Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 139: Ngoại truyện một - Đạo sĩ và hồ yêu (Năm)

Tạ Hào nhìn con gà chít không nhắm mắt, lại nhìn nhóc hồ ly lông trắng đang nhe răng nhọn nhưng vẻ mặt lại vô cùng phúc hậu và vô hại, ánh mắt đầy khả nghi dừng lại một thoáng trên bộ lông trắng bóng mượt như dầu của nó.

Hắn rụt rè thu lại ánh mắt: "...Ta không biết làm."

"A..." Mạc Bắc Hồ tiếc nuối cố gắng rụt đầu về: "Ta còn đang nghĩ bát đầu tiên sẽ cho ngươi uống mà."

Tạ Hào: "..."

Hắn thở dài một hơi: "Ta đưa ngươi đi tìm sư phụ, ông ấy biết làm."

"Được thôi được thôi!" Mạc Bắc Hồ vui vẻ nhận lời, vội vàng đuổi theo bước chân của Tạ Hào.

Lão đạo sĩ đang kê một chiếc ghế dựa, lấy sách úp lên mặt, nằm ngủ trưa dưới bóng cây.

Đang mơ màng gặp Chu Công, Tạ Hào đi tới lấy cuốn sách trên mặt ông đi, mặt không cảm xúc nói: "Dậy, đi gizết gà."

"Hả?" Lão đạo sĩ mắt nhắm mắt mở, cảm thấy chắc mình đang nghe nhầm thôi: "Giữa trưa giữa trật, gizết gà gì đây..."

Tạ Hào ngồi xổm xuống, hai tay ôm Mạc Bắc Hồ lên, đưa con gà trong miệng cậu cho lão đạo sĩ xem.

Lão đạo sĩ: "..."

Đối diện với gương mặt đờ đẫn của lão đạo sĩ, Mạc Bắc Hồ lung lay chóp đuôi, nhiệt tình chào hỏi ông: "Lâu rồi không gặp! Ông chẳng già đi chút nào nha!"

Lão đạo sĩ hoàn hồn: "Khoan đã, sao ngươi lại..."

"Lát nữa lại hỏi." Tạ Hào mặt không cảm xúc đưa Mạc Bắc Hồ tới trước mặt ông thêm chút nữa: "Xử lý con gà trước."

"Thôi được." Lão đạo sĩ không nhịn được hỏi: "Con đưa thẳng gà cho ta là được rồi, con còn ôm cả hồ ly..."

Ông ấy chợt bừng tỉnh: "Con không muốn tự mình xách gà?"

Tạ Hào: "..."

Lão đạo sĩ "hê hê" cười hai tiếng, giả vờ quệt con gà lên mặt Tạ Hào, thuận tay xoa một cái lên đầu Mạc Bắc Hồ: "Nào, để ta xem xem, con gà này định làm thế nào đây?"

"Vậy mà lại là gà rừng, bắt trên núi à?"

"Vâng!" Mạc Bắc Hồ vội vàng há miệng ra, dặn dò ông ấy: "Phải hầm canh gà! Ta đi đào ít nấm về cho ông!"

Y nói xong, vội vàng nhảy xuống từ trên tay Tạ Hào, vèo một cái lại chạy biến mất tăm.

"Ây..." Lão đạo sĩ bất đắc dĩ cười: "Đúng là một nhóc hồ ly nôn nóng, ta vừa định nói với y, chỗ chúng ta không có nấm, nhưng củ cải tự trồng cũng ngon lắm."

Ông đảo mắt một vòng: "Có điều mà, nguyên liệu do hồ ly tinh tìm về, chắc chắn xứng đáng được gọi một tiếng sơn trân, vẫn là ăn của y tốt hơn."

Ông vui vẻ cười nói: "Ôi chao, xem ra xen vào chuyện bao đồng lần này cũng không phải không có thu hoạch mà, ít nhất cũng được một bữa no nê."

Tạ Hào khoanh hai tay trước ngực, mặt không cảm xúc nhìn ông: "Đáng tiếc bữa ăn no nê này vẫn phải tự mình động thủ."

"Vậy thì ta cũng vui lòng." Lão đạo sĩ rung đùi tự đắc: "Quan trọng là, đây cũng là tấm lòng của Tiểu Hồ nhà chúng ta."

"Chẳng lẽ con không cảm nhận được sao?"

Tạ Hào liếc nhìn về hướng Mạc Bắc Hồ rời đi: "Không có."

Rất nhanh, Mạc Bắc Hồ đã cõng một cái bọc nhỏ, trong miệng còn ngậm một túi nấm quay về.

Lão đạo sĩ vui vẻ đi vào nhà bếp, Tạ Hào nghiêng đầu nhìn cái bọc trên lưng nó, không nhịn được hỏi nó: "Đó là cái gì?"

"Ửm? Cái này?" Mạc Bắc Hồ ngẩng đầu ưỡn ngực: "Là Hồ cô nương làm cho ta! Bên trong đựng tư trang của ta!"

Tạ Hào cười một tiếng: "Tư trang?"

"Ngươi đang bỏ trốn?"

"Ừm!" Mạc Bắc Hồ nghiêm túc gật đầu: "Thông thường mà nói, bỏ trốn phải mang theo vàng bạc tư trang, nhưng ta không có vàng bạc, chỉ có tư trang thôi."

Tạ Hào nhướng mày: "Tại sao phải bỏ trốn? Hồ Chính và Hồ cô nương đâu?"

"Bọn họ cũng chạy rồi!" Mạc Bắc Hồ ngồi ngay ngắn trả lời: "Chúng ta bây giờ là, đại nạn đến nơi mỗi hồ tự bay!"

Tạ Hào kéo ghế của lão đạo sĩ qua, hỏi y: "Nói chi tiết một chút."

"Ồ." Mạc Bắc Hồ suy nghĩ một lát, bắt đầu kể từ lúc bọn họ chia tay: "Sau khi ngươi phá án tử xong, ta liền quay về báo tin này cho Hồ cô nương."

"Cả nhà người chú của viên ngoại bị tống vào đại lao, Hồ đại ca còn đến trong thôn hỏi thăm một vài tin tức, ngẫm ra được một vài chi tiết."

"Chuyện gã say rượu kia với chuyện này không có quan hệ, chỉ là âm soa dương thác trùng hợp thôi."

"Tên viên ngoại kia vừa mới tang thê, cơ duyên xảo hợp gặp được Vương tiểu thư đang lén ra ngoài du ngoạn, liền nổi lên ý xấu, muốn chiếm đoạt dân nữ."

"-- Thê tử gã ta lúc này vừa mới qua đời, không tiện tục huyền cũng không tiện nạp thiếp, cho nên định bụng lén lút nuôi người trong viện, Vương tiểu thư vì muốn thoát thân, bèn nói cho gã ta mình là danh môn quý nữ, kết quả, viên ngoạ lại nảy sinh tâm tư khác."

*Tục huyền: nam giới tái hôn, tức là người đàn ông góa vợ sau đó lấy vợ mới. 

Mạc Bắc Hồ không hiểu rõ đoạn này cho lắm, chỉ là thuật lại y như đã học thuộc lòng: "Viên ngoại muốn trèo cao vào gia đình quyền quý kia, cảm thấy nếu danh môn quý nữ bị mất đi trinh tiết, đến lúc đó Vương gia có bóp mũi cũng phải nhận gã con rể này."

"Nhưng con cái trong nhà không đồng ý, gã liền lén lút trói Vương tiểu thư, định bụng về quê nhà thành thân."

"Huyện lệnh điều nhân thủ giúp gã, bởi vì viên ngoại đã cho gã ta không ít tiền, còn hứa hẹn nếu như thành công, sau này gã trở thành người của Vương gia, sau lưng huyện lệnh cũng sẽ có người của Vương gia chống đỡ."

Tạ Hào không nhịn được cười một tiếng: "Hai tên ngu ngốc, đúng là dám nghĩ thật."

"Hồ cô nương cũng nói giống như vậy!" Mạc Bắc Hồ vội vàng phụ họa: "Chẳng qua viên ngoại không ngờ tới, sau khi bị hai người chúng ta phá đám, thúc thúc của gã nhìn thấy gã hôn mê, vậy mà lại nổi lên sát tâm."

"Vị thúc thúc cầm tiền tài mà viên ngoại mang về, lại đến tìm huyện lệnh, bảo gã ta mở một mắt nhắm một mắt."

"Huyện lệnh nghĩ rằng dù sao người cũng ch*t rồi, Vương tiểu thư cũng đã trốn thoát, nếu như vẫn một lòng với viên ngoại, sợ sẽ rước họa vào thân, bèn đồng ý, muốn để chuyện này biến thành án treo, cố tình đổ lên đầu hồ ly tinh."

"Chỉ là gã không ngờ tới..."

Tạ Hào cười cười chỉ vào chính mình: "Còn có chúng ta xen vào."

"Đúng!" Mạc Bắc Hồ cười cong cả mắt: "Chuyện gã không ngờ tới nhiều quá, cho nên mới xui xẻo."

"Hồ đại ca kể lại mọi chuyện cho chúng ta nghe một lượt, sau đó nói, huynh ấy quyết tâm không tiếp tục làm việc cho một huyện lệnh như vậy nữa, ta và Hồ cô nương đều tán thành với ý kiến của huynh ấy." Mạc Bắc Hồ đảo đảo tròng mắt: "Sau đó..."

Tạ Hào có trực giác trọng điểm sắp tới, hỏi y: "Sau đó?"

Mạc Bắc Hồ liếc trộm sắc mặt của hắn, lén lút mài mài móng vuốt nói: "Hồ cô nương nói, dù sao cũng sắp đi rồi, phải dạy dỗ cho tên chó huyện lệnh kia một trận trước đã."

Tạ Hào hít sâu một hơi hỏi: "Đánh ch//ết rồi?"

"Không có!" Mạc Bắc Hồ vội vàng phủ nhận: "Chúng ta chỉ mời gã ta uống nước thôi!"

Tạ Hào nhướng mày: "Chẳng lẽ là uống nước bằng cách ấn đầu vào trong sông?"

"Ừm ừm!" Mạc Bắc Hồ vui vẻ gật đầu: "Vốn dĩ không định nói cho Hồ đại ca biết, nhưng huynh ấy đến tìm bọn ta, bị huynh ấy bắt gặp tại trận."

"Hồ đại ca liền nói, đã làm phải làm đến cùng, huynh ấy đã viết một tờ ‘Tội Kỷ Thư’ dán lên trán tên chó huyện lệnh, bảo chúng ta cùng nhau treo gã lên ở cổng nha môn huyện -- là treo sống!"

Tạ Hào cạn lời day day thái dương: "...Đặc sắc."

Mạc Bắc Hồ đáng thương tội nghiệp nhìn hắn: "Sau đó hình như mọi chuyện ầm ĩ lên rồi."

"Nghe nói, nghe nói hoàng đế đều đã phái người đến tra xét, Hồ cô nương và Hồ Chính cùng nhau bỏ trốn, ta, ta liền đến đây nương tựa ngươi."

Tạ Hào không nhịn được bật cười: "Cho nên, ngươi mang theo con gà kia, cũng không phải định ăn một bữa rồi đi? Còn định ở lại đây?"

Mạc Bắc Hồ mắt trông mong nhìn hắn, chồm người đứng thẳng dậy, níu níu đạo bào của hắn, nhỏ giọng nói: "Cứu mạng với tiểu đạo trưởng!"

Tạ Hào nhìn chằm chằm y một lát, duỗi tay nhéo nhéo vành tai y: "Dễ nói dễ nói."

Hắn xấu bụng nói: "Bên cạnh hoàng đế kỳ nhân dị sĩ nhiều vô số, chắc chắn có người đối phó được nhóc hồ ly tinh nho nhỏ nhà ngươi, đến lúc đó ta giúp ngươi cầu xin một chút, bảo ngài ấy giữ ngươi lại cho ta làm áo choàng lông chồn."

Mạc Bắc Hồ vội vàng nhảy lên trên vai hắn, Tạ Hào nghiêng vai, suýt chút nữa thì ngã nhào.

Mạc Bắc Hồ quấn một vòng quanh cổ hắn, cọ cọ rồi nói: "So với áo lông chồn thì hồ ly sống vẫn ấm áp hơn! Sắp vào đông rồi! Ta sưởi tay cho ngươi!"

Tạ Hào không nói gì nhìn lên bầu trời, lần đầu tiên hoài nghi, có lẽ bản thân hắn cũng không có khả năng chống cự nổi cám dỗ như vậy.

Đợi đến lúc lão đạo sĩ bưng một nồi canh gà ra, gọi bọn họ đến uống, thì Mạc Bắc Hồ không biết từ lúc nào đã biến thành hình người, còn mặc một thân đạo bào, chỉ là hơi rộng một chút, càng tôn lên thân hình liễu yếu đào tơ, dáng vẻ tội nghiệp đáng thương của cậu -- hoàn toàn không hề ăn nhập gì với nguyên hình tròn vo mập mạp của cậu.

"Ôi, ngươi mặc thế này vào, trông cũng ra dáng một đạo sĩ đứng đắn." Lão đạo sĩ cười tủm tỉm đánh giá y một lượt: "Lại đây uống canh nào! Để ngươi biết tay nghề của lão đạo, tuyệt đối không lãng phí đồ tốt của ngươi đâu!"

"Ừm, ngồi đi." Tạ Hào liếc Mạc Bắc Hồ một cái, quay đầu nói với lão đạo sĩ: "Con giúp ngài nhận một đồ đệ rồi."

"Sau này cậu ấy là sư đệ của con."

"Ồ." Lão đạo sĩ thuận miệng đáp một tiếng, cầm lấy muỗng gấp không chờ nổi múc canh: "Ta nói cho con biết, ta vừa mới nếm một miếng nhỏ thôi, đầu bếp còn phải nhịn không dám ăn vụng... Hửm?"

Ông phát hiện hai người trước mặt đang mặt mày chuyên chú nhìn mình, não chậm mất nửa nhịp mới phản ứng lại, kinh ngạc nhìn sang Tạ Hào: "Con vừa nói cái gì?"

Tạ Hào đã ngồi xuống, đưa cho Mạc Bắc Hồ một đôi đũa.

Vẫn là Mạc Bắc Hồ nhắc nhở ông: "Ngài là sư phụ của con rồi!"

"Á? Không ph..." Lão đạo sĩ đặt bát xuống: "Chuyện này không ai bàn bạc với ta một tiếng à?"

Tạ Hào ung dung thong thả múc một bát canh: "Ngài không đồng ý?"

Lão đạo sĩ ngẫm nghĩ một chút: "Cái này thì không phải."

"Vậy chẳng phải được rồi sao." Tạ Hào thổi thổi canh nóng, nâng mắt nhìn ông: "Uống canh đi."

Mạc Bắc Hồ vỗ ngực bảo đảm: "Sư phụ! Con biết bắt gà, còn biết đào nấm, đào măng, đào sâm núi..."

Lão đạo sĩ ngẫm nghĩ một chút, rồi bật cười: "Nghe thế này, thật ra còn hữu dụng hơn sư huynh của con nữa? Được, ở lại đi, dù gì cũng không thiếu một phòng cho con."

"Ôi Tiểu Hồ, ta nghe nói nấm tùng nhung trên núi mỹ vị dị thường, con có thể tìm được không?"

...

Đợi đến khi ăn uống no say, lão đạo sĩ sắp xếp cho cậu một gian phòng, Mạc Bắc Hồ ôm chăn nệm, vui sướng đi xây ổ cho mình.

Lão đạo sĩ mặt mày hiền từ nhìn cậu, ợ một cái, hỏi Tạ Hào: "Cứ giữ nó lại như vậy?"

"Ừm." Tạ Hào liếc nhìn ông một cái: "Ngài cũng đã ăn gà của người ta rồi."

"Con người của ta luôn luôn rất dễ nói chuyện." Lão đạo sĩ liếc xéo hắn: "Ta là đang nói con."

"Con trước nay dầu muối không vào, miệng lưỡi vừa xấu tính tình vừa cứng, lần này sao lại tình nguyện giúp đỡ, còn bằng lòng thu lưu y?"

Tạ Hào rũ mắt xuống: "Cắn người miệng mềm thôi."

"Bớt đi." Lão đạo sĩ trợn trắng mắt: "Sao ta không thấy con miệng mềm với ta một phân nào?"

"Mùa đông sắp đến rồi." Tạ Hào nói lảng sang chuyện khác: "Con muốn một cái áo choàng lông chồn, nhưng lại cảm thấy quá mức tàn nhẫn."

"Y nói sẽ sưởi ấm cho con."

"Nha--" Lão đạo sĩ cười nhạo một tiếng: "Thật sự không nói được một chút lời thật lòng nào?"

Tạ Hào có hơi bực, quay đầu trừng ông: "Bằng không thì sao?"

Lão đạo sĩ lắc đầu quầy quậy xoay người rời đi, lẩm bẩm hát: "Hảo nhất trận xuân phong liễu khiêu, thanh xuân niên thiếu, hồng trần huyên tiêu--"

*Dịch: Một cơn gió xuân se lạnh, tuổi trẻ niên thiếu, cõi hồng trần ồn ã vang ngân.

Ông ấy quay đầu lại cười: "Ta đã nói con không xuất thế được mà."

"Con nhìn xem, con không ra khỏi cửa đạo quán, hồng trần cuồn cuộn này cũng có thể tự mình lăn vào."

Tạ Hào mắt không thấy tâm không phiền mà nhắm mắt lại, chỉ nói: "Biến."


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 139: Ngoại truyện một - Đạo sĩ và hồ yêu (Năm)
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...