Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 21

 Mạc Bắc Hồ bị Đặng đạo diễn và Lộ Trưng kéo lại, đạt được bước đầu nhận thức chung về kế hoạch ‘bán nhiều bán sỉ’.

Cậu thay áo thun đen của đoàn phim phát, chạy đi thông báo cho Phó Hoan tin tức này -- dù sao muốn bán thì cũng cần quay phim phối hợp.

Phó Hoan vừa nghe xong liền hưng phấn như được tiêm máu gà: “Tốt! Vậy thì bây giờ chúng ta lập tức…”

“Không được.” Mạc Bắc Hồ kiên quyết từ chối: “Đạo diễn nói phải huấn luyện trước.”

“Tui đến trễ mấy ngày, suất diễn cũng nhiều, phải kiểm tra trước, sau đó mới sắp xếp khóa học cho tui được.”

“Cũng đúng, vẫn phải huấn luyện là chính.” Phó Hoan vội vàng gật đầu: “Vậy đạo diễn có nói bao giờ chúng ta bắt đầu bán không?”

Mạc Bắc Hồ gãi gãi đầu: “Đạo diễn nói là, nghiêm túc huấn luyện, bán thì… tranh thủ lúc rảnh mà bán.”

“Không được ảnh hưởng đến chính sự.”

Cậu ngượng ngùng hỏi: “Cậu có ý tưởng gì không? Tui không có kinh nghiệm, cũng không có ý tưởng gì.”

Phó Hoan cười hề hề chỉ vào mình: “Cậu nhìn thân hình này của tôi, chắc chắn không thể theo lộ tuyến này được, tôi cũng chẳng có kinh nghiệm. Nhưng cậu đừng lo lắng, với vẻ ngoài của hai người các cậu, đứng cạnh nhau là tự nhiên ra cảm giác couple luôn, tôi xem trọng hai người!”

“Lúc tôi quay hậu trường sẽ tìm cậu.”

Mạc Bắc Hồ vội vàng gật đầu.

Hệ thống không phục mà ồn ào: “Cậu hỏi cậu ta làm gì! Nghe tôi đi Tiểu Hồ! Tôi mới là dân chuyên nghiệp! Cậu cứ yên tâm giao hết cho tôi!”

Mạc Bắc Hồ: “…”

Tuy là không nỡ đả kích tinh thần nhiệt huyết của nó, nhưng cậu cảm thấy hệ thống nhà mình quả thật… rất khó khiến người yên tâm.

Cậu bên ngoài thì đồng ý, để lại mặt mũi cho A Thống, nhưng sau lưng vẫn quyết định tự mình cố gắng.

Nhưng mặc kệ nói như thế nào, hiện tại cậu vẫn là đến tiến hành huấn luyện trước đã.

Trước khi sắp xếp chương trình huấn luyện cho Mạc Bắc Hồ, đạo diễn còn mời cả huấn luyện viên chuyên nghiệp đến kiểm tra thể chất cơ bản cho cậu, để xác định nền tảng thể năng.

Hệ thống khẩn cấp điều ra dữ liệu cơ thể nhân loại bình thường, cố gắng giữ tất cả thông số đều nằm trong phạm vi khoẻ mạnh và vận động cực tốt của một nhân loại ưu tú.

Nhưng cho dù như vậy, số liệu này vẫn đủ khiến người ta phải kinh ngạc.

Mỗi lần kiểm tra xong một hạng mục, huấn luyện viên lại bày ra vẻ mặt cao thâm khó dò.

Lộ Trưng và Đặng đạo một trái một phải đứng phía sau huấn luyện viên, giống như hai vị thần giữ cửa.

Một người cau mày, một người nhướng mày nói “Chà”.

Mạc Bắc Hồ căng thẳng đến mức mồ hôi đầy đầu.

Sau khi kiểm tra xong toàn bộ, Lộ Trưng quay đầu nói với Đặng đạo: “Tôi đã nói chú cậu ấy là cảnh sát nằm vùng rồi mà, chú nhìn xem thể chất này đi, có giống không chứ?”

Đặng đạo đá hắn ta một phát: “Cậu mới không giống đấy. Lúc nào cũng mở miệng là cảnh sát, bây giờ cậu đóng vai cảnh sát đấy.”

Huấn luyện viên cầm bảng báo cáo trong tay, nhịn không được thở dài: “Haiz…”

“Làm sao vậy?” Mạc Bắc Hồ đại kinh thất sắc, chẳng lẽ vẫn còn chỗ nào không giống người?

“Sao bây giờ mới gặp được cậu chứ.” Huấn luyện viên mặt đầy tiếc nuối: “Phàm là nếu cậu trẻ hơn vài tuổi, tôi phải lập tức đưa cậu đi báo danh vào đội thể thao quốc gia.”

Hắn ta không thể tưởng tượng nổi mà hỏi: “Từ nhỏ đến lớn không ai phát hiện ra tố chất ưu tú này của cậu à? Giáo viên thể dục của cậu làm gì ăn kiểu gì không biết?”

Mạc Bắc Hồ khô khốc nói: “Tui, tui lớn lên ở nước ngoài.”

Huấn luyện viên lập tức thay đổi sắc mặt “Ồ, vậy cũng may là người nước ngoài mắt mờ.”

Mạc Bắc Hồ: “…”

“Khụ.” Đạo diễn ho một tiếng, vẻ mặt cũng không tính là hài lòng: “Được rồi, cậu sắp xếp chương trình huấn luyện cho cậu ấy đi.”

“Còn sắp xếp gì nữa?” Huấn luyện viên cảm thấy buồn cười: “Tôi nói thật, trình độ của cậu ấy còn tốt hơn cả tôi, cũng chỉ cần học thêm chút kỹ thuật, thể lực gì đó rồi tập sơ sơ là được rồi.”

Đạo diễn nhìn Mạc Bắc Hồ bằng ánh mắt rất phức tạp, huấn luyện viên không nhịn được lầm bầm với ông: “Ông làm biểu cảm gì đấy? Mầm non tốt như vậy mà còn không hài lòng?”

“Nếu tôi là huấn luyện viên thì chắc chắn hài lòng.” Đạo diễn chắp tay sau lưng: “Nhưng cậu ấy phải đóng vai một thực tập sinh sức khỏe không quá tốt, kỹ năng cũng bình hường.”

“Vốn dĩ cậu luyện đến trình độ tám lạng nửa cân là có thể biểu diễn bản sắc, giờ thì phải hoàn toàn dựa vào kỹ thuật diễn, tôi không được lo lắng một chút à?”

Huấn luyện viên: “……”

Hắn ta ghé sát lại bên cạnh Mạc Bắc Hồ thì thầm: “Tôi nói này, nếu ông ấy không cho cậu diễn nữa thì cậu cứ đến tìm tôi.”

“Dù bây giờ mới bắt đầu luyện thể thao thì hơi lớn tuổi, nhưng có vài hạng mục tuổi nghề dài, vẫn có thể thử một chút……”

“Đi đi đi!” Đạo diễn ghét bỏ đẩy hắn ta ra: “Đào người mà đào đến chỗ tôi hả.”

Đuổi xong vị huấn luyện viên sốt ruột yêu tài kia đi, đạo diễn mới quay lại nhìn Mạc Bắc Hồ, trầm ngâm một lát rồi mở miệng: “Thể lực thì thôi, cậu tập thêm phần kỹ thuật đi.”

“Sau đó… lúc học thể lực, cậu cứ nhìn Tiểu Béo.”

Ông ấy chỉ vào Phó Hoan đang đầm đìa mồ hôi thở phì phò: “Cậu nhìn xem người thể lực không tốt thì thể hiện thế nào, đến lúc diễn xuất thì tái hiện lại trạng thái này.”

Mạc Bắc Hồ trợn tròn mắt, nghiêm túc gật đầu — cứ cảm thấy kỹ xảo này thật sự rất thực dụng, hình như cả trong sinh hoạt thường nhật cũng có thể dùng được.

“Đừng chỉ nhìn mỗi Phó Hoan.” Lộ Trưng khoác vai Mạc Bắc Hồ, chỉ sang một diễn viên trẻ tuổi cao gầy khác: “Nhìn cả cậu kia nữa, Phó Hoan là béo đến mức thở không ra hơi, còn cậu này là gầy đến mức hư nhược, cậu bắt chước kiểu này thì có lý hơn.”

“Phải đó.” Đạo diễn cũng gật đầu phụ họa: “Nhìn cả hai rồi chọn cái phù hợp với mình.”

“Đi đi, vào huấn luyện cùng bọn họ đi cho quen.”

Mạc Bắc Hồ gật đầu đồng ý, chạy về phía đội ngũ huấn luyện.

“Tôi đã nói rồi mà, là một hạt mầm tốt đúng không.” Lộ Trưng nhướng mày với Đặng đạo, có chút đắc ý: “Chú nhìn xem tố chất thân thể này, về sau còn có thể sắp thêm vai đánh diễn nhiều hơn.”

“Phim đầu tiên còn chưa quay xong đâu.” Đạo diễn liếc mắt nhìn hắn ta một cái, nhưng vẻ mặt lại dịu xuống: “Chịu khó chính là thiên phú lớn nhất, mấy năm nay tôi đã gặp rất nhiều người có thiên phú nhưng không có nghị lực.”

“Tôi thấy cũng được đấy.” Lộ Trưng khoanh tay, bóp bóp bả vai trái của mình: “Nếu cậu ấy thật sự gánh nổi ngọn cờ lớn này, khi tôi lui xuống cũng……”

“Lui cái gì mà lui.” Mặt Đặng đạo liền sầm lại: “Lão tử gần năm mươi còn chưa nói lui, cậu làm đến tuổi tôi rồi hãy nói.”

Lộ Trưng không nhịn được bật cười một tiếng: “Được được được.”

“Tôi đi xem nhóm người mới.”

Đặng đạo lườm hắn ta: “Trước mặt người mới, nhớ quản cái miệng cậu.”

“Biết rồi, nhiều năm vậy tôi cũng quen rồi mà.” Lộ Trưng nhét hai tay vào túi, lại hỏi đối phương: “Nhưng mà chú nói xem, thời đại đang thay đổi, tôi có phải cũng nên thay đổi gì đó không?”

“Gấp cái gì.” Đặng đạo chậm rì rì liếc mắt nhìn hắn ta một cái: “Cứ từ từ mà tới.”

“Được.” Lộ Trưng nhìn Phó Hoan cúi người lấy nước uống, đột nhiên linh quang chợt lóe: “Ây, tôi có chiêu này.”

Đặng đạo cũng không phải lần đầu nghe hắn ta nói lời này.

Nhưng trước đây mỗi lần hắn ta nói như vậy đều là lúc đang quay cảnh đánh nhau ở phim trường, mỗi lần linh quang chợt lóe là có thể nghĩ ra mấy chiêu thức xinh đẹp.

Nhưng mà lần này…

Đạo diễn Đặng cảnh giác hỏi: “Chiêu gì?”

Lộ Trưng đã nhanh chân bước tới bên cạnh Phó Hoan, cúi người lấy hai chai nước, xoay người đi về phía Mạc Bắc Hồ.

Phó Hoan vừa mới ngửa đầu tu một ngụm lớn, còn chưa kịp nuốt xuống, nhưng vừa thấy Lộ Trưng lại gần, vẫn là theo bản năng giơ máy ảnh lên quay chụp lia lịa.

“Tiểu Hồ!” Lộ Trưng gọi một tiếng, đưa nước qua.

Mạc Bắc Hồ vừa định nhận thì đột nhiên nhớ tới lời hệ thống dặn, lập tức nghiêm cẩn nói: “Không được, Lộ ca uống trước đi.”

Hệ thống: “……”

Không phải, thật ra tôi không phải có ý này đâu.

“Cầm đi cầm đi.” Lộ Trưng nháy mắt với cậu: “Anh vừa nghĩ ra một chiêu.”

Mạc Bắc Hồ: “?”

Lộ Trưng hạ giọng: “Cậu thấy mấy người kia uống nước chưa?”

Mạc Bắc Hồ gật gật đầu.

Mọi người đều đổ mồ hôi đầm đìa, lúc bổ sung nước thì không còn quan tâm hình tượng chút nào, nhưng cậu không biết có phải hắn ta đang nói đến cái này hay không.

Lộ Trưng nâng chai nước lên cụng nhẹ vào chai của cậu, nhướng mày hỏi: “Thế nào?”

Mạc Bắc Hồ mờ mịt: “Cái gì thế nào?”

Lộ Trưng “chậc” một tiếng: “Anh bán thế nào ấy!”

Mạc Bắc Hồ sửng sốt: “Hả?”

Anh đang bán ấy hả?

“Chẳng phải anh đang cân nhắc có nên mở đầu cho kín đáo một chút hay không sao?” Lộ Trưng lôi kéo cậu quay một vòng, đối diện với máy quay: “Thôi được rồi, vậy thì chúng ta trực tiếp chút.”

Hắn giơ chai nước lên: “Tới, giao bôi!”

Mạc Bắc Hồ mơ mơ màng màng bị hắn ta kéo theo, giơ chai nước lên, tay quấn tay… hai người uống luôn một màn giao bôi… nước.

Lộ Trưng đắc ý nhướng mày: “Không tệ nhỉ?”

Mạc Bắc Hồ ngơ ngác nhìn hắn ta.

Hệ thống nhịn không được lên tiếng: “Hắn ta đang làm cái gì?”

Mạc Bắc Hồ: “……”

Mặt mày Phó Hoan ban đầu còn hớn hở, càng quay càng cảm thấy có gì đó sai sai, cuối cùng chần chừ hạ máy ảnh xuống, không nhịn được hỏi đạo diễn: “Đạo diễn, cái này… đăng thật ạ?”

Đặng đạo nhìn cũng thấy là lạ, kiểu thế nào cũng không thuận mắt, nhưng lại tự quy kết là do mình bình thường không quen mấy trò này, vì thế quay đầu né tránh ánh mắt cầu cứu của Phó Hoan, thì thầm: “Tôi biết sao được, phần tuyên truyền này… cậu, cậu tự cân nhắc đi.”

Phó Hoan: “……”

Cậu ấy nhìn Mạc Bắc Hồ, lại nhìn nhìn Lộ Trưng, nhỏ giọng hỏi ý kiến: “Vậy… nếu đã thử thì, chúng ta thử to gan chút?”

“Cậu thử đi.” Đạo diễn Đặng chắp tay sau lưng: “Không sao đâu, cùng lắm thì bị mắng.”

Ông ấy rất nghĩa khí nói: “Tôi mắng lại.”

“Được!” Phó Hoan siết chặt nắm tay: “Đạo diễn, chú cứ chờ xem tôi thể hiện đi!”

Cậu ấy chỉ về phía hai người kia: “Tôi qua bàn bạc với bọn họ một chút nha.”

Tối hôm đó, đoàn làm phim có chút động tĩnh.

Trước tiên là đạo diễn Đặng Chí Cương đăng một bài weibo, khẳng định không có tuyến tình cảm, đặc biệt là giữa Lộ Trưng và Mạc Bắc Hồ, tuyệt đối chỉ có tình sư đồ. Nhưng nếu mọi người đã quan tâm thì, ngoài chính phim cũng có thể quay vài cái hậu trường nho nhỏ để mọi người xem cho vui, thuận tiện tranh thủ cọ chút nhiệt.

Đáng tiếc là bản thân đạo diễn vốn không có bao nhiêu nhiệt độ, bài weibo chỉ có vài fans và người qua đường lướt ngang thấy, cũng không khuấy nổi bao nhiêu bọt nước.

Ngay sau đó, weibo chính thức của đăng tải một cái vlog mới, tiêu đề cực kỳ giật gân -- [Đạo diễn nói nhiệt độ không cọ thì phí, chúng tôi định bán nhiều bán sỉ!]

Giai đoạn đầu, những người theo dõi tài khoản chính thức đa phần là fans của các diễn viên, đặc biệt là fans của Lộ Trưng chiếm áp đảo tuyệt đối.

Vlog vừa đăng lên, không ít fans đã phát cả một chuỗi dấu chấm hỏi, hùng hổ nhấn vào xem video, rồi nhìn thấy--

Lộ Trưng và Mạc Bắc Hồ song song ngồi trên bậc thang trước cửa ăn cơm hộp. Trên vai Lộ Trưng còn vắt một chiếc khăn lông, vừa ăn vừa đối diện với Mạc Bắc Hồ đĩnh đạc nói: “Tiểu Hồ, đóng phim thì phải có cảm giác tín niệm, tuyên truyền cũng vậy.”

“Cậu phải cực kỳ tin tưởng là, chúng ta sẽ bán được.”

Mạc Bắc Hồ vừa ăn cơm hộp vừa gật đầu lia lịa.

“Anh vừa mới xem lại mấy cặp đôi bán tốt lúc trước, lâm thời học tạm một chút.” Lộ Trưng thề son sắt: “Cũng không khó lắm đâu, anh nắm được bí quyết rồi.”

“Chính là phải giả vờ như vô tình! Lúc đó anh sẽ giả vờ buột miệng, gọi cậu bằng một xưng hô cực kỳ thân mật…”

Lộ Trưng vỗ tay một cái bép: “Thế không phải xong rồi sao!”

“Ồ--” Mạc Bắc Hồ bừng tỉnh đại ngộ gật đầu.

“Chúng ta làm thế này…” Lộ Trưng đứng dậy diễn thử, vừa quay đầu nhìn thấy Phó Hoan đứng sau thì giật mình: “Hơ, sao cậu lại không phát ra âm thanh?”

“Cậu đừng có đứng chình ình ở đây, đi với tôi tới chỗ này.”

Lộ Trưng lôi kéo Phó Hoan đi về phía sau, chỉ đạo giống như đang dẫn dắt diễn xuất: “Lát nữa cậu đi theo tôi, sau đó tôi vừa mở cửa ra thì giả bộ vô tình nhìn thấy cậu ấy.”

Phó Hoan nuốt nuốt nước bọt, nhịn cười hỏi: “Sau đó thì?”

“Sau đó à?” Lộ Trưng đẩy kính râm lên, một tay chống vào cánh cửa, quay đầu lại cười đầy tự tin: “Sau đó tôi sẽ nói một câu--”

“Bé cưng, có đó không?”

Mạc Bắc Hồ dại ra.

Làn đạn im bặt trong chớp mắt, mãi hồi lâu sau mới có một dòng “Ảnh tưởng mình bán rất khá thật đấy à” từ từ bay qua.


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 21
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...