Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 128

Mạc Bắc Hồ còn chưa mở miệng, Đinh Hữu Thụ đã kinh hãi lùi về sau một bước.

“Tiểu Hồ, không được mà!” Anh ta liên tục lắc đầu, rõ ràng đã biết được hung danh hiển hách của Mạc Bắc Hồ: “Chúng ta chỉ đang quay chương trình thôi, không đến mức phải hung tàn như vậy!”

Mạc Bắc Hồ mờ mịt chớp chớp mắt: “Hung tàn gì cơ?”

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía cột đèn đường kia: “Cái kia cũng không chắc chắn, sao có thể tùy tiện treo người lên trên, tôi sao có thể thiếu kiến thức như vậy được?”

Đinh Hữu Thụ thở phào một hơi, đang định phụ họa gật đầu, đã nghe thấy Mạc Bắc Hồ tiếp tục nói: “Nhưng tôi cũng không thể cứ thả anh đi như vậy.”

Đinh Hữu Thụ hơi hơi mở to mắt: “Vậy cậu định làm gì bây giờ? Chúng ta xem như có thuật định thân, cứ thế mà mắt to trừng mắt nhỏ ở đây sao?”

“Tôi thì không ngại…”

“Không cần.” Mạc Bắc Hồ nói ngắn gọn: “Tôi mang anh đi là được.”

Đinh Hữu Thụ nhướng mày, cười nói: “Tôi thành con tin rồi sao?”

“Không.” Mạc Bắc Hồ suy nghĩ một lát nói: “Là đồ trang sức.”

Đinh Hữu Thụ: “?”

Trong nháy mắt tiếp theo, Đinh Hữu Thụ cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, bị Mạc Bắc Hồ khiêng lên vai.

Đinh Hữu Thụ mờ mịt chớp chớp mắt, theo bản năng hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Tôi khiêng anh đi đóng dấu ảnh.” Mạc Bắc Hồ “hề hề” cười một tiếng: “Sau đó ảnh in ra chính là của tôi rồi!”

Đinh Hữu Thụ im lặng: “… Thật ra tôi có thể phối hợp cùng đi với cậu mà.”

“Không sao.” Mạc Bắc Hồ săn sóc vỗ vỗ đối phương: “Anh cũng không nặng.”

Đinh Hữu Thụ: “……”

Anh ta nghiêm túc suy xét một lát, mở miệng nói: “Cho nên, tập tranh thực vật thật sự không ở trên người cậu đúng không?”

Mạc Bắc Hồ giật mình, mơ hồ trả lời: “Anh, anh đoán đi!”

“Tôi đoán không ở trên người cậu.” Đinh Hữu Thụ khẳng định: “Nếu tôi là tổ viên của cậu, tôi cũng sẽ không để trên người cậu.”

Mạc Bắc Hồ nghi hoặc hỏi: “Tại sao?”

Đinh Hữu Thụ: “Hì hì.”

Mạc Bắc Hồ dường như đã nhận ra chuyện gì đó từ nụ cười của anh ta.

Cậu tức giận tung tung đối phương một cái, phẫn nộ phản bác: “Tôi cũng từng vào vòng sơ tuyển mà! Chỉ là lúc mọi người đang nghĩ chọn văn hay chọn võ thì…”

“Tôi biết rồi.” Đinh Hữu Thụ bất động nằm liệt trên vai cậu, có một loại cảm giác cá mặn tới đâu hay tới đó, hắn ta cười cười nói: “Tiểu Hồ nhà chúng ta nói gì thì nói, cũng là top bốn của tổ mà!”

“Đúng vậy!” Mạc Bắc Hồ vô thức phụ họa, sau đó mới phản ứng lại: “Không phải đội ngũ chỉ có tổng cộng bốn người thôi sao!”

Đinh Hữu Thụ không nhịn được bật cười thành tiếng.

Mạc Bắc Hồ phồng má tức giận, đi ngang qua ao nước, lại lùi về, vỗ vỗ đối phương ra hiệu: “Anh chụp luôn ao nước đi.”

“Được rồi.” Tuy rằng biết ảnh mình chụp bây giờ đều chỉ để may áo cưới cho người khác mặc, nhưng bản thân Đinh Hữu Thụ cũng đã nằm trong tay Mạc Bắc Hồ rồi, nên cũng không giãy giụa nữa, lôi điện thoại ra, chụp vài tấm ảnh rong tảo đang nổi trên ao nước, sau đó thuận miệng hỏi: “Sao cậu không tự chụp đi?”

Hắn nhìn thấy Mạc Bắc Hồ thậm chí còn khiêng mình bằng một tay, hoàn toàn không có vấn đề không rảnh tay.

Mạc Bắc Hồ thật thà nói: “Kỹ thuật chụp ảnh của tui quá kém.”

“Mấy tấm vừa nãy chụp đều bị mờ.”

Đinh Hữu Thụ thật sự không nhịn được cười lớn thành tiếng.

Hắn thương lượng với Mạc Bắc Hồ: “Tôi có thể nói với đồng đội một tiếng là tôi đã bị cậu bắt rồi không?”

“Có thể.” Mạc Bắc Hồ thấy hắn ta đã chụp xong, lại bắt đầu di chuyển, thắc mắc: “Không phải điện thoại vẫn còn trong tay anh sao? Tôi đâu có tịch thu.”

“Chẳng phải tôi muốn làm tù binh chuyên nghiệp sao? Phải để người khác biết chứ.” Đinh Hữu Thụ lúc này mới mở tin nhắn trong nhóm của mình, lười gõ chữ, trực tiếp gửi tin nhắn thoại: “Các đồng chí, xin lỗi, tôi sa lưới rồi.”

Mạc Bắc Hồ ngây người một chút: “Sa lưới?”

Đinh Hữu Thụ đau đớn kịch liệt nói: “Tôi bị cảnh sát Tiểu Hồ bắt rồi.”

Có lẽ bởi vì đang quay chương trình tạp kỹ, mọi người đều biết tin nhắn thoại tiện thu âm hơn, để khán giả biết tiền căn hậu quả, phần lớn mọi người trong nhóm bọn họ cũng gửi tin nhắn thoại đáp lại.

“Không sao đâu!” Khương Diệu nhanh chóng an ủi hắn: “Tôi vừa rồi cũng bị cảnh sát Tiểu Hồ cắt đuôi mất! Nhưng tôi vẫn chưa từ bỏ, tôi đang theo đuổi dấu vết của Hiểu Mạn! Mọi người thấy rồi nhớ thông báo cho tôi nha!”

“Bị Tiểu Hồ bắt rồi?” Tin nhắn thoại bên Thẩm Nhạc Tâm hơi nhiều tạp âm: “Vậy chắc cũng không nghiêm trọng đâu, anh giả vờ bệnh tật lừa cậu ấy một chút, rất dễ trốn thoát.”

“Tiểu Hồ ngốc ngốc lại đơn thuần, rất dễ lừa.”

Mạc Bắc Hồ: “……”

“Cái này là lời khen, thật sự.” Đinh Hữu Thụ chân thành nói: “Dù sao cũng tốt hơn người khác nói xấu sau lưng là cậu tâm cơ thâm trầm đúng không? Đúng không?”

Hắn an ủi Mạc Bắc Hồ, lúc này mới hắng hắng giọng trả lời lại: “Khụ, lần đầu tiên gặp mặt đã dùng rồi, tôi là bị bắt lần thứ hai.”

“Nhưng đây là Tiểu Hồ.” Thẩm Nhạc Tâm nghĩ một lát: “Anh thử lại một lần nữa xem, biết đâu cậu ấy sẽ mắc lừa hai lần.”

Mạc Bắc Hồ: “……”

“Ôi, này…” Đinh Hữu Thụ nghẹn một chút, vội vàng bổ sung: “Cậu ấy đang nghe mà! Tôi bật loa ngoài!”

Bên kia thật lâu không trả lời lại.

“Haha.” Đinh Hữu Thụ cười khan hai tiếng: “Cậu xem chuyện này ầm ĩ thật, còn là lần thứ hai.”

Mạc Bắc Hồ trong lúc nhất thời không biết nên dùng vẻ mặt gì đối diện với người bạn tốt, cũng là đối thủ hiện tại Thẩm Nhạc Tâm.

Cậu cố gắng phản bác: “Tôi vẫn có chút xảo quyệt mà!”

“Cậu đừng trượt chân.” Đinh Hữu Thụ chân thành nói: “Tôi sợ cậu ném tôi xuống hồ nước.”

Lúc này, Nhan Thâm đã gửi một tin nhắn, giọng điệu lạnh lùng hỏi: “Anh có lời trăn trối nào không?”

Đinh Hữu Thụ ngây người một chút, nghiêm túc suy xét một lát rồi nói: “Ngẫu nhiên gặp cảnh sát Tiểu Hồ tại vườn thực vật, dốc hết toàn lực vẫn không thể chiến thắng.”

Nhan Thâm hỏi: “Hết rồi?”

“Hết rồi.” Đinh Hữu Thụ cười rộ lên: “Tôi cũng không phải ch//ết thật, cần phải nói bao nhiêu nữa?”

“Mọi người cố gắng lên, cứ xem như tôi nghỉ ngơi một lát, tôi tìm thử có cơ hội nào có thể trốn thoát khỏi tay cảnh sát Tiểu Hồ không.”

Mạc Bắc Hồ vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không có cơ hội!”

“Ôi chao!” Đinh Hữu Thụ cười tủm tỉm nói: “Cứ để tôi chạy một chút đi mà.”

“Cậu nắm chắc thắng lợi, cũng có thể giả vờ thả tôi chạy mà? Gia Cát Lượng còn bảy lần bắt Mạnh Hoạch nữa.”

Mạc Bắc Hồ không hề lay chuyển: “Tôi mặc kệ!”

“Bây giờ tôi phải mang theo anh đến hội họp với đồng đội.”

“Hội họp bằng cách nào?” Đinh Hữu Thụ nghi ngờ nhìn cậu, vừa rồi anh ta không nhìn thấy Mạc Bắc Hồ lấy điện thoại ra, chắc không phải là tạm thời xác nhận phương hướng… Chẳng lẽ lúc trước đã hẹn chỗ rồi?

Mạc Bắc Hồ theo bản năng trả lời: “Khiêng anh, đi bộ đến.”

Đinh Hữu Thụ: “……”

Đinh Hữu Thụ còn chưa kịp mở miệng, Mạc Bắc Hồ đã dừng lại trước một lùm cây, chỉ chỉ vào rồi nói: “Chụp một tấm.”

Đinh Hữu Thụ nghe lời ấn nút chụp.

Anh ta không nhịn được hỏi: “Cậu thật sự không mệt?”

“Không mệt.” Mạc Bắc Hồ tràn đầy tự tin trả lời: “Anh yên tâm đi!”

Trên đường Mạc Bắc Hồ tìm kiếm đồng đội có nhìn thấy một vài thực vật kỳ lạ, thỉnh thoảng cũng dừng lại để Đinh Hữu Thụ giúp cậu chụp ảnh.

Đinh Hữu Thụ đột nhiên sinh ra một loại ảo giác -- bây giờ hắn ta là một cái camera được Mạc Bắc Hồ vác theo.

Chính là loại thỉnh thoảng lại nói một câu chọc cười.

Hắn ta lướt xem album ảnh mình chụp, thuận tay gửi hết tất cả ảnh mà Mạc Bắc Hồ mang mình đi chụp vào trong nhóm, bảo bọn họ nhanh chóng tìm điểm đóng dấu, nói không chừng có thể hoàn thành trước khi Mạc Bắc Hồ đi đến điểm đóng dấu.

“Không cần chụp những cái này.” Đinh Hữu Thụ vô thức nhấp vào tin nhắn thoại, giọng của Thẩm Nhạc Tâm truyền ra từ điện thoại: “Những cái khác bọn tôi đều đã chụp được rồi, bây giờ chỉ còn thiếu địa y thôi.”

“Tôi đã sắp bò rạp xuống đất rồi, rốt cuộc địa y trông như thế nào chứ! Chúng ta không có thiên tài sinh học nào sao?”

Mạc Bắc Hồ chậm rãi quay đầu lại, chạm mắt với Đinh Hữu Thụ.

Đinh Hữu Thụ cười khan hai tiếng: “Ảnh vừa rồi chụp, không cẩn thận gửi đi rồi.”

Mạc Bắc Hồ phẫn nộ hất hất hắn ta hai cái.

“Ôi ôi! Đừng đừng đừng!” Đinh Hữu Thụ vội vàng cầu xin: “Tha cho bộ xương cốt già cả của tôi đi mà! Cậu không thể bởi vì tôi còn đang quay phim thần tượng mà xem tôi là người trẻ được!”

“Tuy rằng tôi và anh Lộ cùng tuổi, nhưng cơ thể không thể đặt lên bàn cân để so sánh được!”

“Hừ!” Mạc Bắc Hồ biết đối phương đã gửi đi rồi, bây giờ cậu tìm cách gây sự cũng không thể nào thay đổi hiện trạng, đành phải mang theo đối phương tiếp tục tiến về phía trước.

Nhưng lần này, cậu đã lấy điện thoại của Đinh Hữu Thụ, không cho anh ta tiếp tục chụp ảnh nữa.

Tiếp tục đi hai bước, Mạc Bắc Hồ đột nhiên phản ứng lại một chuyện: “Thật ra…”

Đinh Hữu Thụ mất điện thoại có chút nhàm chán, hai tay đung đưa sau lưng cậu, quay đầu bày ra vẻ mặt “xin được lắng nghe thí chủ”.

Mạc Bắc Hồ chần chờ nói: “Thật ra tôi cũng không cần khiêng anh mà.”

Cậu chậm rãi nhìn về phía Đinh Hữu Thụ: “Tôi lấy điện thoại của anh đi không phải được rồi sao?”

Đinh Hữu Thụ ngây ngẩn cả người..

“Chẳng lẽ vừa rồi cậu hoàn toàn không nghĩ đến à?” Đinh Hữu Thụ thật cẩn thận mà nhìn sắc mặt của cậu hỏi: “Người bình thường đều sẽ nghĩ đến chuyện này trước mà?”

Hắn nhìn cameras bên đường, hạ thấp giọng, che miệng nói nhỏ: “Tôi còn tưởng là cậu cần xây dựng hình tượng, cho nên mới vác tôi đi suốt.”

Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Mạc Bắc Hồ, anh ta ra cũng khiếp sợ không kém: “A? Cậu thật sự không nghĩ đến sao?”

Mạc Bắc Hồ: “……”

Cậu mặt không biểu cảm đặt Đinh Hữu Thụ xuống.

Đinh Hữu Thụ vẫn đang cố gắng thương lượng với cậu: “Hay là chúng ta tiếp tục đi cùng nhau đi? Nếu không tôi cũng mất điện thoại rồi, không thể làm nhiệm vụ được, buồn chán lắm.”

Mạc Bắc Hồ lùi về sau một bước: “Không được!”

Đinh Hữu Thụ vô tội nhìn cậu: “Sao vậy?”

Mạc Bắc Hồ nhỏ giọng nói: “…Mất mặt.”

Đinh Hữu Thụ phì cười một tiếng, sau đó vội vàng thu lại nụ cười, giả vờ như mình hoàn toàn chưa làm gì, hắng hắng giọng nói: “Hoặc là cậu giúp tôi nói với đồng đội trong nhóm một tiếng, báo một địa điểm, để tôi tiện hội họp với bọn họ, có được hay không?”

Mạc Bắc Hồ nhìn chằm chằm anh ta, dường như đang cân nhắc tính khả thi của đề nghị này, lại giống như đang trải qua một cuộc đấu tranh tâm lý nào đó.

Một lúc sau, cậu cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

Cậu hít sâu một hơi nói: “Không được!”

Sau đó quay đầu bỏ chạy với tốc độ mà Đinh Hữu Thụ có quất ngựa đuổi theo cũng không kịp.

“Ấy--”

Thấy cậu chạy nhanh như vậy, Đinh Hữu Thụ căn bản không có động lực truy đuổi, chỉ có thể đứng tại chỗ vươn tay ra cố gắng níu kéo.

Mạc Bắc Hồ nắm điện thoại của Đinh Hữu Thụ, vẻ mặt có hơi vui sướng hân hoan.

Cậu vừa có một kế hoạch vô cùng thông minh!

Cậu muốn tiếp tục nằm vùng trong nhóm của bọn họ! Giả vờ mình chính là Đinh Hữu Thụ sau đó moi móc tin tức!

Cậu căng thẳng quay đầu lại nhìn một cái, cẩn thận từng li từng tí gõ chữ: “Mọi người đã tìm được điểm đóng dấu chưa? Sách ảnh thực vật có ở trên người Thẩm Nhạc Tâm không?”

Thẩm Nhạc Tâm gửi tới một tin nhắn thoại: “Tiểu Hồ, ngoan, trả điện thoại lại cho lão Đinh.”

Mạc Bắc Hồ cả kinh, vội vàng hỏi: “Sao cậu lại biết!”

Lẽ nào Đinh Hữu Thụ vận may tốt như vậy, nhanh chóng hội họp với đồng đội rồi sao?

Thẩm Nhạc Tâm: “Tôi đoán mò thôi.”

“Cậu xem chẳng phải đã lừa ra được rồi sao?”

Mạc Bắc Hồ: “…”


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 128
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...