Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 126

Thẩm Nhạc Tâm trợn mắt tức giận, một nữ diễn viên khác bên phía cô ấy là Khương Diệu vẻ mặt khiếp sợ: “…Tiền bối, trước đây tính cách của anh là như vậy sao?”

“Hửm?” Lộ Trưng khó hiểu liếc nhìn cô ấy: “Chẳng lẽ trước đây tôi từng gặp cô rồi?”

“Chúng ta từng hợp tác với nhau.” Khương Diệu nhỏ giọng nói: “Bộ phim đầu tiên của em quay cùng với anh.”

“Hả?” Lộ Trưng mở to hai mắt.

Khương Diệu giải thích một câu: “Lúc đó em diễn một vai phụ nhỏ…”

“Hỏng rồi.” Thi Hiểu Mạn cười cười nhìn về phía Lộ Trưng: “Chân tình trao nhầm rồi.”

“Không thể nào đâu!” Lộ Trưng gãi gãi đầu: “Trí nhớ của tôi tốt lắm, mấy nhân vật quần chúng tôi đều quen mặt hết.”

“Hay là diễn một chút đi?” Phó Hoan nhỏ giọng hiến kế: “Giả vờ nhớ ra rồi!”

Lộ Trưng theo bản năng trả lời: “Không được! Tôi không giả vờ được…”

Khương Diệu chớp chớp mắt: “Lúc đó tôi mới mười tuổi.”

“Cậu xem!” Lộ Trưng lập tức phản ứng lại, đúng lý hợp tình nói: “Cái này mà tôi có thể nhận ra mới có quỷ đấy! Gái lớn mười tám thay đổi lớn!”

“Trai lớn cũng đổi.” Đinh Hữu Thụ cười cười bổ sung một câu: “Anh ơi, em cũng từng đóng phim với anh, anh nhớ không?”

“Cũng không có ấn tượng.” Lộ Trưng vẻ mặt kỳ lạ: “Cậu cũng đóng lúc mười tuổi à?”

“Không có.” Đinh Hữu Thụ nhịn cười: “Em đùa thôi, em chưa từng đóng phim với anh.”

“Cậu ta cưa sừng làm nghé đấy.” Thẩm Nhạc Tâm vạch trần trò đùa của cậu ta: “Cậu ta bằng tuổi anh.”

“A?” Lộ Trưng càng khiếp sợ hơn: “Thật hay giả? Hai bọn tôi nhìn như sắp cách cả một thế hệ rồi.”

“Không có không có.” Mạc Bắc Hồ vội vàng kéo Lộ Trưng nói: “Chỉ là loại hình không giống nhau, anh là phong cách rắn rỏi, cậu ấy là phong cách thanh mát…”

Nhan Thâm bất đắc dĩ cười cười, không tham gia vào màn chào hỏi khách sáo của bọn họ, chỉ nhìn về phía đạo diễn, dường như đang đợi ông phát cuốn sổ trong tay cho bọn họ.

Đạo diễn chạm phải ánh mắt của anh ta, sững sờ, đành phải hắng giọng nói: “Vậy tôi giải thích đơn giản một chút về quy tắc.”

“Mục tiêu hôm nay của chúng ta chính là, điền đầy cuốn ‘sách ảnh thực vật’ này.”

Ông ấy giới thiệu đơn giản một chút về vườn bách thảo trước mặt trước, sau đó mở một cuốn , bày ra cho bọn họ xem: “Bên trong có tổng cộng hai hạng mục lớn -- thực vật bậc thấp và thực vật bậc cao.”

Lộ Trưng nhướng mày: “Còn có cả phân chia như thế này à? Có phải là liên quan đến phân biệt đối xử…”

Phó Hoan cảnh giác bịt miệng hắn ta lại: “Đừng nói chuyện lung tung mà anh hai, thực vật không gò bó mấy thứ này đâu.”

Đạo diễn giả vờ không nghe thấy lời chen vào của Lộ Trưng, tiếp tục nói: “Trong đó, thực vật bậc thấp được chia làm hai loại, địa y và tảo.”

“Thực vật bậc cao được chia làm ba loại, rêu, dương xỉ, thực vật có hạt.”

“Chúng tôi hy vọng mọi người sẽ ghép hai tấm ảnh minh họa cho mỗi một loại, yêu cầu là phải từ các loài thực vật khác nhau.”

Ông ấy nói xong, bắt đầu đọc quảng cáo: “Cảm ơn sự tài trợ của ông chủ điện thoại, tiếp theo, chúng tôi sẽ lần lượt phát điện thoại cho hai tổ, lát nữa sẽ dùng điện thoại do ông chủ của chúng ta tài trợ để tiến hành chụp ảnh.”

Mấy người nhận lấy điện thoại, nhìn thấy camera của người quay phim lia tới, đều vô cùng phối hợp để lộ biểu cảm tán thưởng đối với chiếc điện thoại.

“Sau khi hoàn thành công tác chụp ảnh, mọi người cần tìm kiếm điểm đóng dấu.” Đạo diễn chỉ về phía sau: “Chúng tôi đã đặt năm điểm đóng dấu trong vườn bách thảo, mỗi lần cần đều phải thông qua trò chơi nhỏ mới có thể sử dụng điểm đóng dấu đó, một lần đóng dấu không giới hạn số lượng.”

“Sau khi đóng dấu ảnh chụp, sẽ có nhân viên công tác hỗ trợ hoàn thiện sách ảnh thực vật.”

“Chúng tôi sẽ phát cho mỗi thành viên của mỗi tổ một cuốn sách ảnh thực vật, nhưng cuốn sách ảnh thực vật thật sự có tác dụng chỉ có thể có một quyển, mọi người có thể lén lút xác định, ai sẽ là người cầm cuốn sách ảnh thực vật thật sự.”

“Xin hãy chú ý, cùng một loại thực vật chỉ có thể sử dụng một lần, khi đối phương đã sử dụng loại thực vật này rồi, sau khi tổ còn lại đến điểm đóng dấu hoàn thành trò chơi giành được tư cách đóng dấu, sẽ được thông báo là đóng dấu thất bại.”

“Ồ--” Thi Hiểu Mạn đăm chiêu: “Tại sao lại có thiết kế này? Chẳng lẽ sau khi dán ảnh vào sách tranh rồi cũng có thể bị cướp?”

“Có khả năng…” Phó Hoan cũng sờ cằm, quay đầu nhìn về phía Mạc Bắc Hồ và Lộ Trưng.

Hai người bọn họ miệng hơi há, vẻ mặt ngơ ngác, hiển nhiên não bộ đã quá tải rồi.

Phó Hoan: “…Hai người phụ trách chơi game.”

Cậu ấy xoay người, vỗ vỗ vai Thi Hiểu Mạn: “Đừng làm khó bọn họ nữa, vẫn là hai chúng ta đến đi.”

Lộ Trưng lập tức lại hăng hái tinh thần, nói ngay: “Được! Giao cho tôi!”

“Đầu óc hai người dùng, trò chơi hai bọn tôi nhất định thắng!”

Mạc Bắc Hồ chần chờ một chút, không tự tin như đối phương, nhỏ giọng nói: “Lỡ như luật chơi tui cũng nghe không hiểu thì sao đây?”

Lộ Trưng nghẹn họng.

Thi Hiểu Mạn bất đắc dĩ cười cười, khóe mắt chú ý tới tổ bên cạnh cũng đang lén lút bàn bạc, cô giơ cuốn sách ảnh thực vật trong tay lên: “Vậy thì đây là vấn đề đầu tiên.”

“Chúng ta để sách ảnh ở chỗ người nào đây?”

Cô lật mở sách ảnh, chỉ chỉ vào con dấu trên trang bìa lót của cuốn trong tay mình: “Chỗ tôi có một con dấu hàng thật, mọi người có không?”

Thịt trên má Phó Hoan run run, khó xử nói: “Chọn văn hay chọn võ đây? Mấu chốt chính là không biết lát nữa nếu cướp sách ảnh thì sẽ cướp như thế nào.”

“Nếu như trực tiếp ra tay, chắc chắn nên đưa cho Tiểu Hồ hoặc anh Lộ.”

Thi Hiểu Mạn bổ sung một câu: “Nếu dựa vào động não để cướp, thì phải là hai chúng ta cầm.”

“Đánh cược một phen thôi.”

Mạc Bắc Hồ nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng hỏi: “Vậy thì…”

“Một văn một võ, cùng nhau cầm cuốn sổ thì thế nào?”

“Cứ để hai người một tổ.”

Phó Hoan sững sờ một chút, nghiêm túc nghiền ngẫm: “Dường như cũng khả thi.”

Sách cần tìm thực vật, vườn bách thảo này cũng không nhỏ, phản ứng đầu tiên của cậu ấy là mọi người tản ra xung quanh để tìm, đợi tìm được rồi mới tính chuyện làm sao để cướp của đối phương.

Nhưng nếu chỉ có một tổ hai người đi cùng nhau, dường như cũng không ảnh hưởng quá lớn.

Phó Hoan dần dần có ý tưởng, như thể đang trưng cầu ý kiến mà nhìn về phía hai người còn lại: “Vậy thì tôi với anh Lộ một tổ?”

Cậu ấy nháy mắt với mấy người, nhắc nhở bọn họ Mei đã nói phải trông chừng Lộ Trưng -- bọn họ không thể để Lộ Trưng thoát khỏi tầm kiểm soát, một mình ra ngoài đi quậy phá.

“Được.” Thi Hiểu Mạn lắc lắc điện thoại: “Tôi vừa xem qua, trong điện thoại đã kéo chúng ta vào nhóm rồi, lát nữa vào đó liên lạc nhiều hơn.”

“Còn nữa, đây là vườn bách thảo, về mặt lý thuyết mà nói, chắc chắn sẽ có bản đồ, hoặc là những nơi như bảng thông báo hướng dẫn, ở nơi đó dễ tìm được gợi ý về các khu thực vật khác nhau, gặp thì nhớ xem nhiều vào.”

Mạc Bắc Hồ cảnh giác nhìn về phía đối diện, phát hiện Nhan Thâm, Đinh Hữu Thụ, Thẩm Nhạc Tâm bọn họ đã tiến vào bên trong vườn bách thảo, hiển nhiên đã bàn bạc ra kết quả rồi.

“Bọn họ đi trước rồi!” Mạc Bắc Hồ lập tức có cảm giác cấp bách: “Chúng ta có cần nhanh lên không ạ!”

“Chờ đã, chúng ta có một vị khách.” Thi Hiểu Mạn nhướng mày nhìn về phía Khương Diệu đang cười tủm tỉm đi về phía bọn họ, đánh giá đối phương từ trên xuống dưới, hỏi: “Cô đây là…”

“Hì hì.” Khương Diệu nở một nụ cười ngọt ngào: “Tôi đến để đi theo mọi người.”

Lộ Trưng kinh ngạc mở to hai mắt: “Giám sát à?” 

“Công khai minh bạch như vậy luôn?”

“Đừng nói khó nghe như thế chứ!” Khương Diệu chắp tay sau lưng, cười tủm tỉm nhìn hắn ta: “Em chỉ muốn quan sát động thái của mọi người một chút, sau đó kịp thời cập nhật cho đồng đội của em thôi.”

Mạc Bắc Hồ hơi hơi há miệng: “Còn, còn có thể như vậy sao?”

“Đương nhiên rồi.” Khương Diệu nhếch môi cười: “Đã nói loại trò chơi này cần có mưu kế mà.”

“Hơn nữa bọn họ nói, có thể anh Lộ sẽ không nương tay với Nhan Thâm, Đinh Hữu Thụ, nhưng chắc chắn sẽ hơi hơi thương tiếc tôi một chút, phải không.”

Cô ấy bày ra vẻ mặt đáng thương nhu nhược: “Phải không anh? Anh không thể ném em xuống hồ nước đâu đúng không?”

Lộ Trưng giật giật khóe miệng: “Đổi người khác thì tôi cũng không thể ném mà.”

“Tôi chỉ là có chút sức lực, chứ không phải cuồng đồ ph//ạm tội ngoài vòng pháp luật.”

“Hì hì.” Khương Diệu đứng yên bên cạnh Lộ Trưng: “Tôi biết ngay mà.”

Phó Hoan chần chừ một chút, thăm dò hỏi cô ấy: “Nhưng một mình cô cũng không thể nào theo dõi bốn người bọn tôi được đúng không? Nếu bọn tôi tản ra chạy trốn, cô đuổi theo ai?”

Khương Diệu thành thật trả lời: “Nguyện vọng đầu tiên là đuổi theo anh Lộ.”

“Nhưng tôi biết không chắc chắn có thể đuổi kịp, cho nên tôi vẫn có thể tuân theo nguyên tắc điều chỉnh.”

Cô ấy nhích nhích bước chân, đứng sau lưng Thi Hiểu Mạn: “Xin lỗi bé cưng, nhưng vừa nãy tôi đã nhìn thấy rồi, cô chạy chậm rì rì.”

Thi Hiểu Mạn: “… Tôi đã nói tôi là nội hoạ mà, cậu xem, bị người khác nắm thóp rồi.”

Mạc Bắc Hồ đứng ngây ra tại chỗ, đột nhiên nhìn thấy Lộ Trưng nháy mắt ra hiệu với cậu.

-- Cậu và Lộ Trưng đã dưỡng được không ít sự ăn ý trong , gần như không cần suy nghĩ quá nhiều, đã theo bản năng hành động theo ý của đối phương.

Cậu một tay khiêng Thi Hiểu Mạn lên, quay đầu chạy đi.

“Ấy!” Khương Diệu không kịp trở tay, vội vàng đuổi theo: “Đừng mà Tiểu Hồ!”

Lộ Trưng lại ra hiệu cho Phó Hoan, nhờ vào sự ăn ý của cùng một đoàn phim, Phó Hoan giả vờ chạy về hai hướng khác nhau với Lộ Trưng, nhìn thấy Khương Diệu đuổi theo Mạc Bắc Hồ và Thi Hiểu Mạn hai chân lơ lửng trên không đi xa, thì lập tức quay về đường cũ hội họp lại.

“Đi trước.” Lộ Trưng duy trì sự cảnh giác: “Tránh xa cô ấy trước rồi tính sau.”

Ở bên kia, Mạc Bắc Hồ khiêng Thi Hiểu Mạn chạy như điên, quẳng Khương Diệu lại rất xa phía sau.

Nhưng cô ấy cũng cực kỳ bướng bỉnh, vừa chạy vừa kêu: “Tiểu Hồ đừng chạy nữa! Cậu không thể vác cô ấy chạy suốt một đường đâu!”

“Cậu ấy làm được!” Thi Hiểu Mạn hai chân không chạm đất, nhưng vẫn không quên ngẩng đầu trả lời: “Cô bỏ cuộc đi! Cô quên cậu ấy ra mắt như thế nào rồi sao! Trước kia cậu ấy có thể húc bay Thẩm Độc tám viên gạch! Cô cũng muốn bay lượn à!”

“Cậu ấy còn khiêng hai người xuống tầng chín, bọn tôi đây vẫn còn đang trên mặt đất đấy! Tiểu Hồ có thể khiêng tôi cả một buổi chiều cũng không cần thở d//ốc!”

“Tôi, tôi đã bắt đầu thở d//ốc rồi!” Khương Diệu đuổi theo bọn họ: “Nhưng mọi người như vậy cũng không có cách nào tìm được! Chúng ta, chúng ta nhường nhịn nhau một bước đi!”

“Mọi người chỉ cần để tôi nhìn chằm chằm một người là được, một người còn lại có thể đi chụp ảnh! Thêm một người chụp ảnh luôn luôn tốt hơn mà!”

Lời của cô ấy còn chưa dứt, đã đột nhiên nhìn thấy Mạc Bắc Hồ móc điện thoại ra, bất thình lình dừng lại, đối diện với mấy cọng cỏ bên đường “tách tách tách” chụp liên tục, sau đó mượt mà khởi động, lại không ngừng nghỉ vọt chạy.

“Ây?” Khương Diệu chần chừ không biết mình có nên dừng lại chụp vài tấm ảnh theo Mạc Bắc Hồ hay không.

Cuối cùng nhìn khoảng cách giữa hai người bọn họ, vẫn không dừng lại, tiếp tục chạy như điên đuổi theo: “Đợi đã Tiểu Hồ! Cái này, cái này chính là tập tranh chúng ta cần tìm sao? Cậu nhận ra à?”

“Không nhận ra!” Mạc Bắc Hồ cũng không quay đầu lại, nhỏ giọng nói thầm: “Chụp nhiều vài tấm một chút, biết đâu trúng thì sao.”

Thi Hiểu Mạn sửng sốt, liên tục gật đầu: “Có lý! Số lần đóng dấu một lần lại không giới hạn, dù sao cũng có thể đoán trúng.”


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 126
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...