Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 138: Ngoại truyện một - Đạo sĩ và hồ yêu (Bốn)

Tạ Hào và lão đạo sĩ cùng nhau đến gặp huyện lệnh.

Để phòng ngừa bất trắc, bọn họ không để Hồ cô nương và Mạc Bắc Hồ đi cùng.

Huyện lệnh địa phương nhận được bái thiếp, lập tức mặc quan phục chỉnh lại dung nghi tiến đến nghênh đón, cười rạng rỡ lạ thường, thoạt nhìn hòa khí đến bất ngờ.

"Hà." Lão đạo sĩ cười chế nhạo một tiếng: "Cái danh 'Tạ gia trưởng công tử', dù sao vẫn rất dễ dùng."

"Dễ nói dễ nói." Tạ Hào cười hòa nhã: "Dùng một lần mười vạn lượng."

"Vậy thì cũng không thể bắt ta trả được." Lão đạo sĩ đúng tình hợp lý nói: "Cũng đâu phải ta bảo con đến?"

Tạ Hào cười như không cười nhìn ông: "Không phải ngài thì là ai?"

"Đương nhiên là hồ ly tinh rồi, hoặc là..." Lão đạo sĩ thay đổi sắc mặt, nghiêm trang hắng giọng: "Cũng có thể là một bầu nhiệt huyết, vì chuyện bất bình..."

"Được rồi được rồi, nghe người nói mà nổi hết cả da gà rồi." Tạ Hào nhìn huyện lệnh đang đi về phía mình, nụ cười vừa sang quý vừa xa cách, cũng không hề bước lên đón.

Huyện lệnh cũng không cảm thấy có gì không đúng, dù sao thì danh môn quý công tử chân chính phải có đức hạnh như thế này, dẫu cho đã gửi bái thiếp, về bản chất vẫn là xem thường đám tiểu quan bọn họ.

Chẳng qua, ở trước mặt bọn họ cũng không thể biểu hiện quá mức nịnh bợ, khó tránh khỏi khiến người khác chê cười.

Huyện lệnh bày ra nụ cười hàm súc mà gã tự cho là rất có cốt cách văn nhân, đi đến trước mặt hành lễ: "Tạ công tử, đã sớm nghe danh, không ngờ có thể tương kiến tại nơi này, thật sự là..."

"Không cần đa lễ." Tạ Hào cắt ngang bài văn dài dòng của gã, cười nói: "Ta đến để hỏi ngươi tìm một người."

"Xin nghe tường tận." Huyện lệnh dẫn hắn tiến vào trong phủ: "Hay là ngồi xuống trước đã? Trong phủ ta có trà năm nay..."

Tạ Hào không bước chân, cười cười nhìn gã nói: "Một người ch*t."

Bước chân huyện lệnh khựng lại, nụ cười trên mặt cứng đờ trong một chớp mắt, nhưng rất nhanh đã hồi phục, cười nói: "Hóa ra Tạ công tử đến đây vì vụ án này."

"Ồ?" Tạ Hào cười rộ lên: "Ngươi biết là án tử nào?"

Huyện lệnh ha ha cười nói: "Nơi này của ta tuy rằng nhỏ, nhưng cũng xem như yên bình, án mạng ch//ết người, quanh năm suốt tháng cũng không ra được hai vụ."

"Hiện tại còn đang treo lên chưa phá được, cũng chỉ có một vụ đó thôi."

"Chỉ là chưa từng nghĩ đến, một vụ án như vậy, sao lại khiến ngài phải..."

Tạ Hào cười rộ lên: "Ngươi đoán xem?"

Huyện lệnh: "...Ha ha, Tạ công tử nói đùa rồi, ta cũng không biết bói quẻ, làm sao mà đoán được."

"Ngươi không biết, ta biết." Tạ Hào cười cười phủi phủi tro bụi trên tay áo, dường như huyện lệnh lúc này mới chú ý, hắn đang mặc một thân đạo bào.

"Ta tu hành trong đạo quán, được người nhờ vả tìm một cố nhân." Tạ Hào cười như không cười nhìn gã: "Cho nên tìm đến tận đây."

"Vừa đến lại nghe nói hồ yêu tác quái, huyện lệnh, nơi này của ngươi... dường như không được thái bình cho lắm nhỉ."

Huyện lệnh không biết đã nghĩ đến chuyện gì, mí mắt giật giật, cười gượng nói: "Cố nhân nào? Nếu công tử muốn tìm người, ta ngược lại có thể giúp một tay."

Tạ Hào cười nhẹ một tiếng: "Xem th//i th//ể trước đã."

Huyện lệnh há miệng th* d*c, vốn định từ chối, nhưng đối diện với ánh mắt dường như đã biết hết tất cả của Tạ Hào, lại gắng gượng nuốt ngược vào trong.

Gã căng da đầu dẫn đường phía trước, đưa mấy người đến gặp ngỗ tác*.

*Ngỗ tác () là tên một chức vụ quan lại thời xưa dùng để khám nghiệm người bị tử thương, khám nghiệm tử thi. 

Tạ Hào đi theo sau gã, nghe thấy trên mái nhà có tiếng động rất nhỏ, sắc mặt khẽ động, ngẩng đầu nhìn lên trên, liền thấy mái nhà huyện nha bị khoét một cái lỗ, một đôi mắt tựa như nho đen từ bên trên lộ ra, căng thẳng nhìn ngó xuống dưới.

Tạ Hào không nhịn được cong cong khóe miệng, làm như không phát hiện ra chuyện gì, đi đến trước thi thể được phủ vải trắng, giống như tùy tiện hỏi: "Thế nào?"

Ngỗ tác liếc nhìn huyện lệnh, huyện lệnh trầm giọng nói: "Nói."

Ngỗ tác lúc này mới mở miệng: "Là bị siết cổ ch//ết."

"Chỉ là vết siết có hơi kỳ quái."

Ông ta lật tấm vải trắng lên, cho mấy người xem cổ của thi thể: "Cả một mảng dấu vết này, vết siết rất thô, bởi vì có người dùng vải lụa siết chặt cổ nên xuất hiện, mà ma sát tạo thành một mảng dấu vết này, là do người siết không đủ sức, vải lụa ma sát tạo thành dấu vết để lại."

"Nhưng nhìn sang bên đây, bên trên những dấu vết này, còn một vệt thanh mảnh hơn, nhìn từ hoa văn, có thể thấy rất rõ ràng hoa văn của dây thừng."

"Xương cổ của người ch*t bị gãy lìa, lại bị treo lên trên cửa, có thể thấy hung thủ sức lực không nhỏ..."

Tạ Hào cười cười: "Cho nên, vụ án này trước sau mâu thuẫn."

"Phải." Ngỗ tác hơi gật đầu, không nói thêm.

"Có lẽ có đồng phạm." Huyện lệnh đầy ẩn ý liếc mắt nhìn Tạ Hào một thoáng: "Còn việc cuối cùng là người nào ra tay..."

Tạ Hào cười rộ lên.

Trong lòng huyện lệnh đột nhiên đánh trống: "Tạ công tử cớ sao lại bật cười?"

"Trước khi ta đến, nghe người khác nói huyện lệnh trị hạ rất nghiêm, nay xem ra cũng chỉ như vậy mà thôi." Tạ Hào cố tình làm ra dáng vẻ khinh mạn: "Án tử đã mấy ngày rồi nhưng vẫn chưa bắt được hung thủ? Án tử khiến người kinh hãi như vậy, huyện lệnh lại thoái thác rằng có liên quan đến yêu quái... Chắc không phải là bởi vì tra không ra, đến nay vẫn không biết gì về tình tiết vụ án đâu đúng không?"

"Khụ." Vốn dĩ vị huyện lệnh còn định ra vẻ thần bí lập tức đổi giọng: "Sao lại hoàn toàn không biết gì được! Chỉ là Tạ công tử đến thật đúng lúc, chúng ta đã có manh mối về phạm nhân, đang chuẩn bị đi bắt người đây!"

"Tạ công tử không cần phải đi đâu cả, cứ ở nơi này uống một chén trà, lát nữa sẽ có người dẫn phạm nhân đến."

"Thôi được." Tạ Hào ra vẻ miễn cưỡng đồng ý: "Phạm nhân là người nào?"

"Là người thân của người ch*t." Huyện lệnh khách sáo nói: "Thúc thúc của gã."

"Ồ?" Tạ Hào có hơi kinh ngạc: "Chuyện này đúng là khiến người ngạc nhiên."

"Ha ha, cũng không có gì bất ngờ." Huyện lệnh cười rộ lên: "Tạ công tử thân ở nhà cao cửa rộng, tự nhiên không biết đến bọn điêu dân này... Thăng gạo là ân, đấu gạo là thù, thực sự khó mà giáo hóa."

*Thăng gạo là ân, đấu gạo là thù: Một bát gạo tạo nên ân nhân, một đấu thóc tạo nên kẻ thù, khi giúp người gặp hoạn nạn một chút ít, họ sẽ vô cùng cảm kích và xem đó là ân tình lớn lao, nhưng nếu tiếp tục cho đi quá nhiều, họ sẽ xem đó là điều hiển nhiên, thậm chí nảy sinh oán hận nếu dừng lại.

*Giáo hoá: Dùng sự dạy dỗ mà thay đổi được người khác, từ xấu thành tốt.

"Người ch*t vốn là một phú hộ xuất thân từ thôn Duyên Hạ, đã rời khỏi thôn nhiều năm, giao lại căn nhà cũ của nhà mình cho thúc thúc trông coi."

"Có điều, gã ta hiếm khi quay về, vị thúc thúc này trước giờ vẫn luôn xem tòa trạch tử kia là sản nghiệp của mình, ai biết chuyến này người ch*t đột nhiên quay lại, còn muốn người chú giao trạch tử ra để tổ chức hôn lễ..."

Huyện lệnh chậc chậc lưỡi lắc đầu: "Thật ra ý của người ch*t chỉ là dùng trạch tử để làm lễ, chứ không có ý thu hồi lại, nhưng người chú của gã lại cuống lên..."

Tạ Hào đăm chiêu: "Nói như vậy, không có chuyện liên quan đến tân nương tử?"

"Chuyện này..." Huyện lệnh cân nhắc câu chữ, cười nói: "Có lẽ chú của người ch*t cũng không muốn gi//ết người ngay từ đầu, chỉ là nhìn thấy tân nương chạy mất, người ch*t..."

Ông ta nghiền ngẫm tâm tư của Tạ Hào rồi nói: "Tự mình ngã đập đầu bất tỉnh, bèn nảy sinh ý xấu, dẫn theo con trai cùng nhau gi*t ch*t gã."

"Thì ra là vậy." Tạ Hào cười rộ lên: "Huyện lệnh cũng là người thông minh."

"Vậy thì ta không cần gặp tên hung thủ kia nữa."

Huyện lệnh hơi suy nghĩ một chút: "Cũng tốt."

"Công tử long chương phượng tư, cũng không phải người bình thường có tư cách diện kiến."

Tạ Hào cười cười: "Xem ra chuyện này cũng không có quan hệ gì đến hồ ly tinh."

"Ta còn mời cả sư phụ xuất sơn, nếu thật sự gặp phải một hai con yêu quái, còn có thể mời lão thần tiên ra tay."

"Hửm?" Lão đạo sĩ vốn dĩ đang liếc trộm th//i th//ể lại đột nhiên bị điểm danh, mặt mày khiếp sợ nhìn về phía Tạ Hào, vội vàng làm bộ làm tịch mà hắng giọng, giả vờ thành cao nhân đắc đạo, nhẹ nhàng gật đầu.

"Thì ra là vậy." Huyện lệnh cười, cũng chắp tay thi lễ với ông ấy: "Thật là làm phiền công tử, còn thay chúng ta tìm cao nhân tới."

"Được rồi." Tạ Hào bày ra dáng vẻ có hơi mất kiên nhẫn: "Nếu chính ngươi có thể xử lý, vậy ta cũng không hỏi nhiều nữa."

"Còn về phần tân nương..."

Hắn cười cười: "Người cũng đã ch*t rồi, đừng tìm nữa."

"Ngươi không tìm, nàng chính là con gái của nhà nông kia, nếu như ngươi tìm..."

Huyện lệnh nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng lên tiếng: "Không tìm, không tìm."

Tạ Hào nhẹ nhàng gật đầu, dẫn theo lão đạo sĩ rời khỏi huyện nha.

Đợi đến khi rẽ qua góc đường, Tạ Hào đang định mở miệng, đột nhiên nghe thấy giọng nói trên đỉnh đầu -- Mạc Bắc Hồ nói nhỏ: "Có người theo dõi ngươi, đừng để lộ."

Sắc mặt Tạ Hào khựng lại, cười nói: "Được, đến tửu lầu."

Hai người làm như không phát hiện ra chuyện gì, cùng nhau tiến vào tửu lầu, ngồi xuống trong phòng riêng, sau đó mới hỏi Mạc Bắc Hồ: "Đối phương có theo vào không?"

Mạc Bắc Hồ bám vào cửa sổ, nhẹ nhàng lách người vào: "Ừm, đang gọi một đĩa đậu phộng rang ngồi ở dưới lầu."

"Hà." Lão đạo sĩ mở to mắt: "Một con hồ ly lớn."

Mạc Bắc Hồ kiêu ngạo nâng đầu hồ ly lên: "Lớn đúng không!"

Tạ Hào cười rộ lên, vỗ vỗ đầu y, hỏi y đặc điểm của người theo dõi, ra hiệu cho y trốn vào bên cạnh trước, lúc này mới gọi tiểu nhị vào.

"Cho vị khách mặc trang phục ngắn màu xanh ở dưới lầu một chén rượu." Tạ Hào cười nói: "Thuận tiện nhắn một câu -- làm người không thể quá thông minh, cũng không thể quá ngu ngốc."

Tiểu nhị có hơi khó hiểu, cười khổ một tiếng: "Khách quan, lỡ như người ta nổi giận thì..."

"Yên tâm." Tạ Hào cười cười đưa cho tiểu nhị hai miếng bạc vụn: "Đi đi."

"Được!" Tiểu nhị lập tức nhận lời.

Không bao lâu sau, Mạc Bắc Hồ đang giúp canh chừng nhắc nhở bọn họ: "Gã ta hoảng hoảng hốt hốt bỏ đi rồi!"

"Ừm." Tạ Hào không hề bất ngờ: "Sau này hắn ta hẳn sẽ không quay lại làm phiền chúng ta nữa."

Hắn cười nói: "Qua đây ngồi đi, huyện lệnh đã tìm được hung thủ thật sự, cũng không định tìm tân nương kia, có lẽ xem như mọi người đều vui vẻ rồi."

"Ừm." Lão đạo sĩ đáp một tiếng: "Có điều đáng tiếc, ông ta cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì."

"Chậc, chỉ là chúng ta không quản được hắn."

"Ngài thật là." Tạ Hào liếc ông ấy một cái: "Chính vì cái tính trong mắt không dung được một hạt cát này, nên mới phải chạy đến cái đạo quán rách nát kia ở ẩn."

Lão đạo sĩ khịt mũi khinh thường: "Con dung được chắc?"

"Dung không được." Tạ Hào lười biếng châm trà: "Về nhà bảo phụ thân con đánh hắn."

Lão đạo sĩ: "..."

Mạc Bắc Hồ nghe mà đầu óc mơ hồ, khó hiểu hỏi Tạ Hào: "Giải quyết xong rồi?"

"Giải quyết xong rồi." Tạ Hào chắc chắn gật đầu: "Nhưng ta vẫn còn vài vấn đề muốn hỏi ngươi."

Mạc Bắc Hồ vội vàng ngồi thẳng người: "Ngươi nói đi!"

"Thứ nhất." Tạ Hào cười hỏi y: "Tại sao ngươi lại ra ngoài tìm người giúp đỡ? Ta thấy tên huyện lệnh này cũng không có ý định tìm các ngươi gây sự."

Mạc Bắc Hồ thành thành thật thật nói: "Không phải huyện lệnh muốn tìm chúng ta gây sự, mà là dân làng của thôn Duyên Hạ."

"Bọn họ nghe nói có hồ yêu tác quái, muốn góp tiền mời đạo sĩ đến trừ yêu."

"Ta thì không sao, nhưng Hồ cô nương phải sống ở nơi này, chúng ta sợ bọn họ mời phải đạo sĩ thật sự có đạo hạnh, Hồ cô nương sẽ phải chạy trốn, nên định bụng tiên hạ thủ vi cường, đi mời một vị đạo sĩ không có đạo hạnh gì, nhìn không ra yêu quái đến đây."

Tạ Hào chợt bừng tỉnh: "Cho nên chúng ta chính là đám đạo sĩ ‘không có đạo hạnh gì, nhìn không ra yêu quái’ kia."

Mạc Bắc Hồ: "..."

"Còn một chuyện nữa." Tạ Hào chống cằm: "Ngươi giả làm bộ khoái đi tìm người, sao lại dùng mặt của mình, tên của mình? Biến thành Hồ Chính, dùng thân phận của hắn ta không phải càng tốt hơn sao?"

Mạc Bắc Hồ sờ sờ mặt mình: "Là Hồ cô nương nói, tỷ ấy bảo ta dùng mặt của mình, chắc chắn tỷ lệ thành công sẽ cao hơn dùng mặt của Hồ đại ca."

Y bắt chước giọng điệu của Hồ cô nương: "Hồ ly tinh chúng ta, nhất định phải biết dùng mặt!"

Tạ Hào cười một tiếng, gật đầu tán thành: "Có lý."

Mạc Bắc Hồ mắt trông mong nhìn hắn: "Còn gì muốn hỏi nữa không?"

"Còn một câu hỏi cuối cùng." Tạ Hào cười tủm tỉm hỏi y: "Ăn gà ăn mày không?"

"Vừa nãy tiểu nhị nói, đặc sản của quán này chính là gà ăn mày."

"Ăn!" Hai mắt Mạc Bắc Hồ sáng rực, vội vàng sờ sờ móng vuốt của hắn: "Tạ công tử! Ngươi tốt quá đi!"

"Sau này ngươi gặp phải phiền phức gì, ta nhất định sẽ giúp đỡ!"

Tạ Hào giơ tay mình lên với vẻ mặt kỳ quặc: "Cái này lại là ý gì đây?"

"Là Hồ cô nương dạy!" Mạc Bắc Hồ thề son sắt: "Mỗi lần tỷ ấy bảo Hồ đại ca đi mua gà, Hồ đại ca không đồng ý, sờ hai cái là đồng ý ngay lập tức!"

Tạ Hào cạn lời day day thái dương: "..."

Lão đạo sĩ cười ha hả, nháy mắt ra hiệu với Mạc Bắc Hồ: "Ôi đúng vậy, có một chuyện, nói không chừng ngươi thật sự giúp được!"

"Vài ngày nữa, trong nhà hắn lại tìm người đến cho hắn xem mắt..."

"Cái này ta có thể giúp được!" Mạc Bắc Hồ vội vàng hưởng ứng: "Đến lúc đó ta đưa ngươi chạy, cứ nói là ngươi bị hồ ly tinh bắt đi rồi!"

Tạ Hào: "..."

"Ha ha ha!" Lão đạo sĩ đập bàn cười to: "Thú vị thú vị, tiểu hồ ly, sau này ngươi không có cơm ăn, có thể đến đạo quán của chúng ta tìm ta, dù không thể ngày nào cũng được ăn gà, nhưng một miếng cơm thì chắc chắn vẫn có."

...

Tạ Hào và lão đạo sĩ trở về đạo quán.

Ngày tháng dường như vẫn nhất thành bất biến, gặp được mấy con hồ ly tinh, chẳng qua cũng chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ.

Chỉ là thỉnh thoảng, sẽ có chút nhớ đến nhóc hồ ly kia...

Cửa sổ phòng hắn đột nhiên bị hé mở một chút, một cái đầu lông xù mềm mại thò vào, trong miệng còn ngoạm một con gà chít không nhắm mắt.

Tạ Hào: "..."

Hình như ta bị ảo giác.

Mạc Bắc Hồ không dám mở miệng, mơ hồ nói: "Tiểu đạo trưởng! Ngươi có biết hầm canh gà không!"

Tạ Hào: "..."

Không phải ảo giác.

Hình như hắn bị con hồ ly tinh này bám đuôi rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Hồ: Dán dán! Dán dán!


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 138: Ngoại truyện một - Đạo sĩ và hồ yêu (Bốn)
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...