Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 17
“Là…” Mạc Bắc Hồ theo bản năng muốn trả lời, nhưng lời vừa ra tới miệng đã phản ứng lại, vội vàng lấy tay bịt miệng trốn qua một bên.
Hồng Mai bật cười làm bộ muốn đánh Ngô Phi Phàm: “Sao cái anh này lại nhiều chuyện thế hả!”
“Ơ hỏi một chút thôi mà!” Ngô Phi Phàm cười cợt nhả, vừa né vừa cười nói: “Dì xem các khán giả cũng muốn biết mà, tôi là hỏi thay cho mọi người đấy!”
Mạc Bắc Hồ ló đầu ra từ sau lưng Hồng Mai, vẻ mặt chính nghĩa trả lời: “Là… là nhóm bạn tốt của tui, tui không có làm chuyện xấu, nhưng tạm thời không tiện để mọi người biết thôi!”
“Ồ--” Ngô Phi Phàm thấy chuyển biến tốt liền thu, làm như thật mà nói với làn đạn: “Nghe rõ chưa? Cậu ấy cũng đã nói vậy rồi, sau này không được hỏi nữa nhé.”
“Được rồi, chúng ta cũng nên về thôi, lần này thật sự phải nói tạm biệt rồi.”
Rõ ràng chỉ mới nhận thức không bao lâu, vậy mà Mạc Bắc Hồ lại cảm thấy có hơi không nỡ.
Hồng Mai đang chào tạm biệt làn đạn, giáo sư Sơn Hưng mỉm cười nhìn bọn họ, Ngô Phi Phàm thì móc điện thoại ra muốn chụp một tấm ảnh tập thể cho mọi người.
Mạc Bắc Hồ lại liếc nhìn giá trị tình yêu không ngừng tăng lên của mình, vừa rồi đã vượt ngưỡng năm đơn vị.
Cậu bị kéo qua để chụp ảnh, lén lút giơ móng s* s**ng mỗi người một phen, giọng nhỏ đến mức chỉ có chính mình nghe thấy mà nói: “Thân thể khỏe mạnh.”
Giá trị tình yêu tụt xuống một chút, nhưng nhanh chóng được số lượng tăng lên bù lại.
Mạc Bắc Hồ đối diện ống kính, nở một nụ cười xán lạn rực rỡ.
…
Ghi hình chương trình kết thúc, Mạc Bắc Hồ ngồi trên xe trợ lý đi tới nhà ga, cuối cùng cũng có thời gian rảnh mở điện thoại xem hot search một cái --
[Tân binh Thiên Hỏa rốt cuộc đi theo phong cách gì], [Huyện Lô Tử bán đào uýnh con nhỏ], [Sau lưng ắt có yêu nhân chỉ điểm], [Sức lực vô biên chính nghĩa lẫm liệt thịnh thế mỹ nhan] đồng loạt xuất hiện.
Mạc Bắc Hồ bình tĩnh tắt điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, phải nói sao nhỉ, cũng có chút quen rồi.
Cậu thậm chí còn quay lại an ủi ngược hệ thống: “Không sao đâu A Thống, có giá trị tình yêu tới tay là được rồi.”
Trợ lý Vương Tiểu Minh ngồi lái xe phía trước có chút nghi hoặc: “Gì cơ?”
“À không có gì.” Mạc Bắc Hồ nở một nụ cười vô tội: “Tui xem hot search nên giật mình.”
Hệ thống thì lẩm nhẩm lầm nhầm bên tai cậu: “Nếu tôi có hình người thì đã không cần phiền phức như vậy.”
“Tôi cũng xem rồi.” Vương Tiểu Minh cũng tặc lưỡi, có chút vui mừng: “Khởi đầu thuận lợi đấy, ai mà ngờ tới lần đầu tiên cậu lên show mà hiệu quả lại tốt như vậy, fans tăng chóng mặt!”
“Anh, tôi thấy cậu nhất định sẽ nổi!”
Mạc Bắc Hồ đã quen với việc anh ta cứ gọi mình là “anh”, cũng không còn thấy gượng gạo như lúc đầu.
Cậu có chút phiền muộn mà lẩm bẩm: “Chỉ là nhân thiết có hơi lệch rồi.”
Với tiến độ phát triển như này, hình như có hơi không giống với “hiệu quả hồ ly tinh” mà cậu và A Thống kỳ vọng.
Cậu vừa mới lên mạng xem qua, nhìn thấy Mạc Bắc Hồ cậu đây đã có siêu thoại, còn có cả top 3 ảnh hot thoát vòng.
Ảnh hot thoát vòng của người khác đều là thịnh thế mỹ nhan khiến người nhìn một lần là nhớ mãi, còn ba tấm thần đồ trấn vòng của cậu lại là – [Ôm công chúa trưởng thôn], [Xe ba bánh bập bênh 1v3] và kiệt tác danh họa thế giới [Thẩm Độc bay tám viên gạch].
Mạc Bắc Hồ: “……”
Thôi vậy, mặc dù nhân loại yếu đuối nhưng năng lực tiếp thu lại mạnh hơn cậu tưởng tượng rất nhiều -- đến nước này rồi mà họ vẫn không nghi ngờ cậu là yêu quái.
Nếu bọn họ còn chưa cảm thấy có gì đó không đúng, Mạc Bắc Hồ cũng thản nhiên cũng thoải mái mà chấp nhận tất cả, cứ để mọi chuyện đâm lao phải theo lao thôi.
Dù sao thì, giá trị tình yêu của xem náo nhiệt cũng là giá trị tình yêu mà.
Huống chi…
Mạc Bắc Hồ suy nghĩ rất lạc quan, A Thống luôn lo cậu để lộ thân phận hồ ly tinh, nhưng với cái hồ thiết càng lúc càng cách xa hình tượng hồ ly tinh trong định kiến nhân loại hiện tại của cậu, cũng coi như là một kiểu an toàn khác mà.
Lần này cậu còn đánh bậy đánh bạ mà phát hiện giá trị tình yêu ở một mức độ nào đó cũng xem như cùng một loại với yêu lực, nói không chừng vị liệt tiên ban ở thế giới này cũng không phải là không thể.
Khóe miệng Mạc Bắc Hồ không nhịn được khẽ nhếch lên --- hạnh phúc, hóa ra lại đến dễ dàng như thế.
Đang đắm chìm trong niềm vui về tương lai tốt đẹp, điện thoại Mạc Bắc Hồ đột hiện một thông báo tin nhắn.
Cậu cúi đầu click mở, thì ra là Trương Tuần Quang.
Cậu tin vào ánh sáng không: “Anh em, tôi kết thúc công việc rồi mới về xem lại phát sóng trực tiếp.”
Hắn ta gửi tới một chuỗi meme mãnh nam cơ bắp rơi lệ cảm động: “Tôi muốn mang dao tuần tra tới quảng trường của cậu, ai dám chửi cậu, tôi mắng chết bọn họ luôn!”
Mạc Bắc Hồ mờ mịt: “Cậu làm sao vậy?”
Cậu tin vào ánh sáng không: “Tôi đều thấy hết rồi.”
“Ở trong phát sóng trực tiếp, cậu đã cố gắng yểm hộ che giấu thân phận cho hai tụi tôi! Còn giúp tụi tôi trải chăn nữa, cho dù sau này có một ngày bị bại lộ thì cậu cũng đã nói rõ là tụi tôi không làm chuyện xấu!”
“Anh em! Cậu tốt thật đấy!”
Mạc Bắc Hồ: “……”
Cậu tin vào ánh sáng không: “Nhưng mà tôi vừa mới lượn một vòng trên mạng xong, hình như bây giờ chưa cần tuần tra gì đâu, mọi người đang vui dữ lắm, còn khen cậu đẹp trai khen cậu dễ thương nữa.”
“Lần sau cậu bị chửi thì tôi lại ra tay cũng được.”
Mạc Bắc Hồ tuy nghe nửa hiểu nửa không nhưng vẫn cảm nhận được thiện ý của đối phương, cái đuôi không tồn tại đằng sau khẽ quơ quơ, hỏi xin hắn ta địa chỉ, định gửi một ít đào tới.
Đương nhiên, cũng phải gửi cho Thẩm Nhạc Tâm một chút.
---
Ở một bên khác, Trương Tuần Quang nằm bò trên ghế sô pha phòng khách nói chuyện phiếm với Mạc Bắc Hồ, cảm động đến mức giơ di động cười ngây ngô.
— Trương Tuần Quang debut trong một nhóm nhạc nam, cả nhóm có tổng cộng bốn thành viên.
Hai năm sau khi debut, mọi người bắt đầu tìm hướng chuyển hình, mỗi người tách ra nhận công việc riêng, nhưng thỉnh thoảng có mấy hoạt động gala thì vẫn tái hợp, quan hệ giữa mọi người cũng không tồi nên vẫn tiếp tục ở chung một chỗ.
Lúc này, một thành viên khác trong nhóm là Hạ Phong Khinh vừa mới tắm rửa xong, khoác khăn lông đi ngang qua phòng khách, liếc hắn ta một cái rồi nói: “Cậu cười trông ghê tởm quá đấy.”
“Liên quan gì đến cậu.” Trương Tuần Quang lập tức thu lại ý cười, liếc mắt xem thường một cái siêu to: “Anh em tôi gửi đào cho tôi đấy, ghen tị à?”
Hạ Phong Khinh thở dài, ngả người xuống ghế sô pha, khăn lông che kín mặt, phát ra một tiếng r*n r*.
Trương Tuần Quang khiếp sợ mà liếc hắn ta một cái: “Cũng đâu cần ghen tị tới mức đó chứ?”
Hạ Phong Khinh sâu kín nói: “Tôi muốn chết.”
Trương Tuần Quang nhẹ nhàng thở ra, lại bò trở về: “Dọa tôi sợ nhảy dựng, tưởng cậu bị làm sao, hóa ra là lên cơn hằng ngày.”
Hạ Phong Khinh: “……”
Trương Tuần Quang móc móc lỗ tai: “Cậu cứ oán giận đi, tôi vào tai này ra tai kia mà nghe một chút.”
“Tôi muốn chết.” Hạ Phong Khinh kéo khăn lông trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai rạng rỡ như ánh mặt trời hoàn toàn không hợp với khí chất xung quanh: “Hồi đó tôi nghĩ kiểu gì mà lại chọn cái nhân thiết ‘ánh mặt trời rộng rãi’ này cơ chứ.”
Trương Tuần Quang lưu loát trả lời: “Chắc là vì khuôn mặt.”
Hạ Phong Khinh nhắm mắt lại: “Tôi muốn chết.”
“Trong phim cần diễn cũng thôi đi, ngoài đời còn phải diễn nữa.”
Trương Tuần Quang mở nắp chai nước có ga ra, vừa nhìn hot search của Mạc Bắc Hồ vừa cười ngây ngô: “Vậy cậu hạ quyết tâm cho mọi người thấy bản chất âm u xã khủng của cậu đi, để mọi người biết thật ra cậu i không chịu nổi, trước giờ toàn gồng cười cho vui.”
*i thường dùng để chỉ típ người hướng nội.
Hạ Phong Khinh thống khổ nhắm mắt: “Vậy fans tôi sẽ như trời sập mất.”
“Có lẽ bọn họ sẽ thoát fan quay xe, viết biểu ngữ lớn chửi tôi, gửi vòng hoa về công ty, mỗi ngày viết tin nhắn riêng nguyền rủa tôi, bảo tên lừa đảo là tôi trả lại thanh xuân và niềm tin cho bọn họ…”
Trương Tuần Quang tặc lưỡi: “Cậu đừng bi quan thế được không? Mọi người theo cậu bao nhiêu năm nay rồi, nhiều ít gì cũng có tí tình cảm chứ.”
Hạ Phong Khinh liếc mắt nhìn hắn ta: “Ghen tị với sự lạc quan ngu ngốc của cậu thật.”
Hắn ta đột nhiên hỏi: “Người đại diện bảo cậu khống chế cân nặng, nước cậu uống là nước không đường à?”
Trương Tuần Quang bóp chai, mắt cũng không chớp mà nói dối: “Tất nhiên rồi, tôi tự giác lắm.”
“Không, cậu đang lừa tôi.” Hạ Phong Khinh ngồi thẳng dậy: “Nếu cậu thật sự uống nước không đường có gas, cậu sẽ chỉ nghiến răng nghiến lợi rồi nói ‘thứ nước không đường này chó mới uống’.”
“Tôi phải đi méc người đại diện.”
Trương Tuần Quang trợn mắt há hốc mồm: “Phản đồ!”
“Hừ.” Hạ Phong Khinh quay đầu lại lộ ra một nụ cười mỉm: “Tôi chính là kiểu đàn ông âm u như vậy đấy.”
“Xuống địa ngục chung đi Trương Tuần Quang, khà khà khà…”
“Thần kinh!” Trương Tuần Quang rùng mình nổi da gà, vội vàng giơ chai nước có gas lên tu ừng ực, tranh thủ uống thêm vài ngụm trước khi người đại diện đánh tới.
“À đúng rồi.” Hạ Phong Khinh lại thò đầu ra hỏi: “Mạo muội hỏi một câu, bạn mới của cậu là nam hay nữ thế?”
Trương Tuần Quang suýt thì bị sặc: “Tôi đều đã gọi là 'anh em' rồi, cậu còn hỏi nam hay nữ?”
Hạ Phong Khinh nghiêm túc nói: “Tôi thấy, mấy loại chuyện như gọi con gái người ta là ‘nữ anh em’ hay gì đó, cậu cũng không phải là không làm được.”
Trương Tuần Quang: “……”
Hạ Phong Khinh gật đầu với hắn ta: “Không có gì, tôi chỉ là lo lắng cậu xem tình yêu quan trọng hơn công việc thôi.”
“Tôi sợ fans cậu cũng…”
“Dừng!” Trương Tuần Quang cắt ngang ảo tưởng tiêu cực của đối phương: “Anh em tôi là nam!”
“Ồ.” Hạ Phong Khinh gật đầu: “Thế thì xong rồi, dạo gần đây khán giả thích nhất kiểu, anh em chính là bà xã.”
“Chúc mừng cậu, cậu có CP rồi.”
Trương Tuần Quang cạn lời nhìn đối phương: “Mai cậu vào đoàn phim đúng không? Tối nay bệnh nặng vậy cơ à.”
“Vẫn chưa.” Hạ Phong Khinh cười thảm: “Trước khi vào đoàn còn phải huấn luyện tập thể.”
Trương Tuần Quang gật đầu hiểu ý: “À, chính là cái đoàn mà cậu nói là không quen ai hết á hả? Tôi nhớ cậu diễn vai nam phụ tướng quân thiếu niên phải không?”
Hạ Phong Khinh nhắm mắt, dựa vào tường ngồi xổm xuống, tuyệt vọng lặp lại: “Tôi muốn chết.”
Trương Tuần Quang: “……”
Hắn ta đưa điện thoại ra: “Hay là cậu nhìn thử anh em mới của tôi cho vui một chút đi.”
“Cậu xem, lần đầu lộ mặt đã tông Thẩm Độc bay tám viên gạch. Mà nam chính phim mới của cậu hình như là người của công ty Thẩm Độc phải không?”
…
Đợt ghi hình lần này phản hồi cực tốt, Mạc Bắc Hồ quay lại Thiên Hỏa gần như có thể xưng là áo gấm về làng.
Một mình cậu vác theo ba mươi cân đào, gặp ai cũng phát, đến cả bảo vệ ngoài cổng cũng bị nhét cho hai quả.
Tạ Hào được quản gia Trương đẩy xe lăn đi làm, vào mở cửa vào văn phòng đã nhìn thấy trên bàn chất hai chồng đào.
Một chồng là quà thắng giải của chương trình , chồng còn lại chắc là đặc sản Mạc Bắc Hồ mang về cho hắn.
Quản gia Trương nở một nụ cười hiền từ: “Đúng là đứa nhỏ tốt bụng.”
Tạ Hào nghiêng nghiêng đầu: “Chú có cảm thấy……”
Quản gia Trương cúi đầu: “Cái gì?”
Tạ Hào chỉ vào hai chồng đào xếp ngay ngắn trên bàn: “Cậu ấy bày thế này, bàn làm việc của con nhìn giống y như bàn thờ ấy.”
Quản gia Trương: “……”
…
Mạc Bắc Hồ vừa mới nghỉ ngơi chưa được hai hôm, đang đợi bản cắt nối biên tập của được phát trên đài chính thức vào cuối tuần thì nhận được tin nhắn của Thẩm Nhạc Tâm.
— bắt đầu thử vai rồi.
“Bắt đầu thử vai sớm như vậy, chắc chiến tuyến sẽ kéo dài lắm đây.” Giọng của Thẩm Nhạc Tâm trong điện thoại hơi ồn ào, hình như xung quanh có rất nhiều người: “Dù sao cũng là đại chế tác mà, mỗi vai diễn đều phải cân nhắc kỹ.”
“Đợt đầu tiên chắc là thử vai phụ trước. Hơn nữa theo tin tức tôi hỏi được…”
Cô cũng chẳng buồn nói khéo: “Nhóm thử vai sớm nhất của đạo diễn Chu Vân Thượng chính là nhóm không có cơ hội nhất kia.
Ông ấy muốn gom các cậu lại với nhau cho tiện tống đi.”
Mạc Bắc Hồ: “……”
“Cậu trước tiên đừng vội sa sút tinh thần.” Thẩm Nhạc Tâm tận tình khuyên bảo: “Được gặp mặt đạo diễn đã là cơ hội rồi, đến lúc đó cậu chỉ cần thể hiện cho tốt thôi.”
“Không có kết quả ngay cũng đừng sốt ruột, trước khi bấm máy thì mọi chuyện đều có thể xoay chuyển.”
“Ừm.” Mạc Bắc Hồ ở đầu bên kia điện thoại ngoan ngoãn gật đầu: “Đã biết, cảm ơn cậu.”
“Tui gửi cho cậu mấy quả đào, cậu nhận được chưa?”
Thẩm Nhạc Tâm cười rộ lên: “Nhận được rồi, tôi cũng mua một ít ủng hộ cậu, không ngờ cậu cũng gửi cho tôi.”
“Tôi giúp cậu nhét hai quả cho anh trai tôi luôn, bảo là cậu tặng -- chuyện anh ấy bị lôi ra quất xác lại trên hot search cậu cũng không cần lo, anh ấy không quan tâm mấy cái này đâu.”
“Biểu hiện của cậu trong tốt lắm, sau này có cơ hội cứ nhận thêm show thực tế như thế này. Cậu có mị lực nhân cách riêng, lên hình nhiều sẽ có lợi.”
Nói xong lại chuyển chủ đề: “Ví dụ như Trương Tuần Quang thì tôi khuyên hắn ta khỏi đi, cái miệng nát của hắn ta, lên show một lần là có thêm loạt phốt.”
Cảm nhận được đối phương quan tâm, Mạc Bắc Hồ không nhịn được cười rộ lên.
Thẩm Nhạc Tâm cực kỳ nhọc lòng: “Tóm lại bây giờ cậu cứ tập trung chuẩn bị cho vai thiếu tá Phi Tinh thật tốt đi, đọc lại tiểu thuyết nguyên tác. À đúng rồi, ngoại trừ thiếu tá Phi Tinh, còn có bác sĩ quân y Trì Phi và tiểu tinh tặc Andre, cậu cũng nên thử nghiền ngẫm hai nhân vật này một chút.”
“Có đôi khi không phải cứ thử kính vai nào là có thể diễn vai đó, hai nhân vật kia đất diễn ít hơn một chút nhưng ngoại hình cũng hợp với cậu. Cứ chuẩn bị cả đi, biết đâu có cơ hội.”
“Thôi tôi phải bắt đầu quay rồi, cậu có chuyện gì thì cứ nhắn tôi, lúc nào rảnh tôi sẽ trả lời.”
“Không vui thì tìm Trương Tuần Quang tán dóc, nhưng đừng nghe mấy chủ ý xàm của cậu ta.”
Mạc Bắc Hồ nghẹn một chút, nhỏ giọng biện minh cho đối phương: “Cậu ấy cũng không đến mức đó đâu…”
“Cậu không tin?” Thẩm Nhạc Tâm cười lạnh một tiếng: “Cậu thử hỏi hắn ta nếu người đại diện mặc kệ cậu thì phải làm sao bây giờ thử xem.”
Mạc Bắc Hồ do dự một chút, vẫn làm theo lời cô, nhắn cho Trương Tuần Quang một câu: “Tui không được gặp người đại diện mấy ngày rồi.”
Trương Tuần Quang lập tức trả lời: “Cậu hỏi thử anh ta tan làm về đường nào.”
“Tôi đi chụp bao bố đánh hội đồng cho cậu.”
Mạc Bắc Hồ: “……”
---
Lời edit: “Một mình cậu vác theo ba mươi cân đào, gặp ai cũng phát, đến cả bảo vệ ngoài cổng cũng bị nhét cho hai quả.” Edit tới chỗ này cười như khùng, dễ thương dữ trời kkk.
Lời edit: Cho ai không nhớ thì trợ lý lớn tuổi hơn bé Hồ nhen, nhưng mà vì nghề nghiệp nên ảnh gọi bé Hồ là “ca”. Xưng hô ở trên vừa kêu cậu vừa kêu anh có hơi trái trái xíu, nhưng mà thấy để trợ lý kêu bé Hồ là anh hết luôn thì hơi kỳ cục, òm là vị đó, nên câu cú xưng hô hơi ngược ngược xíu cũng coi như mình đang trải nghiệm cảm giác của bé Hồ nhoo.
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
