Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 42
Trương Tuần Quang khoác vai Mạc Bắc Hồ rời đi, bỏ lại người đại diện mồ hôi đầm đìa cùng với một đám fans mắt to trừng mắt nhỏ.
May mắn là người đại diện cũng không phải người mới, theo Trương Tuần Quang nhiều năm như vậy, đã sớm hiểu rõ tính tình của hắn ta, không biết đã lau mông cho hắn ta bao nhiêu lần, đầu óc vừa xoay chuyển đã nghĩ ra được biện pháp giải quyết.
Hắn ta quay đầu lại, cười nói với các fans: “Hai người bọn họ đã sớm quen biết rồi.”
Fans: “...”
Chuyện này thì đúng là không người không nhìn ra.
Người đại diện cố gắng cười thật thong dong: “Không phải Tiểu Hồ có quay một bộ phim cùng Tiểu Hạ sao? Đã sớm thêm bạn tốt rồi, chỉ là chưa từng gặp mặt, cũng không biết não A Quang bị trúng cơn gió nào mà nhất định phải diễn một màn này.”
Fans lúc này mới lần lượt lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: “Quào--”
Bọn họ theo Trương Tuần Quang không phải ngày một ngày hai, thật ra cũng đã quen với đầu óc đột nhiên chập mạch của hắn ta, lần lượt hi hi ha ha cười rộ lên.
“Yên tâm đi! Lão Phương, chúng tôi phối hợp, cứ xem như đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt!”
“Ôi lão Phương, anh cũng thật là, đứa nhỏ muốn giả vờ thì anh phối hợp một chút nha, anh còn cố tình đến vạch trần với chúng tôi.”
“Đúng vậy, để đứa nhỏ giả vờ một lần cũng có sao đâu mà!”
Người đại diện lão Phương chỉ có thể cười khổ.
Công việc không dễ, những công việc có liên quan đến giới giải trí đều cần thử thách kỹ thuật diễn.
Nếu để những người khác đến diễn một màn kia, fans nhất định sẽ nghi ngờ, nhưng người làm chuyện này lại là Trương Tuần Quang…
Cảm ơn cậu vẫn luôn giữ hình tượng không đáng tin cậy như trước, gần như không có người nào miệt mài đi sâu tìm hiểu.
Ra khỏi sân bay, Trương Tuần Quang đã đuổi Vương Tiểu Minh và hành lý ngồi lên xe đến đón Mạc Bắc Hồ, một bộ anh em chí cốt, kéo Mạc Bắc Hồ lên xe của mình sau đó nghênh ngang rời đi.
Lâu lắm không gặp Mạc Bắc Hồ, Trương Tuần Quang dường như có vô vàn lời muốn nói, đang nói thì đột nhiên nhận ra được: “Ối, có phải tôi đã quên cái gì rồi không?”
“Hả?” Mạc Bắc Hồ khó hiểu nhìn xung quanh không gian trong xe một chút: “Cậu quên mang theo cái gì rồi?”
“Má ơi!” Trương Tuần Quang đột nhiên ngồi dậy: “Người đại diện của tôi đâu! Tôi bỏ mất lão Phương rồi!”
Hắn ta luống cuống tay chân gọi điện thoại cho người đại diện: “Anh Phương anh ở đâu vậy? Chúng tôi quay lại đón anh!”
“Đón cái cục cứt!” Anh Phương nổi giận đùng đùng: “Tôi còn phải đợi cậu sắp xếp cho tôi chắc? Đợi đến khi cậu nhớ ra thì con nhỏ đã bị người khác cướp đi, vợ cũng chạy theo người ta hết, rau củ canh cá đều nguội lạnh!”
Trương Tuần Quang lẩm bẩm: “Vậy không phải may mắn là tôi không có vợ cũng không có con sao?”
“Vậy anh tự bắt xe đi?”
“Không cần!” Anh Phương nghiến răng nghiến lợi: “Trợ lý của Tiểu Hồ đã đưa tôi đi rồi!”
“Ồ, được rồi, có thể đi là tốt rồi.” Trương Tuần Quang thở phào nhẹ nhõm: “Vậy tôi cúp máy.”
“Cậu!” Trước khi anh Phương chửi ầm lên, Trương Tuần Quang đã thành thạo cúp điện thoại.
Mạc Bắc Hồ mặt mày lo lắng nhìn hắn ta: “Không cần xin lỗi sao? Anh ấy sẽ không tức giận chứ?”
“Không sao đâu.” Trương Tuần Quang vỗ vỗ bả vai cậu: “Hai chúng tôi đã quen với việc tổn thương lẫn nhau rồi, chỉ cần tôi không lén ăn vụng đồ ăn, anh ấy sẽ không thật sự tức giận đâu.”
“Cậu đã xem kịch bản chưa? Lần này chúng ta sẽ hái ớt.”
…
Xe một đường càng đi càng xa, hứng thú của Trương Tuần Quang lại không giảm chút nào, nhìn bảng chỉ đường phân biệt tên đường với Mạc Bắc Hồ cũng có thể hứng thú bừng bừng.
Hắn ta chỉ vào biển báo nói: “Xem! Sắp đến nơi rồi, điểm đến của chúng ta, thôn Hũ!”
Ngay cả hệ thống cũng không nhịn được cảm thán: “Hắn ta thật sự rất có sức sống, học sinh tiểu học đi dã ngoại cũng không hưng phấn như hắn ta đâu!”
Mạc Bắc Hồ duỗi dài cổ nhìn, bốn phía không có thực vật xanh tốt quá cao lớn, nhưng không ít mái nhà vòm trắng được dựng lên, liếc mắt nhìn lại một chút, cũng có thể xem như mênh mông.
Cậu tò mò hỏi: “Đây đều là ớt à?”
“Chắc là như vậy nhỉ?” Trương Tuần Quang chen chúc cùng một khung cửa sổ với cậu: “Ở trong nhà vòm, không nhìn rõ lắm.”
Xe nhanh chóng dừng lại trước một con đường nhỏ mà xe bốn bánh không thể đi qua, mấy người xuống xe, Mạc Bắc Hồ liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, con đường nhỏ trực tiếp thông tới luống ruộng, hai bên bờ ruộng đều trồng ớt cay, Mạc Bắc Hồ nheo mắt nhìn nhìn, những trái ớt đỏ rực treo trên bụi cây màu xanh, rất nhiều trái đã phơi khô queo khô quắt.
Trương Tuần Quang không chú ý đến ớt, ngược lại bưng khuôn mặt mờ mịt nhìn trái nhìn phải, quay đầu hỏi tài xế: “Sư phụ, thật sự không đi lộn đường đúng không? Không có đường mà?”
“Có đường.” Tài xế đưa hành lý cho bọn họ, chỉ chỉ xuống luống ruộng trước mắt: “Đi vào từ chỗ này là có người.”
“Lần trước bọn họ đến cũng xuống ở đây.”
Trương Tuần Quang có hơi không tin nổi: “Vậy máy móc thì sao? Cũng khiêng vào từ chỗ này à?”
“Tìm xe ba bánh đến kéo.” Tài xế vung vung tay: “Trừ xe ba bánh, những xe khác đều không vào được.”
Hai người còn đang nghi ngờ, bên kia luống ruộng đã nhìn thấy một chiếc xe ba bánh màu hồng nhạt, một người cưỡi một người ngồi trong thùng xe, chào hỏi bọn họ: “Này -- Tiểu Trương! Tiểu Mạc!”
Tai của Mạc Bắc Hồ trong nháy mắt dựng thẳng lên, hai mắt sáng rực giang hai tay chào hỏi: “Dì Hồng!”
Dì Hồng khiêng camera, ngồi đằng sau xe ba bánh một đường tèn tèn chạy đến.
Xe ba bánh màu hồng phấn chạy đến trước mặt, Trương Tuần Quang ghé lại gần nhìn, đọc chữ trên đó lên: “Hy vọng của toàn thôn...”
“Khụ!” Người lái xe không nhịn được hắng hắng giọng một chút, ngượng ngùng cười với bọn họ.
“Đây là Tiểu Điền của chúng ta!” Hồng Mai thuần thục kéo bọn họ lên xe, cười tủm tỉm giới thiệu: “Nghiên cứu sinh duy nhất trong thôn Hũ của chúng ta, học về nông nghiệp và thực phẩm phải không? Sau khi trở về thì chấn hưng thôn trang, dẫn dắt hương thân phụ lão cùng nhau gây dựng sự nghiệp!”
“Ớt cay này, đều là cô ấy dẫn dắt mọi người cùng nhau trồng.”
Cô gái có làn da rám nắng thành màu chocolate không quá tự nhiên mà cười cười, lau mồ hôi, dường như có hơi ngượng ngùng: “Chào mọi người, tôi là fans trung thành của , đã xem chương trình của mọi người mấy kỳ rồi, không ngờ là thôn của chúng tôi cũng có thể được chọn.”
Dù sao thì so với những nơi khác, thật ra thôn của bọn họ cũng không xem như vô cùng nghèo khó, chẳng qua sinh viên đại học khởi nghiệp vẫn luôn là hạng mục được chính phủ nâng đỡ, lúc này mới trở nên nổi bật trong một loạt địa phương.
Mạc Bắc Hồ đặt hành lý lên xe, lúc này mới nhìn ruộng đất xung quanh hỏi: “Ớt nơi này đều là mọi người trồng à? Có phải đã bỏ lỡ thời điểm thu hoạch rồi không? Sắp phơi khô rồi.”
Tiểu Điền nói đến ớt thì vô cùng trôi chảy, một chút cũng không còn ngượng ngùng: “À, không cần lo lắng, mặc dù thôn chúng tôi muốn hái nhiều ớt như vậy thì nhân lực thật sự không đủ, nhưng một mảnh này là tôi quy hoạch ra để phơi khô ớt.”
“Chúng tôi mở rộng diện tích gieo trồng, nhưng nhiều ớt tươi như vậy chắc chắn không bán kịp, nên để lại một phần phơi nắng làm ớt khô.”
Trương Tuần Quang bừng tỉnh đại ngộ, tò mò hỏi: “Phơi ngay trên cây sao? Không cần hái xuống?”
“Nếu có đất trống thì chắc chắn sẽ cho ra chỗ đất trống để phơi.” Tiểu Điền cười nói: “Nhưng chẳng phải là không tìm được một quảng trường lớn như vậy sao?”
Cô chỉ chỉ về hướng cách đó không xa: “Theo quy hoạch của tôi, đợi sau khi chúng ta bán xong một đợt ớt tươi trước, thu hồi chút vốn rồi thì xây một nhà máy ở trong thôn, làm ớt khô đóng gói, như vậy thì không cần tiếp tục bán ớt khô cho các nhà máy khác nữa, bản thân cũng có thể kiếm được nhiều hơn một chút.”
“Đợi sau này từng bước một đi lên, cũng có thể mở rộng, thêm mấy dây chuyền sản xuất để bán bột ớt, tương ớt, lợi nhuận của nông sản chắc chắn tốt hơn so với chỉ bán ớt tươi.”
Cô cưỡi xe ba bánh, trong mắt tràn đầy hy vọng, thoạt nhìn tràn đầy năng lượng, toàn thân tràn ra sức sống bừng bừng.
Hồng Mai không nhịn được khen ngợi, chạm chạm vào sườn mặt cô ấy: “Rất tốt, có chí hướng.”
Trương Tuần Quang hỏi bà ấy: “Sao dì lại mang theo điện thoại tới vậy? Chưa bắt đầu phát sóng chứ?”
“Chưa đâu.” Hồng Mai vỗ vỗ xe ba bánh: “Dì nghĩ các cậu chắc chắn mang theo hành lý, cũng có trợ lý, nếu tổ chương trình lại đưa thêm một nhân viên công tác nữa thì cái xe này sẽ không đủ ngồi.”
“Nhưng bọn họ muốn quay cảnh hậu trường lúc chào đón các cậu một chút, cho nên không phải đã ủy thác cho dì quay rồi sao?”
Hồng Mai hô với các nhân viên công tác khác mà Trương Tuần Quang mang theo: “Mọi người đợi một chút nha, chúng tôi đi chuyến này trở về trước, sau đó quay lại hai lượt đón mọi người. Linh động chút, tìm bóng cây râm mát tránh tránh, đừng phơi nắng mặt trời nhé.”
Bà ấy bất đắc dĩ lau lau mồ hôi trên trán: “Mới vừa sáng ra mà nắng mà đã gắt như vậy rồi.”
“Nơi này của chúng tôi vẫn luôn như vậy.” Tiểu Điền cười tủm tỉm quay đầu lại giải thích: “Nhưng ớt phải có nắng mặt trời, tưới đủ nước, trồng ở nơi này là vừa vặn.”
Hồng Mai gật gật đầu, trìu mến sờ sờ đầu Mạc Bắc Hồ, lại vỗ vỗ lưng Trương Tuần Quang: “Ba người bọn dì tối qua đã đến rồi, ở trong này một đêm, ăn ớt ở đây trước, xào rau thật sự rất thơm, Tiểu Ngô bị cay đến khóc thét.”
“Còn giáo sư Sơn thì... Khụ.”
Bà ấy nhịn cười, gượng ép chuyển chủ đề: “Lần này chúng ta có thêm một người, tổ đạo diễn nói năm người chen chúc trong một camera có hơi chật chội, định sẽ mở thêm một màn hình phát sóng trực tiếp.”
“Đến lúc đó phân nhóm, một nhóm ở trong sân giúp bọn họ xử lý ớt, một nhóm thì đến ruộng trải nghiệm hái ớt...”
Bà ấy còn chưa nói xong, Trương Tuần Quang đã lập tức giơ tay lên: “Con! Con! Con muốn hái ớt!”
“Biết anh ngồi không yên rồi.” Hồng Mai không nhịn được cười thành tiếng: “Nhất định sẽ sắp xếp cho anh ra ngoài trời.”
“Tiểu Hồ thì sao?”
Trương Tuần Quang đụng cậu: “Đi thôi đi thôi, chúng ta đi hái ớt, ngồi không thì không thú vị!”
Tiểu Điền nhắc nhở bọn họ: “Hái ớt thì phải phơi nắng!”
“Không sao cả.” Trương Tuần Quang vừa mở miệng chính là: “Nếu không ổn thì lại tiêm chất làm trắng da...”
“Ôi ôi đứa nhỏ này!” Hồng Mai sợ tới mức che điện thoại lại, mới nhớ ra bản thân đang quay hậu trường chứ không phải phát sóng trực tiếp, dở khóc dở cười nói: “Đứa nhỏ này sao chuyện gì cũng nói hết ra ngoài vậy!”
“Vậy thì có sao đâu?” Trương Tuần Quang vẻ mặt chính trực: “Hiện tại giới giải trí có người nào không làm chút thẩm mỹ y học, dì không nói thì fans cũng biết.”
“Vậy cũng không thể nói.” Hồng Mai nhọc lọc trừng mắt nhìn hắn ta một chút: “Tiểu Hồ đến chừng đó con trông chừng nó, đừng để nó đi nói bậy nói bạ.”
Mạc Bắc Hồ gãi gãi cằm, cảm thấy lời dặn dò này dường như có hơi quen tai, phối hợp mà gật gật đầu.
Xe ba bánh tiến vào trong thôn, Tiểu Điền dùng giọng địa phương hô một tiếng, cửa nhà mở ra, một bà lão cười chào hỏi dẫn bọn họ vào trong.
Nhân viên công tác của tổ chương trình vẫn còn đang ăn sáng.
Hồng Mai lấy cho hai người bọn họ một cái bánh bao, quệt thêm dầu ớt cay: “Nếm thử xem, ngon lắm!”
“Có điều hơi cay.”
Bà ấy còn chưa nói xong, Mạc Bắc Hồ đã cắn một miếng, đến lúc nghe thấy mấy chữ “hơi cay” thì đã không còn kịp.
Mạc Bắc Hồ “hít” một tiếng, nước mắt lưng tròng nhìn bà ấy.
Trương Tuần Quang khiếp sợ nhìn cậu: “Cậu không biết ăn cay à? Cái này cũng không cay mà!”
Hồng Mai dở khóc dở cười đưa nước cho cậu: “Uống nước uống nước, ôi trời, Tiểu Hồ con ăn cay còn dở hơn Tiểu Ngô nữa!”
“Nói gì vậy!” Ngô Phi Phàm đang trang điểm kháng nghị: “Tôi vẫn tốt hơn rất nhiều đấy? Dì nhìn giáo sư Sơn, vẫn còn đang trong nhà vệ sinh kìa.”
“Lượn đi!” Hồng Mai cười trừng mắt nhìn hắn ta: “Giáo sư cũng không phải ăn cay bị tiêu chảy, ông ấy là...”
“Ôi ôi!”
Hồng Mai mơ hồ lướt qua, vỗ vỗ bả vai hai người: “Dù sao hôm nay giáo sư Sơn không làm được việc nặng nên sẽ ở lại trong sân giúp mấy dì rửa ớt vậy.”
Ngô Phi Phàm xắn tay áo: “Dì Hồng, hay là dì ở lại chăm sóc giáo sư một chút? Buổi chiều tôi với bọn họ đi hái ớt.”
"Được." Hồng Mai sảng khoái đồng ý: "Anh cứ đi trước đi, không thì lúc mệt mỏi quay về tìm dì đổi người." Bà ấy hỏi đạo diễn: "Vậy phân nhóm cứ quyết định như vậy nhé?" Đợi đến lúc mọi người dọn dẹp xong, phát sóng trực tiếp của tổ chương trình mở ra, chính thức khai máy. Lần này độ hot khi phát sóng của chương trình hoàn toàn khác so với lúc trước, Hồng Mai nhìn số người xem đang tăng vọt, lộ ra một nụ cười thật lòng. "Ôi chao, các bạn khán giả, nhìn xem ai đã trở lại đây? Tiểu Hồ của chúng ta đã trở lại rồi! Cậu ấy cuối cùng cũng gặp mặt A Quang rồi!" "Đến đây đến đây, chúng ta chụp một tấm ảnh chung trước, khẩu hiệu hôm nay của mọi người là -- Ớt cay!" Ngô Phi Phàm cười cười tiếp tục đề tài: "Giáo sư Sơn, đến giới thiệu ớt cay của thôn Hũ chúng ta một chút." "Sau đó thì chúng ta chia binh hai đường, một đường đi hái ớt, một đường xử lý ớt." Giáo sư Sơn ngồi trên ghế, lộ ra vẻ mặt có chút yếu ớt đang mỉm cười, nâng mấy trái ớt trong tay lên: "Thôn Hũ trồng mấy giống ớt khác nhau, mọi người có thể nhìn thấy vài quả trong tay tôi..." Sau khi ông ấy giới thiệu ớt cay một lượt thì cười cười nói: "Hôm nay tôi không quen khí hậu, chỉ có thể để vài người bọn họ dẫn mọi người đi hái ớt thôi." Ngoài cửa, Tiểu Điền đã cưỡi xe ba bánh hồng nhạt chờ ở cửa. Trương Tuần Quang gấp không chờ nổi vẫy tay: "Đi thôi! Hy vọng của toàn thôn!"Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
