Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 25
Mấy người cùng nhau tiễn tổ phỏng vấn đi, Mạc Bắc Hồ liếc mắt nhìn con quỷ vẫn còn ngoan cường bám trên lưng Lộ Trưng.
Đã qua lúc giữa trưa dương khí nặng nhất, mắt thấy mặt trời đã sắp xuống núi, nó dường như cũng thả lỏng hơn không ít, không còn run rẩy dữ dội như lúc đầu.
Mạc Bắc Hồ nhìn quỷ, quỷ cũng đang lén lút quan sát cậu.
Nó suy nghĩ, cũng không biết tại sao, Mạc Bắc Hồ vừa xuất hiện, nó liền dâng lên một luồng cảm giác nguy cơ từ tận đáy lòng.
Chẳng lẽ người không thể trông mặt mà bắt hình dong, nhiều người như vậy, Mạc Bắc Hồ mới là người có dương khí nặng nhất?
Mạc Bắc Hồ đứng bên phải Lộ Trưng, quỷ treo trên lưng Lộ Trưng nhịn không được lặng lẽ dịch chuyển sang bên trái.
Bước chân Mạc Bắc Hồ thay đổi, bất động thanh sắc dịch sang bên trái Lộ Trưng.
Quỷ đại kinh thất sắc, lại vội vàng dịch sang bên phải.
Mạc Bắc Hồ vừa muốn tiếp tục đi theo, Lộ Trưng đã buồn cười ấn đầu cậu lại: “Cậu làm gì đó? Xoay vòng vòng xung quanh tôi à? Tôi hoa cả mắt rồi.”
“Oa, lại cắn được rồi.” Phó Hoan ôm mặt, cũng không biết là cố ý ghê tởm bọn họ hay là đã tự tẩy não bản thân: “Hồ Hồ cậu giống như một nhóc cún con vây quanh anh Lộ vậy!”
Lộ Trưng ghét bỏ xoa xoa da gà nổi trên người.
“Không phải!” Mạc Bắc Hồ mơ hồ nói: “Tui đây là... bảo vệ anh Lộ!”
Ánh mắt cậu kiên định: “Không sai, tui là bảo an của anh Lộ!”
“Cậu là bảo an?” Lộ Trưng buồn cười chọc chọc trán cậu: “Nhỏ xíu như cậu thì bảo vệ ai chứ?”
Mạc Bắc Hồ cố gắng tranh luận: “Tui...”
“Được rồi được rồi.” Lộ Trưng qua loa đồng ý: “Buổi tối ăn thêm hai miếng thịt đi, vậy mới có sức lực làm bảo an.”
Mạc Bắc Hồ hai mắt sáng lấp lánh gật đầu đồng ý: “Được.”
Cái này có thể.
Ba người trở lại sân huấn luyện, phát hiện Tạ Hào đã tỉnh dậy, đang tự mình điều khiển xe lăn đi dạo khắp nơi.
Lộ Trưng hừ cười một tiếng, trào phúng đối phương: “Do, Tạ đại gia, tỉnh rồi à?”
“Ừ.” Tạ Hào quay đầu lại, cực kỳ tự nhiên hỏi hắn ta: “Khi nào mọi người ăn cơm?”
“Thật là giỏi.” Lộ Trưng co quắp khóe miệng: “Hai mắt vừa mở là đòi ăn cơm, tôi là mẹ anh chắc?”
Tạ Hào phớt lờ đối phương, quay đầu nhìn Mạc Bắc Hồ: “Hồ Hồ, tôi đói bụng rồi.”
“Kêu Hồ Hồ cũng vô dụng.” Lộ Trưng trợn trắng mắt: “Còn nửa tiếng nữa mới phát cơm, nhịn đi.”
Tạ Hào uể oải thở dài một hơi, thấy Lộ Trưng sắp rời đi liền hỏi hắn ta: “Anh đi đâu?”
“Huấn luyện.” Lộ Trưng hai tay đút túi: “Buổi chiều đi phỏng vấn, huấn luyện hôm nay vẫn chưa làm.”
“Liều mạng như vậy?” Tạ Hào hơi hơi nhíu mày: “Anh cũng đừng căng quá.”
“Yên tâm.” Lộ Trưng vẫy vẫy tay.
Phó Hoan vẻ mặt sùng bái nhìn Lộ Trưng rời đi, nắm chặt hai tay: “Anh Lộ cố gắng như vậy, tôi cũng không thể thả lỏng!”
Tạ Hào nhướng mày hỏi cậu ấy: “Cậu cũng muốn tăng cường luyện tập?”
Phó Hoan đã móc điện thoại ra: “Tôi lại phát thêm cho mọi người chút tư liệu, ảnh chụp chung ngày hôm qua vẫn chưa đăng lên nữa.”
“Tiêu đề cứ viết .”
Tạ Hào: “......”
Hắn đầy thâm ý mà nói với Mạc Bắc Hồ: “Cậu cứ học kỹ thuật diễn xuất với bọn họ là được rồi, những thứ khác đừng học.”
Mạc Bắc Hồ cái hiểu cái không gật đầu đồng ý.
...…
Đến giờ ăn, Mạc Bắc Hồ đẩy Tạ Hào đi lấy cơm hộp, lại gọi Lộ Trưng đến ăn cơm.
“Đến đây.” Vừa mới kết thúc huấn luyện bổ sung, đầy người Lộ Trưng đều là mồ hôi, tùy ý dùng khăn lông lau lau, oán giận với cậu: “Tôi đã nói tóc dài quá phiền phức, vẫn là không có tóc thì tốt hơn.”
Hắn lau tóc, hơi nhíu mày, hoạt động khớp vai trái một chút.
Mạc Bắc Hồ có chút khẩn trương hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có việc gì.” Lộ Trưng buồn cười ngẩng đầu: “Sao cậu cũng làm ầm ĩ theo vậy? Bọn họ nói gì với cậu rồi?”
Mạc Bắc Hồ thành thật gật đầu: “Mọi người đều nói anh quá liều mạng.”
Lộ Trưng ra vẻ thoải mái nhún nhún vai: “Không còn cách nào, tôi cũng chỉ biết cái này thôi.”
Mạc Bắc Hồ yên lặng đi tới bên cạnh hắn ta, đưa nước trong tay cho hắn ta.
Lộ Trưng cười cười, tiện tay nuốt một viên thuốc giảm đau với nước, nói với cậu: “Đợi lát nữa rồi đi ra ngoài, nếu không bọn họ nhìn thấy lại phải nói tôi.”
Mạc Bắc Hồ ngoan ngoãn gật đầu, đứng trước cửa sổ với hắn ta.
Lộ Trưng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Bộ phim này là Lão Đặng đặc biệt tìm cho tôi, tôi không muốn phụ lòng ông ấy.”
Mạc Bắc Hồ đáp một tiếng: “Ừm.”
“Thật ra hiện tại tôi cũng không thiếu tiền.” Lộ Trưng nhìn cậu ngoan ngoãn, nhịn không được sờ sờ đầu cậu: “Trước kia lúc phẫu thuật cũng đã nghĩ đến chuyện lui giới rồi.”
“Chỉ là vừa nghỉ ngơi nghỉ nửa tháng, mỗi ngày nhìn thấy nhiều người quan tâm tôi như vậy, vẫn là không bỏ xuống được.”
“Lúc đó tôi liên hệ Lão Đặng, chỉ là tùy tiện nói một câu hay là thử chuyển hình một chút, cảnh đánh nhau ít một chút, nhiều cảnh suy luận hơn một chút...”
Hắn ta cười khổ một tiếng: “Ông ấy đã lập tức làm ra một bộ.”
Mạc Bắc Hồ ghé vào cửa sổ: “Đặng đạo rất thưởng thức anh.”
“Nhiều năm như vậy, cũng có cảm tình rồi.” Lộ Trưng cười rộ lên: “Tôi đóng phim từ rất sớm, ngoài cái này ra thì cũng không biết làm gì khác.”
“Tôi thích đóng cảnh đánh nhau, cũng biết mình ở trong cái vòng này, cảnh đánh nhau có thể coi như độc nhất vô nhị. Những thứ khác, diễn tốt hơn tôi có rất nhiều người.”
“Bộ phim này, tôi cũng không xác định nếu giảm bớt phần trăm cảnh đánh nhau, tôi diễn những thứ khác có thể làm cho khán giả hài lòng hay không.”
“Đương nhiên, cũng phải để cho bản thân tôi hài lòng.”
Lộ Trưng nhìn về phía trước, trên gương mặt luôn luôn kiên nghị mang theo ánh mắt cực kỳ kiên định: “Nhưng dù sao cũng phải thử một lần.”
Mạc Bắc Hồ nhỏ giọng hỏi: “Tại sao?”
Lộ Trưng ngửa đầu thò ra ngoài cửa sổ: “Không duyên không cớ nhận được nhiều sự yêu thích như vậy, luôn cảm thấy phải làm chút gì đó.”
Mạc Bắc Hồ cực kỳ tán đồng: “Việc này thì đúng.”
Được nhân loại nuôi dưỡng thì phải che chở một phương, lẽ ra phải như vậy.
Trách không được đối phương cũng có thể làm Bồ Tát.
Mạc Bắc Hồ đang muốn nói chuyện, vừa xoay đầu đã đối diện con quỷ ôm cánh tay Lộ Trưng vẻ mặt thèm nhỏ dãi, lại trầm mặc xuống.
Quả nhiên vẫn phải dạy dỗ con sắc quỷ này một chút.
…
Vào đêm khuya, người của đoàn phim đều đã nghỉ ngơi, một bóng trắng lông xù xù chui vào trong màn đêm mờ mịt, men theo quỷ khí âm trầm, tìm được sắc quỷ đang ngồi canh ở cửa phòng Lộ Trưng.
Hơi thở của nó ngưng đọng hơn rất nhiều so với ban ngày, một bộ dáng thèm nhỏ dãi.
Mạc Bắc Hồ nheo mắt thành một đường chỉ, linh hoạt nhảy lên, sau đó “bịch” một tiếng từ trên trời giáng xuống, một mông đè nó dẹp lép xuống sàn nhà.
“A--” Sắc quỷ phát ra một tiếng thét thảm thiết, giãy giụa ngẩng đầu lên: “Cái gì vậy!”
Mạc Bắc Hồ một móng ấn nó xuống sàn nhà, khẽ quát một tiếng: “Cuồng đồ lớn mật! Ngươi có biết tội chưa!”
Sắc quỷ cả kinh, kinh hoảng thất thố mà trả lời: “Tôi, tôi làm gì! Tôi cũng không làm chuyện gì xấu, tôi vẫn luôn là công dân tuân thủ pháp luật mà!”
“Mày còn dám nói?” Mạc Bắc Hồ chính nghĩa lẫm liệt: “Hôm nay mày quấy rối Lộ Trưng!”
Sắc quỷ trầm mặc.
Móng vuốt lông xù của Mạc Bắc Hồ dùng sức, đè đầu nó xuống: “Mày có thừa nhận hay không! Mày còn muốn nhìn trộm người ta đi vệ sinh!”
“Tôi không có!” Sắc quỷ duỗi dài cổ biện minh: “Tôi thừa nhận anh ấy thật sự rất đẹp trai, nhưng tôi cũng có giới hạn mà! Tôi chỉ là háo sắc chứ không phải hạ lưu! Tôi không nhìn trộm anh ấy đi vệ sinh, tôi chỉ đợi ở cửa thôi!”
Mạc Bắc Hồ do dự một chút, suy nghĩ: “Hình như là như vậy...”
“Đúng không!” Sắc quỷ nghẹn ngào: “Hơn nữa tôi cũng không biết tôi thành quỷ rồi mà làm chuyện này cũng sẽ bị người khác nhìn thấy, huhuhu, tôi tưởng rằng không có ai biết!”
“Nếu tôi biết có người sẽ nhìn thấy, tôi nhất định sẽ đội quần huhuhu!”
Mạc Bắc Hồ mờ mịt nhìn xuống nửa th*n d*** của nó -- nó không phải là đang mặc quần sao?
“Khụ.” Mạc Bắc Hồ không lộ vẻ sợ hãi, nghiêm túc nói: “Dù sao sau này mày không được phép làm như vậy nữa.”
Sắc quỷ sắc gật đầu như giã tỏi, thật cẩn thận nhìn cậu một cái: “Ngươi... À không, ngài là hồ tiên sao?”
Cái đuôi sau lưng Mạc Bắc Hồ cong cong.
Linh lực của nơi này quả thật rất mỏng, ma quỷ ngay cả yêu hay tiên cũng không phân biệt được.
Mạc Bắc Hồ nheo đôi mắt hồ ly lại, làm bộ làm tịch nói: “...Bản tiên còn đang tu hành.”
“Ồ ồ.” Sắc quỷ không nghi ngờ cậu, vội vàng cung kính hô: “Hồ Tiên đại nhân!”
Nó do dự hỏi: “Vậy sau này tôi không sờ anh ấy nữa, chỉ nhìn thôi, có được không?”
“Kiếp này của tôi cũng không có sở thích gì khác, chỉ thích xem mấy anh đẹp trai, tốt nhất là mấy anh cơ bắp không thích mặc quần áo.”
“Ừm.” Mạc Bắc Hồ suy nghĩ một lát rồi dặn dò nó: “Chỉ nhìn thì có thể, nhưng không thể quá phận.”
“Người tồn tại phải tuân thủ pháp luật, âm phủ cũng có quy tắc của âm phủ, làm chuyện xấu đều sẽ bị ghi lại.”
Sắc quỷ sợ đến mức rùng mình: “Vậy, vậy làm chuyện tốt thì sao?”
“Đương nhiên cũng sẽ được ghi lại.” Mạc Bắc Hồ hơi gật đầu: “Mày phải làm một người tốt... Ôi không đúng, mày đã chết rồi.”
Cậu lời nói thấm thía mà khuyên nhủ: “Làm một con quỷ tốt.”
Sắc quỷ vội vàng gật đầu: “Được được, tôi cố gắng làm chút chuyện tốt, tranh thủ kiếp sau đầu thai làm một phú nhị đại, không cần lén lén lút lút mà có thể quang minh chính đại ngắm trai đẹp.”
Mạc Bắc Hồ thấy thái độ nhận lỗi của nó tốt, cũng không thật sự làm ra chuyện gì hại người, cậu miễn cưỡng buông lỏng móng vuốt thả nó đi.
Sau khi sắc quỷ rời đi, Mạc Bắc Hồ vòng một vòng, leo lên khung cửa sổ phòng Lộ Trưng. Cậu dùng hai móng trước vịn vào bệ cửa sổ, hai chân sau cố gắng đạp mấy cái, cuối cùng cũng bám vào khung cửa sổ bò vào trong phòng Lộ Trưng.
-- Mạc Bắc Hồ đã lừa gạt hệ thống đi rồi, nó vừa nghe thấy Mạc Bắc Hồ buổi tối muốn đi đánh quỷ đã cực kỳ phối hợp mà chạy khỏi hiện trường, nghe nói hiện tại đã đến đoàn phim của Hứa Giao Quân giúp cậu điều tra tin tức về vai diễn “đứa ngốc xinh đẹp” kia rồi.
Trước khi đi, Mạc Bắc Hồ đã bảo nó dùng một chút tích phân, mở cửa sổ phòng của Lộ Trưng.
Lộ Trưng trên giường tùy tiện c** tr*n nửa thân trên, ngủ đến mức cả người phập phồng.
Nếu như bị người ngoài nhìn thấy, nhất định lại phải nói hắn ta phóng khoáng.
Nhưng rất đáng tiếc, người duy nhất chứng kiến lại là đồng chí Mạc Bắc Hồ vẫn không biết thưởng thức vẻ đẹp của nhân loại không có lông.
Cậu chỉ nhìn thấy bên trái thân trên của Lộ Trưng vô cùng cứng ngắc, hiển nhiên trong lúc ngủ say cũng không thể hoàn toàn thả lỏng, sợ sẽ đè bả vai trái của mình.
Mạc Bắc Hồ nhẹ nhàng đặt chân lên giường, vươn móng vuốt trắng như tuyết ra, khẽ ấn lên vai trái Lộ Trưng.
-- Cậu định lén dùng một chút giá trị tình yêu, không thể để hệ thống phát hiện, cho nên mới nghĩ hết cách lừa gạt nó rời đi. Nói cách khác, con sắc quỷ yếu đuối kia ở cửa cũng không cần thiết phải xử lý.
Nhìn thấy hàng mày đang nhíu của Lộ Trưng hơi giãn ra trong giấc ngủ mơ, hơi thở dần trở nên trầm ổn hơn, Mạc Bắc Hồ hài lòng thu móng vuốt về, lại lặng lẽ chui ra ngoài từ cửa sổ.
Dẫm lên bệ cửa sổ hẹp, Mạc Bắc Hồ nhìn thấy cửa sổ phòng bên cạnh nửa mở, trong lúc nhất thời có chút do dự.
-- Tạ Hào hôm nay nghỉ ngơi ở đoàn phim, ngay trong phòng bên cạnh.
Mạc Bắc Hồ đã nhìn thấy hắn đứng lên, biết rõ hắn phần lớn là đang giả bệnh, nhưng cũng không rõ tình huống chân của hắn lắm.
Cơ hội khó gặp, hắn lại vừa hay không đóng cửa sổ, hay là cũng nhân lúc hệ thống không có ở đây lén nhìn một chút?
Mạc Bắc Hồ đã hạ quyết tâm, nhẹ nhàng nhảy đến trước cửa sổ phòng Tạ Hào, lặp lại chiêu cũ, cố gắng vẫy vẫy móng vuốt sau, thò một cái đầu vào từ cửa sổ, vừa muốn hất tung tấm rèm đang treo trên đầu ra, đột nhiên rèm cửa che khuất tầm mắt bị người mở ra.
Tạ Hào đứng trước cửa sổ, khoảnh khắc kéo rèm ra, chợt bốn mắt nhìn nhau với cậu.
Mạc Bắc Hồ: “...”
Kíu mạng với, sao lại có người ba giờ sáng còn chưa ngủ vậy!
Tạ Hào cũng khiếp sợ vô cùng, gương mặt luôn ung dung cũng hiếm khi lộ ra chút kinh ngạc, hắn chậm rãi mở miệng: “Samoyed?”
Mạc Bắc Hồ: “...”
Cậu đang cân nhắc có nên “gâu” một tiếng cho xong không, Tạ Hào đã tự mình phủ nhận: “Không đúng.”
“Hình như là hồ ly.”
Trong lúc nhất thời Mạc Bắc Hồ không biết nên vui vì hắn rất tinh mắt hay nên lo lắng thân phận của mình sẽ bị lộ.
Tròng mắt cậu đảo đảo, chân sau chậm rãi cong lên, chuẩn bị phát lực chạy trốn khỏi hiện trường, liền nhìn thấy Tạ Hào thử thăm dò vươn tay về phía cậu, trong miệng không tự chủ được phát ra ba âm tiết: “Chậc chậc chậc.”
Mạc Bắc Hồ: “...”
Anh cũng biết là hồ ly, sao lại còn “chậc chậc chậc” hả!
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
