Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 135: Ngoại truyện 1 - Đạo sĩ và Hồ yêu (1)

“Dạo gần đây, thôn Duyên Hạ xảy ra một vài chuyện lạ, nghe nói là bị hồ yêu quấy phá.”   “Một gã say rượu về nhà thì nghe thấy tiếng phụ nữ thút thít khóc, tìm đến xem, thì ra là một mỹ nhân quần áo xộc xệch ngượng ngùng e thẹn, gã được người nọ cầu xin đưa về nhà, trong lúc mơ mơ màng màng thì bị đẩy xuống nước, chỉ thấy một tia sáng trắng chợt lóe mà qua.”   “May mắn gặp được hàng xóm thức dậy giữa đêm, nên mới không bị ch//ết đuối rồi trở thành vong hồn dưới nước, được người ta cứu lên.”   “Chỉ là người này giống như đã mất hồn mất vía, không biết sống ch*t mà muốn tìm mỹ nhân kia, rõ ràng đã bị mê hoặc tâm trí.”   “Lại có phú hộ trong trấn trên về quê cũ cưới vợ, tiệc rượu linh đình bày đến tận bình minh, ngày hôm sau lại bị người ta phát hiện, đã treo cổ ch*t ngay trước cổng lớn nhà mình, tân nương không biết tung tích, trong nhà trước sảnh để lại vết cào, lông trắng.”   Lão đạo sĩ mặt đầy nếp nhăn nghiêm trang gật đầu: “Như vậy xem ra, quả thật là hồ yêu làm loạn.”   “Nếu huyện lệnh nơi này đã sai người đến mời, con hãy thay sư phụ đi một chuyến vậy.”   “Không đi.” Người trẻ tuổi trước mặt ông đang bóp một cuốn văn thư, mặt như quan ngọc, biểu cảm uể oải, dù chỉ mặc một chiếc đạo bào mộc mạc, nhưng cử chỉ hành động lại có một loại khí chất con nhà thế gia quý phái không thể nói thành lời.   “Con!” Lão đạo sĩ trợn trừng mắt: “Người ta đã đến mời rồi!”   “Mời là ngài, đâu phải con.” Tạ Hào lật một trang sách trong tay: “Sao ngài không đi?”   “Khụ.” Lão đạo sĩ nhắm mắt lại, hắng giọng: “Ta là quan chủ! Người ta đến mời ta liền đi, như vậy còn ra thể thống gì!”   “Ồ--” Tạ Hào đọc sách vô cùng say sưa, qua loa có lệ đáp một tiếng, rồi không nói gì nữa.   “Con đang xem cái gì!” Lão đạo sĩ nghi hoặc đưa tay ra, đè vào cuốn sách trong tay hắn.   “Ôi!” Tạ Hào muốn ngăn cản, nhưng vẫn bị đối phương lấy sách đi.   “Hồ Duyên Ký”?” Lão đạo sĩ tức đến mức thổi râu trừng mắt: “Cái đồ vớ vẩn gì đây!”   “Cũng khá thú vị.” Tạ Hào nở nụ cười: “Là câu chuyện về một hồ yêu hóa thành mỹ nhân để báo ơn ân công.”   “Bại hoại gia môn!” Lão đạo sĩ đập mạnh cuốn sách lên án thư, vẻ mặt vô cùng đau đớn kéo cuốn sách về phía mình: “Con ít nhiều gì cũng là con cháu nhà huân quý, cho dù không để ý đến mặt mũi ta, cũng phải để ý đến gia phong Tạ gia của con...”   Tạ Hào nói tiếp: “Nếu chỉ có vậy, thì chẳng khác gì giấc mộng xuân của mấy gã nho sinh nghèo kiết hủ lậu.”   “Nó có chút đặc biệt.”   Lão đạo sĩ do dự một chút, vẫn hỏi hắn: “Đặc biệt như thế nào?”   Tạ Hào nhấn mạnh: “Hồ ly đó là công.”   Lão đạo sĩ: “...”   Bàn tay đang nắm cuốn sách của ông ấy buông lỏng ra.   “Hồ ly tinh công này hóa thành mỹ nhân tuy đẹp thì đẹp, nhưng lại là một nam tử hàng thật giá thật.” Tạ Hào xòe tay: “Ân công liền hỏi nó, có thể hóa thành nữ nhi rồi mới đến báo ân không.”   Lão đạo sĩ rõ ràng không muốn bận tâm đến những câu chuyện lung tung rối loạn này, nhưng vẫn không tự chủ được lắng nghe, không nhịn được nhỏ giọng nói thầm: “...Yêu cầu cũng thật nhiều.”   Tạ Hào cười một tiếng: “Hồ ly tinh công này cũng dễ nói chuyện lắm, nó đồng ý rồi.”   Biểu cảm của lão đạo sĩ càng thêm kỳ quái: “Nó đồng ý?”   Tạ Hào gật đầu: “Chỉ là...”   Lão đạo sĩ cười “hề hề” một tiếng: “Ta biết ngay còn có biến chuyển mà!”   “Chỉ là hồ ly tinh công nói, nó chưa từng thấy nữ nhi trông như thế nào, muốn hóa cho giống, vẫn cần có mẫu tham khảo.” Tạ Hào chống cằm: “Vị ân công táo bạo này muốn hồ ly tinh hóa thành một tiểu thư danh môn khuê các, cho nên nghĩ đủ mọi cách, dẫn nó lẫn vào yến tiệc của vương công.”   “Ai ngờ...”   Tạ Hào cười nhẹ một tiếng: “Tiểu thư danh môn khuê các cũng yêu mỹ nhân, bọn họ nhìn trúng con hồ ly tinh này, nhưng không có ai để tâm đến vị ân công kia, sau đó...”   Lão đạo sĩ truy hỏi: “Sau đó?”   “Sau đó ngài lấy sách của con đi rồi.” Tạ Hào tiếc nuối xòe tay: “Chưa đọc xong mà.”   “Thế nào? Câu chuyện này thú vị hơn cái gã say rượu và phú hộ mà ngài nói nhiều đúng không? Trong sách cũng có hồ ly tinh, muốn xem yêu quái cần gì phải chạy xa như vậy, xem sách là được rồi.”   Hắn vừa nói vừa muốn rút cuốn sách về, lại bị lão đạo sĩ ấn lại.   Lão đạo sĩ lắc lắc đầu: “Không được, lần này con nhất định phải đi.”   Tạ Hào nhướng mày: “Tại sao?”   Lão đạo sĩ nhẹ nhàng nhắm mắt: “Ta tính cho con một quẻ...”   Tạ Hào: “Xì.”   Lão đạo sĩ mặt không cảm xúc nhìn hắn.   “Ôi xin lỗi, ngài tiếp tục đi.” Tạ Hào nở nụ cười: “Chỉ là hiếm khi con nhìn thấy ngài giả thần giả quỷ như vậy, cảm thấy hơi mới lạ.”   Lão đạo sĩ: “...”   Mắt thấy hắn rõ ràng không ăn một bộ này, lão đạo sĩ liền đạp chân bắt đầu chơi xấu: “Vậy con nói xem tại sao con không đi? Bình thường chẳng phải con rất thích xem náo nhiệt à? Ta đã nhận công việc này rồi mà!”   “Nhàm chán.” Tạ Hào thiếu hứng thú: “Lời ma quỷ của gã say rượu không đáng tin, lại không có bằng chứng xác thực gì, e rằng bởi vì sau này nghe nói đến chuyện hồ yêu, muốn giở chiêu trò nên cố ý gán ghép hai chuyện lại với nhau...”   Lão đạo sĩ cau mày: “Ý con là, gã say rượu kia đang nói dối?”   “Cũng không nhất định.” Tạ Hào cười nhẹ một tiếng: “Nói không chừng gã đã nói đến mức chính mình cũng tin rồi.”   “Còn về chuyện phú hộ đón dâu... khả năng càng nhiều hơn, điều kiện không đủ, không dễ suy luận, nhưng mà, ít nhất con có thể bịa ra một trăm loại giải pháp không liên quan đến hồ yêu.”   “Chuyện như thế này ngài tìm một bộ khoái là được rồi, tìm đạo sĩ làm gì?”   *Bộ khoái () là thuộc hạ của quan huyện, làm công việc tương tự cảnh sát hình sự thời xưa: bắt trộm cướp, hung thủ, nghi phạm, tuần tra, giữ gìn trật tự trong huyện, hỗ trợ quan lại khi thẩm án,...   “Hợp lý.” Lão đạo sĩ khẽ gật đầu: “Nhưng tiểu bộ khoái kia sợ yêu quái.”   “Sợ yêu quái?” Tạ Hào cười như không cười ngẩng đầu lên: “Sợ yêu quái còn làm bộ khoái cái gì?”   “Bộ khoái không thường xuyên tiếp xúc với yêu quái, cũng không phải sợ người ch*t thì không thể làm bộ khoái.” Lão đạo sĩ đúng tình hợp lý nói: “Con ra ngoài cửa liếc mắt một cái, tiểu bộ khoái kia còn đang đợi ở bên ngoài, đợi con cùng y quay về phá án.”   “Ở ngoài cửa?” Tạ Hào càng thêm kinh ngạc, khó hiểu nhìn lão đạo sĩ.   Lão đạo sĩ hắng giọng: “Con nhìn y một cái, sẽ biết thôi.”   Tạ Hào cũng không chần chừ, đứng dậy bước ra khỏi đạo quán, đang định tự mình từ chối vị bộ khoái kia.   Sau đó hắn nhìn thấy tiểu bộ khoái đang đứng ngoài quán.   Tạ Hào: “...”   Lão đạo sĩ cười ha hả theo ra ngoài, nháy nháy mắt với hắn: “Thế nào, không dễ từ chối đúng không?”   Ông ấy thổn thức một tiếng: “Một mỹ nhân như vậy, sao lại đi làm bộ khoái?”   Tạ Hào nhìn ông ấy một cái thật sâu, quay đầu bước ra khỏi cổng quán.   Lão đạo sĩ đang cười tự đắc, đã nghe thấy Tạ Hào mở miệng cười: “Các hạ chính là bộ khoái của thôn Duyên Hạ? Thật không may, tôi vừa tính một quẻ, tính ra chuyện này tuyệt đối không liên quan đến hồ yêu, cho nên, không cần phải tìm người...”   “Ôi dào!” Lão đạo sĩ vỗ đùi: “Dầu muối không ăn!”   “Ngài tính ra à?” Tiểu bộ khoái hơi hơi mở to mắt, giống như nhớ ra chuyện gì mà tự giới thiệu: “Ta, ta tên là Mạc Bắc Hồ, đạo trưởng, ngài thật sự tính ra chuyện này không phải do hồ ly tinh làm à?”   Cũng không biết tại sao, trên mặt cậu mang theo sự vui mừng rõ ràng.   Tạ Hào nhướng mày, đang muốn cân nhắc ý của đối phương thì nhìn thấy người đến kéo tay mình: “Thật tốt quá! Ngài quả nhiên là thần tiên có tài nghề! Đạo trưởng, xin ngài nhất định phải đi cùng ta một chuyến!”   “Thật không dám giấu giếm, huyện lệnh không muốn điều tra vụ án này nữa, ông ta muốn đổ hết tội lên đầu hồ ly tinh...”   Tạ Hào nhìn y nắm chặt tay mình, trầm ngâm nói: “Chuyện này thì hợp lý.”   “Hoá ra là quan huyện hy vọng đây là hồ yêu làm...”   Hắn cười nhìn về phía Mạc Bắc Hồ: “Cho nên, cậu giàu lòng chính nghĩa, muốn trả lại sự thật cho người ch*t, cho nên lặn lội ngàn dặm chạy đến tìm chúng ta ra tay?”   Chuyện này ngược lại khiến hắn phải lau mắt mà nhìn.   Hắn vốn dĩ tưởng rằng tiểu bộ khoái này không quá đáng tin cậy, là một kẻ xinh đẹp ngốc nghếch sợ yêu quái, không ngờ y cũng có chút khí phái.   Mạc Bắc Hồ sững sờ một chút, lắp bắp nói: “Cái này, cái này...”   “Ta chỉ cảm thấy, người bị oan ức, không, hồ bị oan ức, cũng rất đáng thương.”   c** nh* giọng nói thầm: “Y rõ ràng không làm gì cả, lại phải gánh tội danh thay cho người khác.”   Tạ Hào hơi hơi nheo mắt lại: “Cậu...”   Mạc Bắc Hồ giật mình, vội vàng đổi lời: “Hơn nữa, lúc ta đến đã điều tra được một vài tình huống, gã say rượu kia, phú hộ kia, đều... có chút vấn đề, không phải là người tốt.”   Tạ Hào có chút hứng thú: “Nói nghe xem một chút?”   “Gã say rượu đó là một thợ săn, ngày thường luôn lên núi săn bắn, chưa từng thành hôn, nhưng trong phòng lại có không ít đồ vật của nữ tử.” Mạc Bắc Hồ nhíu mày, hai tay khoanh trước ngực nói: “Đồ của những nữ tử khác nhau.”   “Gã giải thích đó là đồ của cô nương trong lầu xanh, nhưng hỏi gã thường xuyên đến lầu xanh nào, gã nói sợ người khác nhìn thấy nên thường đến lầu xanh trong trấn trên --- nhưng trấn trên căn bản không có lầu xanh!”   “Ừm...” Tạ Hào xoa cằm: “Có hơi kỳ lạ.”   “Đúng không?” Thấy hắn phụ họa, Mạc Bắc Hồ hai mắt sáng rực, vội vàng nói tiếp: “Còn nhà phú hộ kia! Ông ta đã rời khỏi thôn Duyên Hạ từ lâu, ngày thường cũng không về thôn, lần này đột nhiên trở lại, còn dẫn theo một cô nương nói là về quê thành hôn.”   “Ta đã hỏi thăm rồi, không ai biết ông ta cưới cô nương nhà ai, còn có người nói, ông ta buôn bán ở ngoài từ nhỏ, đã từng thành hôn rồi, nhưng lần thành hôn này lại dùng nghi thức cưới vợ, chứ không phải nạp thiếp...”   Tạ Hào phối hợp gật đầu: “Có vấn đề.”   “Đúng vậy!” Mạc Bắc Hồ liên tục gật đầu: “Vô cùng có vấn đề!”   “Vậy thì...”   Tạ Hào nở nụ cười: “Nếu đã như vậy, hòa bình của thôn Duyên Hạ hoàn toàn dựa vào tiểu bộ khoái Tiểu Hồ ra tay bảo vệ rồi!”   Hắn vui mừng vỗ vỗ bả vai Mạc Bắc Hồ: “Ta tin rằng, có tiểu bộ khoái giàu lòng chính nghĩa, tư duy nhanh nhạy như cậu ở đây, nhất định có thể tìm ra sự thật, trả lại sự trong sạch cho thôn Duyên Hạ!”   Mạc Bắc Hồ ngơ ngác nhìn hắn thoải mái xoay người trở về đạo quán, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.

Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 135: Ngoại truyện 1 - Đạo sĩ và Hồ yêu (1)
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...