Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 39

 “99 ngày!” Tạ Chấn Phong tức giận đến mức suýt nữa nhảy dựng lên trong xe: “Sao anh không nói giả vờ đến 99 tuổi luôn đi!”

“Cũng được.” Tạ Hào không quá quan tâm: “Dù sao gần đây con cũng quen rồi, xe lăn rất tốt, đi đâu cũng có chỗ ngồi, hay là con cũng mua cho ba một cái?”

“Cút!” Tạ Chấn Phong nổi giận: “Ông đây còn cần anh mua xe lăn cho? Ông tự mua được!”

“Có tiền cũng phải tiết kiệm.” Tạ Hào thấm thía nói: “Ba tiết kiệm một chút, đến 99 ngày sau con khoẻ rồi sẽ cho ba thừa kế chiếc xe lăn này.”

Tạ Chấn Phong: “...”

Nắm tay đặt trên đầu gối của ông mở ra rồi siết chặt lại, cuối cùng cũng đè lửa giận xuống.

Trong xe yên tĩnh trong chốc lát, ông ấy cuối cùng cũng không nhịn được hỏi: “Hiện tại công ty của con xử lý thế nào rồi?”

“Khá tốt.” Tạ Hào thành thật nói: “Con cảm thấy cho dù không có con thì bọn họ vẫn có thể vận hành bình thường, người mà ba để lại đều rất đáng tin cậy.”

“Hừ.” Biểu cảm trên mặt Tạ Chấn Phong hơi hòa hoãn: “Cho nên, đứa nhỏ tên ‘Mạc Bắc Hồ’ kia, chính là người mà con ký hợp đồng sau khi nhậm chức?”

Tạ Hào sửa đúng cho ông ấy: “Là Cát Minh ký.”

“Đều như nhau.” Tạ Chấn Phong không quá để ý.

Đối với ông ấy mà nói, có lẽ thật sự đều như nhau.

Mặc dù quy mô Giải Trí Thiên Hỏa không nhỏ, nhưng thật ra số lượng nghệ sĩ cũng không quá nhiều, giai đoạn đầu càng là quý tinh bất quý đa, cũng chỉ mấy năm sau mới dần dần mở rộng chiêu mộ thêm không ít người mới.

Giống như Lộ Trưng, Tô Tiểu Ngọc, gần như đều là Tạ Chấn Phong một tay dẫn dắt.

Thiên hạ thường nói, trong thời đại của Tạ Chấn Phong, Giải Trí Thiên Hỏa giống như một công ty gia đình, mỗi một nghệ sĩ đều giống như con cái của ông ấy.

Cho nên sau khi ông ấy lui về, mọi người đều tương đối tò mò, một là tò mò nghệ sĩ của Giải Trí Thiên Hỏa có thể nể mặt mũi Tạ Hào này hay không, cũng tò mò một chuyện khác, xem xem Tạ Hào có tiếp tục bồi dưỡng nghệ sĩ theo cách thức của Tạ Chấn Phong hay không.

Tạ Hào lúc trước cũng đã từng son sắt, sẽ không làm theo kiểu của ông ấy…

Tạ Chấn Phong liếc mắt nhìn Tạ Hào một cái, nhịn không được lộ ra chút tự đắc: “Hừ, lúc trước con cũng thề son sắt nói hiện tại không thể dẫn dắt nghệ sĩ như vậy nữa, kết quả thì sao? Bản thân mình ra tay cũng giống như ba.”

“Sao con có thể giống ba được.” Tạ Hào khiếp sợ nhìn ông ấy một chút: “Con làm gì đến nhà người ta thay tã giúp con người ta.”

Tiền bối Lạc Thư Hoa bây giờ đã gần như hoàn toàn tránh bóng, thời gian lúc mới kết hôn, sự nghiệp cân bằng không quá tốt, Tạ Chấn Phong chăm sóc chu đáo cẩn thận, thậm chí còn đến tận nhà giúp con người ta thay tã.

Tạ Chấn Phong trừng mắt nhìn hắn: “Ông đây cũng từng thay cho con rồi! Con đừng nhắc đến chuyện này trước mặt mẹ con, nếu không bà ấy lại ghen tị!”

Ông ấy lắc đầu: “Con chỉ là chưa gặp phải thôi, nếu như Mạc Bắc Hồ kết hôn rồi, bận đến mức sứt đầu mẻ trán không về nhà được, vợ và con còn giận dỗi cậu ấy, chẳng lẽ con không đến tận nhà giúp đỡ một tay chắc?”

Tạ Hào sững sờ một chút, đột nhiên một trận ớn lạnh, không nhịn được ngồi thẳng người dậy, nghiêm túc nói: “Không được.”

“Hả?” Tạ Chấn Phong khó hiểu nhìn hắn: “Sao vậy?”

Tạ Hào nhíu mày thật chặt: “Tiểu Hồ còn nhỏ mà.”

“Hơn nữa cậu ấy ngốc.”

“Bản thân cậu ấy còn chưa sống độc lập nổi, sao có thể mơ màng hồ đồ kết hôn sinh con được?”

“Mặc dù công ty của con không có lệnh cấm yêu đương.” Tạ Hào vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nhưng Tiểu Hồ là ngoại lệ, con sợ cậu ấy bị lừa.”

Tạ Chấn Phong: “...”

Tạ Hào nhướng mày: “Ba nhìn con làm gì?”

Tạ Chấn Phong chậm rãi thu hồi ánh mắt, khịt mũi khinh thường nói: “Chậc, lúc trước còn nói không muốn tiếp quản vị trí của ba, bây giờ lại hăng hái như này.”

Tạ Hào: “...”

Hắn thong thả nâng nâng chân mình lên: “Chẳng phải con đã đánh đổi bằng cái giá phải gãy chân rồi à?”

Lúc trước khi Tạ lão gia tử vừa nói muốn nghỉ hưu, Tạ Hào chỉ một lòng muốn làm thương hiệu thiết kế của mình, chết sống cũng không chịu tiếp nhận Giải Trí Thiên Hỏa, thậm chí còn buông lời hung ác, gọi là “Trừ khi đánh gãy chân con.”

Sau này hai người ngồi xuống nói chuyện, mỗi người đều nhường một bước.

Thương hiệu riêng của Tạ Hào tiếp tục làm, nhưng Thiên Hỏa cũng phải tiếp nhận. Bên Thiên Hỏa không cần hắn tốn bao nhiêu công sức, chỉ cần hắn không thêm phiền phức, khung sườn mà Tạ Chấn Phong để lại có thể vận hành bình thường.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, câu nói "Trừ khi đánh gãy chân con" mà Tạ Hào đã nói lúc trước.

Mặc dù Tạ Chấn Phong nói, không ai xem những lời nhảm nhí của hắn là thật, nhưng Tạ Hào vẫn có sự kiên trì không giống bình thường của riêng hắn.

Sau đó hắn liền dùng dáng vẻ gãy chân, ung dung lên sân khấu trong buổi thịnh điển giữa năm của Giải Trí Thiên Hỏa.

Tạ lão gia tử cũng bởi vậy mà gánh tiếng xấu đánh gãy chân hắn trên lưng, Lộ Trưng Tô Tiểu Ngọc thậm chí Lạc Thư Hoa đã sớm tránh bóng đều gọi điện thoại hỏi thăm, buộc ông ấy chỉ có thể lần lượt giải thích.

Tạ Hào liếc mắt nhìn Tạ Chấn Phong đang tự đắc, đột nhiên hỏi ông ấy: “Phỏng vấn ngài Tạ một chút, làm lão tổng của Giải Trí Thiên Hỏa nhiều năm như vậy, xin hỏi ngài cảm thấy vui vẻ không?”

Tạ Chấn Phong cười khẩy một tiếng, kiêu ngạo nâng cằm lên: “Vô nghĩa.”

“Được rồi, xem ra ngài Tạ rất có lòng tự hào nghề nghiệp.” Tạ Hào vui mừng gật gật đầu, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Hiện tại con cũng bắt đầu cảm thấy có hơi vui vẻ rồi.”

Thời gian huấn luyện chớp mắt đã kết thúc, hôm nay chính thức khai máy.

Phim hiện đại, tạo hình của mọi người đều xem như bình thường, tóc của Mạc Bắc Hồ được cắt ngắn một chút, thoạt nhìn càng thêm tràn đầy sức sống. Cậu đứng thẳng lưng phía sau Lộ Trưng, cho dù chỉ mặc áo thun đen của đoàn phim, không mặc đồng phục, nhưng cũng có chút dáng vẻ ‘cảnh sát Tiểu Hồ’ rồi.

Cậu đi theo sau Lộ Trưng, nhìn nghi thức khai máy trước mặt, mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng bắt chước vô cùng gãi đúng chỗ ngứa.

Nhưng cuối cùng, cậu vẫn không nhịn được nhỏ giọng hỏi Lộ Trưng: “Sư phụ, nghi thức khai máy cúng vị thần tiên nào vậy?”

“Hả?” Lộ Trưng cũng chưa từng cẩn thận tìm hiểu những chuyện này, mờ mịt nhìn đầu heo trên bàn thờ, nghi ngờ nói: “Thần đầu heo?”

Ánh mắt Mạc Bắc Hồ mê mang: “Đây lại là...”

“Chờ lát nữa hỏi đạo diễn Đặng.” Lộ Trưng cười cười, ra hiệu cho cậu nhìn sang bên cạnh: “Đã nhận mặt hết người trong đoàn phim chưa?”

Ngoại trừ diễn viên quyền thủ, cảnh sát cùng một bộ phận thành viên xã hội đen có cảnh đánh nhau, những diễn viên khác đều không cần tập huấn, Mạc Bắc Hồ cũng mãi đến hiện tại mới gặp được toàn bộ diễn viên.

“Vị kia.” Lộ Trưng chỉ vào một hướng: “Trụ cột của Giải Trí Sóng Biển, Thi Hiểu Mạn, cô ấy diễn người phụ nữ cầm nhẫn.”

Mạc Bắc Hồ nhìn trộm đối phương một cái, có hơi giật mình: “Cô ấy diễn ạ? Cô ấy nhìn vừa xinh đẹp vừa trẻ tuổi mà.”

Không trách Mạc Bắc Hồ giật mình, Thi Hiểu Mạn thoạt nhìn chỉ mới hơn hai mươi một chút, cười lên có hai má lúm đồng tiền nhỏ, cho dù mặc áo thun đen thống nhất của đoàn phim vẫn có thể hiện ra dáng người yểu điệu, uyển chuyển nhẹ nhàng như một chú bướm.

Lúc xem kịch bản, hình tượng người phụ nữ xuất hiện trong đầu Mạc Bắc Hồ là một người phụ nữ tiều tụy khoảng bốn mươi tuổi, hoàn toàn khác xa đối phương.

“Có thể diễn.” Lộ Trưng khen một câu: “Cô gái này tuy rằng trẻ tuổi, nhưng diễn xuất rất tốt, hơn nữa khả năng tạo hình cao, cũng không để ý hóa già, đi theo con đường chính kịch.”

“Diễn viên nhà Thẩm Độc, không nói đến những cái khác, tâm sự nghiệp vẫn phải có.”

Lộ Trưng bĩu môi: “Đáng tin cậy hơn nhà Thần Tinh nhiều.”

Mạc Bắc Hồ vội vàng bịt miệng hắn ta lại.

Mặc dù diễn viên trẻ tuổi Vu Tiểu Giang đóng vai đệ tử hắn ta cuối cùng cũng đã bị thay đổi, nhưng trong đoàn phim vẫn còn vài vai phụ của Thần Tinh, Mạc Bắc Hồ nhớ kỹ lời dặn dò “nhìn chằm chằm hắn ta”, của đạo diễn Đặng, sợ hắn họa từ miệng mà ra.

Bắt đầu quay là cảnh của vụ án giết người đầu tiên, địa điểm bên trong tòa nhà bọn họ huấn luyện.

Sau khi nghi thức khai máy kết thúc, Mạc Bắc Hồ liền thay trang phục diễn, còn chưa đến phim trường thì Lộ Trưng đã tìm tới chỗ cậu rồi.

Lộ Trưng kéo kéo áo khoác trên người mình, nói với cậu: “Đạo diễn Đặng tìm hai chúng ta, hình như muốn lâm thời thay đổi cảnh hành động một chút, bảo chúng ta đến phòng ở lầu hai tìm ông ấy.”

“Được!” Mạc Bắc Hồ vội vàng theo sau lưng hắn ta.

Trải qua mấy ngày ma sát, hai người bọn họ càng lúc càng giống thầy trò.

Lộ Trưng đại mã kim đao đi về phía trước, đẩy cửa phòng tầng hai ra hỏi: “Lão Đặng, có chuyện gì thế? Còn chưa bắt đầu quay mà cứ cọ tới cọ lui...”

Hắn ta còn chưa nói xong, vừa liếc mắt một cái đã thấy đạo diễn Đặng ngã trong vũng máu, lập tức thay đổi sắc mặt hô to: “Đặng Chí Cương!”

Sau cửa đột nhiên có một người đàn ông cao to bịt mặt cầm đao xông ra, hô lên một tiếng rồi nhắm về phía Mạc Bắc Hồ.

-- Đạo diễn Đặng trước đó đã dặn dò, Lộ Trưng là một tên thô lỗ, nếu nhào về phía hắn ta, nói không chừng hắn ta sẽ phản xạ có điều kiện mà thật sự ra tay, để đảm bảo an toàn, vẫn nên dọa Tiểu Hồ sẽ tốt hơn.

Chỉ là bọn họ suy nghĩ hơi thiếu sót.

Mạc Bắc Hồ còn chưa kịp phản ứng lại, mắt thấy kẻ xấu sắp nhào tới, cậu hô lên một tiếng “oa”, hai tay xách thắt lưng của kẻ xấu rồi quẳng đối phương ra, khiêng Lộ Trưng lên xoay người chạy đi.

Lộ Trưng lập tức ngửa người ra sau, tránh bản thân bị Mạc Bắc Hồ khiêng lên sau đó tiếp xúc thân mật với khung cửa.

“Dừng dừng dừng!” Lộ Trưng hô to hai tiếng: “Này, Tiểu Hồ!”

Hắn ta cố gắng nắm lấy khung cửa, nhưng sức lực của Mạc Bắc Hồ không cho phép phản kháng, hắn ta hoàn toàn không thể níu kéo, bị cậu khiêng lên vai xông xuống lầu.

Phòng họp ở tầng hai, đạo diễn Đặng nằm bò trên mặt đất giả chết ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phó Hoan đang nấp trong tủ quần áo quay phim, nói: “Như vậy được chưa? Đã đủ cho cậu tuyên truyền chưa?”

Ông ấy sờ sờ đầu, hơi khó hiểu: “Vừa rồi có cái gì bay qua đầu tôi vậy?”

Phó Hoan hơi nhếch miệng, cả người giật mình nhảy ra khỏi tủ quần áo, nhào về phía Lão Lý đang ngã trên giường: “Là Lão Lý à Lão Lý! Anh không sao chứ!”

“Xe cứu thương! Xe cứu thương!”

“Cái gì?” Đạo diễn Đặng còn chưa kịp phản ứng lại.

“Không sao...” Người đàn ông cao to bịt mặt ngã trên giường run rẩy chống tay ngồi dậy: “May mắn là ném tôi lên giường... Tôi cứ như vậy mà bay lên rồi?”

Phó Hoan vỗ vỗ hắn ta, xác nhận hắn ta thật sự không có chuyện gì, đạo diễn Đặng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Lão Lý, anh nên ăn nhiều thêm một chút đi, ngay cả Tiểu Hồ cũng có thể ném bay anh.”

“Không thể nói như vậy được.” Phó Hoan nghiêm túc nói: “Đạo diễn Đặng, chú đã quên nhân thiết của Tiểu Hồ chúng ta rồi sao?”

Đạo diễn Đặng trợn to mắt: “Đó không phải chỉ là nhân thiết thôi sao?”

Phó Hoan: “Nhưng cậu ấy thật sự đã tông Thẩm Độc bay tám viên gạch.”

Đạo diễn Đặng chau mày: “Chắc chắn là vì hắn ta không đứng vững.”

Phó Hoan: “Nhưng cậu ấy có thể khiêng hai sọt đào.”

Đạo diễn Đặng khinh thường nói: “Đó là do cậu thấy quá nhiều người yếu ớt không tập luyện rồi, hai sọt đào Lộ Trưng cũng khiêng được.”

Phó Hoan: “Nhưng lúc trước cậu ấy còn khiêng hai người xuống chín tầng lầu!”

Đạo diễn Đặng khinh thường, không thèm để ý: “Cậu đã nhìn thấy người chưa?”

Phó Hoan: “...”

Ngoài cửa, Lộ Trưng mang theo Mạc Bắc Hồ đã đi rồi lại quay về, Mạc Bắc Hồ đang nơm nớp lo sợ níu khung cửa nhìn vào trong.

Lộ Trưng buồn cười nói: “Cậu xem, tôi đã nói đạo diễn Đặng chắc chắn đang giả chết mà?”

Mạc Bắc Hồ vẫn còn căng thẳng: “Tui biết.”

Lộ Trưng khó hiểu: “Vậy cậu còn căng thẳng cái gì?”

Mạc Bắc Hồ khóc không ra nước mắt: “Vừa rồi tui đã ném người xấu ra ngoài, người xấu sẽ không chết chứ?”

Lộ Trưng: “...”

Lão Lý bò dậy từ trên giường: “Vẫn chưa đâu, không khóc nhé.”

Ánh mắt hắn ta sâu kín nhìn về phía đạo diễn: “Nhưng đạo diễn Đặng không tin tà, Tiểu Hồ, hay là cậu cũng để đạo diễn Đặng bay thử một lần xem sao.”

Mạc Bắc Hồ sững sờ một chút, ngạc nhiên nhìn về phía đạo diễn Đặng: “Không tốt lắm đâu đạo diễn Đặng, nếu như ném không trúng giường thì sao?”

Cậu có chút tự tin về sức lực, nhưng điểm ngắm thì không có quá nhiều tự tin đâu!

Đạo diễn Đặng: “...”


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 39
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...