Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 37

 Ánh mắt của Lộ Trưng trong nháy mắt đã trở nên sắc bén: “Tiểu Hồ.”

“Người bạn này của cậu, có đứng đắn không vậy.”

Mạc Bắc Hồ thành thật nói: “Hẳn là không quá đứng đắn, nhưng không cần phải lo lắng, mặc dù không đứng đắn, nhưng cũng không phải là người xấu gì.”

Thậm chí người cũng không phải, chỉ là một con sắc quỷ mà thôi.

Lộ Trưng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy còn được.”

Nếu liếc mắt một cái cũng có thể khiến Mạc Bắc Hồ nhìn ra không đứng đắn, vậy hẳn là không quá thông minh cũng không quá biết ngụy trang.

Lộ Trưng nói giỡn: “c** s*ch thì chắc chắn là không được, tôi cũng chưa hy sinh lớn như vậy cho Lão Đặng, cho bạn cậu thì cởi một nửa vậy.”

Mạc Bắc Hồ vội vàng giơ Polaroid lên “răng rắc” "răng rắc", rất có tiết tấu mà ấn màn trập ba lần.

Cậu đưa ba tấm ảnh còn chưa lên hình cho Lộ Trưng, Lộ Trưng cũng không thèm để ý là chụp thành bộ dạng gì, bút vung lên, ký cho cậu ba cái tên.

Hắn ta hiền từ sờ sờ đầu Mạc Bắc Hồ: “Đi đi, chơi với bạn bè cho tốt nhé.”

“Được!” Mạc Bắc Hồ hai mắt tỏa sáng, cầm hai tấm ảnh ký tên đi ra ngoài.

Lộ Trưng mặc lại áo vào, nghiêm túc suy tư: “Cũng chỉ đi sang đoàn của Hứa Giao Quân, bạn mới, là ai đây?”

Mạc Bắc Hồ đã lấy được ảnh có chữ ký, một đường đi tới, hình ảnh bên trên cũng đã hiện ra.

Một tấm quần áo cởi một nửa, một tấm vừa cởi xuống, còn một tấm là cởi hết sau đó cầm quần áo, cậu cân nhắc một chút, lúc trả Polaroid thì đưa tấm cởi xong rồi cho Phó Hoan.

“Phụt!” Phó Hoan suýt chút nữa bị sặc nước, kích động đến mức tay chân run rẩy mà nâng bức ảnh này lên hỏi: “Hồ Hồ cậu lấy ở đâu ra vậy?”

“Vừa mới chụp.” Mạc Bắc Hồ hỏi cậu ấy: “Tui nghĩ đến lúc tuyên truyền cậu có thể lấy cho fans rút thăm hay gì đó, ảnh chụp có được không?”

Quy củ giang hồ, hỏi người mượn đồ, lúc trả lại dù sao cũng phải đưa một chút quà cảm ơn.

“Có thể có thể, quá có thể.” Phó Hoan hai mắt phát sáng: “Lúc trước tôi muốn để anh Lộ của chúng ta hy sinh một chút, anh ấy luôn không chịu, vẫn là cậu có thể thuyết phục được anh ấy!”

Cậu ấy cười 'khà khà' một tiếng: “Lại bị tôi cắn được rồi!”

Mạc Bắc Hồ: “...”

Cậu cảm thấy Phó Hoan vì tuyên truyền, có thể cắn rồi lại cắn, đã tự lừa gạt bản thân luôn rồi.

Mạc Bắc Hồ thương hại mà vỗ vỗ bả vai đối phương: “Tiểu Béo, nhận rõ hiện thực, bảo trì thanh tỉnh.”

“Vậy tui đi nha.”

Cậu ôm hai tấm ảnh lấy liền kia, hỏi người mượn một cái bật lửa, lại đi vào nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh người đến người đi, sắc quỷ sợ bây giờ nhìn lén lại bị hồ tiên đại nhân tính là nhìn trộm, cho nên chui vào trong kho chứa đồ trốn.

Mạc Bắc Hồ chính xác tìm được đối phương, rất lễ phép mà gõ gõ cửa, nói cho nó: “Không có người khác đâu, ra đây đi.”

“Ta mang khen thưởng cho mày, sẽ đốt cho mày ngay.”

Sắc quỷ liếc mắt một cái liền nhìn thấy ảnh chụp trong tay cậu, con ngươi đều suýt chút nữa rớt ra ngoài, mắt thấy Mạc Bắc Hồ chuẩn bị châm lửa, đại kinh thất sắc hét lớn một tiếng: “Dừng tay!”

Mạc Bắc Hồ dừng lại, có chút kinh ngạc: “Mày không muốn?”

“Tôi muốn tôi muốn!” Sắc quỷ gấp đến mức thiếu chút nữa nhào lên: “Nhưng không thể đốt ở chỗ này đâu Hồ tiên đại nhân, trong phòng này cấm hút thuốc, có chuông báo khói!”

Mạc Bắc Hồ cảnh giác nhìn trái nhìn phải: “Chuông báo khói là pháp khí gì?”

Nghe thì có vẻ tương tự như Sơn Hà Xã Tắc Đồ hay Tử Điện Kinh Lôi Cung gì đó.

Sắc quỷ nghi hoặc: “A? Hồ Tiên đại nhân, ngài không biết chuông báo cháy sao?”

“Mấy năm trước trước lúc tôi chết cũng đã có thứ này.”

Mạc Bắc Hồ thầm nghĩ không thể để nó xem thường cậu được, cáo mượn oai hùm mà nâng cằm lên: “Không biết thì sao? Bổn tiên trước đây bế quan tu luyện, nhân gian thương hải tang điền, thay đổi quá nhanh.”

*Góc giải thích của edit: Tóm tắt điển cố cáo mượn oai hùm nè. Một lần, hổ bắt được cáo, định ăn thịt. Cáo liền nói: “Ngươi không dám ăn ta đâu, vì ta được trời sai xuống làm chúa tể muôn loài. Nếu ngươi ăn ta tức là trái lệnh trời.”

Hổ bán tín bán nghi. Cáo bèn bảo hổ đi theo sau mình để chứng minh. Thế là cáo hiên ngang đi trước, hổ theo sau. Thấy hổ lù lù phía sau, muôn thú hoảng sợ bỏ chạy tán loạn. Hổ tưởng muôn loài sợ cáo thật nên tin lời cáo, không dám ăn nó. Cho nên có câu cáo mượn oai hùm là như vậy.

“Ôi ôi.” Lý do này rất đầy đủ, huống chi sắc quỷ thèm nhỏ dãi ảnh chụp trong tay cậu nên cũng không dám hỏi nhiều, lộ ra nụ cười nịnh nọt: “Tôi hiểu tôi hiểu, tôi mới chết không lâu, Hồ Tiên đại nhân nếu ngài có gì cần biết đều có thể hỏi tôi, tôi biết cái gì sẽ nói cái đấy!”

Nó chỉ vào cửa sổ: “Vậy chúng ta ra ngoài đi, ra khỏi tòa nhà, chuông báo cháy sẽ không có tác dụng nữa, ngài có thể đốt cho tôi.”

Mạc Bắc Hồ liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút kinh ngạc: “Bên ngoài mặt trời đã lên cao rồi, mày ra ngoài không sợ bị phơi nắng chết sao?”

Sắc quỷ mặt mày nghiêm túc: “Không sợ!”

“Phơi không chết được, cùng lắm chỉ là hơi khó chịu! Đáng giá, tất cả đều đáng giá!”

Mạc Bắc Hồ: “...”

Nó cũng đã nói như vậy, Mạc Bắc Hồ đành phải đồng ý.

 Mạc Bắc Hồ nhẹ nhàng trèo ra ngoài từ cửa sổ, châm lửa ở phía sau nhà vệ sinh, đốt hai tấm ảnh có chữ ký cho sắc quỷ.

Tim đập thình thịch, tay chân run rẩy, hai tấm ảnh ký tên vừa hiện ra trong tay sắc quỷ, nó đã mặt mày tràn đầy hạnh phúc mà ngã ra đất, nâng bức ảnh lên trên ngực mình: “Ôi, tôi chết đây.”

Mạc Bắc Hồ nhắc nhở: “Mày đã sớm chết rồi.”

Sắc quỷ nhắm hai mắt, khóe miệng nở nụ cười đầy hạnh phúc: “Mặc kệ, lại chết thêm lần nữa.”

Mạc Bắc Hồ bất đắc dĩ mà lắc đầu, duỗi tay xách nó lên, trèo vào từ cửa sổ: “Mày vẫn nên tránh mặt trời một chút đi, nếu còn không tránh thì thật sự sẽ lần nữa tan thành mây khói một.”

“Huhuhu.” Sắc quỷ hạnh phúc mà bò trên sàn nhà, nó mặt mày hâm mộ nhìn Mạc Bắc Hồ: “Hồ Tiên đại nhân, ngài không lừa tôi, người tốt có phúc báo, quỷ tốt cũng có phúc báo.”

“Ông trời không cho báo, ngài tự mình cho báo, huhuhu, sau này tôi chính là chó săn trung thành nhất của ngài!”

Mạc Bắc Hồ lắc đầu: “Mày cứ tiếp tục làm một con quỷ tốt là được rồi.”

“Đã nhận!” Sắc quỷ cung kính cúi chào cậu: “Từ nay về sau, tôi chính là bảo an chính nghĩa của nơi này, kiên quyết loại trừ hết thảy tai hoạ ngầm!”

Mạc Bắc Hồ vui mừng gật đầu, rời khỏi nhà vệ sinh, vừa ra cửa đã gặp phải Phó Hoan.

“Ôi, Tiểu Hồ?” Phó Hoan sửng sốt: “Hôm nay cậu vào nhà vệ sinh mấy lần rồi đấy, tới chợ sáng đã ăn nhiều quá rồi phải không?”

Mạc Bắc Hồ: “...”

Cậu xoa xoa bụng, chưa kịp mở miệng, Phó Hoan đã tự mình hiểu rõ.

“Haizz.” Phó Hoan bất đắc dĩ cười rộ lên: “Tôi đã nói mà, cậu ăn quá nhiều rồi, trên đường về cứ ăn không ngừng, miệng chưa từng dừng lại! Tôi còn tưởng là cậu ăn khỏe, bụng không thoải mái đúng không?”

Mạc Bắc Hồ: “...”

Cậu chột dạ mà nghĩ, cũng, cũng không ăn nhiều như vậy mà.

“Tôi biết, bình thường chúng ta khống chế ẩm thực, thỉnh thoảng mới có thể buông thả ăn một bữa, thật sự rất dễ bị cám dỗ.” Phó Hoan thấm thía mà nói: “Nhưng ăn quá nhiều trong một lúc cũng không được.”

“Cậu uống thuốc tiêu hóa chưa?”

Mạc Bắc Hồ hàm hồ gật đầu: “Tui đã ổn rồi.”

“Vậy thì tốt.” Phó Hoan cười hì hì nói: “Tôi vừa dùng ảnh chụp có chữ ký của anh Lộ để câu dẫn khán giả, chỉ cho bọn họ xem một góc thôi, mọi người đều điên cuồng cả lên.”

“He he, Hồ Hồ, lần sau có cơ hội giúp tôi xin thêm hai tấm.”

Cậu ấy dặn dò: “Tốt nhất là không mặc quần áo, nhưng mặc cũng được...”

“Khụ khụ!” Mạc Bắc Hồ vội vàng ho khan nhắc nhở, Phó Hoan sửng sốt, thuận theo tầm mắt của cậu nhìn lại.

Lộ Trưng vẻ mặt phức tạp nhìn cậu ấy: “Thì ra cậu chính là người bạn kia...”

Phó Hoan: “?”

Xử lý xong chuyện của sắc quỷ, Mạc Bắc Hồ tham gia huấn luyện như bình thường.

c** nh* giọng gọi hệ thống: “A Thống, quỷ không còn ở đây, cậu có thể ra rồi!”

Hệ thống: “...”

Giọng điệu này của Mạc Bắc Hồ, giống như chủ nhân đang gọi con mèo nhỏ sợ chó ra vậy.

A Thống giấu đầu lòi đuôi mà nói: “Tôi cũng không phải là sợ quỷ, tôi chỉ là để lại chút riêng tư cho cậu!”

“Ừm ừm.” Mạc Bắc Hồ phối hợp gật đầu, hỏi nó: “Chuông báo cháy là pháp khí gì vậy? Thuốc tiêu hóa lại là cái gì linh đan diệu dược gì vậy?”

Hệ thống trong nháy mắt trở nên kiêu ngạo: “Cái này sao, đều là sản phẩm của văn minh hiện đại, tôi cho cậu xem tài liệu.”

“He he, xem đi, không có tôi thì không được đúng không!”

Mạc Bắc Hồ dỗ dành nó hai câu, nghiêm túc học tập tài liệu, bù đắp những thiếu sót trong kiến thức của mình.

Hôm nay lại học được không ít!

Đến khoảng bốn giờ chiều, hệ thống đột nhiên trở nên kích động: “Tiểu Hồ! Cậu có biết hôm nay là ngày gì không!”

Mạc Bắc Hồ sửng sốt, thử thăm dò nói: “Là kỷ niệm 21 ngày chúng ta quen biết?”

Đúng vậy, cậu chỉ mới tiến vào thế giới này chưa đến 21 ngày, nhưng đã trải qua nhân sinh phập phồng lên xuống biết bao.

Hệ thống cũng ngây ngẩn cả người: “Ôi?”

Nó đột nhiên cảm thấy có chút ngọt ngào: “Ôi chao, cậu còn nhớ ngày kỷ niệm của chúng ta à, nhưng không phải cái này đâu.”

“Hôm nay là ngày phát sóng bản biên tập của ! Phát sóng trên đài truyền hình nông nghiệp chính thức lúc năm giờ!”

“Tuy rằng không phải khung giờ vàng, nhưng mọi người ăn cơm vừa lúc có thể xem...”

Mạc Bắc Hồ hồi tưởng lại tập kia, có hơi lo lắng nói: “Vậy mọi người ăn cơm sẽ không bị sặc chứ?”

Hệ thống lắp bắp nói: “Hy vọng trước khi phát sóng có lời nhắc nhở.”

“Đây không phải là trọng điểm mà!”

Nó gạt bỏ cảm giác thất bại vì bị Mạc Bắc Hồ cắt ngang đi, kích động nói: “Đây là đài phía chính phủ đó! Mặc rằng trong thời đại internet thì có vẻ không có nhiều lưu lượng, phần lớn đối tượng khán giả của chương trình cũng không phải người dùng internet cường độ cao, nhưng mà! Có thể được những khán giả này nhìn thấy, được bọn họ nhớ kỹ, mới có thể tiến thêm một bước gần hơn đến việc nổi tiếng nhà nhà đều biết!”

“Hồ Hồ, tôi kích động quá, không biết hôm nay có thể tăng bao nhiêu giá trị tình yêu!”

Nó vừa nói như vậy, Mạc Bắc Hồ cũng căng thẳng theo.

“Không cần lo lắng quá đâu!” Hệ thống hào phóng nói: “Tôi cũng không phải người ăn không ngồi rồi! Trước khi chương trình phát sóng, tôi đã làm một chút trải chăn cho cậu rồi!”

Mạc Bắc Hồ tò mò hỏi: “Cậu đã làm gì vậy?”

“Hừ hừ!” Hệ thống vô cùng tự hào: “Trước khi phát sóng, tôi đã đánh dấu một vài tài khoản ‘chất lượng cao’ hay lướt mạng, còn gia nhập mấy diễn đàn thảo luận trên mạng, vừa nãy tôi đã ngụy trang thành nhân loại bình thường, nhắc nhở bọn họ năm giờ hôm nay đài nông nghiệp sẽ phát sóng bản biên tập lại!”

Mạc Bắc Hồ hoàn toàn không biết hệ thống nhà cậu trong giới hệ thống vốn không có chút phong độ nào, sống sờ sờ mà lăn lộn thành bộ dáng như thủy quân, dù sao cậu cũng chỉ tiếp xúc với mỗi một hệ thống này.

Cậu còn thật lòng khen ngợi: “Lợi hại thật Thống ơi!”

“Đúng không!” Hệ thống tràn đầy hy vọng về tương lai: “Nhiều người như vậy, dù sao cũng sẽ có vài người tâm huyết dâng trào mà lên xem thử, tỉ lệ người xem của chúng ta hẳn sẽ không tệ đâu!”

Cái Mạc Bắc Hồ không biết chính là, đúng là có không ít người định bật chương trình lên xem thật, nhưng nguyên nhân lại không phải nhờ công lao tuyên truyền của hệ thống.

Mà bởi vì trước đó, một đống khán giả xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện đã bình luận dưới weibo chính thức của chương trình, cầu xin ngàn vạn lần đừng cắt bỏ đoạn đánh trẻ con kia, bên chính chủ còn bán manh trả lời rằng sẽ đề xuất thử xem.

Tiền Đa Đa tan học về đến nhà, nhìn thời gian rồi vội vàng bật TV lên, loay hoay một lúc lâu mới tắt được chế độ lên mạng, chuyển sang kênh nông nghiệp nối cáp.

Ba cô bưng bát cơm đi ra, nhắc nhở một câu: “Mới về đã xem TV, bài tập của con--”

Tiền Đa Đa vội vàng xin tha: “Ba ơi, thầy cô bảo phải xem nhiều tin tức! Con đang xem tin tức đài nông nghiệp mà!”

Ba Tiền nghi ngờ mà liếc nhìn TV, quả thật là đài nông nghiệp, vừa lúc chương trình nuôi heo mới kết thúc, phần giới thiệu chương trình tiếp theo hiện lên chính là .

Tiền Đa Đa trợn to mắt nói dối: “Thật mà ba, thầy cô còn nói lời dẫn chương trình trong này viết rất hay, thích hợp để chép lại, mấy câu từ hoa mỹ cũng có thể dùng để viết văn.”

“Vừa ăn vừa xem.” Ba Tiền cuối cùng cũng gật đầu: “Ba xem chung với con, đừng tưởng rằng hôm nay mẹ con không ở nhà thì con có thể qua mặt ba.”

Tiền Đa Đa cười “hì hì” hai tiếng, vẻ mặt chờ mong nhìn vào màn hình TV.

vừa bắt đầu phát sóng, lời dạo đầu cố định quả thực viết rất có nội hàm, ba Tiền gật gù, đang định gắp đồ ăn thì nhạc nền đột nhiên thay đổi, giống như vèo một cái đã chuyển kênh sang phim trường cách vách.

Vài tiếng hét thảm thiết của thiếu niên xen lẫn âm thanh đàn ông tức giận mắng chửi vang lên, giọng nam dày nặng trầm ấm, cảm xúc dạt dào: “Giữa thanh thiên bạch nhật, một đại hán bịt mặt đánh đập thanh thiếu niên, nhiều người vây xem, lại chẳng ai đưa tay cứu giúp, đây rốt cuộc là nhân tính vặn vẹo, hay vẫn là đạo đức bị chôn vùi?”

“Là Thục Phân!”

“Là tôi đây!”

Vài thím gái ôm chầm lấy Hồng Mai, giọng nam lại lần nữa vang lên: “Là cửu biệt tương phùng, hay vẫn là nhất kiến như cố?”

“Ai da, nặng quá!”

Cảnh Mạc Bắc Hồ xách ba giỏ đào, tay không chặn xe ba bánh, rồi bế công chúa thôn trưởng lần lượt hiện lên.

Giọng nam vẫn nồng nàn cảm xúc: “Nặng… hay không nặng… đây cũng là một vấn đề.”

Ba Tiền chậm rãi quay đầu lại, nhìn gương mặt đỏ bừng vì cố nhịn cười của Tiền Đa Đa, nghi ngờ hỏi: “Con đang chơi xỏ ba đúng không?"

"Đây thật sự là chương trình nghiêm túc à?”


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 37
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...