Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 31

Liên Vũ Tình thật sự không nhịn được, cười đến mức ngã trái ngã phải.   Bạch Gia Trình cũng cười, thấy Hứa Giao Quân phẫn nộ trừng mắt tới thì vội vàng che miệng Liên Vũ Tình lại: “Đứa nhỏ không hiểu chuyện cười lung tung, đừng tức giận mà đạo diễn.”   Hắn ta giơ ngón tay cái lên với Mạc Bắc Hồ: “Ánh mắt lần này của chúng ta cực kỳ tốt, chọn Tiểu Hồ cực kỳ tuyệt!”     "Ừm ừm!" Liên Vũ Tình vừa cười vừa phụ họa: “Thật sự, hình chụp dưới trăng vừa rồi, oa, tung ra để tuyên truyền thì tuyệt đối có thể thoát vòng, mắt của cậu ấy thật sự quá xinh đẹp.”   Mạc Bắc Hồ nghiêng đầu về một bên, chăm chú nhìn vào mắt cô ấy, cũng khen ngợi: “Đôi mắt của cậu cũng đẹp mà.”   “Hì hì.” Liên Vũ Tình ôm mặt cười rộ lên, cho dù biết đây là khen ngợi thương mại lẫn nhau, nhưng khi Mạc Bắc Hồ nói chuyện có vẻ cực kỳ thành khẩn, khiến người ta không nhịn được muốn tin là thật.   Bạch Gia Trình cười cười, vừa muốn mở miệng nói chuyện, Mạc Bắc Hồ đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng khen hắn ta: “Mắt của cậu cũng đẹp!”   “Ha, thằng nhóc cậu còn làm màu à.” Quý phi cố ý trêu chọc cậu: “Vậy cậu nói xem, rốt cuộc là mắt của Gia Trình đẹp, hay vẫn là mắt của Vũ Tình đẹp?”   Mạc Bắc Hồ: “!”   Bạch Gia Trình cười cười ngăn cản: “Ngọc tỷ, khó xử người ta làm gì.”   Quý phi cười tủm tỉm: “Chọc ghẹo cậu ấy một chút mà.”   Vừa lúc lúc này, Hạ Phong Khinh nghỉ ngơi một lát, đã xây dựng tốt tâm lý hàn huyên với mọi người cười cười đi tới: “Hi--”   “Sao mọi người sao đều vây quanh một chỗ vậy, bắt đầu quay rồi sao? Tôi đến xem.”   “Đã kết thúc rồi!” Liên Vũ Tình cười tủm tỉm trả lời: “Tiểu Hồ hôm nay quay chụp siêu thuận lợi, cậu không nhìn thấy Hồ Hồ dưới ánh trăng vừa rồi đâu, xinh đẹp muốn chết.”   “A?” Hạ Phong Khinh thật sự kinh ngạc: “Đã quay xong rồi sao?”   “Đến vừa đúng lúc.” Quý phi xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, tiếp đón Hạ Phong Khinh tới: “Cậu xem, hiện tại nữ chính nam chính nam hai của chúng ta đều ở đây rồi, Hồ Hồ, cậu nhìn xem, cảm thấy mắt của ai đẹp?”   Hạ Phong Khinh cả kinh, cười cười giải vây thay Mạc Bắc Hồ: “Sao đột nhiên lại...”   Quý phi vừa muốn cười, liền nghe thấy Mạc Bắc Hồ nghiêm túc quan sát Liên Vũ Tình rồi nói: “Vũ Tình là mắt hạnh, đôi mắt tròn lại lớn, có vẻ ngây thơ hoạt bát.”   “Nhưng mà xương lông mày của cô ấy cao, khi nghiêm túc lại có vẻ kiên nghị, là người ngoài mềm trong cứng, rất có thể kiên trì chịu khổ.”   Liên Vũ Tình vốn còn đang cười, nghe nghe một hồi lại có chút mê mang -- sao giống như đang xem tướng cho cô vậy?   Mạc Bắc Hồ lại nhìn về phía Bạch Gia Trình: “Gia Trình là mắt phượng, dáng mắt hẹp dài, khí vận thần hợp, hơi nheo lại một chút sẽ càng thêm quý khí thành phủ.”   “Nhưng bình thường vẻ mặt cậu ấy thư giãn, khí chất ôn hòa có thể làm nhạt đi tính công kích rất mạnh, nói rõ bản thân có tính tình bình thản, không kiêu ngạo không nóng nảy, không dễ sinh ra đố kỵ.”   Quý phi sửng sốt một chút, vừa thấy Mạc Bắc Hồ nhìn về phía bà liền mơ hồ có chút khẩn trương mà ngồi thẳng người dậy: “Đôi mắt của Ngọc tỷ và Gia Trình có vài phần tương tự, đều là hẹp dài, đuôi mắt hơi nhếch lên, cho nên thoạt nhìn có chút giống nhau, diễn mẹ con càng có sức thuyết phục.”   “Nhưng mà tuy đều là dáng mắt hẹp dài, mắt của Ngọc tỷ lại rộng hơn một chút, con ngươi cũng lớn hơn, tỷ lệ đồng đều, xu hướng ngũ quan càng thêm nhu hòa, là tính cách nhiệt tình ngay thẳng như lửa, trong lòng không đè nén chuyện, không dễ khí nén thành kết.”   “Còn có Tiểu Hạ.” Mạc Bắc Hồ cuối cùng là đối diện Hạ Phong Khinh: “Đôi mắt của cậu bây giờ hẳn có thể gọi là mắt cún con, thoạt nhìn khí chất ôn hòa vô hại, càng lộ ra vẻ thiếu niên.”   “Nhưng mà vị trí nốt ruồi dưới lông mày này của cậu có chút lệch, nói rõ cậu ngoài nóng trong...”   “Khụ khụ.” Hạ Phong Khinh vội vàng nhẹ nhàng hắng giọng nhắc nhở cậu.   Mạc Bắc Hồ lắp bắp một chút: “Trong, trong... Ấm?”   Hạ Phong Khinh: “...”   Được rồi, dù sao cũng tốt hơn lạnh.   Mạc Bắc Hồ nhìn các diễn viên chính một vòng, cuối cùng tổng kết: “Đạo diễn rất biết chọn người, diện mạo các diễn viên chính của chúng ta đều cực kỳ tốt.”   Hứa Giao Quân vẻ mặt phức tạp mà gãi gãi cằm, luôn cảm thấy "diện mạo tốt" mà cậu nói không giống với ý nghĩa của diện mạo tốt bình thường.   Hắn ta nhịn không được kéo kính râm xuống dưới một chút, để lộ hai mắt của mình cho Mạc Bắc Hồ xem, hỏi cậu: “Vậy tôi thì sao?”   Mạc Bắc Hồ nghiêm túc mà nhìn qua: “Đạo diễn, anh...”   Sau đó nhỏ giọng nhắc nhở đối phương: “Mác của kính râm vẫn chưa gỡ ra.”   Hứa Giao Quân: “...”   Quý phi phát ra một hồi tiếng cười yêu cầu dung tích phổi cực cao.   “Ai da...” Quý phi xoa bụng: “Không được, tôi quá thích đứa nhỏ này, quá biết nói hươu nói vượn rồi, có thể giải sầu.”   Mạc Bắc Hồ chớp chớp mắt, rất muốn làm sáng tỏ cậu không có nói hươu nói vượn, nhưng vẫn nhịn xuống.   “Được rồi được rồi.” Hứa Giao Quân dở khóc dở cười, cuối cùng cũng tháo kính râm xuống: “Hiếm khi có ngày thuận lợi như hôm nay, thu dọn đồ đạc sớm một chút đi, ngày mai diễn sớm.”   “Tiểu Hồ tối nay cậu vất vả một chút, xem kịch bản nhiều hơn, vẫn là ưu tiên xem cảnh ngày mai phải quay, còn tiền căn hậu quả gì đó, trong lúc nghỉ ngơi tranh thủ lướt qua một chút.”   Hạ Phong Khinh không quên nhân thiết nhiệt tình của mình: “Hoặc là khi tôi rảnh tôi sẽ kể sơ lược nội dung cho cậu ấy cũng được.”   Mạc Bắc Hồ vội vàng chen tới bên cạnh Hạ Phong Khinh, lôi kéo ống tay áo của hắn ta nói: “Được!”   Liên Vũ Tình có chút kinh ngạc: “Hai người trước đây đã quen biết rồi sao? Tiểu Hồ sao lại dính cậu như vậy.”   Hạ Phong Khinh hàm hồ mà nói: “Tôi vừa mới mời cậu ấy ăn cơm hộp, cậu ấy nói cơm hộp tôi mang ăn ngon.”   “Cùng nhau ăn một bữa là quen thuộc rồi.”   “Cũng đúng.” Liên Vũ Tình cười nói: “Hạ ca của chúng ta là người dễ thân, với ai cũng có thể quen thuộc nhanh như vậy, vậy Tiểu Hồ của chúng ta liền giao cho cậu nhé.”   “Được thôi được thôi.” Hạ Phong Khinh tươi cười rạng rỡ đồng ý.   Mạc Bắc Hồ lặng lẽ ngẩng đầu nhìn hắn ta, không nhịn được mà có chút đồng tình.   Từ sau khi có một chút hiểu biết nhất định về kỹ thuật diễn, cậu nhìn Hạ Phong Khinh, ít nhiều cũng có thể nhìn thấu dưới nụ cười rạng rỡ của hắn ta là ánh mắt chứa chút ý niệm tử vong nhàn nhạt.   Bạch Gia Trình cười cười: “Có vấn đề cũng có thể tìm tôi.”   “Hôm nay trở về sớm một chút đi, nhìn xem trong phòng khách sạn có thiếu cái gì không, cậu đi xe của Tiểu Hạ về sao? Trên đường về hẳn là vẫn còn một vài fans.”   Mạc Bắc Hồ kinh ngạc: “Trễ như vậy vẫn còn ở đây sao?”   “Bây giờ cũng không tính là trễ.” Liên Vũ Tình nhẹ nhàng lắc đầu: “Hôm nay chúng ta xem như kết thúc công việc sớm, có vài người nói không chừng còn chưa kịp tới, trước đây từng có người chờ đến rạng sáng.”   “Có lẽ lúc trở về còn phải chụp không ít ảnh.” Hạ Phong Khinh giả vờ rộng rãi sờ sờ mặt mình: “Thầy ơi, hay là thầy lại trang điểm cho tôi một chút đi, dù sao cũng phải về rồi tẩy.”   Hắn ta khoác vai Mạc Bắc Hồ: “Đi, Hồ Hồ, chúng ta về!”   Mạc Bắc Hồ luôn cảm thấy động tác này có chút quen thuộc, cậu nghi ngờ thật ra rất nhiều lúc Hạ Phong Khinh đều là đang bắt chước Trương Tuần Quang.   Một đoàn người cùng nhau tiến về phía xe bảo mẫu, từ xa đã nghe thấy fans đang gọi tên.   Lỗ tai Mạc Bắc Hồ động đậy, vậy mà lại nghe được vài tiếng “Hồ Hồ” trong đám đông, có chút kinh ngạc mở to hai mắt: “Sao giống như có người gọi tên của tui vậy?”   “Đúng là có!” Hai mắt Liên Vũ Tình sáng rực, vội vàng giúp cậu hô to: “Ai gọi Hồ Hồ đấy, Hồ Hồ ở đây nè!”   “Ở đây ở đây!” Một cô gái mang mắt kính giơ tay lên cao, khó khăn chen lên trước, đưa đồ vật cho cậu: “Tặng cậu đấy Hồ Hồ! Tặng cậu làm merch*!”   *Merch: đại loại là móc khóa, sticker, quạt, huy hiệu... có in hình hoặc đồ vật liên quan đến nghệ sĩ.   Mạc Bắc Hồ thụ sủng nhược kinh: “Í, là đến xem tui sao?”   Cái đuôi không tồn tại sau lưng cậu cũng nhịn không được mà vung vẩy, không nhận đồ vật, chỉ dùng hai tay nắm lấy tay cô gái, trộm dùng một chút giá trị tình yêu, mặt mày hớn hở mà nói với đối phương: “Chúc cậu phát tài, chúc cậu phát tài!”   “A!” Cô gái thét lên một tiếng chói tai suýt chút nữa ngất đi, bên cạnh có một người khác cũng khó khăn vươn tay về phía cậu: “Hồ Hồ! Tôi cũng ở đây! Tôi cũng là đến xem cậu!”   Mạc Bắc Hồ vội vàng mò mẫm chạy qua, dần dần đánh mất bản thân trong từng tiếng kêu gọi, leng keng leng keng tiêu phí giá trị tình yêu để hồi đáp tín đồ: “Chào cậu chào cậu cũng chào cậu!”   “Cậu phát tài cậu có tiền cậu cũng phất nhanh! Cậu làm sao vậy không ngủ ngon sao? Cậu phải khỏe mạnh nho!”   “A? Muốn lên bờ? Cậu ở trong nước sao... thôi tóm lại chúc cậu như ý nguyện!”   Mạc Bắc Hồ duỗi móng vuốt ngây ngô cười: “Tốt tốt tốt, đều không uổng công đến nha! Ai nha đến cũng đến rồi còn mang theo cống phẩm làm gì...”   Một mảnh náo nhiệt, không ai phát hiện từ ngữ cậu dùng có gì không đúng.   Hạ Phong Khinh cũng không phải chưa từng trải qua thời kỳ phấn khởi khi vừa mới bắt đầu có fans, nhưng nhìn dáng vẻ cún con nhiệt tình yêu thích nhân loại của Mạc Bắc Hồ, vẫn cảm thấy cực kỳ chấn động.   Thì ra cậu nói cậu không sợ người, hình như là thật.   Hình như cậu ấy thật sự rất hưởng thụ.   Nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn ta nghĩ đến một từ rất không hợp thời -- Khách chủ đều vui.   Hạ Phong cả kinh, đột nhiên nhớ ra bản thân chỉ lo xem náo nhiệt, vẫn chưa bày ra nụ cười như mặt trời thương nghiệp.   Liên Vũ Tình chỉ vào Mạc Bắc Hồ cười: "Anh Hạ anh xem, Tiểu Hồ vui đến điên rồi, có cậu ấy làm đối lập, anh cũng có vẻ điềm tĩnh hẳn."   Hạ Phong Khinh: "..."   Fans ở bên cạnh cũng cười theo: "Đúng vậy đúng vậy! Trước kia anh Hạ là người náo nhiệt nhất trong đoàn đấy!"   "Cách rất xa đã có thể nhìn thấy anh Hạ nhảy lên chào hỏi với mọi người."   Hạ Phong Khinh đột nhiên nhanh trí, rụt rè ho khan một tiếng: "Bây giờ tôi không còn giống lúc trước nữa."   "Tôi đã không còn giống lúc mười bảy mười tám tuổi nữa, tôi trưởng thành rồi. Hiện tại tôi là anh trai, phải chăm sóc em trai, ổn trọng một chút."   Nhóm fans hi hi ha ha cười thành một đoàn.   Vẻ mặt Hạ Phong Khinh nhìn Mạc Bắc Hồ bất giác mang theo một chút hiền từi, đi qua khoác vai Mạc Bắc Hồ, dẫn cậu ra bên ngoài: "Đi thôi đi thôi Tiểu Hồ, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải quay một ngày nữa đấy."   Mạc Bắc Hồ bị Hạ Phong Khinh mang đi, xoay đầu lưu luyến không rời mà vẫy tay với bọn họ: "Tạm biệt!"   "Mọi người phải hạnh phúc nha!"   Mà lúc này Hạ Phong Khinh nhẹ nhàng kéo Mạc Bắc Hồ, cũng có một loại cảm giác an tâm quỷ dị.   Khi một người càng hướng ngoại xuất hiện, một người hướng ngoại đột nhiên trở nên hướng nội hơn một chút, dường như... cũng hợp lý đúng không?   Mạc Bắc Hồ vui vẻ nhéo nhéo cống phẩm mà tín đồ đưa cho cậu, hình như là khăn lông nhỏ trơn trượt màu sắc sặc sỡ gì đó.   Hệ thống nói với cậu: "Cái này kêu là merch í! Bên trên iin hình ảnh, có thể tặng cho người khác để giới thiệu cậu, mau nhìn xem fans của cậu giới thiệu cậu như thế nào!"   Mạc Bắc Hồ mặt mày hớn hở mở merch thứ nhất ra --   "Sức lực siêu mạnh", bên dưới bốn chữ to là hình ảnh cậu đang gánh hai sọt đào vất vả cần cù, mặt trái in một bức tranh chibi bản cậu đụng bay Thẩm Độc, còn đánh dấu cân nặng của Thẩm Độc và khoảng cách hắn ta bay ra xa, để đánh dấu lực lượng mà cậu thi triển trên người Thẩm Độc.   Mạc Bắc Hồ: "..."   Cậu chậm rãi thu hồi ý cười, hít sâu một hơi rồi merch thứ hai ra --   "Chính nghĩa lẫm liệt", bên dưới bốn chữ to là hình ảnh cậu đang một tay đè xe ba bánh lại, mặt trái in một bức tranh chibi bản cậu mặc cảnh phục cảnh báo về tác hại của m@ t//úy kiểu mới, bên cạnh có một hàng mông trần ý bảo trộm đồ cũng không được.   Mạc Bắc Hồ: "..."   Khuôn mặt cậu đờ đẫn, tay run rẩy mở merch thứ ba ra --   "Thịnh thế mỹ nhan", bên dưới bốn chữ to là ảnh chụp chung của cậu cùng với nhóm khách mời , mặt trái in một bức tranh chibi bản Mạc Bắc Hồ đầu to, bên cạnh còn vẽ một đám hồ ly nhỏ giơ đèn huỳnh quang hô khẩu hiệu -- "Gia nhập Hồ Hồ giáo, con nhỏ cười mỗi ngày".   Mạc Bắc Hồ vốn dĩ xem đến mức có chút há hốc mồm, cuối cùng càng xem càng thích, nhịn không được mà trân trọng sờ sờ.   c** nh* giọng nói với hệ thống: "A Thống, có phải tui đã thành tiên rồi không."   "Hạnh phúc quá đi."

Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 31
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...