Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 22
Khán giả xem vlog như vừa hoàn hồn sau cú sốc, lập tức nổ tung.
“Đồ đại ngốc, anh đang làm cái gì vậy hả!”
“Tôi định vào đây là để mắng, dựa vào cái gì Lộ ca của chúng tôi thanh thanh bạch bạch nhiều năm như vậy lại phải đi bán CP với một tay người mới, kết quả, cậu, tôi, cái này…”
“Tôi cứ tưởng đạo diễn đang muốn nâng người mới hố Lộ Trưng, nhưng giờ thấy thế nào cũng giống như Lộ Trưng đang kéo người mới xuống mương!”
“Tôi phát hiện, chỗ nào có Hồ Hồ, luôn sẽ có trò cười ngoài dự đoán.”
“Bình tĩnh nghĩ lại một chút, có khi nào là do chúng ta hiểu sai rồi không? Biết đâu bọn họ nói bán là có ý khác?”
“Phải đấy phải đấy, mọi người hiểu nhầm rồi, Lão Lộ nhà chúng tôi chỉ đang dẫn theo Tiểu Hồ bán manh thôi, chứ không phải bán cái kia!”
“Cứu mạng với, sao Lộ Trưng lại thành cây hài vậy, là bị Hồ Hồ làm lệch hướng hả trời?!”
Phó Hoan nhìn lượt bình luận và chia sẻ tăng vùn vụt, sắp cười đến méo cả miệng: “Đạo diễn, đạo diễn! Tăng nhiều lắm! Cả tài khoản chính thức lẫn chủ đề của chúng ta đều lên luôn rồi!”
Đạo diễn Đặng trố mắt, không nhịn được lắc đầu xoa xoa mắt, lẩm bẩm: “Tôi thật sự không hiểu nổi nữa rồi.”
Ông ấy vỗ vai Phó Hoan đầy khích lệ: “Làm tốt lắm, bây giờ mấy việc kiểu này đúng là phải để cho đám trẻ tuổi các cậu làm.”
Mạc Bắc Hồ ngồi xổm ở một bên, vừa quan sát nam diễn viên trẻ cao gầy gò yếu đuối kia vừa bắt chước dáng vẻ th* d*c lau mồ hôi của đối phương, tiện tay rút điện thoại ra xem hướng gió trên mạng.
Cậu từ từ trợn tròn mắt.
Hệ thống thét lên trong đầu: “A a a! Cậu ta đã đăng cái gì thế này!”
“CP của tôi! Còn bán cái gì nữa! Bán cái gì nữa! Tôi còn chưa kịp đại triển quyền cước cơ mà!”
Lộ Trưng vẫn đeo kính râm như thường lệ, một bộ lãnh khốc, chống tay lên đầu Mạc Bắc Hồ, liếc nhìn màn hình của cậu: “Sao rồi? Có phải Tiểu Béo bắt đầu ra chiêu rồi không?”
“Chà, nhiều người ghê ha?”
Hắn ta cười rộ lên: “Anh đã bảo là có thể rồi mà? Bán cũng không khó lắm.”
Mạc Bắc Hồ trợn mắt há hốc mồm: “Lộ ca, anh nhìn rõ bọn họ bình luận như thế nào chưa?”
“Chưa, đứng xa thế cơ mà.” Lộ Trưng cúi xuống, ghé sát vào nhìn: “Bình thường chẳng phải cũng chỉ có mấy câu thôi sao. Như là ‘ngọt quá, muốn cắn quá’ gì đó…”
Khi nhìn rõ chữ trên điện thoại của Mạc Bắc Hồ, hắn ta dần dần tắt tiếng.
Lộ Trưng không nhịn được kéo kính râm xuống, vẻ mặt khiếp sợ ngồi xổm xuống bên cạnh Mạc Bắc Hồ: “Không phải, sao lại thành ra như này?”
Mạc Bắc Hồ há miệng, thần sắc dại ra, vô thố lắc lắc đầu.
Cậu đột nhiên phát hiện, kể từ khi tiến vào thế giới này, mọi chuyện đều chưa từng phát triển theo hướng mà cậu mong đợi.
Nhưng cũng không biết có tính là may mắn hay không, dù sao cuối cùng vòng đi vòng lại, vẫn luôn có thể vòng về được chỗ cũ.
Cậu vỗ vỗ vai Lộ Trưng an ủi: “Không sao đâu, dù sao chúng ta cũng là để tuyên truyền mà. Mặc dù hướng đi hơi khác một chút, nhưng nhiều người biết đến phim của chúng ta hơn cũng coi như một việc tốt.”
Hai người ngồi sát lại với nhau, không phát hiện ra Phó Hoan đã lại lặng lẽ giơ máy quay lên.
Lộ Trưng không cam tâm mà khoác bả vai Mạc Bắc Hồ: “Cậu mở video đó lên cho anh xem cái nào, anh vẫn không tin tà.”
Bọn họ ghé vào một chỗ xem hết đoạn video, rồi đồng loạt rơi vào trầm mặc.
Lộ Trưng chậm rãi ngồi thẳng dậy, chống tay lên đầu gối: “Phá án, là thằng nhóc đó hại anh.”
Hắn ta vỗ đùi một cái, hận rèn sắt không thành thép: “Sao cậu ấy lại đăng luôn cả đoạn chúng ta đang luyện cảnh! Vậy còn bán cái gì nữa!”
Hệ thống phụ hoạ trong đầu Mạc Bắc Hồ: “Đúng đấy đúng đấy! Cậu nhìn cậu ta xem!”
Mạc Bắc Hồ vừa rời khỏi video, tay không cẩn thận vuốt nhẹ màn hình, giao diện tài khoản chính thức liền được tải lại. Không ngờ lại nhìn thấy một bài Weibo mới.
@Thành Phố Tội Ác: “Nhiệt liệt chúc mừng tài khoản chính thức vượt mốc 150k follow! Tặng kèm một tấm ảnh hậu trường! ‘Mạc Vấn Lộ Tại Hà Phương’ của chúng ta là ngọt nhất! Ăn đi, sao còn chưa chịu ăn hả mọi người!”
*Mạc Vấn Lộ Tại Hà Phương: Chớ nên hỏi đường ở phương nào, tên cp chơi chữ phết.
Đính kèm chính là ảnh chụp Lộ Trưng vẻ mặt khiếp sợ nâng kính râm, ngồi xổm xuống bên cạnh Mạc Bắc Hồ nhìn vào điện thoại.
Mạc Bắc Hồ: “…”
Lộ Trưng: “…”
Hai người động tác nhất trí ngẩng đầu, cùng nhìn chằm chằm vào Phó Hoan.
Phó Hoan nhanh tay bấm chụp, vừa đăng tấm ảnh mới nhất kèm theo caption “Hình như có sát khí, A Quan chuồn trước nha” lên khu bình luận, vừa kêu ngao ngao quay đầu chạy biến.
“Đứng lại!” Lộ Trưng không hổ là đóng vai cảnh sát, một tiếng kêu này khí thế mười phần, rất có lực uy h**p.
Mạc Bắc Hồ chỉ nhìn thấy một bóng đen xẹt qua trước mắt, hắn ta đã xông thẳng ra ngoài.
Mạc Bắc Hồ vẫn còn nhớ mình là đồ đệ của đối phương, theo bản năng lao ra chạy cùng luôn.
“Em sai rồi em sai rồi anh ơi!” Phó Hoan vừa cười hì hì hà hà vừa trốn đông trốn tây, dáng người tuy rằng hơi mũm mĩm nhưng động tác thì vô cùng linh hoạt: “Nhưng anh xem hiệu quả tốt mà đúng không, mọi người thật sự thích xem mà!”
“Tốt cái gì mà tốt!” Lộ Trưng tức muốn hộc máu, túm được Phó Hoan thì nhéo hai cái má bụ bẫm thịt của cậu ấy, rồi gọi Mạc Bắc Hồ tới: “Lại đây, cho cậu ấy xem đống bình luận phía dưới!”
Mạc Bắc Hồ phối hợp tiến lên phía trước một bước, mở phần bình luận ra cho đối phương xem.
“Cái này.” Dáng vẻ Lộ Trưng rất giống muốn tính sổ với đối phương từng cái từng cái một: “Cậu tự nhìn đi!”
--- “Lúc trước tui nghe nói Lộ Trưng hình như bị thương nên muốn chuyển hình, không diễn phim hành động nữa, chẳng lẽ hắn ta định chuyển sang làm diễn viên hài hả?”
Phó Hoan còn chưa kịp nói gì, Lộ Trưng đã lật tiếp xuống dưới: “Còn có cái này!”
-- “Đoàn phim mọi người không có ai miệng độc một chút, không có ai có ánh mắt một chút, thẳng tính một chút có thể nói một câu nói thật sao? Hai mắt tối sầm nhìn không thấy tương lai của .”
Phó Hoan cắn môi, Lộ Trưng vẫn chưa buông tha: “Còn đây nữa!”
-- “Không sao đâu Lộ ca, CP nhà người ta ngọt lịm chứ không buồn cười như nhà mình đâu cạc cạc cạc!”
Phó Hoan cuối cùng cũng không nhịn nổi, cười đến ngã ngồi trên mặt đất: “Lộ ca anh có xem qua khu bình luận của mình chưa?”
Lộ Trưng sửng sốt, Mạc Bắc Hồ phối hợp mở trang chủ của hắn ta ra, bên dưới bài đăng Weibo mới nhất là một hàng chỉnh chỉnh tề tề: “Bé cưng có đó không?”
Lộ Trưng: “……”
Hắn ta lặng lẽ đeo kính râm lại.
Mạc Bắc Hồ hỏi: “Lộ ca đi đâu thế?”
Lộ Trưng đút tay vào túi: “…...Vào toilet.”
Phó Hoan an ủi đối phương: “Anh à, tốt xấu gì thì hiệu quả truyền thông cũng tốt mà.”
Lộ Trưng quay lưng về phía bọn họ ngẩng đầu: “Tôi biết.”
“Nhưng tôi phải đi rửa mặt lấy lại bình tĩnh cái đã.”
Hắn ta mới bước được hai bước thì đột nhiên quay đầu lại: “Không đúng, tôi cũng có fan cơ mà!”
“Sao bọn họ lại không giúp tôi khống bình!”
Hắn ta khí thế hung hăng móc điện thoại mình ra gõ gõ: “Tôi đi tìm quản lý của tôi, để cho bọn họ cắn!”
Không lâu sau, phòng làm việc của Lộ Trưng chuyển tiếp bài đăng kia, vô cùng nhẫn nhục cam chịu mà phát: “Lộ ca và Tiểu Hồ ngọt quá đi (bài này giá 500).”
Cư dân mạng vây xem khiếp sợ: “Cái gì! Bài này đắt vậy hả? Xoá đi để tui đăng, 500 đưa tui!”
Phòng làm việc của Lộ Trưng ấm ấm ức ức trả lời: “Người ta tốt xấu gì cũng có 100w fans mà, giá cao chút là đúng rồi.”
Có người hận sắt không thành thép: “Phòng làm việc nhỏ! Đừng bị khuất phục chứ, phải làm trung thần ngay thẳng biết khuyên can!”
Phòng làm việc của Lộ Trưng: “Nhưng mà 500 tệ……”
Có người hiểu ra dụng ý của Lộ Trưng: “Tôi hiểu rồi. Mọi người, bắt đầu khen đi! Đứa nhỏ cũng đã nỗ lực như vậy rồi, khen vài câu thì có sao đâu! Lộ ca bán rất tốt! Đẹp trai dễ thương, lần sau nhớ tiếp tục bán, tôi đẩy thuyền! Không sao đâu, tôi sẽ nhắm hai mắt cưng chiều!”
Ngay lập tức có người tới cười nhạo: “Lộ Trưng, dùng tài khoản chính nói chuyện đi.”
Phòng làm việc của Lộ Trưng cũng vô cùng phối hợp mà phản hồi: “Lão đại, là anh à?”
Lộ Trưng: “……”
Bọn họ hình như lại cười to hơn nữa.
Hắn ta định phản kháng thì Đặng đạo đột nhiên xuất hiện, hắng giọng hấp dẫn sự chú ý: “A hem.”
Lộ Trưng quay đầu lại: “Chú lại làm sao nữa?”
Đặng đạo rụt rè gật đầu: “Tôi cũng nhìn thấy hot search rồi.”
“Cái nào” Phó Hoan vội vàng hỏi: “Tôi chỉ thấy tài khoản chính tăng follow, thật sự lên hot search rồi à? Phản ứng của người qua đường thế nào?”
Cậu ấy lướt trên điện thoại một vòng: “Không thấy tên hai người bọn họ mà, không phải ở trên hạng cao hả?”
Đặng đạo hàm hồ nói: “Chính là cái kia……”
Ông ấy có vẻ cảm thấy nói ra cũng có chút mất mặt: “Cái hotsearch ‘bé cưng có đó không’ đấy.”
Lộ Trưng nhắm mắt lại.
Đặng đạo liếc hắn ta một cái, cũng nhịn cười: “Ghê thật đó Lộ Trưng.”
“Cậu thật sự chưa từng yêu đương bao giờ à?”
Lộ Trưng tức giận muốn xoay người bỏ đi, Đặng đạo vội vàng giữ hắn ta lại: “Khoan đã, còn chuyện này nữa!”
Lộ Trưng trợn trắng mắt: “Ông đây muốn đi vệ sinh!”
“Cậu nhịn chút đi!” Đặng đạo rõ ràng đã quá hiểu đức hạnh của hắn ta, căn bản không dao động: “Hot search lần này của chúng ta dựng sào thấy bóng*, bên phỏng vấn đã có người liên hệ rồi.”
*Dựng sào thấy bóng: có hiệu quả ngay lập tức.
Lộ Trưng bĩu môi: “Thôi được, cũng coi như có ích.”
“Là phỏng vấn phát sóng trực tiếp.” Đặng đạo chắp tay sau lưng, chột dạ dời tầm mắt: “Phải chuẩn bị trước một chút.”
Lộ Trưng cảm thấy có chút dự cảm xấu: “Chuẩn bị cái gì?”
“Thì là…” Đặng đạo ngượng ngùng ho khan một tiếng: “Người ta hỏi cậu còn chiêu nào đỉnh hơn ‘Bé cưng có đó không’ không.”
Lộ Trưng: “……”
Hắn ta nổi trận lôi đình: “Không có! Bảo bọn họ lăn đi!”
“Có có có!” Phó Hoan gấp đến mức ôm đùi hắn ta: “Nhịn một chút, lúc phát sóng là lửa lớn đó Lộ ca!”
“Em sẽ giúp anh nghĩ chiêu mới!”
Phó Hoan vội vàng gọi Mạc Bắc Hồ: “Tiểu Hồ, lại giúp một tay!”
“Ò!” Mạc Bắc Hồ đồng ý, vô cùng phối hợp, cũng ngồi xổm xuống ôm lấy cái đùi còn lại của Lộ Trưng giúp Phó Hoan, khuyên nhủ: “Nhịn một chút đi Lộ ca!”
Lộ Trưng: “……”
Phó Hoan đưa điện thoại cho Đặng đạo: “Đạo diễn giúp tụi em chụp một tấm nha, hôm nay chạy KPI đủ rồi, giữ tấm này lại ngày mai đăng.”
Đặng đạo vừa nói thầm “Tôi có biết chụp đâu” vừa cực kỳ phối hợp mà giơ điện thoại lên chụp.
Lộ Trưng mặt không biểu cảm: “Tôi không muốn bán nữa.”
“Không sao đâu mà.” Phó Hoan an ủi đối phương: “Giờ người ta thích chính cái khí thế thà chết chứ không chịu khuất phục của anh đó.”
Lộ Trưng: “……”
Đặng đạo chụp ảnh xong, Phó Hoan mặt mang nụ cười hiền từ: “Rất vinh dự được xuất hiện trong khung hình của couple cực phẩm nhà các cậu.”
Đặng đạo nhìn Lộ Trưng để xác nhận: “Vậy tôi đồng ý cho người ta tới phỏng vấn đấy?”
Lộ Trưng nhắm hai mắt, bất đắc dĩ lên tiếng: “Nhận đi nhận đi, dù sao cái mặt già này của tôi cũng đã vứt sạch rồi.”
Hắn ta vẫn chưa từ bỏ ý định mà khoác vai Mạc Bắc Hồ: “Cậu xem lại lần nữa cho anh, xem hướng gió có thay đổi chưa.”
Đặng đạo không nhịn được cười nhạo một tiếng: “Chẳng lẽ cậu còn mong người ta quay đầu khen hai cậu dễ cắn à?”
“Chú đừng quậy, chú không hiểu đâu.” Lộ Trưng cứng cổ phản bác, vẫn không cam lòng mà dán mắt vào điện thoại của Mạc Bắc Hồ. Đột nhiên nhìn thấy một dòng thông báo xuất hiện ngay đầu màn hình:
“Bé cưng có đó không.”
Lộ Trưng giận dữ: “Ai mà không lễ phép vậy hả!”
Mạc Bắc Hồ nhỏ giọng trả lời: “Là ông chủ.”
“Trả lời hắn!” Lộ Trưng xắn tay áo, dí vào nút ghi âm gầm lên một tiếng rồi gửi cho Tạ Hào: “Anh gọi ai là bé cưng đấy? Anh đây là quấy rối đấy có biết không!”
Tạ Hào đáp lại bằng một icon mặt cười: “Tôi cho ba tôi xem video của anh rồi.”
“Cậu có bệnh à!” Lộ Trưng tức muốn hộc máu: “Đồng chí lão Tạ phong kiến như thế, cậu muốn dọa ông ấy tức chết à?!”
Tạ Hào: “Ông ấy bảo tôi cho người đầu độc làm anh câm luôn.”
“Đừng sợ, tôi từ chối rồi.”
“Thật là tàn nhẫn biết bao.”
“Huống hồ, nếu độc anh câm rồi thì ai sẽ nói ‘bé cưng có đó không’ để chọc mọi người vui vẻ đây?”
Lộ Trưng: “……”
Hắn ta đưa điện thoại cho Mạc Bắc Hồ: “Tôi cãi không lại hắn, cậu chửi thay tôi đi!”
Mạc Bắc Hồ trừng lớn mắt: “Tui không dám mà!”
Tạ Hào: “Trả điện thoại lại cho Tiểu Hồ đi.”
“Phỏng vấn ngày mai tôi cũng tới.”
Lộ Trưng không phục: “Anh tới làm gì!”
Tạ Hào: “Là tiền bối của anh, tôi đến hiện trường chỉ đạo.”
“Anh không biết à? Là đối tượng đầu tiên từng có scandal với Tiểu Hồ, tôi cũng xem như là tiền bối của anh đấy.”
Hắn tiện tay share lại một bài báo có ảnh mình và Mạc Bắc Hồ ngồi chung xe rời khỏi đồn cảnh sát, đúng lý hợp tình nói: “Thấy chưa, CP của tôi còn thật hơn anh.”
Lộ Trưng: “……”
“Hắn có bệnh thật rồi.”
…
Sáng sớm hôm sau, Tạ Hào đến phim trường còn sớm hơn cả nhân viên phỏng vấn, thậm chí vô cùng nhập gia tùy tục mà mặc hẳn áo thun đen của phim .
Lộ Trưng đao to búa lớn đứng ở cửa, nhe răng cười lạnh một tiếng: “Cậu thật sự dám tới cơ đấy.”
Tạ Hào cười nhẹ: “Làm sao?”
“Tới cũng tới rồi.” Lộ Trưng hoạt động cổ tay: “Vậy cùng lên lớp thể lực luôn đi.”
Nụ cười trên mặt hắn ta vô cùng không có thiện ý, ám chỉ cũng cực kỳ rõ ràng.
Tạ Hào chỉ chỉ vào chân mình, vẻ mặt vô tội: “Nhưng mà chân tôi gãy rồi.”
Lộ Trưng: “……”
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
