Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 130
Phó Hoan nhìn Lộ Trưng thật sâu, nhỏ giọng nói thầm một câu: “Thỉnh thoảng tôi lại lo lắng, không biết có phải Thiên Hỏa của mọi người bảo bọc quá mức rồi không, sao người nào người nấy đều ngây thơ như vậy…”
Nếu không phải đang đứng trước camera, có lẽ cậu ấy còn cảm khái nhiều hơn.
Mạc Bắc Hồ đang nghiêm túc nhìn tấm ảnh mà nhân viên công tác in ra, ngạc nhiên phát hiện, trên sách ảnh thực vật của bọn họ, tấm ảnh được dán trên mục “Thực vật địa y” là… tấm mà Thi Hiểu Mạn đã tự chụp.
Mạc Bắc Hồ ngơ ngác ngẩng đầu lên, xác nhận với nhân viên công tác: “Đây là thực vật địa y à?”
Nhân viên công tác nhếch nhếch khóe miệng, dường như suýt nữa không nhịn được cười, giả vờ nghiêm túc gật gật đầu: “Ừm.”
Mạc Bắc Hồ giơ sách ảnh lên quay đầu lại, xác nhận với các đồng bạn: “Anh ấy nói đây là thực vật địa y.”
“Ha ha.” Lộ Trưng giật giật khóe miệng: “Trước tiên loại trừ Thi Hiểu Mạn là thực vật địa y, loại bỏ hết tất cả các lựa chọn sai, cái còn lại cho dù không thể đến đâu, cũng là đáp án duy nhất.”
Hắn ta mặt mày nghiêm túc nói: “Cho nên, chỉ còn lại một khả năng -- Khương Diệu chính là thực vật địa y!”
Miệng Mạc Bắc Hồ hơi mở: “…”
Phần trước nghe rất có lý, phía sau thì hình như đã bị đin rồi.
“Ôi ôi, mọi người nhìn kỹ tấm bảng kia đi!” Phó Hoan cuối cùng cũng không nhịn được, không thể làm ra vẻ úp úp mở mở, hận rèn sắt không thành thép mà chỉ vào tấm bảng Thi Hiểu Mạn và Khương Diệu chụp chung: “Trên đó có ảnh chụp!”
Lộ Trưng và Mạc Bắc Hồ đồng thời xúm lại, cẩn thận quan sát ảnh chụp chung của Khương Diệu và Thi Hiểu Mạn, cuối cùng cũng nhìn thấy trên tấm bảng viết “Làm sao để phân biệt địa y và rêu phong” kia, còn có hai tấm ảnh minh họa.
Mạc Bắc Hồ: “…”
Lộ Trưng: “…”
“Thế này cũng được à?”
Lộ Trưng không nhịn được gãi đầu: “Cho nên lúc đó Thi Hiểu Mạn nói với chúng ta xong, còn gửi ảnh qua, là vì không cho bên đối diện phát hiện, để lừa gạt bọn họ?”
Hắn ta đột nhiên giật mình: “Vậy sao cô ấy vẫn chưa đến đây? Thân ở trong doanh trại địch lại còn ngông cuồng như vậy, không lẽ bị ch//ém đầu tế cờ rồi?”
“Không đến mức đó đâu!” Phó Hoan ngốc nghếch cười hai tiếng: “Chúng ta là chương trình pháp luật mà… Ôi! Anh Lộ anh đi đâu đấy!”
“Chậc, đi cứu người!” Lộ Trưng gọi Mạc Bắc Hồ: “Tiểu Hồ, vác hàng nóng, chúng ta đi cứu người!”
“Tới đây!” Mạc Bắc Hồ xoay một vòng tại chỗ, mê mang hỏi: “Vác hàng nào ạ?”
Lộ Trưng đầu cũng không quay đầu lại: “Tay không cũng được!”
Mạc Bắc Hồ vội vàng tay không đuổi theo: “Anh Lộ anh có biết chị Hiểu Mạn ở đâu không?”
Lộ Trưng phanh gấp một cái, ngại ngùng quay đầu lại: “Thật sự không biết.”
Hắn ta nhìn về phía nhân viên công tác: “Kết thúc rồi, có thể dẫn chúng tôi đến hội họp được không?”
“Bọn họ đang đến đây.” Nhân viên công tác hơi nghiêng đầu, nghe nghe giọng nói trong bộ đàm: “Đợi một lát là được rồi.”
“Vậy không thể cứ đợi như thế được.” Lộ Trưng ra vẻ nghiêm trọng nói: “Bên đó của bọn họ có tù binh của chúng ta, biết đâu lại sắp…”
“Cái gì?” Cách đó không xa truyền đến một tràng tiếng bước chân, Thẩm Nhạc Tâm có hơi bất mãn bĩu môi: “Sao hình như nghe thấy có người nói xấu bọn tôi thế nhỉ?”
Lộ Trưng lập tức quay đầu nhìn qua, phát hiện bọn họ chỉ có một hàng bốn người --Thẩm Nhạc Tâm, Nhan Thâm, Khương Diệu và Thi Hiểu Mạn, không thấy bóng dáng của Đinh Hữu Thụ, lập tức giật mình, vội vàng nhìn về phía Mạc Bắc Hồ: “Cậu không phải thật sự treo người ta lên cột đèn đường rồi chứ?”
“Đương nhiên là không rồi!” Mạc Bắc Hồ vội vàng minh oan: “Tui chỉ để anh ta về lại chỗ cũ thôi!”
Cậu có hơi lo lắng nhìn sang chỗ khác, đang định đề nghị hay là đi tìm đối phương, thì chóp mũi đã ngửi thấy mùi nước hoa nam thoang thoảng, lập tức lần theo hướng của mùi hương mà nhìn qua.
Mấy nhân viên công tác dẫn theo Đinh Hữu Thụ, trên mặt anh ta mang theo nụ cười bất đắc dĩ, xòe hai tay về phía mấy người: “Cuối cùng cũng kết thúc rồi, nếu không tôi vẫn còn một mình lang thang không mục đích trong khu vườn này, đi đi lại lại sau đó đi đến khu thực vật ăn thịt luôn.”
Nhan Thâm nghe vậy thì liếc đối phương một cái, nhắc nhở: “Đa số thực vật ăn thịt không thể ăn thịt người, ‘ăn thịt’ của bọn chúng chỉ có thể ăn côn trùng…”
Đinh Hữu Thụ sững sờ một chút, cười rộ lên: “Vậy sao?”
“Tiếc là lúc đó tôi không biết, nếu không thì không cần phải lo lắng sợ hãi như vậy rồi.”
“Tôi thật sự sợ có một đóa hoa ăn thịt người khổng lồ không biết ở đâu chui ra nuốt chửng cả người tôi luôn.”
Trên mặt Nhan Thâm dường như có hơi bất đắc dĩ, cũng nghe ra được đồng bạn có hơi không đáng tin cậy này của mình dường như đang nói đùa, lắc đầu không tiếp tục giải thích.
Lộ Trưng gọi Thi Hiểu Mạn qua: “Đại công thần, may mà cô dùng chút mưu kế, nếu không lần này đúng là thua thật rồi, lại đây lại đây, mau qua đây đi, tôi còn lo lắng bọn họ không tha cho cô nữa đây, mọi người rộng lượng thật đấy.”
Thẩm Nhạc Tâm ngẩn ra, bán tín bán nghi quay đầu nhìn về phía Thi Hiểu Mạn: “Đại công thần?”
Thi Hiểu Mạn cười khẽ một tiếng, động tác nhanh như bay chui ra sau lưng Mạc Bắc Hồ.
“Chờ một chút, ý gì đây?” Thẩm Nhạc Tâm vội vàng truy hỏi: “Không phải vừa rồi cô nói có lẽ là không trùng hợp, bọn họ nhanh hơn chúng ta một bước sao? Sao cô lại là đại công thần rồi?”
“Ấy?” Lộ Trưng cũng vô cùng khiếp sợ: “Mọi người không biết à?”
Hắn ta quay đầu nhìn về phía Thi Hiểu Mạn: “Không ngờ cô có thể vừa truyền được tình báo, vừa giấu được bọn họ, thành công thoát thân?”
Thi Hiểu Mạn khách sáo cười cười: “Gần đây tôi diễn phim chiến tranh gián điệp.”
“Thật ngại quá, bệnh nghề nghiệp lại tái phát rồi.”
Thẩm Nhạc Tâm hít sâu một hơi, ôm trái tim mình.
Biết được đầu đuôi ngọn ngành, Khương Diệu miệng hơi mở, cúi đầu đầy áy náy: “Xin lỗi! Tôi bị lừa gạt rồi, tôi còn tưởng cô ấy thật sự chỉ là biết thua rồi nhưng vẫn lạc quan, muốn chụp ảnh chung với tôi…”
Nhan Thâm lắc đầu: “Không trách cậu.”
“Tấm ảnh cô ấy chụp tôi lúc đầu tiên đã chụp cả tấm bảng thông báo vào rồi, ảnh chụp chung với cô chỉ là để cho chắc chắn thôi.”
Hắn ta nhìn thật sâu vào Thi Hiểu Mạn: “Hơn nữa, cô ấy luôn tỏ ra không quan tâm thắng thua bao nhiêu, mới khiến chúng ta thả lỏng cảnh giác…”
“Là chúng ta đã sơ suất.”
Phó Hoan cười hòa nhã: “Ôi chao, trò chơi mà, hữu nghị là trên hết.”
“Lời này nói ra từ trong miệng người thắng chẳng có sức thuyết phục gì cả.” Thẩm Nhạc Tâm tức giận: “Đáng ghét, lần sau tôi nhất định sẽ thắng!”
“Lần sau tùy tiện.” Lộ Trưng tự đắc nở nụ cười: “Dù sao thì lần này là bọn tôi thắng.”
Thẩm Nhạc Tâm: “…”
Để bọn họ tùy ý phát huy một lúc, đạo diễn mới cầm loa ra chủ trì tình hình, nói lời bế mạc, cảm ơn lần quay chụp này đã kết thúc viên mãn.
Sau khi ghi hình kết thúc, lần này trên người Mạc Bắc Hồ cũng không còn nhiều công việc như vậy, có thể tùy tiện sắp xếp thêm hai ngày nữa.
-- Mạc Bắc Hồ và A Thống đã nói trước rồi, cậu định làm một chuyến du lịch ẩm thực ngắn ngày ở đây cùng Lộ Trưng, tạm thời sẽ không về công ty.
Mà gần đây hệ thống bận rộn sắp xếp công việc sau này cho cậu, bảng kế hoạch đã sắp xếp đến tận năm sau, bận đến chân không chạm đất, không có cách nào ở cùng cậu, chỉ có thể gửi cho cậu hướng dẫn ẩm thực của địa phương, để cậu và Lộ Trưng cùng nhau đi tìm.
Lộ Trưng hỏi những người khác một tiếng xem có đi không, Phó Hoan tất nhiên là vui vẻ đồng ý, đáng tiếc thời gian của Thi Hiểu Mạn gấp gáp, vừa kết thúc quay chương trình đã vội vàng ra sân bay, chỉ có thể cầm lấy một hũ kẹo nhỏ mà Mạc Bắc Hồ mang theo trong túi, tiếc nuối vẫy vẫy tay rời đi.
Hỏi xong tổ của mình, Lộ Trưng lại vô cùng tự nhiên lượn lờ sang bên cạnh, hỏi bọn họ có muốn cùng nhau đi ăn cơm không.
Thẩm Nhạc Tâm vốn dĩ định đồng ý, đáng tiếc cô và Khương Diệu vẫn còn một hoạt động thương mại khác ở nơi này, đối phương đã hẹn trước tiệc rượu rồi, chỉ có thể tiếc nuối vẫy tay hẹn gặp lại.
Ngược lại là Đinh Hữu Thụ vô cùng tích cực, dẫn theo Nhan Thâm đang có hơi lưỡng lự cùng tham gia vào bữa ăn.
…
“Trông không tệ đâu.” Đinh Hữu Thụ tò mò nhìn đông ngó tây, hỏi Lộ Trưng: “Mọi người tìm nhà hàng ở đâu vậy? Hai người đều không phải người thành phố C đúng không?”
“Không phải.” Lộ Trưng xua xua tay, vừa tháo bộ đồ ăn vừa nhìn thực đơn, thuận miệng trả lời: “Nhà hàng do Tiểu Hồ tìm, cậu ấy sành ăn lắm.”
Mạc Bắc Hồ nghe câu này giống như một lời khen ngợi, nhưng vẫn làm rõ một chút: “Là A Thống tìm đó!”
“Phải không?” Lộ Trưng cười rộ lên: “Tôi còn tưởng là Tạ Hào giới thiệu cho cậu chứ, thằng nhóc đó đi đâu cũng không bạc đãi cái miệng của mình.”
Mạc Bắc Hồ tán đồng gật đầu: “Mặc dù ông chủ ăn không nhiều lắm, nhưng rất biết chọn đồ ăn ngon!”
“Đúng không?” Lộ Trưng gãi gãi đầu: “Tôi cũng không biết gọi món, cậu xem rồi gọi đi, thịt gì tôi cũng thích ăn.”
“Món này có ngon không? Con cá này?” Đinh Hữu Thụ tò mò ghé đến trước mặt Mạc Bắc Hồ, cho cậu xem một món ăn trên thực đơn: “Cậu xem thử?”
Mạc Bắc Hồ khó hiểu ngẩng đầu lên: “Tôi chưa từng ăn mà.”
“Lộ Trưng nói cậu sành ăn lắm.” Đinh Hữu Thụ đúng tình hợp lý nói: “Tôi bảo cậu thẩm định giúp đó.”
“A?” Mạc Bắc Hồ ngây người chớp chớp mắt.
“Cậu muốn ăn thì gọi một phần đi.” Nhan Thâm hơi hơi nhíu mày, đè Đinh Hữu Thụ ngồi xuống lại: “Đừng làm khó dễ người ta.”
Hắn ta nhẹ nhàng gật đầu với Mạc Bắc Hồ: “Tính cách cậu ấy như vậy, trêu cậu thôi, không có ác ý, thật ngại quá.”
Đinh Hữu Thụ chống cằm, cảm thấy buồn cười: “Sao cậu giống như người giám hộ của tôi thế? Lúc trước trong chương trình tôi với Tiểu Hồ của chúng ta đã tiếp xúc vô cùng tốt một thời gian rồi, không tính là người xa lạ, đúng không Tiểu Hồ?”
Mạc Bắc Hồ nghĩ nghĩ, ngoan ngoãn gật gật đầu: “Ừm.”
“Vậy chúng ta gọi một phần này đi?”
“Được thôi.” Đinh Hữu Thụ thuận miệng đồng ý: “Nhưng tôi không thích ăn cá.”
Gân xanh trên trán Lộ Trưng giật giật: “Vậy cậu hỏi con cá này làm gì?”
Đinh Hữu Thụ chớp chớp mắt: “Tôi tò mò mà.”
Nhan Thâm mặt không cảm xúc rút thực đơn từ trong tay anh ta, nhét cho Phó Hoan ở bên cạnh: “Mọi người xem đi, cậu ta có gì ăn nấy.”
“Ấy--” Đinh Hữu Thụ bất mãn vươn tay ra: “Nếu như không có món nào tôi thích ăn thì làm sao?”
Nhan Thâm không hề lay chuyển: “Nhịn đói.”
Đinh Hữu Thụ: “…”
Anh ta quay đầu nói với Mạc Bắc Hồ; “Tiểu Hồ, cậu ấy tàn nhẫn quá.”
“Cũng bình thường mà.” Mạc Bắc Hồ nâng mắt lên: “Anh ấy cũng đâu bỏ đói tôi.”
Đinh Hữu Thụ: “…”
Anh ta than thở một tiếng: “Tứ cố vô thân mà, tôi nhớ Thẩm Nhạc Tâm quá.”
Lộ Trưng chê anh ta vừa ồn vừa phiền, trực tiếp ném một hạt đậu phộng vào miệng anh ta.
Bữa cơm này ăn uống no say, Mạc Bắc Hồ duỗi người một cái, nghe theo đề nghị của Lộ Trưng, định đi dạo về khách sạn với hắn ta để tiêu cơm -- sau đó lén lút sau lưng Lộ Trưng, một mình gọi hết một lượt cuốn cẩm nang ẩm thực thứ hai mà hệ thống đã chuẩn bị cho cậu.
Ngay đúng lúc này, cậu nhận được điện thoại của Tạ Hào.
Mạc Bắc Hồ liếc mắt nhìn những người khác đang ồn ào huyên náo, chủ động đi chậm lại một bước, bắt máy: “A lô?”
“Chào buổi tối Tiểu Hồ, tôi nghe nói em đã kết thúc công việc rồi, ăn cơm chưa?” Tạ Hào cười rộ lên: “Em đoán xem tôi đang ở đâu?”
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
