Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 19

 Mạc Bắc Hồ giả làm tiểu đệ đi bên cạnh Lộ Trưng, còn nhất tâm nhị dụng, phân biệt nghe hắn ta và hệ thống nói chuyện.

Bên này, hệ thống đang phân tích nhóm đối thủ cạnh tranh cho cậu: “Nhìn thấy người trẻ tuổi tóc xanh xanh kia không? Tôi điều tra được rồi, cậu ta cũng đến thử vai Thiếu tá Phi Tinh! Là con lai, mà Thiếu tá Phi Tinh trong nguyên tác vốn cũng là con lai, cậu ta rất có lợi thế.”

“Còn có người kia, mặc áo khoác màu xám ấy, là người của công ty người mẫu nổi tiếng Lệ Sắc Thời Thượng, người mẫu chuyển hướng làm diễn viên, trước đây đoạn video cắt ghép fan tự làm về , vai Phi Tinh Thiếu Tá dùng chính là đoạn ngắn quảng cáo của anh ta, phản hồi rất tốt, nhiều người nói cực kỳ hợp vai.”

“Ồ ồ, còn người có má lúm đồng tiền kia nữa, sao nhí xuất đạo, là phái thực lực! Chỉ là ngoại hình so ra không quá có ưu thế, nhưng nói không chừng Chu Vân Thượng lại thích kiểu như vậy.”

Bên kia, Lộ Trưng cũng đang giới thiệu cho cậu những người từng hợp tác với hắn ta trong giới: “Nhìn người kia, tóc xanh, đánh võ dở tệ, ca hát còn muốn chết hơn.”

“Tên cao kia, không ăn cơm, xương còn giòn hơn cả ông nội tôi, lần trước catwalk ngã một cái nằm liệt nửa năm.”

“Còn cái người kia, hồi hai đứa tôi còn cởi truồng từng đóng phim chung, mãi không nổi tiếng mà suốt ngày mê tín, thầy bói nói hắn ta nhiều nốt ruồi là xui, thế là hắn xoá hết mấy cái nốt ruồi trên mông.”

Mạc Bắc Hồ: “……”

Hai người giống như đang nói cùng một người, nhưng mà khác biệt thật lớn.

Nghe một người một thống thi nhau đánh giá bên tai, thời gian trôi vèo một cái, rất nhanh đã tới lượt Mạc Bắc Hồ vào thử vai.

Lộ Trưng nhắm mắt theo đuôi bám theo sau lưng cậu, ngay cả Cát Minh cũng bị người chặn ngoài cửa phòng thử vai, chỉ có hắn ta là chen vào được.

Trong số mấy người đang ngồi trong phòng, ở giữa là một người đàn ông trung niên gầy gò, vốn dĩ đang cau mày, ngẩng đầu lên định nổi giận, nhưng vừa thấy người đến là Lộ Trưng, sắc mặt lập tức thay đổi.

Mạc Bắc Hồ trơ mắt nhìn ông ấy từ một bộ mặt thối biến thành tươi cười, giọng nói cũng mềm hẳn đi mà hỏi Lộ Trưng: “Sao cậu lại tới đây? Tới cũng không nói trước với tôi một tiếng.”

Mạc Bắc Hồ: “……”

Cát Minh không có mặt, Lộ Trưng lần này chỉ có thể tự mình mở miệng, tận khả năng ngắn gọn chỉ chỉ vào Mạc Bắc Hồ: “Đi cùng cậu ấy.”

Chu Vân Thượng lúc này mới miễn cưỡng dời mắt sang người Mạc Bắc Hồ.

“Là tân binh kia của Thiên Hỏa à.” Chu Vân Thượng lại khôi phục bộ dáng lạnh nhạt quen thuộc: “Tới thử vai Phi Tinh, vậy thì bắt đầu đi.”

Đoạn thử vai mà Mạc Bắc Hồ nhận được là màn độc thoại khi Thiếu tá Phi Tinh chia tay đồng đội.

Trước mặt kẻ địch chưa rõ, là thiếu tá trẻ tuổi nhất, cậu ta chuẩn bị bước vào hành trình không biết trước, cũng không thể quay đầu. Một đoạn độc thoại này vừa là tự nói với bản thân, cũng là lời gửi tới những thuộc hạ sẽ theo mình ra chiến trường, cần phải có tình cảm dạt dào.

Lộ Trưng tuy rằng rất muốn kéo Mạc Bắc Hồ theo mình vào đoàn ngay, nhưng vẫn không quấy rầy phần biểu diễn của cậu, chỉ lặng lẽ ở một bên quan sát.

Càng xem, hắn ta càng nhịn không được khẽ gật đầu.

-- Lần trước gặp Mạc Bắc Hồ, tuy rất có thiên phú nhưng có thể nhìn ra vẫn hoàn toàn là một người mới, nhiều lắm chỉ có thể nói là có linh khí, tương lai đáng kỳ vọng.

Nhưng bây giờ nhìn cậu, đã ra hình ra dáng rồi.

Lộ Trưng thoáng lộ ra một chút ý cười, tranh thủ liếc nhìn Chu Vân Thượng một cái -- dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng trong lòng hắn ta vẫn lộp bộp một tiếng.

Cái gương mặt như xác chết của Chu Vân Thượng hoàn toàn không dao động, xem ra là không ổn rồi.

Mạc Bắc Hồ diễn xong, nhà sản xuất ngồi bên cạnh Chu Vân Thượng mỉm cười nói: “Ngoại hình rất ổn, lời thoại cũng có thể thấy là có luyện qua, tôi cảm thấy cũng không tệ lắm, Chu đạo cảm thấy sao?”

“Tôi cảm thấy à?” Chu Vân Thượng ném cây bút trong tay xuống bàn, dựa vào lưng ghế, vẻ mặt chán chường nói: “Tôi thấy cậu ta căn bản không biết diễn.”

Trong phòng yên lặng như tờ, trong lúc nhất thời không khí như trầm xuống.

Lúc nãy có người lâm thời quên thoại cũng không bị đánh giá khắc nghiệt như vậy, không rõ Chu đạo hôm nay làm sao…

Có người lén liếc nhìn Lộ Trưng vẫn lạnh lùng như cũ, trong lòng suy đoán: Chẳng lẽ là do đối phương tự cho là thông minh mà dẫn theo Lộ Trưng tới, ngược lại biến khéo thành vụng?

Trước khi ra cửa, Mạc Bắc Hồ đã bị tiêm vô số mũi phòng ngừa, lúc này ngược lại cũng không quá sợ hãi, ngoan ngoãn đợi Chu Vân Thượng tiếp tục nhận xét.

Thấy đạo diễn im lặng một lúc không lên tiếng, Mạc Bắc Hồ nhìn trái nhìn phải, không nhịn được thúc giục: “Còn nữa không ạ?”

“Còn nữa không?” Chu Vân Thượng ngẩng đầu: “Cậu chắc chắn muốn nghe tiếp?”

Mạc Bắc Hồ gật gật đầu cổ vũ đối phương: “Vâng, nếu ngài còn gì muốn nói thì cứ nói.”

Trước khi ra cửa Khương Phù từng nói với cậu, Chu Vân Thượng làm người dù sao cũng có vài chỗ đáng khen, nên mới có thể làm ra nhiều tác phẩm hay như vậy.

Miệng ông ấy độc, nhưng con mắt nhìn người còn độc hơn.

Lần thử vai này đối với Mạc Bắc Hồ mà nói, chính là một bài kiểm tra nhỏ về kỹ thuật diễn xuất.

“Tốt, gan cũng không nhỏ.” Chu Vân Thượng ngược lại còn nở nụ cười: “Vậy thì tôi không khách sáo nữa.”

“Cậu là do Khương Phù dạy đúng không?”

Mạc Bắc Hồ ngoan ngoãn gật đầu: “Đúng ạ.”

“Liếc mắt một cái là biết.” Chu Vân Thượng ngồi thẳng người, bắn phá toàn lực: “Cậu căn bản không phải đang diễn Phi Tinh, cậu chỉ đang bắt chước Khương Phù diễn Phi Tinh.”

“Nhìn ra được kỹ thuật bắt chước của cậu cũng không tệ lắm -- à, một vài đạo diễn hạng ba có thể cảm thấy cái này là kỹ thuật diễn, nhưng trong mắt tôi thì vẫn không xứng.”

“Trong mắt tôi, Khương Phù chỉ là một giáo viên dạy diễn xuất có căn bản, còn không đủ tư cách làm diễn viên của tôi, mà cậu, chỉ biết bắt chước Khương Phù, càng không thể gọi là diễn viên.”

“Trong lòng tôi đã có định hình về nhân vật 'Phi Tinh' này, người tôi muốn chọn, hoặc là có thể trùng hợp diễn đúng vai Phi Tinh trong lòng tôi, hoặc là, có thể dùng một phiên bản Phi Tinh khác của đối phương thuyết phục được tôi.”

“Mà cậu thì cái nào cũng không làm được.”

Chu Vân Thượng lạnh lùng nói: “Cậu không phải người tôi đang tìm.”

Lộ Trưng hơi nghiêng đầu liếc qua -- quả nhiên cái tên này vẫn không thay đổi, con mắt vẫn độc ác như vậy.

Tuy những lời ông nói rất có lý, nhưng hắn ta vẫn hơi lo lắng cho Mạc Bắc Hồ.

Thằng nhóc này trước tới giờ cũng khá suôn sẻ, lần đầu gặp phải thất bại như vậy, không biết sẽ…

Hắn ta vừa quay đầu đã thấy Mạc Bắc Hồ đang cầm điện thoại, nỗ lực 'lạch tạch lạch tạch' gõ ghi chú, đôi mắt hệt như nho đen sáng lấp lánh: “Còn nữa không ạ?”

Lộ Trưng thậm chí còn cảm thấy mặt cậu đang viết rõ bốn chữ -- “Khát khao học hỏi”.

Lộ Trưng: “……”

Hắn ta đi tới bên cạnh Mạc Bắc Hồ, ấn điện thoại của cậu hướng dẫn: “Có thể ghi âm.”

Mạc Bắc Hồ lập tức dành một ánh mắt sùng bái cho hắn ta.

“Những vấn đề khác so với chuyện này đều là tiểu tiết.” Chu Vân Thượng lúc này đã rơi vào trạng thái xuất thần quên mình: “Cậu phải tin tưởng mình chính là Phi Tinh trước thì mới có thể khiến tôi và khán giả cũng tin cậu là Phi Tinh, không thể để người ta vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra ‘tôi đang nghiêm túc diễn xuất’!”

“Tôi luôn rất thưởng thức Lộ Trưng chính là bởi vì cậu ấy diễn nhân vật nào đều sẽ tin tưởng mình chính là nhân vật đó, cảm giác tin tưởng này sẽ truyền sang cho người khác, cậu hiểu chứ?”

Mạc Bắc Hồ vội vàng gật đầu: “Vâng vâng!”

Chu Vân Thượng nói một hồi, uống hớp nước rồi xua xua tay, ngẩng đầu lên thì thấy Mạc Bắc Hồ đã bị Lộ Trưng lôi kéo đi mất, hai người chỉ để lại một bóng lưng không chút lưu luyến cho ông.

Ông ấy trầm mặc một lúc, đột nhiên quay đầu hỏi nhà sản xuất bên cạnh: “Tôi vừa bị người ta lấy không một tiết diễn xuất miễn phí đúng không?”

Nhà sản xuất mặt không đổi sắc dời mắt đi: “…Khụ, người tiếp theo.”

Mạc Bắc Hồ hỉ khí dương dương mà đi ra ngoài, Cát Minh ngây ngẩn cả người, kìm nén mừng như điên trong lòng hỏi: “Thành công rồi?”

Mạc Bắc Hồ lắc đầu cười: “Không có ạ.”

Cát Minh sững lại.

Lộ Trinh nói ngắn gọn: “Nhưng thu hoạch rất lớn.”

“Ồ.” Cát Minh thở phào nhẹ nhõm: “Vậy cũng tốt, có thu hoạch là được.”

“Đi thôi.”

Bọn họ vừa mới xuống tới dưới tầng, lỗ tai Mạc Bắc Hồ đã giật giật, quay đầu lại nói: “Hình như có người gọi tui.”

“Không có đâu.” Lộ Trưng cũng quay đầu lại theo: “Sao tôi không nghe thấy gì?”

Bọn họ đứng tại chỗ đợi ba giây, một trợ lý trẻ tuổi cầm điện thoại chạy tới, vừa gọi “thầy Mạc Bắc Hồ” vừa vội vã vọt tới.

Lộ Trưng sững người: “Thật sự có à, tai thính ghê.”

“Hai vị lão sư.” Trợ lý thở hồng hộc: “Chu đạo nói nhớ ra một chuyện, bảo cậu nghe điện thoại.”

Mạc Bắc Hồ nhận điện thoại, nghiêm túc hỏi: “Thầy Chu, vẫn còn nữa ạ?”

Chu Vân Thượng: “……”

“Không phải dạy cậu nữa, chỉ là tôi nhớ ra một nhân vật -- không phải phim của tôi, là phim của Hứa Giao Quân, bên đó thiếu một vai phụ, là một tên ngốc xinh đẹp , cậu có diễn không?”

Mạc Bắc Hồ nhìn sang Cát Minh: “Con hỏi quản lý đã.”

“Không cần hỏi hắn ta.” Chu Vân Thượng tặc lưỡi một tiếng: “Tôi hỏi cậu nghĩ thế nào.”

“Con ạ?” Mạc Bắc Hồ hơi hơi trợn tròn mắt, nghiêm túc trả lời: “Có việc làm là tốt rồi.”

“Vậy còn tạm được.” Chu Vân Thượng miễn cưỡng tỏ vẻ hài lòng mà “hừ” một tiếng: “Diễn dở thì luyện nhiều, bắt đầu từ mấy vai đơn giản gần với chính mình trước, cậu diễn vai một tên ngốc xinh đẹp chắc vẫn ổn, xem như là biểu diễn bản sắc.”

“Tôi sẽ bảo Tiểu Hứa gửi lời mời về công ty cho cậu.”

Mạc Bắc Hồ: “……”

Cậu còn chưa kịp trả lời, Chu Vân Thượng đã treo máy.

Cát Minh vội vàng hỏi: “Ông ấy nói gì vậy?”

“Ông ấy giới thiệu cho tui một nhân vật.” Mạc Bắc Hồ trả điện thoại lại cho người ta, thắc mắc mà gãi gãi đầu: “Sau đó cũng không biết là đang khen hay mắng tui nữa...”

“Ông ấy nói tui là một thằng ngốc xinh đẹp.”

Lộ Trưng nghẹn cười, vỗ vỗ vai cậu, lôi kéo cậu ra khỏi tòa nhà, sau đó bộc phát ra một trận cười kinh thiên động địa cười.

Cát Minh vội vàng nhét hắn ta vào trong xe, mặt mày đau khổ: “Ông cố nội của tôi ơi, anh thu liễm lại chút đi, nhỏ giọng thôi.”

Lộ Trưng vừa vỗ vai Mạc Bắc Hồ vừa cười: “Ha ha ha! Thằng ngốc xinh đẹp!”

“Đừng nói chứ, đúng là hợp với cậu thật.”

Lộ Trưng làm mặt quỷ với Mạc Bắc Hồ: “Nhưng mà chúng ta đã nói trước rồi đấy nhé, là tôi chốt trước đấy. Nếu trùng lịch với đoàn phim của chúng ta, cậu phải ưu tiên cho tôi.”

Mạc Bắc Hồ còn chưa kịp nói gì, Lộ Trưng đã quay đầu lại: “Ơ không đúng, nói với cậu cũng vô dụng, tôi phải nói với Cát Minh mới đúng.”

Hắn ta thít chặt cổ Cát Minh từ phía sau, cười hì hì nói với đối phương: “Lão Cát, ký hợp đồng để Tiểu Hồ nhà cậu về đoàn phim bọn tôi đi. Tôi cho lão Đặng xem cảnh cậu ấy dọn đào trong tống nghệ, ổng lập tức chấm luôn, nói vừa nhìn là biết thật thà có thể chịu khổ, đổi sang người khác cũng không chịu.”

“Ây da ây da!” Cát Minh dở khóc dở cười: “Cũng phải cho tôi xem kịch bản trước đã chứ……”

Điện thoại của anh ta đột nhiên vang lên tiếng chuông cảnh báo dồn dập, làm Mạc Bắc Hồ giật mình suýt chút nữa nhảy dựng khỏi ghế, vội vàng hỏi: “Sao vậy?”

“Suỵt, suỵt!” Cát Minh nhanh chóng giơ điện thoại lên: “Là Tiểu Tô gọi, cái chuông khẩn cấp này là đặt riêng cho cậu ấy.”

Anh ta bắt máy, đầu dây bên kia ồn ào bùm bùm náo loạn một trận, Cát Minh nói vài câu, suýt chút nữa đã sốt ruột đến mức mồ hôi đầy đầu.

Lộ Trưng hóng hớt hỏi: “Lại sao nữa đấy?”

“Aiz, chuyện này khó nói lắm.” Cát Minh hàm hồ xua xua tay: “Tóm lại tôi phải đi trước, hai người……”

Lộ Trưng phất tay: “Anh đi đi, tôi gọi xe trực tiếp đưa cậu ấy đến thẳng đoàn phim của tôi.”

“Thế là cậu bắt cóc người của tôi đi luôn à?” Cát Minh dở khóc dở cười: “Cậu đừng tự mình gọi xe, bảo công ty cử xe đưa cậu đi, tự mình gọi xe rồi lại lên báo nữa thì khổ.”

Lộ Trưng ngại anh ta dong dài: “Rồi rồi biết rồi, nhọc lòng cho bé Tô đi, bọn tôi không cần.”

Lộ Trưng dẫn Mạc Bắc Hồ xuống xe, vô cùng thân thiết khoác vai cậu: “Cậu có mang theo kịch bản chưa? Tranh thủ đọc qua trên đường đi.”

“Ồ.” Mạc Bắc Hồ đáp, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào bụi cây bên cạnh.

Lộ Trưng vừa gọi điện bảo người cử xe tới vừa tò mò nghiêng người qua, kéo kính râm xuống nhìn theo ánh mắt cậu: “Cậu nhìn cái gì đấy?”

“Có người.” Mạc Bắc Hồ nhìn chằm chằm vào bụi cây: “Bọn họ đang chụp hình.”

“À, là paparazzi.” Lộ Trưng hiểu ra: “Hôm nay ở đây có nhiều diễn viên, paparazzi chắc chắn tụ tập rất đông.”

“Thấy thì cũng thấy rồi, tới đây, bé Hồ, chào hỏi người ta một cái.”

Hắn ta giơ tay tạo hình khẩu súng, nhắm về bụi cỏ paparazzi đang trốn mà “pằng” một phát.

Mạc Bắc Hồ có hơi do dự: “Tui cũng phải làm à?”

“Đúng.” Lộ Trưng vỗ vỗ vai cậu: “Giờ bọn mình là thầy trò rồi, cậu phải học theo tôi.”

“Cậu quên lời của Chu đạo rồi à? Cảm giác tin tưởng, bắt đầu từ bây giờ, cậu phải tin rằng mình chính là đồ đệ của tôi.”

Mạc Bắc Hồ ngây thơ mờ mịt gật gật đầu, cũng làm giống hắn ta, kề vai sát cánh tạo dáng bắn súng về ống kính của paparazzi.

Rất nhanh sau đó, Tiểu Tạ Tổng trong tòa nhà Thiên Hoả liền nhìn thấy bức ảnh chụp chung thân thiết của hai người bọn họ trên hot search.

Tạ Hào: “……”

Đây là tư thế lên hot search gì nữa vậy?


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 19
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...