Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 24

 Hệ thống kích động cực kỳ: “Tiểu Hồ, đừng quên những gì tôi đã dạy cậu!”

“Bọn họ căn bản không biết bán, vẫn phải để tôi ra tay!”

“Yêu là thiên vị một cách quang minh chính đại! Yêu là đặc biệt!”

“Chỉ cần thể hiện ra Lộ Trưng thiên vị cậu, không lo bọn họ không cắn được! Xông lên Hồ Hồ! Hiện tại, nhẹ nhàng tự nhiên đi đến khuyên nhủ Lộ ca, thể hiện ra địa vị của cậu trong lòng hắn ta!”

Mạc Bắc Hồ có chút khẩn trương nắm chặt tay, nghiêm túc gật đầu: “Được!”

Ánh mắt Hỏa Hỏa sáng lên, lập tức để cameraman cho cậu một cảnh đặc tả: “Được, hiện tại lên sân khấu chính là tuyển thủ Mạc Bắc Hồ! Chúng ta đã được chứng kiến cách bán của Lộ ca, bây giờ chúng ta hãy nhìn Tiểu Hồ nào!”

Mạc Bắc Hồ hít sâu một hơi, nhanh chóng đuổi kịp Lộ Trưng, duỗi tay kéo vạt áo của đối phương: “Lộ ca......”

“Ừ?” Lộ Trưng quay đầu sang, nhưng bước chân không dừng lại.

“Xoẹt” một tiếng, áo thun mỏng nhẹ thoáng khí đã rách nát.

Mạc Bắc Hồ: “...”

Lộ Trưng: “...”

Hệ thống thiếu chút nữa ngất xỉu, hét thảm một tiếng: “Hồ Hồ ơi á á á--”

CP của nó, CP lớn trong của nó, nghiệp lớn của nó, đều rách nát cùng với cái áo thun này rồi.

 Hỏa Hỏa thét chói tai một tiếng, hô to: “Cận cảnh!”

Camera lập tức chuyển hướng sang bả vai tr*n tr** xinh đẹp của Lộ Trưng, vai rộng lưng dài bị phơi nắng thành màu mật, đường nét cơ bắp rõ ràng vừa nhìn liền biết đã luyện tập rất tốt, cẩn thận quan sát còn có thể nhìn thấy vài vết sẹo đậm nhạt không đều nhau.

Lộ Trưng chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, nâng tay sờ lên sau lưng của mình -- sờ được thịt.

Hắn ta xoay đầu nhìn một chút, sau lưng đang mở rộng, một cái áo thun tốt đẹp đột nhiên trở thành áo hở lưng.

Tay Mạc Bắc Hồ hơi run rẩy.

Cậu hiện tại mới hiểu được, hoá ra không chỉ nhân loại yếu ớt, quần áo của nhân loại cũng cực kỳ yếu ớt.

Mạc Bắc Hồ: “...”

Nhân loại, hay là mấy người mọc thêm lông đi, quần áo rách còn có thể che một chút.

Sau khi làn đạn yên tĩnh trong một khoảng thời gian ngắn, liền lấy một loại tốc độ kh*ng b* mà trồi lên.

“Đây là thứ em có thể xem miễn phí sao...”

“Hồ Hồ cho mọi người xem cơ bắp, Hồ Hồ tốt, Hồ Hồ cực cực cực kỳ tốt! Bảo vệ Hồ Hồ phe ta!”

“Cái này không thể xoá, cái này mọi người quả thật thích xem.”

“Mẹ ơi cái lưng này, tôi muốn nói vài lời th* t*c không thể cho trẻ nhỏ xem...”

[Người dùng này đã bị cấm ngôn, xin mọi người dùng từ văn minh]

“Không được xem! Các người đều không được xem! Đây là Lộ ca của tui màaa!”

Lộ Trưng kéo kéo áo hở lưng trên người, đối diện với vẻ mặt khóc không ra nước mắt của Mạc Bắc Hồ, cực kỳ khoan dung mà vỗ vỗ bả vai cậu: “Không sao đâu, quần áo này của lão Đặng chất lượng không tốt, sau này lại bảo chú ấy đặt một lô tốt hơn.”

Hắn ta cực kỳ tự nhiên mà tiện tay cởi áo trên ra: “Tôi cũng không phải nữ minh tinh đâu mà sợ lộ.”

Mạc Bắc Hồ vẻ mặt lộ sùng kính: “Lộ ca!”

Anh đúng là người tốt!

Lộ Trưng tiện tay khoác cái áo rách nát lên vai, nghiêng người chào hỏi một tiếng với Hỏa Hỏa: “Nhưng ở đây còn có nữ đồng chí, tôi đi thay...”

“A--” Hỏa Hỏa vội vàng che camera lại: “Không được Lộ ca, cơ ngực, cơ ngực! Mau che cơ ngực của anh một chút!”

Lộ Trưng vẻ mặt kinh ngạc mà cúi đầu nhìn cơ ngực đầy đặn của mình, còn có tám múi cơ bụng rõ ràng, kỳ lạ mà nói: “Tôi là đàn ông mà, có khoa trương như vậy à?”

Hỏa Hỏa đành phải hô: “Hồ Hồ! Che anh ấy lại!”

Mạc Bắc Hồ vội vàng chắn trước người Lộ Trưng.

Hỏa Hỏa bổ sung: “Cái kia! Không thể lộ cái kia, nếu không phòng phát sóng trực tiếp của tôi sẽ bị cấm!”

Mạc Bắc Hồ quay đầu lại nhìn thoáng qua vị trí một chút để xác định, sau đó mở hai tay ra, dứt khoát kiên quyết che lại chỗ kia của Lộ Trưng.

Làn đạn đã hoàn toàn điên cuồng--

“Không phải, mấy người đừng có dùng Tiểu Hồ như mosaic chứ!”

“Hồ Hồ, Lộ ca, ánh mắt hai người kiên định quá đi...”

“Lộ ca, nếu anh tình nguyện bán siêu nhiệt tình vì đoàn phim, vậy có thể cũng đi sát biên* vì đoàn phim một chút được không?”

*Đi sát biên (đã từng chú thích một lần, đại loại là chơi đùa 18+ trên ranh giới bị cấm.)

“Tôi chụt chụt chụt!”

“Máaa hôm nay đạo tặc hái hoa ta đây phải tàn phá hết mấy người!”

Mặc dù không nhìn thấy làn đạn, nhưng Lộ Trưng đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, theo bản năng vươn tay che kín ngực mình.

“Khụ.” Lộ Trưng lặng lẽ lùi về sau một bước: “Cái gì nhỉ, tôi đi thay quần áo trước đã.”

“Thật ra không thay cũng được.” Hỏa Hỏa cười khà khà hai tiếng: “Mọi người đều thích xem.”

“Không được.” Lộ Trưng quả quyết cự tuyệt: “Cô không xem công ước văn minh thành thị mới nhất sao? Đàn ông hở hang nửa thân trên là hành vi không văn minh.”

“Đó là đàn ông bình thường.” Hỏa Hỏa thành kính chắp tay trước ngực: “Anh là nam Bồ Tát mà.”

*Nam bồ tát: tiếng lóng, ý chỉ trai đẹp show body.

Mạc Bắc Hồ cả kinh, trợn tròn mắt quay đầu lại nhìn hắn ta: “Thì ra anh là thần tiên ạ?”

“Tôi là Thiên Hỏa Mãng Kim Cương.” Lộ Trưng khịt mũi khinh thường nói, lấy áo thun trên vai quấn lại trước ngực, nghênh ngang xoay người: “Tôi đi thay quần áo đây.”

*Thiên Hỏa Mãng Kim Cương (): không hiểu lắm, cầu cao nhân giúp đỡ.

“Tiểu Hồ, đi, dắt người chủ trì đi dạo một vòng đi.”

Mạc Bắc Hồ ngoan ngoãn gật đầu.

Mạc Bắc Hồ và camera cùng nhau nhìn theo Lộ Trưng dùng áo thun rách nát cột thành áo yếm trước ngực rời đi, cho dù chật vật như vậy, hắn ta vẫn duy trì tư thế lãnh khốc hai tay đút túi, Mạc Bắc Hồ không khỏi cực kỳ kính nể.

Chỉ trong một lát như vậy, hệ thống vẫn còn khóc lóc om sòm trong đầu cậu: “Hồ Hồ ơi -- nghiệp lớn vạn nhân mê của tôi, CP của tôi...”

Mạc Bắc Hồ đột nhiên "í" một tiếng.

Lộ Trưng vào phòng xách ra một cái áo, hoàn toàn không để chút đả kích này trong lòng, vừa đi vừa mặc áo thun vào, còn tiện đường rẽ sang nhà vệ sinh bên cạnh.

Hệ thống vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”

Mạc Bắc Hồ đảo mắt, lôi kéo Hỏa Hỏa giao cho Phó Hoan: “Tui đột nhiên nhớ ra có chút việc phải làm, Phó Hoan, cậu chăm sóc người chủ trì trước một chút!”

Cậu chỉ vào Phó Hoan: “Cái vlog và ảnh chụp đều là cậu ấy đăng đó!”

“Ồ--” Hỏa Hỏa lộ ra nụ cười đầy hứng thú: “Cậu chính là quỷ tài tuyên truyền kia sao!”

“Này!” Phó Hoan khiếp sợ nhìn hai người bọn họ rời khỏi hiện trường, dở khóc dở cười: “Sao lại có người nhận phỏng vấn rồi bỏ rơi người chủ trì tự mình chạy mất như vậy chứ!”

Cậu ấy nghiêm túc nói với Hỏa Hỏa: “Cô xem, cũng chỉ có hai người bọn họ mới có thể làm ra chuyện này, trời sinh một cặp đúng không? Dễ cắn đúng không?”

Hỏa Hỏa: “...Thì ra cậy chính là người đang gượng ép hai quả dưa này.”

...…

Mạc Bắc Hồ giao Hỏa Hỏa cho Phó Hoan, bản thân thì lặng lẽ theo sau Lộ Trưng.

Hệ thống dừng quỷ khóc sói gào lại, nghi ngờ hỏi cậu: “Làm sao vậy?”

Mạc Bắc Hồ nhỏ giọng nói: “Có quỷ!”

Hệ thống sợ đến mức nấc cụt: “Chỗ này nhiều đàn ông như vậy, dương khí ngút trời, sao lại có quỷ dám đến đây!”

Mạc Bắc Hồ tán đồng gật gật đầu: “Nó vẫn luôn run rẩy, thoạt nhìn như sắp chịu không nổi rồi, nhưng không biết tại sao lại chấp nhất muốn ở đây như vậy.”

Hệ thống cũng run rẩy theo: “Khô... không không biết mà!”

 ---

Mạc Bắc Hồ đi đến cửa nhà vệ sinh -- con quỷ kia đang canh giữ ở cửa nhà vệ sinh, xem ra vẫn còn giới hạn cuối cùng, không có tiến vào.

Mạc Bắc Hồ giả vờ lơ đãng duỗi một chân ra, đá nó ra khỏi cửa nhà vệ sinh, cực kỳ tự nhiên mà tiến vào.

Lộ Trưng vừa lúc đi ra ngoài, có chút kinh ngạc: “Sao cậu cũng tới đây rồi? Để người chủ trì lại một mình à?”

“Giao cho Phó Hoan rồi.” Mạc Bắc Hồ vội vàng nói: “Tui cũng vào nhà vệ sinh, sẽ quay lại ngay lập tức.”

“Được.” Lộ Trưng vỗ vỗ vai cậu, thuận miệng nói: “Đi vệ sinh xong phải rửa tay nha!”

Mạc Bắc Hồ: “...”

Cậu cọ cọ trong nhà vệ sinh một hồi, lúc đi ra ngoài thì phát hiện con quỷ kia vẫn còn theo sau lưng Lộ Trưng.

Hệ thống run run rẩy rẩy hỏi: “Tiểu Hồ, quỷ còn ở đó không?”

“Nó đi theo Lộ ca.” Mạc Bắc Hồ nghi hoặc nhíu mày: “Kỳ lạ, tui thấy bát tự của Lộ ca rất cứng, đúng lúc chính trực tráng niên dương khí lại thịnh.”

“Hơn nữa ở bên kia, tên của Hỏa Hỏa rất cứng, Phó Hoan cũng là người có phúc tướng, ba cái lò lửa nhỏ này tụ lại một chỗ, con quỷ kia run như trong lò luyện đan, sao còn một hai nhất định phải đi theo anh ấy?”

Hệ thống khóc không ra nước mắt: “Tôi không biết mà! Tôi không có tư liệu về phần này!”

Trước đó nó đã xin tổng bộ cho nâng cấp kho tư liệu hệ thống, nhưng bị uyển chuyển từ chối.

Cho nên hiện tại, nó vẫn chỉ có thể mang theo sự sợ hãi đối với những thứ không biết, run bần bật.

Mạc Bắc Hồ nhìn con quỷ kia vừa run rẩy vừa say mê ghé vào trên lưng Lộ Trưng, bừng tỉnh đại ngộ mà vỗ tay một cái: “Thì ra là một tên sắc quỷ!”

Hệ thống: “......”

Nó đột nhiên cảm thấy những thứ không biết cũng không đáng sợ như vậy nữa.

Mạc Bắc Hồ nhỏ giọng nói: “Thống, tui cảm thấy phải ném nó đi xa một chút.”

“Tại sao?” Hệ thống lẩm bẩm: “Nghe cậu nói thì nó cũng không giống mặt hàng gì lợi hại.”

“Nếu phải xử lý nó thì cậu lại phải biến thành hồ ly, một đi một về mất một trăm tích phân...”

Cho dù hiện tại giá trị tình yêu của bọn họ đã hơn vạn, hệ thống vẫn keo kiệt bủn xỉn như cũ.

Mạc Bắc Hồ nhỏ giọng tranh thủ: “Nhưng nó đi theo Lộ ca vào nhà vệ sinh.”

“Cái gì!” Hệ thống kinh hãi: “Quá đáng khinh! Hồ Hồ mau cho nó vào chế tài!”

Mạc Bắc Hồ ngẩng đầu ưỡn ngực: “Được! Giao cho tui đi!”

Cậu đang muốn trở về tổ phỏng vấn, quay đầu lại thì nhìn thấy cách đó không xa, Tạ Hào trên mặt che sách đang ngủ say như chết.

Theo thời gian trôi qua, vị trí mặt trời đã thay đổi, một nửa ánh nắng ở cửa sổ rải trên người hắn, như được mạ một tầng vàng kim.

Mạc Bắc Hồ còn nhớ hắn nói muốn tìm một nơi không có nắng, bước chân vừa chuyển đã quẹo sang một hướng, tay chân nhẹ nhàng nâng cả người hắn và xe lăn lên, dịch đến một vị trí không có nắng.

Hỏa Hỏa vừa phỏng vấn vừa quan sát tứ phía, tất nhiên không bỏ qua một màn này, lập tức ra hiệu cho camera theo kịp, cười nói: “Oa, trước đó tôi còn thấy có người nghi ngờ sức lực của Tiểu Hồ, nói cậu ấy marketing nhân thiết mạnh mẽ.”

“Hiện trường có thể thấy được, sức lực Hồ Hồ của chúng ta quả thật không nhỏ, khiêng cực kỳ chắc chắn vững vàng.”

Hoả Hoả tò mò hỏi: “Nhưng mà cậu ấy đang khiêng ai thế? Chúng ta tìm diễn viên đặc biệt chuyên đóng vai người tàn tật sao?”

Tạ Hào uể oải mở mắt ra, nhấc quyển sách đang che trên mặt lên một chút, lười biếng buồn ngủ quét mắt về phía Mạc Bắc Hồ một cái, thấp giọng nói với cậu một câu gì đó, sau đó lại đặt sách lại, bàn tay ở trong không trung mò mẫm một hồi, lướt qua vành tai cậu rồi vươn ra sau gáy, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu.

“Nói về một góc độ nào đó, cũng là một diễn viên.” Lộ Trưng khịt mũi khinh thường: “Là ông chủ đầu óc có bệnh một hai phải tới phim trường ngủ của chúng tôi.”

“Cũng chỉ có Tiểu Hồ chiều hắn, còn khiêng hắn đi tránh nắng, là tôi thì tôi phơi chết hắn.”

Hỏa Hỏa nhạy bén ngửi được cái gì đó, có chút kích động hỏi: “Đó là Tiểu Tạ tổng sao?”

“Đúng vậy, hai người bọn họ...” Lộ Trưng đột nhiên ý thức được cái gì đó, hắn ta đột nhiên hung hăng tiến lên một bước chặn kín camera: “Không được, không được quay, không được cắn hai người bọn họ!”

Hỏa Hỏa đầy thâm ý mà liếc hắn ta một cái, lộ ra vẻ mặt tươi cười: “Khà khà.”

“Dễ nói dễ nói, chúng ta xem những diễn viên khác tập luyện.”

Biết Lộ Trưng muốn để nhiều diễn viên vô danh trong đoàn phim lộ mặt, Hỏa Hỏa cũng xem như phối hợp, đi theo mọi người dạo một vòng trong đoàn phim, ngay cả Đặng đạo giả vờ đi ngang qua cũng bị túm lại nói hai câu.

Đợi đến lúc phải rời đi, mấy người cũng thân thiết hơn so với lúc mới bắt đầu không chút.

“Ôi trời, tôi đột nhiên lại không nỡ đi.” Hỏa Hỏa quyến luyến không rời: “Anh Lộ và Hồ Hồ lại bán cho mọi người một lần nữa nhé? Nào nào, hai người cùng làm một trái tim đi.”

Lộ Trưng vẻ mặt ghét bỏ, nhưng vẫn phối hợp đứng cùng Mạc Bắc Hồ, đưa tay ra.

Mạc Bắc Hồ không biết phải làm trái tim như thế nào, mờ mịt chỉ vào trái tim, Lộ Trưng vui vẻ cười: “Cậu đang tuyên thệ à?”

“Như thế này!” Hắn ta dùng tay làm thành một nửa hình tròn, ra hiệu Mạc Bắc Hồ học theo hắn.

Mạc Bắc Hồ luống cuống mà khoa tay múa chân, Lộ Trưng buồn cười vỗ vào tay cậu một cái: “Múa quạt à?”

Cuối cùng vẫn là Phó Hoan không nhìn được nữa, tay cầm tay dạy hai người bọn họ làm trái tim, cuối cùng cũng chập lại thành một.

Nhưng cậu ấy vừa buông tay, hai người kia liền đối diện camera kết hợp thành một vòng tròn lớn.


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 24
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...