Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 131
Mạc Bắc Hồ sững sờ.
Cậu nhớ trước khi ra ngoài mình đã nói với Tạ Hào chuyện sẽ ở lại thành phố C vài ngày, lúc đó Tạ Hào tỏ vẻ hắn cũng vừa hay phải đi công tác vài ngày, không lẽ nào…
Mạc Bắc Hồ hai mắt sáng rực, hỏi đối phương: “Anh đi công tác ở thành phố C ạ?”
“Không.” Tạ Hào cười cười: “Tôi công tác ở thành phố bên cạnh.”
“Ồ.” Mạc Bắc Hồ có hơi mất mát, nhưng vẫn lấy lại tinh thần, an ủi hắn: “Vậy chúng ta cách nhau cũng không quá xa.”
“Đúng vậy.” Tạ Hào cười cười: “Từ chỗ tôi đến thành phố C chỉ cần lái xe một tiếng rưỡi, ngày mai cũng không có chuyện gì rồi, tôi liền nghĩ, có nên đến tìm em ăn bữa khuya không.”
Phía trước Mạc Bắc Hồ, Đinh Hữu Thụ không biết đã nói gì, Lộ Trưng ồn ào huyên náo đòi đến si//ết cổ cậu ta, mấy người ầm ĩ cả lên, trông vừa náo nhiệt lại vừa trẻ con.
Tạ Hào nghe thấy một chút động tĩnh từ trong điện thoại, tò mò hỏi: “Bên cạnh em có người khác à? Ôi, không lẽ đã ăn cơm cùng những người khác rồi?”
Hắn tự lẩm bẩm: “Cũng đúng, giờ này rồi, chỉ cần không phải quay phim bị trì hoãn quá lâu, chắc là em đã ăn cơm rồi.”
Mạc Bắc Hồ đang định mở miệng, lại nghe thấy hắn nói: “Nhưng may mắn là tôi hẹn bữa khuya.”
Mạc Bắc Hồ không nhịn được bật cười, hắng hắng giọng nghiêm túc nói: “Anh có phải đã quên gì rồi không?”
Tạ Hào khó hiểu, nghiêm túc nhớ lại: “Cái gì?”
“Em là hồ ly tinh đó.” Mạc Bắc Hồ đè thấp giọng, che điện thoại nói: “Cho dù em vừa mới ăn một bữa với người khác, cũng có thể đi ăn với anh thêm một bữa nữa.”
Trong giọng nói Tạ Hào mang theo chút ý cười: “Đúng vậy, cái này cũng phải.”
“Nhưng mà, tôi cũng không phải cố tình đến tìm em, muốn em đi cùng, tôi chỉ là tiện đường đến thôi.”
“Tiện đường?” Mạc Bắc Hồ khó hiểu hỏi: “Không phải anh đi công tác bằng máy bay sao?”
“Đúng vậy.” Tạ Hào thuận miệng trả lời: “Nhưng tôi đến nơi rồi, để thuận tiện di chuyển, vẫn phải thuê xe.”
“Cho nên tôi tiện đường lái xe đến thành phố C, tiện đường trở về thành phố A cùng em.”
Hắn nhấn mạnh vài lần “tiện đường”.
Mạc Bắc Hồ không hiểu được nỗi khổ tâm của hắn, khó hiểu hỏi: “Thành phố bên cạnh không có sân bay à?”
“Không thể nào, nếu không anh đến đó thì hạ cánh bằng cách nào.”
Tạ Hào: “……”
Hắn hiếm khi trầm mặc.
Mạc Bắc Hồ chậm hơn một nhịp, từ đọc ra được gì đó sự trầm mặc của hắn, bừng tỉnh đại ngộ: “Ồ--”
“Anh là cố ý…”
“Khụ.” Tạ Hào ngắt lời vạch trần của cậu: “Chính là tiện đường.”
“Vô lăng trong tay tôi, đường nào tiện là do tôi quyết định.”
Mạc Bắc Hồ: “……”
“Được rồi.”
Mạc Bắc Hồ lộ ra gương mặt tươi cười: “A Thống cho em một danh sách mỹ thực địa phương, sau khi trở về, em cũng tiện đường, đợi anh cùng đến ăn nha.”
“Vốn dĩ em định gọi đồ ăn ngoài về ăn.”
“Đây cũng là một lựa chọn không tồi.” Tạ Hào cười rộ lên: “Chúng ta có thể gọi đồ ăn ngoài về, mở một bộ phim, cuộn mình trong khách sạn thưởng thức, giống như… ở nhà vậy.”
“Được!” Mạc Bắc Hồ hưng phấn nói: “Vậy em gọi xong đồ ăn ngoài xong sẽ đợi anh đến mở phim!”
“Để tôi nghĩ xem.” Tạ Hào mang theo ý cười suy nghĩ: “Tâm trạng hôm nay muốn xem một bộ phim tình cảm.”
“Không có khổ đau không có hiểu lầm không có trở ngại, là loại phim tình cảm khiến người khác có một giấc mộng đẹp.”
“Được.” Không biết tại sao, Mạc Bắc Hồ cảm thấy cậu vừa nghe hắn nói như vậy, dường như đã có thể ngửi thấy một chút ngọt ngào.
Cậu mang theo mong đợi cúp điện thoại, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy mấy người đang khoanh tay nhìn cậu.
“Nhô--” Đinh Hữu Thụ nhếch miệng cười: “Vừa rồi nói chuyện với ai…”
Nhan Thâm mặt mày không cảm xúc thục cho hắn ta một củi chỏ: “Coi như không nhìn thấy.”
Đinh Hữu Thụ ôm cánh tay nhe răng trợn mắt: “Người ta còn chưa nói chuyện, cậu vội vàng gì chứ!”
“Yên tâm.” Lộ Trưng hai tay đút túi: “Thiên Hỏa bọn tôi không có lệnh cấm yêu đương, đều xem bản thân nghệ sĩ.”
Nhan Thâm hơi nghiêng mắt: “Thì ra là vậy.”
Hắn ta lại nhìn về phía Đinh Hữu Thụ: “Vậy cậu hỏi đi.”
Đinh Hữu Thụ: “… Cảm xúc vừa rồi bị cậu ngắt lời rồi, tôi cần phải ấp ủ lại từ đầu một chút.”
Phó Hoan nhìn trái nhìn phải, tuy rằng tò mò, nhưng trước mặt mấy người ngoài, cậu ấy đành phải giả vờ bản thân không tò mò gì cả.
Mạc Bắc Hồ suy nghĩ một lát, cũng không giấu giếm, chủ động nói: “Là điện thoại của ông chủ.”
“Ông chủ?” Đinh Hữu Thụ nhướng mày: “Thiếu chủ nhân của giải trí Thiên Hỏa kia, Tạ Hào?”
“Bây giờ đã không phải thiếu chủ nhân rồi, là ông chủ thật.” Lộ Trưng giúp Tạ Hào giải thích một câu: “Lão Tạ đã không quản lý công việc nữa, Tạ Hào tiếp quản toàn diện.”
Nhan Thâm dường như trầm ngâm gì đó: “Tôi nhớ, lúc trước hắn có một thương hiệu trang sức riêng.”
“Đúng vậy.” Lộ Trưng cười rộ lên: “Cũng không phải quá khứ, bây giờ vẫn còn làm mà, lần công tác này chính là vì buổi triển lãm của hắn.”
“Nghe nói tổ chức không tồi, loạt thiết kế này được giới trong ngành đánh giá rất cao.”
“Thật sao?” Mạc Bắc Hồ lập tức vui mừng, lại có chút khó hiểu: “Nhưng tui hoàn toàn không biết.”
Sao cũng không nói với cậu một tiếng chứ…
“Chuyện này thì…” Lộ Trưng mơ hồ trả lời một tiếng: “Hắn chắc chắn có lý do riêng.”
Hắn ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía Phó Hoan đang vô cùng yên tĩnh: “Tiểu Béo cậu bị nghẹn rồi à? Sao không ho he một tiếng nào.”
“Em…” Phó Hoan u sầu ngẩng đầu: “Em đang tưởng niệm CP BE của mình.”
Lộ Trưng khó khăn hỏi: “Hả? CP của cậu là ai vậy?”
“Còn ai nữa!” Phó Hoan tức giận đến mức dậm chân: “Anh đó! Cậu ấy đó!”
Cậu ấy chỉ đi chỉ lại giữa Lộ Trưng và Mạc Bắc Hồ.
Lộ Trưng không nhịn được cười ha ha: “Cậu thật sự đẩy thuyền rồi à?”
“Đương nhiên rồi! Em tốn bao nhiêu tâm huyết như vậy!” Phó Hoan vừa mở đầu rồi, liền không nhịn được oán giận: “Em cảm thấy em đẩy thuyền CP này đã không còn liên quan đến hai người nữa rồi, chẳng qua là vì em đã đầu tư tình cảm vào trong đó…”
Cậu ấy không nhịn được r*n r*: “Vấn đề tình cảm của hai người là chuyện của hai người, nhưng CP của em cũng chỉ là chuyện của em!”
Ánh mắt Đinh Hữu Thụ mờ mịt: “Tôi có hơi nghe không hiểu rồi… Có phải đứa nhỏ này tẩu hỏa nhập ma rồi không?”
“Cũng không kỳ lạ.” Lộ Trưng thở dài một tiếng: “Đứa nhỏ ở trong giới giải trí, một mình làm hai công việc, vừa làm diễn viên vừa làm người tuyên truyền, nếu mấy cậu có cơ hội thích hợp, đừng quên Tiểu Béo nhà bọn tôi nha.”
Phó Hoan nghe thấy hắn ta nói như vậy, dường như lập tức tìm lại được lý trí, cũng không kêu r//ên nữa, rụt rè hắng giọng một cái, mở miệng nói: “Ngày thường tôi không như vậy đâu, thái độ làm việc của tôi rất lý trí, cảm xúc cũng vô cùng ổn định.”
Đinh Hữu Thụ không nhịn được cười lớn thành tiếng.
Đợi bọn họ rời đi rồi, Phó Hoan nghe bảo bọn họ muốn tản bộ, có chút không nỡ tách ra với bọn họ, định tiếp tục đi dạo cùng bọn họ đến cửa.
“À đúng rồi.” Lộ Trưng khoác vai Phó Hoan, tiện miệng hỏi cậu ấy: “Tiểu Béo, bây giờ cậu đang ký hợp đồng với công ty nào vậy?”
“Em không ký công ty, em là quy mô nhỏ, bây giờ vẫn xem như làm riêng.” Phó Hoan thành thật mở miệng: “Cho nên em mới có thể vừa nhận việc làm tuyên truyền, vừa cố gắng tranh thủ vai diễn cho bản thân.”
“A? Không có công ty, thật hay giả?” Lộ Trưng kinh ngạc nhìn đối phương: “Tôi cứ tưởng cậu thích làm tuyên truyền nên mới làm cả hai bên…”
“Thật ra cũng xem như thích.” Phó Hoan “hề hề” cười rộ lên: “Nhưng thích làm diễn viên hơn.”
Lộ Trưng lộ ra vẻ mặt trầm ngâm: “Trước đó Mei nhờ cậy cậu giúp đỡ tôi, không phải đã gặp mặt rồi sao?”
“Ừm!” Phó Hoan hau mắt sáng lên: “Lẽ nào là…”
Cậu ấy khó nén kích động: “Anh Lộ, lẽ nào cơ hội của em đến rồi? Chị Mei muốn ký với em? Giải trí Thiên Hỏa muốn ký với em?”
“Ờm…” Lộ Trưng ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Cũng có thể nói như vậy, nhưng có hơi khác với cậu tưởng tượng một chút.”
“A?” Phó Hoan nghi hoặc chớp chớp mắt: “Có nghĩa là?”
“Mei cảm thấy cậu không tồi, muốn tìm cậu đến Thiên Hỏa.” Lộ Trưng ngượng ngùng xoa xoa mũi: “Nhưng cô ấy muốn tuyển cậu vào phòng ban quản lý làm tuyên truyền.”
Phó Hoan: “……”
“Không sao, cậu không cần phải áp lực.” Lộ Trưng vỗ vỗ vai đối phương: “Không thích hợp thì từ chối, cũng không phải chuyện gì đâu…”
Mạc Bắc Hồ ở bên cạnh nghe, tò mò hỏi: “Vậy cậu ấy không thể vừa làm tuyên truyền vừa làm diễn viên à?”
Phó Hoan và Lộ Trưng đều ngây ngẩn cả người.
Lộ Trưng ngẫm nghĩ rồi mở miệng: “Nói chung, tình huống này tương đối hiếm gặp.”
“Nhưng không phải trong cậu ấy cũng làm như vậy sao?” Mạc Bắc Hồ suy nghĩ một lát: “Lúc tham gia đoàn phim, thuận tiện để Tiểu Béo tuyên truyền bằng góc nhìn diễn viên…”
“Nếu không có vai diễn thích hợp, thì chính thức làm tuyên truyền, có lẽ cũng được nhỉ?”
Phó Hoan mắt trông mong nhìn cậu: “… Tôi chắc chắn cảm thấy được, nhưng có thể chiều theo tôi như vậy sao?”
“Tôi cũng cảm thấy được.” Lộ Trưng cân nhắc một lát: “Lúc sau tôi lại thương lượng với Mei một chút!”
Phó Hoan không nhịn được kích động, nhưng sợ mình mừng hụt một hồi, căng thẳng lại kiềm chế xoa xoa tay.
“Tui cũng cảm thấy được!” Mạc Bắc Hồ vội vàng giơ tay tán thành: “A Thống nói, Thiên Hỏa đã có rất nhiều người kỳ lạ rồi, diễn viên biết làm tuyên truyền cũng rất kỳ lạ, vô cùng thích hợp gia nhập chúng ta!”
Lộ Trưng buồn cười hỏi cậu: “Có ý gì? Tôi kỳ lạ sao?”
“Kỳ lạ chứ.” Mạc Bắc Hồ nghiêm túc gật đầu, hai tay bắn tim: “Tài giỏi đến kỳ lạ.”
Lộ Trưng ha ha cười rộ lên.
...
Mọi người đi dạo đến dưới lầu khách sạn, Lộ Trưng còn chê lượng vận động không đủ, vốn định đến phòng tập gym của khách sạn, nhưng bị Phó Hoan khuyên can “không nên vận động mạnh trong thời gian một hai tiếng sau bữa ăn”.
Cho nên hắn ta lại kéo hai người đi dạo thêm một vòng, tìm một cửa hàng tiện lợi có chút khoảng cách làm mục tiêu, đi bộ sang mua một chút đồ ăn vặt, tách ra với Phó Hoan, lại dẫn Mạc Bắc Hồ đi bộ trở về khách sạn.
Trước giờ Mạc Bắc Hồ chưa từng thấy nhân loại không chịu ngồi yên như vậy, không nhịn được chân thành đề nghị: “Anh Lộ, hay là anh nuôi một con chó đi.”
Có thể dắt nó đi dạo, thì không cần dắt tui đi dạo nữa!
“Tôi cũng từng nghĩ đến.” Lộ Trưng hứng thú lên: “Nuôi một con đẹp trai, cậu có gợi ý gì không?”
Mạc Bắc Hồ đang định nói chuyện, đột nhiên khoé mắt nhìn thấy một người quen ngồi trong một chiếc xe không quá quen thuộc ở bên kia đường, hai mắt đột nhiên trở nên sáng rực.
Cậu tìm một lý do để Lộ Trưng lên lầu trước, đang định qua đường, cột đèn giao thông bên cạnh vạch đi bộ lại đột nhiên chuyển sang đèn đỏ.
Mạc Bắc Hồ đành phải đứng đợi bên đường, nhìn về phía bên kia, đèn đỏ vừa qua, đã nhanh chóng chạy đến trước mặt Tạ Hào, vui vẻ chào hỏi với đối phương: “Ông chủ!”
Tạ Hào nở một nụ cười quen thuộc.
Trong lúc nhìn cậu đợi đèn đỏ, hắn cũng đang đếm số giây chờ cậu đến gần.
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
