Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 33
Hứa Giao Quân cực kỳ ghét bỏ Tạ Hào: “Nếu như không có chuyện gì thì anh mau chóng trở về đi.”
“Tiểu Hồ ở đây rất tốt.”
“Nhưng tôi có chuyện mà.” Tạ Hào giả vờ thoải mái mà tiện tay chỉ chỉ Hạ Phong Khinh: “Vẫn chưa hỏi đâu, CP của hai người bọn họ trên mạng cũng là do anh bày mưu đặt kế à?”
Hứa Giao Quân ngây ngẩn cả người: “Ai với ai?”
“Tiểu Hồ và Hạ Phong Khinh.” Tạ Hào đã sớm có chuẩn bị, mở điện thoại ra: “Anh xem, hai người bọn họ mới gặp nhau mấy ngày, siêu topic CP trên mạng cũng đã xây xong rồi.”
“Còn có tận hai cái, đại khái là phân theo vị trí, một cái là Thượng Bắc Hạ Nam, một cái là Thượng Nam Hạ Bắc.”
“Lung tung rối loạn cái gì đấy.” Hứa Giao Quân lắc lắc đầu: “May mắn là tôi đã tốt nghiệp, nếu không kiến thức địa lý thường thức đều phải bị bọn họ làm nhiễu.”
Mạc Bắc Hồ tò mò ghé vào xem.
Hứa Giao Quân thuận tay click mở một trong những siêu thoại, lời dẫn trong trang đầu chính là -- “Hoàng Thượng, ngài còn nhớ Hạ Phong Khinh bên hồ Mạc Bắc năm xưa không”.
*Câu trên chế từ câu “Hoàng Thượng, người còn nhớ Hạ Vũ Hà bên hồ Đại Minh năm xưa không?” của phim Hoàn Châu Cách Cách. Nói chung là kiểu như tin nhắn lôi lại chuyện người iu cũ phiên bản cung đình í.
Hứa Giao Quân: “Phụt!”
Mạc Bắc Hồ mờ mịt ngẩng đầu, không get được điểm cười của hắn ta.
Hứa Giao Quân gãi gãi đầu: “Đây thật sự là một sự nổi lên như diều gặp gió mà.”
“Chính là xuất hiện quá nhanh, tôi mới đến hỏi anh một chút.” Tạ Hào nhún nhún vai: “Hai người bọn họ tối hôm qua mới gặp mặt, sáng sớm nay ngay cả siêu thoại CP cũng đã có rồi, qua thêm hai ngày nữa, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.”
Mặc dù nhiệt độ vẫn chưa quá cao, nhưng hắn vẫn nên phòng ngừa chu đáo mà đến hỏi trước một chút.
Hứa Giao Quân khinh thường nói: “Còn có thể có chuyện gì? Ba Hồ Hồ anh đừng có bảo vệ quá mức, hai người bọn họ cũng không thể làm ra một đứa trẻ mà?”
Tạ Hào nâng mắt nhìn hắn ta chằm chằm.
Hứa Giao Quân đại kinh thất sắc, liếc nhìn Mạc Bắc Hồ, xác nhận với cậu: “Không thể đúng không?”
Mạc Bắc Hồ vội vàng lắc đầu: “Tôi là công... đàn ông!”
Cậu suýt nữa lỡ miệng, nói mình là hồ ly công.
Hứa Giao Quân cười hì hì chỉ vào cậu: “Cậu còn chọn công thụ? Hết hy vọng đi Tiểu Hồ, chỉ với khuôn mặt này của cậu, không làm công được đâu.”
Mạc Bắc Hồ càng thêm mê mang.
Tạ Hào nghe hiểu ý tứ của Hứa Giao Quân, nhướng mày hỏi: “Thật sự không phải là anh?”
“Không phải tôi.” Hứa Giao Quân đường đường chính chính: “Chúng ta muốn đẩy cũng nhất định là đẩy nam nữ chính, vừa nãy tuyên truyền còn để Tiểu Hồ giúp đỡ quay một đoạn video, Gia Trình và Vũ Tình, and Steve Tiểu Hồ.”
*Trend Steve tui thường lướt thấy trên tiktok, chắc mọi người cũng biết: trong video là ảnh một cặp đôi yêu nhau, sau đó ảnh nhích sang một người bạn thân hoặc ai đó đứng kế bên cặp này là “Steve”, kiểu như bóng đèn í.
“Hướng tuyên truyền chúng tôi quyết định là để bọn họ giống như một nhà ba người nuôi dưỡng Tiểu Hồ.”
Tạ Hào nheo mắt lại, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên đầu gối: “Hướng tuyên truyền này... Anh đã hỏi ý kiến của bổn ba Hồ Hồ này chưa?”
“Chưa hỏi.” Hứa Giao Quân cười khiêu khích: “Dù sao Tiểu Hồ cũng không có ý kiến.”
“Nén đau thương nhé Tạ tổng, anh sắp phải đoạt danh hiệu á quân trong cuộc thi ba Hồ Hồ rồi.”
Tạ Hào nhìn về phía Mạc Bắc Hồ, trong ánh mắt mang theo lên án, Mạc Bắc Hồ chột dạ mà xoay người không xem hắn, trộm gọi hệ thống: “A Thống!”
“Siêu thoại kia không phải do cậu làm chứ?”
Hệ thống hắng hắng giọng: “Trong kế hoạch của tôi, nam nữ chính yêu nhau, mà thiếu niên tướng quân nam hai không có CP, chính là đối tượng tốt nhất để chúng ta bán lẻ bán sỉ!”
Mạc Bắc Hồ khiếp sợ mở to mắt: “Thật sự là cậu...”
Hệ thống “Hừ hừ” hai tiếng: “Đương nhiên không phải tôi rồi! Nếu như tôi ra tay, một chút hot search nho nhỏ không đáng kể!”
“Tôi là định chờ đến khi phim chính thức phát sóng mới ra tay.”
“Căn cứ theo tình báo của tôi, bộ phim này của Hứa đạo diễn không định lên sóng, chỉ chiếu trên nền tảng mạng online, đã quyết định đài Quả Lê rồi. Phim trong quý này của đài Quả Lê không quá tốt, mắt thấy sau này cũng không có gì có thể phát, đang định nhanh chóng kéo lên cứu vớt thành tích đây! Ước chừng sau khi đóng máy sẽ nhanh chóng phát sóng!”
Hệ thống vừa mở miệng thao thao bất tuyệt thì dừng không được, đang nhiệt liệt mong đợi tương lai tốt đẹp sau khi phát sóng, Mạc Bắc Hồ chỉ từ trong lời của nó xác nhận được -- việc này cũng không phải do hệ thống làm.
Mạc Bắc Hồ thở phào nhẹ nhõm, cũng không còn chột dạ, đứng đắn nhìn bọn họ thảo luận.
Hứa Giao Quân như suy tư gì đó rồi nói: “Thật ra tôi vừa rồi trau chuốt lại cốt truyện một chút, nếu nói như vậy... hai người bọn họ cũng thật sự rất dễ cắn mà.”
“Cuối cùng Tiểu Thập Nhất vẫn là chết trước mắt tiểu tướng quân đấy.”
Tạ Hào cảnh giác nhìn hắn ta: “Đạo diễn giỏi không thể bị khán giả nắm mũi dắt đi!”
“Tôi lại không muốn làm đạo diễn giỏi.” Hứa Giao Quân đúng lý hợp tình: “Tôi chính là thích xem phim thần tượng, lại không chịu nổi cảnh bọn họ dùng người xấu qua loa nhân tài, tôi muốn xem thì tôi đi quay, tôi là đạo diễn tôi làm chủ.”
Hắn ta kiêu ngạo đeo kính râm lên, tuyên bố cho bản thân: “Không làm đạo diễn giỏi, chỉ làm đạo diễn tốt nhất, khiến bản thân vui vẻ.”
Tạ Hào: “...”
“Ôi.” Hứa Giao Quân đắc ý mà ghé đến trước mặt Tạ Hào: “Cho dù anh có lấy tiền đập tôi cũng vô dụng thôi, không phải vì tôi có nguyên tắc, mà là thiếu gia tôi đây không, thiếu, tiền, khà khà.”
Hắn ta rung đùi đắc ý rời đi: “Tiểu Hồ, đi, chuẩn bị làm công!”
Mạc Bắc Hồ quay đầu lại liếc mắt nhìn Tạ Hào một cái, lúc này mới nhanh chóng đuổi theo.
Hứa Giao Quân tự cho là thắng Tạ Hào một bậc, đắc ý dào dạt mà dạy bảo Mạc Bắc Hồ: “Tôi nói với cậu, hiện tại có một số người cứ thích phân chia đẳng cấp thành ba bảy loại, ngay cả những bộ phim đang quay này, ngoại trừ một vài bộ không vì kiếm tiền mà quay, mọi người đều chỉ dùng để tiêu khiển, có ai cao quý hơn ai?”
“Có một số người cứ thích giả thanh cao, như thể mình không thích xem tình yêu tình ái thì đã thoát ly khỏi sở thích thấp kém vậy.” Hứa Giao Quân đeo kính râm, hai tay đút túi, khịt mũi khinh thường: “Tôi cứ thích cái thấp kém trong miệng bọn họ, tôi cứ làm đạo diễn hạng bét, cứ thích quay mấy cái tình yêu tình ái, không thèm làm mặt hàng thượng lưu.”
“Tiểu Hồ sau này cậu gặp nhiều người, đừng học theo thành kiến của bọn họ .”
Mạc Bắc Hồ ngoan ngoãn gật đầu.
Hứa Giao Quân hài lòng vỗ vỗ bả vai cậu: “Đi thôi, chuẩn bị đuổi theo chim nhỏ thôi.”
Cảnh diễn buổi chiều chính thức khai máy, Tạ Hào đi dạo ở trong đoàn phim, tìm một vị trí không có ánh mặt trời quan sát Mạc Bắc Hồ quay phim.
Tạ Hào cảm thấy cậu rất dễ khiến người ta nhọc lòng, trên người có một loại khí chất cực kỳ giống động vật nhỏ.
Mặc dù cậu tự xưng là từ nước ngoài trở về cho nên không quá thích nghi trong nước, nhưng Tạ Hào quan sát, cảm thấy thay vì nói là không thích hợp trong nước, không bằng nói là trình độ xã hội hóa tương đối thấp.
Chỉ là không nghĩ tới, cậu thoạt nhìn ngốc nghếch thậm chí có chút vụng về, ở phương diện diễn kịch lại có thiên phú dị bẩm.
Trong buổi cung yến, Hoàng Hậu ép tướng quân phu nhân tỏ thái độ, muốn chọn một Hoàng Tử để gả nữ nhi, nói để cho nàng làm chủ, muốn người nào cũng được.
Lúc này, Thập Nhất hoàng tử đuổi theo chim sẻ xông vào tiệc thưởng hoa bị tướng quân phu nhân nhìn thấy, nàng lập tức cầu Hoàng Hậu tứ hôn cho Thương An Du và Thập Nhất hoàng tử.
Mà Hoàng Hậu đã sớm thả lời ra, giờ phút này chỉ có thể nghiến răng đồng ý.
Hoàng Hậu và tướng quân phu nhân đều là diễn viên có chút danh tiếng của thế hệ trước, chỉ là hiện tại đã lớn tuổi mới lui khỏi tuyến đầu, khí chất và kỹ thuật diễn đều cực kỳ online, Mạc Bắc Hồ bị kẹp giữa hai diễn viên gạo cội này, diễn xuất vậy mà một chút cũng không lộ ra non nớt.
Chờ đến lúc nghỉ ngơi dùng cơm chiều, Mạc Bắc Hồ chạy tới bên cạnh Tạ Hào, liền nghe Tạ Hào như suy tư gì đó mà hỏi cậu: “Cậu sẽ thành thân cùng nữ chính à?”
Mạc Bắc Hồ uống một ngụm nước, kinh ngạc nhìn hắn: “A?”
Cậu chậm lại một chút mới phản ứng được hắn đang nói tới cốt truyện, mở miệng giải thích: “Không đâu, tôi sống không tới lúc đó.”
Cậu đối diện với ánh mắt có chút tò mò của Tạ Hào, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi tám chuyện với anh về đoạn tình tiết này một chút?”
Đây là sáng nay bọn họ tán gẫu xong, Vũ Tình tự sáng tạo cho mấy người bọn họ “thuật tám chuyện”.
Tạ Hào cảm thấy cực kỳ hứng thú mà chống cằm: “Cậu nói.”
Mạc Bắc Hồ kéo một cái ghế đẩu nhỏ lại đây: “Thật ra tướng quân phu nhân cũng không tình nguyện để nữ nhi gả cho một đứa ngốc, nhưng nhà bọn họ quân công hiển hách, ở trong mắt Hoàng Thượng cũng là một mối uy h**p, chọn Thái Tử hay Tam hoàng tử đều là được ăn cả ngã về không, lỡ như chọn sai, tân hoàng kế vị thì phủ tướng quân nhất định sẽ xui xẻo.”
“Chi bằng chọn Thập Nhất hoàng tử không hề có hy vọng kế thừa ngôi vị hoàng đế, ít nhất cũng đang thể hiện cho Hoàng Thượng, bọn họ tuyệt không hai lòng.”
Tạ Hào nhìn cậu nói đâu ra đó, trong mắt không khỏi mang theo một chút ý cười: “Vậy cậu xông vào yến hội cũng thật là đúng lúc.”
“Nhất định không phải là trùng hợp.” Mạc Bắc Hồ chống đầu gối, nghiêm túc nói: “Con chim kia -- à, chính là trái nho mà vừa nãy tui đuổi theo, là Tam hoàng tử dùng để dẫn tôi đi.”
Tạ Hào kinh ngạc: “Nói như vậy, là Tam hoàng tử thuận nước đẩy thuyền, muốn cậu và nữ chính đính hôn?”
“Ừm?” Bạch Gia Trình vừa vặn đi ngang qua phía sau bọn họ, mặt mày vô tội mà giả ngu: “Cái gì, tôi cái gì cũng không làm mà, tôi sao có thể thiết kế để An Du đính hôn với người khác chứ.”
“Hừ.” Hai tay Liên Vũ Tình chống nạnh, trợn trắng mắt nói: “Anh còn giả vờ?”
Bạch Gia Trình chỉ có thể xin tha, Liên Vũ Tình ghét bỏ mà vòng qua người hắn ta, ngồi xuống bên cạnh Mạc Bắc Hồ: “Anh tránh sang một bên, tôi ở chung với vị hôn phu của tôi.”
Bạch Gia Trình dịch ghế chen vào giữa hai người bọn họ: “Không được, chúng ta là một nhà ba người, cái nhà này không thể không có tôi.”
Hắn ta sờ toàn thân, cuối cùng sờ ra hai viên kẹo bạc hà, chắp vá chắp vá dùng để dỗ người.
Mạc Bắc Hồ vừa nhận được kẹo của hắn ta, Tạ Hào ở bên kia cũng đưa cho cậu một viên để ăn.
Cậu cực kỳ thuần thục mở bao bì ra nhét vào trong miệng, bị thơm đến mắt sáng rực mới phản ứng được, kinh hô một tiếng: “Đùi gà rán!”
Cậu khiếp sợ nhìn về phía Tạ Hào.
Tạ Hào đạm nhiên ngồi trên xe lăn, nhắc nhở cậu: “Ăn nhanh lên, một lát nữa Vương Tiểu Minh sẽ đến đấy.”
Mạc Bắc Hồ vội vàng nhét vào miệng.
Liên Vũ Tình và Bạch Gia Trình cũng chấn kinh mà nhìn hai người bọn họ.
“Tạ tổng.” Liên Vũ Tình đánh bạo nói: “Từ phụ hại con hư.”
“Cũng không để bụng một bữa này.” Tạ Hào vẻ mặt tươi cười: “Coi như là bồi lỗi chuyện cáo trạng cậu ấy trước đây.”
“Ừm?” Mạc Bắc Hồ quai hàm phình phình: “Cáo trạng cái gì?”
Tạ Hào cười khẽ: “Chỉ vậy thôi đã quên mất? Đùi gà rán hiệu quả tốt như vậy sao?”
“Hì hì.” Mạc Bắc Hồ bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, hai mắt sáng rực mà nhìn hắn: “Ông chủ gần đây anh muốn khỏe mạnh hay muốn phát tài?”
Tạ Hào nhướng mày, nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói: “Muốn vui vẻ.”
Mạc Bắc Hồ duỗi tay sờ sờ cổ tay hắn: “Vậy chúc anh vui vẻ.”
“Ôi chao, hình như rất hữu dụng, bây giờ tôi đã vui vẻ rồi.” Tạ Hào tâm tình không tồi mà chống cằm: “Vậy có thể lại muốn thêm một ít cái khác không?”
Mạc Bắc Hồ nghiêm túc lắng nghe: “Vậy anh còn muốn cái gì?”
Tạ Hào làm như có thật mà nói: “Ông cụ trong nhà thường xuyên thúc giục tôi kết hôn, nhưng tôi lại không gặp được người mình thích, cậu có thể giúp tôi biến ra một người tôi thích không?”
Mạc Bắc Hồ có chút há hốc mồm: “Anh thích dạng gì?”
“Cũng không có yêu cầu gì.” Tạ Hào tùy tiện nói: “Xem cảm giác đi.”
“Căn cứ theo kinh nghiệm của tôi.” Liên Vũ Tình nhắc nhở Mạc Bắc Hồ: “Không có yêu cầu chính là yêu cầu lớn nhất.”
Bạch Gia Trình tiếp lời: “Xem cảm giác chính là xem ai cũng không có cảm giác.”
Tạ Hào cũng không phản bác, chỉ là cười khẽ một tiếng.
Mạc Bắc Hồ khổ não mà gãi gãi đầu: “Có thể đổi một cái khác được không?”
Nghe có vẻ rất phiền toái, một cái đùi gà rán có lẽ không quá đủ.
“Ừm.” Tạ Hào đột nhiên linh quang chợt lóe: “Vậy để tôi tìm được con hồ ly đã gặp lần trước.”
Mạc Bắc Hồ: “...”
“Đối tượng lúc nãy anh nói có yêu cầu gì nhỉ?”
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
