Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 18

Quả nhiên không bao lâu sau, Thiên Hỏa đã nhận được lời mời từ đoàn phim , mời Mạc Bắc Hồ đến thử vai nhân vật “Thiếu tá Phi Tinh”, đồng thời gửi kèm mấy đoạn kịch bản ngắn cần thử vai.

Thẩm Nhạc Tâm đã gửi tin tức nội bộ cho họ từ trước, Mạc Bắc Hồ cũng sớm đọc xong nguyên tác, hiện tại đang nghiên cứu nhân vật này với Khương Phù.

Người đại diện Cát Minh vô cùng coi trọng chuyện này, liên tục gọi cho cậu mấy cuộc điện thoại, nói toàn những cái Thẩm Nhạc Tâm đã nói qua, nhưng Mạc Bắc Hồ vẫn rất phối hợp, toàn bộ đều đồng ý.

Cát Minh vẫn còn đang đi theo Tô Tiểu Ngọc ở đoàn phim, nhưng hứa hẹn đến ngày thử vai nhất định sẽ đích thân đi cùng Mạc Bắc Hồ.

Thực ra Mạc Bắc Hồ cũng không đến mức quá cần đối phương, hoặc phải nói, thật ra lúc không có người đại diện bên cạnh mới càng tiện cho cậu nói nhỏ với A Thống hơn, nhưng cậu vẫn chấp nhận ý tốt của đối phương.

Đến ngày xuất phát, người đại diện lái xe tới công ty đón cậu, Khương Phù vừa mới luyện diễn lại một lần cùng cậu, giờ đưa cậu ra đến tận cửa công ty.

Hệ thống thì lẩm bẩm trong đầu cậu: “Cái kiểu phụ huynh nhọc lòng tiễn học sinh đi thi này là sao.”

“Ha, cười chết, tôi hoàn toàn khác với bọn họ, tôi chẳng hồi hộp chút nào hết.”

Mạc Bắc Hồ: “……”

Mạc Bắc Hồ đang muốn lên xe thì phía sau có người gọi lại, vừa quay đầu, người đến vậy mà lại là Tạ Hào.

“Hừ hừ!” Giọng hệ thống cực kỳ đắc ý: "Còn giả vờ rụt rè, cậu xem hắn kìa, cuối cùng vẫn tới rồi.”

“Tôi biết ngay, hắn vẫn là khẩn trương.”

Mạc Bắc Hồ nghiêng đầu nhìn sang, thấy Tạ Hào được người đẩy tới đây -- người đẩy lại không phải quản gia Trương, mà là Lộ Trưng.

Ban đầu hệ thống đã thề son sắt, cậu chỉ mới lộ mặt lần đầu đã giành được cơ hội tốt như thế, ông chủ nhất định sẽ ưu ái cậu, hỏi han ân cần quan tâm đủ điều.

Nhưng kể từ sau khi nhận được lời mời thử vai của đoàn phim tới này, Tạ Hào vẫn chưa từng xuất hiện.

Suy đoán sai lầm, A Thống cảm thấy vô cùng mất mặt, mãi đến tận lúc này mới cảm thấy mình gỡ lại được chút thể diện.

Tạ Hào nhướng mày với Khương Phù: “Sao cô cũng đến tiễn nữa?”

Khương Phù cảm thấy buồn cười: “Ta là giáo viên của cậu ấy, đương nhiên phải đến tiễn rồi.”

“Ngược lại là hai người các cậu……”

Tạ Hào nâng nâng chồng giấy trong tay lên, ra hiệu cho Mạc Bắc Hồ lại gần: “Đến đưa đồ.”

Mạc Bắc Hồ nghi hoặc: “Là gì vậy?”

Tạ Hào thuận miệng nói bậy: “Nhà vệ sinh công ty hết giấy rồi, cậu đem bỏ vào trong đi.”

“Ồ.” Mạc Bắc Hồ không chút nghi ngờ, cầm lấy chồng giấy xoay người định đi, rồi bị Khương Phù một phen kéo lại.

Khương Phù bất đắc dĩ: “Hắn đùa đấy.”

Cô trừng Tạ Hào một cái: “Anh cũng không phải không biết Tiểu Hồ ngốc ngốc, còn trêu cậu ấy.”

“Cũng không ngờ lại ngốc như vậy.” Tạ Dao cười tới mức người hơi run nhẹ: “Cậu thật sự định mang kịch bản bỏ vào nhà vệ sinh à?”

Mạc Bắc Hồ lắp bắp nói: “Ha ha, tui, tui cũng nói đùa thôi mà.”

“Tốt lắm.” Tạ Hào khen ngợi cậu: “Biết nói dối rồi, tiến bộ đấy.”

Mạc Bắc Hồ: “……”

“Bọn tôi đến đưa kịch bản cho Tiểu Hồ.” Lộ Trưng buông tay khỏi xe lăn, trườn lại bên cạnh Mạc Bắc Hồ, giục cậu nhìn một cái: “Cậu xem thử đi, có hứng thú không?”

“Kịch bản gì mà nhất định phải đưa ngay bây giờ?” Khương Phù cũng thấy tò mò: “Cậu ấy sắp phải đi thử vai rồi, hai người đến giờ này chẳng khác nào quấy nhiễu quân tâm.”

“Bánh kiểu đó mà cô cũng nuốt được.” Lộ Trưng khịt mũi khinh thường: “Chu Vân Thượng nổi tiếng là mắt cao hơn đầu, đặc biệt khinh thường lưu lượng và những người dùng quan hệ giới thiệu, cả ngày hận không thể ra núi sâu rừng hoang đào tân nhân ngang trời xuất thế, thần thần thao thao giống như mê mẩn cái gọi là ‘linh khí và dã tính chưa mài giũa’.”

“Còn cả cái miệng ông ấy nữa, cũng chẳng kém là bao so với ông chủ Tiểu Tạ nhà chúng ta.”

Tạ Hào hắng giọng một tiếng, khiêm tốn nói: “Tôi cảm thấy so với Chu Vân Thượng, tôi vẫn còn giữ được một chút lễ phép.”

“Cũng đúng.” Lộ Trưng tỏ vẻ đồng tình: “Cậu là âm dương quái khí, ông ấy thì đơn giản là miệng tiện.”

Tạ Hào nghe rất thoải mái: “Tôi coi như cậu đang khen tôi đấy.”

Hắn quay sang nhìn Mạc Bắc Hồ: “Kiểu người như Chu Vân Thượng chính là thích tự mình lao đến, người ta chủ động đưa tới trước mặt thì ông ấy lại chướng mắt.”

“Ban đầu tôi vốn định khuyên cậu đừng đi.”

Hắn ngoáy ngoáy lỗ tai: “Nhưng Cát Minh suốt ngày làm phiền tôi, nói đây là cơ hội để cậu lộ mặt, không cho tôi xằng bậy.”

Khương Phù không nhịn được cười: “Cậu sợ Chu Vân Thượng mắng Tiểu Hồ nhà chúng ta?”

“Thật sự xem mình là ba Hồ Hồ rồi à?”

“Biết rõ không được chọn mà còn đưa người qua cho bị mắng mỏ một trận, tôi thật sự không hiểu.” Tạ Hào hừ nhẹ một tiếng: “Vẫn là nên xem kịch bản nhà mình đi.”

Mạc Bắc Hồ cúi đầu nhìn kịch bản trong tay, Khương Phù hơi ngẩn ra: “Đây chẳng phải phim của Lộ Trưng à? Để cậu ấy diễn ai?”

“Đệ tử của tôi.” Lộ Trưng hứng thú bừng bừng, đưa tay khoác lên vai Mạc Bắc Hồ: “Thế nào, có dáng vẻ sư đồ không?”

“Tốt lắm.” Tạ Hào khen hai người bọn họ: “Nhìn cậu như tên bắt cóc cậu ấy vậy.”

Khương Phù kinh ngạc: “Bộ phim kia của cậu chẳng phải sắp khai máy rồi sao?”

Nhân vật đệ tử của Lộ Trưng tuy không phải nhân vật đặc biệt trọng yếu nhưng cũng đã được quyết định từ sớm, sao lại đột nhiên nhường cho Mạc Bắc Hồ?

Lộ Trưng trợn trắng mắt một cái, Tạ Hào mở miệng thay hắn ta: “Diễn viên kia xảy ra chút vấn đề.”

“Bộ phim này là đề tài hình sự, đạo diễn là đối tác lâu năm của Lộ Trưng, Đặng lão gia tử. Có Lộ Trưng tham gia, cảnh đánh đấm sao có thể ít được, diễn vai đệ tử của hắn ta cũng phải đi theo ăn không ít khổ.”

Mạc Bắc Hồ bừng tỉnh đại ngộ: “Bảo sao lần trước tiền bối lại hỏi tui có biết khống chế người không.”

Khương Phù trầm ngâm: “Tôi nhớ rõ, ban đầu vai này là một thiếu niên trẻ tuổi xinh đẹp.”

“Người mới nhà Trần Tinh.” Tạ Hào nhướng mày: “Cậu ta đến đoàn phim huấn luyện ba ngày, nói bị trật chân, muốn dùng diễn viên đóng thế cho cảnh hành động.”

“Lão Lộ và đạo diễn đến bệnh viện thăm cậu ta lại không thấy bóng dáng đâu.”

Hắn vui sướng khi người gặp họa mà cười rộ lên: “Ban đầu người đại diện của cậu ta còn giải thích, nói cậu ta lo cho đoàn phim, vừa khỏe là gấp không chờ nổi lập tức quay lại huấn luyện.”

“Nhưng tính tình của lão Đặng và Lộ Trưng cô cũng biết rồi, không thấy người thì không bỏ qua -- kết quả người ta đang luyện nhảy trong phòng nghỉ riêng của mình.”

“Lão Đặng lập tức bảo cậu ta rời khỏi đoàn, Lộ Trưng còn khuyên hai câu……”

Khương Phù càng thêm kinh ngạc: “Lộ Trưng mà cũng biết khuyên hai câu à?”

Tạ Hào mỉm cười: “Lộ Trưng nói để cậu ta trả đồ diễn xong rồi hãy đi.”

Lộ Trưng khịt mũi coi thường: “Chẳng lẽ còn để cậu ta đem đồ diễn nhà chúng ta về làm kỷ niệm?”

Khương Phù bất đắc dĩ đưa tay day trán.

“Cũng coi như là trùng hợp.” Tạ Hào nhìn về phía Mạc Bắc Hồ: “Đạo diễn Đặng đang nổi giận, người đưa đào tới đúng lúc, Lộ Trưng nhìn thấy đào liền nhớ tới cậu.”

Mạc Bắc Hồ mở to mắt, không thể tin được: “Trùng hợp như thế?”

“Chính là trùng hợp vậy đấy.” Tạ Hào tán thưởng một tiếng: “Đến tôi còn thấy vận may của cậu cực kỳ tốt.”

“Một cân đào đổi được một nhân vật, thật lợi hại.”

Mạc Bắc Hồ nhỏ giọng kháng nghị: “Là ba cân.”

Tạ Hào nhìn cậu: “Một tệ một cân, ba cân với một cân cũng gần như nhau thôi.”

Mạc Bắc Hồ càng thêm nhỏ giọng kháng nghị: “Tui mua chính là loại sáu đồng một cân cơ!”

“Ồ -- vậy là mười tám tệ (~65k).” Tạ Hào nheo mắt tính toán: “Cộng thêm phí chạy việc, đúng là một khoản lớn.”

Mạc Bắc Hồ gật đầu theo: “Đúng vậy đúng vậy!”

 ---

Góc Pr truyện edit của nhà(link blog ở mục lục của truyện bé Hồ):

Tên Truyện: Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế

Tác Giả: Đường Môi

Tình Trạng Edit: Đã Chín (full chính văn + 1/2 phiên ngoại)

Thể Loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Tương lai, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Hệ thống, Xuyên thư, Tinh tế, Chủ thụ, Nhẹ nhàng.

Văn Án:

Sở Thời Thời xuyên không rồi, xuyên thành một quả trứng.

Một quả trứng nhân ngư bị coi thành cục đá rác rưởi, sắp bị vứt đi.

Sở Thời Thời vội vàng ra sức tự cứu mình, chọn đại một người may mắn, lộc cộc lộc cộc lăn đến gần chân đối phương, rồi cọ cọ vài cái thân thiện.

Người nọ hơi cúi đầu, vẻ mặt ghét bỏ: “Cục đá nát chui từ đâu ra đây?”

Sở Thời Thời: “...”

Có thể sống là được rồi, cục đá nát thì là cục đá nát đi qwq.

Phong Bất Yếm vô tình bị một cục đá nát lăn trúng chân.

Cục đá toàn thân đen xì, vừa xấu xí vừa lồi lõm, chỉ nhìn một cái cũng khiến cho người khác nhịn không được phải cảm thán: “Má, cục đá xấu kinh thiên động địa luôn!”

Mà cố tình cái cục đá này lại rất thích hắn.

Hắn ăn cơm, cục đá giống như mèo con nhỏ chưa dứt sữa dán dán vào bên chân, khi hắn không cẩn thận mà đạp văng ra, đầu óc nó sẽ quay cuồng choáng váng mà lon ton lăn trở lại, oan ức cầu xoa xoa.

Hắn đi ngủ, cục đá muốn lăn từ tủ đầu giường xuống bên gối đầu của hắn, nhưng thời điểm rơi lại tính toán sai, "bộp" một cái đập thẳng vào trán hắn.

Hắn đi tắm, cục đá cũng lộc cộc lộc cộc lăn theo vào, bị hắn phát hiện lại không chịu đi, còn chơi xấu mà nhét mình vào khe cửa thật chặt, có thể nói là da mặt, à không, da đá dày đến chấn động.

----------

Tất cả mọi người đều khó hiểu, tại sao Phong Bất Yếm lại muốn nuôi một cục đá nát xấu như vậy.

Thẳng cho đến một ngày, dưới sự chú ý của tất cả mọi người, vỏ ngoài của cục đá xấu xí lộp bộp vỡ vụn, lộ ra một quả trứng nhân ngư sáng bóng ở bên trong.

Đây là quả trứng nhân ngư duy nhất và cuối cùng đầy trân quý của toàn vũ trụ.

Lại răng rắc một tiếng, vỏ trứng trắng mịn vỡ ra.

Một mảng ánh sáng kim sắc rực rỡ chợt lóe, đồng tử xanh lam hệt như biển sâu lấp lánh thật cẩn thận nhìn ra bên ngoài từ khe hở nhỏ của trứng.

Mọi người: A a a a!!!

Sở Thời Thời: Tui là xã khủng a a a!!!

Cái đầu nhỏ vừa ló ra của Sở Thời Thời rón rén lùi về sau, còn e dè mà đem vỏ trứng đắp lên lỗ hổng một lần nữa, cẩn thận từng li từng tí một lộc cộc lăn tới lòng bàn tay của Phong Bất Yếm, muốn che che giấu giấu giả bộ như mình chưa từng xuất hiện.

Phong Bất Yếm ôm lấy quả trứng, đón nhận ánh mắt toát lên mùi chua của một đám người, bàn tay to hơi chiếm hữu mà khép lại.

“Nhìn gì mà nhìn.” Hắn khoe khoang: “Có nhìn nữa cũng là của tôi.”

Tạ Hào mỉm cười nhìn cậu: “Cái đống cậu bày trước bàn tôi có đến ba cân không đó?”

Cái đầu đang gật của Mạc Bắc Hồ cứng lại.

Cậu chột dạ liếc mắt nhìn Tạ Hào đang cười tủm tỉm, nhỏ giọng nói: “Cái đó……”

Tạ Hào làm ra vẻ không có gì: “Cậu nói đi.”

Khương Phù chen vào giữa hai người: “Thằng nhóc xấu tính, đừng có bắt nạt Tiểu Hồ nhà tôi.”

Tạ Hào cười khẽ hai tiếng: “Bắt nạt gì đâu, chỉ trêu cậu ấy chút thôi.”

Hắn hỏi Mạc Bắc Hồ: “Cậu thật sự muốn đi thử vai? Tôi hỏi là ý của chính cậu.”

Mạc Bắc Hồ nghiêm túc gật đầu: “Muốn đi.”

“Được rồi.” Tạ Hào đành phải đồng ý: “Nhưng một mình cậu thì nguy hiểm lắm, mang theo con mãnh thú này đi.”

Hắn vỗ vỗ lên người Lộ Trưng.

Lộ Trưng đeo kính râm, ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới bên cạnh Mạc Bắc Hồ, một bộ diễn xuất vệ sĩ.

Mạc Bắc Hồ mờ mịt liếc nhìn đối phương một cái: “A?”

Cát Minh không nhịn được mà hạ cửa kính xe xuống: “Có ý gì thế hả tiểu Tạ tổng, gì mà một mình cậu ấy chứ, chẳng phải còn có tôi đi cùng sao?”

“Anh không được.” Tạ Hào rất thản nhiên: “Tôi sợ Chu Vân Thượng mắng cậu ấy, anh còn đứng bên cạnh rót nước cho người ta, sợ ông ấy mắng đến khô miệng.”

Cát Minh: “……”

“Anh với cái tính bốc đồng như pháo đốt của Tô Tiểu Ngọc đúng là hợp nhau, cậu ấy gây chuyện anh xin lỗi.” Tạ Hào mỉm cười nhìn anh ta: “Anh mà đi cùng với Tiểu Hồ thì quá hiền.”

“Dẫn Lộ Trưng theo là vừa đẹp.”

Hắn hạ giọng nói với Mạc Bắc Hồ: “Vừa lúc hắn ta là nam nhân mà Chu Vân Thượng không chiếm được.”

Mạc Bắc Hồ quay đầu nhìn về phía Lộ Trưng, hắn ta cười tà mị với cậu: “Ông ấy từng mời tôi đóng phim, tôi không đi.”

“Chu Vân Thượng chính là kiểu người như vậy, ai tự dâng đến cửa thì ông ấy không cần, người từ chối mình thì ông ấy lại để tâm.”

Mạc Bắc Hồ nhỏ giọng nói thầm: “Kỳ quặc thật đó.”

“Đúng không?” Lộ Trưng khoác vai cậu: “Tôi thấy ông ấy quái gở lắm, vẫn là lão Đặng tốt hơn, tính khí thẳng thắn, rất hợp gu tôi.”

“Đi nào, dẫn cậu đi thử vai cho mở rộng tầm mắt, sau đó theo tôi vào đoàn.”

Mạc Bắc Hồ gần như là bị hắn ta bắt cóc nhét vào trong xe.

Cát Minh bất đắc dĩ lái xe rời đi, Khương Phù lúc này mới mỉm cười nhìn Tạ Hào: “Không hổ là người làm cha ha, dịu dàng chu đáo như vậy.”

Tạ Hào chống cằm như đang suy nghĩ gì đó: “Cô không thấy cậu ấy giống một loài động vật nhỏ nào đó sao?”

“Tôi cảm thấy…” Khương Phù vỗ vỗ bả vai hắn: “Đừng có sa vào quá đấy.”

Tạ Hào vẻ mặt khó hiểu: “Cô nói gì vậy, tôi chỉ muốn làm ba cậu ấy thôi mà.”

“Ừ.” Khương Phù mỉm cười quay đầu lại: “Thì cứ coi như là vậy đi.”

……

Mạc Bắc Hồ được Lộ Trưng và Cát Minh dẫn đến hiện trường thử vai của .

Lần này người tới không ít, phòng nghỉ chia ra thành rất nhiều gian, Mạc Bắc Hồ vừa liếc một cái đã nhận ra mấy gương mặt quen thuộc từng nhìn thấy trong tài liệu.

Ba người họ vừa bước vào đã lập tức thu hút phần lớn ánh mắt -- chủ yếu là nhìn về phía Lộ Trưng.

Buổi tuyển chọn hôm nay chủ yếu là vai phụ, không ai ngờ Lộ Trưng sẽ xuất hiện, không ít người kích động thì thầm bàn tán, nóng lòng muốn thử tiến lên bắt chuyện.

Có người đại diện quen biết Cát Minh thì cười tươi tiến tới chào hỏi hàn huyên, kéo anh ta sang một bên hỏi nhỏ: “Ảnh đế Lộ sao cũng tới…”

Lộ Trưng đeo kính râm, không thấy rõ biểu cảm, một bộ cao thâm thần bí.

-- Hắn ta vốn xây dựng nhân thiết ít lời lạnh lùng trước mặt công chúng, cơ bản là không giao du với ai.

Hắn ta hơi hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng nói với Mạc Bắc Hồ: “Đừng có liếc ngang liếc dọc, có vẻ chưa hiểu việc đời.”

Mạc Bắc Hồ ngoan ngoãn thu tầm mắt về.

Lộ Trưng chỉ huy cậu: “Đứng thẳng, đừng cười, vẻ mặt lãnh đạm, ánh mắt khinh đời.”

“Đúng vậy, cứ như vậy.”

Hắn ta đứng song song với Mạc Bắc Hồ, lạnh lùng nói: “Đừng mở miệng, giả bộ cao thâm.”

Mạc Bắc Hồ nghiêm túc làm theo.

Cát Minh chào hỏi với người quen xong, vừa quay đầu lại đã thấy hai người bọn họ đứng giữa phòng như người mẫu nam kiêu ngạo, khóe miệng không nhịn được mà co giật, nhanh chóng bước tới hạ giọng nói: “Hai người tìm chỗ mà ngồi đi!”

Lộ Trưng hất đầu một cái: “Đi, ngồi.”

“Bảo trì lạnh lùng.”

Mạc Bắc Hồ bắt chước dáng vẻ của hắn ta, cũng lạnh lùng ngồi xuống.

Cát Minh: “……”


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 18
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...