Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 133
Mạc Bắc Hồ tốn một chút thời gian để Tạ Hào hiểu “Linh Hồ” này không phải “Linh Hồ” kia.
Sau đó, Tạ Hào nhão nhão dính dính chụp một bức ảnh chung với Mạc Bắc Hồ, vô cùng tự đắc hả hê gửi sang cho Đồng Hi.
Hắn và Mạc Bắc Hồ cùng nhau mong đợi phản ứng của đối phương, sau đó nhìn thấy Đồng Hi gửi sang một cái dấu chấm hỏi.
…Phản ứng nhạt nhẽo hơn so với hắn tưởng tượng.
Tạ Hào suy nghĩ một lát, trực tiếp sảng khoái nói với nó: “Hôm nay là một ngày lành, bọn tôi ở bên nhau rồi.”
“Tôi định đăng công khai lên vòng bạn bè, vì muốn thể hiện sự tôn trọng, bọn tôi dự định thông báo cho cậu ngay lập tức trước.”
Hệ thống: “… Ồ.”
Thật ra nó cũng không quá ngoài ý muốn.
Làm ơn đi, nó nói gì cũng là “Hệ thống vạn nhân mê thu thập giá trị tình yêu” mà! Mặc dù trên thực tế có xảy ra một chút sai lệch, nhưng không ngăn cản ảnh hưởng của nó!
Nó đã sớm biết tâm tư của Tạ Hào đối với Tiểu Hồ, mà từ thái độ của Tiểu Hồ cũng có thể nhìn thấy, hai người bọn họ chỉ còn cách một tấm màn thôi, chọc thủng lúc nào cũng không kỳ lạ.
Mà cơ duyên tình yêu rơi xuống luôn không nói lý lẽ.
Hơn nữa…
Hệ thống cũng không phải đồ ngốc! Đương nhiên nó có thể nhìn ra sự tự đắc của Tạ Hào ở phía đối diện! Dựa vào kinh nghiệm giao tiếp gần đây của nó với người này mà nói, lúc này phải giữ bình tĩnh! Tuyệt đối không được kinh ngạc không được tức giận, nếu không sẽ chỉ khiến hắn hả hê mà thôi!
Hệ thống nắm chặt điện thoại tuy rằng nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế bản thân, giả vờ thành thái độ vân đạm phong khinh.
A Thống tôi đây sẽ không mãi mãi bị anh nắm thóp đâu!
Tạ Hào cảm thấy nó không chú ý đến trọng điểm, lại lặp lại một lần nữa: “Tôi định đăng lên vòng bạn bè.”
“Dùng để thể hiện bọn tôi không hề có ý định che giấu, cũng không ngại người khác biết.”
Hệ thống cuối cùng cũng có chút phản ứng, nó hỏi: “Dùng tấm ảnh này?”
“Sao vậy?” Tạ Hào hỏi ngược lại: “Quá thân mật à?”
Dường như hệ thống có chút cạn lời: “Anh có muốn xem lại tấm ảnh đó cẩn thận hơn một chút không.”
“Nếu anh đăng tấm ảnh đó ra ngoài, người ta chỉ hỏi anh nuôi con chó nhỏ đáng yêu như vậy từ lúc nào!”
“Bọn họ thậm chí sẽ không cho rằng đây là một nhóc hồ ly!”
Tạ Hào ngây người một chút, theo bản năng nhìn lại tấm ảnh kia lần nữa.
-- Thất sách.
Hắn đã hoàn toàn quen thuộc với nguyên hình của Mạc Bắc Hồ, đến mức hoàn toàn không nhận ra có gì không đúng.
“Khụ.” Tạ Hào ngượng ngùng hắng giọng, đang định giải thích một câu gì đó, đã nhìn thấy hệ thống mang theo chút châm chọc gửi sang một câu: “Quả nhiên.”
“Nghiên cứu chỉ ra nhân loại rơi vào lưới tình sẽ đột nhiên trở nên ngốc nghếch, quả nhiên là chân lý thế gian.”
Tạ Hào hoàn toàn không vì câu châm chọc này mà tức giận, ngược lại lộ ra chút mỉm cười, cố tình gửi một biểu tượng cảm xúc hơi quá mức đáng yêu đến nỗi muốn ăn đòn: “Ôi chao, xin lỗi nha, không biết sao nữa, vừa yêu vào liền đột nhiên trở nên ngốc nghếch như vậy đóaa.”
Hệ thống nắm chặt nắm đấm.
Hắn mỉm cười bổ sung một câu: “Nhưng Tiểu Hồ cũng không chê tôi ngốc, cậu ấy tốt quá đi mò.”
Hệ thống: “……”
Nó cuối cùng cũng không nhịn được, tức muốn hộc m//áu gửi sang một đoạn tin nhắn dài với tốc độ tay vượt xa bình thường.
Tạ Hào xem cũng không cần xem, ném điện thoại sang một bên, mặc kệ nó không ngừng phát ra tiếng “leng keng leng keng” vì tin nhắn liên tục gửi sang.
Hắn để Mạc Bắc Hồ biến thành hình người, sau đó dùng điện thoại của cậu chụp một tấm ảnh chung của hai người, đăng lên bằng tài khoản của mình.
Có lẽ bởi vì hoàn toàn không che che giấu giấu, ngược lại đăng một cách quang minh chính đại, khu bình luận bình thường đến mức ngoài dự đoán.
Ngoại trừ một số fans CP quan tâm siêu thoại “Tạ Sâm Mạc”, đa số mọi người đều đang pha trò đũa giỡn ba Hồ Hồ, hoàn toàn không xem là chuyện nghiêm túc.
Tạ Hào chống cằm nhìn bình luận một lát, thở dài một hơi thật sâu.
Mạc Bắc Hồ tò mò hỏi đối phương: “Sao vậy?”
“Tôi cảm thấy dường như tôi bị trói buộc rồi.” Tạ Hào vẻ mặt trang nghiêm: “Không, không chỉ là tôi, có cả những khán giả này, đều bị hình tượng ba Hồ Hồ lúc trước trói buộc rồi -- bọn họ thật sự không nhìn ra tia lửa tình yêu giữa chúng ta!”
Mạc Bắc Hồ: “……”
Tạ Hào lẩm bẩm một tiếng: “May mà, cũng có người đẩy được, không uổng công tôi đích thân hạ mình sản xuất lương thực.”
“Ôi chao.” Hắn đột nhiên nhướng mày, giơ điện thoại lên, cho Mạc Bắc Hồ xem hot search: " lại lên hot search rồi, bây giờ rất nhanh sẽ đến khoảnh khắc tỏa sáng của nhân vật của em rồi.”
“Trước đây tôi xem số liệu của mọi người, mỗi người trong tổ dự án đều cười không khép được miệng, tổ trưởng dự án bên nền tảng gửi rất nhiều tin nhắn cho Cát Minh và lão Đặng bọn họ, nói sau này hợp tác nhiều hơn.”
Tạ Hào nở nụ cười: “Ồ, hơn nữa tôi cũng nhận được không ít lời tâng bốc.”
“Ừm?” Mạc Bắc Hồ tò mò hỏi: “Tâng bốc anh chuyện gì?”
“Nói tôi có mắt nhìn, chỉ cần liếc một cái đã có thể chọn trúng diễn viên giỏi như em.” Tạ Hào cười nhìn cậu: “Còn nói tôi quyết đoán, không cố chấp đi theo sắp xếp của lão Tạ để em huấn luyện trước, không chậm trễ em nổi tiếng.”
“Tâng bốc tôi cứ như Gia Cát tái thế, tính toán không sót một nước cờ nào…”
Mạc Bắc Hồ nghiêm túc vỗ vỗ vai hắn: “Anh vốn dĩ đã rất tài giỏi mà.”
“Tuy rằng ngoài miệng anh luôn nói muốn lười biếng, nhưng công việc cần làm đều đã làm xong thật tốt.”
Cậu nhìn vào mắt Tạ Hào nói: “Anh không chỉ hoàn thành hy vọng của bậc trưởng bối, cũng không từ bỏ sở thích của mình, em nghe nói, lần này anh đã tổ chức buổi triển lãm của riêng mình rồi -- là những cái trước đây em thấy anh thức đêm làm phải không?”
Cậu nhéo nhéo mặt hắn giống như Tạ Hào luôn thích làm: “Anh đã làm rất tốt rồi.”
Trong lúc nhất thời Tạ Hào không thể trả lời được.
Hắn chậm rãi ngả xuống giường, vươn tay che hai mắt mình lại, trang trọng nói: “Tiểu Hồ.”
“Ừm?” Mạc Bắc Hồ nằm xuống sát bên cạnh hắn, tò mò đáp một tiếng.
“Tuy rằng bình thường mặt tôi rất dày.” Tạ Hào nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Nhưng thỉnh thoảng tôi cũng sẽ xấu hổ.”
“…Lần sau không được khen tôi như vậy nữa.”
Mạc Bắc Hồ trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc -- cậu chỉ từng nghe người khác nói “Không được mắng tôi như vậy”.
Cậu có hơi tủi thân: “Khen cũng không được?”
Tạ Hào nghiêng người, nhẹ giọng nói: “Ừm.”
“Không tốt cho tim.”
---
Nhờ vào chất lượng xuất sắc, tiếp nhận được làn sóng nổi tiếng kinh khủng này, vẫn luôn giữ được xu hướng tốt đẹp.
Mà đại kết cục cuối cùng cũng không khiến mọi người thất vọng.
Trận hỏa hoạn lớn cuối cùng đó, những người nên được cứu chuộc, những người nên bị gi//ết ch//ết, đều cháy rụi trong biển lửa.
Triệu Túc và Từ Diệu Dương cùng nhau biến mất trong biển lửa, chỉ còn lại Vu Tiểu Giang, mang theo người phụ nữ hôn mê kia, loạng choạng chạy thoát khỏi hiện trường đám cháy.
Cậu ấy ngoái đầu nhìn lại ánh lửa khiến người không mở mắt nổi kia, sau đó chính là bóng tối sau khi ánh lửa tàn lụi.
Lại sau đó, chính là phần kết đoạn hoài niệm đặc chế được đạo diễn Đặng tỉ mỉ chuẩn bị.
Sau đoạn kết cảnh còn người mất, giọng hát nữ khàn khàn ca lên bài hát tràn đầy hương vị hoài niệm, từng cảnh từng cảnh lướt qua, bóng dáng người quen cũ vẫn chưa hoàn toàn thay hình đổi dạng.
Không ngoài dự đoán, lại lên hot search.
“Tôi ngốc thật, thật sự, tôi chỉ biết vẻ đẹp của Hồ Hồ và cơ bắp của anh Lộ, tôi không biết đoàn phim này sẽ gi//ết người! Tôi là một con chó cuồng nhan sắc ban đầu bị sắc đẹp và cơ bắp lừa vào, kết quả bắt đầu bất giác động não, tôi tưởng mấy người muốn lừa tế bào não của tôi, kết quả mấy người muốn lừa nước mắt của tôi!”
“Trời độ, ánh mắt cuối cùng của Hồ Hồ, trông như sắp tan vỡ rồi! Hiểu Mạn nhà bọn tôi cũng bị hun đến đen thui luôn, còn anh Lộ và Tiểu Béo e rằng cũng đã ngoài cháy trong mềm rồi…”
“Tập cuối cùng đang gillết bọn họ sao? Gi//ết chính là khán giả đây nè trời địu! Chỉ thấy Đặng Chí Cương tay cầm đại đao bốn mươi mét chặn ở mặt tiền tập cuối, một đao ch//ém khán giả ngã ngựa, đến một người gi*t một người, đến một đôi gi*t một đôi!”
“Không ai có thể sống sót bước ra khỏi MV kết thúc của Thành Phố Tội Ác, không ai cả…”
Không ít người chạy đến bình luận khóc lóc kêu gào dưới weibo của đạo diễn Đặng Chí Cương, mà đạo diễn Đặng trực tiếp đăng một bài viết dài đáp lại.
Hắn trước tiên là cảm tạ sự yêu thích của khán giả, cũng bày tỏ bản thân không cố ý muốn lừa nước mắt của bọn họ, chỉ là cảm thấy từ logic nhân vật mà nói, cuối cùng hai nhân vật bước vào biển lửa, chính là vì yêu cầu một sự giải thoát thật sự.
Rồi sau đó, đoạn dài tiếp theo đều là khen ngợi diễn viên của mình.
Đặng Chí Cương: “Trước hết là Lộ Trưng. Ai cũng biết, tôi và Lộ Trưng hợp tác đã nhiều năm rồi, tôi hiểu hắn, hắn cũng hiểu tôi. Bọn tôi bắt đầu tìm kiếm cơ duyên thay đổi trong cùng một khoảng thời gian, đây cũng là cơ duyên ra đời. Tôi luôn cảm thấy Lộ Trưng là ‘ảnh đế’ bị đánh giá thấp vô cùng nghiêm trọng -- đương nhiên, vì tôi và hắn quan hệ tốt, rất nhiều người sẽ cảm thấy đánh giá của tôi có phần thiên vị, nhưng tôi thật sự nghĩ như vậy, nếu không tôi cũng sẽ không luôn dùng hắn. Mọi người đều biết cảnh đánh đấm của Lộ Trưng không có gì để bàn, nhưng rất ít người sẽ khen ngợi diễn xuất của hắn. Có diễn viên ở hoàn cảnh tương tự hắn sẽ canh cánh trong lòng, nhưng Lộ Trưng rộng rãi, hắn nhìn thoáng, cho nên hắn không bao giờ chứng minh, cũng lười tranh cãi. Nhưng thật ra tôi vẫn có chút không phục, tôi nghĩ, lần này, một số người sẽ hoàn toàn không còn gì để nói rồi. Ý kiến của tôi là đúng, Lộ Trưng là một diễn viên giỏi, cũng thật sự xứng đáng với danh hiệu ảnh đế.”
“Sau đó là Mạc Bắc Hồ. Ban đầu cậu ấy được Lộ Trưng dẫn đến trước mặt tôi, ánh mắt đầu tiên của tôi là không quá hài lòng, bởi vì ngoại hình của cậu quá xuất chúng, một cảnh sát trẻ tuổi có ngoại hình anh tuấn, hơi vụng về, có tuyến trưởng thành rõ ràng, thật ra không cần ngoại hình xuất sắc như vậy. Nhưng tôi tin tưởng Lộ Trưng, hắn chọn người thì ít nhất có thể đảm bảo, đối phương chắc chắn đáng tin. Sự thật chứng minh, tôi và Lộ Trưng đều không nhìn sai người. Phim vừa bắt đầu phát sóng, vẫn có người nói Tiểu Hồ bình hoa, cố gắng bới móc diễn xuất của cậu ấy, càng về sau bình luận không hài hòa càng ít đi. Khi một đạo diễn tự hào nhất, chính là lúc diễn viên mình chọn và tác phẩm mình quay được công nhận. Tôi chọn ánh mắt cuối cùng của cậu ấy làm khung hình cuối cùng của toàn bộ bộ phim, rõ ràng cũng đã rất hài lòng với cậu ấy, cậu ấy chắc chắn là một diễn viên vô cùng xuất sắc, mà đây chỉ là bắt đầu của cậu ấy.”
“Về phần Thi Hiểu Mạn, nữ diễn viên tuổi này rất ít khi nhận vai diễn người phụ nữ điên mặt mày lấm lem như vậy, ban đầu tôi cảm thấy cô ấy đến diễn một vai phụ như vậy, thật ra có hơi lãng phí. Nhưng cô ấy nói với tôi, cô ấy muốn diễn. Cô ấy rất hứng thú với kịch bản này, cô ấy cảm thấy người phụ nữ điên cuồng và ngoan cố này đã cho cô ấy một phần đồng cảm xuyên qua kịch bản, cô ấy chưa từng diễn nhân vật như vậy, có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội như thế nữa. Mà sự thật chứng minh, cô ấy đã làm rất tốt, nhân vật này không có bao nhiêu lời thoại, phần lớn là diễn xuất bằng ánh mắt, đa số chi tiết đều là cô ấy chốt lại cùng tôi. Cô ấy thật sự yêu thích công việc này, yêu thích diễn xuất, Hiểu Mạn là một diễn viên giỏi.”
“Cuối cùng, là Phó Hoan. Lúc đó cậu ấy tự tiến cử đến đoàn phim của tôi, thậm chí là mua một tặng một -- cậu ấy là thông qua tuyên truyền tuyển dụng của đoàn phim bước đến trước mặt tôi, sau đó cố gắng để có được một cơ hội vai phụ. Tôi nhìn cậu ấy huấn luyện, nhìn cậu ấy vui mừng từ đáy lòng, liền muốn cho cậu ấy cơ hội. Cậu ấy thật sự quá thiếu cơ hội, chính là sự cố chấp này khiến cậu ấy cuối cùng cũng đợi được ‘Từ Diệu Dương’. Nhân vật màu xám hơi phức tạp này, được cậu ấy thể hiện rất tốt, tôi hy vọng sau này cậu ấy mọi chuyện thuận lợi, có thể có nhiều cơ hội hơn, cậu ấy thật sự yêu thích diễn xuất.”
Vốn dĩ Mạc Bắc Hồ đang nhìn mọi người trên hot search nước mắt lưng tròng, lúc này nhìn thấy bài văn nhỏ của đạo diễn Đặng, bản thân cũng trở nên nước mắt lưng tròng.
Cậu trân trọng sờ sờ màn hình điện thoại, Tạ Hào đề nghị: “Giúp em in ra đóng khung nhé?”
Mạc Bắc Hồ suy nghĩ rồi nói: “Không cần đóng khung đâu, nhưng em vẫn muốn in ra.”
Tạ Hào bật cười: “In đoạn của em đúng không?”
Mạc Bắc Hồ vội vàng trả lời: “Đoạn của bạn tốt cũng phải in!”
Tạ Hào không nhịn được cười: “Sao em lại thích giấu những thứ này đi vậy? Giống hệt cún con.”
“Sau này em còn phải sống rất rất nhiều năm nữa mà.” Mạc Bắc Hồ nghiêm túc nói: “Không để lại một chút gì, nhỡ đâu sau này em quên bọn họ thì phải làm sao?”
“Em muốn ghi nhớ từng người bạn, thật lâu thật lâu.”
Tạ Hào thu lại vẻ mặt đùa giỡn, ánh mắt hiện lên chút dịu dàng: “Ừm, vậy đúng thật phải giữ gìn thật cẩn thận.”
“Đồ vật của tôi, em cũng sẽ giữ hết à? Cũng sẽ nhớ tôi thật lâu thật lâu đúng không?”
“Anh không cần.” Mạc Bắc Hồ nghiêng đầu nhìn đối phương, duỗi tay giữ chặt hắn: “Anh đã đồng ý rồi, sẽ sống cùng em thật lâu.”
“Em không cần phải nhớ rõ anh, vì anh phải ở bên cạnh em.”
Thế gian vốn dĩ có thiên đạo cương thường, nhân thọ có định, cho dù là yêu quái cũng không thể tùy tiện thay đổi.
Nhưng trong giới yêu quái tương truyền, có một loại pháp thuật gọi là Đồng Tâm Khế, chỉ cần chia một nửa thọ mệnh dài lâu của mình, sẽ có thể giữ được người mình không nỡ xa rời ở lại thế gian này, đây là một đường sống mà thiên đạo đã để lại.
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
