Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 41

 Vẻ mặt của đạo diễn Đặng dao động trong một chớp mắt.

Cát Minh nhìn ra ông ấy động lòng, càng đổ thêm dầu vào lửa: “Lão Đặng à, tôi cũng biết tính tình của chú, nếu chỉ là một show giải trí bình thường thì tôi cũng không đến làm gì.”

“ là một chương trình hay, ngài biết mà đúng không? Giúp đỡ trợ nông cho người nghèo, hơn nữa bởi vì Tiểu Hồ mang đến một đợt hot, hiện tại ratings của người ta cũng đang nước lên thì thuyền lên, bây giờ để Tiểu Hồ đến quay thêm một kỳ nữa cũng là có qua có lại.”

“Tôi đã nghe ngóng rồi, người kia của nhà Thần Tinh hay là người nọ của nhà Quang Chính đều tự nguyện quay không lấy thù lao, nhưng người ta cũng không cần!”

“Tính cả thời gian đi đường cũng chỉ mất một ngày rưỡi, chú cứ coi như cho cậu ấy đi nghỉ phép một ngày.”

Đạo diễn Đặng không lên tiếng, chỉ đi ra ngoài.

Cát Minh tranh thủ thời gian ra hiệu “có thể được” cho Tạ Hào, lại kiên trì đi theo sau.

“Đạo diễn Đặng à, tôi biết chú nào giờ vẫn luôn yêu quý diễn viên.” Cát Minh đi theo phía sau ông ấy, môi trên môi dưới tung bay: “Tiểu Hồ khó khăn lắm mới vừa ra mắt đã có độ hot cao như vậy, lên chương trình củng cố lại một chút, cũng có thể kéo dài độ nổi tiếng của cậu ấy cho đến khi phim phát sóng.”

“Bây giờ không giống ngày xưa nữa, thay đổi quá nhanh...”

Lộ Trưng nhìn từ phương xa, gửi lời kính trọng đến sự kiên trì của hắn ta, sau đó quen thuộc đi tới bên cạnh Mạc Bắc Hồ, khoác lên vai cậu.

Không biết bởi vì xung quanh có quá nhiều người hay bởi vì hắn ta vẫn còn chìm đắm trong nhân vật chưa thoát vai, tóm lại hắn ta thoạt nhìn trầm ổn hơn so với trước kia nhiều.

“Tới rồi.” Lộ Trưng chào hỏi Tạ Hào.

Tạ Hào hơi gật đầu, cũng giải thích ý định đến đây của Cát Minh cho bọn họ.

-- Tên Cát Minh này suy nghĩ rất nhiều, sợ nếu như đến lúc đó đạo diễn Đặng không thả người, Tiểu Hồ sẽ ghi hận đạo diễn không cho cậu ấy cơ hội, cho nên không kể lời mời của cho Mạc Bắc Hồ biết mà chỉ đi tìm đạo diễn trước.

Nhưng Tạ Hào cảm thấy, cũng phải xem ý của Mạc Bắc Hồ thế nào.

Quả nhiên, Mạc Bắc Hồ nghe xong thì có hơi kinh ngạc: “ còn gọi em đến nữa ạ?”

Cậu có chút do dự: “Em cũng rất nhớ dì Hồng bọn họ, có thể cùng nhau quay chương trình thì tốt, nhưng hiện tại em đang ở trong đoàn...”

c** nh* giọng nói: “Dù sao cũng không thể để đoàn phim ngừng công việc đợi em được.”

Lộ Trưng cười cười, vỗ vỗ cậu, ý bảo không cần quá mức nhọc lòng: “Yên tâm, mặc dù nhân vật của cậu xuyên suốt toàn bộ bộ phim, nhưng bản chất cũng không tính là nặng. Điều chỉnh kế hoạch quay phim một chút, quay những cảnh không có mặt cậu trước là được.”

“Vừa lúc dự báo thời tiết nói tuần sau sẽ có một trận mưa to, đạo diễn Đặng đang đợi trận mưa kia, cảnh quay đó cậu không có vai diễn, nếu đúng vào mấy ngày đó thì tốt rồi, cậu cũng không xem như xin nghỉ phép, chỉ là nghỉ ngơi bình thường mà thôi.”

Hắn ta hơi nhìn ra sau một chút: “Nhưng dựa theo tính tình trước đây của lão Đặng, ông ấy không hy vọng diễn viên vào đoàn còn chạy show bên khác đâu.”

Tạ Hào hơi gật đầu: “Lão Đặng hy vọng diễn viên trong thời gian quay phim có thể đắm chìm vào nhân vật, giữa chừng rời đi, luôn sẽ có chút thoát vai.”

“Chẳng qua Cát Minh nói cũng có lý, những show khác thì không nói, bên vẫn nên đi.”

“Huống chi...”

Tạ Hào ngoắc ngoắc ngón tay với Mạc Bắc Hồ, Mạc Bắc Hồ ngoan ngoãn ghé vào bên cạnh hắn.

Tạ Hào nhỏ giọng nói: “Anh em tốt Trương Tuần Quang của cậu cũng rất hy vọng cậu đi.”

“Vốn dĩ hắn ta muốn bí mật mời cậu, nhưng bị Hạ Phong Khinh ngăn lại, chỉ để người đại diện ra mặt, rồi nói bóng nói gió với Cát Minh.”

Tạ Hào tươi cười: “Nhưng Trương Tuần Quang ngồi không yên, nhắn tin riêng cho tôi trên weibo, hỏi tôi là cậu có thể đi hay không.”

“Ban đầu tôi còn tưởng tài khoản giả mạo nào đó đến lừa tin tức, không ngờ thật sự là chính chủ.”

Mạc Bắc Hồ có chút cảm động: “Anh em...”

Lộ Trưng nhịn không được thò lại gần, sự thành thục ổn trọng trong phút chốc tan thành mây khói, hắn ta mắt trông mong hỏi: “Hai người có thể đừng thì thầm trước mặt tôi được không? Có chuyện gì không thể nói với tôi à?”

Mạc Bắc Hồ gãi gãi đầu: “Chuyện là tui có một người bạn.”

Lộ Trưng trong nháy mắt trở nên cảnh giác: “Là người bạn lần trước của cậu à?”

Hắn ta chỉ vào Tạ Hào: “Lần này muốn ảnh không mặc quần áo của hắn đúng không?”

Tạ Hào vô cùng hứng thú hỏi: “Chuyện gì với chuyện gì đây?”

“Không phải không phải.” Mạc Bắc Hồ vội vàng lắc đầu: “Một người bạn khác! Không cần ảnh chụp!”

Cậu đánh trống lãng, hỏi Tạ Hào: “Vậy ông chủ trả lời cậu ấy như thế nào?”

“Ừm, thêm phương thức liên lạc.” Tạ Hào cười cong mắt: “Hắn ta cảm thấy trải qua sự kiện xác ướp lần trước thì cũng xem như quen biết tôi, cho nên rất nhanh đã trở nên thân thiết.”

“Ôi chao, Hồ Hồ à, bạn bè của cậu hình như còn dễ lừa hơn cậu.”

Mạc Bắc Hồ khiếp sợ mở to mắt: “A? Ông chủ anh lừa cậu ấy ạ?”

“Đúng vậy.” Tạ Hào cười không có chút áy náy nào: “Tôi nói thật ra tôi là người thân của cậu, mấy lời đồn gì mà ngôi sao đường phố liếc mắt một cái đã nhìn trúng đều là giả.”

“Hắn ta liền tin, hỏi tôi cụ thể là người thân nào của cậu.”

Tạ Hào sờ sờ mái tóc mềm mại của Mạc Bắc Hồ: “Tôi nói tôi là ba của cậu.”

Mạc Bắc Hồ: “...Cậu ấy chắc không tin đâu nhỉ?”

“Ừm.” Tạ Hào vô tội chớp chớp mắt: “Cho nên đã chặn tôi rồi.”

Lộ Trưng vui sướng khi người gặp họa: “Ha ha, đáng đời!”

Mạc Bắc Hồ cầm điện thoại, phức tạp nhìn về phía ông chủ không hiểu chuyện nhà mình, đau đớn kịch liệt thở dài một hơi, vỗ vỗ vai hắn: “Không sao, em giúp anh nói chuyện với cậu ấy, bảo cậu ấy thêm anh vào lại.”

“Thật ra cũng không...” Tạ Hào vừa muốn ngăn cản cậu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ rất có trách nhiệm của cậu, cuối cùng cũng mặc cho cậu đi.

Mạc Bắc Hồ tìm một góc rồi nhắn tin cho Trương Tuần Quang: “A Quang!”

Trương Tuần Quang nhanh chóng trả lời: “Anh iem!”

Mạc Bắc Hồ cũng phối hợp với hắn ta gửi một gói biểu tượng cảm xúc “anh iem ôm một cái”, lúc này mới mở miệng: “Cậu chặn ông chủ của tui rồi?”

“Sao lại thế này?” Trương Tuần Quang cảnh giác cao độ: “Sao hắn còn cáo trạng với cậu nữa? Ông chủ cáo trạng với nhân viên, còn ra thể thống gì không?”

“Úi.” Mạc Bắc Hồ chột dạ lướt lướt qua chủ đề này, chỉ khuyên nhủ đối phương: “Cậu thêm anh ấy lại đi, anh ấy không phải cố tình.”

“Hắn sao có thể không cố tình?” Trương Tuần Quang hận rèn sắt không thành thép: “Tiểu Hồ cậu hồ đồ rồi!”

“Hắn không phải cố tình lừa tôi? Hay là hắn không phải cố tình muốn làm cha cậu?”

Mạc Bắc Hồ không theo kịp tốc độ của hắn ta, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.

Trương Tuần Quang khuyên cậu: “Tôi vẫn còn nể mặt mũi của cậu nên chỉ chặn hắn ta, nếu đổi thành người khác thì tôi đã bắt đầu mắng rồi! Danh hiệu bình xịt giới giải trí của tôi cũng không phải hư danh!”

“Không có chuyện gì thì tôi sẽ không thêm hắn, miễn cho chiến hỏa nâng cấp.”

“Nhưng mà tôi nói thật, Tiểu Hồ, ông chủ nhà cậu đang chiếm hời của cậu mà, luôn tự xưng là cha cậu thì còn ra thể thống gì! Tôi nói với cậu, người này tâm địa khó lường không thể không phòng!”

Mạc Bắc Hồ: “...”

Cậu căn bản không chen miệng vào được.

Vốn dĩ muốn khuyên nhủ Trương Tuần Quang, bây giờ lại bị Trương Tuần Quang khuyên nhủ ngược.

Mạc Bắc Hồ quay đầu nhìn mặt Tạ Hào.

Ít nhất từ tướng mạo mà nói, hắn cũng không liên quan đến bốn chữ “tâm địa khó lường”.

Chú ý đến ánh mắt của Mạc Bắc Hồ, Tạ Hào cười cười với cậu, làm bộ vô cùng quan tâm hỏi han: “Đã an ủi xong rồi?”

“À... Dạ.” Mạc Bắc Hồ có chút mơ hồ: “Tạm được rồi ạ.”

Cậu nhìn Trương Tuần Quang vẫn đang bùm bùm nổ tin nhắn cho mình, nhỏ giọng nói: “Dù sao thì hẳn là không giận anh nữa.”

Bởi vì bây giờ đối phương đã đang nói sang những chuyện khác.

“Giỏi quá.” Tạ Hào khen cậu: “Nhìn kìa, Cát Minh ra rồi, nhìn biểu cảm thì có lẽ đã thành công rồi.”

Mạc Bắc Hồ vội vàng quay đầu lại, liền nhìn thấy Cát Minh cười đến mức thấy răng không thấy mắt đi về phía cậu, sau khi nháy mắt ra hiệu thì nhỏ giọng nói bên tai cậu một câu: “Thành công rồi.”

Đạo diễn Đặng mặt mày khó chịu đi theo sau hắn ta: “Đừng có kiêu ngạo như vậy, nói điều kiện của tôi trước!”

“Vâng, vâng.” Cát Minh vô cùng phối hợp, vẻ mặt nghiêm túc nói với Mạc Bắc Hồ: “Đạo diễn Đặng đặc biệt phê chuẩn cho cậu đến tiếp tục ghi hình một kỳ nữa, cũng chính là kỳ vào tuần kia, sẽ quay một ngày, quay xong thì phải trở về, tính cả thời gian đi đường, nhiều nhất cũng chỉ mất một ngày rưỡi, biết chưa?”

Mạc Bắc Hồ ngoan ngoãn gật đầu.

“Để tranh thủ thời gian, cậu có thể sẽ phải ngồi chuyến bay đêm, mấy ngày nay chắc chắn sẽ có chút vất vả.” Cát Minh vỗ vỗ vai cậu: “Vừa mới bắt đầu, chắc chắn không dễ dàng, nhưng cũng phải chăm sóc cho bản thân thật tốt.”

“Ngoài ra chúng ta cũng đã thương lượng với tổ chương trình rồi, trong lúc phát sóng trực tiếp những khách mời khác cũng sẽ hỗ trợ hỏi thăm tình hình gần đây của cậu một chút, đến lúc đó cậu không cần kiêng dè, cứ trực tiếp nhắc đến tên đoàn phim của chúng ta là được.”

“Còn yêu cầu của đạo diễn Đặng đối với cậu -- mặc dù rời khỏi đoàn phim, nhưng đừng quên nhân vật của mình, sau khi trở lại, nếu không thể nhanh chóng nhập vai...”

Hắn ta chỉ chỉ vào khuôn mặt cứng đờ của đạo diễn Đặng: “Ở phim trường cũng nhìn thấy ông ấy phát uy rồi đúng không?”

Mạc Bắc Hồ vội vàng đồng ý.

“Yên tâm.” Lộ Trưng lại không quá lo lắng, hắn ta cười hì hì hai tay đút túi: “Nếu như Tiểu Hồ không chịu được khổ, tâm phù khí táo*, đạo diễn Đặng của chúng ta cũng không có khả năng nhìn trúng sau đó cho cậu tiến tổ đâu? Có phải không?”

*Tâm phù khí táo (): tính khí bộp chộp nóng nảy.

Hắn ta đụng đụng đạo diễn Đặng.

“Bỏ cái trò này đi.” Đạo diễn Đặng ghét bỏ liếc mắt nhìn hắn ta: “Tôi không ăn mấy thứ xu nịnh này.”

“Tôi đương nhiên biết Tiểu Hồ của chúng ta không tồi, chẳng qua tôi sợ các cậu chỉ vì giai đoạn trước mắt mà được đà làm liều, huỷ hoại một mầm non tốt.”

Ông ấy trừng mắt nhìn mấy người: “Ngân sách tuyên truyền của chúng tôi mặc dù không nhiều lắm, nhưng cũng không nhất định phải bắt buộc cậu ấy chạy một chuyến này.”

“Sau lần này, cho dù nói gì tôi cũng sẽ không thả người nữa!”

Cát Minh vội vàng bảo đảm: “Tôi biết, quá tam ba bận mà!”

Đạo diễn Đặng lúc này mới “hừ” một tiếng rồi xoay người, Phó Hoan ở bên cạnh lập tức một bước xông lên, nhét cho Mạc Bắc Hồ một bọc đồ: “Tuần sau mới đi đúng không? Tôi còn tưởng là sẽ đi ngay, dọa tôi gấp rút như vậy.”

“Dù sao cậu cũng cầm lấy trước, cái này là quạt giấy nhỏ in logo tổ chương trình chúng ta, đây là áo thun, có cả khăn mặt... Cậu đừng nghiêm túc đưa cho khách mời người ta nha!”

Cậu ấy lời nói thấm thía mà dạy dỗ: “Các cậu làm show ngoài trời, những thứ này luôn có thể dùng đến, cậu cứ làm bộ như vô tình lấy ra.”

“Lên cũng đã lên rồi, nhất định phải tuyên truyền đầy đủ!”

Mạc Bắc Hồ bị nhét đầy trong lòng, ngơ ngác gật đầu theo.

Đêm trước ngày ghi hình , Trương Tuần Quang dẫn theo mấy nhân viên công tác, xuất hiện trong sân bay.

Trước cửa sân bay đã sớm có fans hâm mộ nghe phong thanh chờ đợi, nên không thể không điều động nhân viên an ninh ra thông đường.

Trương Tuần Quang cũng không muốn gây phiền phức cho sân bay, đang muốn nhanh chóng rời đi, đột nhiên khoé mắt liếc thấy một bóng dáng quen thuộc.

Hắn ta nhìn thấy Mạc Bắc Hồ, Mạc Bắc Hồ cũng đồng thời chú ý đến hắn ta.

Trong lòng Trương Tuần Quang “lộp bộp” một tiếng.

Hắn ta vốn dĩ muốn lên máy bay bàn bạc một chút với Mạc Bắc Hồ, trên chương trình sẽ giả vờ như hai người mới gặp mặt lần đầu tiên, không ngờ vừa tới sân bay đã đụng phải!

Hắn ta còn chưa kịp phản ứng, Mạc Bắc Hồ đã sáng mắt lên chào hỏi: “A Quang!”

Trương Tuần Quang nhanh chóng ngăn lại, đột nhiên mạnh mẽ nắm chặt tay cậu, một hơi gần như không dừng lại mà nói: “Chào cậu lần đầu tiên gặp mặt tôi là Trương Tuần Quang cậu cứ gọi tôi A Quang là được vậy tôi gọi cậu là Tiểu Hồ nhé!”

“Ôi ôi, tôi vừa nhìn cậu đã thấy cực kỳ có thiện cảm vừa gặp đã như quen biết từ nay chúng ta chính là anh em!”

Nói xong, hắn ta khoác lên vai Mạc Bắc Hồ một cái, thở phào nhẹ nhõm: “Đi thôi, anh em!”


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 41
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...