Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 27
Hệ thống đi công tác cả một đêm, lúc quay về thì phát hiện trước cửa đoàn phim dán một tờ “Thông báo truy nã”, Tiểu Tạ tổng đang truy bắt một con đại bạch hồ đã ăn burger đùi gà, nhảy từ cửa sổ tầng hai xuống, còn ngủ chung giường với Lộ Trưng.
Hệ thống: “…”
“Tiểu Hồ, cậu có gì muốn nói không?”
Mạc Bắc Hồ nghẹn ngào: “A Thống, cậu nghe tui giải thích.”
“Ngoại trừ nhảy từ cửa sổ tầng hai xuống, mấy chuyện khác tui đều không làm!”
Mặc dù không có bộ phận gọi là não, nhưng hệ thống vẫn cảm thấy não mình ong ong.
Nó nghe Mạc Bắc Hồ kể lại đầu đuôi, càng cảm thấy ban đầu quyết định không để Mạc Bắc Hồ công lược Tạ Hào thật sự quá đúng -- tư duy của thằng nhóc này trong nhân loại đã thuộc dạng khác người, nguyên tắc hành động thật sự khó đoán trước được.
“Không sao đâu.” Hệ thống an ủi cậu: “Dù sao chỉ cần cậu không hiện thân thì trên đời này sẽ không tồn tại con bạch hồ kia, cứ để bọn họ tìm đi!”
Mạc Bắc Hồ có chút cảm động: “A Thống!”
“Khụ.” Hệ thống rụt rè hắng hắng giọng, dường như cũng có hơi do dự: “Cái kia, Tiểu Hồ à, tôi cũng muốn bàn bạc với cậu một chuyện.”
Mạc Bắc Hồ ngây thơ mờ mịt gật đầu.
“Hôm nay tôi đến đoàn phim của Hứa Giao Quân một chuyến.” Hệ thống nghiêm túc nói: “Bên đó là một bộ thần tượng cổ trang chế tác tinh xảo, với ánh mắt siêu việt của tôi, nó rất có tiềm năng bùng nổ!”
“Ban đầu vai diễn đã được định xong, nhưng tháng trước người kia đã làm vài chuyện trái với phẩm cách diễn viên, hiện tại đang bị ghét bỏ phỉ nhổ, đoàn phim mới phải khẩn cấp đổi người.”
Mạc Bắc Hồ khẩn trương gật đầu -- thần tiên phạm thiên điều thì xui xẻo, minh tinh cũng có luật như vậy sao.
Hệ thống lòng đầy căm phẫn: “Đạo diễn Hứa đã lấy tư liệu của cậu từ chỗ Chu Vân Thượng, vốn dĩ định đưa vai diễn này cho Cát Minh, nhưng giữa đường lại bị người chặn mất!”
“Chuyện khẩn cấp như vậy mà cũng có người nẫng tay trên!”
“Thật ra Hứa Giao Quân và Chu Vân Thượng có một chút quan hệ họ hàng, hắn ta càng nghiêng về phía người Chu Vân Thượng tiến cử là cậu, nhưng Cát Minh quá bận không thể theo sát chuyện này, Vương Tiểu Minh lại chỉ là trợ lý, những lúc như vậy thì chẳng nói được gì…”
“Diễn viên muốn cạnh tranh vai diễn với cậu, người đại diện của cậu ta ngày nào cũng quấn lấy Hứa Giao Quân, sắp đạp nát bậc cửa nhà người ta rồi, đạo diễn Hứa lại mềm lỗ tai, lưỡng lự không quyết định, vẫn luôn kéo dài tới bây giờ.”
Hệ thống hận sắt không thành thép mà thở dài: “Cuối tuần này bọn họ sẽ khai máy, vậy mà diễn viên vẫn chưa quyết định xong, có thích hợp không!”
“Nếu còn kéo dài nữa, mà cũng khai máy, vậy vai diễn này cậu chắc chắn không nhận được!”
“Nếu tôi có thể ra tay thì chắc chắn không thể thua người đại diện của bên kia dược!”
Mạc Bắc Hồ nghe mà như lọt vào sương mù, nhưng vẫn nhạy bén nhận ra được một chút ý tứ của hệ thống -- hình như nó có chuyện gì đó muốn thương lượng với cậu.
Cậu phối hợp phụ họa: “Ừm ừm, nếu A Thống có thể giúp đỡ thì tốt biết mấy.”
“Đúng không?” Hệ thống lập tức bắt lấy, giọng điệu có chút nịnh nọt: “Cho nên tôi muốn thương lượng với cậu, ừm, hay là chúng ta… dùng tích phân trước, tạo cho tôi một thân phận ở xã hội nhân loại?”
“Dạo gần đây cậu đã càng ngày càng giống nhân loại, phần lớn kiến thức thường ngày cũng đã quen thuộc, cho dù tôi không ở bên cạnh, không thể nhắc nhở bằng kho cơ sở dữ liệu bất cứ lúc nào cũng không sao! Sau khi tôi có thân phận nhân loại thì có thể giúp cậu nhận được rất nhiều công tác phù hợp!”
“Chỉ là, tạo thân phận có hơi đắt một chút…”
Hệ thống trước đó nói rất dõng dạc hùng hồn, nhưng âm lượng câu cuối cùng càng lúc càng nhỏ, ít nhiều gì cũng có chút ngượng miệng.
Mạc Bắc Hồ dựng lỗ tai lên, bắt được điểm mấu chốt -- sau khi tạo cho hệ thống một thân phận nhân loại, nó sẽ không thể ở bên cạnh cậu mọi lúc, cũng không thể biết rõ tình huống bên cậu.
Rất tiện để cậu dùng giá trị tình yêu giả làm yêu lực.
Mắt Mạc Bắc Hồ sáng lên, nhưng cậu vẫn giả vờ bày ra bộ dáng cực kỳ tiếc hận: “Nếu như A Thống không ở đây, tui sẽ khẩn trương lắm.”
“Không sao đâu!” Hệ thống không hề nghi ngờ, vội vàng an ủi cậu: “Còn lâu mới đến lúc đó, dù thế nào cũng phải tích góp đủ mười vạn tích phân mới được!”
Mạc Bắc Hồ thuận theo lời nó, một hồ một thống cuối cùng lại đồng cảm lẫn nhau, đạt thành nhận thức chung.
...…
Vài ngày tiếp theo, các khóa huấn luyện của đoàn phim vẫn tiến hành theo đúng kế hoạch, Đặng đạo bắt đầu gọi từng tổ từng tổ lên đối thoại, đọc kịch bản.
là một bộ phim tội phạm trinh thám lấy bối cảnh thành phố ảo. Lộ Trưng thủ vai Triệu Túc, một tay đấu quyền ngầm không có vướng bận, sau một lần khiêu chiến cược mạng, hắn ta đến băng phái lấy tiền, nhưng lại ngoài ý muốn bắt gặp hai bên xã hội đen sống chết với nhau. Hắn ta chỉ muốn lấy tiền công đánh quyền của mình, lại bị ép cuốn vào cuộc tranh đấu giữa hai phe phái, trong nhà vệ sinh, hắn ta gặp một người đàn ông toàn thân bê bết máu đang hấp hối.
Người đàn ông rơi vào đường cùng, nói với hắn ta mình là cảnh sát nằm vùng, đã lấy được chứng cứ giao dịch phi pháp của băng phái nhưng lại không thể truyền ra bên ngoài. Người đàn ông nói cho hắn ta phương pháp duy nhất để liên lạc với cấp trên của mình, nhờ hắn ta đi báo án.
Triệu Túc nhìn vào chiếc nhẫn kim cương nhỏ đến đáng thương mà người đàn ông đưa cho hắn làm thù lao, đã đồng ý với yêu cầu này. Nhưng hắn ta không ngờ tới, băng phái cũng đã tìm được cấp trên kia, thứ cuối cùng hắn ta nhìn thấy chỉ là thi thể của người đó, mà ngoại trừ người cấp trên kia, không ai biết rằng người đàn ông chết trong nhà vệ sinh nọ từng là cảnh sát nằm vùng.
Sau một phen liều chết chiến đấu để thoát khỏi truy sát, Triệu Túc mang theo chứng cứ người đàn ông để lại, chạy thẳng vào đồn cảnh sát gần nhất.
Đợi đến khi hắn ta tỉnh lại sau cơn hôn mê vì mất máu quá nhiều, các cảnh sát xung quanh gọi hắn là “đồng chí” -- bọn họ tưởng hắn ta chính là cảnh sát nằm vùng.
Ba năm sau, Triệu Túc đã thăng chức thành đại đội trưởng, hoàn toàn không còn dáng vẻ của kẻ liều mạng khi xưa, hắn ta mang theo đồ đệ Vu Tiểu Giang mới vào cục cảnh sát, vừa tốt nghiệp đã nghe truyền thuyết của hắn, một lòng muốn đi theo hắn phá đại án, và viên cảnh sát trẻ Từ Diệu Dương, cùng tiếp nhận một vụ án mạng.
Khi đến hiện trường, Triệu Túc phát hiện người bị giết chính là tay môi giới từng giới thiệu hắn ta đi đánh quyền ở đài ngầm, hiện trường còn để lại lời nhắn chỉ hắn mới hiểu được -- “Một là không làm, đã làm thì phải làm một hồi hoành tráng.”
Từ vụ án này mở màn, các nạn nhân trong chuỗi án mạng liên hoàn, tất cả đều là nhân chứng từng liên quan tới tay đánh quyền ngầm Triệu Túc.
Cùng lúc đó, một người phụ nữ đeo một chiếc nhẫn kim cương nhỏ đến đáng thương luôn luôn xuất hiện ở hiện trường án mạng.
Kịch bản Mạc Bắc Hồ nhận được cũng chỉ tới đây.
Đặng đạo thần thần bí bí nói, để giữ trọn cảm xúc chấn động của mọi người cho đoạn kết, không thể để bọn họ nhanh chóng đoán được hướng đi câu chuyện như vậy, một chút mơ hồ sốt ruột mới càng thích hợp với bộ phim này.
Lần đầu tiên Mạc Bắc Hồ tiến tổ, tất nhiên đạo diễn nói cái gì thì chính là gì đó.
Vai diễn của cậu chính là đồ đệ Vu Tiểu Giang của Triệu Túc, Phó Hoan đóng vai viên cảnh sát trẻ tuổi hơi mũm mĩm Từ Diệu Dương.
Vu Tiểu Giang là loại hình nhân vật dần dần trưởng thành, giai đoạn trước gần như là trạng thái mù quáng sùng bái Triệu Túc, có thể nói là ngốc bạch ngọt, sư phụ nói cái gì chính là cái đó. Rồi sau này, khi từng bằng chứng một được đưa ra, tất cả đều chỉ về những điểm khả nghi trên người Triệu Túc, cũng chỉ có cậu là trái lệnh, âm thầm giúp đỡ đối phương.
Cuối cùng, mãi đến khi chứng cứ sắt đá như núi đặt ngay trước mặt cậu, cậu mới phải đối diện khoảng cách chênh lệch to lớn, thể hiện ra cảm xúc cực kỳ phức tạp, đây cũng chính là điểm bùng nổ cảm xúc của cậu trong cả bộ phim.
Mạc Bắc Hồ là lần đầu tiên tiến tổ, Đặng đạo đặc biệt quan tâm cậu, nhiều lần nhắc nhở -- nhân vật này ở giai đoạn đầu còn tương đối dễ diễn, khó khăn nhất là ở phía sau, làm sao để thể hiện được sự giằng xé phức tạp của nhân vật.
Giọng điệu Đặng đạo đầy thâm ý: “Lộ Trưng là diễn viên nhập vai, hắn ta sẽ thật sự xem mình là Triệu Túc.
Còn cậu, trong kịch bản của cậu đã ghi rõ mỗi một câu thoại cần cảm xúc thế nào, nhưng khi diễn ngoài hiện trường sẽ chân thật và phức tạp hơn chữ viết rất nhiều. Cách cậu thể hiện sự phức tạp và giằng xé đó chính là ranh giới giữa một người công cụ và một nhân vật thật sự có máu thịt đầy đặn dần trưởng thành và có nhân cách.”
Mạc Bắc Hồ cầm kịch bản, nghiêm túc gật đầu.
Cậu cảm thấy mình chưa biết diễn xuất lắm, chỉ thắng ở chỗ ngoan ngoãn nghe lời.
Những cái Khương Phù dạy lúc đầu cậu đều nhớ rõ, chỉ điểm của Chu Vân Thượng cậu không quên, dạy dỗ của Đặng đạo hiện tại cậu cũng nghe lọt.
Cậu nghĩ, những người này đều xem như bậc thầy một thế hệ, được nhiều giáo viên chỉ đạo như thế, nếu như cậu vẫn diễn không ra gì thì đúng là mất mặt hồ ly tinh -- học theo con người, nói như thế nào cũng là kỹ năng cơ bản của hồ ly tinh bọn cậu mà.
Mạc Bắc Hồ suy nghĩ rất nghiêm túc, đi đến đâu cũng mang theo kịch bản.
“Tiểu Giang!” Mạc Bắc Hồ theo bản năng ngẩng đầu, liền đối diện với gương mặt tươi cười của Phó Hoan.
Phó Hoan giơ hộp cơm trong tay lên: “Tôi lấy giúp cậu một suất cơm! Sao học thoại đến mức quên cả ăn thế? Ăn uống không tích cực, tư tưởng có vấn đề nha.”
Mạc Bắc Hồ nhận hộp cơm, lộ ra gương mặt tươi cười hỏi đối phương: “Đã bắt đầu gọi tui là Tiểu Giang rồi à?”
“Tôi hơi chậm hiểu.” Phó Hoan cười “hì hì”: “Tôi phải làm quen trước, đây chính là phương pháp của tôi.
Từ giờ trở đi tôi sẽ đối xử với cậu giống như trong kịch bản, mà cẩn thận suy nghĩ thì hình như cũng khá giống chúng ta ngoài đời thật.”
Phó Hoan vừa cười khúc khích vừa cúi đầu chỉnh sửa bài đăng trên Weibo chính thức.
Phim của bọn họ chưa khởi máy, ngày phát sóng chính thức vẫn còn xa, ngoài chuẩn bị kịch bản, Phó Hoan còn phải cách vài hôm đăng một bài Weibo để giữ chút nhiệt độ.
Cậu ấy thấy Mạc Bắc Hồ đang nhìn mình, thề son sắt mà nắm tay thành quyền đảm bảo: “Cậu yên tâm, có tôi ở đây, ‘Mạc Vấn Lộ Tại Hà Phương’ sẽ không flop đâu! Tôi sẽ làm thần gieo hạt trong mảng ít người chú ý, một mình chống đỡ cả một cái tag hoang vu!”
Mạc Bắc Hồ: “…”
Mặc dù nghe không hiểu lắm, nhưng cảm giác rất đáng kính nể.
“À đúng rồi.” Phó Hoan hỏi: “Cậu là lần đầu tiên tổ đúng không? Có chỗ nào chưa hiểu không?”
“Nếu cậu ngại hỏi Lộ ca hay Đặng đạo thì có thể hỏi tôi trước, tôi sẽ giúp cậu xem qua.”
Mạc Bắc Hồ vội vàng gật đầu: “Thật ra vẫn còn một chỗ tui chưa hiểu lắm!”
“Ồ?” Phó Hoan rất có hứng thú hỏi: “Chỗ nào?”
Mạc Bắc Hồ nghiêm túc giơ kịch bản lên: “Đoạn này, chỗ tui với Lộ ca đi ăn sáng ấy.”
Cậu nuốt nuốt nước bọt: “Tui chưa từng ăn tào phớ, cũng chưa từng ăn bánh quẩy. Mà bánh tro là món gì? Long Phụng Đại Bao lại là món gì?”
Phó Hoan: “…”
“Nếu là những người khác, tôi nhất định sẽ cho rằng đối phương đang nói giỡn với tôi.”
“Nhưng mà cậu...”
Phó Hoan vỗ vỗ bả vai Mạc Bắc Hồ: “Lời cậu nói nhất định là có nguyên nhân!”
Mạc Bắc Hồ vô tội chớp chớp mắt, móc ra lý do vạn năng: “Tui lớn lên ở nước ngoài...”
“Ồ!” Phó Hoan bừng tỉnh đại ngộ: “Tôi nói mà!”
“Chuyện này thì đơn giản, cậu cứ đặt đồng hồ báo thức, ngày mai dậy sớm một chút, tôi dẫn cậu đến chợ sớm ăn sáng.”
Cậu ấy vung tay lên một cái: “Tôi xin phép Đặng đạo một tiếng, nói không chừng còn có thể báo phí nữa, đây cũng thuộc về một loại công tác học tập.”
Mạc Bắc Hồ hai mắt tỏa sáng, đang chuẩn bị gật đầu thì Đặng đạo đột nhiên thối mặt xông từ bên ngoài vào, hô lớn một tiếng: “Lão Lộ!”
Lộ Trưng đang uống nước, quay đầu lại: “Làm gì?”
“Chuẩn bị chiến đấu!” Đặng đạo khí thế hùng hổ: “Bên ngoài vậy mà có người đến cướp người, đi đuổi bọn họ với tôi!”
“Ôi ôi ôi!” Cát Minh lau mồ hôi trên trán xông vào, lôi kéo Đặng đạo khuyên nhủ: “Đặng đạo xin bớt giận, đừng vội!”
“Tôi sao có thể đừng vội được!” Đặng đạo tức giận trợn mắt, chỉ vào người đàn ông trẻ tuổi đang tiến vào ở sau lưng Cát Minh: “Người cũng đã trực tiếp xông đến đoàn phim của tôi để cướp người rồi!”
“Cút cút cút!”
Hệ thống vội vàng nhắc nhở Mạc Bắc Hồ: “Tiểu Hồ! Người này chính là Hứa Giao Quân!”
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
