Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 136: Ngoại truyện 1 - Đạo sĩ và Hồ yêu (2)
Tạ Hào về lại trong quán, vốn dĩ muốn tìm cuốn “Hồ Duyên Ký” kia, nhưng không biết nó đã bị lão đạo sĩ giấu nơi nào, chỉ có thể từ bỏ, tìm một cuốn sách giải trí khác để xem.
Hắn nhìn thấy sau khi mình rời đi, sư phụ đã tìm tiểu bộ khoái kia nói chuyện vài câu, cũng không biết là đi làm gì.
Ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, ánh mắt Tạ Hào liếc nhìn quyển sách, nhưng trong đầu lại suy nghĩ về hai chuyện lạ vừa rồi.
Đang miên man suy nghĩ, hắn ngửi thấy một mùi thơm.
Hắn chậm rãi quay đầu, nhìn thấy bên cửa sổ có một khe hở được mở ra, một bàn tay chống lên khung cửa sổ, lén lút nhét một túi giấy dầu vào.
-- Mùi thơm phát ra từ nơi này.
Tạ Hào im lặng nhìn túi giấy dầu kia, đợi động tác tiếp theo của người nọ.
Nhưng người nọ chỉ nhét túi giấy dầu vào, sau đó động tác nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại.
Tạ Hào đợi một lát, lúc này mới đi tới cầm túi đồ kia, không cần lại gần ngửi, hắn cũng có thể ngửi được mùi gà quay thơm lừng không thể che giấu được -- giống như của tiệm phía nam thành, tiệm phía đông thành danh tiếng vang hơn nhưng trình độ lại thất thường, ngược lại là tiệm nhỏ phía nam thành tay nghề tốt hơn.
Tạ Hào cười một tiếng, cũng có mắt nhìn đấy.
Hắn vừa mới xé túi giấy dầu ra, bẻ xuống một cái đùi gà, lão đạo sĩ đã tiến vào phòng: “Ôi, đồ nhi... Hửm? Mùi thơm gì đây?”
Tạ Hào xé một cánh gà đưa cho ông ấy, ông ấy lập tức quên mất vừa nãy định nói gì, vui vẻ hớn hở đi tới: “Đồ nhi tốt của ta, ta chỉ thích ăn cánh gà này thôi.”
Ông ấy vừa nhả xương vừa nói: “Thật không tồi, con mua khi nào thế?”
Tạ Hào không trả lời, chỉ hỏi ông ấy: “Vừa nãy ngài tiến vào là muốn nói gì?”
“À.” Lão đạo sĩ lúc này mới nhớ ra: “Cũng không có gì, chỉ là hỏi về chuyện tiểu bộ khoái kia một chút...”
Ông ấy lén lút nhìn sắc mặt Tạ Hào, hỏi hắn: “Con thật sự không giúp đỡ à?”
Tạ Hào chậm rãi lau miệng, nâng mắt đưa phần gà còn lại cho ông ấy, hỏi: “Có phải ngài đã sớm biết chuyện này không liên quan gì đến hồ ly tinh rồi không?”
“Làm sao có thể!” Lão đạo sĩ trợn tròn mắt: “Không phải con nói không liên quan đến hồ ly tinh ta mới bừng tỉnh nhận ra sao?”
“Ồ, vậy thôi.” Tạ Hào đứng dậy định đi.
“Ôi ôi ôi--” Lão đạo sĩ vội vàng gọi hắn lại: “Được rồi được rồi, ta thừa nhận, ban đầu quả thật ta đã nhận ra được một chút bất thường.”
Ông ấy cười hề hề hai tiếng: “Dù sao trên đời này người xấu nhiều hơn yêu quái nhiều lắm.”
Tạ Hào liếc mắt nhìn ông ấy: “Vậy sao ngài lại nói như vậy?”
Lão đạo sĩ cười gian xảo: “Nếu chuyện này không liên quan đến hồ ly tinh, sao chúng ta có thể xen vào được?”
Tạ Hào: “...Ngài thích xen vào chuyện của người khác như vậy à?”
“Mỹ nhân rơi lệ.” Lão đạo sĩ ôm ngực: “Vi sư không đành lòng mà.”
Tạ Hào nhướng mày: “Cậu ấy khóc rồi?”
Lão đạo sĩ đính chính: “Cái đó thì không.”
“Xì.” Tạ Hào bĩu môi khinh thường.
“Ta phát hiện tính cách con vô cùng xấu xa.” Lão đạo sĩ làm như thật mà nói: “Con thật sự muốn nhìn thấy người khác khóc à?”
Lão đạo sĩ hạ thấp giọng: “Ta nói cho con biết, sau lưng quan huyện này có chút quan hệ, người bình thường rất khó quản chuyện bao đồng của gã, nhưng con là người nhà họ Tạ, con ra tay, gã chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt -- ai bảo chính gã nói có hồ yêu làm gì?”
“Thì ra là như vậy.” Tạ Hào khẽ gật đầu: “Nhưng con còn một vấn đề.”
“Hửm?” Lão đạo sĩ bày ra dáng vẻ chăm chú lắng nghe.
Tạ Hào nhìn chằm chằm ông ấy: “Cậu ấy không phải tiểu bộ khoái của thôn Duyên Hạ.”
“Hửm?” Lão đạo sĩ ngây người một chút: “Sao con biết được?”
Tạ Hào nhướng mày: “Cậu ấy có chỗ nào giống bộ khoái?”
Lão đạo sĩ nghẹn lời một chút: “Cũng không thể trông mặt mà bắt hình dong...”
Tạ Hào thu hồi ánh mắt: “Nếu ngài không tin, vậy ngài đi điều tra một chút, trong danh sách bộ khoái, rốt cuộc có người tên ‘Mạc Bắc Hồ’ này không.”
“Được.” Lão đạo sĩ trả lời, gật đầu: “Vậy ta đi điều tra một chút.”
“Muốn ta nói thì, khả năng cao sẽ có người này, cho dù cậu ấy là giả, thì nhất định cũng phải dùng tên tuổi của người ta chứ!”
Tạ Hào cười như không cười: “Chưa chắc.”
Lão đạo sĩ cảm thấy kỳ quái: “Tại sao?”
Tạ Hào cười rạng rỡ: “Bởi vì cậu ấy ngốc mà.”
Lão đạo sĩ: “...Nếu cậu ấy thật sự không phải lính nha, vậy là người nào? Chẳng lẽ là người hảo tâm nhìn thấy chuyện bất bình phải ra tay?”
“...Người hảo tâm?” Tạ Hào cười nhẹ một tiếng, né tránh vấn đề này: “Còn nữa, không phải nói phú thương kia đã thành hôn sao? Đi điều tra xem, phu nhân gã là ai.” Tạ Hào đứng dậy: “Còn đối tượng gã thành hôn lần này -- gã có thể giấu hàng xóm láng giềng, nhưng không giấu được hộ tịch quan phủ, ngài đi xem người đăng ký là ai.”
Lão đạo trưởng đang định gật đầu thì đột nhiên phản ứng lại: “Sao đều bắt ta đi điều tra hết vậy?”
“Ta cũng không phải bộ khoái mà!”
Tạ Hào chỉ chỉ vào cánh gà trong tay ông ấy: “Ngài đã ăn gà của người ta rồi, còn không giúp người ta làm việc à?”
Lão đạo trưởng: “...Ồ, đây là tiểu bộ khoái kia mua à?”
“Ôi, con đi đâu vậy?”
Tạ Hào đã ra khỏi cửa: “Đi thôn Duyên Hạ.”
Hắn đột nhiên quay người lại: “Ngài cũng có thể đi cùng con ra cổng, nhìn lại tiểu bộ khoái kia một lần nữa?”
Lão đạo sĩ có chút mơ hồ: “Tại sao?”
Tạ Hào đúng tình hợp lý nói: “Không phải ngài chưa từng nhìn thấy yêu quái sao?”
Lão đạo sĩ: “A?”
Tạ Hào chỉ ra ngoài cửa: “Không phải nói cậu ấy là mỹ nhân à? Nhìn thêm hai lần có gì không tốt?”
“Được” Lão đạo sĩ lẩm bẩm: “Nếu không cần ta nhúng tay vào chuyện rắc rối thì tốt hơn.”
...
Khi Tạ Hào và Mạc Bắc Hồ đến thôn Duyên Hạ, trời vừa mới rơi một trận mưa nhỏ, không khí ẩm ướt, hơi nước mờ ảo không tan.
Tạ Hào giẫm trúng một bãi bùn lầy, một bàn tay duỗi về phía hắn: “Cẩn thận, đường đất ẩm ướt mềm nhũn, không dễ đi.”
Tạ Hào ngẩn ra một chút, cười nói: “Vậy làm sao bây giờ?”
Hắn vừa muốn nói đùa -- chẳng lẽ cậu đỡ tôi thì sẽ dễ đi hơn sao, nhưng còn chưa kịp nói ra miệng, cơ thể đã nhẹ bẫng rồi bay lên.
Vị tiểu bộ khoái xinh đẹp đến mức có vẻ không quá đáng tin cậy kia, một tay nắm cổ tay hắn, một tay ôm ngang eo hắn bế thẳng lên, bước chân nhanh như bay vượt qua con đường lầy lội kia, rồi nhẹ nhàng đặt hắn xuống đường lát đá.
Tạ Hào: “...”
“Xong rồi.” Mạc Bắc Hồ thở phào nhẹ nhõm: “Chỗ này đã lát đường, dễ đi hơn nhiều rồi.”
Tạ Hào khẽ gật đầu, vẫn giữ nguyên nụ cười đúng mực, chỉ là có chút cứng ngắc.
Mạc Bắc Hồ không nhìn ra sự cứng ngắc của hắn, vui vẻ hớn hở dẫn Tạ Hào về thôn Duyên Hạ, muốn dẫn hắn đến gặp một người.
Tạ Hào hắng giọng, hỏi cậu: “Không đi nha môn huyện trước à?”
“Không được đi!” Mạc Bắc Hồ giật nảy mình, vội vàng quay đầu lại giải thích: “Huyện lệnh không muốn tra chuyện này, lúc này mà đi, sẽ gặp họa!”
Tạ Hào chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng gật đầu: “Vậy chúng ta đi đâu trước?”
“Trước tiên đi tìm gã say rượu kia.” Xem ra Mạc Bắc Hồ đã sớm có chủ ý, cậu chỉ về một hướng: “Đi, ta dẫn đường cho.”
“Gã say rượu kia họ Chu, Chu thợ săn, mọi người đều gọi gã là ‘Chu Chuột’, bởi vì gã lên núi cũng chẳng có được thứ gì tốt, chỉ có thể bắt vài con chuột đồng.” Mạc Bắc Hồ cười quay đầu lại: “Nhưng chúng ta phải khách sáo một chút, đến lúc đó gọi gã một tiếng ‘Chu tiên sinh’ là được.”
“Dễ nói dễ nói.” Tạ Hào cười vô cùng hòa nhã: “Con người ta trước nay luôn luôn lễ phép.”
Hai người bọn họ cùng nhau đến nhà Chu thợ săn, một cái ổ rách nát lợp bằng cỏ tranh, còn lẫn vào chút mùi hôi của động vật, thảo nào phải sống ở nơi cách thôn dân một khoảng.
Tạ Hào đang định nói chuyện, đã nhìn thấy Mạc Bắc Hồ vẻ mặt nhăn nhó bịt mũi lại.
Tạ Hào phì cười một tiếng nói: “Chúng ta hỏi nhanh đi nhanh.”
Mạc Bắc Hồ không ngừng gật đầu: “Được!”
Vừa hay Chu thợ săn từ trong cửa bước ra, nhìn thấy Mạc Bắc Hồ, vẻ mặt hơi có chút vi diệu: “Là ngươi…”
Gã cảnh giác liếc nhìn Tạ Hào ở bên cạnh: “Những gì nên nói ta đã nói hết rồi, ta thật sự là nhất thời bị quỷ mê tâm mới thấy hồ ly tinh, những chuyện khác ta không biết gì hết!”
Gã nói những lời như vậy, Mạc Bắc Hồ cũng không ngoài ý muốn, cậu bất đắc dĩ nhìn về phía Tạ Hào, dường như đang nói--lúc trước chính là như vậy.
Tạ Hào ra vẻ đăm chiêu mà sờ cằm, đột nhiên hỏi: “Vị Chuột tiên sinh này, ngươi còn nhớ hôm đó người cứu ngươi từ dưới sông lên là nhà nào không?”
Biểu cảm của Chu thợ săn thay đổi, có hơi nhe răng trợn mắt nói: “Cái gì mà chuột tiên sinh gì chứ! Ta, ta đã quên là ai rồi…”
“Quên rồi?” Tạ Hào càng thêm kinh ngạc: “Ngươi không đi hỏi à?”
Chu thợ săn hơi mất kiên nhẫn: “Ta đi nghe ngóng mấy chuyện đó làm gì?”
“Người đó đã cứu ngươi, theo lý mà nói, không phải ngươi nên đến tận cửa nói lời cảm tạ sao?” Tạ Hào kinh ngạc mở to hai mắt: “Không lẽ nào vẫn chưa đi? Cho dù tặng mấy con chuột đồng cũng tốt mà.”
Chu thợ săn: “…”
Biểu cảm của gã trong phút chốc có hơi không tự nhiên, giả thành dáng vẻ hung dữ nói: “Ngươi quản được chắc! Đến lúc đó ta tự nhiên sẽ đi, hai ngày nay chỉ đang nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thôi!”
Gã liếc mắt nhìn Mạc Bắc Hồ, cười hê hê hai tiếng nói: “Đương nhiên, nếu là chuyện khác… Ngươi đổi ý rồi, thì cứ đến tìm ta là được.”
Mạc Bắc Hồ lắc đầu: “Không đổi.”
“Phì.” Chu thợ săn nhổ một bãi nước bọt xuống đất, quay đầu “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Mạc Bắc Hồ không quan tâm gã, nói với Tạ Hào: “Ngươi muốn biết ai đã cứu gã ta à? Ta biết đó, là nhà ở đầu thôn bên bờ hồ, là Lý Trường cứu.”
“Ừm.” Tạ Hào nhẹ nhàng gật đầu: “Không tệ, chuyện này cậu cũng đã nghe ngóng xong rồi.”
“Hì hì.” Mạc Bắc Hồ được hắn khen thì có hơi ngượng ngùng.
“Nhưng vẫn kỳ lạ.” Tạ Hào nghiêng đầu nhìn về phía Chu thợ săn: “Gã ngay cả người đã cứu mình cũng không biết, thậm chí còn không hỏi.”
“Vốn dĩ gã chẳng phải người tốt lành gì.” Mạc Bắc Hồ không cảm thấy lạ: “Chắc sẽ không đến tận cửa để nói lời cảm tạ đâu.”
“Không, cho dù không đến tận cửa nói lời cảm tạ, con người cũng có lòng hiếu kỳ.” Tạ Hào vuốt cằm: “Huống hồ bây giờ chuyện này có dính líu đến hồ yêu, ầm ĩ huyên náo như vậy, cho dù gã không tự đi hỏi, chắc chắn cũng sẽ biết là ai đã cứu mình.”
“Gã không nói, hẳn là có nguyên nhân khác.”
Mạc Bắc Hồ nghe như lọt vào sương mù, càng lúc càng cảm thấy người này thông minh, lần này cậu đúng thật đã tìm đúng người rồi.
“Vốn dĩ ta nghi ngờ, trong nhà gã có nhiều đồ của nữ tử như vậy, không biết có phải kẻ gi*t người hàng loạt nào không.” Tạ Hào sờ cằm: “Bây giờ xem ra, người này ngoài mạnh trong yếu, không phải nhân vật ghê gớm gì.”
“Ừm, chắc là không gi*t người đâu.” Mạc Bắc Hồ khẽ gật đầu: “Trong nhà gã không có mùi huyết tinh.”
Tạ Hào kinh ngạc: “Dưới mùi hương nồng nặc như vậy, cậu vẫn có thể ngửi ra được?”
“Ừm.” Mạc Bắc Hồ ngoan ngoãn gật đầu: “Tuy rằng thôn dân đều nói nhà gã hôi như có người ch*t, gã cũng luôn nói là vì làm thợ săn, trong nhà có mùi hôi của động vật, nhưng thực ra bên trong không có mùi huyết tinh gì cả, gã cũng chẳng săn được con mồi nào, chỉ đơn thuần là hôi thôi.”
Tạ Hào đột nhiên chuyển chủ đề, cười hỏi cậu: “Đúng rồi, vừa rồi gã nói chuyện gì mà bảo cậu đổi ý vậy?”
“Ồ, là chuyện này sao.” Mạc Bắc Hồ gật đầu: “Gã không lấy được vợ, lần trước cứ khăng khăng lôi kéo ta nói nam nhi cũng không phải là không được, bị Hồ cô nương tát cho hai bạt tai trời giáng mới chịu yên.”
Tạ Hào cảm thấy tiếc hận: “Chỉ tát có hai cái bạt tai thôi sao?”
Hắn lại hỏi: “Hồ cô nương lại là ai?”
“Là a tỷ của ta, không phải a tỷ ruột.” Mạc Bắc Hồ dẫn hắn đi về hướng nhà Lý Trường: “Ta không phải người của thôn Duyên Hạ, chỉ thỉnh thoảng đến đây thăm tỷ ấy.”
“Ồ.” Tạ Hào đáp một tiếng, không hỏi nhiều nữa, nhìn cậu gõ cửa nhà Lý Trường.
Lý Trường thân hình cao lớn khoẻ mạnh nhìn thấy Mạc Bắc Hồ, sắc mặt hơi có chút kỳ quặc, nhưng vẫn xem như khách sáo, sau khi nói với cậu hai câu, thì cùng nhau nhìn về phía Tạ Hào.
Tạ Hào tiến lên một bước, mỉm cười chào hỏi: “Làm phiền rồi, Lý tiên sinh, ta muốn hỏi một chút, hôm đó ngài cứu Chu thợ săn từ dưới sông lên, gã vẫn chưa đến cửa nói lời cảm tạ à?”
Hắn quan sát biểu cảm của đối phương, nhìn thấy lúc hắn nói “cứu lên”, biểu cảm của đối phương có một tia không tự nhiên, thậm chí còn có một chút chán ghét.
Tạ Hào không bỏ qua biểu cảm của hắn ta, càng lúc càng cảm thấy chuyện này có chút thú vị.
Lý Trường cứng nhắc nói: “Không cần gã cảm tạ.”
Tạ Hào khẽ thở dài một hơi, cố tình nói: “Thật ra, người như vậy, hà tất phải cứu gã làm gì?”
Mạc Bắc Hồ bất ngờ nhìn về phía hắn, tròng mắt đảo đảo, không mở miệng.
Biểu cảm của Lý Trường khẽ biến: “Ngươi đây là có ý gì?”
Tạ Hào xòe tay ra: “Người này ăn không ngồi rồi, nói là thợ săn, cũng căn bản chẳng có tài năng gì.”
“Xuống nước cứu người vốn đã có nguy hiểm, tiên sinh vì đại nghĩa mà cứu gã, thế mà gã lại không biết cảm kích, muốn ta nói thì, dìm ch*t gã cho rồi.”
Dường như Lý Trường đã thở phào một hơi, hắn ta nhìn sang chỗ khác, ánh mắt hơi động: “…Ta không xuống nước, chỉ đứng bên bờ đưa tay ra kéo một phen.”
“Như vậy còn đỡ hơn một chút.” Tạ Hào cười rộ lên: “Nhưng cho dù như vậy thì ngài cũng đã cứu hắn, Chu thợ săn này cũng là kẻ không có lương tâm, lại lớn tiếng nói muốn tìm người dạy dỗ ngài…”
“Gã dám!” Lý Trường đột nhiên nổi trận lôi đình, “rầm” một tiếng đẩy bung cửa xông ra ngoài: “Lão đây phải dạy dỗ lại gã trước đã!”
“Này!” Mạc Bắc Hồ không ngờ lại đột nhiên có biến cố như vậy, trong lúc nhất thời không biết có nên lên giúp không, khó xử nhìn về phía Tạ Hào.
Tạ Hào cười rộ lên: “Không sao, cùng lắm thì Chu thợ săn bị đánh một trận, thể trạng của hai người bọn họ, ai thua ai thắng còn không rõ ràng à?”
“Ồ…” Mạc Bắc Hồ vẫn cảm thấy kỳ lạ: “Nhưng tại sao ngươi lại lừa hắn ta đánh Chu thợ săn?”
“Nhìn đây.” Tạ Hào nhẹ nhàng gõ gõ cửa, gọi vào bên trong: “Còn người ở nhà không?”
“Ai đó?” Bên trong cửa có một tiểu cô nương chừng mười bốn mười lăm tuổi nhìn ra ngoài, thấy là người lạ, lập tức rụt trở về.
“Tiểu Hoa, là huynh.” Mạc Bắc Hồ chen Tạ Hào qua một chút, thò đầu ra, cười vẫy vẫy tay với cô nàng.
“Tiểu Hồ!” Tiểu Hoa lập tức thở phào một hơi, chùi chùi nước trên tay, đi ra ngoài cửa, ánh mắt nhìn về phía Tạ Hào cũng trở nên hiền lành theo, hỏi cậu: “Người này là ai vậy?”
“Là đạo trưởng.” Mạc Bắc Hồ cười nói: “Không phải huyện lệnh nói trong thôn có hồ yêu sao? Huynh liền đi mời một vị đạo trưởng.”
“Ồ…” Tiểu Hoa dường như không mấy hứng thú với hồ yêu với đạo trưởng, chỉ nhỏ giọng nói với Tiểu Hồ: “Muội vừa nghe thấy phụ thân muội lại nổi giận rồi, phụ thân đi làm gì vậy?”
Mạc Bắc Hồ đang định mở miệng, Tạ Hào lại đột nhiên nói: “Ông ấy đi đánh Chu Thử.”
Tiểu Hoa giật mình, vội vàng nhìn ra bên ngoài: “Sao lại đi nữa rồi…”
“Lại?” Tạ Hào nắm được từ mấu chốt: “Phụ thân của muội cứ dăm bữa nửa tháng lại đánh Chu Thử à?”
“Đương nhiên không phải! Phụ thân ta nào có gây chuyện!” Tiểu Hoa theo bản năng phản bác, chạm phải ánh mắt của Tạ Hào, không hiểu sao lại cảm thấy mình bị nhìn thấu, căng thẳng rụt rụt về sau, nhỏ giọng nói: “Không, không… Ta không thể nói.”
Mạc Bắc Hồ lập tức dỏng lỗ tai lên: “Cái gì không thể nói?”
Tạ Hào ngồi xổm xuống, móc ra một viên kẹo mạch nha từ trong túi: “Cho muội.”
Tiểu Hoa mắt trông mong liếc nhìn một cái, hỏi hắn: “Là cái gì vậy?”
“Là kẹo.” Mạc Bắc Hồ cười nói: “Ăn đi, không sao đâu.”
“Ừm…” Tiểu Hoa do dự một chút.
“Chúng ta bằng lòng giúp muội giữ bí mật, nhưng cũng không phải nói, muội ăn rồi thì bắt buộc phải nói cho chúng ta biết bí mật.” Tạ Hào cười nói: “Đây chỉ là lời xin lỗi.”
Tiểu Hoa lặp lại một lần: “Xin lỗi?”
“Đúng vậy, xin lỗi.” Tạ Hào nghiêm trang hành lễ một chút: “Hình như vừa rồi ta đã làm cô nương sợ hãi, thật là thất lễ, cho nên mới phải xin lỗi.”
“A?” Tiểu Hoa ngây ra, khi bị Mạc Bắc Hồ nhét kẹo vào trong tay mới phản ứng lại, cúi đầu nói: “Không cần xin lỗi, muội không sợ… cảm ơn.”
“Muội sẽ đợi phụ mẫu về rồi cùng nhau chia.”
“Cô nương ngoan.” Tạ Hào khen nàng một câu: “Chúng ta đến chỉ vì giúp đỡ điều tra chuyện hồ ly tinh, không làm phiền nữa, đi trước một bước.”
Tiểu Hoa chỉ cúi đầu.
Nàng im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới chạy ra cửa, đuổi kịp hai người đã cố tình đi chậm lại nhưng vẫn suýt chút nữa ra khỏi cổng sân.
“Muội, hôm đó muội đã gặp Chu Chuột.” Nàng ngẩng đầu lên nói: “Muội nửa đêm thức dậy, nhớ ra hình như tối đó quên đóng cửa chuồng gà, nên ra ngoài đóng, kết quả gặp phải Chu Thử đang say khướt.”
“Gã tiến lên kéo muội, muội sợ đến mức hét toáng lên, phụ thân muội liền xông ra, ném gã xuống sông.”
“Sau đó, sau đó sợ xảy ra án mạng, gã tự mình bò lên bờ cầu xin tha thứ, phụ thân muội mới kéo gã lên, chỉ dặn gã không được ra ngoài nói bậy, cũng không cho phép muội nói với người khác.”
Tiểu Hoa vặn vạt áo: “Phụ thân nói, thế đạo này không tốt, để người khác biết chuyện như vậy, cuối cùng vẫn là muội gặp họa, sẽ không gả đi được, bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, cho nên chỉ có thể tha cho Chu Chuột một mạng…”
Tạ Hào im lặng một lát: “Thì ra là vậy.”
Mạc Bắc Hồ hơi hơi nhíu mày, cậu do dự một lát nói: “…Như vậy.”
Tạ Hào thấy cậu đang đăm chiêu, hỏi cậu: “Tiếp theo, đi xem nhà của vị phú hộ kia?”
Mạc Bắc Hồ gật đầu, dặn dò Tiểu Hoa đóng chặt cửa, sau đó dẫn theo Tạ Hào đi về phía nhà phú hộ, giải thích cho hắn: “Người đó họ Viên, người khác gọi ông ta là Viên ngoại. Ông ta đã không ở thôn Duyên Hạ từ rất lâu rồi, nhà cũ ở đây để lại cho một người quản gia -- cũng chính là chú của ông ta, bình thường cả đại gia đình của ông chú sống ở đó, lần này ông ta có việc cần làm, mới dọn trống cả căn nhà ra.”
“Trước đây ta chưa từng gặp ông ta ở thôn Duyên Hạ, không biết ông ta là người như thế nào, những chuyện về ông ta, đa số cũng là sau khi xảy ra chuyện mới nghe ngóng được.”
Tạ Hào gật đầu, nhìn ra ngoài thôn: “Nếu đã như vậy, vậy tốt nhất nên biết thêm chút tin tức, mới có thể làm việc.”
Mạc Bắc Hồ tò mò hỏi: “Tin tức gì?”
“Kìa, đến rồi.” Tạ Hào chỉ chỉ về phía lão đạo sĩ đang dắt ngựa cách đó không xa.
“Đồ nhi!” Lão đạo sĩ hớn hở: “Con nói quả nhiên không sai, ta đã tra được không ít tin tức!”
“Đến muộn thật, thôn Duyên Hạ nào có xa, lại đi đâu lười biếng rồi?” Tạ Hào liếc ông ấy một cái, có hơi bất ngờ: “Sao lại là Lý Trường dẫn đường cho ngài?”
“Có duyên mà.” Lão đạo sĩ cười hê hê nói: “Ta nhìn thấy vị tráng sĩ này đang đè một tên du côn vô lại để thi triển quyền cước ở đầu thôn, ta liền lên khuyên can một chút, bảo hắn ta còn đánh nữa dẫn đến xảy ra án mạng thì không tốt lắm, thuận tiện nói cho hắn ta, cách làm sao để đánh mà không dễ ra án mạng, hê hê.”
“Sau đó vừa nói chuyện, chà, phát hiện hắn ta đã gặp các con, ta liền làm phiền hắn ta dẫn đường.”
Lý Trường không có biểu cảm gì, cáo biệt bọn họ, để bọn họ nói chuyện.
Tạ Hào đi thẳng vào vấn đề: “Thế nào?”
Lão đạo sĩ vẻ mặt tự đắc, vuốt râu: “Hì, con đoán xem sao--”
“Không đoán.” Tạ Hào nhất quyết không phối hợp: “Mau nói.”
“Chậc.” Lão đạo sĩ bĩu môi: “Ta đi tra phu nhân của vị phú hộ kia, nàng vốn là người của thôn Duyên Hạ, hai người thành thân vào tám năm trước, bây giờ… lại là vong thê rồi.”
Tạ Hào mày hơi nhướng: “Qua đời bao lâu rồi?”
Lão đạo sĩ trợn trắng mắt: “Nửa tháng.”
“Ồ.” Tạ Hào nhẹ nhàng lắc đầu: “Nguyên nhân ch*t thì sao?”
“Thắt cổ t//ự v//ẫn.” Lão đạo sĩ chắp tay sau lưng, thở dài một hơi: “Nghe nói vị phu nhân này đã mắc tâm bệnh từ rất lâu rồi, cũng không phải lần đầu tìm đến cái ch*t, lần này xem như là… không thể cản lại được.”
"Con cái trong nhà vẫn còn đang khóc tang cho nàng, ai mà ngờ được, phụ thân lại lén lút về quê cưới vợ..."
Mạc Bắc Hồ ngẩn ra: "Cho nên, ông ta bởi vì chuyện này, mới phải lén lén lút lút quay về đây cưới vợ sao?"
"Chưa chắc đã đơn giản như vậy." Tạ Hào nhìn về phía lão đạo sĩ: "Bảo ngài hỏi thăm xem cô nương mà ông ta cưới là ai? Đã tra ra chưa?"
"Tra ra rồi." Lão đạo sĩ hơi gật đầu: "Trên hộ tịch có đăng ký, là con gái của một nhà nông trong trấn, hầy, nhưng ta đi điều tra một phen, con đoán thế nào--"
Tạ Hào mặt không cảm xúc: "Đã nói là không đoán."
"Ôi chao, ta chỉ là quen miệng thôi mà." Lão đạo sĩ chép miệng một cái, nói tiếp: "Chưa từng có người nhìn thấy nhà đó có một đứa con gái! Nhưng trên hộ tịch lại có ghi, nói là nhà đó có cô con gái mới mấy tuổi đã ngã xuống sông yểu mệnh rồi, nhưng quan phủ địa phương vì muốn thu thêm thuế một nhân khẩu, bèn lấy cớ là chưa nhìn thấy thi thể, nên trước giờ vẫn chưa xóa hộ tịch cho nàng."
"Hiện tại vị tân nương từ trên trời rơi xuống này, vậy mà đã trở thành con gái nhà bọn họ rồi!"
Lão đạo sĩ thấp giọng nói: "Sợ rằng chính là c//ướp từ nơi khác về!"
"Nếu là c//ướp về, cho nàng qua tay bọn buôn người một lượt, vào nô tịch không phải càng tốt hơn sao?" Tạ Hào rũ mắt xuống: "E rằng thân phận của vị tân nương này không hề đơn giản, mới khiến gã viên ngoại kia không chỉ muốn cưới nàng, còn phải để nàng làm chính thê."
"Ừm..." Lão đạo sĩ cũng cảm thấy trong chuyện này có chút kỳ lạ, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Tiếc là, chỉ biết được mỗi một tầng thân phận này thôi."
"Giá như có người biết cô nương đó trông thế nào thì tốt rồi, còn có thể vẽ một bức chân dung để đi tìm."
"A..." Mạc Bắc Hồ đột nhiên vỗ tay một cái: "Có người biết!"
"Có người biết á?" Lão đạo sĩ hứng thú: "Ai vậy?"
"Hồ Chính!" Mạc Bắc Hồ vui vẻ nói: "Lúc viên ngoại thành thân có mượn người của huyện lệnh, Hồ Chính từng giúp việc cho ông ta, đã gặp tân nương kia rồi!"
"Ồ-- Hồ Chính à." Tạ Hào và lão đạo sĩ nhìn nhau.
Trong mắt Tạ Hào mang theo ý cười, còn vẻ mặt của lão đạo sĩ lại tương đối phức tạp.
Lão đạo sĩ thở dài nhìn cậu: "Cái đứa nhỏ này, con..."
Mạc Bắc Hồ không hiểu chuyện gì, khó hiểu nhìn về phía bọn họ: "Sao thế ạ?"
"Hồ Chính là ai vậy?" Tạ Hào cố tình hỏi: "Người của huyện lệnh à?"
"Là bộ khoái ở đây..." Mạc Bắc Hồ nghẹn họng một chút, lắp ba lắp bắp nói: "Trừ... trừ ta ra, chính là vị bộ khoái còn lại."
"Dù sao thì cả một ngôi làng này, không thể chỉ có một bộ khoái được đúng không?"
"Có lý!" Tạ Hào nhịn cười gật đầu: "Vậy... chúng ta có thể đi tìm Hồ Chính không?"
"Có thể!" Mạc Bắc Hồ vội vàng gật đầu: "Ta đi tìm Hồ cô nương trước."
"Hồ cô nương?" Lão đạo sĩ lại hỏi: "Là ai nữa đây?"
"Phu nhân của Hồ Chính." Mạc Bắc Hồ cười nói: "Cũng là a tỷ của ta."
"Đều họ Hồ à?" Lão đạo sĩ cười gượng hai tiếng: "Trùng hợp vậy."
Mạc Bắc Hồ nghiêm túc gật đầu: "Ừm... khá là trùng hợp."
Lão đạo sĩ đi chậm lại một bước, ghé sát vào Tạ Hào nói nhỏ: "Gì mà đều họ Hồ, gì mà khá trùng hợp... Sợ rằng cả nhà đều là hồ ly tinh!"
Tạ Hào cười nhẹ một tiếng: "Ngài tưởng hồ ly tinh là cải thảo ngoài ruộng à? Mọc một phát là mọc cả lứa?"
"Cứ đến xem rồi nói."
Mạc Bắc Hồ dẫn theo bọn họ đến rìa thôn Duyên Hạ, tới một căn nhà gỗ nhỏ gần chân núi.
Mặc dù dù ngôi nhà này nằm trong nơi hẻo lánh, nhưng được xây dựng khá tươm tất -- đa số nhà trong thôn Duyên Hạ đều lợp mái tranh, nhà bọn họ ít ra còn là gỗ.
Tạ Hào đảo mắt nhìn quanh một vòng, nhìn thấy một nữ tử ăn mặc mộc mạc, nhưng dung mạo lại vô cùng phóng khoáng diễm lệ đang cho gà ăn.
Nàng bưng chậu thức ăn cho gà, miệng học tiếng gà "cục cục tác", mặt mày hiền dịu gọi bầy gà tới ăn, nhưng đàn gà lại xếp hàng ngay ngắn co rúm trong góc tường run bần bật, không một con nào dám bén mảng tới.
Tạ Hào: "..."
Lão đạo sĩ: "..."
"Cục tác cục tác, ăn đi, mau ăn đi." Nữ tử dường như tức giận, đột nhiên nhe răng, nện cái chậu xuống đất: "Ăn hay không! Không ăn thì lão nương đây xơi tái chúng mày bây giờ!"
Đàn gà lập tức bu lại, vừa run rẩy vừa ra sức mổ lấy mổ để thức ăn.
"Thế có phải ngoan hơn không." Nữ tử hài lòng mỉm cười, nghe thấy sau lưng có người gọi mình là "Hồ cô nương", bèn vội vàng quay người lại.
"Tiểu Hồ!" Nàng cười rộ lên càng thêm yêu kiều động lòng người, áo vải gai trên người cũng không che nổi vẻ diễm lệ: "Đây là... đệ thật sự mời được cứu binh tới rồi sao?"
"Vâng vâng!" Mạc Bắc Hồ lon ton chạy qua: "Hồ đại ca sao rồi ạ? Bọn đệ muốn hỏi huynh ấy vài chuyện."
"Đang tỉnh táo." Hồ cô nương vội vàng dẫn mọi người vào nhà, cười tủm tỉm nhìn Tạ Hào nói: "Ôi chao, tiểu đạo sĩ tuấn tú ở đâu ra thế này, thoạt nhìn thật khiến người ta..."
"Khụ khụ." Trong nhà vọng ra tiếng ho của nam tử.
Hồ cô nương lập tức đổi giọng: "...khiến người khác muốn giữ tròn nữ tắc!"
"Tiểu Hồ đệ vẫn chưa thành thân đúng không? Đệ phải cân nhắc thử xem."
Mạc Bắc Hồ ngơ ngác chỉ vào mình: "Đệ? Nhưng đệ là công..."
"Vào đi vào đi." Hồ cô nương không đợi y nói hết câu đã đẩy cửa nhà ra: "Mấy vị ngồi đi, tôi rót cho mấy vị chén canh gà."
"Canh gà?" Lão đạo sĩ ngẩn ra: "Bình thường không phải là rót trà sao?"
"Nhưng tôi không biết pha trà, tôi chỉ biết hầm canh gà thôi." Hồ cô nương đúng lý hợp tình nói: "Hơn nữa canh gà không ngon hơn trà à? Mấy vị cứ hỏi trước, tôi đi một lát rồi về ngay."
Mạc Bắc Hồ vẻ mặt chờ mong nhìn Tạ Hào: "Hỏi đi!"
Tạ Hào quan sát người đàn ông trên giường.
Người đàn ông thân hình cao lớn, khuôn mặt đoan chính, khí chất có phần cổ xưa, cũng có chút uy nghiêm, dù đang nằm trên giường bệnh nhưng thoạt nhìn vẫn rất có khí thế.
Mạc Bắc Hồ giải thích một câu: "Cách đây không lâu Hồ đại ca bị ngã một chút, trẹo chân, phải nằm trên giường tĩnh dưỡng."
Tạ Hào cười một tiếng hỏi đối phương: "Huynh là Hồ Chính?"
Hồ Chính gật đầu.
Tạ Hào đi thẳng vào vấn đề: "Huynh đã gặp cô nương mà viên ngoại muốn cưới rồi?"
"Gặp rồi." Hồ Chính trầm giọng đáp: "Các người đến đây để điều tra về cái ch*t của viên ngoại? Đừng tra nữa, huyện lệnh không cho tra."
"Ồ?" Tạ Hào hơi ngạc nhiên, cố tình hỏi: "Chẳng lẽ chân của huynh không phải là tự mình làm gãy?"
Hồ Chính im lặng, không trả lời.
"Là ta làm." Hồ cô nương đẩy cửa vào, bưng mấy bát canh gà, đưa cho Mạc Bắc Hồ một bát cực lớn, lúc này mới nói tiếp: "Gã viên ngoại đó ch*t rồi, huyện lệnh bảo do yêu quái làm, nhưng hắn không tin tà, cứ đòi đi tìm huyện lệnh để tra tiếp, ta sợ hắn xảy ra chuyện, nên đã đánh gãy chân hắn, bắt hắn phải ngoan ngoãn ở nhà đợi."
Tạ Hào: "…"
Lão đạo sĩ: "…"
"Đừng nhìn ta như vậy, ta cũng là vì mạng của hắn thôi." Hồ cô nương mân mê móng tay của mình: "Huyện lệnh kia là kẻ tâm ngoan thủ lạt, thật sự đã từng gi"t người.
"Muốn ta nói thì, gã bảo huynh đến giúp thứ viên ngoại chó má gì đó làm việc, chính là định bụng có chuyện xảy ra sẽ gi*t huynh, dù sao thì mấy năm nay huynh cũng gây cho gã không ít phiền phức.
Tạ Hào đầy hứng thú hỏi: "Hồ cô nương hà cớ sao lại nói lời này?"
"Cô nương kia cũng nào phải nữ nhi nhà bình thường." Hồ cô nương cười cong cả mắt: "Cô nương đó ta đã gặp qua, một đôi tay da mịn thịt mềm, móng tay hệt như ngó sen, đó là tiểu thư đài các mà nông hộ thương hộ bình thường đều không nuôi dưỡng được."
Tạ Hào nhìn nàng, cười hỏi: "Giống như tay của cô nương sao?"
"À." Hồ cô nương nghẹn họng.
Hồ Chính lại quan tâm đến một chuyện khác: "Nàng đã gặp cô nương đó khi nào?"
Hồ cô nương chột dạ nhìn sang nơi khác: "Chuyện, chuyện này…"
Mạc Bắc Hồ nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng nhắc nhở nàng: "Hay là khai ra đi?"
"Khai bao nhiêu đây?" Hồ cô nương khó xử: Không cẩn thận là sẽ khai ra hết đấy…
"Khai hết đi." Tạ Hào cười hòa nhã: "Dù sao cũng sắp biết hết cả rồi."
"Vị cô nương này, cô nương là hồ ly tinh đúng không?"
"A." Hồ cô nương: đại kinh thất sắc, vội vàng nhìn về phía Mạc Bắc Hồ: "Không phải bảo đệ đi tìm một giả đạo sĩ đạo hạnh không cao, không nhìn ra được hồ ly tinh đến sao?"
Mạc Bắc Hồ lắp ba lắp bắp: "Đệ đệ đệ đã nghe ngóng rồi mà! Nghe nói nhà bọn họ là giống đạo sĩ nhất!"
Lão đạo sĩ: "…"
Tạ Hào cười nhìn về phía Mạc Bắc Hồ: "Tiểu Hồ, cậu cũng là hồ ly tinh đúng không?"
Mạc Bắc Hồ kinh hãi mở to hai mắt.
Lão đạo sĩ vô cùng đắc chí, tự tin nhìn về phía Hồ Chính: "Vị bộ khoái này, ngài cũng là hồ ly tinh đúng không?"
Hồ Chính vẻ mặt ngơ ngác: "A?"
"Cái gì chứ." Hồ cô nương thở phào một hơi: "Hóa ra là đoán mò"
Tạ Hào mặt không cảm xúc nhìn về phía lão đạo sĩ, lão đạo sĩ gãi gãi đầu, ngại ngùng cười: "Đoán sai rồi sao? Không phải một ổ hồ ly tinh sao?"
Hồ cô nương bưng canh gà lên hớp một ngụm: "Thôi được, nếu các người đều đã biết rồi, vậy chúng ta có thể nói chuyện thẳng thắn hơn một chút."
"Hồ Chính vào phủ lớn của viên ngoại, phát hiện tân nương kia trong trạng thái bị người ta trói đến, lại hỏi nhà nàng ở đâu, đối phương nói -- mình là đại tiểu thư của Lang Gia Vương thị."
"Lão Hồ cảm thấy nàng ấy có khả năng cao là đang nói khoác, nhưng lại cảm thấy, ít nhất thì nàng chắc chắn không phải cô nương ghi trên hộ tịch, cho nên muốn đến tìm huyện lệnh đối chất."
"Ta sợ hắn xảy ra chuyện, nên tạm thời hạ chú cấm túc lên người hắn, thay hắn đến gặp vị đại tiểu thư kia."
Hồ cô nương cười cười giơ móng tay ra: "Lúc ta đến thì đang chuẩn bị động phòng, ta không thể nhìn nổi cái cảnh heo rừng vùi dập mỹ nhân như thế này, nên tát cho viên ngoại hai bạt tai ngất xỉu, sau đó thả người đi. Nàng ấy dập đầu lạy ta, ngàn ân vạn tạ rồi rời đi, lúc đó viên ngoại vẫn còn sống."
"Hồ đồ!" Hồ Chính nhíu chặt mày: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó ta đi luôn chứ sao." Hồ cô nương một hơi uống cạn bát canh gà, vô cùng đắc chí: "Giống như trong sách viết ấy -- Bốp bốp hai chưởng, heo viên ngoại ngất trước giường, phất tay áo về nhà, canh gà vẫn còn nóng!"
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Hào: hồ ly tinh các người...
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
