Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 26
Tạ Hào vừa mới đưa tay ra, đầu hồ ly lông xù xù đã rụt lại, giống như một đống kem tươi màu trắng bị đè bẹp dí.
Động tác của Tạ Hào khựng lại, lý trí nói cho hắn biết, duỗi tay sờ một nhóc động vật hoang dã hình thể khổng lồ rất có thể phải đối mặt với nguy cơ chích ngừa bệnh chó dại ngay lập tức -- hồ ly cũng là họ chó, vắc xin phòng bệnh chó dại hẳn là có thể dùng chung.
Nhưng hắn lại cảm thấy, lông xù thật lớn ở trước mặt, có lẽ rất ít người có thể chống cự lại loại dụ hoặc này.
Tạ Hào nhanh chóng vươn hai tay ra, nâng đầu hồ ly lông xù xù lên, mặt mang ý cười đọc ra lời thoại mang tính thần chú kia: “Hồ ly nhỏ ơi mày trốn không thoát đâu, hồ hồ sinh ra chính là để bị ba ba ăn thịt...”
Mạc Bắc Hồ hoảng sợ trợn to hai mắt nhìn.
Mắt thấy hắn vậy mà còn muốn hôn hít, Mạc Bắc Hồ giãy giụa thu móng vuốt về, dùng đệm thịt ấn lên mặt hắn đẩy ra -- nhưng cậu đã biết mức độ yếu ớt dễ vỡ của nhân loại, một chút sức lực cũng không dám dùng.
Mạc Bắc Hồ thu lại toàn bộ lực kháng cự, không được đâu Tạ tổng! Chúng ta là trong sáng, không thể biến thành loại quan hệ kia được!
Tạ Hào nhéo nhéo đôi tai mềm mại hơi tròn của hồ ly, một đường dọc theo chân tai sờ đến cằm, Mạc Bắc Hồ là một con yêu hồ hoang dã chưa từng nuôi con người nào, làm gì gặp qua loại thủ pháp này bao giờ, lập tức phát ra vài tiếng rầm rì thoải mái.
Cậu thoải mái đến mức mở móng vuốt ra, chân sau buông lỏng, rồi "bịch" một tiếng từ trên cửa sổ rơi xuống.
"Này!" Tạ Hào cả kinh, vội vàng thò đầu ra cửa sổ xem xét.
Bị rơi xuống đất, Mạc Bắc Hồ đột nhiên tỉnh táo lại, lăn long lóc một mạch từ dưới đất lật người lên, sau đó kẹp chặt đuôi chui vào dải cây xanh bên đường.
-- Quá mất mặt hồ rồi!
Đã ba tháng nay cậu không ngã từ trên cây xuống rồi!
Mạc Bắc Hồ sợ bị người đuổi theo nên dùng tốc độ cực nhanh trốn khỏi hiện trường, tìm một chỗ tiêu tốn tích phân biến thành hình người, lúc này mới lén lén lút lút trở về chỗ ở.
Có lẽ là vận mệnh chú định đã có sắp đặt, người có tật giật mình ắt sẽ gặp kiểm tra, Mạc Bắc Hồ vừa đi đến cửa phòng, còn chưa kịp mở cửa, một tia sáng đèn pin liền chiếu đến phong ấn cơ thể cậu, khẽ quát một tiếng: “Ai!”
Mạc Bắc Hồ sợ đến mức kẹp chặt cái đuôi không tồn tại, suýt nữa lại bốn chân chạm đất mà chạy ra ngoài.
May mắn thay người tới lại bổ sung thêm một câu: “Ấy, Tiểu Hồ?”
Mạc Bắc Hồ ức chế xúc động dã tính của chính mình, kinh ngạc quay đầu lại: “Ông chủ?”
Bóng người đang cầm đèn pin đứng bên ngoài chính là Tạ Hào.
Tạ Hào vừa thấy là cậu, thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Hoá ra là cậu, nếu gặp phải người khác thì tôi lại phải giải thích một hồi.”
Mạc Bắc Hồ sửng sốt một chút mới ý thức được Tạ Hào đang nói về hai chân hắn -- hắn không ngồi xe lăn, tự mình chạy xuống dưới lầu.
Tạ Hào đi đến trước mặt cậu: “Sao cậu lại ở bên ngoài một mình vào nửa đêm? Có nhìn thấy một con hồ ly bự màu trắng, ừm, hoặc là con Samoyed nào không.”
Mấy ngày nay kỹ thuật diễn của Mạc Bắc Hồ cũng đã có chút tiến bộ, ánh mắt trấn định nói: “...Không có.”
Tạ Hào hơi hơi thở dài, có vẻ có chút nôn nóng: “Cậu bây giờ còn có việc gì không? Không có thì theo tôi ra phía sau xem một chút đi.”
“À...” Mạc Bắc Hồ chột dạ nói: “Không được đâu, em vẫn là nên sớm...”
Tạ Hào nhìn chằm chằm cậu: “Tôi đoán được cậu đi làm gì rồi.”
Mạc Bắc Hồ cả kinh, sau lưng lạnh lẽo, lắp bắp nói: “Không không không...”
Tạ Hào khẽ thở dài: “Tiểu Hồ à, thật ra nửa đêm đói bụng ra ngoài lén ăn một chút đồ ăn khuya cũng không phải là chuyện gì quá mức táng tận lương tâm đâu.”
“Đặc biệt là nhân vật cậu đang diễn cũng không yêu cầu cậu phải gầy.”
Hắn lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Nhưng mà... tôi cảm thấy người đại diện trong giới giải trí đều cực kỳ thiết diện vô tư. Cậu hẳn là không muốn biết nếu như Cát Minh biết thì sẽ trở nên đáng sợ đến mức nào đúng không?”
Mạc Bắc Hồ: “...”
Hình như hắn đã hiểu lầm.
Nhưng nương theo sự hiểu lầm của hắn dường như cũng không tồi.
Tạ Hào đưa ra giao dịch: “Đi tìm với tôi một chuyến, tôi sẽ không nói với Cát Minh.”
Mạc Bắc Hồ đành phải căng da đầu đồng ý.
Cậu đi theo sau lưng Tạ Hào, nhỏ giọng nói: “Em cảm thấy, con... Samoyed kia có lẽ đã không còn ở đó rồi.”
Cậu cố ý lờ đi “hồ ly bự màu trắng”, làm bộ như mình không nghe thấy một câu này.
“Ít nhất kiểm tra mặt đất một chút.” Tạ Hào nhíu mày: “Nếu như không có máu, có thể nói ít nhất nó không bị thương.”
“Trời sáng thì tôi sẽ liên hệ với nhân viên quản lý ở bên này, điều tra camera xem có thể tìm thấy nó hay không.”
Mạc Bắc Hồ nhỏ giọng hỏi: “Tìm được rồi thì sao?”
Tạ Hào nghiêm túc suy nghĩ: “Tôi nhớ... Ngoại trừ một vài giống loài đặc biệt thì, hồ ly hình như có thể nuôi tư nhân.”
Mạc Bắc Hồ cả kinh: “Anh muốn nuôi ạ?”
Tạ Hào nghiêm túc tính toán: “Nếu không may, nó vừa vặn là giống loài không thể nuôi tư nhân...”
Mạc Bắc Hồ thở phào một hơi, lại nghe thấy hắn nói: “Có thể cân nhắc đầu tư một vườn thú.”
“Tuy rằng đối với động vật hoang dã mà nói, môi trường sinh tồn bị hạn chế có chút tàn khốc, nhưng chỉ cần nơi ở đủ lớn thì hẳn là không thành vấn đề.”
Mạc Bắc Hồ: “......”
Tạ Hào quay đầu lại, đúng lý hợp tình mà nói: “Đừng dùng ánh mắt này để nhìn tôi.”
“Nếu cậu nhìn thấy nó, nhất định cũng sẽ hiểu được tôi, hiểu được Trụ Vương.”
Mạc Bắc Hồ đánh trống lảng, nhìn một vòng xung quanh rồi chuyển hướng sang chuyện khác: “Gần đây hình như không có Samoyed, trên mặt đất cũng không có máu.”
Tạ Hào hơi thả lỏng, nhưng vẫn có chút tiếc nuối: “Sớm biết vậy tôi sẽ ôm nó vào phòng rồi mới sờ.”
Mạc Bắc Hồ theo bản năng nói: “Ôm không nổi đâu.”
Tạ Hào hơi hơi nghiêng đầu.
Mạc Bắc Hồ căng da đầu giải thích: “Không phải nói là... Rất lớn sao.”
Tạ Hào cường điệu: “Chỉ là lông xù xù, không mập.”
“Hơn nữa nếu không phải mỡ đủ dày, ngã từ chỗ cao như vậy xuống sẽ rất nguy hiểm.”
Vẻ mặt của Mạc Bắc Hồ có chút phức tạp.
Tạ Hào thở dài một hơi, nhặt một cọng lông trắng như tuyết từ trong tay áo ra, đối diện với đèn đường, có vẻ hơi lo lắng: “Cũng không biết đã chạy đi đâu.”
“Dù sao đi nữa, nó có thể tự nuôi mình thành bộ dáng trắng trẻo mập mạp như vậy, hẳn là không cần quá nhọc lòng.”
Mạc Bắc Hồ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vừa nãy anh còn nói không mập mà.”
“Trắng trẻo mập mạp chỉ là tính từ miêu tả.” Tạ Hào cầm cọng lông kia liếc mắt đưa tình: “Hy vọng còn có thể gặp lại.”
Mạc Bắc Hồ: “...Ông chủ anh có thể buông sợi lông kia ra được không.”
Có lẽ nhân loại không cảm thấy gì, nhưng trong mắt hồ ly thì thật sự có hơi b**n th**!
“Không.” Tạ Hào dứt khoát cự tuyệt: “Đây là niệm tưởng duy nhất của tôi.”
“Nếu không phải còn có nó, tôi đều sẽ phải cho rằng đây là một giấc mộng, hoặc là gặp tình huống như trong Liêu Trai, nửa đêm khêu đèn đọc sách gặp phải hồ yêu...”
Hắn ta sờ cằm: “Trong thời hiện đại hẳn là thức đêm online gặp được hồ yêu nhỉ?”
Mạc Bắc Hồ: “!”
Cậu khiếp sợ mà trợn tròn hai mắt, lắp bắp nói: “Cái gì mà hồ yêu! Anh đừng có nói bậy!”
Tạ Hào ngẩng đầu, liền đối diện với khuôn mặt kinh hoảng của Mạc Bắc Hồ, hắn ngoài ý muốn mà nhướng mày: “Cậu không phải là sợ yêu quái đấy chứ?”
Hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Cẩn thận! Tiểu Hồ, sau lưng cậu có miêu yêu!”
Mạc Bắc Hồ sợ đến mức nhảy dựng lên, tốc độ cực nhanh mà xoay người, một con mèo hoang đi ngang qua không hiểu ra sao liếc mắt nhìn bọn họ một cái, thản nhiên ngồi xổm tại chỗ l**m lông.
Mạc Bắc Hồ khẩn trương nói: “Hình như nó không phải là yêu quái.”
Mặc dù thật sự rất có khí thế bình thản ung dung của đại yêu, nhưng dường như nó chỉ là một con mèo con bình thường đi ngang qua mà thôi.
“Cũng không chắc.” Tạ Hào ngồi xổm xuống, chỉ vào mèo hoang nói: “Biến hình cho ta.”
Mèo hoang cảnh giác liếc mắt nhìn hắn một cái, rất nhanh đã chạy mất.
Tạ Hào tiếc nuối nói: “Ôi, hình như thật sự không phải.”
Mạc Bắc Hồ nhẹ nhàng thở phào.
Tạ Hào nhịn không được cười: “Sao lại sợ thành bộ dáng này? Trên đời làm gì có yêu quái?”
Mạc Bắc Hồ “Ha, ha” cười gượng hai tiếng.
Tạ Hào vỗ vỗ tay, suy tư nói: “Tôi nhớ trong phim tài liệu có nói hồ ly là loài ăn thịt, chuẩn bị cho nó một chút thịt gà hay thịt thỏ gì đó, có lẽ nó sẽ thích ăn, nói không chừng còn có thể dẫn nó lại đây.”
Mạc Bắc Hồ lẩm bẩm một tiếng: “So với thịt sống, gần đây nó thích đùi gà rán hơn.”
Lần trước, sau khi lén trợ lý ăn cùng Phó Hoan một lần, địa vị của gà rán bánh gà đùi gà nướng trong lòng Mạc Bắc Hồ đã được nâng lên trước cả món gà luộc, về phần thịt sống, đó càng là đồ tạm chắp vá khi không có điều kiện.
Động tác của Tạ Hào khựng lại, nghi hoặc nhìn chằm chằm cậu: “Tiểu Hồ.”
“Dạ?” Mạc Bắc Hồ vô tội nhìn lại.
Tạ Hào như đang suy tư: “Hình như tôi biết tối nay cậu lén ăn khuya món gì rồi.”
Mạc Bắc Hồ: “...”
Oan uổng quá, trong bụng hồ hồ căn bản không có gà rán!
Tạ Hào nheo mắt nhìn cậu: “Cậu đã gặp được con hồ ly kia rồi đúng không.”
Mạc Bắc Hồ hung hăng lắc đầu.
Tạ Hào ép sát một bước: “Chẳng lẽ cậu...”
“Còn đút cho nó ăn đùi gà rán?”
Đầu Mạc Bắc Hồ cứng đờ.
Từ một góc độ nào đó mà nói, quả thật là như vậy không sai.
Tự mình đút cho mình ăn, cũng tính là vậy đi.
“Cậu đấy.” Tạ Hào nhíu mày thở dài: “Thức ăn của động vật nhỏ khác với con người, không thể tùy tiện cho ăn.”
Mạc Bắc Hồ nhỏ giọng phản bác: “Không nhỏ mà...”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía cửa, bọn họ còn chưa mở, cửa đã đột nhiên bị đẩy ra từ bên trong.
Tạ Hào động tác nhanh chóng, chống lên bả vai Mạc Bắc Hồ rồi tựa vào người cậu, đỡ chân mình nhỏ giọng r*n r*.
Mạc Bắc Hồ không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn ổn định vững vàng mà đỡ lấy hắn.
Lộ Trưng đứng ở bên trong cánh cửa, vẻ mặt ghét bỏ: “Hay là cũng cho anh một nhân vật đi, tôi thấy anh cũng rất thích diễn.”
Tạ Hào thở phào nhẹ nhõm, lại đứng lên: “Là anh à, nói sớm một chút, dọa tôi sợ nhảy dựng.”
Lộ Trưng trợn trắng mắt một cái: “Anh còn định giả vờ gãy chân đến bao giờ?”
“Hai người hơn nửa đêm còn ở bên ngoài làm gì?”
Mạc Bắc Hồ len lén liếc mắt nhìn Tạ Hào một cái, nhỏ giọng cáo trạng: “Là Tạ tổng muốn tui đi theo anh ấy tìm hồ ly.”
Lộ Trưng ghét bỏ trừng Tạ Hào: “Anh không thích làm việc thì cũng đừng kéo Tiểu Hồ theo, ngày mai cậu ấy còn phải huấn luyện! Đừng có nửa đêm lôi kéo cậu ấy đi lung tung bên ngoài.”
“Nói cái gì đấy?” Tạ Hào nhướng mày, không chút khách khí bán đứng Tiểu Hồ: “Cậu ấy nửa đêm đi ăn vụng gà rán.”
Mạc Bắc Hồ khiếp sợ trợn tròn mắt, lên án Tạ Hào: “Không phải anh đã đồng ý với em là sẽ không nói rồi sao?”
Tạ Hào mỉm cười vỗ vỗ vai cậu: “Tôi chỉ đồng ý không nói với Cát Minh chứ đâu bảo là không nói với Lộ Trưng.”
“Học hỏi đi Tiểu Hồ, giới giải trí chính là ngươi lừa ta gạt như vậy, loại trò chơi văn tự thế này chỉ tính là trình độ sơ cấp thôi.”
Mạc Bắc Hồ: “…...”
“Cút cút cút!” Lộ Trưng kéo Tiểu Hồ qua: “Trẻ con còn đang tuổi lớn, thích ăn món gì thì ăn một chút thôi, làm sao vậy?”
“Không có sức thì sao quay cảnh đánh nhau được.”
Tạ Hào nghiêm túc lý luận: “Nhưng cậu ấy còn cho hồ ly ăn burger đùi gà!”
Lộ Trưng nghẹn một chút, nhìn ra ánh mắt chột dạ của Mạc Bắc Hồ, cứng cổ thiên vị: “Thì… cậu ấy cũng không thể nào bóp miệng hồ ly ra nhét vào được, chắc chắn là hồ ly tự mình đòi ăn, Tiểu Hồ nhà chúng ta chỉ là mềm lòng thôi!”
Tạ Hào đau đớn kịch liệt nhắm mắt lại: “Từ thúc nhiều lần hại cháu.”(*)
*Từ thúc nhiều lần hại cháu, nguyên câu là Nịch ái tử tôn, đa bại kỳ chí; thúc ái điệt, lũ bại chi: Nuông chiều con cháu thường làm hỏng chí khí của chúng, người chú thương cháu, nhiều lần làm hại cháu.
“Cứ nuông chiều cậu ấy đi.”
“Được rồi, lăn lộn khuya thế này, có định đi ngủ không?” Lộ Trưng ngáp một cái rồi hoạt động xương cốt, cảm thấy cả người cực kỳ thư giãn: “Nhưng mà không ngờ ở đây lại có thể gặp được hồ ly… Có khi nó cũng từng vào phòng tôi.”
Tạ Hào sửng sốt: “Cái gì? Anh cũng nhìn thấy?”
“Không nhìn thấy hồ ly.” Lộ Trưng thuận miệng nói: “Nhưng tôi dậy đi vệ sinh, thấy trên ga trải giường có một hàng dấu chân hình hoa mai, chắc là quên đóng cửa sổ nên nó vào.”
“À đúng rồi.” Lộ Trưng kéo kéo chiếc áo thun trắng cũ kỹ của mình cho hắn xem: “Trên áo còn có một dấu.”
Tạ Hào: “…”
Lộ Trưng đi được hai bước, thấy hắn còn không theo kịp thì nghi hoặc hỏi: “Sao anh vẫn không đi? Còn muốn làm trò gì nữa?”
“Nói cách khác.” Tạ Hào sâu kín nhìn đối phương: “Nó có thể đã leo lên giường anh, lông xù xù mà dựa vào bên cạnh anh ngủ một lát.”
Lộ Trưng gãi gãi đầu: “Tôi cảm thấy lông xù xù không thể dùng làm động từ miêu tả hành động.”
Tạ Hào nhắm mắt lại: “Nói cách khác, nếu tôi cũng ngủ thì có thể đã có được hưởng đãi ngộ giống anh.”
“Lúc đó nó leo cửa sổ vào phòng tôi, là muốn tiến vào ngủ với tôi.”
Mạc Bắc Hồ nhỏ giọng phản bác: “Nó không có!”
Tạ Hào mắt điếc tai ngơ, tự mình lẩm bẩm: “Chẳng lẽ đây chính là trừng phạt của việc thức đêm…”
“Đi ngủ sớm một chút đi.” Lộ Trưng cạn lời mà nhìn hắn: “Tôi thấy đầu óc anh thật sự hơi không tỉnh táo rồi.”
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
