Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 35

 Mạc Bắc Hồ xuống xe ngựa, nhìn thấy một đám người trước mặt, sợ đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Nhưng cậu đã trà trộn trong đoàn phim nhiều ngày nay, cũng học không ít đồ vật ở chỗ mọi người, mạnh mẽ khống chế biểu cảm, nâng hộp thức ăn trong tay lên với Thiếu tướng quân đang chờ cậu ở trước cửa cung, lộ ra một nụ cười xán lạn.

Ánh mắt Tam hoàng tử và Thiếu tướng quân đối diện nhau, giữa hai người bọn họ ám dũng lưu động, giằng co với nhau, cuối cùng vẫn là Thiếu tướng quân mở miệng trước: “Sắc trời đã tối, Tam hoàng tử nên sớm hồi phủ một chút.”

“Thiếu tướng quân sao lại ở đây?” Tam hoàng tử nâng mắt, đối chọi gay gắt: “Nơi luyện binh của ngươi ở ngoại ô, sao lại đến làm loạn trong hoàng thành?”

Thiếu tướng quân hừ lạnh một tiếng: “Thần lo lắng điện hạ nhất thời bị quỷ mê hoặc tâm khiếu, làm chuyện không nên làm.”

“A Chiêu, lại đây.”

Thập Nhất hoàng tử che trán lại, lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn lấy lòng, nâng nâng hộp thức ăn trong tay lên cho hắn ta xem.

“Ngài ta cho sao?” Thiếu tướng quân nâng cằm, cố ý nói cho Tam hoàng tử nghe: “Chúng ta không cần của ngài ấy, nói không chừng có bỏ độc, tôi mang đồ ăn khác cho ngài.”

Hứa Giao Quân làm một thủ thế, máy bay không người lái chậm rãi bay lên, quay con đường dài này từ trên xuống dưới.

Trên xe ngựa của Tam hoàng tử treo hai chiếc đèn lồng, quân sĩ phía sau Thiếu tướng quân nâng đuốc.

Thập Nhất hoàng tử cầm hộp đồ ăn trong tay, di chuyển từ nguồn sáng sau lưng sang một nguồn sáng khác, trong nháy mắt bước vào bóng tối, tên bắn lén phá không mà đến.

Tam hoàng tử và Thiếu tướng quân đồng thời biến sắc.

“Cảm ơn đạo diễn!” Mạc Bắc Hồ nhỏ giọng giải thích: “Không có ngủ, chỉ là nhắm mắt lại một chút.”

Sau đó liền mất đi ý thức, mà thôi.

Nhìn chung cũng giống như học sinh lên lớp, trong lúc hoảng hốt đột nhiên mất đi ý thức, không thể tính là ngủ được!

Mạc Bắc Hồ còn muốn giải thích thêm hai câu, Quý Phi và Hoàng Hậu hôm nay không có suất diễn đã cùng nhau đẩy bánh kem và hoa tươi tới, hô một tiếng: “Đóng máy vui vẻ!”

Quý Phi cười nhét hoa vào trong lòng Mạc Bắc Hồ, nắn nắn mặt cậu: “Bé cưng, đừng trách dì tàn nhẫn độc ác, đều là biên kịch viết.”

Biên kịch vội vàng ném nồi: “Là đạo diễn muốn quay cái này!”

“Huhuhu!” Liên Vũ Tình vừa lau lau nước mắt vừa đưa hoa cho cậu: “Tôi khóc luôn rồi, kết quả cậu vậy mà lại ngủ gật trên mặt đất, đền nước mắt cho tôi!”

Mạc Bắc Hồ khiếp sợ nghiêng đầu xem mặt cô ấy: “Thật sự khóc rồi sao?”

Bọn họ hi hi ha ha vây Mạc Bắc Hồ lại thành một vòng, chúc mừng cậu đóng máy.

Hứa Giao Quân chen chúc đi ra từ trong đám người, đắc ý dào dạt mà lắc lư đến trước mặt đoàn phim cách vách được hắn ta cố ý mời đến xem đóng máy, làm mặt quỷ hỏi: “Thế nào?”

“Tốt.” Lộ Trưng khen một câu: “Mấy người bọn họ diễn tốt như vậy, đến mức không còn giống phim của anh nữa.”

Hứa Giao Quân trợn trắng mắt giận dữ nhìn: “Có ý gì?”

Diễn xuất của phim hắn ta luôn luôn dựa vào giá trị nhan sắc, kỹ thuật diễn bình thường đều là lúc có lúc không.

“Quả thực không tồi.” Đặng đạo nhìn Mạc Bắc Hồ, trong lòng trong mắt đều là vừa lòng: “Cũng là tôi dựng nền tảng cho cậu ấy, trước khi cậu ấy đến tôi đã bồi dưỡng cho cậu ấy không ít.”

“Không phải chứ?” Hứa Giao Quân khiếp sợ nhìn về phía ông ấy: “Đặng đạo, tôi cảm thấy chú luôn luôn rất ngay thẳng, sao cũng tới tranh công với tôi?”

Chu Vân Thượng liếc mắt nhìn Hứa Giao Quân một cái, không lên tiếng.

“Cậu.” Hứa Giao Quân cà lơ phất phơ khoác tay lên vai ông: “Đánh giá một chút đi.”

Chu Vân Thượng thối mặt: “Anh cố ý gọi điện thoại cho mẹ của anh buộc tôi đến đây một chuyến, chính là để muốn tôi xem cậu ấy diễn cảnh đóng máy này?”

Hứa Giao Quân hai tay khoanh trước ngực: “Không xuất sắc sao?”

Chu Vân Thượng khịt mũi xem thường: “Chỉ với cái kịch bản này của cậu...”

Hứa Giao Quân cắt lời ông ấy: “Con biết kiểu đạo diễn như cậu chướng mắt phim ngôn tình bọn con, nhưng hôm nay trọng điểm không phải cái này, con nói là kỹ thuật diễn của Tiểu Hồ.”

“Cậu không phải vẫn luôn tìm cái gì mà linh tính hoang dã đến từ núi rừng sao?”

“Cái này còn không phải hoang dã? Cái này còn không phải linh tính?”

Hắn ta ghé vào trước mặt Chu Vân Thượng, đeo cái kính râm phiên bản giới hạn của mình lên mặt ông ấy, chỉ vào hai mắt ông ấy mà nói: “Cái này còn không phải mù?”

Lộ Trưng thật sự nhịn không được mà cong khóe miệng lên, cười đến mức dương mi thổ khí: “Hoang dã, linh tính, mù!”

Đặng đạo diễn: “...”

Đặng đạo bình tĩnh dời mắt đi, không tham gia vào cuộc chiến này.

Nói đùa, cái miệng thối kia của Chu Vân Thượng, bình thường ai dám trêu chọc vào.

Nếu không phải hiện tại đang nói chuyện, một người là cháu trai lớn của ông ấy, một người là bạch nguyệt quang ông ấy cầu mà không được, Chu Vân Thượng đã sớm bắt đầu dùng miệng công kích bằng nọc độc không phân biệt địch ta rồi.

Hứa Giao Quân một bộ “con là vì tốt cho cậu” mà vỗ vỗ vai ông ấy: “Chu đạo diễn, con biết cậu là đạo diễn lớn, sĩ diện, nhưng con nói với cậu, qua thôn này thì không còn cửa hàng nào đâu.”

“Hôm nay là một ngày lành, Hồ Hồ lần đầu tiên đóng máy, tâm trạng nhất định rất tốt, cậu nhân dịp hiện tại, đi tìm cậu ấy.”

Chu Vân Thượng rốt cuộc chậm rãi xoay đầu sang nhìn hắn ta.

Hứa Giao Quân còn đang khuyên nhủ ông: “Nhanh lên đi, con nói với cậu bộ phim này của con thời gian rất gấp gáp, không đến mấy tháng nữa là phát sóng rồi, đợi đến lúc phát sóng thì giá trị con người Hồ Hồ của chúng ta sẽ không giống như bây giờ nữa, cậu trèo cao không nổi đâu.”

Chu Vân Thượng hít sâu mấy hơi, cuối cùng đè xuống suy nghĩ tội lỗi muốn đánh chết hắn ta rồi về nhà tạ tội với chị mình, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Cậu ấy không thích hợp với kịch bản kia.”

“Cũng không thích hợp với Phi Tinh Thượng Tướng.”

“Chậc.” Hứa Giao Quân buông tay ra, hận rèn sắt không thành thép mà nhìn ông ấy: “Sao cậu lại dầu muối đều không ăn như vậy hả?”

“Có phải từ nhỏ đã quen làm học sinh xuất sắc nên không nghe phê bình được, không thừa nhận sai lầm được đúng không?”

“Cậu cứ thành thật nói lúc trước cậu nhìn nhầm, bỏ sót viên ngọc thô này thì có làm sao đâu?”

“Tôi không nhìn nhầm.” Chu Vân Thượng cứng cổ: “Tôi chỉ là không nghĩ tới cậu ấy tiến bộ nhanh như vậy, cậu ấy khi đó thật sự là một thằng nhóc còn chưa nhập môn kỹ thuật diễn, hiện tại... cũng chỉ là có chút giống như đã tiến bộ mà thôi.”

“Cậu cái người này...” Hứa Giao Quân cũng không còn cách nào với ông ấy, chỉ có thể lắc đầu: “Nếu như cậu muốn kích hoạt cốt truyện ‘chớ khinh thiếu niên nghèo’ trong đoàn phim cách vách thì cậu cứ nhởn nhơ như vậy đi.”

Chu Vân Thượng làm như không nghe thấy, xoay người rời đi: “Không có chuyện gì thì tôi đi đây, một chút chuyện nhỏ lại đại kinh tiểu quái lên, chưa từng nhìn thấy diễn viên giỏi bao giờ sao?”

Hứa Giao Quân: “...”

Lộ Trưng cũng nhìn ông ấy rời đi.

Hứa Giao Quân gãi gãi đầu, cảm thấy có chút đáng tiếc: “Tôi vốn dĩ muốn mượn cơ hội này để ông ấy lại suy xét một chút, cho Tiểu Hồ diễn Phi Tinh Thiếu tá.”

“Đáng tiếc ông ấy cũng là một người cố chấp.” Lộ Trưng cười cười: “Không sao, Tiểu Hồ của chúng ta từng bước in từng dấu chân, từ từ tới, đi chậm một chút cũng ổn định.”

Chu Vân Thượng đi rồi, Đặng đạo mới chậm rì rì mở miệng: “Không có ánh mắt.”

Hứa Giao Quân cười rộ lên: “Thật ra tôi cảm thấy, chỉ thiếu một chút nữa thôi.”

“Vừa rồi cậu nhất định đã động lòng, chú không phát hiện ra sao? Lúc cậu rời đi thậm chí còn không nói tạm biệt với Lộ Trưng, trước kia sao có thể như vậy chứ.”

Lộ Trưng đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Không xong!”

“Làm sao vậy?” Hứa Giao Quân mờ mịt: “Ông ấy không nói tạm biệt với anh đến nỗi không xong như vậy sao?”

Lộ Trưng đã xông vào trong đám đông, hét lớn một tiếng: “Ôi! Không được! Câm miệng!”

Không khí hiện trường ăn mừng đóng máy quá mức tốt đẹp, Mạc Bắc Hồ suýt nữa bị một nhóm người lớn hôn lên mặt, lúc bị Lộ Trưng kéo ra vẫn còn đang cười ngây ngô.

Lộ Trưng nhọc lòng mà chà xát hai má cậu: “Chú ý ảnh hưởng! Lúc mọi người nhéo có rửa tay chưa vậy?”

“Ôi?” Mạc Bắc Hồ kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Anh Lộ sao anh lại tới đây?”

“Đến đón cậu đấy.” Lộ Trưng đưa đồng hồ cho cậu xem: “Cậu quên rồi? Chúng ta đã nói trước, vừa qua mười hai giờ liền đến đón cậu, nên đến sớm một chút.”

Liên Vũ Tình có chút không nỡ: “Ôi, Hồ Hồ phải đi rồi sao?”

“Tui đóng máy rồi.” Mạc Bắc Hồ còn đang ôm hoa mà bọn họ nhét cho cậu, cười rộ lên giữa một bó hoa: “Phải đi đoàn phim bên cạnh huấn luyện rồi!”

“Này chờ một chút!” Hứa Giao Quân vội vàng nhảy xuống: “Kịch bản đóng máy rồi, nhưng tuyên truyền vẫn còn một video chưa quay.”

“Lúc trước đã đồng ý, mọi người đưa Tiểu Hồ cho chúng tôi mượn, chúng tôi cũng phối hợp tuyên truyền giúp mọi người một chút.”

“Dù sao chúng ta nhất định sẽ không trùng ngày chiếu, không đụng nhau.”

“Nhưng mà cần mọi người phối hợp.”

Đợi xử lý xong những chuyện nhỏ linh tinh vụn vặt, Mạc Bắc Hồ và Lộ Trưng lên xe, còn thò đầu ra từ cửa sổ xe vẫy vẫy tay tạm biệt bọn họ.

Lộ Trưng nhìn tới mức buồn cười, kéo cậu trở về: “Chú ý an toàn giao thông, đừng thò đầu ra ngoài cửa sổ.”

“Sao lại giống như chó con vậy.”

Mạc Bắc Hồ cảnh giác quay đầu: “Tui không phải chó!”

Lộ Trưng nhướng mày: “Vậy là cái gì?”

Mạc Bắc Hồ: “Tui là hồ...”

Lưỡi cậu bị mắc kẹt trong nháy mắt, sau đó kiên định nói: “Tui là người!”


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 35
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...