Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 29

 Lời nói thì nói như vậy, nhưng Mạc Bắc Hồ còn chưa kịp bồi dưỡng tình cảm với bạn mới đã bị Hứa Giao Quân kéo đi hóa trang, chuẩn bị chụp ảnh tạo hình.

Trang điểm cổ đại còn phiền phức hơn nhiều so với trang điểm hiện đại, còn phải đội mũ trùm đầu, Mạc Bắc Hồ bị mấy chuyên viên trang điểm ấn ở trước bàn đùa nghịch, tranh thủ từng giây từng phút xem kịch bản.

Cũng giống như Hứa Giao Quân đã nói, suốt diễn của cậu trong không nhiều lắm, nhiệm vụ quay chụp cũng không nặng, cơ bản không có lời thoại, cũng không cần lễ nghi gì đó, nhân vật này càng phù hợp với trạng thái giải phóng thiên tính mà Khương Phù đã dạy cậu lúc đầu -- chỉ cần thả lỏng diễn vai kẻ ngốc là được rồi.

Thời gian cấp bách, Hứa Giao Quân cho cậu kịch bản đã được gấp trang, để cậu xem đoạn có liên quan đến mình trước, những phần khác thì đợi cậu có thời gian rồi lại xem.

Mạc Bắc Hồ lật lật kịch bản một lượt, cũng đã hiểu đại khái mạch truyện.

Nam chính Lý Huyên do Bạch Gia Trình diễn là đương kim Tam hoàng tử, tuổi còn trẻ đã được phong vương, mẫu phi là Hoàng quý phi được sủng ái nhất, sau lưng có Lâm gia thế gia vọng tộc đứng đầu thiên hạ làm chỗ dựa, phân đình kháng lễ* với Thái tử trong triều.

*Phân đình kháng lễ: đại loại là không phân cao thấp, địa vị ngang nhau

Không lâu trước đây, Thái tử bởi vì cố chấp muốn cưới nữ nhi tội thần làm Thái tử phi, sau khi được Hoàng thượng tứ hôn thì bị cấm túc.

Hiện nay có hy vọng kế vị nhất, chính là vị Tam hoàng tử dã tâm bừng bừng này.

Mà nữ chính Thương An Du do Liên Vũ Tình đóng, là tiểu thư tướng quân phủ lớn lên ở biên cương, theo Chinh Tây tướng quân hồi kinh.

Trước khi tình yêu của hai người bọn họ tu thành chính quả thì phải đối mặt với nhiều cản trở từ thế lực bên trong và bên ngoài.

Có tiền lệ của Thái tử, Tam hoàng tử hẳn là không dám dễ dàng chạm vào tình yêu, càng huống chi bản thân hắn ta có tính cách sát phạt quyết đoán, thậm chí cũng có thể nói là tâm ngoan thủ lạt. Tình tiết trong cốt truyện đại khái là Tam hoàng tử động tâm mà không tự biết trước, mạnh miệng thơm quá, sau đó đối mặt với thế gia bên ngoài và đủ loại quyền lực hoàng tộc cản trở.

Mạc Bắc Hồ đóng vai Thập Nhất hoàng tử Lý Chiêu, trời sinh ngốc nghếch, lại kế thừa mỹ mạo kinh người của mẫu phi Lệ phi qua đời từ sớm, sắp trưởng thành lại chậm chạp không phong phủ tự lập, dường như tất cả mọi người đều lựa chọn bỏ qua cậu.

Mạc Bắc Hồ không kịp xem tiền căn hậu quả, chỉ biết hôm nay sẽ quay một cảnh ban đêm, cũng là lần đầu tiên cậu lên sân khấu trong cả bộ phim này -- cậu phải mặc một thân bạch y, trèo lên cành đào trong viện của Hoàng quý phi, kinh diễm xuất hiện dưới ánh trăng chiếu rọi.

Khiến Hoàng quý phi tưởng là oan hồn của Lệ phi năm xưa quấy phá, cho người bắt cậu lại.

Đây cũng là lần đầu tiên cậu gặp mặt nam chính Lý Huyên.

-- Giai đoạn trước đạo diễn vẫn thả ra một chút phục bút mờ mịt, khiến người ta nghi ngờ có phải vị Thập Nhất hoàng tử mỹ mạo kinh người này đang giả bộ ngốc hay không, cho nên lúc đầu kinh diễm lên sân khấu cũng không cần diễn quá ngốc.

Mạc Bắc Hồ xem kịch bản xong, đặt trên đầu gối mình để tiêu hóa nội dung, chuyên viên trang điểm ở bên cạnh nói chuyện với cậu: “Thế nào?”

Mạc Bắc Hồ có chút thổn thức: “Đúng là một tình yêu gian nan trắc trở mà.”

Suất diễn của cậu thật ra cũng không khó.

Chuyên viên trang điểm nhịn không được cười: “Cậu còn xem cảnh diễn của hai người bọn họ à?”

"Ừm, xem xen lẫn một chút." Mạc Bắc Hồ đang chuẩn bị gật đầu, rất nhanh đã bị chuyên viên trang điểm ấn đầu lại.

“Đừng nhúc nhích.” Chuyên viên trang điểm nhéo nhéo mặt cậu, cảm thán: “Làn da cậu thật tốt, gần như nhìn không thấy lỗ chân lông nào cả.”

Mạc Bắc Hồ nhỏ giọng nói: “Thật ra mọc nhiều lông một chút cũng có thể không nhìn thấy lỗ chân lông.”

Chỉ cần lông tóc đủ rậm rạp, khuyết điểm gì đó đều có thể che hết.

Chuyên viên trang điểm sửng sốt một chút, bị mạch não của cậu chọc cười: “Có lý, sao nhân loại tiến hóa lại bỏ bớt lông nhỉ, có thể dùng che khuyết điểm mà.”

“Đúng không!” Mạc Bắc Hồ rất vui vẻ vì đối phương đã tiếp thu kiến nghị của mình, đang chuẩn bị thảo luận về chỗ tốt của việc có lông với đối phương, Hứa Giao Quân lại bước chân vội vàng tiến vào phòng hóa trang hỏi bọn họ: “Thế nào rồi?”

Chuyên viên trang điểm nâng mặt Mạc Bắc Hồ rồi xoay về phía Hứa Giao Quân.

Sự nôn nóng trên mặt Hứa Giao Quân trong nháy mắt đã hòa hoãn không ít, khóe miệng cũng không đè xuống được: “Ôi trời, tiểu mỹ nhân của tôi.”

Vương Tiểu Minh đứng ở cửa cảnh giác thò đầu vào.

Hứa Giao Quân tiếp tục nói: “Có phải nhìn có vẻ hơi thông minh rồi không.”

“Tiểu Hồ, cười không quá thông minh một chút đi.”

Mạc Bắc Hồ lộ ra tám cái răng: “Hè hè.”

Hứa Giao Quân yên tâm: “Không sao rồi, không tồi.”

Vương Tiểu Minh cũng yên tâm, lại lần nữa ngồi xuống trước cửa.

“Nhanh lên đi.” Hứa Giao Quân thúc giục hai câu: “Mấy bộ khác đều mặc hết lên rồi chụp một chút, đặc biệt là trang phục mấy ngày sau, nếu như không thích hợp thì hôm nay còn có thể thức đêm sửa.”

“Trạng thái hôm nay của Vũ Tình và Gia Trình đều rất tốt, trước đó quay chụp khá thuận lợi, có lẽ mặt trời vừa lặn thì Tiểu Hồ có thể bắt đầu quay rồi.”

Hắn ta dặn dò: “Buổi tối ăn ít một chút, quần áo của chúng ta mỏng, muốn cảm giác mảnh khảnh thanh gầy, cũng không thể để bụng phồng lên được.”

Mạc Bắc Hồ đau đớn kịch liệt mà gật gật đầu.

Hứa Giao Quân cười bổ sung: “Cũng không cần quá khổ sở, cảnh sau cậu có chút đồ ăn vặt, còn phải ăn không ít đấy.”

Hai mắt Mạc Bắc Hồ lại sáng rực.

Vương Tiểu Minh không yên tâm vén rèm lên, thương lượng với Hứa Giao Quân: “Đạo diễn, điểm tâm có thể sắp xếp loại không đường hoặc ít đường được không? Nếu ăn nhiều thì vẫn phải khống chế.”

Ánh sáng trong mắt Mạc Bắc Hồ lại dập tắt.

Cậu đã nhận ra, “Không đường”, “Không calo”, “Khỏe mạnh” của nhân loại, chính là lời tuyên bố miễn chịu trách nhiệm nếu khó ăn.

Mạc Bắc Hồ chụp rất nhiều bộ ảnh tạo hình, ngoại trừ một kiện thật sự quá lớn cần phải sửa lại kích thước, những bộ còn lại đều khiến choá nhan sắc Hứa Giao Quân tán thưởng không dứt miệng.

Kết thúc suất diễn buổi chiều, mặc dù Hạ Phong Khinh muốn chết nhưng vẫn nhớ mình đã hứa với Trương Tuần Quang phải chăm sóc người mới, nên mang theo một phần cơm đến phim trường tìm Mạc Bắc Hồ.

“Tiểu Hồ?” Hắn ta lộ ra nụ cười rạng rỡ thương mại chiêu bài: “Cậu ăn cơm hộp của đoàn phim hay ăn với tôi? Tôi có mang phần của cậu đây.”

Hắn ta cực kỳ quen thuộc mà cười với nhiếp ảnh gia: “Vẫn chưa kết thúc công việc sao anh Trịnh?”

Nhiếp ảnh gia lão Trịnh cũng cười trả lời: “Sắp xong rồi, đang thu dọn thiết bị đây, chờ cậu ấy thay xong quần áo là có thể đi với cậu.”

“Nhưng mà đạo diễn có nói rồi, cậu ấy không được ăn nhiều.”

“Haiz.” Hạ Phong đồng cảm mà lộ ra vẻ mặt thảm thiết: “Nhìn anh nói kìa, làm nghề này của bọn tôi, đạo diễn không nói, chẳng lẽ bọn tôi còn có thể ăn nhiều sao?”

Lão Trịnh vui sướng khi người gặp họa mà cười hai tiếng.

Mạc Bắc Hồ đã thay xong y phục diễn cảnh đêm, nhưng đi ăn cơm lại sợ làm bẩn quần áo nên Vương Tiểu Minh khoác thêm cho cậu một chiếc tạp dề ở bên ngoài.

Hạ Phong nhìn thấy cậu, nhịn không được cười ra tiếng: “Cái cậu này...”

Mạc Bắc Hồ không cảm thấy có gì không thích hợp, nhanh chóng chạy về phía hắn ta: “Chúng ta đi ăn cơm đi!”

“Ừm.” Hạ Phong hơi gật đầu: “Cậu đến cũng gấp gáp, hẳn là không có xe, đến chỗ tôi đi.”

“Sau này muốn ngủ trưa hay gì đó đều có thể đến xe của tôi nghỉ ngơi.”

“Được.” Mạc Bắc Hồ đồng ý, nhưng vẫn nói thêm: “Nhưng mà Hứa đạo nói với tui, cảnh quay của tui đều được sắp xếp cùng một chỗ, có lẽ mấy ngày nay tui cũng không có thời gian nghỉ ngơi.”

Hạ Phong đồng tình nhìn cậu một cái.

Hai người bọn họ một trước một sau đi về phía xe bảo mẫu của Hạ Phong Khinh, khi đi ngang qua một khu vực không có rào cản, Hạ Phong nhắc nhở Mạc Bắc Hồ: “Bên kia có fans, chú ý hình tượng.”

Mạc Bắc Hồ mờ mịt cúi đầu nhìn tạp dề khoác ngoài trang phục diễn trên người mình, Hạ Phong Khinh: “...”

Hắn ta yên lặng chia cho Mạc Bắc Hồ một hộp cơm, an ủi cậu: “Ít nhất nhìn như vậy cũng không quá đột ngột.”

Hai người cùng nhau đi ra, Hạ Phong Khinh cực kỳ có tố chất chuyên nghiệp mà lộ ra nụ cười vẫy tay với fans: “Chào các bạn! Suỵt, đừng lớn tiếng quá nha, vẫn còn đoàn phim đang quay chụp đấy, không nên ảnh hưởng đến bọn họ.”

Âm thanh của fans lập tức nhỏ xuống, còn có người vì ngăn cản bản thân quá mức kích động mà che miệng lại.

Hạ Phong Khinh dịu dàng chào hỏi với các cô ấy: “Cảm ơn các bạn hôm nay lại đến xem tôi, cũng không cần vất vả như vậy, lúc quay về thì chú ý an toàn, ừm ừm, buổi tối nay tôi không có cảnh diễn, mọi người về sớm đi nha.”

Mạc Bắc Hồ cũng nhắm mắt theo đuôi đi sau lưng hắn ta, lặng lẽ quan sát bộ dáng kinh doanh của hắn ta.

Một vài cameraman chuyên nghiệp nâng máy quay nhắm ngay Hạ Phong Khinh, có vài người cũng nhắm về phía Mạc Bắc Hồ.

Hạ Phong cười khẽ kéo Mạc Bắc Hồ qua giới thiệu: “Có ai đã xem của Trương Tuần Quang chưa? Có lẽ nhận ra cậu ấy đúng không?”

Có người thét chói tai đáp lại: “Tôi biết rồi! Là Hồ Hồ mạnh mẽ của chúng ta!”

Mạc Bắc Hồ thụ sủng nhược kinh: “Cậu biết tui à!”

Cô gái hưng phấn vươn tay ra với cậu, Mạc Bắc Hồ vội vàng đưa móng ra, vui vẻ nói: “Chào cậu chào cậu!”

Xung quanh bạo phát một trận thét chói tai, rất nhiều người ba chân bốn cẳng muốn tiến lên sờ, Hạ Phong Khinh cả kinh, vội vàng kéo Mạc Bắc Hồ bị khen đến không biết trời trăng mây đất từ trong đám người ra, đẩy cậu đi về phía xe: “Đừng đừng đừng! Một lát nữa chúng tôi còn có cảnh diễn đó, mọi người nhỏ giọng một chút! Làm ơn làm ơn!”

Chờ đến khi chui vào trong xe, Hạ Phong cuối cùng cũng thở phào một hơi.

Mạc Bắc Hồ nhét cho hắn ta một cái đệm mềm, cảnh giác vén rèm che trong xe lên rồi nhìn ra bên ngoài một chút, lúc này mới ngồi trở lại nghiêm túc gật đầu: “Xung quanh không có ai nữa, được rồi, cậu có thể muốn chết rồi.”

Hạ Phong: “...”

Hắn ta chậm rãi thu hồi ý cười rạng rỡ xán lạn trên mặt, che kín mặt, tự mình sa ngã mà nói: “Trương Tuần Quang có bệnh à! Cậu ấy nói với cậu mấy thứ này làm gì!”

Mạc Bắc Hồ nghiêm túc nói: “Cậu ấy sợ cậu quá vất vả.”

Hạ Phong nhẹ giọng thở dài một tiếng: “Rốt cuộc hai người các cậu làm sao quen biết nhau?”

Mạc Bắc Hồ chột dạ dời mắt đi: “Ừm, cái đó...”

“Thật ra cũng không, không quen biết lắm.”

“Bây giờ nói như vậy đã không kịp rồi.” Hạ Phong đưa cơm cho Mạc Bắc Hồ: “Thôi được, tôi trở về lại thẩm vấn Trương Tuần Quang vậy.”

“Cậu ăn cơm nhanh đi, một lát nữa sẽ làm công, buổi tối tôi không có cảnh diễn -- đến lúc đó tôi đến xem cậu.”

Mạc Bắc Hồ lắc đầu: “Không cần, Trương Tuần Quang nói cậu không thích đông người, cậu tự mình nghỉ ngơi nhiều một chút đi!”

“Tui không sợ người!”

Hạ Phong: “...”

Hắn ta đau đớn nhắm mắt lại: “Nếu như cậu khóc la muốn tôi đi cùng giống như Trương Tuần Quang, tôi liền có thể quang minh chính đại để cậu độc lập."

“Nhưng cậu hiểu chuyện như vậy làm tôi rất khó xử!”

Hắn ta thở dài một hơi, ngửa mặt nằm trên ghế tựa: “Tôi sẽ nhìn cậu một chút, không có chuyện gì thì trở về tẩy trang.”

Mạc Bắc Hồ ngoan ngoãn gật đầu, còn khen hắn ta: “Cơm của cậu ngon quá đi!”

Hạ Phong Khinh vô tình nói: “Khen cũng vô dụng thôi, không được ăn hết, lời lão Trịnh vừa nói cậu đều nghe thấy rồi chứ?”

Mạc Bắc Hồ vội vàng kéo tạp dề lên, triển lãm vòng eo thon thả của mình: “Không có phồng!”

Hạ Phong Khinh: “...Vậy lại ăn thêm hai miếng nữa.”

Hắn ta có vẻ rất có nguyên tắc mà nhấn mạnh: “Ít nhất cũng phải để lại một miếng.”

Cuối cùng Mạc Bắc Hồ chỉ qua loa để lại một miếng nhỏ, Hạ Phong Khinh cũng giả vờ như không nhìn thấy, giúp cậu đậy nắp hộp cơm lại.

Trợ lý ở bên ngoài đã tới thúc giục, để Mạc Bắc Hồ lên hậu trường chờ trước, xem xem có cần dặm lại phấn hay không

Mạc Bắc Hồ xuống xe, nhét điện thoại di động cho trợ lý Vương Tiểu Minh.

Vương Tiểu Minh nhắc nhở cậu: “Tiểu Hồ, có tin nhắn chưa đọc, là của Tiểu Tạ Tổng! Xem xem có chuyện gì quan trọng không.”

Mạc Bắc Hồ vội vàng mở ra xem.

Tạ Hào: “Tôi thấy rồi.”

Hắn chuyển tiếp một tấm hình, là ảnh chụp lúc Mạc Bắc Hồ bị Hạ Phong Khinh kéo chạy về phía xe bảo mẫu.

Trên hình ảnh là Mạc Bắc Hồ hớn hở phấn chấn, Hạ Phong Khinh vẻ mặt bất đắc dĩ, hai người nhìn nhau cực kỳ thân mật.

Tạ Hào: “Bây giờ tôi biết tại sao Lộ Trưng lại bảo tôi ngày mai đi tham ban rồi.”

“Tiểu Hồ, cậu phải nhớ cho kỹ.”

“Cậu là đi hợp tác, không phải đi hòa thân.”

Mạc Bắc Hồ suy nghĩ một lát, trả lời một câu ứng phó vạn năng: “Dạ ông chủ”

Mà hệ thống ngủ say trong đầu Mạc Bắc Hồ giống như bị một tia sét đánh trúng, nó hô lớn một tiếng: “Tiểu Hồ!”

“Chỗ này cũng có thể bán mà!”

“Chỗ này còn không có Phó Hoan!”


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 29
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...