Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 43
Chiếc xe ba bánh thoạt nhìn không lớn, nhưng cũng có thể chở được.
Ba người bọn họ cùng lên xe, phía sau có một chiếc xe ba bánh khác chở máy quay.
Ngô Phi Phàm cầm điện thoại phát sóng trực tiếp để kiểm soát hiện trường, nói chuyện phiếm với khán giả đã đến phòng phát sóng trực tiếp từ sớm: “Hôm nay bán ớt tươi, quy tắc cũ, một đồng một cân, đóng gói ba loại ớt hỗn hợp, giới hạn ba ngàn cân nha.”
Ngô Phi Phàm không nhịn được mà cười cười: “Ôi chao, trước đây chúng tôi nào có thể nắm chắc mà nói với mọi người mấy chữ số lượng có hạn được.”
Những người khác cũng cười rộ lên.
Mặc dù trước đây trong phòng phát sóng trực tiếp có các fans của Trương Tuần Quang chống đỡ, nhưng dù sao số người cũng có hạn.
Hơn nữa kênh nông nghiệp làm chương trình này, đặc biệt trợ cấp, đưa ra giá ưu đãi một đồng một cân cũng chỉ muốn giúp nông dân mở ra con đường tiêu thụ khai rộng tầm ảnh hưởng chứ không phải để fans Trương Tuần Quang mua nông sản cày doanh số, cho nên đã cố tình dặn dò Trương Tuần Quang, để fans của hắn ta lấy tuyên truyền làm chủ, đừng quá tốn kém, còn cố ý thiết lập mỗi tài khoản giới hạn mua mười cân.
Cho nên mới luôn bán không nóng không lạnh.
Mãi cho đến buổi phát sóng trực tiếp lần đó của Mạc Bắc Hồ đã dẫn đến không ít người qua đường xem chương trình, ngay sau đó phía chính chủ cũng buông thả một phen, bắt đầu thay đổi cách biên tập, thêm mấy lần hot search trước đây, lúc này mới có bùng nổ toàn diện.
Có thể hấp dẫn được đông đảo người qua đường, đây chính là “thoát vòng” mà mỗi người trong giới giải trí đều mong muốn.
Có được cơ số lớn như vậy, cuối cùng cũng có không ít người biết phòng phát sóng trực tiếp của thường có thể mua được nông sản trợ cấp một đồng một cân, lúc này vừa mở phát sóng, số lượng tiêu thụ đã không ngừng tăng lên.
“Đến rồi.” 'Hy vọng toàn thôn' dừng lại trên luống ruộng, Tiểu Điền chỉ cho bọn họ một mảnh ruộng ớt: “Hái ở mảnh này là được rồi, bây giờ mặt trời vẫn chưa lên cao.”
“Đợi lát nữa mặt trời lên, chúng ta sẽ tránh chỗ có nắng để hái.”
“Không sao.” Trương Tuần Quang đã xắn tay áo lên: “Tôi đã sớm muốn phơi thứ này thành màu chocolate rồi...”
Ngô Phi Phàm nhìn làn đạn: “Em trai, fans của cậu đang khóc kêu không cần kìa.”
“Dù sao cũng phải thử xem.” Trương Tuần Quang cố chấp: “Biết đâu đến lúc đó bọn họ lại thơm quá thì sao?”
Mạc Bắc Hồ đã nhảy xuống xe, ngồi xổm bên cạnh Tiểu Điền học cách hái ớt, mặc dù cậu đã cố gắng nhẫn nhịn, nhưng vẫn không chịu được, liên tục hắt hơi mấy cái.
Ngô Phi Phàm dở khóc dở cười: “Tiểu Hồ, chẳng lẽ cậu dị ứng ớt rồi?”
“Không phải, chỉ là... Hắt xì!” Mạc Bắc Hồ hắt hơi: “Cay hắt xì!”
Tiểu Điền quan tâm: “Hay là đeo khẩu trang vào đi? Tôi lấy cho cậu một cái.”
“Nhưng mà...” Trương Tuần Quang lo lắng nói: “Như vậy thì chẳng phải cậu ấy sẽ không lộ mặt sao?”
Tiểu Điền tìm một cái khẩu trang ở trên xe xuống, trong lúc nhất thời có chút khó xử.
Trương Tuần Quang đề nghị: “Hay là chúng ta bịt lỗ mũi lại?”
Ngô Phi Phàm câm nín: “Cậu lại đưa ra ý kiến dở hơi.”
“Sao lại là ý kiến dở hơi?” Trương Tuần Quang không phục, rất có tinh thần trượng nghĩa khoác vai Mạc Bắc Hồ: “Nếu như cậu cần, anh em sẽ cùng bịt với cậu.”
Nói xong, hắn ta lấy từ trong túi ra một bọc giấy ăn.
Ngô Phi Phàm đang cười với camerat thì nhìn thấy làn đạn lướt qua một mảnh “Chạy mau chạy mau” “Ngô ca chạy đi”, ngay trong nháy mắt tiếp theo Trương Tuần Quang đã nhảy bổ lên trên người Ngô Phi Phàm, muốn nhét giấy ăn vào trong lỗ mũi hắn ta.
Còn quái dị mà hô to: “Đến đây đi! Anh Ngô, đồng cam cộng khổ, bắt đầu từ anh vậy!”
“Không được, không được!” Ngô Phi Phàm liều mạng giãy dụa: “Tôi có gánh nặng thần tượng tôi không làm được cái này!”
Một mình Mạc Bắc Hồ cầm khẩu trang của Tiểu Điền nghiên cứu một chút, cuộn thành một sợi chỉ ngang sau đó che ngang lỗ mũi, hỏi bọn họ: “Như vậy có được không?”
Hai người cùng nhau quay đầu lại--
Ngô Phi Phàm: “Phụt!”
Trương Tuần Quang: “Hahahaha!”
Ngô Phi Phàm không quên khán giả, để camera đối diện với Mạc Bắc Hồ, nhịn cười hỏi bọn họ: “Tiểu Hồ lên sân khấu như vậy, mọi người thấy có được không?”
Làn đạn giống như bị điên mà quét qua một màn hình “hahaha”, Ngô Phi Phàm gian nan chọn ra một vài bình luận có thể xem từ trong đó:
“Cảm giác siêu đạo chích của Tiểu Hồ.”
“Không đề nghị, bởi vì các cậu là chương trình nông nghiệp, không phải chương trình hài.”
“Bé cưng cậu cứ xuống hái ớt như vậy có khi nào sẽ bị xem là trộm ớt rồi bị bắt đi không...”
Mạc Bắc Hồ gãi gãi đầu, cuối cùng vẫn là hệ thống nhảy ra, tiêu tốn mười tích phân tạm thời đóng khứu giác của cậu lại.
Hệ thống rung đùi tự đắc: “Thế nào, Tiểu Hồ, tôi vẫn rất có ích đúng không!”
Mạc Bắc Hồ lặng lẽ cho nó một ngón tay cái, dùng sức hít một hơi thật sâu rồi tháo khẩu trang ra, giả vờ vui vẻ nói: “Úi, hình như tui không... Hắt xì!”
Cậu lại hắt xì hơi một cái nữa, trợn to mắt, còn khiếp sợ hơn cả những người khác.
Không phải nói đã đóng khứu giác lại rồi sao?
“Khụ.” Hệ thống chột dạ nói: “Thật ngại quá, tôi vừa mới xem lại tư liệu lần nữa, ngửi thấy mùi ớt và hắt xì không chỉ là tác dụng của khứu giác, tóm, tóm lại, tôi lại tiêu tốn một chút tích phân, hiện tại chắc chắn không có vấn đề nữa rồi!”
Nhưng Trương Tuần Quang đã định kéo Mạc Bắc Hồ sang ngồi xổm ở một bên.
Hắn ta vỗ vỗ bả vai Mạc Bắc Hồ: “Được rồi, không hái được thì cậu cứ đợi ở bên cạnh, lát nữa đi bán cậu lại cố gắng một chút.”
Mạc Bắc Hồ vội vàng lại dùng sức hít sâu một hơi: “Bây giờ không có chuyện gì! Tui đã thích nghi rồi!”
“Thật hay giả?” Trương Tuần Quang nghi ngờ nhìn cậu: “Đừng có cậy mạnh, cậu quay về còn phải quay phim, nếu thật sự bị dị ứng thì hại nhiều hơn lợi đấy.”
“Ôi!” Ánh mắt Ngô Phi Phàm sáng lên, giống như bị kích hoạt từ khóa: “Tiểu Hồ của chúng ta đang quay phim gì vậy?”
Trương Tuần Quang vừa mới xuống đất đã khiếp sợ ngẩng đầu lên: “Cái này mà anh cũng có thể tiếp được?”
Ngô Phi Phàm rụt rè ho khan một tiếng: “Bình thường thôi bình thường thôi, đây chỉ là kỹ năng nghề nghiệp bình thường của người dẫn chương trình chuyên nghiệp.”
Hắn ta chớp chớp mắt với camera: “Nhớ ủng hộ của Tiểu Hồ chúng ta nha!”
Mạc Bắc Hồ và Trương Tuần Quang đã xuống đất, hai người bắt chước dáng vẻ nhanh nhẹn của Tiểu Điền để hái ớt, Ngô Phi Phàm cũng theo sau bọn họ, chẳng qua hắn ta còn phải chăm sóc phòng phát sóng trực tiếp, không rảnh tay, động tác ít nhiều gì cũng chậm hơn một chút.
Hắn ta cũng không vội vàng làm việc, vừa triển lãm cho phòng phát sóng trực tiếp xem ớt vừa hái được vừa bắt chuyện với Tiểu Điền, nói chuyện vay tiền nông nghiệp trong thôn với cô ấy, nói máy móc gia công mà cô ấy muốn mua, cơ hội trở lại thôn…
Mắt thấy “Hy vọng toàn thôn” đã chất đầy một xe ớt, Tiểu Điền định đưa một chiếc ra ngoài trước tiện cho lát nữa tiếp tục đựng, thì nhìn thấy trên bờ ruộng có một đầu tóc vàng trông không giống người tốt chạy tới, mở miệng chỉ vào Tiểu Điền hô một câu gì đó.
Trương Tuần Quang lập tức cảnh giác, đầu tàu gương mẫu tiến lên chắn trước mặt Tiểu Điền, trừng mắt với cậu ta: “Muốn làm gì!”
Đầu vàng đánh giá trên dưới hắn một lượt, vẻ mặt kinh ngạc, khẩu âm có hơi nặng tiếng địa phương nói: “Anh làm gì! Tôi tìm anh đại!”
Tiểu Điền vội vàng tiến lên: “Không có chuyện gì! Đây là người trong thôn!”
Cô ấy hỏi: “A Hoàng cậu đến đây làm gì! Ớt ở nhà phơi xong rồi à?”
“Không phải!” Tóc vàng gãi gãi đầu, có chút khó xử nói: “Mẹ tôi, mẹ tôi không rảnh, đuổi tôi đến tìm cậu nói chuyện!”
“Lần trước không phải cậu nói muốn mua máy làm tương ớt sao, cần rất nhiều tiền đúng không?”
“Ừm!” Tiểu Điền ngửa đầu nói với cậu ta: “Cậu yên tâm, bán xong một đợt ớt này thì chúng ta có thể kiếm được không ít tiền mặt, đến lúc đó làm xưởng mua máy móc, còn có cả vay nông nghiệp... từng bước từng bước mà làm!”
“Tôi không vội!” Tóc vàng ngồi xổm xuống nói chuyện với cô ấy, vẻ mặt đau khổ: “Là mẹ tôi bảo tôi đến thương lượng với cậu một chút...”
“Bà ấy nói làm tương ớt cũng không nhất thiết phải có máy móc, chúng ta tự làm cũng có thể bán mà!”
Tiểu Điền vội vàng lắc đầu: “Không được! Vấn đề an toàn thực phẩm không qua được, không bán được!”
Tóc vàng trừng to mắt tranh luận: “Tương ớt cổ truyền mà! Mạnh ở chỗ hương vị nguyên chất, hiện tại không phải đều đang thịnh hành cái này sao?”
Thấy cậu ta cố chấp, Tiểu Điền cũng có chút nổi giận, âm thanh lớn hơn, mang theo một chút giọng địa phương: “Cậu không nghe khuyên bảo có phải không? Mợ làm tương ớt ăn ngon thì ăn ngon, nhưng vấn đề vệ sinh không đạt tiêu chuẩn! Tôi nói cho cậu biết, hôm qua mẹ cậu còn không nghe lời, lén lút đưa cho giáo sư ăn!”
“Cậu xem đi! Người ta ăn đến mức chạy cả một đêm, hôm nay mặt mày trắng bệch! Người ta chưa tìm mẹ cậu mà cậu đã đến đây gây sự với tôi!”
Tóc vàng lập tức rụt cổ không dám lên tiếng.
Mạc Bắc Hồ và Trương Tuần Quang liếc mắt nhìn nhau, Trương Tuần Quang hỏi: “Hình như bọn họ đang nói tiếng địa phương, cậu nghe hiểu không?”
Mạc Bắc Hồ do dự nói: “Hình như nghe hiểu.”
“Bọn họ nói giáo sư Sơn đau bụng nguyên một đêm...”
Cậu có chút lo lắng: “Không có chuyện gì chứ?”
Hay là cậu trở về tiêu hao giá trị tình yêu gửi một chút lời chúc phúc.
“Phụt.” Trương Tuần Quang nghẹn cười: “Tôi đã nói sao hôm nay ông ấy nhìn yếu ớt như vậy, dì còn che che giấu giấu! Thì ra là...”
“Ừm, khụ!” Ngô Phi Phàm vội vàng công khai: “Mọi người à, tương ớt này không bán đâu! Ớt chúng tôi bán chắc chắn không có vấn đề, chỉ cần mọi người suy xét đến mức độ tiếp nhận của dạ dày mình, đừng mù quáng ăn quá cay, vậy chắc chắn sẽ không đau bụng.”
“Đúng, đúng!” Tiểu Điền hoàn hồn lại, vội vàng phụ họa thanh minh: “Ớt của chúng tôi không có vấn đề!”
Tóc vàng sợ làm hỏng việc, gật đầu như giã tỏi: “Đúng! Có vấn đề chính là mẹ tôi!”
Tiểu Điền dở khóc dở cười: “Được rồi, cậu mau về nhà đi, trông chừng mẹ cậu, rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì bảo bà sang hái ớt! Đừng làm bậy nữa!”
“Ớt khô phơi trên ruộng cũng sắp xong rồi, nói là mấy ngày nay trời sẽ mưa, không thể phơi nữa, công việc rất nhiều đấy!”
Tóc vàng vội vàng gật đầu rồi rời đi, còn tiện đường giúp mang một xe ớt kia quay về.
Trương Tuần Quang ngẩng đầu nhìn trời: “Thật sự có thể mưa sao?”
Tiểu Điền chỉ là cười cười: “Khó nói.”
Tuy nhiên còn chưa đến nửa giờ, mang theo tiếng sấm chớp nặng nề, một trận mưa lớn đã đổ xuống.
“Hỏng rồi!” Tiểu Điền lo lắng nhìn về phía thôn làng: “Ớt khô phải thu vào nhanh lên!”
Thấy cô ấy sốt ruột, Ngô Phi Phàm liền nói: “Cô mau mau quay về trước đi! Nhân lúc ruộng đồng còn chưa quá ẩm ướt nên vẫn có thể lái xe.”
“Mấy người chúng tôi đi xe khác, đợi khiêng hết chỗ ớt còn lại thì đi sau.”
Tiểu Điền cũng không dây dưa, cảm ơn bọn họ rồi cưỡi xe ba bánh, hấp tấp rời đi một mạch.
Một hàng mấy người Mạc Bắc Hồ bọn họ thu ớt, mắt thấy thế mưa càng ngày càng lớn, lúc này mới vội vàng lên xe.
“Mưa mùa hè đúng là nói đến là đến, phải về thay quần áo rồi.” Ngô Phi Phàm cười khổ một tiếng, may mắn mấy người đều đội mũ rộng vành chống nắng, không chỉ che nắng, còn có thể che mưa.
Xe ba bánh bình bịch di chuyển về phía thôn làng, Trương Tuần Quang tò mò nhìn một người một trâu bên đồng ruộng, gân cổ lên hỏi: “Này, chú ơi! Mưa lớn như vậy còn làm việc sao! Không về nhà ạ!”
Thôn dân ngồi xổm dưới đất, hình như đang đào cái gì trong ruộng, Trương Tuần Quang duỗi dài cổ nhìn theo: “Đào gì vậy? Tôm hùm đất hay cá chạch thế?”
Thôn dân ngẩng đầu, vẻ mặt không được tốt lắm, chỉ hơi xua tay, mở miệng nói mấy câu, nhưng giọng địa phương quá nặng, Trương Tuần Quang cũng không nghe rõ.
Mạc Bắc Hồ còn chưa kịp duỗi tay ngăn hắn ta, Trương Tuần Quang đã nhảy xuống xe, chạy đến trước mặt đối phương hỏi: “Chú đang nói gì vậy...”
Sau đó hắn ta phát hiện chân mình lún vào đất không nhổ ra được.
Mạc Bắc Hồ há miệng th* d*c, nhỏ giọng nói: “Hình như đang bảo chúng ta tìm người... Trâu bị lún xuống đất rồi.”
Trương Tuần Quang: “...”
“Vậy lại gọi thêm mấy người tới đi, tôi cũng bị lún xuống đất rồi.”
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
