Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 34

 Mạc Bắc Hồ cuối cùng vẫn bỏ qua nguyện vọng thứ hai của Tạ Hào, duỗi vuốt sờ sờ hắn, tốn một chút giá trị tình yêu để chúc hắn đào hoa nở rộ.

-- Dù sao cậu cũng chỉ tiêu hao một chút giá trị tình yêu, đối với vận mệnh đã định của hắn mà nói, sẽ không tạo thành thay đổi quá lớn, nhiều lắm là trúng một vài tờ vé số nhỏ, muốn biến ra người trong lòng cho Tiểu Tạ tổng, sợ rằng vẫn có chút khó khăn.

Theo lý mà nói, Tạ Hào là ông chủ hiện tại của cậu, căn cứ theo “đạo lý đối nhân xử thế” mà A Thống truyền thụ cho cậu trong thế giới nhân loại, cậu tiêu tốn cho lãnh đạo nhiều một chút cũng không có gì, chỉ là…

Chỉ là cậu chỉ có thể khiến hoa đào của ông chủ nở rộ, chứ không thể xác định hoa đào tìm đến cửa có phải hoa đào hắn thích hay không.

Mạc Bắc Hồ chột dạ nhìn theo Tạ Hào lên xe rời đi, yên lặng chúc hắn toại nguyện ở trong lòng.

Mà Tạ Hào ngồi lên xe, vừa mới thả lỏng một hơi liền nhận được điện thoại của ông cụ trong nhà.

Tạ Chấn Phong: “Con bé nhà họ Từ du học về nước rồi.”

“Hai đứa lúc nhỏ còn từng chơi chung với nhau.”

Tạ Hào: “...”

Hắn trầm mặc liếc mắt nhìn điện thoại, nhịn xuống xúc động trực tiếp cúp máy, hỏi đối phương: “Là cô nhóc sứt mất nửa chiếc răng cửa trước bậc thang nhà chúng ta đúng không?”

Tạ Chấn Phong cường điệu: “Chính là người mỗi năm đều thi được hạng nhất, chăm học hiểu chuyện ra nước ngoài nghiên cứu vật lý, hiện tại còn trở về báo đáp tổ quốc!”

Tạ Hào nghi hoặc: “Nhà họ Từ có hai đứa con gái?”

Tạ Chấn Phong: “Khụ, chính là đứa rụng nửa chiếc răng cửa kia.”

Tạ Hào hiểu rõ: “Con nói mà.”

“Con nhớ cô ấy rụng nửa chiếc răng, hốc mắt đỏ bừng mà vẫn không chịu khóc...”

Giọng điệu Tạ Chấn Phong không cho phép thỏa hiệp: “Con đi gặp một lần.”

Giọng điệu Tạ Hào cũng không cho phép thỏa hiệp: “Không đi.”

Tạ Chấn Phong giận dữ: “Con tưởng để con đi xem mắt sao! Người ta còn có thể xem trọng con chắc?”

Tạ Hào hơi có chút kinh ngạc: “Nếu không thì?”

Tạ Chấn Phong có chút lắp bắp: “Chính là cái kia, đã lâu không gặp, liên lạc tình cảm...”

Tạ lão gia tử ngay thẳng cả đời, hiển nhiên sẽ không quanh co lòng vòng, một đoạn khách sáo nói tới mức lộ ra trăm ngàn sơ hở.

Tạ Hào có chút tiếc hận: “Rốt cuộc là chuyện hoang đường đến mức nào, ngay cả ba cũng bắt đầu vòng vo rồi?”

“Khụ.” Tạ Chấn Phong cuối cùng cũng mở miệng: “Cô ấy còn có một người anh trai, con còn nhớ không?”

Tạ Hào nghiêm túc suy nghĩ một hồi, bừng tỉnh đại ngộ: “Chính là vị mà người bởi vì em gái rụng nửa chiếc răng, sợ tới mức khóc còn lớn tiếng hơn cả em gái kia sao?”

“Ừ.” Tạ Chấn Phong hàm hồ lên tiếng: “Thằng nhóc nhà họ Từ kia, cũng học nghệ thuật, làm một cái gallery gì đó, sau đó...”

Tạ Hào nhướng mày: “Sau đó?”

Tạ Chấn Phong cân nhắc một hồi lâu, cuối cùng vẫn là nói thẳng: “Nó thích đàn ông.”

Tạ Hào trầm mặc một lát, cảm thán một tiếng: “Lão Tạ, nhiều năm như vậy là con hiểu lầm rồi.”

“Ba một chút cũng không hề phong kiến, ba cực kỳ cởi mở -- ba để con đi xem mắt với đàn ông à?”

“Nói bậy!” Giọng nói Tạ Chấn Phong lớn như chuông đồng: “Ông đây là muốn con đi gặp một lần, sau đó...”

 ---

Chá: “Sau đó…” làm gì ai biết không, hehhe

“Sau đó để thằng nhóc nhà họ Từ xem thử một chút, con có phải cũng là...”

Tạ Hào chống đầu, nhẹnhàng  thở dài một tiếng: “Lão Tạ.”

“Không có chuyện gì thì đừng suy nghĩ lung tung.”

Tạ Chấn Phong cứng cổ: “Con nhiều năm như vậy cũng không theo đuổi sau mông đứa con gái nào, ba lo lắng cho con thì có sao?”

“Con lại suy nghĩ cẩn thận một chút.” Tạ Hào nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nói hươu nói vượn: “Năm đó ba thật sự nhìn con sinh ra à? Thật sự không phải là ôm trở về từ chỗ phi thuyền vũ trụ linh tinh gì đó?”

“Con cảm thấy có lẽ con không thích đàn ông cũng không thích phụ nữ, con cứ không thích con người.”

Tạ Chấn Phong giận đến mức thổi râu trừng mắt: “Vậy tôi đi vào núi sâu rừng già tìm yêu quái cho anh à?”

Tạ Hào cười đến mức không ngừng được, Tạ Chấn Phong bị hắn chọc tức, trực tiếp cúp điện thoại.

Tạ Hào lắc đầu, nói với quản gia Trương: “Chú xem ông ấy, bao nhiêu tuổi rồi còn nóng nảy như vậy.”

Quản gia Trương ôn hòa cười cười, không nói thêm gì.

Tạ Hào lại đột nhiên hỏi ông: “Mà, chú Trương, dường như chú chưa bao giờ giục con tìm đối tượng.”

“Không vội.” Quản gia Trương cười tủm tỉm nói: “Duyên phận đến thì tất nhiên sẽ đến.”

Tạ Hào thuận miệng nói: “Nếu như không đến thì sao?”

“Sẽ đến.” Quản gia Trương nhìn đèn xanh đèn đỏ phía trước, xe cộ như nước chảy, người đi không ngừng: “Lão gia kết hôn tương đối trễ, lúc đó ông ấy cũng nói muốn lấy sự nghiệp của mình làm trọng, kết hôn không có gì thú vị.”

“Nhưng sau khi gặp được phu nhân thì đuổi theo bà chạy hơn một nửa địa cầu, làm hết tất cả những chuyện lãng mạn mà trước đây xem thường...”

Tạ Hào hơi hơi nhướng mày, cực kỳ hứng thú hỏi ông: “À đúng rồi, chú Trương lúc đó đã chứng kiến, vậy chú có từng nói câu nói kia chưa?”

Quản gia Trương nghi hoặc: “Câu nói kia?”

Tạ Hào hắng hắng giọng: “Thiếu gia đã lâu rồi không cười như vậy...”

Quản gia Trương: “...”

Giai đoạn sau, quay chụp vô cùng thuận lợi.

Mấy ngày nay đại đa số suất diễn đều là của Mạc Bắc Hồ, nếu không phải ở chung một chỗ với nam nữ chính, trở thành một mắt xích nhỏ trong tình cảm của cặp đôi gà bông thì cũng là Thiếu tướng quân mang ra ngoài, thăm dò rốt cuộc cậu có thật sự ngốc hay không.

Mà cảnh diễn hôm nay là nữ chính mơ hồ ý thức được phía sau hôn sự của nàng và Thập Nhất hoàng tử có lẽ có nam chính đang quạt gió thêm củi, cho nên giận dỗi không gặp mặt nam chính, cố ý đi cùng Thập Nhất hoàng tử.

Mà trong lúc ở chung, nàng cũng sinh ra vài phần đồng tình thương tiếc với vị Thập Nhất hoàng tử vừa sinh ra đã không được ai quan tâm chăm sóc này.

Tam hoàng tử chỉ có thể tính kế để người lấy danh nghĩa dẫn Thập Nhất hoàng tử và nàng cùng nhau ra khỏi cung du ngoạn, dẫn nữ chính và Thập Nhất hoàng tử ra khỏi cung, lúc này cuối cùng mới gặp được nữ chính.

Trước mắt chính là điểm mấu chốt để tình cảm của nam nữ chính tiến triển, nữ chính từng câu ép hỏi, mới có thể phá vỡ tầng bình tĩnh ngụy trang của Tam hoàng tử, khiến hắn ta thổ lộ chân tâm giấu dưới mưu kế chồng chất của mình.

Cảnh diễn vừa bắt đầu quay, bên kia là nữ chính đang khóc lóc nói từ nay về sau nàng chính là đệ muội của Tam hoàng tử, xin huynh trưởng tự trọng, bên còn lại là Thập Nhất hoàng tử thiên chân vô tà đuổi theo con bướm trong bụi hoa, chạy tới chạy lui bên cạnh hai người bọn họ.

Sau đó Thập Nhất hoàng tử vừa quay đầu lại, Tam hoàng tử đã đè người hôn lên, cậu “í da” một tiếng, vội vàng giơ tay bịt kín mắt.

Hứa đạo giơ ngón tay cái với cậu, ra hiệu cậu tránh máy quay mau chóng chui ra.

Mạc Bắc Hồ dùng tư thế vặn vẹo ngồi xổm xuống, tay chân cùng sử dụng mà bò ra ngoài góc quay camera, ngồi chồm hổm cùng Hạ Phong Khinh xem hai người bọn họ hôn môi.

Cameraman đẩy ống kính lên, dùng một tư thế quỷ dị vòng quanh một vòng lại một vòng xung quanh nam nữ chính đang ôm hôn.

Quay xong đoạn này, Hứa đạo vuốt cằm suy nghĩ: “Lại quay thêm một đoạn đi.”

“Tôi cảm thấy vừa rồi có chút dịu dàng rồi, tính trơ trẽn không đủ, Lý Huyên cậu phải ôm chặt hơn nữa, muốn một chút cảm giác kiểu như mất khống chế, không đúng, cảm giác gần như sắp mất khống chế, hiểu không?”

Bạch Gia Trình sờ sờ vành tai đỏ lên, có chút ngượng ngùng gật đầu: “Ồ ồ.”

Hứa Giao Quân lại xoay qua nhìn về phía Mạc Bắc Hồ: “Tiểu Hồ cậu...”

Mạc Bắc Hồ đứng lên: “Tui còn phải lên sao?”

Hứa Giao Quân lắc đầu: “Thôi, cảnh này cậu trước không lộ mặt.”

Hắn ta lẩm bẩm: “Vốn cho rằng để bọn họ hôn nhau trước mặt Thập Nhất hoàng tử sẽ càng k*ch th*ch hơn, có chút cảm giác trái với đạo đức, nhưng quay ra thì... Luôn có cảm thấy như đang bắt nạt trẻ con.”

Hạ Phong Khinh bổ sung: “Còn là kiểu trẻ con bị ngốc.”

Mạc Bắc Hồ không quá hiểu, dựa theo tinh thần không hiểu thì phải hỏi, liền mở miệng: “Tại sao lại trái với đạo đức? Tại sao lại k*ch th*ch?”

Nam nữ chính phải dặm thêm chút son môi, Hứa Giao Quân cũng rảnh rỗi nên giải thích với cậu: “Cậu nghĩ xem, hiện tại cậu và Thương An Du có hôn ước, vậy nàng với Tam hoàng tử chính là quan hệ họ hàng, sau đó hai người bọn họ hôn môi, loại cảm giác cấm kỵ trái với đạo đức này, khá k*ch th*ch.”

Hắn ta nói một cách nghiêm trang: “Đương nhiên, chỉ giới hạn trong các tác phẩm văn học nghệ thuật thôi.”

Đổi thành người khác, một câu này hắn ta cũng không cần phải nói, nhưng người trước mắt là Mạc Bắc Hồ, vẫn nên phòng ngừa lỡ như.

Mạc Bắc Hồ nghiêm túc gật đầu: “Thì ra là như vậy, Thương An Du có hôn ước với tui, vậy Tam hoàng tử chính là... Đại bá của nàng?”

Hứa Giao Quân đột nhiên thay đổi sắc mặt, che lỗ tai lại kêu to: “Đủ rồi! Tiểu Hồ đừng gọi như vậy nữa! Đúng là một cách xưng hô có tính công kích! A a a! Mau khiến tôi quên đi!”

“Cái gì mà đại bá! Nam chính có thể là chú nhỏ! Nữ chính có thể là dì nhỏ! Nhưng nam chính không thể là đại bá, nữ chính cũng không thể là đại thẩm!”

Mạc Bắc Hồ mờ mịt nhìn về phía Hạ Phong Khinh: “Tui tính sai thân thích sao?”

“Không có.” Hạ Phong Khinh khó khăn nhịn cười: “Chẳng qua... có một số lời là đúng, nhưng tốt nhất đừng nên nói.”

Mạc Bắc Hồ mờ mịt nhìn hắn ta nhịn cười đến mức hơi run rẩy, nhỏ giọng nói: “Cậu không cần giả vờ phóng khoáng đâu.”

 Mạc Bắc Hồ vẻ mặt nghiêm túc mà vỗ vỗ ngực, giơ ngón tay cái lên: “Có tui ở đây, anh em!”

Trong nháy mắt đó, cậu giống như bị Trương Tuần Quang bám vào người.

Hạ Phong Kinh che mắt lại, cười đến mức hơi run rẩy: “...Không, tôi là thật sự cảm thấy buồn cười.”

Mạc Bắc Hồ: “A?”

Hứa Giao Quân vất vả lắm mới có thể ném đại bá đại thẩm ra khỏi đầu, cảnh hôn này đổi mấy góc quay, cuối cùng cũng quay ra được một cảnh khiến hắn ta hài lòng.

Cũng đã sắp đến thời gian dùng cơm tối, Hứa đạo diễn bảo bọn họ đi ăn cơm, trên mặt mọi người mang theo nụ cười quỷ dị, lại ngồi xuống trước màn hình theo dõi.

Mạc Bắc Hồ nhịn không được nhìn hắn ta thêm một cái rồi hỏi: “Anh không ăn cơm ạ?”

“Đang ăn nè.” Hứa đạo diễn cười vô cùng ngọt ngào: “Đang ăn cơm CP của tôi.”

Hắn ta say mê mà nói: “Tiểu Hồ, làm đạo diễn thật tốt mà, có thể ấn đầu bắt CP của tôi hôn nhau.”

Mạc Bắc Hồ: “...”

Cậu đột nhiên cảm thấy Hứa đạo cũng rất có tiềm năng làm thần tiên, nếu quán triệt loại ý chí này, sau này nói không chừng sẽ cơ hội tiến vào từ đường Nguyệt Lão.

“À đúng rồi.” Hứa Giao Quân quay đầu lại cười với cậu: “Hôm nay chính là ngày cuối cùng của cậu phải không?”

“Quay xong cảnh diễn buổi tối thì cậu đã đóng máy rồi, lần đầu tiên vào phim trường, cảm giác thế nào?”

Hắn ta thuận miệng nói: “Tôi nhớ lúc trước cậu đến chỗ cậu tôi thử vai, ông ấy còn nói cậu không biết diễn, chỉ biết bắt chước, hiện tại cảm giác thế nào?”

Mạc Bắc Hồ sửng sốt một chút, nghiêm túc suy tư trong chốc lát rồi nói: “Tui cảm thấy hình như biết một chút rồi.”

“Phải không?” Hứa Giao Quân mỉm cười nhìn cậu: “Thật ra không phải mỗi một diễn viên đều là phái thể nghiệm, có không ít phái kỹ xảo cũng có thể diễn giải vai diễn thật tốt.”

“Nhân vật này rất giống với tính cách vốn có của cậu, cho nên đối với cậu mà nói, độ khó khăn không lớn.”

“Cảnh diễn tối nay, cậu có thể thử thật sự nhập tâm vào nhân vật này thử xem, bày ra một chút sự tiến bộ gần đây của cậu.”

Mạc Bắc Hồ hiếm khi thấy hắn ta đứng đắn như vậy, thoáng có chút cảm động: “Tui sẽ cố gắng thật tốt, đạo diễn!”

“Ừm.” Hứa Giao Quân xua xua tay: “Đi đi, ăn cơm đi.”

Mạc Bắc Hồ xoay người rời đi, không nhìn thấy Hứa Giao Quân xoay người về phía cậu, cũng lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Đêm xuống, cảnh diễn cuối cùng của Mạc Bắc Hồ bắt đầu khai máy.

Vốn dĩ ở trong kế hoạch của Tam hoàng tử, hôn ước của Thập Nhất hoàng tử và nữ chính chỉ là công cụ dùng để ngăn cản Thái tử và Thương An Du, đến thời điểm thích hợp sẽ giết Thập Nhất hoàng tử, hôn sự của Thương An Du tất nhiên có thể nói lại.

Tong từng lần thử thách, Tam hoàng tử cũng thật sự xác nhận, Thập Nhất hoàng tử thật sự là tên ngốc bẩm sinh, cũng không có tâm kế lòng dạ gì.

Chỉ là hiện tại, nữ chính đã thật sự xem Thập Nhất hoàng tử như bạn bè, mà chính hắn ta…

Tam hoàng tử nhìn về phía Thập Nhất hoàng tử đang cuộn tròn trên đệm mềm xe ngựa, ngủ đến an ổn, thưởng thức bình ngọc chứa độc dược trong tay.

Mấy ngày ở chung, cậu dường như đã dỡ bỏ phòng bị, nhưng tư thế ngủ vẫn giống như thú nhỏ cảnh giác.

Ánh trăng lạnh lẽo từ ngoài cửa sổ xe ngựa lẻn vào, Tam hoàng tử ngồi ở bên sườn xe ngựa, ánh sáng phân chia khuôn mặt tuấn lãng của hắn ta, nơi giao nhau giữa minh và ám, thiện ác dường như chỉ trong một suy nghĩ.

Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Thập Nhất hoàng tử giật mình tỉnh giấc, Tam hoàng tử đột nhiên siết chặt bình ngọc.

Tầm mắt hai người đối diện nhau, Thập Nhất hoàng tử trợn tròn mắt, đánh bạo lấy đi bình ngọc trong tay hắn ta.

Tam hoàng tử đột nhiên ngả người về phía trước, cơ thể rời khỏi mảnh bóng tối kia, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cậu rồi nói: “Cái này không được.”

“A...” Thập Nhất hoàng tử mắt trông mong mà nhìn hắn ta, lại vươn tay ôm hộp đựng thức ăn bên cạnh lên.

Tam hoàng tử không nhịn được mà bật cười: “Biết rồi, cái này cho đệ.”

Hắn ta nhìn bóng lưng ôm hộp đồ ăn vui vẻ nhảy xuống xe của thiếu niên, nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Thôi vậy.”

Mạc Bắc Hồ mang theo nụ cười ngây ngô bước xuống xe, vừa quay đầu, nhìn thấy bên cạnh màn hình theo dõi có một đám người đang vây quanh.

Trong đoàn phim có Hoàng Hậu Quý Phi Hoàng Thượng đang xem thì không nói, tại sao Lộ Trưng và Đặng đạo cũng ở đây vậy! Chờ một chút, cái mặt thối ở bên cạnh, không phải là Chu Vân Thượng chứ…


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 34
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...