Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 127

Thi Hiểu Mạn bắt chước dáng vẻ của Mạc Bắc Hồ, móc điện thoại ra, đang định chụp hai tấm ảnh dưới cơn xóc nảy thì đột nhiên nhận ra chuyện gì đó, cảnh giác hỏi: “Tiểu Hồ, cậu có xem thành phẩm không?”

“Không có!” Mạc Bắc Hồ đáp lại vô cùng đúng tình hợp lý: “Không kịp mà!”

Thi Hiểu Mạn im lặng một lát, lại hỏi cậu: “Vậy cậu đã đi học lớp nhiếp ảnh chưa?”

“Ờm.” Mạc Bắc Hồ biết cô ấy đang định nói gì rồi, chột dạ trả lời: “…Gần đây lịch học quá kín, vẫn chưa kịp đến lượt nhiếp ảnh.”

Thi Hiểu Mạn hít một hơi khí lạnh.

-- Mạc Bắc Hồ trước đây ngay cả chụp ảnh chung nghiêm túc cũng có thể chụp mặt của mọi người thành mỗi người một kiểu trừu tượng, huống chi là loại chụp nhanh độ khó cao vì dừng đột ngột này.

Cho dù Thi Hiểu Mạn có lòng muốn khen chức năng chụp ảnh của điện thoại thương hiệu ông chủ, cũng lo lắng thành phẩm của Mạc Bắc Hồ sẽ biến khéo thành vụng.

Cô ấy thức thời ngậm miệng lại không quảng cáo, chỉ nói: “Lần sau dừng lại để tôi chụp.”

“Được.” Mạc Bắc Hồ chỉ vào một ao nước trong nhà phía trước, vội vàng nói: “Bên kia có nước, rêu tảo gì đó hẳn đều thích nơi ẩm ướt, chúng ta chụp thêm hai tấm.”

“Được.” Thi Hiểu Mạn vội vàng giơ điện thoại lên: “Tôi chuẩn bị xong rồi.”

Mạc Bắc Hồ ngay lập tức dừng lại, Thi Hiểu Mạn mở chế độ chụp liên tục, di chuyển điện thoại ổn định, cố gắng chụp được càng nhiều loại thực vật càng tốt.

Mạc Bắc Hồ chỉ dừng lại vài giây ngắn ngủi, lại nhanh chóng khởi động bay đi.

“Ấy?” Thi Hiểu Mạn đột nhiên phát ra tiếng động.

Mạc Bắc Hồ vội vàng hỏi: “Làm sao vậy? Chị cũng chụp không được tốt à?”

“Không phải.” Thi Hiểu Mạn quay đầu lại nhìn xung quanh một chút: “Tôi còn nói sao lại yên tĩnh như vậy, hình như chúng ta đã bỏ lại Khương Diệu rồi.”

“Thật sự!” Mạc Bắc Hồ có chút kinh ngạc vui mừng quay đầu lại: “Cô ấy biến mất rồi!”

“Đã rất giỏi rồi.” Thi Hiểu Mạn cuối cùng cũng được đặt hai chân xuống đất, không nhịn được cảm khái: “Có thể kiên trì đuổi theo lâu như vậy, đã vô cùng có nghị lực rồi.”

“Sau khi chương trình phát sóng, đây chính là bằng chứng cho sự nỗ lực của cô ấy.”

Cô ấy nhìn camera bên cạnh, cười nói: “Nếu tôi là đồng đội của cô ấy tôi cũng không thể nói gì cô ấy được, cô ấy đã cố gắng rồi, là Tiểu Hồ quá giỏi.”

“Hì hì.” Mạc Bắc Hồ không tự chủ được nở nụ cười, có chút kiêu ngạo ưỡn ngực lên: “Cũng tạm được thôi!”

“Vì cô ấy không còn ở đây nữa, chúng ta nâng cao hiệu suất, vẫn nên chia nhau hành động.” Thi Hiểu Mạn xoa cằm: “Nhưng tôi có một ý tưởng.”

“Cậu cho tôi xem ảnh của cậu một chút trước đi.”

Mạc Bắc Hồ vội vàng lôi điện thoại ra, cho cô ấy xem ảnh mà cậu đã chụp.

“Cái này……” Thi Hiểu Mạn nhìn từng tấm ảnh lốc xoáy dường như có ma lực trước mặt, vô cùng lý trí rút lại lời đánh giá, tránh làm mất uy tín của nhà tài trợ, vỗ vỗ bả vai Mạc Bắc Hồ nói: “Không sao, mỗi người đều có chuyện mình không giỏi.”

Mạc Bắc Hồ mếu máo, nhưng mà cậu không phải người, cậu là hồ ly tinh.

Là hồ ly tinh không biết chụp ảnh.

Mạc Bắc Hồ u sầu suy nghĩ, không ngờ thử thách lớn nhất của cậu trong chương trình lại nằm ngay chỗ này, biết vậy trước đó đã đăng ký lớp nhiếp ảnh rồi.

“Khụ.” Thi Hiểu Mạn an ủi cậu một câu: “Cũng không quá bất ngờ.”

“Không cần lo lắng, mặc dù cậu không biết chụp ảnh, nhưng cũng có tác dụng khác.”

Mạc Bắc Hồ lập tức dựng tai lên, vội vàng truy hỏi: “Cách gì?”

“Giống như Khương Diệu vậy.” Thi Hiểu Mạn vỗ vỗ vai cậu: “Cậu đi dạo trong vườn thực vật, sau khi tìm thấy những người khác trong tổ bọn họ thì gây rắc rối cho bọn họ, không cho bọn họ chụp ảnh, hoặc tìm xem có nơi đặc biệt nào không, có thể mở ra quy tắc tranh giành tập tranh.”

“Thật sự không được thì cậu cứ đi theo bọn họ, bọn họ làm gì cậu đều đăng lên trong nhóm, giám sát bọn họ.”

Mạc Bắc Hồ liên tục gật đầu, càng nghe hai mắt càng sáng: “Được!”

Cậu hứng thú bừng bừng mà vén tay áo lên: “Tui đi quấy rối!”

“Đi đi!” Thi Hiểu Mạn hài lòng nhìn bóng lưng rời đi của cậu, để cậu ra ngoài quậy phá.

Mạc Bắc Hồ giơ điện thoại lên, gửi tin nhắn thoại vào trong, báo cáo chuyên cậu sắp đi tấn công quân địch, rất nhanh đã nhận được sự khích lệ của Lộ Trưng và lời dặn dò của Tiểu Béo.

Cậu nhìn trái nhìn phải, xác nhận vị trí của camera, lặng lẽ hít hít chóp mũi, sau đó không nhịn được hắt hơi một cái.

Trong vườn thực vật có không ít thực vật có hương vị rõ ràng, che lấp mùi của những người đang ở bên trong, chuyện này đã khiến độ khó khi tìm kiếm của Mạc Bắc Hồ tăng thêm không ít.

Chẳng qua mặc dù hắt xì hai cái, nhưng vấn đề không lớn -- Mạc Bắc Hồ đã ngửi thấy một chút mùi nước hoa.

Thẩm Nhạc Tâm không thích xịt nước hoa, mùi hương này, hình như là một loại nước hoa nam khá nhẹ.

Mạc Bắc Hồ men theo mùi hương tìm tới.

Bên kia, Đinh Hữu Thụ đang ngồi xổm dưới đất chụp ảnh một hàng thực vật màu xanh, không nhịn được lẩm bẩm: “Địa y, rêu, tảo… Trong mắt tôi đều na ná nhau mà, tiêu rồi, lần này bị lộ phạm vi kiến thức rồi.”

Anh ta đột nhiên nghe thấy một tràng âm thanh sột sột soạt soạt, một bóng tối bao phủ trên đầu, có người cười âm u một tiếng: “Hề hề, tìm thấy anh rồi.”

“A--” Đinh Hữu Thụ vô thức kêu thảm thiết một tiếng, nâng bước chạy đi.

Tuy nhiên còn chưa chạy được hai bước, anh ta đã đỡ eo thả chậm bước chân lại.

Mạc Bắc Hồ đang nhảy qua lùm cây, thì nhìn thấy anh ta đỡ eo vẻ mặt đau đớn: “Tôi đây… Ôi chao Tiểu Hồ, cậu dọa ch//ết tôi rồi!”

“Tôi cũng giống anh Lộ, đều là người già cả, tôi ngồi xổm xuống thì đứng lên phải chậm rãi thôi, ôi chao…”

Mạc Bắc Hồ vẻ mặt hoảng hốt chạy đến, sợ anh ta thật sự bị thương: “Anh không sao chứ!”

“Anh Lộ vẫn chưa đến tuổi già sức yếu mà, anh ấy đang tuổi tráng niên mà!”

“Được được được.” Đinh Hữu Thụ dở khóc dở cười: “Tôi, chỉ một mình tôi là người già được chưa?”

Mạc Bắc Hồ vội vàng tốn một chút giá trị tình yêu xoa xoa eo cho đối phương, nhưng còn chưa kịp có động tác, đột nhiên, Đinh Hữu Thụ rút một mẩu giấy ra, dán lên trán cậu, hô to một tiếng: “Định!”

Anh ta động tác linh hoạt né sang một bên, hoàn toàn không giống như đau eo bị thương chút nào.

Trên trán Mạc Bắc Hồ treo một mẩu giấy, ngây ngốc há miệng: “Anh, anh…”

“Xin lỗi.” Đinh Hữu Thụ bày ra một khuôn mặt thâm tình: “Là tôi lừa cậu.”

“Tạm biệt, Tiểu Hồ.”

“Đây là thẻ định thân mà tôi vừa chơi trò chơi giành được, sau khi bị dán lên thì không thể di chuyển được nữa, chỉ có thể ngồi xổm tại chỗ, đợi người khác đến giúp gỡ mẩu giấy xuống mới có thể hành động lại.”

Mạc Bắc Hồ như bị sét đánh, vẻ mặt không thể tin được mà ngồi xổm tại chỗ: “Anh, anh gạt tôi!”

“Hề hề.” Đinh Hữu Thụ cười cong mắt: “Tôi biết thể lực cậu tốt, phim mới của cậu tôi cũng xem rồi, thể lực của cậu và Lộ Trưng à…”

Anh ta vô tội xòe hai tay: “Người bình thường như bọn tôi làm sao có thể so sánh được.”

“Cho dù tôi có trốn, chắc chắn cũng không thoát khỏi cậu được, chỉ có thể ngậm ngùi dùng tấm thẻ này thôi.”

“Tạm biệt, Tiểu Hồ, chúc cậu may mắn.”

Anh ta vươn hai ngón tay phóng khoáng vẫy vẫy tay với cậu, sau đó cũng không quay đầu lại đã rời đi.

Mạc Bắc Hồ đáng thương tội nghiệp ngồi xổm tại chỗ, móc điện thoại ra, cầu cứu những người khác.

Mạc Bắc Hồ: “Xin lỗi mọi người, tui trúng mai phục rồi.”

“Đinh Hữu Thụ có thẻ định thân, tui bị định thân rồi huhuhuh.”

Thi Hiểu Mạn: “?”

“Thẻ định thân gì cơ?”

Mạc Bắc Hồ vội vàng cẩn thận kể chi tiết tác dụng của tấm thẻ kia, nhắc nhở bọn họ cẩn thận.

Lộ Trưng không nhịn được cảm thán: “Không ngờ lại có đồ vật dễ dùng như vậy? Tôi cũng muốn.”

“Tôi đã chụp được vài tấm ảnh với Tiểu Béo rồi, định đi đóng dấu một đợt thử xem sao.”

“Hiểu Mạn có rảnh không? Hay là cô đến cứu Tiểu Hồ trước đi?”

Thi Hiểu Mạn im lặng một lát, hỏi Mạc Bắc Hồ: “Cậu gỡ mẩu giấy đó xuống xem, trên đó có viết chữ không?”

Mạc Bắc Hồ ngây người một chút, do dự hỏi: “Đối phương nói chỉ có người khác mới có thể gỡ xuống.”

Thi Hiểu Mạn: “Cậu thử gỡ xuống trước đi.”

“Nếu không thể gỡ được, đạo diễn sẽ nghĩ cách nhắc nhở cậu thôi.”

“Được.” Mạc Bắc Hồ tin tưởng cô ấy chắc chắn có kinh nghiệm hơn mình, lập tức làm theo lời cô ấy nói, gỡ mẩu giấy trên trán xuống.

Trong tay nắm mẩu giấy kia, Mạc Bắc Hồ cảnh giác nhìn khắp nơi xung quanh, sợ nhân viên chương trình nhảy ra từ bụi cỏ nào đó, nhắc nhở cậu vừa vi phạm quy tắc.

Nhưng đợi trong một lát, xung quanh lặng yên không tiếng động, cũng không có một bóng người.

Mạc Bắc Hồ ngơ ngác há miệng th* d*c, cúi đầu nhìn mẩu giấy trong tay -- chất liệu mềm mại này hình như có hơi quen thuộc…

Mạc Bắc Hồ có một loại dự cảm không lành.

Thi Hiểu Mạn hỏi cậu: “Sao rồi?”

“Có ai nhắc nhở cậu không?”

Mạc Bắc Hồ thật thà trả lời: “Không có.”

“Hừ.” Thi Hiểu Mạn cười lạnh một tiếng: “Tôi biết ngay mà.”

“Tiểu Hồ, cậu bị lừa rồi.”

“Đối phương căn bản không có ‘thẻ định thân’ nào cả, trò chơi này có thẻ định thân hay không cũng khó nói, đối phương vừa nãy chỉ là tùy tiện lấy chút gì đó lừa gạt cậu thôi.”

Mạc Bắc Hồ đáng thương tội nghiệp gửi tin nhắn thoại sang: “…Là khăn giấy ăn.”

“Hắn dán một tờ giấy ăn lên trán tui.”

“Xin lỗi, tui ngu ngốc quá, bị lừa rồi.”

“Đáng giận!” Lộ Trưng phẫn nộ gõ chữ: “Chuyện này có thể trách Tiểu Hồ nhà chúng ta sao! Là bọn họ quá đáng quá rồi!”

“Lấy khăn giấy lừa Tiểu Hồ! Đến Tiểu Hồ cũng lừa, còn là người không!”

“Tiểu Hồ lát nữa cậu bắt được thằng nhóc kia, Đinh Hữu Thụ phải không! Cậu treo hắn lên cây! Hỏi thử xem tên hắn có cây vậy có biết leo cây không!”

Mạc Bắc Hồ nắm chặt nắm đấm, hít sâu một hơi, chấn chỉnh lại tinh thần, lại lần nữa hít hít mũi.

-- Mùi nước hoa nam nhàn nhạt cậu ngửi thấy lúc nãy có lẽ là mùi trên người Đinh Hữu Thụ, mặc dù anh ta đã rời đi, nhưng Mạc Bắc Hồ vẫn có thể men theo mùi thơm tìm tới.

Lần này, cậu sẽ không bị thẻ định thân lừa nữa!

Mạc Bắc Hồ lại lần nữa sải bước rời đi.

Đinh Hữu Thụ vừa rồi dựa vào mưu kế lừa được Mạc Bắc Hồ, thở phào một hơi rồi nhanh chóng rời khỏi hiện trường gây án, hoàn toàn không nhìn thấy một chút chột dạ nào, lại tiếp tục chụp ảnh thực vật xung quanh.

“Ôi, đối với người không có kiến thức như bọn tôi mà nói, nhìn tới nhìn lui cũng không thấy có gì khác biệt.” Đinh Hữu Thụ giơ điện thoại lên, bày ra nụ cười, bắt chước người già chụp ảnh phong cảnh, nhéo đầu một nhành hoa cười tự sướng.

Trước khi ấn nút chụp, trong camera xuất hiện khuôn mặt xinh đẹp khiến người khác không thể nào bỏ qua của Mạc Bắc Hồ.

“Ối da!” Đinh Hữu Thụ sợ đến mức suýt chút nữa ném điện thoại đi.

Hắn ta dở khóc dở cười vỗ vỗ ngực quay đầu lại nhìn: “Tiểu Hồ, sao mỗi lần cậu xuất hiện đều đáng sợ như vậy hả!”

“Tim tôi không tốt!”

Mạc Bắc Hồ trừng mắt nhìn: “Đồ lừa đảo! Tôi sẽ không tin anh nữa!”

“Hửm?” Đinh Hữu Thụ  nở nụ cười hòa nhã, hoàn toàn không thấy chột dạ: “Chuyện gì vậy?”

“Anh Lộ nói rồi.” Mạc Bắc Hồ từ từ vén tay áo lên: “Anh ấy nói tên anh có chữ cây, vậy thì nên treo anh lên cây!”

“Khoan đã!” Đinh Hữu Thụ vội vàng lùi lại một bước: “Tôi không biết leo cây!”

Mạc Bắc Hồ mừng rỡ: “Thật sao!”

Đinh Hữu Thụ cố gắng tìm kiếm đường sống: “Không phải! Đây là vườn thực vật, cây trong vườn thực vật không thể tùy tiện leo! Cũng không thể treo người!”

Mạc Bắc Hồ ngây người một chút, vội vàng giơ điện thoại lên gửi tin nhắn thoại: “Anh Lộ! Cây trong vườn thực vật không thể treo người!”

Lộ Trưng thuận miệng nói: “Vậy cậu treo đối phương lên cột đèn đường.”

“Thấy cột đèn bên cạnh đường đi chưa?”

Đinh Hữu Thụ và Mạc Bắc Hồ cùng nhau nhìn về phía cột đèn đường.


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 127
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...