Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 132

Mạc Bắc Hồ và Tạ Hào cùng xách theo đồ ăn đóng gói và đồ ăn vặt lên lầu.

Tạ Hào thuần thục dùng vật liệu của khách sạn dựng cho hai người một cái ổ mềm mại, sau đó cùng nhau thoải mái dễ chịu nằm vào trong, mở phim điện ảnh bắt đầu xem.

“Bánh trứng sủi cảo này ăn ngon! Không hổ là A Thống giới thiệu!” Mạc Bắc Hồ bưng đĩa chia sẻ với đối phương: “Nhà hàng mà bọn em đã đi hôm nay cũng rất ngon, tiếc là anh không ở đó, phải tìm cơ hội để Lộ Trưng đến chỗ khác rồi dẫn anh đi một lần nữa.”

Tạ Hào vừa xem phim vừa thuận miệng hỏi: “Tại sao phải để Lộ Trưng đi nơi khác?”

Mạc Bắc Hồ ngây ngẩn cả người, cậu suy nghĩ một lát thì bừng tỉnh vỗ tay một cái: “Đúng rồi! Tại sao phải tách Lộ Trưng đi nơi khác? Chúng ta có thể cùng nhau đi lần nữa mà!”

“Ừm, không cần né tránh hắn.” Tạ Hào rất tán đồng gật gật đầu, trong mắt mang theo chút ý cười: “Tuy nhiên, nếu em hy vọng chỉ có hai chúng ta thôi…”

Hắn nhẹ nhàng ho khan một tiếng, rụt rè nói: “Tôi cũng có thể phối hợp kim ốc tàng kiều.”

Mạc Bắc Hồ: “……”

Mạc Bắc Hồ xem phim, miệng không hề ngừng nghỉ, nhìn chằm chằm một đôi nam nữ có ngoại hình xuất chúng trên màn hình, lộ ra vẻ mặt trầm ngâm.

-- Cậu chưa từng đóng phim tình cảm.

Đã đến lúc nghiên cứu tình yêu của nhân loại rồi!

Mạc Bắc Hồ ôm tâm lý học hỏi, xem vô cùng nghiêm túc.

Xem một lát, cậu nhận ra một chút manh mối.

-- Cốt truyện này có hơi quen mắt.

Đặc biệt là đoạn nam chính không kiềm chế được, lái xe vượt qua một thành phố đến tìm nữ chính.

Mạc Bắc Hồ hơi hơi há miệng, nhìn nam chính đậu xe bên kia đường, nữ chính vội vàng đợi đèn đỏ, gấp không chờ nổi băng qua đường, bước chân nhẹ nhàng từng bước từng bước một tiến về phía nam chính.

Nam chính mỉm cười hạ cửa kính xuống: “Tôi nghe nói mặt trăng hôm nay vô cùng đặc biệt, cho nên dù thế nào đi nữa, cũng muốn ngắm cùng em.”

Nữ chính hơi hơi kinh ngạc: “Là ngày đặc biệt gì sao?”

Nam chính dịu dàng nhìn cô ấy nói: “Là mặt trăng của ngày 12 tháng 3 năm 2023 sẽ mãi mãi không xuất hiện lại.”

Mạc Bắc Hồ đột nhiên tâm linh tương thông, nhận ra được gì đó, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Tạ Hào.

“Ngắm trăng.” Trong mắt Tạ Hào cũng mang theo ý cười, ra hiệu cho cậu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Là mặt trăng của hôm nay sẽ mãi mãi không bao giờ xuất hiện lại, cho dù trời âm u nhưng vẫn kiên cường xuyên qua tầng mây và ô nhiễm không khí, cố gắng rải ánh trăng xuống.”

Mạc Bắc Hồ nhìn chằm chằm mặt trăng dường như bình thường lại không quá bình thường ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng chớp mắt.

Tạ Hào bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Thật ra, theo kế hoạch ban đầu của tôi, hôm nay nên có một lời tỏ tình lãng mạn.”

“Tôi ở bên đường đợi em bước đến, sau đó nói với em câu thoại vừa rồi của nam chính.”

“Sau đó chúng ta cùng nhau xem bộ phim này.”

Hắn và Mạc Bắc Hồ cùng nhau nhìn mặt trăng ngoài cửa sổ: “Sau khi đợi phim chiếu đến đây, cho dù em có chậm hiểu đến mức nào, cũng có thể hiểu được lời tỏ tình của tôi.”

Mạc Bắc Hồ ngây người, quay đầu nhìn hắn.

Tạ Hào chậm rãi thở ra một hơi, bất đắc dĩ nói: “Đáng tiếc kế hoạch không theo kịp thay đổi, tôi thấy em bước về phía tôi, chỉ lo cười thôi.”

“Bỏ lỡ cơ hội tốt nhất, câu thoại như vậy cũng có chút khó nói nên lời.”

Hắn xòe tay: “Cho nên tôi mới nghĩ, hay là lần sau vậy.”

“Lần này xem như không có chuyện gì…”

Hắn đối diện với ánh mắt của Mạc Bắc Hồ: “Nhưng em vẫn nhận ra rồi.”

Mạc Bắc Hồ hơi hơi chớp chớp mắt, nhận ra Tạ Hào đang lặng lẽ siết chặt ga trải giường dưới tay -- dường như hắn rất căng thẳng.

Mặc dù Tạ Hào ngoài mặt ung dung giải thích kế hoạch tỏ tình của mình với cậu, còn mang theo tinh thần tự giễu cười nói: “Có thể thấy được lời tỏ tình hoàn hảo chỉ tồn tại trong truyền thuyết, trong hiện thực thì luôn luôn xuất hiện các loại trở ngại bất ngờ.”

Mạc Bắc Hồ nhẹ giọng nói: “Nhưng em đã biết từ lâu rồi mà.”

Nên nói là, ngay từ đầu Tạ Hào đã không che giấu thiện cảm của mình, cậu lại không ngốc, sao có thể hoàn toàn không nhận ra chút nào.

“Ừm?” Lần này đến lượt Tạ Hào có chút không kịp trở tay.

Mạc Bắc Hồ bất đắc dĩ nhìn hắn: “Em đương nhiên biết anh thích em.”

“Em cũng không ngốc đến mức độ này mà?”

Tạ Hào nghẹn lại: “Cho nên, cho nên em…”

“Em cảm thấy, tuổi của anh còn quá nhỏ.” Mạc Bắc Hồ nghiêm túc ngẩng đầu nhìn mặt trăng bên ngoài cửa sổ: “Có lẽ anh vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận, có thật sự muốn ở bên cạnh một yêu quái có thể sống lâ---u như vậy mãi mãi hay không…”

Tạ Hào quả quyết nói: “Tôi đã suy nghĩ cẩn thận rồi.”

Mạc Bắc Hồ nhỏ giọng nói thầm: “Nhưng em cảm thấy, trả lời nhanh như vậy, chính là một trong những bằng chứng chưa suy nghĩ cẩn thận.”

“Anh còn quá trẻ tuổi…”

Tạ Hào vươn tay nắn mặt cậu: “Không được đột nhiên học cách nói chuyện của ông già.”

Mạc Bắc Hồ chớp chớp mắt nhìn hắn.

Tạ Hào đột nhiên dán sát vào trán cậu nói: “Tôi thích em.”

“Tiểu Hồ, tôi rất thích em.”

Mạc Bắc Hồ lập tức mở to hai mắt, dáng vẻ tiền bối yêu quái vừa mới cố gắng tạo ra, giống như quả bóng đang khoe khoang đột nhiên xì hơi thoát khí, lỗ tai không biết cố gắng chậm rãi đỏ lên.

Cậu há miệng th* d*c, Tạ Hào cười hỏi cậu: “Hửm?”

Mạc Bắc Hồ “Bùm” một tiếng biến thành nguyên hình, giả vờ bản thân không biết nói tiếng người, phát ra mấy tiếng “grừ” qua loa, trực tiếp chui đầu vào trong chăn.

Tạ Hào bị cậu kéo theo lăn xuống giường, không nhịn được cười, xoa xoa đầu cậu cách chăn: “Tiểu Hồ--”

“Nói đi.”

Hắn dán vành tai vào chăn: “Tôi muốn một câu trả lời.”

Mạc Bắc Hồ căng thẳng dùng móng vuốt cào cào chăn, lắp bắp trả lời: “Thí, thích.”

Giây tiếp theo, chăn của cậu bị vén lên một chút, Tạ Hào cũng chui vào từ bên kia, trùm đầu trong bóng tối nói với cậu: “Không nghe rõ, nói lại một lần nữa.”

Mạc Bắc Hồ lấy hết can đảm, lại lặp lại một lần nữa: “Thích.”

Cậu dùng đầu lông xù dính dính vào má Tạ Hào: “Em cũng rất thích anh.”

“Thích hơn một chút so với thích nhân loại khác.”

Tạ Hào nhắm mắt lại, khóe miệng nở nụ cười, chơi xấu nói: “Vẫn không nghe rõ, nói lại một lần nữa.”

Mạc Bắc Hồ vươn móng vuốt ấn lên trán hắn: “Như vậy là đủ rồi, nếu không em giúp anh chữa tai nha!”

Tạ Hào thuận tay sờ sờ móng vuốt của cậu, đúng tình hợp lý nói: “Nhưng em không nói thêm hai lần, tôi sẽ không yên tâm đâu.”

Mạc Bắc Hồ suy nghĩ một lát rồi nói với hắn: “Vậy em sẽ nói với anh một lần nữa vào ngày mai.”

Tạ Hào lại hỏi: “Vậy ngày kia thì sao?”

Mạc Bắc Hồ gật gật đầu: “Ngày kia cũng nói một lần nữa.”

“Mỗi ngày đều nói một lần, nhưng một ngày chỉ được một lần thôi, hôm nay đã nói xong rồi, không được chơi xấu nữa!”

Tạ Hào tiếc nuối thở dài một hơi, chỉ đành gật đầu đồng ý.

Hắn chui ra khỏi chăn, hít một hơi không khí tươi mới, cũng bới Mạc Bắc Hồ ra khỏi ổ chăn mềm mại, lúc này mới rảnh rỗi chia một chút ánh mắt cho bộ phim vừa rồi.

Hắn tiếc nuối nói: “Ôi, bỏ lỡ kết thúc rồi.”

“Hửm?” Mạc Bắc Hồ vội vàng ló đầu ra: “Ai nha, đều do bị anh ngắt lời!”

“Không sao.” Tạ Hào cười nói: “Xem lại một lần nữa.”

“Được!” Mạc Bắc Hồ hứng thú bừng bừng đồng ý.

Cậu suy nghĩ một lát, đúng tình hợp lý củng vào trong lòng Tạ Hào, nằm trên chân hắn, nói với hắn: “Đúng rồi, em vẫn chưa nói với anh tên thật của em.”

“Hửm?” Tạ Hào cười cười: “Tôi biết ‘Mạc Bắc Hồ’ không phải là tên thật của em.”

“Í?” Mạc Bắc Hồ vô cùng khiếp sợ: “Sao anh biết được?”

“Tôi đã xem hợp đồng của em rồi mà.” Tạ Hào đúng tình hợp lý nói: “Trên đó viết, ‘Mạc Bắc Hồ’ là nghệ danh của em, tên thật Lý Hoa.”

“Đúng, chính là chữ Li Hua thường xuyên xuất hiện trong bài viết tiếng Anh kia.”

Mạc Bắc Hồ: “……”

Trong mắt Tạ Hào lóe lên một chút ý cười: “Lẽ nào cái này cũng không phải tên thật? Được nha, là một yêu quái bắt kịp thời đại, dưới áo choàng này lại là áo choàng khác.”

Mạc Bắc Hồ nhớ lại cái tên “Lý Hoa” có hơi hơi xa lạ này.

Lúc đó hệ thống làm giấy tờ chứng minh cho cậu, quả thật đã lấy cái tên này.

Bởi vì hệ thống làm xong các loại giấy tờ cho Mạc Bắc Hồ trước khi gặp người thật, đương nhiên không thể biết trước người mà nó triệu hồi đến tên gì.

Nhưng dù sao cũng làm trong giới giải trí, có thể dùng nghệ danh.

Cho dù ký chủ được triệu hồi đến đây tên gì, đến lúc đó đăng ký tên thật của đối phương thành nghệ danh là được.

Mà lúc đó Mạc Bắc Hồ vừa bị hệ thống triệu hồi đến, vẫn còn vô cùng cảnh giác với nó, vừa lúc cái thứ “tên” này, vô cùng quan trọng đối với yêu quái, cho nên cậu hơi đề phòng một chút.

Mạc Bắc Hồ còn nhớ rõ, lúc đó, hệ thống hỏi cậu: “Cậu tên là gì?”

Cậu nói: “Tui là Mạc Bắc Hồ.”

Lúc đó vẫn cậu giữ chút cảnh giác, lo lắng cái gã kỳ quái không hiểu sao lại có thể triệu hồi cậu đến thế giới này có thể nhìn thấu cậu đang nói dối hay không, cho nên cậu cẩn thận không nói dối, đương nhiên cũng không nói thật.

Cứ như có người hỏi cậu tên là gì, cậu nói tôi là người Đông Bắc vậy, chỉ là ông nói gà bà nói vịt, không phải lời nói dối.

Sau này khi cậu nhận ra hệ thống cũng không thông minh lắm, hoàn toàn không có chỉ số thông minh để làm người xấu, thì đã bỏ lỡ cơ hội thẳng thắn với nó.

Hơn nữa cậu cũng đã chấp nhận cái tên “Mạc Bắc Hồ” này rồi.

Giống như thần tiên của thế giới này có thể có rất nhiều danh hiệu, hóa thân, một cái tên chỉ cần dùng lâu rồi, sẽ tự nhiên chỉ về phía thần.

Bây giờ fans của cậu thường xuyên nhắc đến cái tên “Mạc Bắc Hồ” này, càng là đang vô tình liên kết cậu và cái tên này lại với nhau thật chặt chẽ.

Tuy nhiên, trước khi đến nơi này, cậu quả thật vẫn còn một cái tên khác.

Tuy rằng người của thế giới này biết tên của yêu quái cũng không thể làm gì được, nhưng chuyện này đại diện cho một loại tin tưởng.

Là cảm giác nghi thức độc quyền của yêu quái.

Mạc Bắc Hồ trịnh trọng nhìn về phía Tạ Hào, nói với hắn: “Tên của em, gọi là--”

Tạ Hào thu lại nụ cười, chuẩn bị trang trọng ghi nhớ cái tên đặc biệt này.

Mạc Bắc Hồ hít sâu một hơi rồi nói: “Linh Hồ.”

Tạ Hào ngây người một chút, trong nháy mắt đột nhiên nghi ngờ Mạc Bắc Hồ đang đùa với hắn.

Hắn như xác nhận mà lặp lại một lần nữa: “Linh Hồ?”

Mạc Bắc Hồ nghiêm túc gật đầu: “Linh Hồ.”

Tạ Hào chần chờ một chút, chậm rãi gật đầu, hắn nói: “Vậy… Tôi cũng nói cho em tên thật của tôi.”

“Hửm?” Mạc Bắc Hồ vô cùng kinh ngạc: “Anh cũng có tên thật à?”

Tạ Hào trịnh trọng gật đầu: “Tên thật của tôi gọi là--”

Mạc Bắc Hồ hơi hơi mở to mắt, vẻ mặt mong đợi nhìn hắn.

Tạ Hào chậm rãi gật đầu: “Con người.”

Mạc Bắc Hồ: “?”


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 132
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...