Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 137: Ngoại truyện một - Đạo sĩ và hồ yêu (Ba)
Mạc Bắc Hồ há hốc miệng, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.
Lão đạo sĩ không nhịn được hỏi: "Lông hồ ly trên mặt đất, không phải là của cô rụng đấy chứ? Còn cả vết cào kia..."
"Đương nhiên không phải!" Hồ cô nương lập tức phản bác: "Tôi là hồng hồ ly, làm sao có chuyện rụng lông trắng!"
"Còn về phần vết cào..."
Nàng nghiêm túc suy nghĩ một lát: "Ta quên mất là ta có cào vào chỗ nào khác không rồi."
Hồ Chính nghe nàng nói như vậy, lại tỏ ra không hề ngoài ý muốn chút nào.
Hắn ta thở dài, giải thích thay nàng: "Ta chỉ có thể nói, nàng ấy hẳn sẽ không chủ động hại người, nhưng ta cũng khó mà đảm bảo, nàng sẽ không vô tình..."
Hồ cô nương chột dạ dời tầm mắt, len lén liếc nhìn Mạc Bắc Hồ một cái.
"Đệ..." Mạc Bắc Hồ dường như muốn nói gì đó, nhưng lại nhanh chóng ngậm miệng.
Tạ Hào không bỏ qua động tác nhỏ của cậu, hỏi cậu: "Sao vậy?"
Mạc Bắc Hồ có hơi lúng túng, ngượng ngùng xoa xoa tay, lí nhí nói: "Thật ra, hôm đó ta cũng đã đến đó."
"Hả?" Lần này, người và hồ ly trong phòng đều đồng loạt ngoảnh đầu nhìn qua.
"Lúc đệ đến thì tân nương đã chạy mất rồi." Mạc Bắc Hồ cẩn thận đảo đảo con ngươi, liếc trộm bọn họ một cái, chỉ sợ mình bị mắng: "Ta chỉ là tình cờ đến đây tìm Hồ cô nương chơi, thuận tiện mang cho tỷ chút đồ, nghe Hồ đại ca nói, tỷ đã ra ngoài tìm viên ngoại gây sự rồi, ta sợ tỷ ra tay không biết nặng nhẹ, nên vội vàng đuổi theo, muốn giúp một tay..."
Hồ cô nương vội vàng hỏi: "Có giúp được không?"
"Ờm..." Mạc Bắc Hồ gãi gãi đầu: "Đệ không nhìn thấy tân nương, lúc đó ở chỗ nọ chỉ có một nữ nhi giả trang thành gã sai vặt, nàng ta đang khóc lóc thảm thiết muốn siết cổ viên ngoại..."
Hồ cô nương kinh hãi thất sắc: "Đệ sẽ không giúp một tay đấy chứ?"
"Đương nhiên không có!" Mạc Bắc Hồ vội vàng lắc đầu: "Yêu quái không thể tùy tiện gi*t người, nếu không sẽ bị sét đánh!"
"À đúng rồi, lúc đó đệ còn đưa tay dò hơi thở, người kia chưa ch*t."
"Vậy thì tốt rồi." Hồ cô nương thở phào một hơi, nàng quả quyết nói: "Vậy thì chuyện này không liên quan đến chúng ta!"
"Sao lại không liên quan! Chuyện này vẫn còn chưa đâu vào đâu mà!" Lão đạo sĩ dở khóc dở cười, nhìn sang Mạc Bắc Hồ: "Sau đó thì sao? Ngươi đã làm gì?"
"Không làm gì hết mà." Mạc Bắc Hồ mắt trông mong nhìn ông: "Ta tiến vào từ cửa sổ, nhìn thấy có người bên trong thì lập tức biến thành hồ ly -- ta thường xuyên đi lại trong thôn Duyên Hạ, nếu dùng hình người di chuyển sẽ dễ gây phiền phức cho bọn họ lắm."
"Thông minh thật." Hồ cô nương vui vẻ ra mặt, duỗi tay xoa xoa đầu Mạc Bắc Hồ: "Ôi chao, Tiểu Hồ nhà chúng ta sao lại thông minh thế này chứ!"
Mạc Bắc Hồ ngượng ngùng cười rộ lên: "Cũng, cũng không có đâu ạ..."
Hồ Chính bất đắc dĩ đỡ trán, cười khổ một tiếng với Tạ Hào và lão đạo sĩ: "Khiến hai vị chê cười rồi."
Lão đạo sĩ buồn cười lắc đầu: "Bây giờ ta xem như đã biết, tiểu hồ ly này bị ai nuôi cho ngốc thành như vậy rồi."
"Nói bậy bạ gì đó!" Hồ cô nương một tay bịt tai của Mạc Bắc Hồ lại: "Tiểu Hồ nhà chúng ta rất thông minh mà!"
"Thông minh thông minh." Tạ Hào mắt mang ý cười, hơi gật đầu: "Cho nên, lúc đó cậu đã làm gì?"
"Ta…" Mạc Bắc Hồ nghĩ nghĩ: "Ta đã khuyên cô nương kia, bảo nàng đừng gi*t nữa, nàng bị dọa cho hoảng sợ, sau đó vừa khóc vừa cười, nói có lẽ mình đã điên rồi."
Mạc Bắc Hồ nhéo nhéo tay: "Ta xem nàng đáng thương, liền nói với nàng, nếu gặp phải phiền phức gì, ta có thể giúp nàng --nhưng giúp nàng siết cổ người kia thì không được."
"Nàng liền nói nàng muốn về nhà."
"Hửm?" Hồ cô nương nghe ra có chút không đúng: "Nàng ấy cũng không phải người của thôn Duyên Hạ?"
"Vâng." Mạc Bắc Hồ nghiêng nghiêng đầu: "Có lẽ là lúc cướp cô nương, thuận tay cướp luôn gã sai vặt nữ giả nam trang?"
"Ngươi ngốc sao! Nơi nào có nhiều người như vậy!" Hồ cô nương tròng mắt khẽ đảo, bừng tỉnh đại ngộ: "Ồ -- ta biết rồi! Nàng ấy chính là tân nương kia, nàng lại quay về đó!"
"Chắc chắn là càng nghĩ càng không cam tâm, cảm thấy hai cái bạt tai kia của ta tát nhẹ quá, cho nên muốn quay về gi*t gã!"
"Ngươi xem, Tiểu Hồ không có gi*t gã ta, còn cứu gã ta nữa mà!"
Hồ cô nương làm như thật mà phân tích: "Nếu không thì cô nương đó cho dù sức lực có nhỏ đến đâu, cứ dây dưa thêm một lúc, chắc chắn cũng có thể gi*t ch*,t tên viên ngoại kia."
"Cho dù nàng ta có thể giết được viên ngoại, cũng không thể nào treo hắn lên trước cửa được." Hồ Chính trầm tư một lát rồi mở miệng: "Trong trạch tử đều là người của viên ngoại, nàng ta chỉ cần lộ mặt sẽ bị người khác bắt về."
"Hẳn cũng bởi vì như vậy, nàng ta không trốn ra ngoài được, lúc này mới quay về tân phòng, nghĩ đến chuyện cá ch*t lưới rách, ít nhất cũng phải gi*,t ch*,t tên viên ngoại đã hại nàng đến mức này."
"Ừm -- cũng có lý." Hồ cô nương cười ngồi lên giường, ngả vào trong lòng hắn ta, sờ mặt hắn nói: "Thật không hổ là người ta chọn, thông minh thật."
Hồ Chính: "…"
Hắn ngại ngùng đỏ mặt, vội vàng đè tay Hồ cô nương lại: "Nói chuyện đứng đắn, đừng, đừng hồ đồ."
"Được rồi được rồi." Hồ cô nương tiếc nuối thu tay về: "Lát nữa lại nói."
"May mà nàng ta gặp được Tiểu Hồ." Hồ Chính thở phào một hơi: "Nếu không dưới lúc tinh thần kích động, khó tránh sẽ làm ra chuyện sai trái."
Hồ cô nương không vui bĩu môi: "Cái gì gọi là chuyện sai trái? Có thù báo thù là thiên kinh địa nghĩa."
"Đó là cách làm của yêu quái các nàng." Hồ Chính nhẹ nhàng lắc đầu: "Con người không nên như vậy."
"Nhân gian nếu đã có luật pháp, thì nên hành sự theo luật pháp, nếu nàng thật sự tự tay gi*t hắn, ngược lại còn làm bẩn tay mình."
Hồ cô nương trợn trắng mắt, hừ một tiếng từ trong mũi.
Hồ Chính nhìn về phía Mạc Bắc Hồ: "Tiểu Hồ, sau đó đệ đã làm gì?"
"Nàng nói muốn về nhà." Mạc Bắc Hồ: thành thành thật thật nói: "Ta liền dẫn theo nàng rời đi."
"Nhưng ta không đi được, nên nhét nàng cho con chồn tinh trên đỉnh núi bên cạnh --chính là con tính tình tốt một lòng muốn quy y cửa Phật kia, nó rất thích làm chuyện tốt."
"Tính thời gian, lúc này chắc đã đưa nàng về đến nhà rồi!"
Cậu không quá chắc chắn mà nói: "Nàng thật sự là tân nương à? Lúc đó ta cũng không biết, nếu không đã không khuyên nàng rồi."
Hồ Chính nhíu mày: "Yêu quái các đệ hồ nào hồ nấy đều…"
Mạc Bắc Hồ rụt rụt cổ, theo phản xạ chui ra sau lưng Tạ Hào.
Tạ Hào sững sờ -- hắn đang xem náo nhiệt một cách ngon lành, sao đột nhiên lại chạy sang chỗ hắn rồi?
Mạc Bắc Hồ thật cẩn thận thò đầu ra từ sau lưng hắn, cắt ngang lời lải nhải của Hồ Chính: "Hồ đại ca, trong nhà còn người ngoài đó, đừng mắng nữa."
Hồ cô nương vội vàng gật đầu: "Đúng đó đúng đó, đừng để đạo sĩ người ta xem trò cười!"
"Khụ, chúng ta nói chút chuyện đứng đắn đi? Vừa nãy nói đến đâu rồi? Ồ, đưa tiểu nha đầu kia đi rồi!"
Lão đạo sĩ sờ cằm: "Nói cách khác, vết cào trong nhà có khả năng là của Hồ cô nương, lông trắng cũng có khả năng là của Tiểu Hồ?"
"Chỉ là tại sao viên ngoại lại bị treo cổ ch*t ở trước cửa thì vẫn chưa rõ."
Ông ấy hắng hắng giọng, công bằng công chính nói: "Đương nhiên, ta cũng không thể hoàn toàn tin các ngươi, nói không chừng chính là các ngươi đã treo cổ gã lên trước cửa nhà, bây giờ lại định đến đây lừa bịp hai chúng ta."
"Sao có thể!" Mạc Bắc Hồ vội vàng làm rõ: "Chúng ta đâu có thông minh như vậy!"
"Đúng đó!" Hồ cô nương chống nạnh: "Mẹ ta nói, ta trời sinh không có tâm cơ!"
Tạ Hào chống đầu: "Ngươi chắc chắn bà ấy nói không phải là ‘trời sinh thiếu mắt nhìn’ chứ?"
Hồ cô nương xắn tay áo lên.
Mạc Bắc Hồ giật mình, vội vàng kéo tay áo của nàng xuống: "Đừng giận đừng giận."
"Đúng rồi, lúc trước không phải muốn xem tân nương kia trông như thế nào sao? Dù sao bây giờ bọn họ cũng biết chúng ta là yêu quái rồi, a tỷ tỷ trực tiếp biến một phen cho bọn họ xem đi?"
"Hừ." Hồ cô nương hừ lạnh một tiếng, không tình không nguyện thay đổi dung mạo.
Lão đạo sĩ liếc mắt một cái, thò qua hỏi Tạ Hào: "Thế nào?"
Mạc Bắc Hồ tò mò thò lại gần hỏi ông ấy: "Tại sao lại hỏi hắn vậy?"
"Hắn đã gặp qua." Lão đạo sĩ cười hê hê nói: "Hắn cũng là con cháu nhà danh giá, trước đây trên yến tiệc có lẽ đã gặp qua quý nữ của các nhà khác, hơn nữa, ngoài yến tiệc ra…"
Lão đạo sĩ cũng nháy mắt ra hiệu: "Hắn cũng đến tuổi này rồi, trong nhà làm mai cho hắn, biết đâu đã xem qua bức họa của người ta."
"Tin tốt, ta quả thật đã gặp qua vị cô nương này." Tạ Hào nhướng mày: "Tin xấu, nàng ta không phải người của Lang Gia Vương thị, mà là người của Thái Nguyên Vương thị."
"Gặp phải chuyện như vậy, đối với một danh môn quý nữ mà nói, có thể xem là tai họa ngập đầu, chắc là vừa hy vọng người trong nhà biết, lại vừa sợ bị người nhà biết, cho nên đã dùng danh phận của người khác."
Tạ Hào nhẹ nhàng lắc đầu: "Dù sao đi nữa, các ngươi đưa nàng ta về, cũng xem như làm một việc công đức."
"Bây giờ chỉ còn thiếu một vấn đề cuối cùng -- rốt cuộc là ai đã gi//ết viên ngoại?"
Hồ cô nương lẩm bẩm một tiếng: "Đây không phải là vấn đề ngay từ đầu sao?"
Tạ Hào cười như không cười liếc nàng một cái, Hồ cô nương nhìn sang nơi khác, giả vờ mình không hề mở miệng.
Tạ Hào nhìn về phía Mạc Bắc Hồ: "Tiểu Hồ, có cách nào, có thể để chúng ta đến trạch tử kia xem một chút không?"
Mạc Bắc Hồ nghĩ một lát, hỏi hắn: "Ngươi muốn lén lút đi vào, hay là muốn quang minh chính đại đi vào?"
Tạ Hào kinh ngạc: "Cả hai loại đều có cách?"
Mạc Bắc Hồ nghiêm túc gật gật đầu: "Nếu ngươi muốn lén lút tiến vào, ta có thể hạ chú ẩn thân cho ngươi, dẫn ngươi đến tòa trạch tử đó xem thử."
"Còn nếu ngươi muốn quang minh chính đại đi qua..."
Y chớp chớp mắt: "Vậy chúng ta phải đi tìm vị huyện lệnh kia thôi."
Hồ cô nương tò mò hỏi: "Tìm gã thì làm được gì đây? Gã có bao giờ nghe lời chúng ta đâu."
"Đúng là không nghe lời chúng ta." Mạc Bắc Hồ chỉ vào Tạ Hào: "Nhưng không phải vẫn còn hắn ở đây sao? Hắn là danh môn quý tộc."
Mạc Bắc Hồ vô cùng chắc chắn nói: "Chẳng phải vẻ mặt ghê gớm lúc trước của huyện lệnh là bởi vì sau lưng gã có danh môn quý tộc nào đó sao? Bây giờ chúng ta cũng có rồi nè!"
Tạ Hào dở khóc dở cười: "Cho nên cách của cậu, hóa ra lại là ta?"
"Đúng vậy." Mạc Bắc Hồ đúng tình hợp lý nhìn hắn: "Thế nên ta mới tìm ngươi."
Tạ Hào nhướng mày: "Ngươi biết ta là người nhà họ Tạ, nên mới đến mời ta?"
"Cái đó thì không phải." Mạc Bắc Hồ cười rộ lên: "Ta chỉ biết vận may của ta trước giờ luôn rất tốt, lần nào cũng có thể tìm được quý nhân."
Y kéo kéo tay áo Tạ Hào, mắt long lanh nhìn hắn: "Bây giờ ngươi chính là quý nhân của bọn ta rồi! Sẽ không không giúp bọn ta đâu đúng không?"
Tạ Hào nhìn gương mặt tươi cười của y, trong nháy mắt có hơi thất thần.
Lão đạo sĩ lén lút nói mát bên tai hắn: "Ta đã nói gì nào?"
"Vẫn là không thể quá xem thường hồ ly tinh được đâu nhỉ? Ghê gớm không cơ chứ?"
Tạ Hào: "..."
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Hào: Loạn hồ tiệm dục mê nhân nhãn mà.
*Chơi chữ của Loạn hoa tiệm dục mê nhân nhãn: Trăm hoa dần khiến người mờ mắt
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
