta dội sạch bùn trên chân, nhắc nhở: “Gội đầu trước, từ đầu đến chân, nếu không thì lại bẩn.”
“À!” Trương Tuần Quang bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu.
Hồng Mai có chút bất đắc dĩ: “Cái đầu óc này của cậu!”
“Làm sao vậy!” Trương Tuần Quang đúng tình hợp lý: “Đầu óc con bị vào nước rồi, có chút vấn đề là bình thường mà!”
Hắn ta đổ nước lên trên, đánh bọt gội đầu.
Các anh trai quay phim vì tránh lọt vào ống kính, tự giác cách xa bọn họ một khoảng.
Lúc này hai người gội sạch bùn đất trên người, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ vốn có, cảnh tượng dùng nước dội người cũng có thể xem như mãn nhãn.
Bình luận thiếu đạo đức lúc nãy còn cười hi hi ha ha rất nhanh bị một màu sắc khác thay thế.
Trương Tuần Quang hất đầu, vuốt toàn bộ tóc ra sau đầu, cợt nhả khoác bả vai Mạc Bắc Hồ nói: “Ôi, đúng là một anh đẹp trai sạch sẽ thoải mái xuất thủy phù dung* mà!”
*Xuất thủy phù dung (): có nghĩa là “Phù dung vừa nở khỏi mặt nước” hay “Hoa sen vừa nhô lên khỏi mặt nước”, thường được dùng để miêu tả vẻ đẹp thanh tao, tinh khiết, trong sáng của người phụ nữ, đặc biệt là vẻ đẹp tự nhiên, không cần trang điểm cầu kỳ.
Mạc Bắc Hồ khiếp sợ ngẩng đầu nhìn hắn ta: “Hả?”
Cậu do dự một chút, giống như khích lệ mà vỗ vỗ bả vai Trương Tuần Quang: “Ừm ừm, cậu đẹp trai.”
Bình luận quỷ dị mà trầm mặc trong chớp mắt, sau đó lại lần nữa phun trào--
“Đủ rồi, vừa rồi tôi còn muốn nói hình ảnh này thật k*ch th*ch!”
“Em cầu xin anh, Trương Tuần Quang anh ngậm miệng lại một lát đi!”
“Sự thật chứng minh, người đàn ông hài hước và gợi cảm thật sự không thể hoà hợp, Trương Tuần Quang anh... [rơi lệ] [rơi lệ]”
Bình tĩnh mà xem xét, Trương Tuần Quang có thể lăn lộn thành mức độ nổi tiếng như hiện tại, khuôn mặt kia tuyệt đối không kém, hơn nữa hắn ta nhảy cũng không tệ, cơ bắp trên người không khoa trương như Lộ Trưng nhưng cơ bụng vô cùng rõ ràng, trên cánh tay cũng có đường cong mượt mà, là dáng người cơ bắp mỏng mà đại đa số mọi người đều có thể chấp nhận.
Đáng tiếc cái tính cách này của hắn ta.
Bình thường khi muốn làm dáng thì thôi, nhưng chỉ cần gặp người mà hắn ta có thể chơi cùng thì lập tức bật chế độ điên cuồng, không khác gì Husky.
Mạc Bắc Hồ dội nước sạch trên đầu, nheo mắt lắc lắc đầu, cũng học theo dáng vẻ của Trương Tuần Quang mà vuốt tóc ra sau, lộ ra cái trán trơn bóng.
Người Mạc Bắc Hồ ướt dầm dề, thoạt nhìn có chút nhu nhược đáng thương, Hồng Mai đưa khăn lông cho cậu, giọng nói không nhịn được trở nên dịu dàng hơn: “Mau vào thay quần áo ướt đi, sau đó nhanh chóng uống chén canh gừng.”
“Dạ!” Mạc Bắc Hồ ngoan ngoãn đồng ý, gọi Trương Tuần Quang: “A Quang cậu cũng nhanh lên!”
“Biết rồi biết rồi!” Trương Tuần Quang quay đầu lại ném cho cậu một cái liếc mắt đưa tình: “Tôi đây là vì ratings của tổ chương trình, định dùng sắc đẹp dụ dỗ mọi người một chút!”
Ngô Phi Phàm uống canh gừng, vẻ mặt nghiêm túc nhấn mạnh: “Chúng ta là chương trình đường hoàng, không phải dựa vào những cái này để bán nông sản đâu!”
Nói xong, hắn ta giơ camera phát sóng trực tiếp trong tay lên, xoay một vòng về phía Mạc Bắc Hồ, ngoài miệng nghiêm túc nói: “Các bạn khán giả, chúng ta không nhìn tên ngốc ngoài cửa nữa, chúng ta hãy xem Tiểu Hồ đã hi sinh vì chương trình của chúng ta này, có nhu cầu thì mua một ít nhé!”
Mạc Bắc Hồ hơi hơi trợn tròn mắt, trong lúc nhất thời không biết có nên vào trong thay quần áo hay không.
“Đi đi đi đi!” Vẫn là Hồng Mai cho Ngô Phi Phàm một chưởng: “Để Tiểu Hồ vào thay quần áo trước đi!”
Bà ấy cười cười với camera: “Lát nữa chúng tôi sẽ nghỉ ngơi một chút, mọi người ăn cơm xong thì đi ra chợ, hôm nay trời mưa to, nếu không tiện đến thì mọi người cũng đừng miễn cưỡng, đặt hàng trên mạng cũng giống nhau mà...”
Bà ấy lập tức mở to mắt.
Trương Tuần Quang cũng đang vênh váo đi ngang qua, dừng chân lại trước mặt bà ấy: “Sao vậy dì Hồng, bị sắc đẹp của tôi làm cho kinh ngạc rồi?”
“Bán xong rồi!” Hồng Mai khiếp sợ ngẩng đầu lên, không để ý Trương Tuần Quang đang liếc mắt đưa tình trước mặt bọn họ, vội vàng gọi tổ đạo diễn: “Vẫn chưa đến buổi chiều mà, chúng ta đã bán xong rồi! Cái này... Hay là lại thêm chút nữa?”
Tổ đạo diễn hai mặt nhìn nhau, biểu cảm đều có chút kỳ lạ.
Khán giả mua hàng trên làn đạn đều cực kỳ kiêu ngạo--
“Con mua con mua! Dì Hồng mau khen con!”
“Ủng hộ thần tượng xui xẻo nhà mình, tùy tiện mua một chút.”
“Vì chương trình quá chiều fans, vậy chúng ta cũng tùy tiện chiều chương trình một chút đi! Vẫn còn ớt giá gốc nữa, nhanh mang lên nào!”
“Aaa con đến muộn nên chưa kịp mua nữa! Còn suất ưu đãi không ạ!”
Hồng Mai xắn tay áo lên, nhét điện thoại vào tay Ngô Phi Phàm, nhướng mày với camera: “Mấy đứa nhỏ ngoan cứ đợi chút, dì Hồng lại đi xin thêm chút ưu đãi cho các con.”
“Dì đi gặp đạo diễn keo kiệt kia.”
Mắt thấy Hồng Mai đã đến gần, tổ đạo diễn như lâm đại địch.
Hai bên giao dịch một lúc, cuối cùng vẫn không địch lại dì Hồng uy vũ, lại cho chương trình thêm hai ngàn đơn ưu đãi.
Dì Hồng thắng lợi trở về, mang theo vài phần kiêu ngạo nhìn làn đạn khen mình, chỉ nhặt những lời hay để nghe, cười vô cùng rạng rỡ.
“Cái gì, thấy dì Hồng lại xinh đẹp hơn?” Hồng Mai chống mặt cười: “Ôi ôi thật biết khen, khen đến trong lòng dì Hồng rồi.”
“Dì nói cho con biết gần đây dì ngủ ngon, từ lần trước ghi hình cho chương trình xong, cũng không biết tại sao, buổi tối không nằm mơ cũng không mất ngủ, ngủ rất say.”
Bà ấy nói một cách thấm thía: “Người vẫn phải ăn ngon uống tốt ngủ sâu mới được, mấy đứa cũng vậy, mấy đứa nhỏ ngoan, đừng để bản thân thiệt thòi.”
Mạc Bắc Hồ đã thay quần áo đi ra, nghe lời dì Hồng nói thì lộ ra một nụ cười ẩn sâu công và danh.
“Tiểu Hồ thay xong rồi?” Hồng Mai đưa bát canh gừng nóng hổi cho cậu: “Nào, uống một bát.”
Mạc Bắc Hồ nghe lời uống một ngụm, sau đó nhanh chóng nhăn mặt thành một cục.
Canh gừng mặc dù bỏ thêm đường đỏ, nhưng dù sao vẫn nồng mùi gừng, Mạc Bắc Hồ có chút không quen.
Hồng Mai nhìn cậu cười: “Ôi trời, con cũng không quen uống à? Nhịn nào, cái này tốt cho sức khỏe, nghe lời dì, bịt mũi một hơi uống hết.”
Mạc Bắc Hồ mặt ủ mày ê, một cánh tay của Trương Tuần Quang từ phía sau duỗi tới, bưng bát đưa đến bên miệng cậu, còn bóp giọng nói: “Đại Lang, uống thuốc đi--”
*Trong truyện Thủy Hử, nhân vật Võ Tòng có người anh tên Võ Đại Lang, một người lùn, yếu, xấu, nhưng lấy được vợ đẹp là Phan Kim Liên. Phan Kim Liên ngoại tình với Tây Môn Khánh. Để giết chồng, Phan Kim Liên và tình nhân pha thuốc độc vào thuốc bổ rồi ép Võ Đại Lang uống. Câu “Đại Lang, uống thuốc đi!” chính là lời gọi khi đưa thuốc độc cho chàng ta.
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
