Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 30
Trên đầu Mạc Bắc Hồ nhảy ra một dấu hỏi lớn.
Cậu còn chưa kịp nói chuyện với hệ thống thêm hai câu đã bị thúc giục chạy tới phim trường, cho nên không kịp nói rõ với hệ thống.
-- Lần này cậu cũng không phải đến đây một cách bình bình thường thường, lần này cậu mang theo sự gửi gắm của Trương Tuần Quang mà đến.
Cậu có thể chăm sóc Hạ Phong Khinh!
Mạc Bắc Hồ lần đầu tiên được người ta phó thác gánh nặng như vậy, một loại cảm giác trách nhiệm đột nhiên sinh ra.
Bán hay không bán thì cứ để sau, cậu phải chăm sóc anh iem trước đã!
Trợ lý thúc giục rất gấp, nhưng khi Mạc Bắc Hồ đuổi đến phim trường, cảnh diễn trước vẫn chưa kết thúc. Chuyện này cũng không có cách nào, phim trường từ xưa đến nay đều là người chờ diễn, không có diễn chờ người.
Mạc Bắc Hồ liền tìm một chỗ ngồi xổm xuống, lật xem kịch bản trong tay và quan sát cảnh diễn đang quay --
Thái tử Đông Cung có xu thế tái khởi, lúc này Tam hoàng tử Lý Huyên đang ở trong phòng thương nghị cách thức ứng phó cùng sinh mẫu Hoàng quý phi.
Hoàng quý phi và thế gia sau lưng nàng đưa ra một kế sách.
Hoàng đế đang vì Thái tử nhất quyết khăng khăng muốn cưới nữ nhi của tội thần mà đau đầu, nàng muốn kiến nghị với Hoàng thượng, để Thái tử nghênh thú nữ nhi của Chinh Tây tướng quân Thương An Du làm Thái tử phi, nữ nhi tội thần làm trắc phi.
Mặt ngoài là cung cấp trợ giúp tướng quân phủ cho Thái tử, thật ra là muốn bức Thái tử phản kháng càng thêm kịch liệt, khiến hắn ta tự mình đoạn tuyệt vị trí Thái tử của bản thân.
Trong phim trường, Hoàng quý phi nhẹ nhàng lướt qua cành hoa trong bình: “Huyên nhi, ngày mai lên triều, phụ hoàng của con hẳn sẽ nhắc đến chuyện này, khi Thái tử phản kháng, con nhớ giúp đỡ hắn ta khuyên nhủ phụ hoàng.”
Nàng cười rộ lên, trên khuôn mặt phú quý hoa lệ dã tâm bừng bừng càng thêm vài phần lệ sắc: “Như vậy, mới là đứa con ngoan ngoãn.”
Mạc Bắc Hồ lần đầu tiên vào phim trường, nhìn thiết bị thu âm chung quanh mà co rúm lại một cục, một chút thanh âm cũng không dám phát ra.
Liên Vũ Tình nhìn thấy cậu, lặng lẽ vẫy tay với cậu, ý bảo cậu tới bên cạnh mình ngồi xổm -- cô vừa mới kết thúc suốt diễn hôm nay của mình, nhưng vẫn chưa vội vàng thu dọn đồ đạc.
Lúc này ống kính đã đưa lên mặt Bạch Gia Trình, muốn quay cận cảnh cách hắn ta thể hiện cảm xúc.
Mạc Bắc Hồ lặng lẽ lật kịch bản ra so sánh, đoạn này hẳn là phải quay tâm tư rối bời ẩn sau gương mặt bình tĩnh của hắn ta.
Tam hoàng tử chỉ vừa bắt đầu mở miệng đã có chút khô khốc, hắn nhanh chóng đè nén dị thường: “Chỉ là chuyện này, nếu hôn sự của cô nương tướng quân phủ Chinh Tây có quan hệ với Thái tử, về sau sợ là sẽ phiền toái.”
“Vậy mới tốt.” Hoàng quý phi cười lạnh một tiếng: “Cứ để tướng quân phủ tính sổ chuyện này lên đầu Thái Tử hồ đồ đi.”
Lý Huyên trầm mặc một lát, lên tiếng: “Thật ra, vị kia nhà Uy Vũ Hầu...”
“Huyên nhi.” Hoàng quý phi đột nhiên xoay người, cười càng diễm lệ hơn vừa rồi, giọng điệu cực kỳ dịu dạng: “Con sẽ không giống với vị hoàng huynh Thái tử không nên thân kia của con đâu nhỉ?”
Lý Huyên im lặng không lên tiếng.
Giữa bóng nến lay động, hắn ta thản nhiên trả lời: “Sẽ không.”
“Hừ.” Hoàng quý phi vẻ mặt lãnh đạm, không còn hứng thú: “Ta...”
Hai người đứng trước cửa phòng nói chuyện, Mạc Bắc Hồ nhìn thấy một nhân viên trường quay dùng gậy đẩy đẩy cành đào bên ngoài cửa sổ, tạo ra một mảnh bóng ma nhỏ vụn loang lổ, dừng lại trên mặt Hoàng quý phi.
Hoàng quý phi trong nháy mắt lộ ra vẻ mặt kinh hoảng, run rẩy chỉ vào một cành đào trống không, nói năng lộn xộn mà hô: “Lệ phi! Là Lệ phi! Nàng ta đã trở lại rồi, Huyên nhi!”
Nàng chật vật ngã trên mặt đất, Tam hoàng tử đỡ nàng một chút, sau đó mới xông ra ngoài.
Hứa đạo nhíu mày, hô một tiếng “cắt”.
Hắn ta nhanh chóng tiến lên: “Đoạn cuối phải làm lại một lần nữa.”
Hắn ta dặn dò Bạch Gia Trình: “Lúc bà ấy ngã cậu không được đỡ, cậu phải biết các cậu là một đôi mẹ con plastic, mặt ngoài cung kính nhưng thực tế đã sớm xa cách, bà ấy té ngã cậu sẽ không lo lắng như vậy, biết chưa?”
Bạch Gia Trình thành thật gật đầu.
Mạc Bắc Hồ chăm chú nhìn hai người bọn họ diễn, nhân cơ hội học tập.
Dáng vẻ Bạch Gia Trình có chút mỏng manh, đặc biệt là tạo hình cổ trang, ưng thị lang cố, dã tâm bừng bừng, nhưng tính cách thật lại rất ôn hòa. Vừa rồi cũng vậy, hắn ta nhìn thấy diễn viên đóng vai Hoàng quý phi dường như thật sự không đứng vững, xuất phát từ phong độ thân sĩ mới đỡ một chút, kết quả đã vi phạm nhân thiết.
Mạc Bắc Hồ quan sát, suy nghĩ gì đó -- Bạch Gia Trình vừa vào diễn, khí chất trên người đều trở nên ôn hòa, đây hẳn là cũng là ảnh hưởng của kỹ thuật diễn.
Hai người bọn họ còn phải diễn lại một lần, Mạc Bắc Hồ liền phải đợi thêm một lát nữa, cậu dựa vào gần Liên Vũ Tình, thay đổi tư thế ngồi xổm.
Liên Vũ Tình nhỏ giọng nói: “Cảnh diễn lúc nãy cũng không qua, vừa rồi bóng đen đổ lên mặt quý phi không đẹp mắt.”
Mạc Bắc Hồ trợn to mắt: “A?”
Liên Vũ Tình nhỏ giọng nói: “Đạo diễn thật sự rất nghiêm khắc.”
Cô ấy cười cười một chút: “Nhưng mà đây cũng là chuyện tốt, chuyện này nói rõ Hứa đạo còn nghiêm túc với quay phim hơn so với lời đồn đãi bên ngoài.”
Mạc Bắc Hồ nghiêng đầu nhìn cô ấy, nhìn thấy hy vọng cực kỳ tươi sáng trong mắt đối phương.
Khi làm diễn viên mới phát hiện, thì ra biểu cảm của nhân loại lại phong phú như vậy.
Cảnh diễn lại quay thêm một lần, cuối cùng cũng thuận lợi thông qua.
Lần này Bạch Gia Trình đã bỏ nhiều tâm tư hơn so với vừa rồi, khi đạo diễn hô “cắt” vẫn chưa phản ứng kịp.
Mà diễn viên Hoàng quý phi hiển nhiên là diễn viên nghiêng về kỹ xảo hơn, diễn nhân vật này có vẻ thuận buồm xuôi gió, cười tủm tỉm đi ra từ trong phòng, nhìn thấy Mạc Bắc Hồ còn chào hỏi một tiếng: “Đây chính là Thập Nhất hoàng tử mà Hứa đạo của chúng ta tự mình đi đón sao? Quả nhiên rất xinh đẹp.”
Bà ấy hô một tiếng với Hứa đạo diễn: “Đạo diễn, bây giờ tôi cần làm gì nữa không? Cần tôi quay thêm toàn cảnh để lộ mặt gì đó không?”
Hứa đạo diễn suy nghĩ một lát: “Cô đợi một chút.”
“Được rồi.” Quý phi cũng không nói hai lời, đỡ đầu ngồi xuống: “Vậy tôi đi nghỉ một lát, cái đầu này của tôi thật sự nặng quá.”
Bà ấy ngồi vào ghế, vén vạt váy hoa lệ lên, lộ ra một cái quần short đi biển sặc sỡ.
Liên Vũ Tình thấy Mạc Bắc Hồ tò mò, nhỏ giọng giúp cậu phổ cập kiến thức: “Cậu nhận ra không? Đây là cô Đồ Ngọc, lúc tôi còn đi học đã xem bà ấy đóng vai mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, không ngờ tới tôi debut rồi, bà ấy vẫn còn xinh đẹp như vậy.”
Mạc Bắc Hồ còn chưa nói chuyện, Hứa đạo diễn đã đến gọi cậu: “Tiểu Hồ, có biết trèo cây không?”
Mạc Bắc Hồ vội vàng gật đầu: “Biết! Tui ba tháng đã biết trèo cây rồi!”
Hứa đạo diễn cười ra tiếng: “Ba tháng trèo cây, cậu là con khỉ sao?”
Bạch Gia Trình và Liên Vũ Tình cũng chỉ cho rằng cậu đang nói đùa, rất cho mặt mũi mà cười hai tiếng.
Mạc Bắc Hồ chột dạ khép miệng lại, giả bộ như mình không phải lỡ lời mà chỉ là đang làm không khí sinh động.
Hứa đạo diễn phất phất tay: “Cậu lên phim cảnh đầu tiên ở trên cái cây kia, biết trèo cây thì trèo lên đi, không biết cũng không sao, tôi có thang đây...”
Hắn ta còn chưa nói xong, Mạc Bắc Hồ đã động tác linh hoạt mà leo lên, ngồi vắt vẻo trên cành cây, nghiêm túc hỏi đối phương: “Đạo diễn, tui nên ngồi như thế nào?”
Hứa Giao Quân không nhìn rõ động tác của cậu, khiếp sợ mà trừng to mắt: “Vừa rồi cậu ấy lên bằng cách nào vậy?”
Liên Vũ Tình cũng há to miệng theo: “Hình như là vèo một cái.”
Bạch Gia Trình cũng rất kinh ngạc, ngay sau đó đã cười nói: “Tôi nghe nói thân thủ của Tiểu Hồ rất tốt, cho nên mới được tiền bối Lộ Trưng coi trọng mà mang vào đoàn phim, quả nhiên là danh bất hư truyền.”
Trong mắt Hứa Giao Quân tinh quang chợt lóe, vuốt cằm cân nhắc: “Nói như vậy, lần sau có thể sắp xếp cho cậu ấy những cảnh quay đánh nhau? Thân hình này của cậu ấy, múa một thanh kiếm, chơi một cây thương gì đó, còn không phải sẽ khiến khán giả mê chết.”
Bạch Gia Trình cả kinh, bộ phim này vẫn chưa đóng máy, Mạc Bắc Hồ thậm chí còn chưa bắt đầu quay cảnh diễn đầu tiên mà hắn ta đã nghĩ đến chuyện đưa cậu ấy vào bộ phim thứ hai rồi?
Hắn ta cực kỳ hâm mộ mà nhìn Mạc Bắc Hồ một cái, thật sự có người chỉ nhìn mặt thôi đã có thể tiền đồ vô lượng.
Hắn ta lại sờ sờ mặt mình, kiên định tin tưởng, không sao cả, may mắn là hắn ta cũng không tệ.
Mạc Bắc Hồ ngồi trên ngọn cây, dưới sự chỉ đạo của Hứa Giao Quân mà bày tư thế, sau đó “duang” một tiếng, phía sau cậu bay xuống một cái mặt trăng nhân tạo thật lớn.
Mạc Bắc Hồ: “?”
Cậu vẫn là lần đầu tiên gặp phải loại đèn cụ đặc biệt như vậy, nhất thời khiếp sợ mà há miệng, vẻ mặt kinh ngạc.
Hứa Giao Quân nghẹn cười, gọi trợ lý tuyên truyền chờ lệnh bất cứ lúc nào ở bên cạnh ấn màn trập xuống.
-- Tuyên truyền bộ phim này của bọn họ quả thực đã tốn rất nhiều chi phí, có người toàn thời gian tiến tổ phụ trách quay chụp cảnh hậu trường, còn có vài góc quay, không giống kiểu tranh thủ lúc rảnh rỗi kiêm chức của Phó Hoan ở đoàn phim cách vách.
Quay xong những bức ảnh tạo hình ngốc nghếch, Hứa Giao Quân mới để Mạc Bắc Hồ bày lại tư thế và thần thái.
Chỉ là điều chỉnh đơn giản, cậu đã từ một bé xinh đẹp ngốc nghếch biến thành thượng tiên thanh lãnh không vương bụi trần, ánh sáng đặc biệt chiếu vào, tựa như một tầng ánh bạc rơi xuống người cậu.
Đây là một ống kính đặc tả ghi lại mỹ mạo của diễn viên, Hứa Giao Quân nín một hơi, ra hiệu camera chậm rãi lại gần, chờ đến khi quay chụp toàn diện hoàn thành, hắn ta mới hô một tiếng “cắt”, vỗ đùi cảm thán: “Quá xinh đẹp! Lúc đó trong đầu tôi chính là có hình ảnh như vậy trước, sau đó mới hoàn thiện nhân vật này!”
Hắn ta kích động lôi kéo tay Bạch Gia Trình ở bên cạnh: “Tôi chính là vì đĩa giấm này mà gói bánh chẻo đấy!”
“Tôi cũng không dám nghĩ, nếu để Lư Phong đến diễn, sẽ làm hỏng bối cảnh tinh xảo của tôi đến mức nào!”
Bạch Gia Trình dở khóc dở cười: “Được rồi đạo diễn, cảnh tiếp theo cảnh tiếp theo.”
“Ồ đúng.” Hứa Giao Quân bình ổn tâm trạng kích động, chỉ huy Bạch Gia Trình đứng vào vị trí của hắn ta rồi nhìn hình ảnh trên màn hình để xác nhận: “Lão Trịnh, xem xem ở góc quay của anh có nhìn thấy cảnh bên trong phòng không?”
“Được rồi, quý phi, vẫn là đi vào nằm đi, ống kính có thể quay được cô.”
“Được rồi.” Hoàng quý phi nhẹ nhàng đồng ý, xách váy lẹp xẹp lẹp xẹp lại chạy vào trong phòng, trải quần áo ra, lại nằm xuống đất.
Mạc Bắc Hồ kinh ngạc nhìn bà ấy vừa nằm xuống, trong nháy mắt đã khôi phục vẻ mặt kinh hoảng.
Hứa Giao Quân hướng dẫn Mạc Bắc Hồ đi vị hai câu, sau đó đánh màn trập bắt đầu khai máy--
Tam hoàng tử phái người gỡ tiểu hoàng tử Thập Nhất ngốc nghếch từ trên cành đào xuống, giữa lời nói còn thăm dò cậu ấy có nghe thấy gì, có phải là thật sự ngốc hay không.
Thập Nhất hoàng tử ôm cành đào ngây thơ mờ mịt, một hỏi đã hết ba không biết.
Không bao lâu sau, mama phụ trách giáo dưỡng cậu cuối cùng cũng đã tìm tới, quỳ trên mặt đất thỉnh tội, lôi Thập Nhất hoàng tử đi.
Thập Nhất hoàng tử vẫn luôn quay đầu lại nhìn chằm chằm hắn ta, lộ ra một khuôn mặt tươi cười thiên chân vô tà.
-- Đây là đạo diễn cố ý sắp xếp, hắn ta muốn Mạc Bắc Hồ cười thông minh một chút.
Giai đoạn trước bố cục trận sương mù, khán giả dưới sự ám thị tâm lý trong lòng mình, nhất định sẽ có không ít người bị dẫn sai, nghi ngờ vị Thập Nhất hoàng tử này là một cao nhân thâm tàng bất lộ.
Cảnh diễn này không có gì khó khăn, quay chụp vô cùng thuận lợi, một lần là xong.
Hứa Giao Quân lo lắng Mạc Bắc Hồ ngày đầu tiên tiến tổ không thể vào trạng thái thật tốt nên hôm nay cố ý chỉ sắp xếp một cảnh, cho cậu đủ thời gian thích ứng, nhưng thật ra không nghĩ tới chính là, cậu một chút cũng không khẩn trương.
Hứa Giao Quân nhịn không được có chút tự đắc mà đeo kính râm đi dạo ở phim trường một vòng, đắc ý khoe khoang: “Thế nào? Đã bảo rồi, ánh mắt chọn người của tôi là đẳng cấp mà.”
“Tôi đã nói cậu ấy sinh ra là để đóng vai ngốc nghếch xinh đẹp.”
Hắn ta kéo Mạc Bắc Hồ qua, chỉ vào gương mặt cậu rồi chân thành khen ngợi: “Cam đoan không giả.”
Mạc Bắc Hồ nhíu mày nhìn hắn ta một cái, muốn nói lại thôi.
“Đâu có ai khen người như anh?” Quý phi lại xách vạt váy lên, lộ ra quần short bãi biển sặc sỡ, nghênh ngang đi ra từ trong phòng ra: “Nửa đêm nửa hôm lại đeo kính râm, tôi thấy anh cũng không thông minh đến cỡ nào.”
Hứa Giao Quân phẫn nộ: “Đây là hàng mới trên sàn diễn năm nay của tôi! Giới hạn!”
“Thảo nào một ngày lại đeo nhiều như vậy.” Quý phi bừng tỉnh đại ngộ, chỉ vào hắn ta cười: “Trước kia không có ai khen, chắc anh lo lắng lắm đúng không?”
Hứa Giao Quân: “...”
Mạc Bắc Hồ nhìn nhìn qua lại giữa hai người một chút, lặng lẽ giơ tay nâng nâng mắt kính của Hứa Giao Quân lên, khen ngợi hắn ta: “Đẹp, rất hợp với anh.”
“Hồ Hồ chúng ta đi!” Hứa Giao Quân phẫn nộ khoác vai Mạc Bắc Hồ: “Tôi tự mình dẫn cậu đi xem kịch bản! Không thèm để ý đến người phụ nữ xấu xa này!”
“Nhớ mở cửa mà đọc nha.” Quý phi nằm ở trước quạt nửa nheo mắt lại, để trợ lý tháo búi tóc xuống giúp: “Nếu không thì với cái danh tiếng háo sắc tốt đẹp của cậu, tự mình rước phiền phức thì thôi, đừng gây thêm phiền phức cho người mới nhỏ tuổi nha.”
Hứa Giao Quân tức muốn hộc máu: “Tôi là 'chó nhan sắc'! Không giống với 'háo sắc'!”
Quý phi liếc mắt nhìn hắn ta một cái: “Không giống chỗ nào?”
Hứa Giao Quân bị nghẹn một chút, cầu cứu mà nhìn về phía Mạc Bắc Hồ.
Mạc Bắc Hồ cả kinh, căng da đầu nói: “Có lẽ là... Có thêm chữ chó con sẽ đáng yêu hơn?”
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
