Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 16

Tiếng máy kéo rầm rầm tạch tạch chạy xuống núi.

Sau khi tới quầy hàng mà tổ tiết mục thuê sẵn từ trước, mấy người vội vàng bày đào ra, chuẩn bị đón khách đến mua trực tiếp.

Đây là khu chợ bán thức ăn có lượng dân bản xứ qua lại không tệ trong vùng, chủ yếu là bán thịt bán rau, rất ít sạp trái cây, gần như không có đối thủ cạnh tranh tiềm tàng. Tổ tiết mục chỉ bày bán một ngày, cũng không ảnh hưởng gì đến sinh hoạt bình thường của người ta.

Thôn trưởng mặt mày rạng rỡ, rất có bộ dáng kiểu, cho dù bây giờ kết thúc công việc thì cũng không lỗ.

“Đặt đào ở chỗ này đi, tôi lau bàn trước đã.” Hồng Mai không ngồi yên nổi, túm lấy cái khăn lau bên cạnh là bắt đầu bận rộn, Mặc Bắc Hồ thì chỉ đâu làm đấy, nhanh chóng bày đào lên bàn.

Dựa theo thói quen, mấy anh trai quay phim cũng chuẩn bị phụ bưng đào, phải hai người mới miễn cưỡng khiêng nổi một sọt đào, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Mặc Bắc Hồ mỗi tay xách một sọt, gió cuốn mây bay phóng thẳng tới.

Anh trai quay phim: “……”

Mặc Bắc Hồ bắt gặp ánh mắt của bọn họ, vội vàng giơ sọt lên che mặt mình: “Bây giờ đừng quay tui mà!”

Một đám người bọn họ vừa đông vừa kéo theo camera, giờ mới xế trưa nên trong chợ cũng không có nhiều khách lắm, không ít người bán hàng rong tò mò ngoái đầu nhìn qua.

Ông chú bán thịt bên cạnh nhiệt tình đi bộ qua hóng chuyện, hỏi bọn họ: “Các cậu bán cái gì đấy?”

“Đào hả? Bán trên tivi á? Loại đào này chắc cũng phải hai mấy đồng một cân?”

Hồng Mai nói chuyện với ai cũng có thể bắt sóng được, vừa sắp xếp đào vừa quen thuộc đáp lời: “Anh trai ơi, làm gì đắt như vậy! Một đồng một cân nha, bọn tôi có trợ giá mà! Chỉ hôm nay thôi, qua thôn này là không còn cửa hàng đâu!”

“Một đồng á?” Ông chú vẻ mặt không tin: “Thật giả gì đấy? Tôi cũng mua được không?”

“Được chứ.” Hồng Mai lau một quả đưa cho ông ấy: “Anh ăn thử đi, ăn xong tôi cũng không tin một tệ một cân mà anh còn không mua.”

“Thôi thôi, một tệ một cân, tôi mua một cân rồi ăn thử.” Ông chú cười hề hề: “Không chiếm tiện nghi của mọi người.”

Ông trả tiền rồi xách túi đào, lúc này mới cắn một quả, vừa đi được hai bước đã quay đầu lại: “Đúng là ngon thật, lấy thêm hai cân nữa!”

“Hê!” Hồng Mai làm mặt quỷ nháy mắt với livestream: “Nhìn xem, khách quay lại kìa!”

“Chúng tôi đến sạp rồi nha các vị khán giả, nếu ai đang ở gần thì có thể đến tìm bọn tôi.”

“Ký tên? Ký! Tới là ký! Tiểu Mạc cũng ký luôn!”

Ngô Phi Phàm chen lại góp vui: “Các anh chị em mình ơi, tranh thủ hiện tại đi, sau này Tiểu Hồ nổi tiếng rồi thì không có dễ gặp như này nữa đâu! Bây giờ đến, mua một cân đào…”

Hắn ta kéo Mạc Bắc Hồ lại: “Combo ký tên chụp ảnh ôm một cái của Tiểu Hồ! Chỉ có hôm nay thôi đó nha.”

Mạc Bắc Hồ ngơ ngác nhìn Ngô Phi Phàm, lại nhìn vào ống kính, không rõ nguyên nhân nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu theo.

Làn đạn hi hi ha ha cười rộ lên: “Cứu mạng, Tiểu Hồ nhà tui sức lực thì mạnh mẽ, mặt mày thì ngốc ngốc.”

“Cảm giác như kiểu bị bán còn giúp người ta đếm tiền…”

“Đủ rồi, tui xót ẻm, con nhỏ dù khờ thì cũng biết chữ mà! Để ẻm thấy được thì đau lòng lắm đó!”

“Bà cũng chẳng tha cho người ta.”

Mạc Bắc Hồ trợn to mắt phản bác: “Tui không ngốc mà, tui, tui có hơi xảo quyệt chút xíu!”

Làn đạn cười càng dữ dội hơn.

Nhờ có ông cụ nhiệt tình lúc nãy làm gương, mấy chủ sạp rảnh rỗi không có khách quanh đó cũng lục tục kéo tới xem náo nhiệt, nghe nói chỉ có một tệ một cân, ít nhiều gì cũng mua ủng hộ.

Mạc Bắc Hồ bưng đào xong thì đã bị người khác kéo lại ký tên chụp ảnh, đối phương chưa chắc đã biết cậu là ai, chỉ cảm thấy cậu đẹp trai, gần như biến thành điểm check-in chụp ảnh ở trước sạp nhỏ bán đào.

Cậu cũng rất phối hợp, cầm bút từng nét từng nét ký tên mình, còn hơi chột dạ mà nghiêm túc kiểm tra lại một lần -- chữ ký luyện lúc trước không ngờ lại dùng nhanh như vậy, cậu còn chưa xuất sư đâu.

Bên này cậu đang chụp ảnh, bên kia có một bà cụ đi mua đồ bất ngờ chỉ vào Hồng Mai rồi hét lên một tiếng: “Ai da! Thục Phân nè!”

Mạc Bắc Hồ sững người, Hồng Mai đã thuần thục tiếp lời: “Dì ơi, là con đây!”

“Ôi giời ôi Thục Phân!” Bà cụ kích động lôi kéo tay Hồng Mai: “Dì thích nhất là xem con diễn, cái cảnh con bồng đứa con gái lớn, trời ơi làm dì khóc hết nước mắt!”

Bà cụ giơ điện thoại lên, mở camera quay video: “Các chị em ơi, nhìn xem bà gặp ai nè, đại minh tinh Thục Phân!”

Hồng Mai cười tươi như hoa mời chào: “Các chị em tới chơi nha, tới mua đào ăn nè!”

“Tui chắc chắn sẽ mua!” Bà cụ lập tức duỗi tay mò mò ví tiền đeo trước ngực: “Tui có tiền, tui có lương hưu, tui mua trăm tệ luôn!”

“Ôi trời ơi chị ơi!” Hồng Mai dở khóc dở cười: “Hào phóng quá chị ơi, trăm đồng thì vác không nổi đâu! Đào của bọn em một tệ một cân!”

“Hả?” Bà cụ khiếp sợ, vội vàng quay thêm một đoạn video: “Các chị em ơi, đào của Thục Phân chỉ một tệ một cân, mau tới mua!”

Bọn họ nhanh hóng được chứng kiến được sức chiến đấu của bà cụ.

Mấy chục bà cụ hoa hòe rực rỡ kéo nhau ùa vào chợ, mỗi người đều tự mang theo giỏ nhỏ và túi vải, mua tới sức tối đa mình có thể vác nổi, còn không quên từng người từng người chụp ảnh giao lưu.

Bởi vì đứng chung một chỗ với mọi người, giáo sư Sơn Hưng cũng bị nhận nhầm thành minh tinh, giải thích mấy lần vẫn không xong, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ, đứng giữa một nhóm các bà cụ phối hợp chụp hình.

Hồng Mai đóng gói hàng đến mức hai tay để lại tàn ảnh, hoàn toàn không dừng được.

Mạc Bắc Hồ tranh thủ giúp bà, còn có thể thuận tiện bớt chút thời gian ngẩng đầu nhìn làn đạn tương tác: “Không sao, không bận, ổn mà, không mệt đâu.”

Không chỉ dưới sạp náo nhiệt mà lần bán hàng online này cũng vô cùng đắt khách, Mạc Bắc Hồ nhìn lượng đơn đặt hàng không ngừng tăng cao, nhịn không được lén hỏi Hồng Mai: “Dì Hồng, nếu ba nghìn cân mà bán hết thì làm sao bây giờ?”

“Hả?” Hồng Mai ngẩn ra, dường như hoàn toàn chưa từng suy xét tới chuyện này: “Bán hết rồi á?”

Mạc Bắc Hồ cho bà xem doanh số: “Vượt hai ngàn rồi.”

“Hít…” Hồng Mai mở to hai mắt, suy nghĩ một chút rồi đập tay cái đét: “Không được, để dì đi tìm tổ tiết mục bàn lại, Tiểu Mạc con trông sạp nha.”

Làn đạn đã nghe thấy bọn họ nói chuyện, không biết ai là người đầu tiên gõ một câu: “Bán hết 3000 cân thì có khi không còn nữa, mọi người mau tranh thủ!”

Doanh số lại lập tức nhảy vọt thêm một bậc.

Mạc Bắc Hồ mở to mắt nhìn hiện trường.

Hồng Mai đang cò kè mặc cả thương lượng với tổ tiết mục, giáo sư Sơn Hưng thì cầm điện thoại giúp khách hàng chụp ảnh, Ngô Phi Phàm vừa đóng gói vừa ứng phó trả lời mấy câu hỏi “có đối tượng chưa” của các bà cụ, phóng mắt nhìn quanh một vòng, tứ cố vô thân, chỉ có thể dựa vào cậu gánh vác toàn trận!

Mạc Bắc Hồ hít sâu một hơi giải thích: “Không cần lo lắng, đào vẫn còn nhiều lắm, đào giòn của huyện Lô Tử mỗi mẫu sản lượng ba ngàn cân, bọn họ trồng hơn hai trăm mẫu, đợt đầu tiên chín cũng mấy vạn cân rồi.”

“Chỉ là số đào được chính phủ trợ giá thì có giới hạn thôi, thật ra giá gốc cũng không mắc, sáu tệ (~21k) một cân, cũng bao ship!”

Mạc Bắc Hồ nói xong, doanh số lại càng nhanh chóng tăng lên, các anh chị em bạn dì tới hóng chuyện vội vàng tranh nhau đặt hàng, sợ bị loại khỏi suất ưu đãi ba nghìn cân.

Đúng lúc này, Hồng Mai oai phong lẫm liệt giết trở về: “Mấy đứa nhỏ ơi, dì đã về rồi đây! Thương lượng xong rồi, lại thêm hai ngàn cân nữa!”

Bà đắc ý nói: “Lúc đầu bọn họ chỉ chịu thêm một ngàn, dì bảo keo kiệt bủn xỉn vậy nhìn khó coi lắm, huống chi buổi chiều chúng ta vừa mới bắt đầu mà, mở hàng tốt đẹp mà bán bốn ngàn cân thì xui xẻo quá!”

“Yên tâm mà mua nha, còn nhiều lắm!”

Mạc Bắc Hồ mắt sáng lên: “Dì Hồng uy vũ!”

“Chứ sao.” Hồng Mai đắc ý hất đầu: “À, mọi người đều nói từ hot search mà tới, rốt cuộc là hot search gì vậy? Không phải nói xấu bọn tôi đấy chứ?”

Nhìn thấy làn đạn toàn lời khen ngợi, trên mặt Hồng Mai lộ ra nụ cười ngây thơ, đắc ý lại vui vẻ: “Dĩ nhiên rồi, bọn tôi tốt mà, mọi người mua đào, mọi người cũng tốt.”

Mạc Bắc Hồ không biết bây giờ trên hot search đang treo cái gì, chỉ biết người vào phát sóng trực tiếp càng lúc càng nhiều. Rất nhiều người vốn chỉ muốn tới xem náo nhiệt, nhưng thấy bộ dáng bọn họ bận bịu nghiêm túc như vậy, không ít người nhìn nhìn một hồi rồi cũng không nỡ đi.

Thậm chí trong lúc bọn họ đang bận tiếp khách offline, có người còn tự phát giúp trả lời câu hỏi.

Tất bật cả một buổi chiều, số đào bọn họ chở xuống núi gần như bán hết sạch, còn lại một ít đã được ông cụ nhiệt tình lúc đầu gom hết, chuẩn bị chở về bằng xe con.

Trong phòng phát sóng trực tiếp, năm ngàn cân đào cũng bán hết sạch, bất đắc dĩ, bọn họ chỉ có thể đưa link bán đào sáu tệ một cân của ngày mai lên trước. Ngoài dự đoán, nhiệt tình của khán giả vẫn không giảm, vẫn tiếp tục điên cuồng đặt mua.

“Ôi trời ôi trời.” Hồng Mai dựa vào Mạc Bắc Hồ cười ha ha: “Con xem con số nhảy kìa, mắt dì hoa luôn rồi.”

“Có phải đã năm chữ số rồi không? Dì không nhìn nhầm đấy chứ.”

Trưởng thôn còn kích động hơn bà rất nhiều, ghé vào màn hình phát sóng trực tiếp, nước mắt đều sắp rớt xuống, cứ đếm đi đếm lại số lượng đơn hàng: “11088... Là thật rồi! Là thật!”

Ngô Phi Phàm nở một nụ cười mãn nguyện: “Vậy thì tốt, giờ nhà vườn chắc cũng yên tâm rồi.”

“Đâu chỉ có vậy!” Trưởng thôn cười thấy răng không thấy mắt: “Năm nay trong thôn ai cũng có thể ăn tết to rồi!”

Một làn đạn lướt qua: “Cũng chỉ có hơn sáu vạn tệ thôi mà…” (~216tr 912k)

Trưởng thôn trợn tròn mắt: “Sáu vạn tệ còn chưa đủ nhiều à!”

Mấy người còn lại đều bật cười theo, Ngô Phi Phàm cười rồi tổng kết: “Thời buổi này, sáu vạn tệ có lẽ cũng không nhiều lắm, phải, nhưng đối với những người lao động chăm chỉ thật thà mà nói, phải dùng từng giọt mồ hôi cày cấy mới đổi được sáu vạn thì đúng là không dễ chút nào.”

“Được rồi các vị, chúng ta cùng hô khẩu hiệu nào.”

Hắn ta gọi mọi người lại gần, quay về phía ống kính bắt nhịp: “Một hai--”

“Mùa màng bội thu, trái ngọt trĩu cành! Cảm ơn mọi người! Hôm nay chúng tôi ghi hình đến đây thôi, kết thúc công việc viên mãn!”

Đạo diễn ở bên cạnh giơ một cái ống pháo bắn kim tuyến mini lên, làm trưởng thôn giật nảy mình.

Hồng Mai cười mắng đối phương: “Ông đúng là! Làm kim tuyến rơi đầy đất người ta rồi, đi lấy chổi tới!”

Trưởng thôn kéo bọn họ cười nói: “Đừng đi vội đừng đi vội, để tôi mời mọi người ăn cơm, đi nào, về thôn giết heo!”

Mấy người khéo léo từ chối ý tốt của trưởng thôn rồi đi theo tổ chương trình rời khỏi khu chợ.

Đơn mua đào trong phòng phát sóng trực tiếp vẫn còn mở, khán giả lưu luyến không nỡ rời nên Hồng Mai cũng không vội trả điện thoại lại cho tổ chương trình, cứ thế giơ điện thoại lên vừa đi vừa trực tiếp.

Lúc này đã là bảy tám giờ tối, không trung một mảnh xanh thẫm, sao giăng đầy trời, cực kỳ rực rỡ.

Ngô Phi Phàm ngẩng đầu cảm thán: “Trời ở đây đúng là đẹp thật.”

Hồng Mai vui vẻ ra mặt: “Công việc của chúng ta cũng đẹp nữa, đây vẫn là lần đầu tiên bán hết sạch hàng mà vẫn không đủ đúng không?”

Bà giơ điện thoại lên, dẫn theo mọi người cùng nhìn ngắm cảnh sắc không trung bên ngoài: “Thật tuyệt, mọi người nhìn xem, cảm giác viên mãn của một ngày đấy.”

Cùng nhau bận rộn cả một ngày, mọi người cũng đã trở nên thân thiết hơn không ít, Ngô Phi Phàm khoác vai Mạc Bắc Hồ than thở: “Viên mãn thì viên mãn thật, nhưng hai cánh tay tôi giờ nâng không nổi nữa rồi. Tiểu Hồ cậu không hề bị sao luôn à? Đúng là tuổi trẻ mà.”

Mạc Bắc Hồ hàm hồ có lệ một câu: “Trước kia tui từng đi làm thuê, có thể làm việc chân tay.”

“Thật tốt, có thể chịu khổ.” Ngô Phi Phàm nắm tay làm micro, đưa tới trước mặt Mạc Bắc Hồ hỏi: “Xin chào, Mạc tiên sinh, xin hỏi cậu có ước mơ gì không?”

Mạc Bắc Hồ ngây ngẩn cả người.

Cậu nhớ rõ hệ thống cũng từng hỏi cậu, nhưng mà ở chỗ đông người không thể nói kiểu “vị liệt tiên ban”, phải thực tế một chút.

Vậy thì nói nhỏ lại…

Sau khi suy nghĩ nghiêm túc, Mạc Bắc Hồ ngẩng đầu: “Có thể ăn cơm no là được.”

Ngô Phi Phàm sững người, Mạc Bắc Hồ nghe thấy hệ thống nhắc nhở trong đầu mình, lập tức đổi giọng: “Hy vọng mọi người đều có thể ăn cơm no.”

“Ừm.” Giáo sư Sơn Hưng lộ ra nụ cười vui mừng: “Đó là nguyện vọng chân thành nhất của mọi người trăm ngàn năm nay.”

“Là một đứa trẻ ngoan.” Ngô Phi Phàm cảm khái vạn phần, xoa xoa đầu cậu rồi đột nhiên hỏi: “Cho nên rốt cuộc hôm đó cậu vác hai người nào xuống từ tầng chín thế?”


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 16
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...