Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 15
“Khụ khụ!” Ngô Phi Phàm dở khóc dở cười ho khan một tiếng: “Đứa nhỏ này, nói thật gì không đúng lúc gì hết vậy.”
Hồng Mai cũng phụ họa: “Chúng ta là chương trình công ích, không đua ratings, cái mình truyền tải chính là tinh thần trách nhiệm xã hội!”
Ngô Phi Phàm tang thương chắp tay sau lưng: “Xin hỏi tại sao không đua chứ, là bởi vì không thích sao?”
Hồng Mai lẩm bẩm: “Cái này không phải là không có biện pháp sao?”
Bà chợt chen vào giữa thôn trưởng và mấy thanh niên: “Đừng đánh nữa đừng đánh nữa thôn trưởng, ông đừng có mà tự làm bản thân bị thương nữa... Ôi anh nói đánh ai, tôi đến tôi đến được không?”
"Đừng đừng đừng! Ngô Phi Phàm vội vàng xông lên can ngăn: “Dì ơi dì đừng thêm loạn nữa!”
Giáo sư Sơn Hưng vội vàng tiến lên hỗ trợ hoà giải: “Đây là con cái trong thôn? Cũng không cần quá...”
Thanh niên bị thôn trưởng túm lại không phục, cãi bướng: “Ai ăn trộm đào, nhà bọn tôi cũng trồng, trong thôn cùng nhau trồng, tôi lấy một chút thì làm sao!”
Thôn trưởng tức giận đến mức run rẩy, nhanh chóng bị Sơn Hưng và Ngô Phi Phàm kéo lại: “Tụi bây trồng... Tụi bây trồng à! Cha mẹ tụi bây thức khuya dậy sớm, một ngón tay tụi bây cũng không chịu giúp! Hơn nữa cây đào đã được chia rồi, đào tụi bây ăn trộm là của nhà lão Hoàng!”
“Hái mấy quả thì mắc mớ gì!” Đối diện cứng cổ đổi giọng: “Mấy trái đào của các người, bán cũng bán không nổi! Thối dưới đất cũng không ai cần!”
Thôn trưởng suýt chút nữa đã giãy khỏi sự khống chế của những người khác nhào lên: “Tao để thối dưới đất cũng không cho tụi bây hoang phí!”
“Có tay có chân, ngày ngày không làm việc đàng hoàng, mấy đứa tụi bây xứng đáng bị...”
Hồng Mai cầm điện thoại di động phát sóng trực tiếp, đang định tránh khỏi hình ảnh xung đột này, cúi đầu nhìn thoáng qua làn đạn thì chấn động phát hiện số người trong phòng phát sóng trực tiếp tăng vọt, mọi người trong làn đạn cũng hài hoà bất thường, nhao nhao tỏ vẻ phải dùng tình yêu và mỹ thực cảm hóa những thanh niên này, thôn trưởng hẳn là nên mời bọn họ ăn chút roi trúc xào thịt hoặc là bàn tay nhỏ thanh thúy gì đó.
Thanh niên và thôn trưởng ngươi tới ta đi mấy hiệp, cũng không biết thôn trưởng nói câu nào đột nhiên chọc giận đối phương, chiến hỏa đột nhiên nâng cấp, một thanh niên đột nhiên vứt đào trong tay xuống, mắng một câu th* t*c liền muốn ra tay xô đẩy.
Mạc Bắc Hồ vốn đang cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại, nhìn thấy tình hình không đúng, nhanh chóng chặn trước mặt thôn trưởng.
Đối diện còn hình như nhớ rõ là cậu một phen ấn chặt xe ba bánh lại, nhất thời có chút cảnh giác, thanh niên trẻ tuổi phỉ nhổ một tiếng, xụ mặt trừng mắt nhìn chằm chằm cậu khiêu khích nói: “Mày muốn làm gì?”
Mạc Bắc Hồ chỉ nhìn chằm chằm cậu ta nói: “Trong chương trình không thể nói tục.”
Đối phương khịt mũi khinh thường, vừa há miệng ra định để cậu nếm thử cái gọi là tinh hoa quốc gia bác đại tinh thâm thì tinh thần đột nhiên hoảng hốt một chút.
Cảnh vật xung quanh bỗng trở nên mờ ảo, chỉ còn lại đôi mắt xinh đẹp kia, đồng tử hệt như nho đen rõ ràng đến lạ thường, miệng cậu ta khép mở thay đổi khẩu hình, trên mặt vậy mà lại hiện ra một chút thẹn thùng: “...Mắt cậu đẹp thật.”
Mạc Bắc Hồ: “...”
Không xong, lâu quá không dùng nên không quen tay, liều lượng huyễn hoặc chi thuật có hơi lớn.
Hệ thống còn đang cười: “Ha ha ha tên này vậy mà lại là một chó nhan sắc! Cậu ta xong đời rồi Tiểu Hồ!”
Mạc Bắc Hồ thở phào một hơi không quá rõ ràng.
May mắn mà A thống của cậu cũng không thông minh.
Làn đạn phòng phát sóng trực tiếp phát ra một chuỗi dấu chấm hỏi, có người không nhịn được mà hỏi: “Tui còn sợ cậu ta muốn đánh Hồ Hồ, suýt chút nữa còn muốn giúp báo cảnh sát, kết quả...”
“Bảo vệ Mạc Bắc Hồ phe ta!”
“Dì, dì để Hồ Hồ tránh xa cậu ta một chút đi, má ơi đối diện có b**n th**!”
Hồng Mai không hiểu nguyên nhân, nhưng phối hợp kéo Mạc Bắc Hồ về phía sau một chút.
Cũng có mấy làn đạn cảm thấy hoang đường: “Dàn dựng hả, làm gì có ai cãi nhau còn nhìn xem đối diện đẹp xấu ra sao? Tổ chương trình mấy người cuối cùng cũng điên vì lưu lượng rồi hay sao mà lại nghĩ ra kịch bản như này?”
Vừa vặn Mạc Bắc Hồ bị Hồng Mai lôi kéo quay đầu lại, vẻ mặt vô thố lui về phía sau, làn đạn vừa rồi trầm mặc một lát, đổi giọng: “Gương mặt này cũng không phải là không được.”
Người đối diện không để ý đến thôn trưởng giận dữ trừng mắt, thò đầu kêu cậu: “Này, mấy người xuống núi bán đào à? Tôi giúp cho!”
Đồng bạn đằng sau không nhịn được hỏi: “Nhị Mao! Mày ngốc à? Không phải mày muốn ăn trộm đào đưa cho Tiểu Tuyết hả!”
Một người khác nhỏ giọng nói: “Thay lòng đổi dạ rồi hả Nhị Mao? Nhưng cậu ta có đẹp nữa cũng là đàn ông mà.”
Thôn trưởng lại mắng hai câu, rất nhanh, phía sau xông ra một hán tử cao lớn thô kệch, trên mặt bịt khăn, tức giận mắng một tiếng rồi xông lên.
Người trẻ tuổi vừa nãy còn khí thế hung hăng giống như chuột gặp mèo, vội vàng vung chân chạy, ngay cả xe ba bánh điện cũng không cần.
Mạc Bắc Hồ trợn mắt há mồm: "Đây là..."
Sau lưng hán tử bịt mặt còn có mấy nam nam nữ nữ cũng bịt mặt khác, chửi bậy rồi xông lên, người duy nhất không có khăn bịt thì giơ nón đội đầu lên che mặt, hùng hùng hổ hổ theo sát phía sau.
Thôn trưởng hét to: “Đại Mao!”
"Đừng gọi tên tôi!" Đại hán che mặt cũng không quay đầu lại: “Mất mặt!”
Mạc Bắc Hồ quay đầu lại, nhìn thấy ông chú phía sau chiếc xe ba bánh lau mồ hôi, ẩn sâu công và danh mà ngồi lại lên xe ba bánh, hòa khí mà cười với cậu: “Đi thôi, bán đào quan trọng hơn.”
Chỉ có Hồng Mai là vẫn còn hơi thất vọng: “Không đánh nữa à? Hết rồi? Mọi người thích xem mà, hay là cãi nhau thêm tí nữa đi.”
Trưởng thôn th* d*c một hơi, nghĩ đến chuyện gì quan trọng hơn thì dịu giọng lại: “Bán đào quan trọng hơn."
“Không chậm trễ đâu!” Hồng Mai đưa cho ông ấy xem phòng phát sóng trực tiếp: “Vừa xem náo nhiệt vừa bán! Chú xem mới một lát đã có thêm mấy ngàn người, bán ra hơn tám mươi cân!”
“A?” Thôn trưởng trừng lớn mắt, lập tức hào hứng nhảy phắt lên xe: “Vậy mau lên đi, bọn họ chạy lên phía trước rồi, tôi dẫn mọi người đi xem đánh con tiếp!”
“Mà xe đào kia của bọn họ cũng không thể lãng phí, cũng chở hết! Bán chung luôn!”
“Đi đi đi!”
Hồng Mai vội vàng giơ di động lên: “Khán giả đừng đi vội, chưa đánh xong đâu chưa đánh xong đâu, bọn tôi tiếp tục đưa mọi người đi xem đây, có tiền thì ủng hộ mua một cân đào, không có tiền thì ủng hộ một lượt chia sẻ phòng phát sóng trực tiếp, kêu gọi mọi người đều đến xem nhé!”
“Người chưa đuổi kịp đâu, trước tiên nhìn nhóc Mạc của chúng tôi cái đã, đẹp trai không?”
Mặt to của Mặc Bắc Hồ xuất hiện trên màn hình, vừa ngó được làn đạn thì thấy ---
“Đẹp thật, tư thế bế công chúa trưởng thôn vừa nãy nhìn cũng đẹp nữa.”
“Bảo sao thằng nhóc tóc vàng vừa rồi nhất kiến chung tình……”
“Từ hotsearch chạy tới, chính là gương mặt này vừa mới nhấc cả chiếc xe ba bánh của ba người lên à?”
Đồng tử Mặc Bắc Hồ co lại, lắp bắp chột dạ quay mặt đi: “C-cái gì mà xe ba bánh, hôm nay chúng tôi ngồi xe máy kéo mà.”
Hồng Mai bẻ đầu cậu trở lại, còn nhét cho cậu một quả đào đã lau sạch: “Nào, mời mọi người ăn một quả đi.”
Bà liếc nhìn làn đạn, vô cùng tự hào trả lời: “Là cậu ấy là cậu ấy, đúng là cậu ấy!”
“Đã xem trailer hết chưa? Này nha, sức lực vô tận, chính khí lẫm liệt, thịnh thế mỹ nhan, có cái nào là nói quá không?”
Mặc Bắc Hồ ôm quả đào, giãy giụa một chút, nhỏ giọng nói: “Dì ơi, nhân thiết của con……”
“Nhận mệnh đi.” Ngô Phi Phàm cười sung sướng trên nỗi đau người khác: “Cái này gọi là ‘cố tình trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu lại’…… Ấy, thấy người rồi! Tiểu Hồ, chuyển màn ảnh đi!”
Mặc Bắc Hồ thở phào nhẹ nhõm, lập tức nhét điện thoại cho hắn ta.
Ngô Phi Phàm giơ điện thoại lên: “Hiện tại là phóng viên đặc biệt của chương trình , Ngô Phi Phàm đang đưa tin cho quý vị: Vừa rồi, băng trộm đào gồm ba người, khí thế hung hăng, nhưng cuối cùng lại không địch nổi phụ huynh, giờ chỉ có thể chạy vắt giò lên cổ vô cùng chật vật.”
“Đường núi này cũng vô cùng hiểm trở, không chỗ trốn thoát, chỉ có thể bị đuổi một đường, liên tục kêu thảm thiết.”
“Trước có roi vọt của cha mẹ, sau có tổ chương trình đuổi theo quay chụp, chuyện này cũng nói cho chúng ta biết, người không thể làm chuyện xấu, báo ứng tới thật sự rất nhanh, rất long trời lở đất.”
“Đương nhiên.” Hắn ta cực kỳ thuận miệng mà xoay chuyển chủ đề trở về: “Bình thường chúng tôi không kiến nghị tiến hành giáo dục bằng roi vọt, đây là ví dụ thuộc về phản diện nhé, ai nha mọi người xem một cái tát này, không tán đồng a không tán đồng.”
Mạc Bắc Hồ khiếp sợ nhìn hắn ta mặt không đổi sắc mà nói xằng bậy, cảm giác mình lại học được chút gì đó.
Thôn trưởng nhịn không được mà quay đầu hỏi: "Thế nào rồi, nhiều người không?"
Ngô Phi Phàm giơ ngón tay cái lên: “A, khán giả nói muốn xem tét mông.”
Thôn trưởng kéo giọng liền hô: “Đại Mao! Tát mông nó!”
Đại Mao ngẩng đầu: “A?”
"Có thể bán đào!" Thôn trưởng kích động đến mức mặt đỏ bừng: “Mấy phút, tám mươi cân!”
Ngô Phi Phàm cập nhật tình báo cho ông ấy: “Mọi người quá nhiệt tình luôn, cũng rất phê bình với loại phương thức giáo dục sai lầm này, ngoài ra còn ủng hộ đào giòn Lô Tử của chúng ta, đã mua gần hai trăm cân!”
“Hai trăm cân!” Mắt Đại Mao đều thẳng, một tay liền đem đứa nhỏ ấn ở bên đường, trung khí mười phần hỏi: “Có cần c** q**n không?”
Ngô Phi Phàm nhanh chóng từ chối: “Cái đó không thể phát sóng.”
Trong tiếng đánh mông to thanh thúy, hắn ta vừa phát sóng trực tiếp vừa làm nhân viên chăm sóc khách hàng: “Anh hỏi một cân đào có đủ ăn không à? Một cân đào chỉ có bốn năm quả, quả đào giòn của chúng tôi cũng không tính quá lớn, dùng trước hay sau bữa ăn đều không nặng bụng, tôi nói nhất định không đủ ăn, một đồng một cân, chỉ có giá trong hôm nay, mua thêm một chút nhé?”
“Tới đây Tiểu Hồ, bọn họ lại muốn xem cậu rồi.”
Mạc Bắc Hồ sững sờ một chút, giơ điện thoại di động đối diện với mình, xoay người để hình ảnh đánh mông phía sau cũng lọt vào khung hình, hỏi bọn họ: “Như vậy hẳn là đều có thể nhìn thấy đúng không?”
Cậu giơ đào trong tay lên: “Mua đào đi, thật sự ăn rất ngon. A? Tui có thể cười vui vẻ một chút không?”
Cậu quay đầu liếc mắt nhìn một cái, bên kia đang đánh mông khí thế ngất trời, do dự nói: “Không tốt lắm thì phải, có chút vui sướng khi người gặp họa.”
Làn đạn: “Cứ muốn vui sướng khi người gặp hoạ, cứ muốn vui sướng khi người gặp họa.”
“Cười thất đức một tí được không? Tôi mua năm cân luôn!”
“Cầu xin cậu đó bé cưng, tôi đã đặt mua rồi, tra thử đơn hàng đi, bình thường tôi cũng không làm chuyện xấu, chỉ là hơi thiếu đạo đức chút thôi.”
Mặc Bắc Hồ liếc nhìn thanh niên đang bị đánh đòn sau lưng, lại nhìn số lượng đơn hàng đang phi nước đại, thấp giọng nói một câu xin lỗi: “Xin lỗi nha.”
Sau đó quay đầu lại đối diện với ống kính, cười rạng rỡ như hoa nở tháng ba: “Yeahh!”
Cậu vui vẻ nói: “Như này thì bọn họ cũng coi như là giúp nhà mình bán đào nhỉ?”
Làn đạn nhịn không được mà quét qua một mảnh “Ha ha ha”.
“Cậu ấy ấm áp qué, tôi khóc mất.”
“Ý nghĩa giáo dục tốt như vậy, kiến nghị lúc chính thức phát sóng thì đừng cắt phân cảnh này!”
“A a a ảnh chụp màn hình Hồ của tôi mờ quá có tỷ muội nào có bản HD share tôi với!!!”
“Lên weibo đi, tùy tiện tìm cái là ra, tôi chính là từ hot search mà đến nè hahahaha!”
“Rốt cuộc ai là người đề nghị mời Mặc Bắc Hồ vậy hả, thật sự là mời được quỷ (đang khen)!”
“Thật ra nhìn quả đào này nhìn cũng ngon thật đó chứ……”
Thôn trưởng đặc biệt dừng xe ở ven đường để mọi người cẩn thận quan sát tiết mục giáo dục bằng roi vọt một lát, chú Đại Mao đánh đến mức tay cũng mỏi nhừ, đứa con bất hiếu khóc trời kêu đất nói biết sai rồi, ông mới lưu luyến không rời, ba bước ngoái đầu một lần mà lái xe máy kéo đi mất.
Tất nhiên, chiếc xe điện ba bánh của bọn họ vẫn bị trưng dụng.
Thôn trưởng nhịn không được hỏi: “Chúng ta bán được bao nhiêu rồi?”
Mặc Bắc Hồ nhìn vào phòng phát sóng trực tiếp, cũng có chút kích động: “Năm trăm cân rồi ạ!”
“Quá tốt rồi!” Thôn trưởng kích động lau nước mắt: “Năm ngoái nửa tháng cũng chưa chắc đã bán được chừng đó, thật tốt quá đi!”
Ngô Phi Phàm cũng xúc động cảm thán: “Những năm trước được mùa là niềm vui, nhưng với các nhà vườn mà nói, sau được mùa mà bán ra được mới là niềm vui chân chính.”
Hắn ta cười hì hì lôi kéo Mặc Bắc Hồ: “Tới đây Tiểu Hồ, chúng ta cùng cảm ơn quần chúng ăn đào đi~”
“Cảm ơn mọi người.” Mặc Bắc Hồ chắp tay trước ngực: “Chúc mọi người phát tài”
Hệ thống từng nói, so với vị liệt tiên ban, bây giờ mọi người càng thích phát tài hơn.
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
