Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 36

 Mạc Bắc Hồ trở lại đoàn phim ngủ một giấc ngon lành.

Sáng sớm ngày hôm sau đã bị Phó Hoan đến gõ cửa đánh thức.

“Đi thôi Tiểu Hồ!” Phó Hoan mấy ngày không gặp, vẫn cười vô cùng vui vẻ như vậy: “Đừng ngủ nữa, cậu quên chúng ta đã nói sẽ cùng nhau đi chợ sớm ăn điểm tâm rồi sao?”

Mạc Bắc Hồ đội một đầu tóc xù rối bời, vốn dĩ còn có chút mơ mơ màng màng, vừa nghe được những lời này, lỗ tai lập tức dựng thẳng lên trời, hứng thú bừng bừng nói: “Đi thôi đi thôi, tui rửa mặt đã!”

“Được, tôi đợi cậu.” Phó Hoan vui vẻ dựa vào cửa nói chuyện với cậu: “Chuyện này vẫn là Đặng đạo mở miệng, cảnh diễn của cậu ở đoàn phim cách vách mấy ngày nay hẳn là rất căng, mệt rồi, tôi dẫn cậu đi bồi bổ.”

“Một chầu ngày hôm nay ông ấy sẽ thanh toán, hơn nữa không dẫn theo trợ lý của cậu, cậu cứ ăn thoải mái, một bữa này không quan tâm cân nặng!”

Phó Hoan vui vẻ: “Lúc quay phim khống chế cân nặng đã đủ vất vả rồi, khó khăn lắm mới đóng máy, dù sao cũng phải ăn một bữa thật no nê!”

Mạc Bắc Hồ có chút chột dạ nghĩ, thật ra ở đoàn phim cách vách cậu cũng không khống chế cân nặng bao nhiêu…

Nhưng những lời này vẫn là đừng nên nói cho cậu ấy.

Cậu nhanh chóng rửa mặt xong, có chút hưng phấn đi theo Phó Hoan ra cửa.

Phó Hoan tự lái xe, dẫn theo cậu quen cửa quen nẻo đi đến một khu chợ cực kỳ náo nhiệt.

“Chỗ này cũng có thể xem như một khu chợ sáng tương đối nổi tiếng ở địa phương, tới chín giờ thì cơ bản đều đã dọn hàng, chúng ta chỉ có thể tới sớm một chút.” Phó Hoan lời nói thấm thía mà vỗ vỗ bả vai Mạc Bắc Hồ: “Phải trân trọng hiện tại nha Tiểu Hồ, nhân lúc cậu còn chưa nổi tiếng khắp phố lớn ngõ nhỏ mới có thể ra ngoài ăn cơm như vậy với tôi, đợi sau này, cơ hội như vậy có thể sẽ ít đi.”

Mạc Bắc Hồ nheo mắt lại, say mê mà hít hà một ngụm không khí của chợ sớm.

Quầy hàng xung quanh nóng hầm hập, mùi dầu chiên thoảng ra xa cũng đủ quyến rũ người. Sữa đậu nành tươi xay nhuyễn hương thơm nồng hậu, người bán hàng bưng cái bát gốm rộng vành đổ ra, sữa đậu nành trắng nõn như tơ lụa. Còn cái gì mà bánh bao, bánh táo, súp cay chua…

Rõ ràng đều là điểm tâm thường thấy không phải quá hiếm lạ, nhưng tụ tập cùng một chỗ như vậy, không hiểu sao lại cực kỳ khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Phó Hoan khoác vai Mạc Bắc Hồ, một bộ đại gia đây giàu có: “Chọn đi Hồ Hồ, ăn cái nào trước? Anh đây mang đủ tiền.”

Mạc Bắc Hồ hơi hơi nâng mắt lên, tràn đầy hùng tâm tráng chí -- cậu muốn ăn từ đầu đến đuôi!

Phó Hoan cũng theo ý Mạc Bắc Hồ, vui vẻ đi mua từ đầu đến đuôi với cậu, sau đó cầm các loại điểm tâm ngồi xuống trước quầy sữa đậu nành cháo bánh quẩy.

Trong làn hơi nóng hầm hập, Phó Hoan vừa ăn vừa nói với Mạc Bắc Hồ: “Tôi nghe nói Đặng đạo diễn đã đi xem cảnh đóng máy của cậu.”

“Mặc dù ông ấy không khen cậu, nhưng trong lòng hẳn là hài lòng lắm đấy.”

Cậu ấy vui vẻ nói: “Tôi nói với cậu, mặc dù tính ra thì cảnh diễn đầu tiên của cậu là ở đoàn phim của Hứa Giao Quân, nhưng Đặng đạo diễn cảm thấy ông ấy dẫn dắt cậu trước, ông ấy vẫn phải xếp hạng trước Hứa Giao Quân.”

“Ông ấy đã xem cậu là người trong nhà rồi, cho nên cậu ở bên ngoài diễn tốt, ông ấy cũng được rạng rỡ mặt mày.”

Mạc Bắc Hồ vừa ăn vừa nghiêm túc gật đầu.

Phó Hoan móc camera ra: “Cậu ăn đi, tôi thuận tiện chụp một ít tư liệu.”

“Tôi còn mang theo Polaroid, cậu có biết dùng không?”

*Polaroid: máy ảnh lấy ảnh ngay tại chỗ.

Mạc Bắc Hồ lắc đầu, nhưng vẫn nhận lấy máy ảnh nho nhỏ trong tay đối phương, dưới sự chỉ dẫn của Phó Hoan, nâng lên cùng tự sướng với cậu ấy một tấm.

Có vài cô gái trẻ đi ngang qua tò mò nhìn bọn họ thêm hai lần, nhỏ giọng thì thầm: “Có phải là blogger ẩm thực không vậy? Nền tảng nào thế? Cậu đi hỏi, tôi không được tôi không đi!”

Phó Hoan rất mẫn cảm mà quay đầu lại, ôn hòa lộ ra nụ cười: “Hai chúng tôi là diễn viên, ra ngoài chơi chơi quay vlog một chút.”

Cậu ấy thuần thục giơ điện thoại di động lên rồi mở tài khoản chính thức của đoàn phim ra: “Muốn xem Tiểu Hồ xin hãy theo dõi , cảm ơn! À, nếu cũng muốn xem tôi thì...”

Cậu ấy thẹn thùng cúi đầu xuống: “Cũng theo dõi đoàn phim chúng tôi là được rồi.”

Hai cô gái không nhịn được cười rộ lên, nhao nhao đồng ý sẽ thêm một fans cho cho cậu ấy, đến lúc muốn chụp ảnh chung xin chữ ký cũng không quên hỏi Phó Hoan một phần.

Phó Hoan cảm thán sờ sờ mặt mình: “Fans vốn vô tình, đều nhờ tôi nỗ lực.”

Mạc Bắc Hồ cắn bánh bao, khen cậu ấy: “Lợi hại!”

“Khà khà.” Phó Hoan cười, tiện tay nhìn tin nhắn trong điện thoại, phát ra một tiếng “í” có chút nghi ngờ.

“Làm sao vậy?” Mạc Bắc Hồ chớp chớp mắt.

Phó Hoan nhíu mày, gãi gãi đằng sau ót: “Tiểu Lý gửi tin nhắn cho tôi, nói vừa rồi phòng huấn luyện suýt chút nữa xảy ra sự cố, dọa bọn họ sợ hết hồn.”

Mạc Bắc Hồ cả kinh: “Sự cố?”

Tiểu Lý cậu cũng nhớ, chính là diễn viên cao gầy ban đầu Lộ Trưng chỉ cho cậu quan sát.

“Nghe nói là lúc đẩy tạ.” Phó Hoan có chút nghĩ mà sợ: “Tiểu Lý vừa muốn nằm lên đó, Lộ Trưng đột nhiên gọi anh ta lại, kiểm tra thêm thiết bị một lần, kết quả phát hiện ốc vít bị lỏng...”

Mạc Bắc Hồ hơi trợn to hai mắt, thở phào nhẹ nhõm: “Không có chuyện gì là tốt rồi.”

“Chính là...” Phó Hoan do dự một chút, nhỏ giọng nói: “Tiểu Lý nói, Lộ Trưng thấy thiết bị thật sự có vấn đề cũng giật mình.”

“Mặc dù bọn họ để Tiểu Lý nghỉ ngơi một chút, những chuyện khác cũng không nói gì, nhưng Tiểu Lý nghe Lộ Trưng nói với đạo diễn...”

Phó Hoan đè âm thanh càng thấp hơn, ghé sát vào bên cạnh Mạc Bắc Hồ nói: “Anh Lộ nói, lúc đó anh ấy bảo Tiểu Lý dừng lại là bởi vì mơ hồ nghe thấy bên tai có người hô to, bảo anh ấy đừng đi.”

Mạc Bắc Hồ nghi hoặc: “Ai vậy?”

“Không có ai!” Phó Hoan hít một ngụm khí lạnh: “Chính là bởi vì lúc đó bên cạnh anh Lộ không có ai, cho nên Tiểu Lý mới càng nghĩ càng thấy sợ!”

“Nếu là người khác Tiểu Lý sẽ nghi ngờ đối phương đang giả thần giả quỷ một chút, nhưng đó là anh Lộ! Anh Lộ từ trước đến nay có cái gì nói cái đó, anh ấy nhất định sẽ không nói lung tung!”

Cậu ấy khẩn trương hỏi: “Cậu nói xem, chẳng lẽ đoàn phim của chúng ta có quỷ?”

Mạc Bắc Hồ: “...”

Có thì đúng thật là có, chẳng qua không phải quỷ gì xấu, chỉ là một tên sắc quỷ.

Sau khi trải qua chuyện này, Phó Hoan có chút nóng lòng muốn quay về.

Dù sao những thứ còn lại mang về cũng có thể ăn, hai người cũng không ở chợ sớm quá lâu, cùng nhau quay lại đoàn phim.

Bọn họ cũng mang về cho người khác một chút đồ ăn, khi Mạc Bắc Hồ đến đưa bánh bao cho đạo diễn và Lộ Trưng, mắt sắc mà nhìn thấy trong góc tường bày một cái bàn thờ nho nhỏ.

“Quay về sớm như vậy?” Lộ Trưng có chút ngoài ý muốn, nhận bánh bao rồi nhét vào miệng một cái, còn tiện tay đặt một cái lên trên bàn thờ nhỏ kia.

“Này, cậu!” Đặng đạo diễn trừng hắn ta: “Không phải đã nói đồ cúng phải có yêu cầu sao?”

“Không sao đâu.” Lộ Trưng hiển nhiên không quá tin những thứ này, chỉ là hơi tôn trọng một chút thôi: “Ăn đồ ăn ngon thì cho đối phương một cái, đối phương còn có thể tức giận sao?”

Mạc Bắc Hồ: “Hẳn là không đâu.”

Lộ Trưng khoác lên vai Mạc Bắc Hồ: “Đúng vậy, nhìn xem người trẻ tuổi hiểu chuyện biết bao nhiêu.”

Mạc Bắc Hồ trầm mặc nhìn chằm chằm sắc quỷ treo trên cánh tay Lộ Trưng, bởi vì nó thoạt nhìn vô cùng vui vẻ, một chút cũng không giống đang tức giận.

Có lẽ bởi vì ánh mắt Mạc Bắc Hồ nhìn nó quá mức nóng bỏng, sắc quỷ cuối cùng cũng cảm nhận được gì đó mà ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Mạc Bắc Hồ.

Bốn mắt nhìn nhau, sắc quỷ đại kinh thất sắc: “Chẳng lẽ cậu nhìn thấy tôi?”

Lần trước Mạc Bắc Hồ dùng nguyên hình dạy dỗ nó, nên con sắc quỷ này dường như vẫn chưa ý thức được Mạc Bắc Hồ chính là hồ ly kia.

Nghĩ đến đây, Mạc Bắc Hồ vẫn là thu hồi ánh mắt về.

Nhưng con sắc quỷ kia lại ghé vào trước mặt cậu, hi hi ha ha muốn dán dán vào người cậu: “Bên này cũng đẹp, tiểu mỹ nhân dán dán--”

Mạc Bắc Hồ không nhịn được, giả vờ xoay người một cước đá văng nó đi.

Sắc quỷ: “!”

Sắc quỷ như bị sét đánh, sau khi lăn hai vòng giữa không trung thì ổn định thân hình, vẫn duy trì khoảng cách an toàn mà cẩn thận theo sát Mạc Bắc Hồ, nhỏ giọng hỏi: “Hồ tiên đại nhân, là ngài sao?”

Mạc Bắc Hồ: “...”

Cậu quay đầu liếc mắt một cái, đột nhiên nói: “Tui đi nhà vệ sinh một lát.”

“Phê chuẩn.” Lộ Trưng buồn cười vỗ cậu một cái: “Chuyện này cũng phải báo cáo với tôi à?”

Mạc Bắc Hồ lén liếc nhìn con sắc quỷ một chút, thật ra cậu không phải nói với Lộ Trưng, cậu đang nói cho sắc quỷ nghe.

Sắc quỷ lại lần nữa đối diện với ánh mắt của cậu, đồng tử động đất, vừa sợ hãi vừa khẩn trương đi theo.

Mạc Bắc Hồ xác nhận trong nhà vệ sinh không có người nào khác, lúc này mới mở miệng: “Sao mày lại nhận ra ta?”

Sắc quỷ khẩn trương nói: “Tôi ở nơi này nhiều năm như vậy, chỉ bị một mình ngài... Ôi không phải, một vị hồ tiên là ngài đánh qua, những người khác căn bản không chạm vào tôi được.”

Hệ thống đang ở trong không gian của nó giúp Mạc Bắc Hồ chỉnh lý lại kịch bản của , không quá chú ý đến bên ngoài, giờ phút này nghi ngờ hỏi: “Hồ Hồ, cậu đang nói chuyện với ai vậy?”

Mạc Bắc Hồ nhắc nhở nó: “Là con sắc quỷ lúc trước.”

“Cậu cứ làm việc của cậu đi, xem như nó không có ở đây.”

Hệ thống nghe thấy quỷ liền biến sắc, lập tức giả bộ như mình không ở đây.

Sắc quỷ cũng đại kinh thất sắc, kinh hoảng thất thố nhìn trái nhìn phải một vòng: “Chẳng lẽ ở đây còn có quỷ khác? Còn có quỷ mà quỷ không nhìn thấy?”

Mạc Bắc Hồ: “...”

Cậu không thể nói cho sắc quỷ, chỉ là làm bộ làm tịch mở miệng: “Đây không phải chuyện mày nên biết.”

“Mày trước kia không phải đã...”

Mạc Bắc Hồ còn chưa nói xong, sắc quỷ đã “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt cậu tự thú: “Hồ tiên đại nhân, tôi khai! Lúc trước tôi đã đồng ý với ngài sẽ không tiếp xúc với phàm nhân nữa, nhưng mà, cái đó, hôm nay tôi đã làm một chút chuyện tốt.”

Nó ngượng ngùng xoắn xít khen ngợi bản thân: “Ôi trời, cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là tôi phát hiện trong đoàn phim của mọi người có một người vẻ mặt u ám giống như sắp gặp xui xẻo, tôi liền bám theo một chút, cứu anh ta một lần.”

“Tôi làm chuyện tốt, liền nghĩ nên thưởng cho bản thân một chút, mới đi tìm Lộ Trưng dán dán.”

Sắc quỷ cực kỳ tự giác nói: “Nhưng mà tôi cũng có giới hạn! Tôi tự quyết định tiêu chuẩn cho mình, nhiều nhất dán nửa tiếng đồng hồ!”

Mạc Bắc Hồ: “...Mày cũng biết tự thưởng cho bản thân ha.”

“Khụ.” Sắc quỷ chột dạ nói: “Mọi người không phải thường nói, yêu bản thân là chuyện quan trọng nhất sao.”

Mạc Bắc Hồ có chút bất đắc dĩ, nghiêm túc giáo dục nó: “Nhưng mày phải nhớ kỹ thân phận của mình.”

“Mày là một con quỷ.”

“Người và quỷ tiếp xúc quá lâu, sẽ khiến âm khí nhập thể...”

Sắc quỷ nghiêng thân ngã xuống đất, che miệng nói: “Hu.”

“Không nghĩ tới tôi với anh Lộ, âm dương cách biệt, như cách cả lạch trời!”

Mạc Bắc Hồ bất đắc dĩ: “Sống chết vốn là một cửa ải lớn, chết thì cũng chết rồi, nhất định...”

Tiếng sắc quỷ khóc càng to hơn.

Mạc Bắc Hồ bị nó làm ồn đến mức đau đầu, chỉ vào một góc của bàn thờ nhỏ: “Hay là mày đi ăn một chút?”

Sắc quỷ rất có giới hạn mà nói: “Không được! Tôi là một sắc quỷ, tôi chỉ muốn ăn tú sắc khả xan, huhuhu...”

Mạc Bắc Hồ trầm ngâm chốc lát, thở dài một hơi rồi nói: “Được rồi, xem như bởi vì lần này mày quả thật đã làm chuyện tốt.”

“Mày đừng khóc, an tĩnh đợi ở đây một chút, một lát nữa ta sẽ khen thưởng cho mày.”

Sắc quỷ: “?”

Mạc Bắc Hồ chạy ra ngoài hỏi Phó Hoan mượn Polaroid, Phó Hoan liền đồng ý.

Sau đó Mạc Bắc Hồ đã tìm được Lộ Trưng liền kéo hắn ta vào phòng nhỏ: “Anh Lộ, tui có một người bạn.”

Lộ Trưng cười xoa xoa đầu cậu: “Chà, Tiểu Hồ ở bên ngoài đã kết giao bạn bè rồi a?”

Mạc Bắc Hồ mắt trông mong nhìn hắn ta: “Người bạn kia của tui rất thích anh, có thể cho đối phương một tấm ảnh chụp có chữ ký không.”

Lộ Trưng cực kỳ hào phóng: “Đương nhiên, cậu chụp đi.”

Mạc Bắc Hồ: “Đối phương nói muốn không mặc quần áo.”


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 36
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...