Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 40

 Phó Hoan vốn dĩ muốn quay cảnh hậu trường hai người bọn họ bị dọa giật mình một chút, không ngờ lại bị hai người bọn họ dọa cho phát khiếp.

Mặc dù đạo diễn Đặng mạnh miệng, có một loại kiên trì nhất định, nhưng Mạc Bắc Hồ cũng sẽ không thật sự ném ông ấy đi.

Cuối cùng, ông ấy hắng hắng giọng rồi nói: “Về sau còn phải làm những chuyện này, chúng ta liền gì nhỉ... Đừng hù dọa Tiểu Hồ nữa.”

Mạc Bắc Hồ giật mình: “Vẫn còn lần sau ạ đạo diễn?”

“Không phải tôi quyết định.” Đạo diễn Đặng sờ sờ mũi, chỉ vào Phó Hoan: “Hỏi bộ phận tuyên truyền đi.”

Phó Hoan vội vàng lắc đầu: “Không dám không dám! Lần sau chúng ta vẫn nên thành thành thật thật quay cảnh hậu trường bình thường đi, cũng không thể thật sự hi sinh Lão Lý được!”

Lão Lý khiếp sợ nâng đầu lên: “Gì? Lần sau còn để tôi lên nữa?”

Phó Hoan cười “khà khà”: “Không phải anh là chuyên gia đóng vai cướp của đoàn phim chúng ta sao? Anh không lên thì ai lên.”

“Cút cút cút!” Lão Lý cá chép lộn mình nhảy dựng lên từ trên giường dậy: “Quay phim chính lão Đặng còn chưa để tôi liều mạng, đừng có mà cướp cái mạng già này của tôi ở ngoài hậu trường!”

Mấy người hi hi ha ha cười rộ lên, Mạc Bắc Hồ thấy hắn ta không có chuyện gì, cũng thở phào nhẹ nhõm theo.

Lộ Trưng cảm thấy buồn cười: “Để hù dọa hai người bọn tôi, lại bày trận thế lớn như vậy? Còn bố trí cảnh quay?”

“Vốn dĩ vụ án đầu tiên cũng sắp dùng đến, chỉ là chuyển người sang chỗ khác mà thôi.” Đạo diễn Đặng gọi bọn họ ra: “Đến đây, bắt đầu đi.”

“Lão Lộ Tiểu Hồ, khởi động một chút, chúng ta phải chạy rồi.”

Phong cách của đạo diễn Đặng nghiêm túc hơn nhiều so với Hứa Giao Quân, cũng càng am hiểu chuyển đổi góc độ ngôn ngữ máy quay, cho nên, một cảnh quay phải quay từ những góc máy khác nhau, lặp đi lặp lại vài lần, mà trạng thái động tác của diễn viên không thể khác biệt quá lớn.

Lộ Trưng và ông ấy vốn là cộng tác cũ, cực kỳ quen thuộc với chuyện này, Mạc Bắc Hồ lại phải mất chút thời gian để thích ứng.

Một cảnh truy đuổi trong con hẻm nhỏ, khoảng cách 50 mét, chạy đi chạy lại mấy lần dưới trời nắng gắt cậu mới học được cách kiểm soát bước chân, để mỗi một lần chạy đều trông tương đối giống nhau.

Lần cuối cùng, cuối cùng cũng quay được hiệu quả lý tưởng của đạo diễn Đặng, Mạc Bắc Hồ hơi hơi th* d*c, trên trán thấm ra một ít mồ hôi, quay đầu nhìn về phía đạo diễn.

Đạo diễn Đặng nhìn hình ảnh trên màn hình giám sát, khuôn mặt vốn không hay nói cười càng có vẻ nghiêm túc, xác nhận đạt yêu cầu rồi mới gật đầu với Mạc Bắc Hồ: “Cảnh tiếp theo.”

Hai mắt Mạc Bắc Hồ lập tức sáng rực lên, cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười như trút được gánh nặng, lau lau mồ hôi, ngay cả hơi thở cũng không còn hổn hển nữa.

-- Đạo diễn Đặng không biết, diễn bộ phim này đối với cậu thật sự là một thử thách, dù sao thì mỗi một lần mệt mỏi, đều là diễn xuất.

“Đoạn này tôi làm mẫu cho cậu một lần trước.” Lộ Trưng cổ vũ Mạc Bắc Hồ: “Nhưng cậu vẫn nên nhập tâm mà diễn, đừng sợ ngã.”

Mạc Bắc Hồ gật đầu lia lịa.

Người quay phim thấp giọng hỏi đạo diễn: “Lần này có quay không?”

“Quay.” Đạo diễn Đặng thấp giọng trả lời: “Có lẽ trạng thái sẽ là tốt nhất.”

Dựa theo thiết kế của ông, Triệu Túc do Lộ Trưng diễn sẽ né tránh chướng ngại vật trên đường rất quen thuộc, Vu Tiểu Giang do Mạc Bắc Hồ diễn thì động tác càng thêm vụng về chật vật, thậm chí không thành công, nơi chung là trạng thái gãi đúng chỗ ngứa.

Đối với một diễn viên mới như Mạc Bắc Hồ mà nói, có lẽ trạng thái trong quá trình thử nghiệm sẽ tự nhiên hơn.

Kết quả, ông ấy nhìn Mạc Bắc Hồ đi theo phía sau Lộ Trưng, cũng cực kỳ nhẹ nhàng né tránh chướng ngại vật trên đường, thuần thục như một tay già đời.

“Không tệ.” Sau khi bắt đầu khai máy, cho dù là trạng thái bình thường thì Lộ Trưng dường như lúc nào cũng mang theo chút bóng dáng của nhân vật, nói chuyện cũng trầm ổn hơn.

Hắn ta vỗ vỗ bả vai Mạc Bắc Hồ, nhìn về phía đạo diễn.

Đạo diễn Đặng khó xử gãi gãi lông mày, động tác đoạn này thật sự tương đối đẹp mắt, nhưng đáng tiếc không phải hiệu quả ông ấy muốn.

Ông ấy quay đầu hỏi Phó Hoan: “Đoạn này bên phía hậu trường của các cậu có cần không?”

Phó Hoan dở khóc dở cười: “Trời ạ đạo diễn Đặng, chú không thể mỗi một cảnh quay không nỡ xóa đều muốn giao cho bộ phận tuyên truyền bọn tôi phát chứ.”

“Đến lúc đó chính truyện 40 tập, hậu trường gom lại cũng có thể làm thêm 40 tập nữa.”

“Nào có nhiều lời vô nghĩa như vậy.” Đạo diễn Đặng trừng cậu ấy: “Có cần không?”

Phó Hoan chém đinh chặt sắt nói: “Cần!”

Đạo diễn Đặng: “...Được, vậy cậu lên chạy một lần, làm mẫu cho Tiểu Hồ xem.”

“Ối?” Phó Hoan khiếp sợ chỉ chỉ vào người mình: “Tôi á? Đạo diễn chú biết mà, thể thao luôn luôn là nhược điểm của tôi.”

“Chính là cần loại hiệu quả này.” Đạo diễn Đặng chính công vô tư nói với Mạc Bắc Hồ: “Tiểu Hồ, vừa rồi cậu chạy quá tốt, cậu xem Tiểu Béo chạy, học theo dáng vẻ lảo đảo hơi chút chật vật của cậu ấy này.”

Phó Hoan: “...”

Hoá ra tôi là một ví dụ phản diện.

Mạc Bắc Hồ ngoan ngoãn gật đầu, vẻ mặt chờ mong nhìn về phía Phó Hoan, đợi xem màn chỉ dẫn diễn xuất của đối phương.

Dưới ánh mắt chăm chú như vậy, Phó Hoan làm động tác khởi động: “Khụ, nhìn kỹ nhé Tiểu Hồ, người mới phải chạy như thế này.”

Cậu ấy nỗ lực chạy như điên ra ngoài, cố gắng né tránh chướng ngại vật trên đường một cách linh hoạt, nhưng cánh tay vẫn bị quệt vào, cả người chao đảo một chút, loạng choạng tiếp tục chạy về phía trước.

Sau khi dừng lại, Phó Hoan thở hồng hộc chạy đến trước mặt Mạc Bắc Hồ, hỏi cậu: “Thế nào, được chưa? Không được thì tôi chạy lại một lần nữa cho cậu xem.”

“Không cần đâu.” Đạo diễn Đặng xua xua tay: “Tôi đã quay lại rồi, Tiểu Hồ đến đây xem.”

Mạc Bắc Hồ vỗ vỗ lưng Phó Hoan để cậu ấy thở một hơi, ghé vào trước màn hình theo dõi, nghe đạo diễn phân tích động tác của Tiểu Béo cho cậu.

Đạo diễn để cậu chạy hai lần trước, sau đó mới bắt đầu quay.

Lộ Trưng đuổi theo nghi phạm, một đường chạy ở phía trước, Mạc Bắc Hồ theo sau lưng hắn ta, khi né tránh chướng ngại vật thì cố tình khiến mình chậm lại một nhịp, có chút mất thăng bằng mà lung lung lay lay, trên mặt hiện xuất hiện sự hoảng hốt gãi đúng chỗ ngứa, lúc này mới chật vật ổn định bước chân chạy tiếp.

Ánh mắt đạo diễn Đặng vui mừng, nhẹ nhàng gật gật đầu.

Bắt đầu khai máy khoảng nửa tháng, Tạ Hào và Cát Minh cùng nhau đến thăm ban.

Cho dù người biết chuyện cái chân gãy của hắn có ẩn tình đã càng ngày càng nhiều, Tạ Hào vẫn kiên trì ngồi xe lăn tan tầm.

Đoàn phim vẫn đang quay chụp, mấy người trước tiên không làm phiền bọn họ, chỉ yên lặng tìm một chỗ quan sát.

Mạc Bắc Hồ và Lộ Trưng mua đồ ăn ở ven đường, đang vừa nói chuyện vừa đi về phía trước, Lộ Trưng đột nhiên nhìn thấy người phụ nữ từng xuất hiện trong hiện trường vụ án kia ở bên kia đường đối diện.

Thi Hiểu Mạn đã trang điểm, bản thân còn tự thức khuya hai ngày, thoạt nhìn tiều tụy lại kiên cường, giống như một cây trúc đang chịu áp lực rất lớn, nhưng dù thế nào cũng không chịu gãy.

“Sư phụ? Sư phụ!” Mạc Bắc Hồ gọi Lộ Trưng hai tiếng, tò mò vươn tay ra lắc lắc trước mặt hắn ta, Lộ Trưng đột nhiên không nói một lời nhanh chóng đuổi theo.

Mạc Bắc Hồ không rõ nguyên nhân, vừa cắn bánh trứng rán vừa theo sau lưng hắn ta.

Tạ Hào đánh giá Mạc Bắc Hồ.

Cậu ấy dường như có rất nhiều khác biệt so với lúc trước, cũng không phải nói tạo hình có bao nhiêu thay đổi long trời lở đất, dù sao cậu ấy chỉ cắt bớt một chút tóc, thậm chí còn không phơi đen đi bao nhiêu.

Nhưng cậu ấy đứng đó, dáng người đĩnh bạt, tùy tiện cắn bánh trứng rán trong tay, mặc dù vẫn còn cách thông minh một quãng xa, nhưng ít nhất sẽ không khiến người khác vừa nhìn liền cảm thấy cậu trời sinh để diễn loại hình “ngốc nghếch xinh đẹp”.

Cát Minh nhịn không được nhỏ giọng khen cậu ấy: “Xem ra có tiến bộ rất nhiều.”

Tạ Hào hắng hắng giọng, rụt rè nói: “Cũng bình thường, chỉ là học nhanh hơn một chút, chịu khổ hơn một chút, lại xinh đẹp hơn một chút mà thôi.”

Cát Minh quay đầu nhìn hắn, Tạ Hào không chú ý đến ánh mắt của đối phương, khóe miệng ngậm ý cười: “Bọn họ đều nói Thi Hiểu Mạn có khả năng tạo hình cao, Tiểu Hồ của chúng ta cũng không kém.”

Cát Minh cảm thấy buồn cười: “Tôi khen cậu ấy, anh tự hào cái gì?”

“Tôi đương nhiên tự hào.” Tạ Hào ngồi thẳng lưng: “Cậu ấy là nghệ sĩ đầu tiên tôi ký hợp đồng kể từ khi tiếp quản công ty cho tới nay, ông cụ cũng nói cậu ấy là người của tôi rồi.”

Cát Minh: “...”

Tạ Hào hỏi hắn ta: “Nói đến thì, tốt nhất là nên phân cho Tiểu Hồ thêm một trợ lý nữa.”

“Vương Tiểu Minh là trợ lý sinh hoạt, tốt nhất nên phân thêm một người có thể giúp cậu ấy xử lý một vài công việc quản lý.”

Hắn nhìn về phía Cát Minh, Cát Minh cả kinh: “Anh sẽ không định tự mình làm trợ lý cho cậu ấy đấy chứ?”

Tạ Hào: “...”

Hắn ta cạn lời cười thành tiếng: “Trong mắt anh tôi là người không đáng tin cậy như vậy à?”

Cát Minh thở phào nhẹ nhõm: “Không phải là tốt rồi.”

“Nếu không phải thì, tôi giúp cậu ấy tìm người.”

“Thật ra tình huống của cậu ấy cũng không thích hợp có thêm một trợ lý sinh hoạt bình thường nữa, tôi sẽ tìm từ bộ phận quản lý nghệ sĩ xem có thực tập sinh nào phù hợp để sắp xếp cho cậu ấy không, xem như có thêm một người đại diện nhỏ.”

Tạ Hào gật đầu: “Chọn được người thì để tôi xem một chút, tôi xem xét cho.”

Cát Minh vẻ mặt phức tạp: “Cậu thật sự là giống y như ông cụ Tạ.”

“Nói bậy nói bạ.” Tạ Hào nghiêm túc phản bác: “Dù sao tôi cũng chuyên tâm hơn ông ấy.”

Cát Minh cười nhạo hắn: “Mà gần đây chúng tôi lại ký thêm hai người mới, cậu có muốn xem luôn không?”

Tạ Hào không có hứng thú: “Không có hứng thú.”

Đúng lúc này đạo diễn hô một tiếng “Cắt”, Mạc Bắc Hồ và Lộ Trưng đều đi ra từ trong tòa nhà dân cư, nhìn thấy Tạ Hào thì có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn vô cùng nhiệt tình chào hỏi: “Ông chủ!”

Cậu cười rộ lên, lập tức khôi phục dáng vẻ thường ngày, thoạt nhìn ngây thơ lại lộ ra chút ngốc nghếch.

Tạ Hào nhịn không được, cũng cong cong khóe miệng, nhìn cậu ấy vui vẻ chạy đến trước mặt bọn họ.

Cát Minh cười tủm tỉm nhìn cậu: “Vẫn chưa quên tôi chứ Tiểu Hồ? Lần này không xem tôi là kẻ lừa đảo nữa đâu nhỉ?”

“Không có không có.” Mạc Bắc Hồ vội vàng thanh minh: “Tui nhớ mà, anh là người đại diện!”

Tạ Hào hơi hơi nâng đầu lên: “Tôi đến xem tiến độ của các cậu thế nào, tiện thể mời mọi người uống cà phê.”

Mạc Bắc Hồ ngoan ngoãn gật đầu: “Cảm ơn ông chủ.”

Tạ Hào mặt mày tươi cười: “Sau đó buổi trưa mời mọi người ăn đùi gà rán.”

Nụ cười trên mặt Mạc Bắc Hồ lập tức trở nên chân thành tha thiết hơn rất nhiều: “Cảm ơn ông chủ! Ông chủ phát tài!”

Cát Minh có hơi bất đắc dĩ: “Cái đó lượng calo quá cao...”

“Chậc.” Tạ Hào liếc mắt nhìn hắn ta một cái: “Sao lại thế này, anh không nghe thấy tôi là ông chủ sao? Ông chủ lên tiếng, không được phản bác.”

Cát Minh chỉ đành ngậm miệng lại, sau đó lẩm bẩm một câu: “Tốt xấu gì cũng đổi thành thịt bò đi.”

Tạ Hào nhìn chằm chằm hắn ta.

Cát Minh giơ tay đầu hàng: “Được được được, lâu lâu mới ăn một lần.”

“Đúng là mất hứng.” Tạ Hào “hừ” một tiếng: “Anh nói xong chuyện của anh thì mau chóng đi đi, đừng hòng cọ đùi gà rán của tôi.”

Cát Minh khóc không ra nước mắt: “Tôi... Được được được.”

“Tôi đi tìm đạo diễn Đặng đây.”

Đạo diễn Đặng ở bên kia đang bàn bạc những cảnh quay tiếp theo với người quay phim, vừa quay đầu lại đã thấy Cát Minh đến đây, trong nháy mắt như lâm đại địch: “Anh đến làm gì!”

Cát Minh vẻ mặt vô tội: “Đạo diễn Đặng, tôi đến thương lượng một chút...”

“Cút cút cút!” Đạo diễn Đặng suýt chút nữa đã nhảy dựng lên: “Cậu vừa đến liền không có chuyện gì tốt! Tôi nói cho cậu biết chúng tôi đã bắt đầu quay rồi nha, không thể lại cho đoàn phim khác mượn Tiểu Hồ được!”

Cát Minh vừa cười vừa lôi kéo ông ấy không cho đi: “Chuyện này chắc chắn sẽ không!”

“Lần trước là tình huống đặc biệt mà!”

“Lần này là một show tạp kỹ...”

“Tôi biết ngay!” Đạo diễn Đặng chỉ vào người hắn ta: “Không được! Tôi nói với anh tôi không thể nào đồng ý!”

“Tôi đã từ chối mấy lần rồi!” Cát Minh kéo ông ấy lại không cho đi: “Nhưng người ta liên tục gọi điện thoại tới, thật sự rất chân thành mà!”

Đạo diễn Đặng khịt mũi xem thường: “Là chân thành hay là cho nhiều tiền hả?”

“Chắc chắn là chân thành.” Cát Minh mắt cũng không chớp: “Dù sao thật sự không có tiền.”

“Nhưng người ta thậm chí còn đề xuất bằng lòng để Tiểu Hồ đến tuyên truyền cho đoàn phim của chúng ta -- đương nhiên chỉ có thể trong buổi phát sóng trực tiếp, đài chính thức thì không được, nhưng chú cũng biết đấy, những người khác cho tới bây giờ cũng chưa từng có đãi ngộ này đâu!”

Hắn ta nhỏ giọng nói: “Lão Đặng, tuyên truyền miễn phí! Tiểu Hồ chỉ xin nghỉ đúng một ngày rưỡi!”


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 40
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...