Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 28
Mạc Bắc Hồ có một loại cảm giác chiến hỏa sẽ lập tức lan đến trên người mình, tranh thủ thời gian mà nhai thêm hai miếng cơm hộp.
Hai má cậu phình phình, lén lén lút lút đánh giá vị đạo diễn tên là “Hứa Giao Quân” kia.
Hệ thống thu thập tư liệu của hắn ta, biết được hắn ta là con trai của chị gái Chu Vân Thượng, cũng chính là cháu trai lớn của Chu Vân Thượng.
Nghe nói mấy năm trước hắn ta vẫn là một phú nhị đại ăn chơi lêu lổng không học vấn không nghề nghiệp, sau khi đến phim trường của Chu Vân Thượng một lần, trở về liền ầm ĩ đòi làm đạo diễn.
Ban đầu cha mẹ hắn ta cũng chỉ xem việc này như con cái lại có thêm một sở thích tương đối tốn tiền, nhưng không nghĩ tới Hứa Giao Quân quay hai bộ phim, vậy mà phản ứng cũng không tệ lắm.
Hắn ta ở trong một nhóm đạo diễn cũng xem như là độc nhất vô nhị, bản thân ở trên mạng xã hội đặc biệt nhiệt tình, hơn nữa còn thề son sắt nói, trong phim của hắn không cần người có quan hệ lại không đủ xinh đẹp, bởi vì bản thân hắn chính là người có quan hệ lớn nhất, hắn nhất định phải quay một bộ phim thần tượng soái ca mỹ nữ tề tụ một chỗ để rửa mắt.
Cũng bởi vậy, phim của hắn ta cực kỳ lớn mật mà dùng không ít người mới vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp, một nhóm diễn viên này liền bị cư dân mạng hiện đại thân thiết gọi là “Hứa thiếu nghiêm tuyển”.
Hứa Giao Quân đứng ở chỗ kia, cũng không để ý đến Đặng đạo và Cát Minh đang nhao nhao cãi nhau, chăm chú nhìn chằm chằm vào Mạc Bắc Hồ.
Mạc Bắc Hồ còn đang lén lút nhìn hắn ta, lại bị đối phương bắt tại trận, có chút chột dạ mà gian nan nuốt một ngụm cơm.
Cậu vốn còn muốn ăn thêm một miếng lớn hơn, hiện tại lại có chút ngượng ngùng.
Hứa Giao Quân đi về phía cậu, hỏi cậu: “Cậu là Mạc Bắc Hồ?”
Mạc Bắc Hồ lén nhìn sắc mặt Đặng đạo, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Hứa Giao Quân lộ ra gương mặt tươi cười với cậu: “Lại đây, cười một cái.”
“Cậu xem hắn ta!” Đặng đạo nổi giận: “Tiểu Hồ của chúng ta không phải tới để bán rẻ tiếng cười, ý của hắn ta là gì!”
“Cháu xem cậu ấy cười lên có đủ ngốc hay không.” Hứa Giao Quân cuối cùng cũng chia cho ông một ánh mắt, rất nhanh lại nhìn về phía Mạc Bắc Hồ, khuyến khích cậu: “Cậu có biết cười kiểu trông không quá thông minh không? Phải vừa xinh đẹp lại vừa không quá thông minh.”
Mạc Bắc Hồ cười gượng hai tiếng.
“Đúng! Chính là như vậy!” Hai mắt Hứa Giao Quân sáng rực, vỗ một cái lên đùi: “Đúng vậy!”
“Thảo nào cậu tôi lại tiến cử cậu, cậu quả nhiên sinh ra là để đóng vai ngốc nghếch xinh đẹp!”
Hắn ta càng nhìn Mạc Bắc Hồ càng vừa lòng: “Ban đầu tôi còn lo lắng cậu tôi tiến cử thì diện mạo không được, không tồi mà, thật sự không tồi.”
Mạc Bắc Hồ: “...”
Hắn ta hình như đang khen tui, lại hình như đang mắng tui.
Bên kia, Lộ Trưng đè Đặng đạo đang sốt ruột lại: “Đừng nóng vội, Cát Minh mang hắn ta đến, nhất định thời gian vẫn có thể thương lượng.”
“Đúng vậy!” Cát Minh lau lau mồ hôi trên trán: “Anh Lộ, cuối cùng tôi cũng có thể nói được một câu rồi!”
“Tôi cũng đã thương lượng với Hứa đạo rồi, suất diễn của Tiểu Hồ có thể tập trung quay xong trong vòng ba ngày, thêm cả thời gian đi đường, nhiều nhất cũng chỉ bốn ngày ba đêm...”
Hứa Giao Quân chen vào một câu: “Hôm nay không tính, hôm nay đã mất hơn nửa ngày rồi.”
Đặng đạo nhíu mày -- đoàn phim của bọn họ còn hơn mười ngày nữa mới chính thức khai máy, tính như vậy, thời gian ngược lại là miễn cưỡng đủ, nhưng Mạc Bắc Hồ nhất định phải vắng mặt không ít buổi huấn luyện.
“Cũng vừa khéo.” Lộ Trưng cười nói: “Tố chất thân thể Tiểu Hồ tốt, huấn luyện thể năng có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian, chờ sau khi cậu ấy trở lại, chú lại tranh thủ mở thêm lớp bồi dưỡng cho cậu ấy.”
Đặng đạo diễn trừng hắn ta một cái: “Anh đúng là khuỷu tay hướng ra ngoài.”
“Tôi thì chắc chắn sẽ suy nghĩ giúp Tiểu Hồ mà.” Lộ Trưng đường đường chính chính: “Tôi nhìn cậu ấy thuận mắt, chẳng lẽ chú nhìn không thuận mắt?”
Đặng đạo hừ hừ hai tiếng, không tình nguyện nói: “Người mới khởi đầu không dễ dàng, bên cậu cũng có thể xem như một nơi tốt.”
Hứa Giao Quân cười rất thật lòng: “Đó là nhất định, tôi bảo đảm sẽ không lãng phí gương mặt kia của cậu ấy.”
“Như vậy đi, đến lúc tuyên truyền tôi cũng sẽ đề cập đến mọi người một câu, nói là tạm thời mượn người từ chỗ mọi người -- tuyên truyền phim của tôi tốn rất nhiều tiền đấy!”
Đặng đạo rụt rè gật gật đầu, vỗ vỗ vai Mạc Bắc Hồ: “Cậu cứ đi đi, kịch bản trở về rồi lại xem.”
“Nhưng mà thời gian có chút gấp...”
Ông ấy lo lắng thay Mạc Bắc Hồ: “Lời thoại không nhiều lắm chứ?”
“Cơ bản không có lời thoại.” Hứa Giao Quân vung tay: “Cậu ấy đóng vai đứa con trai ngốc của một vị phi tần trong lãnh cung, chỉ biết ‘hì hì’, ‘a a’. Cậu ấy không hiểu lễ nghi, cho nên lễ nghi trong cung đình cũng không cần học.”
Hắn ta quay đầu nói với Mạc Bắc Hồ: “Ngoan, nhét nhiều cơm vào miệng một chút.”
Mạc Bắc Hồ biết nghe lời mà hốt một miệng cơm bự.
Hứa Giao Quân chọc chọc cái má phồng lên của cậu: “Chú xem, đúng là một đứa ngốc xinh đẹp trời sinh.”
Đặng đạo: “...”
Ông ấy hỏi Cát Minh: “Anh không cùng vào đoàn phim với cậu ấy?”
Cát Minh cười khổ: “Thật sự không thể phân thân.”
Đặng đạo không yên tâm mà lầm bầm: “Tôi thật sự sợ đứa nhỏ này bị người ta lừa gạt thành què quặt.”
Lộ Trưng linh cơ vừa động: “Cứ gọi điện thoại cho Tạ Hào đi, toàn bộ công ty chỉ có hắn là rảnh rỗi nhất.”
Đặng đạo dở khóc dở cười: “Nói gì đấy, nào có diễn viên tiến tổ lại để ông chủ đi theo.”
Hứa Giao Quân cả kinh: “Tạ Hào?”
Hắn ta khiếp sợ liếc mắt nhìn Mạc Bắc Hồ một cái: “Cậu ấy đóng phim Tạ Hào tự mình đi theo sao?”
Mạc Bắc Hồ vội vàng lắc đầu muốn giải thích: “Không phải...”
“Không sao đâu.” Hứa Giao Quân dường như đã hiểu lầm cái gì, nhưng hắn ta cũng không thèm để ý: “Tóm lại khuôn mặt nhỏ xinh đẹp này của cậu là thật là được.”
Đặng đạo nhìn sâu vào mắt hắn ta một cái, nhỏ giọng nói với Lộ Trưng: “Hay là nên báo cáo với Tiểu Tạ tổng một tiếng đi.”
“Không phải đi theo bên cạnh thì tham ban một chút cũng được.”
Ông ấy bĩu môi: “Tôi thấy người này có chút không đứng đắn.”
Hứa Giao Quân: “...Tôi nghe được đấy.”
Đặng đạo trợn trắng mắt: “Chính là cố ý nói cho cậu nghe đấy.”
Ông ấy banh mặt hừ lạnh một tiếng: “Tôi nói với anh, thời gian vừa đến, qua mười hai giờ tôi sẽ cùng Lộ Trưng đi đến đoàn phim đón người, hơn một giờ cũng không được.”
“Yên tâm.” Hứa Giao Quân xua xua tay: “Nhất định đúng giờ trả người cho các chú.”
Hắn ta quay đầu lại chào hỏi Mạc Bắc Hồ: “Đi thôi, chúng ta ký hợp đồng xong trực tiếp khởi công, tranh thủ từng giây từng phút.”
Mạc Bắc Hồ mặt mày sầu khổ gật gật đầu.
Lộ Trưng vui vẻ nhìn cậu: “Sao vẫn không tươi tắn lên vậy? Cậu không muốn đóng sao?”
Hắn ta khoác tay lên vai Mạc Bắc Hồ, rất có nghĩa khí mà nói: “Nếu như không muốn đóng thì cậu cứ nói thẳng, sư phụ cậu và Đặng đạo đều đang ở đây cả.”
“Khụ.” Đặng đạo không nói gì, nhưng mặt không cảm xúc chắp tay sau lưng liếc mắt nhìn Hứa Giao Quân một cái.
“Không có!” Mạc Bắc Hồ vội vàng lắc đầu, cậu tiếc nuối chỉ vào Phó Hoan nói: “Chỉ là em với Tiểu Béo vốn nói ngày mai đi chợ sớm ăn điểm tâm.”
Hứa Giao Quân không nhịn được cười: “Chỉ vì chuyện này? Cậu yên tâm, bữa sáng của chúng tôi khẳng định rất tốt, cậu muốn ăn cái gì, tôi để trợ lý mua cho cậu -- hoặc là khi cậu không có cảnh quay buổi sáng thì tôi để trợ lý dẫn cậu ra ngoài ăn.”
“Cái đó thì không được!” Mạc Bắc Hồ dứt khoát cự tuyệt: “Anh bảo người dẫn tui đi, vậy Tiểu Béo sẽ không được ăn!”
Cậu nghiêm mặt nói: “Tiểu Béo nói, đến lúc đó để Đặng đạo chi trả, chúng ta đây là công tác học tập.”
Đặng đạo giật giật khóe miệng: “Tôi còn chưa đồng ý... Thôi vậy, tôi đồng ý.”
Ông ấy vỗ vỗ sau lưng Mạc Bắc Hồ: “Đợi cậu trở lại thì để Tiểu Béo dẫn cậu đi.”
Phó Hoan cảm động mà nắm chặt tay Mạc Bắc Hồ: “Hồ Hồ!”
Mạc Bắc Hồ dùng sức lắc lắc tay đối phương: “Đợi tui trở lại!”
Lộ Trưng buồn cười cắt đứt dây xích giữa hai người bọn họ, xách theo Mạc Bắc Hồ ra bên ngoài: “Được rồi, cũng không phải là không trở về.”
Phó Hoan bám ở cửa, xa xa nhìn nhau, thâm tình vươn tay ra với Mạc Bắc Hồ, gọi với theo: “Hồ Hồ, một mình ở bên ngoài phải chăm sóc bản thân cho tốt, nhớ ăn cơm đó!”
Vương Tiểu Minh đang đứng chờ ở cửa yếu ớt nói: “Cái đó, thật ra cậu ấy cũng không phải đi một mình, còn có tôi mà...”
…
Đoàn phim .
Thời gian ăn cơm trưa nghỉ ngơi, mấy diễn viên chính tụ tập lại một chỗ nói chuyện phiếm.
Diễn viên đóng vai nam chính Bạch Gia Trình cầm kịch bản trong tay, có chút lo lắng nói: “Cảnh diễn chiều nay có quay được không?”
“Khó nói.” Liên Vũ Tình, diễn viên đóng vai nữ chính cũng nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tình huống cảnh quay đã quay được một nửa mà diễn viên vẫn chưa đầy đủ.”
Liên Vũ Tình có chút không phục: “Tôi vừa rồi còn nghe thấy mấy diễn viên quần chúng nói xấu đạo diễn, nói lúc trước hắn mắng Lư Phong quá quá đáng, nhưng rõ ràng là bọn họ lừa người trước! Hy vọng diễn viên lần này đạo diễn tìm sẽ đáng tin cậy...”
Lư Phong chính là diễn viên mà người đại diện tìm đến chỗ Hứa Giao Quân năn nỉ ỉ ôi.
Vốn dĩ Hứa Giao Quân cũng đã mềm lòng, đồng ý để cậu ta đến chụp ảnh tạo hình, kết quả đến phim trường mới phát hiện hàng không đúng miêu tả, Hứa Giao Quân nổi giận ngay tại chỗ, mắng Lư Phong và người đại diện của cậu ta chỉnh ảnh quá mức lừa gạt tình cảm của hắn ta.
Diễn viên đóng vai nam hai Hạ Phong Khinh hơi nâng đầu, ấp ủ một chút để chuẩn bị tiếp lời.
Thật ra hắn ta chỉ muốn yên tĩnh ăn cơm, nhưng hắn ta không thể quên nhân thiết của mình, chỉ có thể tự mình vui vẻ cởi mở mà cười nói: “Sẽ không đâu.”
“Hứa đạo đi tìm Mạc Bắc Hồ mà, trước đây cậu ấy từng lên rồi, rất đẹp trai.”
Liên Vũ Tình chống cằm cảm thán: “Ôi, thật là hâm mộ sự lạc quan của cậu.”
“Ôi đúng rồi, cậu nói tôi cũng có chút ấn tượng, có phải cậu ấy thay thế đồng đội Trương Tuần Quang của cậu không? Hai ngày nay sắp phát sóng rồi đúng không?”
“Hai người bọn họ đã từng gặp mặt bao giờ chưa, sức lực thật sự lớn như vậy à?”
Hạ Phong Khinh nhớ đến dáng vẻ đồng đội Trương Tuần Quang nhà mình xem ảnh động của Mạc Bắc Hồ rồi cười ngây ngô, có lẽ đối phương đã từng gặp mặt, nhưng hắn ta vẫn hàm hồ mà lắc đầu: “Không rõ ràng lắm, hẳn là chưa từng gặp mặt đâu? Tập đó Tiểu Quang không lên.”
Hắn ta còn chưa nói xong, trợ lý đã chạy tới nhét điện thoại cho hắn rồi hạ giọng nói: “Anh, điện thoại của anh Quang.”
Hạ Phong Khinh liếc nhìn điện thoại, chào hỏi một tiếng với hai diễn viên chính khác rồi chui vào xe bảo mẫu nhận điện thoại, liền mạch lưu loát nằm trên ghế dựa giống như một cái xác, vừa mở miệng chính là: “Tôi muốn chết.”
“Đừng có chết!” Trương Tuần Quang ngược lại là tràn đầy sức sống: “Tôi nghe nói Tiểu Hồ sẽ đến đoàn phim của các cậu đúng không? Cậu giúp tôi chăm sóc cậu ấy một chút nhé!”
“Ôi.” Hạ Phong Khinh thở dài một hơi, chân thành hỏi: “Trương Tuần Quang, tôi hỏi cậu một vấn đề, xem ở chỗ chúng ta đã làm bạn tốt nhiều năm như vậy, cậu thành thật trả lời.”
Trương Tuần Quang có chút không hiểu ra sao, nhưng vẫn phối hợp nghiêm túc lại: “Cậu nói đi.”
Hạ Phong Khinh như muốn tìm chết mà hỏi: “Cậu sẽ không phải là đang theo đuổi cậu ấy đấy chứ?”
Trương Tuần Quang giận dữ: “Xàm!”
“Ông đây là trai thẳng!”
“Dám nghi ngờ tính hướng của cha cậu, có tin hôm nay tôi sẽ cho cậu một tin tức tình ái kinh thiên động địa hay không! Đảm bảo với con gái!”
Hạ Phong Khinh ừ một tiếng: “Ồ, biết rồi.”
“Vậy chính là không theo đuổi.”
Trương Tuần Quang khịt mũi khinh thường: “Nói nhảm!”
Hạ Phong Khinh thở dài một hơi: “Là cậu cầu mà không được.”
“Cũng đúng.” Hắn ta tỏ vẻ thấu hiểu: “Dù sao cậu ấy chỉ là diễn vai ngốc, mà cậu thì thật sự là đồ ngốc, không xem trọng cậu cũng là bình thường.”
Trương Tuần Quang nghiến răng nghiến lợi: “Ý gì đây hả thằng kia!”
Hạ Phong Khinh nằm liệt trên ghế: “Còn ‘giúp tôi chăm sóc cậu ấy’, ôi.”
Hắn ta một mảnh sầu khổ: “Cậu có thể để cậu ấy chăm sóc tôi được không, tôi muốn chết, tôi đã không nghĩ nổi phải nói gì với người khác lúc ăn cơm rồi.”
“Tôi vẫn là lần đầu tiên gặp phải đoàn phim không đáng tin như vậy, đã khai máy gần một tuần rồi, diễn viên vẫn chưa đầy đủ...”
Hung hăng oán giận với đồng đội một hồi, Hạ Phong Khinh thả lỏng một hơi: “Được rồi, tôi cảm thấy khá hơn nhiều rồi, cậu ấy cũng sắp tới, tôi sẽ giúp cậu chăm sóc một chút.”
Hắn ta cúp điện thoại, đối diện với gương trang điểm trên xe để chỉnh lại vẻ ngoài một chút, nâng khuôn mặt tươi cười xuống xe.
Quả nhiên liền nhìn thấy Hứa Giao Quân mang theo một người trẻ tuổi xinh đẹp tiến vào.
Hạ Phong Khinh vẫn còn diễn vai ánh mặt trời rộng rãi với bên ngoài, vẫy vẫy tay với bọn họ: “Hứa đạo! Tìm được Thập Nhất hoàng tử rồi à!”
“Ừm.” Hứa Giao Quân hỉ khí dương dương mà phất tay: “Mã đáo thành công!”
Mạc Bắc Hồ tò mò nhìn qua rồi vội vàng móc điện thoại di động từ trong tay ra, giống như đang so sánh cái gì.
Hạ Phong Khinh không rõ nguyên nhân, nhanh chóng tiến lên.
Mạc Bắc Hồ lặng lẽ tụt lại một bước, thò đầu tới lặng lẽ nói nhỏ với đối phương: “Cậu là đồng đội của Trương Tuần Quang đúng không?”
Nụ cười của Hạ Phong Khinh xán lạn: “Đúng vậy đúng vậy, cậu biết tôi à?”
“Ừm.” Mạc Bắc Hồ nhìn gương mặt rạng rỡ xán lạn của hắn ta, lộ ra một tia thương hại: “Anh ấy bảo tui chăm sóc cậu.”
Cậu nói chắc như đinh đóng cột: “Đừng sợ, sau này tui sẽ kéo cậu đi cùng tui, cậu liền có thể tha hồ tìm chết rồi.”
Hạ Phong Khinh: “...”
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
