Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 134: Hoàn chính văn
Cuối năm.
Trời trở lạnh, thành phố A đổ một trận tuyết thật lớn, nhà Tạ Hào bị tuyết phủ lên một tầng dày.
Mạc Bắc Hồ không chịu được cám dỗ, hóa thành nguyên hình dẫn theo Khả Khả lăn lộn đùa nghịch trong tuyết, dính tuyết lên đầy người rồi thì vui tươi hớn hở chạy tới bôi đầy người Tạ Hào.
Tạ Hào bất đắc dĩ nhìn những bông tuyết trên người mình, rồi cam chịu nằm xuống nền tuyết cười.
Mạc Bắc Hồ phấn khích nhảy nhót một chút: “Tạ Hào Tạ Hào! Chúng ta chơi ném tuyết đi!”
Tạ Hào chậm rãi quay đầu nhìn cậu: “Có phải tôi đã làm chuyện xấu nào không?”
“Không có mà.” Mạc Bắc Hồ lại biến về hình người, chống tay trên người hắn nhìn hắn: “Sao lại nói như vậy.”
Tạ Hào mắt đầy ý cười: “Tôi tưởng rằng em đang định nhân cơ hội đánh ch*t tôi nên mới muốn chơi ném tuyết với tôi.”
“Cái gì chứ!” Mạc Bắc Hồ tức giận vỗ một nắm tuyết vào trên mặt hắn, vỗ vỗ mông đứng dậy: “Khả Khả, chúng ta đi chơi!”
“Gâu gâu gâu!” Đuôi Khả Khả gần như quay thành chong chóng, trước khi đi theo Mạc Bắc Hồ, nó còn không quên cào thêm một nắm tuyết lên người Tạ Hào.
Tạ Hào: “...Nếu để mẹ tôi biết em cứ để nó chạy loạn trong tuyết như vậy, bà ấy chắc chắn sẽ tức giận.”
-- Lão Tạ mấy năm gần đây đã có tuổi, có triệu chứng phong thấp từ sớm, nhất là mùa đông ở thành phố A vừa lạnh vừa ẩm, càng khiến người ta không chịu nổi. Cho nên, cứ vào đông, Triệu Vân Khởi lại dẫn Tạ Chấn Phong cùng nhau đi nghỉ mát ở nơi ấm áp để tránh rét.
Ban đầu định đưa cả Khả Khả cùng đi, nhưng Khả Khả trước nay không thích ngồi máy bay, Tạ Hào nói Tết năm nay không muốn đi chơi đâu, định ở lại thành phố A, nên đã để chó con lại cho hắn chăm sóc.
Vừa hay, bản Khả Khả... không đúng, bản chó cũng rất thích Mạc Bắc Hồ, ngày nào cũng ngoáy tít đuôi lon ton theo sau cậu, ngoan đến thái quá.
Mạc Bắc Hồ nghe Tạ Hào nói vậy, có chút chột dạ quay đầu lại nhìn thoáng qua Khả Khả một cái, nhỏ giọng thương lượng với hắn: “Vậy anh đừng để dì ấy biết mà.”
“Ừm--” Tạ Hào nheo mắt lại, dường như đang cân nhắc.
Mạc Bắc Hồ nghĩ nghĩ, đào một nắm tuyết từ dưới đất lên, dùng sức n*n b*p, vo thành một viên tròn ủm rồi đưa cho hắn: “Cái này tặng anh.”
Tạ Hào đánh giá một lượt, khó hiểu hỏi: “Cái gì vậy?”
“Chỗ các em cũng ăn bánh trôi lúc Tết nhất à?”
Mạc Bắc Hồ: “...Đây là hồ ly!”
“Ôi--” Tạ Hào bừng tỉnh đại ngộ: “Nhìn kỹ thì thật sự khá giống em...”
Mạc Bắc Hồ bụm miệng hắn lại.
Tạ Hào nằm trên nền tuyết, ngả vào trong lòng Mạc Bắc Hồ, cò kè mặc cả với cậu: “Hôn một cái, hôn một cái thì tôi sẽ không nói cho mẹ biết.”
Đối với Mạc Bắc Hồ, thật ra hôn môi không có ý nghĩa gì đặc biệt, cũng không phải mớm thức ăn.
Nhưng người ta thích, vậy cũng không còn cách nào.
Cậu miễn cưỡng gật đầu: “Được rồi, hôn một cái.”
Tạ Hào nhìn thấy cậu đồng ý dễ dàng như vậy, lại giở trò ăn vạ đòi tăng giá: “Mỗi ngày một cái.”
Mạc Bắc Hồ gật gật đầu: “Biết rồi.”
Tạ Hào nhắm mắt lại: “Mỗi ngày sáng trưa chiều...”
Mạc Bắc Hồ trực tiếp nhét tuyết vào trong miệng hắn.
“Phì!” Tạ Hào vội vàng bò dậy, Mạc Bắc Hồ nhanh chóng gọi Khả Khả bỏ chạy: “Đi mau Khả Khả!”
“Đứng lại!” Tạ Hào buồn cười đuổi theo cậu vòng quanh cửa sổ sát đất, cách khung cửa sổ hỏi cậu: “Em thật sự không định đi nghỉ phép à? Tôi biết em không sợ lạnh, không cần đến nơi ấm áp, nhưng tôi tưởng em sẽ rất thích được đi chơi.”
Giống như lần đi sưu tầm phong tục du lịch tự lái lần trước, Mạc Bắc Hồ trông có vẻ rất thích.
“Sau này đi cũng được,” Mạc Bắc Hồ bám vào khung cửa: “Bây giờ em muốn ở lại đây thêm một chút.”
“Sau này chúng ta cũng sẽ rời đi thôi, tranh thủ lúc này ở lại thêm một chút đi.”
Tạ Hào khựng lại, cười chuyển đề tài: “Ừm, vậy thì ở lại thêm một chút.”
“Không ít người có nhà ở thành phố A, đến lúc đó có thể gọi bọn họ qua chơi, ôi, đúng rồi, em chưa từng gặp Chúc Thanh Y phải không? Dì ấy cứ muốn gặp em, mãi không tìm được cơ hội, lần này nghỉ ngơi dì ấy nói muốn rủ em cùng chơi board game -- đừng lo lắng, dì ấy cũng không thông minh lắm, hoàn toàn không giỏi chơi mấy trò cần động não này đâu, trước nay luôn là kiểu dở tệ nhưng lại nghiện chơi.”
Mạc Bắc Hồ hơi hơi há miệng: “Cũng không thông minh?”
“Đúng vậy,” Tạ Hào bất động thanh sắc lấp l**m: “Giống như Lộ Trưng, cũng không thông minh.”
Mạc Bắc Hồ miễn cưỡng xem như hắn qua cửa, khẽ gật đầu, tò mò hỏi: “Bà ấy đã nghỉ phép rồi à?”
Thật ra Mạc Bắc Hồ cũng sắp nghỉ phép rồi, hiện tại cậu chỉ còn lại một công việc -- là một lễ trao giải điện ảnh cuối năm, nghe nói sẽ có phần thưởng.
Lão Đặng đã lén lút tìm bọn họ nói chuyện vài lần, bày tỏ một suy nghĩ.
được chiếu quá muộn, vốn dĩ dựa theo truyền thống, bộ phim này nên được tính vào số liệu của năm sau, chẳng qua thành tích của nó lại tốt một cách bất ngờ, bởi vì danh tiếng lan truyền tốt, số liệu trên mạng quá xuất sắc, bộ phim này qua một thời gian còn phải được chiếu lại trên đài truyền hình một lần nữa.
Cả năm nay, khó có bộ phim nào khác có thể vượt mặt được .
Cho nên, ban tổ chức Lễ trao giải điện ảnh đã liên hệ với đạo diễn Đặng, hy vọng đưa vào đề cử của năm nay. Còn về năm sau thì...
Thì mong rằng năm sau đạo diễn Đặng có thể tái tạo vinh quang một lần nữa.
Trước kia đạo diễn Đặng đã quen thuộc với tiến độ phim điện ảnh mấy năm mới ra một tác phẩm, giờ lại bị các bên thúc giục quay tác phẩm tiếp theo, suýt chút nữa lại rơi vào trạng thái sáng tác vội vàng như lửa đốt.
Và chuyện đạo diễn Đặng tìm từng người bọn họ nói chuyện, chủ yếu cũng bởi vì, theo xu hướng này, đoàn phim bọn họ rất có hy vọng nhận được vài đề cử giải thưởng, mạnh dạn hơn nữa, còn có thể có hy vọng giật giải.
Nhưng đạo diễn Đặng cũng sợ kỳ vọng quá lớn vào các diễn viên, ngược lại sẽ gây áp lực cho bọn họ, cho nên nói chuyện vô cùng hàm súc.
Chỉ tiếc là bản thân ông ấy vốn không giỏi che giấu cảm xúc này, ngay cả Mạc Bắc Hồ và Lộ Trưng cũng có thể nhìn ra.
Xem ra, đạo diễn Đặng mới là người căng thẳng nhất.
Lộ Trưng, Mạc Bắc Hồ, Phó Hoan, Thi Hiểu Mạn lập một nhóm chat nhỏ, cùng nhau bàn bạc, nếu đến lúc đó đoàn phim không được giải, bọn họ sẽ cùng nhau gửi cho đạo diễn Đặng một cái cờ thưởng.
Ban đầu Phó Hoan đề nghị tặng đạo diễn Đặng lá cờ “Đạo diễn xuất sắc nhất”, nhưng Lộ Trưng đã đưa ra ý kiến phản đối.
Lộ Trưng xòe tay: “Cái người Đặng Chí Cương này đôi khi có chút ngang bướng cố chấp, thích xoáy sâu vào chi tiết nhỏ, mấy người chúng ta phong ông ấy là ‘Đạo diễn xuất sắc nhất’ ông ấy cũng sẽ không nhận đâu.”
“Đổi cách nói khác đi, ví dụ như ‘Đạo diễn hợp khẩu vị Lộ Trưng nhất’ thì có lẽ ông ấy có thể chấp nhận.”
“Hợp lý.” Thi Hiểu Mạn trầm ngâm: “Thế tôi mang một lá ‘Đạo diễn điện ảnh quay phim truyền hình giỏi nhất’ thì sao?”
“Không tồi không tồi!” Phó Hoan liên tục gật đầu: “Hay tôi mang cái ‘Ân sư của Phó Hoan’ nhỉ? Lão Đặng có biết là tôi đang đùa không ta?”
Mạc Bắc Hồ mờ mịt nhìn ngang nhìn dọc: “Mỗi người còn phải khác nhau nữa sao? Tui cứ tưởng mọi người cùng nhau...”
“Cũng được.” Lộ Trưng cảm thấy như vậy cũng không tệ: “Chúng ta cùng nhau làm một cái siêu to khổng lồ.”
...
Lễ trao giải điện ảnh
Ngày diễn ra lễ trao giải điện ảnh.
Mạc Bắc Hồ thay sang một bộ tây trang màu xám bạc, tóc được chải chuốt ra sau gáy, lúc không cười thì trông tinh xảo như một búp bê, bởi vì quá mức xinh đẹp nên ngược lại lộ ra sự xa cách, khiến người khác không dám lại gần.
Cậu bước xuống xe, tiến vào trong tầm nhìn của camera, nhìn thấy có người ở hai bên thảm đỏ gọi tên mình, nâng mắt lên nở một nụ cười rạng rỡ như thường lệ, trong nháy mắt đã phá vỡ tầng vỏ bọc giả tạo kia, biến thành Tiểu Hồ xinh đẹp mang theo chút ngốc nghếch mà mọi người quen thuộc.
Cậu chụp ảnh xong thì đứng tại chỗ đợi một lát, đợi Lộ Trưng, Tô Tiểu Ngọc, Lý Mộng Dao và vài diễn viên của giải trí Thiên Hỏa lần lượt tiến vào, cùng mọi người chụp ảnh trước phông nền, mới cùng nhau bước vào hội trường.
Vào trong hội trường, mọi người liền tách ra, mỗi người tự tìm đoàn phim của mình ngồi xuống.
Mạc Bắc Hồ đang định ngồi xuống cùng Lộ Trưng, thì nhìn thấy Lý Mộng Dao đi theo Tô Tiểu Ngọc, ánh mắt trông mong nhìn Mạc Bắc Hồ: “Tiểu Hồ không ngồi với bọn em ạ?”
“Chúng ta vẫn chưa được chiếu mà.” Tô Tiểu Ngọc vỗ vai cô ấy: “Lần này chỉ đưa em đến xem náo nhiệt, lộ mặt một chút, cứ để cậu ấy ngồi bên kia đi, bên bọn họ chắc có cơ hội giật giải lớn nhất đấy -- Em nhìn xem, Hứa Giao Quân bên kia cũng đang nhìn Tiểu Hồ kìa, nhưng cũng không nói gì.”
Cậu ấy khựng lại một chút, nhắc nhở Mạc Bắc Hồ: “Cậu không ngồi bên đó thì cũng phải qua chào hỏi một tiếng.”
“Được!” Mạc Bắc Hồ đang định đi qua đã bị Lộ Trưng gọi lại.
“Này, này!” Lộ Trưng nhét cho cậu hai quả quýt: “Đứa nhỏ này cũng không thể đi tay không qua đó được chứ, mang theo cái này đi.”
Mạc Bắc Hồ mặt mày khó hiểu, đút hai quả quýt vào trong túi, chạy sang chỗ Hứa Giao Quân, gặp được Bạch Gia Trình, Liên Vũ Tình, Hạ Phong Khinh đã lâu không gặp.
Hứa Giao Quân cười chào hỏi cậu, nói hai câu xong, đầu óc mơ hồ nhận lấy hai quả quýt mà cậu nhét qua, khó hiểu trao đổi ánh mắt với diễn viên bên cạnh đang nhịn cười.
Mạc Bắc Hồ liền vui vẻ chạy về đoàn phim của mình, vừa quay đầu lại, phát hiện Tạ Hào không biết đã đến từ lúc nào, đang ngồi trên ghế bên cạnh cậu.
“Ôi.” Lộ Trưng cười chế nhạo hắn: “Anh lấy thân phận gì mà vào đây đấy?”
Tạ Hào đúng tình hợp lý dựa vào Mạc Bắc Hồ: “Người nhà.”
“Anh vẫn nên nói là nhà đầu tư đi.” Lộ Trưng trợn trắng mắt một cái: “Sẽ không khiến người khác muốn đấm anh.”
Tạ Hào cười khẽ một tiếng, nhướng mày nhìn mặt bàn: “Sao bàn mọi người lại ít quýt thế?”
“Vừa nãy bảo Tiểu Hồ mang đi tặng bên Hứa Giao Quân rồi.” Lộ Trưng xua xua tay: “Làm gì?”
“Chậc.” Tạ Hào đảo mắt: “Anh không biết khẩu vị Tiểu Hồ thế nào à? Còn lấy đồ ăn đi tặng người khác.”
“Thì cũng không thể để đứa nhỏ tay không mà qua đó được.” Lộ Trưng xòe tay: “Cậu nói xem ở đây còn cái gì có thể tặng được?”
Tạ Hào rút một bông trong lọ hoa trên bàn ra, nhìn một cái: “Hoa hồng... thôi bỏ đi, vẫn là quýt vậy.”
“Thật ra tôi còn mang theo chút hạt dưa.” Lộ Trưng đột nhiên hắng giọng: “Chỉ là thấy mọi người ăn mặc tươm tất như thế này, có hơi ngại lấy ra.”
“Lấy ra đi.” Thi Hiểu Mạn khuyến khích hắn ta: “Anh cũng đã mang theo rồi -- làm thế nào mà nhét vào được vậy?”
Lộ Trưng cảnh giác nhìn ngang nhìn dọc, sau đó móc ra một gói nhỏ hạt dưa từ ngực bộ tây trang: “Mang gói nhỏ thôi, mang gói lớn người ta lại tưởng cơ bắp ngực tôi dài thêm hai dặm nữa.”
“Mỗi người chia một chút vậy, ăn tiết kiệm thôi.”
Phó Hoan lần đầu tiên tham gia hoạt động như thế này, vốn dĩ còn đang nơm nớp lo sợ có chút kích động, giờ lại không nhịn được há miệng, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía bọn họ: “Chúng ta, chúng ta thật sự ăn luôn?”
Mấy người bọn họ ồn ào nhốn nháo ở bên dưới, hoàn toàn làm lơ người dẫn chương trình đang nghiêm túc giới thiệu lời mở đầu trên sân khấu.
Phóng mắt nhìn xung quanh, người không cười duyên dáng đoan trang trước camera, có lẽ cũng chỉ có bàn bọn họ đây.
“Đúng vậy.” Tạ Hào phụ họa: “Lát nữa camera đảo qua, mọi người lại đang ngồi cắn hạt dưa ở đây à? Cũng quá kỳ cục đi?”
Lộ Trưng có chút ngạc nhiên, không ngờ hắn lại là người đưa ra dị nghị: “Thế anh không ăn? Anh cũng không cho Tiểu Hồ ăn luôn?”
“Tôi nói là cắn hạt dưa lúc này chướng tai gai mắt.” Tạ Hào đưa tay ra: “Có thể dùng tay tách ra mà.”
“Anh không biết sao? Chỉ cần dùng tay bóp một cái là mở ra rồi.”
Trên sân khấu đã chuyển sang phân đoạn đề cử, lúc này ban tổ chức còn muốn kéo dài sự chờ đợi, camera lần lượt lướt qua các ứng cử viên, kéo đủ sự hồi hộp.
Mạc Bắc Hồ đang bóp hạt dưa cùng Tạ Hào thì đột nhiên nghe thấy tên mình, vô cùng mờ mịt ngẩng đầu lên hỏi: “Đến chúng ta rồi?”
“Không phải chúng ta, là cậu!” Đạo diễn Đặng dở khóc dở cười: “ đã đề cử cậu giải Diễn viên mới xuất sắc nhất! Đi, mau sang bàn Hứa Giao Quân!”
Mạc Bắc Hồ giật mình, khi camera quét qua thì vội vàng nhanh nhẹn chạy sang bàn của Hứa Giao Quân, trong tay còn bóp một hạt dưa.
Hứa Giao Quân đang ưu nhã quay đầu cười với cậu, vừa đúng lúc thấy hạt dưa đã tách vỏ trong tay cậu, nhất thời không kiểm soát được biểu cảm trên mặt, khóe miệng run rẩy một chút.
Mạc Bắc Hồ nhìn thấy biểu cảm của hắn, vội vàng đưa hạt dưa kia cho hắn ta: “Anh ăn đi.”
“Bọn họ nói không thể tay không mà tới.”
Hứa Giao Quân: “...Nhìn camera trước đã.”
Mạc Bắc Hồ lúc này mới quay đầu nhìn về phía camera, nở một nụ cười rạng rỡ.
Lần này chỉ là một đề cử, người cuối cùng giành được giải thưởng này, chính là một nữ diễn viên trẻ khác.
Khi đối phương lên sân khấu phát biểu cảm nghĩ nhận giải, ống kính còn lần lượt quét qua vài vị diễn viên khác được đề cử, mọi người đều lịch sự nở nụ cười chúc phúc -- trừ Mạc Bắc Hồ.
Cậu đang ăn hai quả quýt vừa mới tặng đi.
Giải quyết xong nhạc đệm nhỏ bên này, tiện tay cuỗm theo hai quả quýt, Mạc Bắc Hồ đúng tình hợp lý nói: “Tui cho mọi người hai quả, mọi người cũng cho tui hai quả, rất hợp lý mà.”
Trước khi Hứa Giao Quân kịp phản ứng lại, cậu đã mang theo chiến lợi phẩm nhận được đi về bàn bên kia,
“Phải, hai quả hai quả, hình như rất hợp lý.” Hứa Giao Quân cúi đầu nhìn đĩa trái cây trên bàn: “Nhưng sao bây giờ lại thiếu bốn quả?”
Bạch Gia Trình bất đắc dĩ cười cười: “Bởi vì cậu ấy đã ăn hai quả ở đây rồi.”
Hứa Giao Quân: “...”
Bọn họ đợi một lát, cuối cùng cũng đợi được hạng mục thuộc về -- Giải phim truyền hình được yêu thích nhất năm.
Mấy người bọn họ hớn hở vây quanh Lão Đặng, cùng ông ấy tiến lên sân khấu nhận giải, Lộ Trưng vừa giơ tay, lại rút ra một tấm vải nhung từ trong ngực bộ tây trang -- là một cờ thêu đã rút trục cuốn.
Trên đó viết— “Gửi Vị Vua Sau Màn Truyền Kỳ Của Thành Phố Tội Ác -- Đặng Chí Cương”.
Đạo diễn Đặng vốn dĩ đang định nói một bài phát biểu nghiêm túc đúng mực, kết quả xách theo cờ thưởng kia, bản thân ông ấy cũng có chút không kiểm soát được biểu cảm.
Mạc Bắc Hồ đứng trên sân khấu cười ngây ngô.
Ánh đèn sân khấu rực rỡ, ánh đèn ấm áp chiếu xuống, mỗi người đều lấp lánh tỏa sáng, khiến cậu nhớ đến con vịt quay được đèn ấm chiếu vào.
Cậu nâng mắt nhìn xuống phía dưới sân khấu, tìm thấy Tạ Hào trong đám đông, không hiểu sao lại có chút ngứa ngáy trong lòng, muốn nhún nhảy vẫy tay nói với hắn: “Tạ Hào, nhìn em có giống một con vịt quay không--”
Gần đây cậu rất thích vịt quay.
Cũng rất thích bọn họ.
Nếu Tạ Hào cũng thích vịt quay thì tốt rồi.
---
Âm thanh náo nhiệt, yến tiệc xa hoa với ánh đèn chớp động kết thúc, Mạc Bắc Hồ theo chỉ dẫn của hệ thống, đi đến khu vườn trên không ở tầng cao nhất của khách sạn.
Cậu đột nhiên có một loại linh cảm, một loại linh cảm về chuyện sắp phải chia lìa.
Sau khi kết thúc không lâu, giá trị tình yêu của cậu đã vượt qua mức mười triệu.
-- Theo thỏa thuận ban đầu, A Thống đã đến lúc phải rời đi, để tận hưởng kỳ nghỉ của mình rồi.
Cậu vừa mới đẩy cửa lên lầu, một tấm vải đột nhiên rơi xuống trước trán, cậu mang theo một chút mờ mịt gạt nó ra, phát hiện trên đó viết -- “Đồng chí Mạc Bắc Hồ, Diễn viên xuất sắc nhất trong lòng Đồng Hi và Tạ Hào”.
Mạc Bắc Hồ ngẩn người, không nhịn được nở nụ cười: “Sao mọi người lại nghĩ giống bọn tui vậy! Hai người cũng làm cái này nữa?”
“Đúng vậy, ai có thể ngờ được chúng ta lại nghĩ giống nhau chứ.” Tạ Hào bất lực xòe tay: “Em có biết lúc tôi nhìn thấy các em mở cờ thưởng kia trên sân khấu, tôi căng thẳng đến mức nào không? Tôi còn tưởng các em mang cờ thưởng tôi chuẩn bị lên luôn rồi.”
“Hề hề.” Mạc Bắc Hồ ôm cờ thưởng bằng hai tay, trân trọng ôm vào lòng, nhìn về phía hệ thống đang mỉm cười nhìn cậu, trông có vẻ hơi yên tĩnh.
“Chuyện sau này, tôi đều đã sắp xếp ổn thỏa rồi.” Hệ thống nở nụ cười: “Đều đã dặn dò Tạ Hào rồi, tôi sẽ không lặp lại với cậu nữa, không thì lại thành ra tôi lải nhải quá.”
“A Thống.” Mạc Bắc Hồ lưu luyến không rời mà nhìn nó.
“Được rồi được rồi.” Hệ thống nở nụ cười, hai tay chống hông: “Mặc dù đã xảy ra rất nhiều ngoài ý muốn, gặp phải rất nhiều vấn đề khó khăn, nhưng, Tiểu Hồ, nhờ có cậu, tôi đã tạo ra kỷ lục hoàn thành KPI công việc sớm nhất rồi! Giải thưởng xuất sắc nhất của kỷ nguyên này cũng rất có hy vọng!”
Nó không cho Mạc Bắc Hồ cơ hội mở miệng, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, tiếp tục nói: “Tôi phải đi rồi Tiểu Hồ, công việc và kế hoạch nghề nghiệp của cậu, tôi đều đã viết sắp xếp chi tiết, chỉ cần dòng thời gian của thế giới này không có biến động quá lớn, bản kế hoạch này sẽ không cần thay đổi.”
“Không có bữa tiệc nào không tàn, những lời buồn bã tôi sẽ không nói nữa--”
Mạc Bắc Hồ giơ đồ vật trong tay lên trước mặt nó, hệ thống đang một tiếng trống làm tinh thần hăng hái nghẹn lại.
“Tui biết.” Mạc Bắc Hồ mỉm cười nhìn nó: “Bọn tui đã chuẩn bị quà cho cậu.”
“Cái này là lịch ngày của Thiên Hỏa, sau đó Tạ Hào giúp tui in một bản độc quyền của chúng ta, cái này là vịt quay, trái cây, đồ ăn vặt... Tui biết cậu không thích ăn uống lắm, nhưng đi nghỉ mát thì không thể thiếu những thứ này đúng không? Còn đây là ảnh chụp chung của chúng ta, đây là thành quả tui học chụp ảnh gần đây! Còn có...”
Cậu nhét vào tay nó một túi lớn đầy những thứ linh tinh đã chuẩn bị sẵn, lưu luyến không rời nói: “Hãy tận hưởng kỳ nghỉ của cậu nhé! Cậu là A Thống tốt nhất trong lòng tui!”
Nụ cười trên mặt hệ thống từ từ biến mất, nó không nhịn được “oa” một tiếng khóc lớn: “Tiểu Hồ -- tôi hơi không nỡ xa cậu -- ”
“Cậu nhất định phải hạnh phúc nha! Tôi sẽ ở ngàn dặm xa xôi thỉnh thoảng lén lút dùng quyền hạn nhìn cậu! Huhu đừng để bị người xấu lừa gạt! Nếu thật sự gặp nguy hiểm thì cứ ăn thịt người ta rồi trốn vào rừng sâu đi--”
Tạ Hào không nhịn được cười: “Đã bắt đầu nói hươu nói vượn rồi.”
Hệ thống hít hít mũi, mắt trông mong nhìn Mạc Bắc Hồ: “Tôi không thể chần chừ nữa, Tiểu Hồ.”
“Tôi phải đi rồi...”
Cuối cùng nó lặp lại một lần nữa: “Cậu nhất định phải hạnh phúc nha!”
Tạ Hào và Mạc Bắc Hồ đứng cạnh nhau, mỉm cười gật đầu với nó, cuối cùng hệ thống bình yên nhắm mắt lại, rút khỏi cơ thể này, sau đó--
“Đồng Hi” liền ngã thẳng đơ xuống.
“Này!” Tạ Hào có chút trở tay không kịp: “Sao lại thế này?”
Mạc Bắc Hồ lưu luyến không rời nhìn lên bầu trời: “Nó đi rồi.”
“Không phải...” Tạ Hào hiếm khi lộ ra vẻ mặt hoảng loạn như vậy: “Thế cái x//ác... cái cơ thể này thì sao? Cậu ấy, cậu ấy cứ như vậy bỏ đi rồi?”
“Ưm...” Mạc Bắc Hồ gãi gãi đầu: “Cậu ấy với em có hơi khác nhau một chút, cơ thể này thật ra không phải là cậu ấy, chỉ là một đạo cụ thôi.”
“Có lẽ đối với yêu quái các em là như vậy.” Tạ Hào nhắm mắt lại: “Nhưng đối với nhân loại mà nói, đây là một cái x//ác mà! Cậu ấy cứ bỏ đi như vậy, chẳng lẽ chúng ta còn phải chịu trách nhiệm phi tang xác cho cậu ấy à?”
Tạ Hào cảm thấy đau đầu: “Sau này cậu ấy quay về còn cần dùng đến không? Có thể chôn không?”
“Ừm--” Mạc Bắc Hồ nghĩ nghĩ, sờ cằm suy tư: “Hay là bày ở nhà đi? Chúng ta nuôi cậu ấy.”
Tạ Hào: “...”
Mạc Bắc Hồ chớp chớp mắt: “Cứ giả vờ là đồ trang trí!”
Tạ Hào che mắt lại: “...Lỡ bị người khác nhìn thấy thì sao?”
“Thế thì sao?” Mạc Bắc Hồ cố tình chơi xấu: “Em chính là hồ ly tinh mà, đây là lương thực dự trữ trong nhà.”
Tạ Hào không nhịn được bật cười một tiếng.
“Đợi một chút.” Hắn chống cằm nghiêm túc: “Để tôi nghĩ cách đã.”
“Hì hì.” Mạc Bắc Hồ dịch sát vào người hắn rồi ngồi xuống, ngửa đầu nhìn lên bầu trời, gọi hắn: “Tạ Hào Tạ Hào.”
“Ừm?” Tạ Hào chống cằm ngẩng đầu lên.
Mạc Bắc Hồ ngửa đầu: “Hôm nay cũng là mặt trăng độc nhất vô nhị, sẽ không bao giờ xuất hiện nữa đúng không.”
“Ừm.” Tạ Hào lộ ra một chút ý cười.
“A, suýt chút nữa quên mất, mỗi ngày một lần.” Mạc Bắc Hồ nhớ ra gì đó, vỗ tay một cái rồi nói: “Hôm nay em cũng rất thích anh.”
Cậu ấy ghé sang, hôn một cái lên má Tạ Hào.
---
15/5/2025 - 25/12/2025
Edit: Ôi cha mạ ơi, bộ này toi edit siêu lâu luôn, chủ yếu là bận học rồi đi làm thêm các thứ, vài tháng tới toi thi xong rồi nên thảnh thơi, sẽ tăng tốc độ edit các bộ khác. Vẫn còn ngoại truyện, toi sẽ cập nhật lên.
Trong thời gian đó, mời mọi người đọc vài văn án các bộ khác trong nhà nhe~
Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Cẩu Huyết
Văn Án:
Giản Vân Lam mắc hội chứng “thích đút ăn”.
Chỉ cần có thể nấu đồ ăn ngon cho người xa lạ, tâm trạng cậu sẽ trở nên vô cùng vui vẻ hạnh phúc.
Ước mơ lớn nhất của Giản Vân Lam chính là mở một quầy bán đồ ăn vặt trước cổng trường đại học, bớt đi 30 năm đường vòng!
Bởi vậy, khi linh hồn của cậu được Cục Xuyên Thư lựa chọn đi vào văn cẩu huyết để cải biên lại kết cục BE.
--- Trong khi những chủ bá khác cố gắng dung nhập vào cốt truyện, quấy nhiễu hướng đi của nguyên tác, cứu rỗi công thụ chính.
Giản Vân Lam lại đang đi mua đồ ăn, nấu nướng, bày quán.
Người xem: ?
Chủ bá đang giỡn à?!
Trong vòng một tuần chắc chắn sẽ bị đào thải.jpg
Vì thế, khi Giản Vân Lam xuyên vào đô thị hào môn cẩu huyết văn:
“Hắn ta là tổng tài bá đạo nắm giữ mạch máu kinh tế toàn cầu, cậu ấy là sinh viên xuất sắc thanh lãnh quật cường ở Kinh Đại.
Tình yêu cưỡng chế, phòng tối, cậu ấy chạy hắn ta truy, cậu ấy có trốn đằng trời.
Là một người xuyên thư, cậu phải viết lại kết cục BE của nguyên tác…”
--- Nửa tháng sau, vì ăn được đĩa cơm chiên Dương Châu của Giản Vân Lam, thanh lãnh quật cường trở thành ánh mặt trời tích cực, bá đạo tổng công trực tiếp từ bỏ cốt truyện trong phòng tối.
Hai người cùng nhau đồng tâm hiệp lực chạy theo sau đuôi quầy ăn vặt, hoàn hảo đi đến kết cục HE.
Khán giả: “???!!!”
Ê đợi xíu, cho tụi tui hỏi miếng?!!
[Xuyên vào văn ABO ngược luyến.]
“Alpha tối tăm thâm tình thanh mai trúc mã cùng lớn lên x mặt trời nhỏ rộng rãi Omega, vì có thể chiếm được tình yêu của mặt trời nhỏ, hắn ta dùng hết tất thảy mọi thủ đoạn thấp kém, bao gồm cả cưỡng chế đánh dấu.”
--- Nhưng vì có thể chạy cho nhanh giành lấy một nồi lẩu cay, hai người dùng thuốc ức chế tác dụng mạnh?!
[Xuyên vào văn tu tiên truy thê hỏa táng tràng]
“Hắn ta là Tiên Tôn tu Vô Tình Đạo, sát phu chứng đạo, mà cậu ấy là lô đỉnh bị vạn người khinh miệt.”
--- Trước mặt mỹ thực, chúng sinh bình đẳng, Tiên Tôn cũng phải thành thành thật thật xếp hàng mua bánh bao kẹp thịt!
[Xuyên vào văn thế thân bạch nguyệt quang]
“Hắn ta về nước, ký xuống đơn ly hôn, sau này bọn họ không còn quan hệ.”
--- Đây là chuyện xưa về tra công, thế thân, bạch nguyệt quang ba người vì một phần giò heo kho mà vung tay đánh nhau ~
[Xuyên vào văn phế vật mạt thế]
“Lính đánh thuê bị bạn trai trục xuất khỏi đội ngũ tự sinh tự diệt, gặp phải vật ô nhiễm bệnh kiều vặn vẹo.”
--- Vì để mỗi ngày đều có thể ăn hồ lô ngào đường, lính đánh thuê và vật ô nhiễm trực tiếp cày mãn cấp, tay xé mạt thế, dẫn dắt thế giới tiến vào kỷ nguyên mới?!
[Xuyên vào văn mỹ nhân song tính mang bầu chạy]
--- Mang theo bầu chạy cũng muốn bày quán bán vịt quay.
[Xuyên vào văn xung hỉ gả cho quỷ phu]
--- Các đại lão vì đuổi theo gà xiên nhúng của tui mà bật nắp quan tài…
Các thế giới đang chờ viết (sụp) ra (đổ), thứ tự không chắc chắn.
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
