Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 129

Mạc Bắc Hồ thất hồn lạc phách đặt điện thoại xuống.

Không ngờ đại kế của cậu, mới vừa bắt đầu, đã thất bại rồi.

“Haiz.” Tiểu Hồ đau đớn kịch liệt thở dài một hơi, cầm hai chiếc điện thoại, tăng tốc tiến về phía Lộ Trưng bọn họ.

Rất nhanh, ở một nơi từng là điểm chụp ảnh, bây giờ đã được cải tạo thành điểm đóng dấu, cậu gặp được Lộ Trưng, Phó Hoan, và cả NPC trong vườn bách thảo.

“Nhô, Tiểu Hồ, sao cậu lại tới đây?” Lộ Trưng nhìn thấy Mạc Bắc Hồ thì vui vẻ, vội vàng vẫy vẫy tay với cậu: “Đến chơi trò chơi đúng không? Tôi vừa mới chạy một chuyến rồi, bây giờ lại chụp được một vài ảnh mới, đang thử lại lần nữa.”

“Được!” Mạc Bắc Hồ vội vàng đồng ý, sau đó đưa điện thoại của Đinh Hữu Thụ cho bọn họ, nhỏ giọng nói: “Tui đã mang điện thoại của anh ta qua đây, vốn định trà trộn vào trong, thăm dò xem sách ảnh ở trên người ai.”

Cậu hổ thẹn cúi đầu: “Nhưng mà tui ngốc quá, lập tức bị đối diện nhìn thấu rồi.”

“Không trách cậu.” Lộ Trưng rộng lượng vỗ vỗ sau lưng Mạc Bắc Hồ: “Đây không phải vấn đề của cậu.”

“Có thể nghĩ ra được kế hoạch như vậy đã vô cùng tài giỏi rồi! Là kẻ địch quá xảo quyệt!”

“Ừm!” Mạc Bắc Hồ cảm động gật gật đầu.

“Nói như vậy…” Phó Hoan đăm chiêu sờ sờ cằm: “Sách ảnh của bọn họ thật sự rất có khả năng ở trên người Thẩm Lạc Tâm.”

“Hửm?” Mạc Bắc Hồ ngơ ngác nhìn đối phương, không biết cậu ấy rút ra kết luận này từ đâu.

Phó Hoan vui vẻ nhìn về phía Mạc Bắc Hồ: “Bởi vì vừa rồi Tiểu Hồ hỏi rất thông minh mà.”

“A? Phải không!” Mạc Bắc Hồ lập tức có hơi được cưng mà sợ.

Gần đây cậu được người khác khen nhiều rồi, tự cảm thấy mình đã có chút sức miễn dịch đối với lời khen.

Giống như lúc nghe thấy có người khen cậu đẹp, diễn xuất tốt, sức lực lớn các thứ, đã không còn siêu vui vẻ đến mức lộ ra mặt như trước đây.

Nhưng không ngờ lại có người khen cậu thông minh nè!

Lời khích lệ như vậy không mấy khi có được, Mạc Bắc Hồ không khỏi hơi chút lâng lâng, vội vàng truy hỏi: “Tui thông minh chỗ nào vậy?”

“Bởi vì cậu không hỏi ‘sách ảnh thực vật ở trên tay ai’, mà hỏi ‘có phải sách ảnh thực vật ở trên người Thẩm Nhạc Tâm hay không’ đấy.” Phó Hoan cười tủm tỉm nói: “Mà Thẩm Nhạc Tâm lại không lập tức xác nhận cậu có vấn đề, ngược lại còn hỏi ngược để lừa cậu một chút, chuyện này nói rõ cái gì?”

Lộ Trưng và Mạc Bắc Hồ nhìn nhau, đồng thời nhìn thấy được sự ngơ ngác trong mắt đối phương, Lộ Trưng đành phải thuận miệng đáp bừa: “Nói rõ cô ấy suy diễn nhiều.”

“Không đúng.” Phó Hoan hận rèn sắt không thành thép mà thở dài một hơi: “Là nói rõ cô ấy cảm thấy câu hỏi này kỳ lạ, nhưng không chắc chắn người nói câu này có vấn đề hay không.”

“Bởi vì nếu sách ảnh ở trên người những người khác, Thẩm Nhạc Tâm không cần hỏi đã có thể lập tức biết cậu có vấn đề rồi!”

“Ồ--” Mạc Bắc Hồ và Lộ Trưng đồng thời kéo dài giọng, lộ ra biểu cảm bừng tỉnh đại ngộ, đồng thời dùng nắm đấm đập vào lòng bàn tay, Lộ Trưng tán thưởng nhẹ nhàng gật đầu, giành nói trước cậu: “Có lý.”

“Ùm ùm.” Mạc Bắc Hồ không chút nào keo kiệt lời khen của mình với Phó Hoan: “Tiểu Béo cậu thông minh thật!”

Phó Hoan u sầu thở dài một hơi: “Cậu nhìn hai người các cậu xem, hai vị diễn viên chính, hai người như vậy rất khó khiến người ta tin tưởng tà không…”

Cậu ấy suýt nữa thì buột miệng nói ra tà không thắng chính!

Mạc Bắc Hồ nhanh tay lẹ mắt bịt miệng Phó Hoan lại, cố gắng đánh trống lảng cho qua: “Tà, tà…”

“Tà môn.” Lộ Trưng mở to mắt nói bậy: “Hai người bọn tôi có thể diễn người thông minh, đúng là tà môn.”

“Cái này gọi là kỹ thuật diễn nhỉ.”

“Tiểu Béo nhà chúng ta, có lẽ phải chịu nhiều nghi ngờ hơn, bởi vì vốn dĩ cậu đã thông minh, dễ khiến người khác coi là diễn xuất gần với bản chất.”

“Ha ha!” Phó Hoan cũng nhất thời nghĩ mà sợ, nhưng lại sợ người khác nhìn ra manh mối, cố gắng duy trì dáng vẻ bình thường mà cười hi hi nói: “Đúng vậy, cho dù trong phim hay ngoài đời thì tôi đều là quân sư.”

Cậu ấy xoay người, không rõ ràng mà thở phào một hơi.

-- đã chiếu đến nửa sau rồi, còn mười ngày nữa là đại kết cục, suýt nữa thì cậu ấy tiết lộ nội dung, dùng tà không thắng chính để tiết lộ mình là phe phản diện!

May mà động tác Mạc Bắc Hồ nhanh.

Phó Hoan vui mừng liếc mắt nhìn Mạc Bắc Hồ, Tiểu Hồ ở những nơi như thế này vẫn rất lanh lợi.

“Chơi trò chơi trước đi.” Lộ Trưng dẫn theo Tiểu Hồ chỉ chỉ vào bên trong: “Tôi nói cho cậu biết đây là điểm đóng dấu phù hợp nhất mà bọn tôi khó khăn lắm mới tìm được, còn có thể lừa ăn lừa uống, cái vừa rồi thì bắt tôi làm bài tập toán!”

Hắn ta vô cùng đau đớn lắc lắc đầu: “Lần này thì hay rồi, cả thế giới đều biết tôi học toán không giỏi.”

“Không sao đâu.” Mạc Bắc Hồ an ủi đối phương: “Chương trình này chắc không chiếu ở nước ngoài đâu nhỉ?”

Lộ Trưng không nói gì, nghiêng đầu nhìn cậu.

Mạc Bắc Hồ cảm thấy bị ánh mắt khiển trách, chột dạ thu hồi ánh mắt, nhìn đông ngó tây nói sang chuyện khác: “Ở đây chơi thế nào vậy?”

“Tôi vừa mới đến một lần rồi.” Lộ Trưng chỉ chỉ vào thiết bị giải trí bên trong -- nơi này vốn là vườn bách thảo, không thể nào đặc biệt dành ra một khu vực để bọn họ chơi trò chơi, chỉ có thể tận dụng không gian sẵn có.

Cho nên, mặc dù nơi này là khu vực dựa vào thể lực, nhưng cũng không thể bung xõa cho lắm, chỉ là dọn một bục trưng bày ban đầu đi, đặt mấy đạo cụ được cải tạo từ dụng cụ thể hình.

“Đơn giản lắm.” Lộ Trưng chỉ chỉ về phía bên kia: “Chính là đi qua trên xà đơn -- rớt xuống đất cũng được, trên đất là tấm lót massage chân, không đau lắm đâu, hoặc cậu trực tiếp chạy thẳng qua, sau đó nhảy lên ngậm hoa, ngậm một cành về đặt vào trong bình là có thể đóng dấu rồi.”

“Khó khăn nằm ở chỗ bông hoa phải còn nguyên vẹn -- à đúng rồi, nhân viên công tác đã nói, đã thẩm định hoa này không có độc, có thể ăn được, cho nên không cẩn thận ăn luôn cũng không sao.”

Mạc Bắc Hồ liên tục gật đầu.

Lộ Trưng hai tay chống nạnh: “Tôi vừa mới đóng dấu một lần rồi, còn thiếu một lần nữa.”

“Lần này lại chụp được không ít, nói không chừng sẽ đủ.”

Mạc Bắc Hồ tò mò hỏi: “Còn thiếu gì vậy?”

“Địa y.” Phó Hoan trả lời.

Mạc Bắc Hồ giật mình: “A, bên bọn họ cũng thiếu địa y!”

“Hít, xem ra có hơi khó tìm.” Lộ Trưng vung tay: “Thử vận may xem sao, Tiểu Hồ cậu lên trước đi.”

“Cố lên!” Phó Hoan nắm tay cổ vũ cậu: “Tôi nói với chị Hiểu Mạn một tiếng, bảo chị ấy tập trung tìm địa y thử xem.”

“Được!” Mạc Bắc Hồ xắn tay áo lên, nhìn Lộ Trưng đưa hình trong điện thoại cho nhân viên công tác kiểm duyệt, đối phương không có bất kỳ đánh giá nào, chỉ nhìn về phía Mạc Bắc Hồ: “Có thể bắt đầu trò chơi thử thách rồi.”

-- Phải hoàn thành trò chơi xong, nhân viên công tác mới tuyên bố đóng dấu thất bại hay thành công.

Mạc Bắc Hồ đứng dậy, nhẹ nhàng nhảy lên, động tác nhanh nhẹn đi qua xà đơn rồi đáp xuống đất, gần như không hề dừng lại mà nhảy lên, dùng sức lắc đầu một cái, ngậm bông hoa đang treo bên trên xuống.

Phó Hoan không nhịn được mà “oa” một tiếng.

Mạc Bắc Hồ nhẹ nhàng cắn vào phần cuống hoa, hơi hơi quay đầu lại nhìn cậu ấy.

“Hít.” Phó Hoan không nhịn được nâng điện thoại lên chụp một tấm.

Cậu ấy chụp xong mới nhớ ra, ngốc nghếch cười hai tiếng: “Cậu xem tôi này, bệnh nghề nghiệp lại tái phát, nếu là tôi, chắc chắn sẽ lấy cảnh này để tuyên truyền.”

“Đẹp thật đó.”

Mạc Bắc Hồ đưa tay lên định lấy bông hoa xuống, Lộ Trưng vội vàng ngăn lại: “Không được! Không được dùng tay! Phải ngậm hoa bỏ vào trong bình hoa!”

Mạc Bắc Hồ đành phải tiếp tục đưa tay ra sau lưng, ngậm hoa nghiêng đầu qua, cụp mắt chuyên chú nhìn vào bình hoa miệng hẹp, cẩn thận từng li từng tí đặt bông hoa vào trong.

Cậu nghiêng đầu, một lọn tóc rơi xuống bên trán, nhưng ánh mắt cậu chuyên chú, chưa kịp rảnh tay vén nó lên.

Phó Hoan không nhịn được cảm thán: “Người đẹp hơn hoa mà.”

“Đó là đương nhiên.” Lộ Trưng kiêu ngạo nói: “Đệ tử của tôi.”

“Đó là đương nhiên.” Phó Hoan bắt chước giọng điệu của hắn ta: “Đồng nghiệp của tôi.”

Hai người nhìn nhau, cùng cảm thấy tự hào chung mà ngốc nghếch cười rộ lên.

Đột nhiên trong điện thoại có tin nhắn tới, là tin nhắn thoại của Thi Hiểu Mạn gửi đến.

Lộ Trưng linh cơ vừa động, hét lớn một tiếng: “Tiểu Hồ! Chậm thôi! Đừng hoàn thành nhanh quá! Từ từ thôi, tôi bảo Hiểu Mạn cũng gửi ảnh bên cô ấy qua đây, chúng ta tranh thủ một lần đánh dấu hết luôn!”

“Đúng đúng!” Phó Hoan vội vàng gật đầu: “Bên đó nghiêm khắc lắm, một khi hoàn thành trò chơi là phải đánh dấu ngay lập tức, sau khi đánh dấu một lần xong hết sẽ phải tính lần tiếp theo rồi! Chúng ta tiết kiệm thời gian!”

Mạc Bắc Hồ nghe vậy, ngậm hoa nên cũng không thể gật đầu, chỉ có thể dùng tay làm một động tác tay xác nhận.

Cậu nghiêng đầu về ngậm bông hoa ra, thật cẩn thận liếc nhìn nhân viên công tác bên cạnh, nở một nụ cười, có hơi mơ hồ nói: “Vừa rồi cắm không được đẹp, tôi làm lại một chút.”

Cậu lại lần nữa chậm rãi nghiêng đầu qua, từng chút từng chút cắm hoa vào trong bình, dùng khóe mắt chú ý đến bên phía Lộ Trưng.

Phó Hoan không nhịn được cảm thán: “Rõ ràng chỉ bảo cậu ấy kéo dài thời gian, sao lại có cảm giác như đang dùng mỹ nhân kế vậy nhỉ?”

Lộ Trưng đã bấm vào tin nhắn thoại của Thi Hiểu Mạn.

Thi Hiểu Mạn: “Một tin xấu, tôi bị Khương Diệu bắt được rồi.”

Lộ Trưng nhướng mày, đã có thể tưởng tượng được khuôn mặt có hơi bất đắc dĩ của Thi Hiểu Mạn rồi.

Hắn ta hỏi: “Vậy còn tin tốt thì sao?”

Thi Hiểu Mạn gửi qua một tấm ảnh.

Tấm ảnh chụp bóng lưng của Nhan Thâm, hắn ta đã trèo lên một hòn non bộ có làm một vài biện pháp bảo hộ an toàn, bên cạnh có một mẩu tin phổ cập khoa học thường thức thường thấy trong vườn bách thảo, trên đó viết “Làm sao để phân biệt địa y và rêu phong”.

“Không có tin tốt.” Thi Hiểu Mạn vô cùng bất đắc dĩ: “Chỉ có một tin xấu khác, Nhan Thâm đã tìm được địa y rồi, Thẩm Nhạc Tâm vừa mới quay về tiến hành trò chơi, đợi Nhan Thâm chụp xong địa y, chắc là có thể đóng dấu ngay lập tức.”

“Xem ra chúng ta sắp thua rồi, nếu hai người rảnh rỗi thì xem thêm mấy tấm ảnh vừa rồi đi, tôi chụp bóng lưng của Nhan Thâm đẹp trai lắm đúng không?”

Thi Hiểu Mạn lại gửi tới một tấm, là ảnh chụp chung của cô với vẻ mặt bất đắc dĩ và Khương Diệu đang tươi cười rạng rỡ, đều đang đứng trước mẩu tin: “Còn có cái này nữa.”

“Chậc.” Lộ Trưng vẻ mặt bất đắc dĩ: “ Chẳng lẽ thật sự không kịp nữa rồi?”

“Không đúng.” Phó Hoan đột nhiên linh quang chợt lóe: “Cho tôi xem!”

Cậu ấy đột nhiên ý thức được chuyện gì đó, vội vàng chạy tới bên cạnh nhân viên công tác, đưa hai tấm ảnh mà Thi Hiểu Mạn vừa gửi cho nhân viên công tác, yêu cầu thêm hai tấm này vào để đóng dấu.

Nhân viên công tác liếc cậu ấy một cái, ngầm đồng ý hành vi lách luật của bọn họ, chỉ gật gật đầu.

Mạc Bắc Hồ vừa thấy đối phương gật đầu thì lập tức thả bông hoa xuống, để nó rơi lại vào bình hoa, nhanh chóng mở miệng: “Tôi xong rồi!”

Nhân viên công tác nhìn bọn họ một cái, nở nụ cười: “Chúc mừng các bạn, thành công hoàn thành sách ảnh!”

“Yeah!” Phó Hoan là người đầu tiên nhảy dựng lên.

“Yeah!” Mặc dù Mạc Bắc Hồ không rõ nguyên nhân, nhưng cũng nhảy dựng lên theo.

“Yeah, yeah…” Lộ Trưng qua loa “yeah” theo hai tiếng, vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại thành công?”


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 129
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...