Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 14
Mạc Bắc Hồ căn bản không biết, thật sự có những quần chúng ăn dưa nhàn rỗi như vậy, sáng sớm đã đến xem náo nhiệt của cậu. Cậu cũng căn bản không biết, lúc cậu kiểm tra số dư tài khoản trên điện thoại của mình đã trùng hợp ở trước camera máy quay phát sóng trực tiếp.
Tuy rằng anh trai quay phim rất hiểu chuyện mà tránh hình ảnh riêng tư của cậu, nhưng số lượng khán giả không tính là nhiều trong phòng phát sóng trực tiếp vẫn nhìn thấy một màn đó.
Có người thích làm chuyện tốt rất nhanh đã giết đến phía dưới Weibo của ba Hồ Hồ...a không phải, là Tạ tổng, thông báo cho hắn: “Ba Hồ Hồ, con nhỏ nhà anh hết tiền mua đào rồi.”
Tạ Hào lúc đó đang bị ấn ở trước bàn làm việc trong văn phòng mở họp, quang minh chính đại trộm chơi điện thoại. Chán đến chết mà thuận theo bình luận của đối phương mò đến phòng phát sóng trực tiếp nhìn thoáng qua, lại gửi tin nhắn cho quản gia Trương: “Tiểu Hồ thiếu tiền như vậy à?”
Quản gia Trương vẫn dễ như trở bàn tay*: "Thiếu gia, bây giờ hẳn là ngài đang trong cuộc họp, xin hãy bỏ điện thoại xuống."
*Chỗ này tác giả có chơi chữ, mà trình độ cao thâm quá toi không edit sát nghĩa được nên dịch thoáng một chút.
“Trước khi vào công ty Tiểu Hồ có một vài khoản nợ, có cần tôi gửi hợp đồng cụ thể cho ngài xem không?”
Tạ Hào chống cằm, mở mấy bản hợp đồng mà quản gia Trương gửi tới ra, người nợ tiền cũng không phải bản thân Mạc Bắc Hồ mà là cha mẹ nuôi của cậu ở nước ngoài.
Chỉ là hai người bọn họ đều đã ngoài ý muốn mà qua đời, cái đống hỗn độn này liền để lại hết cho Mạc Bắc Hồ.
Đúng thật là nghèo đến nỗi không có tiền mua đào mà.
Tạ Hào thất thần, đến khi ngẩng đầu lên thì người chủ trì cuộc họp đang nhìn hắn với vẻ mong đợi: “Tạ tổng, anh xem...”
Tạ Hào một chút cũng không có vẻ xấu hổ vì không trả lời được, không đầu không đuôi hỏi đối phương: “Anh có thích ăn đào không?”
Người chủ trì ngẩn người, chần chừ nói: “Thích?”
Trong điện thoại, Mạc Bắc Hồ ôm giỏ trúc giả bộ, lo trước quên sau mà lộ tẩy, thoạt nhìn bi thương đến mức muốn dúi đầu vào trong đất.
Tạ Hào nhịn không được cong cong khóe miệng, lại hỏi: “Thích ăn giòn hay mềm?”
Người chủ trì càng thêm cẩn thận, cân nhắc một lát, mở miệng nói: “Mềm?”
Tạ Hào ngẩng đầu: “Hỏi sở thích của anh, sao lại trả lời không chắc chắn như vậy.”
Hắn khẽ gõ lên mặt bàn hỏi: “Những người khác thì sao, thích ăn đào giòn thì giơ tay lên.”
Một bàn người tham gia hội nghị hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn có một nửa người giơ tay lên.
“Được.” Tạ Hào đếm đếm số lượng, thu hồi tầm mắt.
Người chủ trì suy tư gì đó, thử trả lời: “Tạ tổng, ý của anh chẳng lẽ là...sở thích của mỗi người không giống nhau, chúng ta không thể quơ đũa cả nắm, phải làm tốt điều tra thị trường trước mới có thể nhập gia tuỳ tục?”
Tạ Hào ngẩng đầu: “Ý của tôi là.”
Hắn giơ điện thoại lên: “Tân binh nhà chúng ta lần đầu lên chương trình, bán đào giòn, tôi tăng doanh số bán hàng cho cậu ấy, thích ăn đào giòn thì mua cho các anh mỗi người năm cân.”
Người chủ trì: “...”
Tạ Hào chống má cười: “Tôi không phải là hoàng đế, anh cũng không phải là đại nội tổng quản, có lời tôi sẽ nói thẳng, ít làm đọc hiểu.”
Người chủ trì bi thương che kín mặt: “Tạ tổng, vậy tôi cũng nói thẳng.”
Tạ Hào lười biếng mở miệng: “Nói.”
Người chủ trì hắng hắng giọng: “Thật ra tôi cũng thích ăn đào giòn.”
“Không sợ chia thiếu chỉ sợ chia không đều, anh xem cái này...”
Tạ Hào hừ cười một tiếng: “Biết rồi, ai có mặt thì đều có phần, mua hết.”
“Chỉ là không phải hôm nay, tôi đợi ngày mai mua giá gốc, tôi thích làm kẻ ngốc không muốn chiếm tiện nghi coi tiền như rác.”
“ÔI!” Không biết là ai hô lớn một tiếng: “Tạ tổng mời mọi người ăn đào!”
Tạ Hào cúi đầu cười, tiện tay miêu tả tình huống thực tế cho những quần chúng ăn dưa nhiệt tình đã đến thông báo Hồ Hồ không có tiền.
Dân mạng chấn động: “Ba Hồ Hồ anh nói thật à!”
Quản gia Trương lập tức theo sát hỏi hắn: “Thiếu gia, cứ nói với bọn họ như vậy có được không?”
“Thời đại này làm gì có nơi nào có thể giấu được bí mật.” Tạ Hào không để ý: “So với để bọn họ hao tổn tâm tư moi móc ra, không bằng quang minh chính đại tự mình nói cho họ.”
Hắn lại hỏi: “Đúng rồi, chú nói xem răng giả của lão gia tử có thể ăn đào giòn không?”
Quản gia Trương: “...”
Tạ Hào tấm lòng hiếu thảo có hạn mà nói: “Thôi bỏ đi, không thể ăn là vấn đề của ông ấy, dù sao con đã thể biện lòng hiếu thảo rồi.”
Trong điện thoại, Mạc Bắc Hồ vẫn còn chăm chỉ khiêng đào qua lại, nho nhỏ một cục, bận bận rộn rộn tới tới lui lui, giống như kiến chuyển nhà.
Có vẻ như là đã lòi đuôi thì hoàn toàn không giả vờ nữa, khiêng khiêng vác vác.
Phòng phát sóng trực tiếp bây giờ không đến một ngàn người, ngoại trừ người qua đường vô tình nhấn nhầm vào từ trang chủ rồi lại thoát ra thì cũng có mấy trăm quần chúng ăn dưa phát làn đạn.
“Hồ Hồ, cậu đừng khiêng nữa, tôi sợ.”
“Tân binh Thiên Hỏa nhà các cậu là nhân tài đào từ công trường lên à, tiên thiên thánh thể trộn xi măng.”
“Ban đầu tui còn tưởng mấy bài báo viết phóng đại, thể lực vác hai người xuống chín lầu là kiểu gì chứ... Giờ thì tui cảm thấy là cậu ấy chạy lên chạy xuống mấy bận cũng được luôn ấy.”
“Sao cậu ấy có thể trưng khuôn mặt đó rồi khiêng cái sọt nặng như vậy hả!”
“Bây giờ trong đầu tôi chỉ có tám chữ trên hot search -- thân như đỡ liễu, sức tựa kim cương.”
“Thẩm tổng nếu không thì đi kiểm tra lại cho kỹ chút đi, đừng xảy ra chuyện gì không hay nhe...”
Trong làn đạn còn linh tinh hỗn loạn xen lẫn vài dòng “ba Hồ Hồ anh minh thần võ”.
Buổi trưa ăn cơm niêu nấu bằng củi xong, các khách mời sẽ phải mang theo đào xuống chợ bày quán.
Lúc ăn cơm, Hồng Mai cuối cùng cũng nhận được điện thoại dùng để phát sóng trực tiếp, vô cùng thuần thục hàn huyên với khán giả trong phòng.
“A? Tân binh đẹp trai à? Dì dẫn các bạn nhìn nhiều thêm hai lần!” Hai mắt Hồng Mai sáng lên, gọi Mạc Bắc Hồ: “Lại đây, Tiểu Mạc, chào hỏi với mọi người một tiếng.”
“A?” Trong miệng Mạc Bắc Hồ còn cắn miếng thịt gà mà thôn trưởng gắp thêm cho, mờ mịt ngẩng đầu lên đối diện với màn ảnh, có chút luống cuống tay chân mà lau miệng.
“Hây da, hoảng cái gì!” Hồng Mai gọi cậu: “Lại đây, đứa nhỏ ngoan, mạnh dạn thoải mái lên!”
Mạc Bắc Hồ: “...”
“Ừ?” Hồng Mai nghi ngờ chỉ vào làn đạn kia hỏi: “Cái 'ba Hồ Hồ anh minh thần võ' này là có ý gì? Dì thấy không chỉ một người phát đâu.”
Mạc Bắc Hồ: “A.”
Cậu còn chưa kịp giải thích, làn đạn đã mồm năm miệng mười giải thích cho Hồng Mai.
"Ồ -- Hồ Hồ chính là Tiểu Mạc." Hồng Mai cái hiểu cái không quay đầu lại hỏi Mạc Bắc Hồ: “Vậy ba Hồ Hồ là ba của con?”
Mạc Bắc Hồ hơi hơi mở to mắt: “Dì nói là ba nào?”
“Còn có ba nào...” Hồng Mai đang muốn cười thì đột nhiên ý thức được cái gì, biểu cảm trở nên cổ quái, có chút khẩn trương nhìn thoáng qua làn đạn, đè thấp giọng nói: “Là ba có thể nói ở trên chương trình sao?”
Mạc Bắc Hồ không rõ nguyên nhân, không quá xác định gật đầu: “Chắc là vậy ạ?”
Hồng Mai còn đang muốn hỏi tiếp Ngô Phi Phàm vội vàng “khụ khụ” đi tới gần, kéo bà ấy sang một bên đè thấp giọng nói: “Dì đừng hỏi nữa.”
“Cậu ấy là cô nhi được một đôi vợ chồng ở hải ngoại nhận nuôi, đôi vợ chồng nhận nuôi cậu ấy cũng ngoài ý muốn mà qua đời.”
Xuất phát từ thói quen của người chủ trì, trước khi hợp tác với ai hắn ta đều sẽ tìm hiểu sơ qua đối phương, Mạc Bắc Hồ lần đầu tham gia chương trình, tư liệu trên mạng rất ít, nhưng hắn ta vẫn hỏi người đại diện của Thiên Hỏa nên cũng biết đại khái tình huống của cậu.
“A?” Hồng Mai mở to mắt, không tự chủ mà lộ ra vẻ tiếc hận: “Đứa trẻ này, trắc trở như vậy sao.”
“Không sao, ngày tháng tốt đẹp còn ở phía sau.”
“Cha mẹ nuôi còn để lại nợ nần, cậu ấy vào giới giải trí chính là vì trả nợ.” Ngô Phi Phàm vỗ vỗ vai bà: “Đừng nhắc đến người nhà trước mặt người ta.”
“Cũng không phải dì nói trước, anh xem mấy cái làn đạn này.” Hồng Mai giơ điện thoại lên: “Là bọn họ nói 'ba Hồ Hồ' gì đó.”
Bà đột nhiên cảnh giác giơ điện thoại lên: “Mọi người không phải đang bắt nạt Tiểu Mạc nhà chúng tôi đó chứ? Không thể như vậy được!”
Mặc dù bọn họ cố gắng tránh né Mạc Bắc Hồ, nhưng cậu chính là nam hồ ly tinh, thính lực không giống với phàm nhân.
Mạc Bắc Hồ lắc đầu giải thích: “Không phải đâu dì Hồng.”
“Bọn họ nói không phải là ba nuôi của con, cũng không phải ba ruột của con, càng không phải là ba theo kiểu quan hệ kia mà là...”
“Ôi ôi ôi!” Ngô Phi Phàm kinh hoảng thất thố: “Sao cậu lại quang minh chính đại nói ra mấy chữ 'ba theo kiểu quan hệ đó' như vậy chứ!”
Hắn ta vô cùng lưu loát tự đánh vào miệng mình: “Xong rồi tôi lại lặp lại một lần.”
Mạc Bắc Hồ vô tội mở to mắt: “Cái này cũng không thể nói sao?”
“Nói cũng đã nói rồi.” Ngô Phi Phàm tự sa ngã: “Cậu cứ nói hết đi. Dù sao lúc nhà đài phát sóng đoạn này nhất định sẽ bị cắt đi, bây giờ cậu cứ...”
Hắn ta chỉ chỉ vào phòng phát sóng trực tiếp: “Đừng làm phòng phát sóng trực tiếp của chúng ta bị cấm là được.”
Hắn ta vô cùng bát quái hỏi: "Cho nên cái 'ba Hồ Hồ' kia rốt cuộc là ba gì của cậu?"
Mạc Bắc Hồ cân nhắc từng chữ: “Có lẽ chính là... người ba hoang tự chủ nhậm chức, muốn nhận nuôi tui?”
Ngô Phi Phàm ‘hít hà’ một tiếng: “Vậy có thể tiết lộ một chút về thân phận thật sự của người ba hoang này không?”
Mạc Bắc Hồ cả kinh: “Vậy thì tui không làm chủ được, anh phải tự hỏi ông chủ của chúng tôi mới được.”
Ngô Phi Phàm bừng tỉnh đại ngộ, nói với làn đạn: “Có ở đó không ba Hồ Hồ?”
Tạ Hào hưng thú bừng bừng nhắn một tin “Ở”.
Ngô Phi Phàm trừng lớn mắt: “A? Thật sự ở đó à, cậu còn dùng cả tài khoản chính thức? Đúng là một chút cũng không giấu diếm.”
“Cái gì mà ba Hồ Hồ.” Hồng Mai nghe như lọt vào sương mù mơ hồ, thăm dò tới nhìn: “Là ông chủ Tiểu Tạ à?”
Bà đẩy Ngô Phi Phàm ra: “Ông chủ Tiểu Tạ cậu đặt tên như vậy không may mắn đâu, cậu làm nghề này của chúng ta phải có chút nhạy cảm, vì tương lai của con nhỏ, cậu vẫn nên đổi tên đi, gọi là ba Tiểu Mạc.”
Làn đạn xem náo nhiệt không chê to chuyện thổi qua: “Ba Hồ Hồ, mau nói cảm tạ dì Hồng ban tên.”
Tạ Hào: “...”
“Không cần.”
“Tôi không tin tà.”
“Ôi dì nói đứa nhỏ này--” Hồng Mai vẻ mặt tiếc nuối: “Bướng bỉnh không nghe khuyên bảo.”
Bà kéo Mạc Bắc Hồ qua, dặn dò cậu: “Con trở về khuyên nhủ nó đi.”
Mạc Bắc Hồ đang nghiêm túc ăn cơm, cái gì mà “ba Hồ Hồ”, “ba Tiểu Mạc” đều không thơm bằng cái đùi gà kho tàu trước mắt, cậu cắn đũa “dạ dạ” gật đầu, một bộ vô cùng dễ nói chuyện.
“Nói chuyện gì vậy?” Giáo sư Sơn xoa miệng đi tới: “Mọi người ăn nhiều thêm một chút đi? Thời buổi này cơm niu nấu củi không có để ăn đâu, cơm cháy cực kỳ thơm.”
“Có thơm hơn cũng ăn không vô nữa, tôi dù sao cũng là nữ diễn viên mà.” Hồng Mai cười rộ lên: “Anh ăn no chưa? Một lát nữa sẽ ngồi xe máy kéo, cẩn thận đừng nôn lên xe đấy.”
Giáo sư Sơn Hưng cười: “Yên tâm, tôi vào nam ra bắc chưa từng say xe.”
“Tiểu Hồ từng tuổi này, chưa ngồi xe máy kéo đúng không?”
Mạc Bắc Hồ mờ mịt lắc đầu, nhưng cậu cảm thấy cậu chưa từng ngồi xe máy kéo có lẽ không có liên quan gì với tuổi của cậu.
“Tiểu Mạc không say xe chứ?” Hồng Mai cầm điện thoại, vô cùng vui vẻ dẫn đầu đi về phía xe máy kéo: “Chúng ta đi chợ thôi nào!”
Mạc Bắc Hồ bị Hồng Mai kéo lên xe máy kéo mui trần, tiếng “tạch tạch tạch” vang lên, bọn họ chia ra vài chiếc xe, cùng xuống núi với đào trong xe.
Mạc Bắc Hồ ngồi ở phía sau thôn trưởng, thôn trưởng vô cùng tự hào quay đầu lại: “Xe máy kéo của thôn chúng ta hôm nay đều dùng hết rồi! Chở rất nhiều!”
Ngô Phi Phàm cười theo: “Chúng ta cũng trải nghiệm một phen nghi thức cao nhất của huyện Lô Tử...”
Xe máy kéo đi trên đường xuống núi, Ngô Phi Phàm mắt sắc nhìn thấy phía trước có mấy người trẻ tuổi lái xe ba bánh độ phi pháp, trong tay còn cầm đào: “U, mấy người đó là?”
Thôn trưởng đột nhiên mạnh mẽ vặn tay ga, cả người nửa đứng dậy gào thét: “Đó là đào của thôn chúng ta!”
Mấy thanh niên trẻ tuổi hoảng loạn quay đầu lại, thôn trưởng phát ra một tiếng kêu thảm thiết vừa giận vừa gấp: “Đó là tiểu súc sinh của thôn chúng ta!”
Ông đột nhiên mạnh mẽ nhấn phanh, xe máy kéo còn chưa dừng ổn đã xông ra ngoài, bước chân không vững, vừa lảo đảo một cái liền muốn ngã lăn xuống đất, Mạc Bắc Hồ vội vàng nhảy xuống, xách góc áo phía sau của ông kéo một cái, một phen tiếp được, thôn trưởng thuận thế ngã vào trong lòng cậu.
Thôn trưởng từng này tuổi mới lần đầu được trải nghiệm ôm công chúa, nghẹn lời mắt to trừng mắt nhỏ với cậu không nói tiếng nào.
Mấy thanh niên đã nhảy lên xe, quay đầu nhìn lại, chỉ vào bọn họ cười điên cuồng.
Bọn họ đang muốn đào tẩu, Mạc Bắc Hồ bước một bước kéo lại lan can sau của xe điện ba bánh, ấn xuống một cái, mấy thanh niên như ngồi trên bập bênh nhún nhún, lại "bịch" một tiếng rơi xuống đất.
Thôn trưởng từ trong lòng ngực cậu vọt ra ngoài, ấn bọn họ xuống muốn đánh: “Tụi bây muốn chết à! Tụi bây quá mất mặt rồi! Bây giờ đang ghi hình truyền hình đấy! Lần này nhân dân cả nước đều biết mấy đứa vô dụng tụi bây ăn trộm đào hết!”
Mạc Bắc Hồ vụng trộm thu tay về, giả vờ như mình cái gì cũng chưa làm, còn an ủi ông: "Không sao đâu thôn trưởng."
“Chương trình của chúng ta căn bản không có nhiều người xem như vậy.”
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
